Chương 1136: Món thêm của cơm trưa
Doãn Nhất Nặc một tay ấn Doãn Ngự Trinh lên bàn ăn: "Không thể nói thì nói ít thôi!"
"Ha ha ha ha!" Những người khác cười không ngừng được.
Tưởng Vân Thâm và Vân Song cũng buồn cười.
Rõ ràng Doãn Ngự Trinh không phải nhỏ nhất, nhưng có thể làm được chuyện này, cũng là người thú vị nhất.
Thượng Tiểu Cẩn nói: "Chị Tiểu Anh và anh Ngự Hàm, nếu thật sự chia tay, vậy rất đáng tiếc! Rõ ràng hai người yêu nhau như vậy."
"Yên tâm, anh Ngự Hàm tự có tính toán." Cảnh Thiếu Hoài cười hì hì nói: "Chị Tiểu Anh cũng không phải là đối thủ của anh Ngự Hàm, chỉ cần anh Ngự Hàm không buông tay, chị Tiểu Anh sớm muộn gì cũng là chị dâu của chúng ta!"
Mộc Tử Việt gật gật đầu: "Đồng ý."
Mặc Ngữ Mặc Thuyết: "Các cậu đừng đồng ý trước, nhanh nói chuyện của Tiểu Cẩn đi."
Nhắc tới chuyện này, vài người đều có chút ủ rũ.
Thượng Tiểu Cẩn bất đắc dĩ nói: "Tôi còn không nôn nóng, các cậu gấp cái gì? Không phải là xem mắt sao? Vậy thì xem thử!"
Bắt đầu từ ngày hôm qua, đã có bốn năm vị thiên kim cùng Thượng Tiểu Cẩn tiếp xúc qua.
Mấy vị thiên kim này đều sớm bị trong nhà lưu ý, đặc biệt đến gặp Thượng Tiểu Cẩn.
Các cô tuổi cũng không lớn, đều là mười bảy mười tám tuổi, coi như là xứng với Thượng Tiểu Cẩn.
Chỉ tiếc. . . . . . Thượng Tiểu Cẩn một cuộc điện thoại cũng không có.
"Nhưng nếu trong yến hội lần này câu thật sự không thể xác định được thì, tôi đoán là, trong nhà của cậu có thể trầm trọng hơn đó!" Mặc Ngữ mở miệng nói: "Tôi thật sự là lý giải không được, bà nội Thượng vì sao lại gấp gáp bắt cậu xem mắt chứ. Chú Thượng là chú Thượng, cậu là cậu, hai người cũng không giống nhau."
Mặc Thuyết che miệng Mặc Ngữ, lắc đầu: "Anh đừng nói nữa. Tình huống của Tiểu Cẩn không giống với chúng ta, từ nhỏ, bà nội Thượng đã trông coi gắt gao."
Doãn Nhất Nặc cau mày, nói: "Cứ tùy tiện tìm một người đi, dù sao cậu cũng còn nhỏ, đến lúc đó nói là không thích hợp, chia tay là được. Mỗi ngày bị bà của cậu cằn nhằn, phiền đến chết được."
Bọn họ đặc biệt bênh vực Thượng Tiểu Cẩn, nhưng lại không thể nói gì.
Ai bảo bọn họ là tiểu bối làm chi?
Thượng Tiểu Cẩn nhìn Doãn Nhất Nặc một cái thật sâu, rồi rũ mắt, không nói gì.
"Nặc ca, không được a!" Thiếu chút nữa bị thu thập Doãn Ngự Trinh lại nhịn không được nhảy ra, nói: "Mấy người mà ngày hôm qua anh Tiểu Cẩn gặp, em cũng gặp qua rồi. Mọi người đoán xem thế nào?"
Tất cả mọi người nhìn về phía Doãn Ngự Trinh.
Doãn Ngự Trinh chớp chớp mắt, bộ dạng như mấy người không cho tôi phúc lợi thì tôi không nói đâu.
Doãn Nhất Nặc dùng một tay xoa bớp anh ta: "Nói!"
Dưới sự uy hiếp của chị họ, Doãn Ngự Trinh quả nhiên không dám ra bí mật, mở miệng nói: "Này, đừng nói nữa, sau khi các cô ta gặp anh Tiểu Cẩn, còn muốn duy trì một mối quan hệ tốt vơi em! Mối quan hệ tốt này, mấy anh chị hiểu chứ?"
Nói xong, Doãn Ngự Trinh nháy nháy mắt.
Doãn Ngự Trinh năm nay 19 tuổi, đúng là độ tuổi phong nhã hào hoa như ánh dương sáng lạn.
Tuy Doãn Tư Dược bây giờ ở một chi nhánh của Tập đoàn tài chính Doãn thị, làm thủ hạ của Doãn Tư Thần.
Nhưng Doãn Ngự Trinh cũng là do Cố Hề Hề chăm sóc từ nhỏ đến lớn.
Cũng đều là họ Doãn, mấy thiên kim này tự biết không xứng với Doãn Ngự Hàm, liền đem tất cả tầm nhìn đặt ở Doãn Ngự Trinh.
Không ít người hiểu rõ bản thân đang làm gì.
Cho dù Doãn Ngự Trinh tương lai không có cơ hội không có tư cách kế thừa gia nghiệp của Doãn gia, nhưng có Doãn Tư Thần coi chừng, tương lai của đứa cháu này cũng sẽ không kém chỗ nào.
Chỉ cần hoa hồng chia hàng năm, cũng đủ để anh ta làm một công tử nhà giàu ung dung rồi.
Những người gia cảnh không được như thế, cũng không phải dõi theo Doãn Ngự Trinh sao?
Thượng Tiểu Cẩn ở Thượng gia tuy rằng cũng không tệ, Thượng Tiểu Cẩn lại là người thừa kế của Thượng gia.
Nhưng Thượng gia nhiều năm trước phát sinh chuyện như vậy, vẫn làm rất nhiều người chùn bước, họ đều cảm thấy lão phu nhân của Thượng gia hồ đồ, có thể xen vào cuộc sống riêng tư của cháu mình.
Đây là điều mà rất nhiều người không thích.
Cho nên, mấy cô gái kia rõ ràng là đến gặp để xem mắt cùng Thượng Tiểu Cẩn, sau lưng thật ra là suy nghĩ về lắng Doãn Ngự Trinh.
Dù sao Thượng Tiểu Cẩn năm nay 20 tuổi, Doãn Ngự Trinh năm nay 19 tuổi, cũng đều là bạn cùng lứa tuổi.
Dù chọn người nào, tương lai cũng sẽ không kém.
Tính toán của mấy cô gái này, bọn Doãn Nhất Nặc nghe là hiểu ngay.
"A, mấy cô ả còn muốn lựa chọn phải không?" Doãn Nhất Nặc trào phúng nở nụ cười: "Em trai của ta, cũng không phải là cải trắng để cho người ta lựa chọn."
Vẫn không mở miệng Vân Song nói: "Đều muốn tìm người có gia cảnh tốt, cũng không có gì đáng trách. Chỉ là, cách làm này quả là quá khó coi."
Nói xong, Vân Song nháy nháy mắt, nói với Thượng Tiểu Cẩn: "Anh Tiểu Cẩn, em thật ra cảm thấy, anh có thể chọn một trong những người này."
"Gì? Nói sao vậy?" Mặc Ngữ Mặc Thuyết trăm miệng một lời hỏi: "Em tán thành các cô ả à?"
Vân Song lắc đầu: "Không phải."
"Vậy là?" Tất cả mọi người nhìn về phía Vân Song.
Vân Song chậm rãi mở miệng nói: "Thay vì để bà nội Thượng nhìn chằm chằm anh Tiểu Cẩn, không bằng để cho bà nội Thượng nhìn chằm chằm mấy cô gái này. Nếu anh Tiểu Cẩn qua lại bình thường, nhưng cô gái đó lại thay đổi thất thường, bị bà nội Thượng phát hiện. Cơn tức giận của bà nội Thượng sẽ tập trung vào các cô ta, ngược lại sẽ thương tiếc anh Tiểu Cẩn. Như vậy anh Tiểu Cẩn có thể đưa ra lời chia tay hợp lý, còn không bị bà nội Thượng ép hôn nữa."
Vân Song nói xong, tất cả mọi người cảm thấy đặc biệt có đạo lý, cùng nhau gật đầu nói: "Có đạo lý có đạo lý."
Doãn Nhất Nặc cười ha ha, xoa đỉnh đầu Vân Song, nói: "Vẫn là Song Song thông minh nhất!"
"Mấy đứa đang nói gì đấy? Sao lại tụ là một chỗ?" Từ đằng xa, Cố Miểu hướng tới chỗ mọi người: "Vừa rồi có nhiều người hỏi, mấy đứa đi đâu rồi. Không ngờ mấy đứa trốn ở đây tránh quấy rầy."
"Anh Cố Miểu!" Mọi người đều mở miệng chào: "Tụi em thảo luận chuyện của Tiểu Cẩn."
Cảnh Thiếu Hoài boa loa đem kết quả mọi người vừa thảo luận nói cho Cố Miểu. Cố Miểu nở nụ cười.
"Chủ ý này của Song Song quả thật không tồi." Cố Miểu khẳng định: "Bà nội Thượng quá mức cố chấp, để cho hỏa dược của bà ấy nhắm vào những người khác, Tiểu Cẩn quả thật được giải phóng. Chỉ là, phải chọn thật tốt một người thật sự thay đổi thất thường dễ dàng đắn đo. Tính tình của Tiểu Cẩn. . . . . . Cũng không thể tìm một người tính cách nóng nảy."
Thượng Tiểu Cẩn đỏ mặt: "Vâng."
Cảnh Thiếu Hoài nắm bả vai Thượng Tiểu Cẩn nói: "Yên tâm, có tụi này trấn giữ mà!"
Doãn Ngự Trinh vẻ mặt đau khổ nói: "Mọi người không thực sự tính để em làm người xấu đó chứ?"
"Cậu thực sự thích hợp a!" Mộc Tử Việt cười hì hì nói: "Trừ cậu ra, không ai thích hợp hơn! Thiếu Hoài, Mặc Ngữ Mặc Thuyết ba người này không gấp, trong nhà cũng không kêu họ nói chuyện yêu đương. Tác phong của ba anh, không ít người nghe đã sợ mất mật, mấy cô gái đó cũng không dám tìm người như ba anh làm ba chồng. Vân Thâm mới mười bảy tuổi, vị thành niên, cho nên loay hoay cũng chỉ có cậu thôi!"
Cảnh Thiếu Hoài gật đầu: "Đúng!"
Mặc Ngữ Mặc Thuyết tán thành: "Đúng vậy!"
Cố Miểu cười nói: "Ngự Trinh, em vì Tiểu Cẩn hy sinh một chút đi. Đến lúc đó, anh sẽ nói rõ với ba mẹ em là được."
Doãn Ngự Trinh sờ sờ chóp mũi, nói: "Vậy được, mọi người làm chứng cho em, bằng không đến lúc đó, ba của em thế nào cũng đánh gãy chân em."
Mọi người hi hi ha ha rồi đem chuyện này quyết định xong.
Giữa trưa lúc ăn cơm, mọi người ngồi ở trước bàn, nhìn khoai lang tươi ngon trên bàn cơm, nhất thời lộ ra biểu tình kinh ngạc.
Khương Hữu vẻ mặt ghét bỏ: "Không phải chứ? Sơn trang cao cấp như thế này, sao lại cũng ăn đồ ăn thô tục như vậy!"
"Thô tục?" Bên cạnh có người không biết, liền mở miệng hỏi: "Đây là cái gì a?"
"Đây là khoai lang, là hoa màu." Khương Hữu từ nhỏ là dân thường lớn lên, sau này mới dựa vào lực của anh trai , biến thân thành giai cấp có tiền, cho nên cô ta biết.
Những người khác biểu tình khác nhau, tuy rằng kinh ngạc, nhưng cũng không lộ ra vẻ kháng cự.
Dù sao, giữa trưa cũng là tiệc tự chọn, muốn ăn cái gì liền lấy cái đó, không cần đắc tội Lạc Hà sơn trang.
Tiêu Diễm Diễm ở bên cạnh mở miệng nói: "Cũng chỉ Khương Hữu mới biết loại thực vật này, như chúng ta, gặp ở đâu được a!"
Khương Hữu nghe ra Tiêu Diễm Diễm đang trào phúng cô ta, nhất thời hừ lạnh một tiếng: "Học thức uyên bác, chung quy là sống khá giả dốt đặc cán mai!"
"Cô!" Tiêu Diễm Diễm trừng mắt liếc Khương Hữu một cái, ngại những người khác, cũng không thể nói gì.
Chu Tuyết Nhi yếu ớt mở miệng nói: "Khoai lang là thứ tốt, mọi người không cần cảm thấy đây là đồ ăn của người nghèo. Kỳ thật khoai đường mà chúng ta ăn, chính là dùng loại này làm. Khoai lang còn có rất nhiều cách nấu khác, ăn rất ngon."
"Đúng đúng đúng." Những người khác đều phụ họa.
Lúc này, Doãn Ngự Hàm cùng Cố Miểu từ bên ngoài tiến vào, nhìn thấy mọi người đã ngồi xuống, nhất thời cười nói: "Hôm nay mọi người có lộc ăn, khoai lang trên bàn ăn của mọi người, là chính tôi tự tay đào từ đất lên, đều dùng nước suối tưới lớn lên, dinh dưỡng phong phú."
Khương Hữu vốn còn ghét bỏ sắc mặt, nháy mắt ánh mặt trời sáng lạn lên, thổi phồng nói: "Đúng vậy đúng vậy , khoai lang loại đối với thân thể rất tốt, Doãn thiếu anh thật là chu đáo."
Tiêu Diễm Diễm và những người khác đều dùng ánh mắt nhìn quái vật nhìn Khương Hữu.
Tốc độ đổi mặt này, thiệt phục.
Sau khi Doãn Nhất Nặc ngồi xuống, nhìn đông nhìn tây, nói với người hầu: "Tiểu Anh sao còn không lại đây?"
"Tiểu thư, Tiểu Mễ quản gia đi dò xét, lập tức có thể trở về ngay." Người hầu thấp giọng trả lời.
Doãn Nhất Nặc gật gật đầu, nói: "Vậy chờ Tiểu Anh đã trở lại rồi chính thức khai tiệc đi."
Cố Miểu nói với những người khác: "Hôm nay tất cả mọi người không cần câu nệ, không phải yến hội chính thức, muốn ăn cái gì liền ăn cái nấy, nghĩ muốn nói cái gì liền nói cái đó, mọi người như thế nào là thoải mái thì như thế."
"Vâng vâng, cảm ơn Cố thiếu." Mọi người đều phụ họa.
Trong chốc lát, Mễ Tiểu Anh liền từ bên ngoài trở lại, Doãn Nhất Nặc vẫy tay, để Mễ Tiểu Anh ngồi ở kế bên mình.
Không biết cố ý hay vô ý.
Đối diện Mễ Tiểu Anh, chính là Doãn Ngự Hàm.
Doãn Ngự Hàm chờ Mễ Tiểu Anh ngồi xuống, nói: "Tự mình vất vả thu hoạch, muốn nếm thử không?"
Nói xong, Doãn Ngự Hàm liền gắp lên một khối khoai lang óng ánh long lanh, đặt trước mặt Mễ Tiểu Anh.
Tầm mắt mọi người, liền nhìn về phía Mễ Tiểu Anh.
Vừa nãy Doãn Ngự Hàm nói tự mình đào lấy, hiện tại lại thêm một Mễ Tiểu Anh.
Chẳng lẽ hai người kia đơn độc hẹn hò sao?
Mễ Tiểu Anh da đầu một trận tê rần.
Doãn Ngự Hàm tên này thật là. . . . . .
Mễ Tiểu Anh dùng sức hít sâu, điều chỉnh tốt cảm xúc, nói: "Đều nói đồ ăn tự mình ra tay sẽ có hương vị đặc biệt, quả thật nên nếm thử! Khuê Sinh cũng vất vả, để Khuê Sinh nếm thử đi!"
Khuê Sinh cười tủm tỉm nói: "Tôi đã nếm thử ở nhà bếp rồi, quả thật tươi ngon."
Người chung quanh lúc này mới yên tâm .
A, ba người cùng một chỗ, không phải hẹn hò!
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro