Chương 1139: Anh đến bên em
Mễ Tiểu Anh cực lực bình ổn lại trái tim không khống chế được kịch liệt đập thình thịch.
Một người đàn ông như vậy, làm sao mà không động tâm a!
"Anh, sao anh lại tới đây?" Nhìn Doãn Ngự Hàm một thân chật vật ướt mưa, Mễ Tiểu Anh vô thức mở miệng: "Trên đường nhiều nguy hiểm a!"
Doãn Ngự Hàm cảm nhận được sự quan tâm của Mễ Tiểu Anh, vui vẻ nở nụ cười, nói: "Bởi vì nguy hiểm, cho nên anh phải đến."
"Mau vào." Mễ Tiểu Anh vội vàng nghiêng người, để cho Doãn Ngự Hàm vào lều.
Trong lều không tính là nhỏ, bởi vì là nơi để các công nhân nghỉ ngơi tạm, cho nên bày hai hàng ghế dựa, còn có bộ pha trà có thể nấu nước.
Có tủ để đặt công cụ và quàn áo lao động.
Mễ Tiểu Anh vì gia cố lều, đem tủ bàn di chuyển đi chắn gió chắn mưa cả, cho nên trong lều liền trở nên trống trải.
Chu Tuyết Nhi không nghĩ tới Doãn Ngự Hàm sẽ đến, khuôn mặt thoáng đỏ lên một chút, không thể kiềm được tưởng tượng rằng có phải bởi vì Doãn Ngự Hàm nghe nói cô ta mất tích, cho nên mới tự mình đến tìm hay không?
Nhưng mà, Doãn Ngự Hàm còn chưa có nhìn tới Chu Tuyết Nhi đang ở trong lều.
Nếu không phải bởi vì cô ta, Mễ Tiểu Anh cũng sẽ không bị liên lụy mà bây giờ chưa quay lại.
"Đói bụng rồi phải không?" Doãn Ngự Hàm đặt ba lô trên người xuống, từ bên trong lấy ra vài hộp cơm nóng hổi, đặt ở trên bàn: "Ăn trước chút đồ này để bổ sung một chút, thể lực."
Mễ Tiểu Anh không từ chối ý tốt của Doãn Ngự Hàm, đem một hộp cơm đưa cho Chu Tuyết Nhi.
Doãn Ngự Hàm lúc này mới bố thí cho Chu Tuyết Nhi một ánh mắt, hỏi: "Sao lại thế này?"
Mễ Tiểu Anh thở dài một tiếng, nói: "Chu Tuyết Nhi không cẩn thận hụt chân, từ phía trên té xuống. Di động không biết rơi nơi nào, cũng may là người không có việc gì."
"Vậy di động của em đâu? Tại sao không gọi được?" Doãn Ngự Hàm hỏi.
"Cũng là không cẩn thận nên làm mất." Mễ Tiểu Anh cũng không nói là bởi vì Chu Tuyết Nhi nên mới làm mất, bây giờ truy cứu trách nhiệm cũng không có ý nghĩa gì.
Doãn Ngự Hàm gật đầu, cũng không nói gì, chỉ cầm đũa lên, cẩn thận đưa cho Mễ Tiểu Anh: "Đêm nay sợ là không rời đi được, chờ trời quang mưa tạnh rồi hẳn rời di. Di chuyển vào buổi tối cũng không an toàn."
"Vâng." Mễ Tiểu Anh thật sự đói rồi, ăn đồ ăn nóng hôi hổi, cảm thấy vô cùng ngon.
Ăn được hai đũa, đột nhiên nhớ ra cái gì đó, ngẩng đầu hỏi: "Anh đã ăn rồi à?"
"Vẫn chưa thấy đói." Doãn Ngự Hàm mỉm cười nhìn Mễ Tiểu Anh: "Em không có tin tức gì, anh làm gì có tâm trạng ăn cơm chứ?"
Mễ Tiểu Anh xấu hổ nhìn Chu Tuyết Nhi một cái.
Coi chừng người ngoài chứ, nói chuyện như vậy, sau này làm sao giải thích đây?
Chu Tuyết Nhi lúc này giống như đang lạc vào cõi tiên, rõ ràng là không nghe lời Doãn Ngự Hàm nói, đoán chừng vẫn chìm trong sự xúc động của mình.
Mễ Tiểu Anh lại lấy ra một đôi đũa đưa cho Doãn Ngự Hàm: "Nếu không thì cùng ăn đi?"
"Được." Doãn Ngự Hàm cũng không khách sáo với Mễ Tiểu Anh, cũng không chê, mà ăn luôn cơm trong hộp cơm mà Mễ Tiểu Anh cầm trong tay.
Hai người anh một đũa em một đũa, chia nhau một hộp cơm, nhiều ám muội khỏi bàn.
Tuy rằng chỉ mang theo cơm hộp, nhưng lượng vẫn rất đầy đủ.
Ăn xong cơm hộp, tuy rằng không đến mức ăn no, nhưng no tám phần là có.
"Anh có mang nước cho em." Doãn Ngự Hàm nhìn thấy Mễ Tiểu Anh chuẩn bị tìm nước, lập tức lấy nước khoáng từ trong ba lô ra, đưa cho Mễ Tiểu Anh, là nước chuyên dùng của Doãn Ngự Hàm.
Một lọ trị giá vài trăm Đô-la.
"Quá đắt, tôi. . . . . ." Mễ Tiểu Anh còn chưa từ chối xong, Doãn Ngự Hàm đã mở nắp bình, đặt vào tay Mễ Tiểu Anh.
"Đã lúc này rồi, còn nói mắc không mắc với anh?" Ánh mắt Doãn Ngự Hàm lưu luyến nhìn Mễ Tiểu Anh: "Để em ăn uống, anh vĩnh viễn cũng không cảm mắc."
Hai má Mễ Tiểu Anh nóng bừng một trận.
Lời này, cũng quá trêu ghẹo rồi.
Rốt cục, Chu Tuyết Nhi đang lạc vào cõi tiên, nghe được lời Doãn Ngự Hàm nói, cũng hoàn hồn rồi.
Chu Tuyết Nhi lập tức ý thức được một vấn đề: từ đầu Doãn Ngự Hàm không phải vì cô ta, mà là vì Mễ Tiểu Anh mà tới!
Chẳng lẽ, hai người bọn họ. . . . . . ?
Chu Tuyết Nhi nhìn nhìn Mễ Tiểu Anh rồi nhìn nhìn Doãn Ngự Hàm, càng ngày càng cảm thấy suy đoán của mình là chính xác đích.
Sắc mặt Chu Tuyết Nhi thoáng cái trở nên trắng bệch.
Nếu hai người bọn họ là một đôi, vậy cô và những người kia là gì?
Mễ Tiểu Anh lập tức mở miệng nói: "Đó là, Doãn gia đối với công nhân của mình, cho tới bây giờ đều không có bạc đãi. Cảm ơn."
Nói xong, Mễ Tiểu Anh làm bộ như không có việc gì, ừng ực uống nước trong tay.
Doãn Ngự Hàm cũng không để tâm hành động cố ý vứt sạch quan hệ của Mễ Tiểu Anh.
Tương lai còn dài.
Lúc này, bên ngoài mưa gió càng lớn.
Cùng với sấm chớp.
Núi rừng điên cuồng lắc lư, giống như tập thể nhảy múa vũ điệu gọi thần.
Dưới anh đèn mờ, cùng với thế giới bên ngoài, giống như hai thế giới.
Doãn Ngự Hàm gọi điện cho Cố Miểu, giải thích qua tình huống bên này.
Mọi người biết Mễ Tiểu Anh và Chu Tuyết Nhi bình yên vô sự, cũng đều yên tâm.
Khương Hữu nghe nói chuyện này, càng phát ghen tị đến không chịu được.
Sớm biết vậy, cô ta cũng té xuống, không phải có thể cùng Doãn Ngự Hàm một mình ở chung cả đêm sao?
Về phần Mễ Tiểu Anh?
Ồ, tự động coi như là phông nền rồi.
"Xem ra đêm nay, chúng ta đều phải nghỉ ngơi ở đây rồi." Doãn Ngự Hàm mỉm cười nói với Mễ Tiểu Anh.
Còn Chu Tuyết Nhi? Cũng bị Doãn Ngự Hàm coi là phông nền.
Thân là phông nền, tốt nhất không nên nói lung tung.
Nói cách khác, phông nền có thể bị vứt đi.
Mễ Tiểu Anh gật gật đầu, nói: "Đáng tiếc trong này cũng không có chỗ có thể nghỉ ngơi, chỉ có thể chịu đựng một đêm thôi. Cũng may trong này coi như khô thoáng, coi như là có thể chịu được."
Doãn Ngự Hàm cười cười, đứng dậy đem ghế dựa còn lại, gộp lại với nhau.
Đem tủ đựng trang phục, tất cả đều đặt nằm xuống trên mặt đất, hợp lại thành một chiếc giường đơn giản.
Doãn Ngự Hàm lấy từ trong ba lô ra một chiếc chăn mỏng, trải lên chiếc giường đơn giản này, nói: "Đêm nay em ngủ ở đây đi."
"Vậy còn anh?" Mễ Tiểu Anh theo bản năng hỏi.
"Anh ngủ trên ghế là được rồi." Doãn Ngự Hàm chỉ vào ghế dựa nói: "Trước kia, ở căn cứ của Hán Kỳ, ở hoàn cảnh nào mà chưa ngủ qua đâu? Có ghế dựa là không tệ rồi. Con gái mọi người không nên chịu lạnh, ngoan, nghe lời nào."
Mễ Tiểu Anh đáy lòng chảy qua một dòng ấm áp.
Đại thiếu gia kim tôn ngọc quý, đâu đâu cũng vì mình mà suy nghĩ, nói không cảm động đơn giản là gạt người.
Mễ Tiểu Anh quay đầu nhìn về phía Chu Tuyết Nhi, nói: "Chúng ta cùng nhau ngủ trên này đi. Chờ qua đêm nay, đã có người tới tìm chúng ta."
Chu Tuyết Nhi vẫn đảm đương phông nền, thiếu chút nữa bị cảm động đến rơi nước mắt.
Má ơi, rốt cục cũng có cơ hội nói lời thoại.
Doãn Ngự Hàm chậm chạp nhìn Chu Tuyết Nhi một cái.
Ài ài.
Anh vừa nãy thật đúng là đem Chu Tuyết Nhi ném qua đầu.
Nhưng mà, Chu Tuyết Nhi là con gái, lại là khách mời tới, anh cũng không tiện nói gì, gật gật đầu, nói: "Hai người ngủ đi, chen chúc cũng không sao đâu."
Mễ Tiểu Anh dìu Chu Tuyết Nhi bị trật khớp nằm xuống, tự mình nằm ở một bên, kéo chăn qua, nửa trải nửa đắp, hai cô gái cuống lại thành một con nhộng.
Doãn Ngự Hàm thật sự nằm xuống ghế, gối đầu lên cánh tay, nghe tiếng mưa gió bên ngoài, trầm mặc suy nghĩ đến xuất thần.
Chu Tuyết Nhi trầm mặc nghĩ: nếu như không có Mễ Tiểu Anh, chỉ có cô ta cùng Doãn Ngự Hàm một mình ở trong này, thật là tốt biết bao a?
Đáng tiếc, không có nếu như.
Nếu như không có Mễ Tiểu Anh, Doãn Ngự Hàm đại khái cũng sẽ không đi tìm tới sao?
Chu Tuyết Nhi không phải ngu ngốc.
Cho dù ngay từ đầu không rõ quan hệ của Mễ Tiểu Anh và Doãn Ngự Hàm, nhưng một đêm tương tác qua lại, cũng đủ để cô ta xem rõ ràng rất nhiều chuyện.
Chu Tuyết Nhi đáy lòng một mảnh ảm đạm.
Cô ta so sánh bản thân cùng Mễ Tiểu Anh, phát hiện cô ta vậy mà một chút ưu thế cũng không có.
Một người ngoài, làm sao so với được với thanh mai trúc mã vô tư cùng nhau lớn lên là Mễ Tiểu Anh chứ?
Chu Tuyết Nhi vô cùng ủ rũ.
Ba người đều không có nói chuyện, trong lều nháy mắt yên tĩnh trở lại.
Không biết từ khi nào, Mễ Tiểu Anh và Chu Tuyết Nhi đều ngủ rồi.
Doãn Ngự Hàm vẫn mở to mắt, làm sao cũng không ngủ được.
Cũng không phải lo lắng cái gì, mà là luôn luôn tự hỏi một vấn đề: nếu Mễ Tiểu Anh đối với anh chưa bao giờ thay lòng đổi dạ, vậy rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, buộc cô ấy không thể không lựa chọn buông tay chứ?
Doãn Ngự Hàm phân vân, nên tìm người đi điều tra những chuyện đã xảy ra trong vài năm này của Mễ Tiểu Anh hay không.
Nhưng anh lại lo lắng làm như vậy, có thể tổn thương lòng tự tôn của Mễ Tiểu Anh.
Mễ Tiểu Anh không phải người vô năng mà tùy tiện cũng có thể dò hỏi được.
Anh là chờ Mễ Tiểu Anh chủ động thẳng thắn với mình mà?
Lại còn nghĩ biện pháp hỏi thăm tin tức sao?
Rối rắm phân vân mãi, Doãn Ngự Hàm cũng không biết ngủ mất khi nào.
Cuồng phong bên ngoài không biết đã ngừng khi nào.
Doãn Ngự Hàm mở mắt trước tiên.
Giương mắt nhìn qua hướng cửa sổ, bên ngoài vẫn là một mảnh âm u, nhưng yên tĩnh hơn rất nhiều.
Doãn Ngự Hàm nhẹ nhàng đứng dậy, đẩy cửa sổ ra, không khí ẩm ướt, đập vào mặt, làm cho tinh thần anh chấn động.
"Hết mưa rồi?" Mễ Tiểu Anh cũng tỉnh rồi, ngọ ngoậy ngồi dậy từ trong chăn.
Ngăn tủ thật sự là quá cứng, Mễ Tiểu Anh ngủ đến đau thắt lưng.
Tối hôm qua, cũng không như thế nào ngủ ngon.
"Ừ." Doãn Ngự Hàm quay đầu lại, trong ánh ban mai nhẹ nhàng, ánh mắt nếu như ngọn đuốc, rạng ngời lấp lánh.
Mễ Tiểu Anh đưa tay sờ thử trán Chu Tuyết Nhi, nhất thời kêu lên: "Trời ơi, Chu Tuyết Nhi phát sốt rồi."
Doãn Ngự Hàm nói: "Trong biệt thự có bác sĩ, đừng lo."
"Thật sự là không nghĩ tới, một yến hội tốt lành, lại làm thành như thế này." Mễ Tiểu Anh có chút ủ rũ nói: "Tôi lại phụ kỳ vọng của phu nhân rồi."
Doãn Ngự Hàm khẽ nở nụ cười: "Chuyện này không thể trách em, đừng tự mình ôm trách nhiệm."
Mễ Tiểu Anh lắc đầu, tỏ vẻ không đồng ý.
Vốn dĩ là trách nhiệm của cô có được không?
Bên ngoài vang lên một loạt tiếng bước chân, theo đó là giọng của đội trưởng bảo an: "Doãn thiếu? Ngài đã tỉnh chưa? Chúng tôi mang cáng cứu thương đến rồi!"
Doãn Ngự Hàm có chút không vui.
Anh còn muốn cùng Mễ Tiểu Anh ở lại thêm một chút nữa.
Không đợi anh mở miệng, Mễ Tiểu Anh đã cao giọng hô lên: "Chúng tôi đều ở, Chu Tuyết Nhi phát sốt, nhanh mang cô ấy trở về."
"Vâng." Đội trưởng bảo an lập tức tiếp gọi người vào lều: "Mưa nhỏ đi rồi, tôi lập tức mang người tới."
Đối với sự tranh công của đội trưởng bảo an, Doãn Ngự Hàm vô tình nghiêng đầu, không muốn nhìn tên không biết đọc không khí này.
Mễ Tiểu Anh cố nhịn cười, để cho người của đội trưởng bảo an, đem Chu Tuyết Nhi đặt trên cáng, đi theo trở về.
Đi tới cửa, Mễ Tiểu Anh quay đầu lại nhìn Doãn Ngự Hàm một cái, mang theo ý cười, nói: "Tối hôm qua, cám ơn anh đã đến bên tôi."
Doãn Ngự Hàm lúc này mới lộ ra nụ cười thỏa mãn, đứng lên, nói: "Coi như em còn có chút lương tâm."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro