Chương 8: Nốt Chu Sa Trong Lòng Hắn

Chính là lúc này đây, Lục Hinh Lâm đã đoán sai rồi.

Cô ta vẫn luôn cho rằng cô ta là người duy nhất trên thế giới này hiểu Cảnh Diễn nhất, lại không ngờ , vào lúc này cô ta mới biết được là cô ta đều không nhìn thấu được một phần mươi con người của Cảnh Diễn!

"Cô biến đi, tôi không muốn thấy cô ở đây nữa." Cảnh Diễn nói, lạnh lùng đẩy Lục Hinh Lâm ra một bên.

Lục Hinh Lâm chưa từ bỏ ý định, cô ta ngẩng đầu nhìn Lệ Cảnh Diễn, hai mắt đẫm lệ, mông lung ngước lên nhìn hắn, nói.

"Em..."

Cô ta lời nói mới vừa ra khỏi miệng, cũng bị Cảnh Diễn đánh gãy.

"Chỉ có Thi Hạ mới là người nữ nhân duy nhất của Lệ Cảnh Diễn này, cô hiểu chưa?"

Lục Hinh Lâm ngẩng đầu, vẻ mặt khiếp sợ nhìn hắn, cô ta không nghe lầm chứ.

"Cảnh Diễn...."

Cảnh Diễn vậy mà tuyên bố rằng người hắn thích nhất, nữ nhân duy nhất của hắn chính là Thi Hạ?

"Tôi nói lại lần cuối cùng, đừng để tôi thấy cô một lần nào nữa!" Lệ Cảnh Diễn tiếp tục cường điệu nói.

Lục Hinh Lâm tuy rằng không cam lòng, nhưng mà dù như thế nào cô ta cũng không thể đánh mất sự tự tôn của chính mình, bởi vậy chỉ có thể cắn cắn khóe miệng, xoay người chạy đi.

"Oa, tổng tài thật khí phách a!"

Bên cạnh một số nhân viên đứng xem náo nhiệt đều sợ ngây người.Này ai nói là quan hệ của tổng tài cùng phu nhân không tốt a, này không phải lừa người sao?

Thi Hạ có chút bất an nhìn Lệ Cảnh Diễn, hắn vừa rồi là che chở mình a, làm cho Thi Hạ cảm thấy thụ sủng nhược kinh a.

Nhưng cô nhanh chóng thanh tỉnh lại, thực lý trí mà suy nghĩ, cô biết, người mà Lệ Cảnh Diễn thích không có khả năng là cô a!

"Tôi ,tôi đi về trước đây." Cô ậm ừ, xoay người liền chạy đi. Tại thời điểm cô vừa xoay người trong nháy mắt Lệ Cảnh Diễn đã kịp bắt được tay cô.

"Ân, buổi tối ở nhà chờ tôi." Hắn nói nghe có chút ái muội. Bởi vì hành động của hắn xảy ra quá nhanh làm cho đầu óc của Thi Hạ nhất thời không kịp phản ứng, chỉ có thể vô thức gật gật đầu.

"Được, tốt"

Cô nói lắp, nói xong hai chữ này liền xoay người rời đi, cô nghe được tiếng tim đập liên hồi trong ngực mình, mà không rõ tại sao cô lại có phản ứng như thế.

Là bởi vì Lệ Cảnh Diễn sao?

Nếu thật sự hắn không thể thích cô, như vậy, tốt nhất cô đừng đặt hy vọng vào hắn, để sau này không phải nghĩ nhiều....

Lệ gia.

Thi Hạ từ công ty về nhà, đúng lúc hôm nay lại không có công việc gì, liền nghĩ nên tổng vệ sinh nhà cửa một chút, cô là người nói là làm nên liền sau đó bắt tay vào làm luôn.

Khi dọn đến phòng của Lệ Cảnh Diễn, nhìn đến trên bàn sách một đống mảnh vỡ thủy tinh, Thi Hạ cảm thấy có chút kỳ lạ.

"Sao trên bàn lại có mấy mảnh thủy tinh vỡ này, không sợ đâm vào tay sao"

Hắn cũng không phải là người tùy tiện như vậy, một đống mảnh vỡ thủy tinh lại không có xử lý a!

Thi Hạ suy nghĩ một chút, tốt nhất là nên đem cái khung ảnh kia bỏ vào thùng rác, ảnh chụp bên trong, cô cũng không có chú ý là ảnh gì.

Nghe được dưới lầu có tiếng mở cửa, Thi Hạ vội vàng chạy xuống lầu.

"Anh đã về"

Lệ Cảnh Diễn cười, đi lên trước, dang tay ôm lấy cô, cô hơi hơi có chút mất tự nhiên, nhưng trong lòng lại có một cảm giác ngọt ngào khó tả.

Bọn họ như bây giờ, giống như các cặp vợ chồng bình thường, cảm giác như một gia đình.

Nhưng khi Lệ Cảnh Diễn bước vào thư phòng của hắn, sắc mặt liền biến đổi. Hắn vội vàng chạy xuống lầu, tựa hồ là chạy như bay xuống lầu.

"Thi Hạ, khung ảnh trên bàn của tôi đâu?"

Thi Hạ sửng sốt một chút, nghĩ tới khi nãy cô có dọn một đống rác đem giục đi.

"Anh đang nói đến cái khung ảnh bị vỡ kia?" Cô hơi hơi nhíu mày, hỏi.

Lệ Cảnh Diễn kích động gật gật đầu:"Đúng vậy, nó đâu rồi?"

Thi Hạ nhìn thấy dáng vẻ khẩn trương của hắn, đột nhiên có cảm giác đã xảy ra chuyện xấu rồi.

"Tôi tưởng là rác, liền, liền đem giục nó rồi." Cô ậm ừ, mở miệng giải thích.

Sau khi nói xong câu đó, sắc mặt hắn lập tức đen lại, xám xịt!

"Đó là đồ vật rất quan trọng với tôi, cô thì biết gì! Thi Hạ, cô về sau đừng bao giờ đụng đến đồ của tôi!"

Lệ Cảnh Diễn nói xong, lạnh lùng mà đẩy Thi Hạ ra, Thi Hạ không hề phòng bị, ngã ra sàn, cái trán của cô do lực đẩy của hắn khá lớn liền đập mạnh vào cạnh bàn trà, một dòng chất lỏng từ trán chảy xuống gò má trắng trẻo của cô

Cảm giác được trên mặt có một dòng chất lỏng lạnh lẽo, dinh dính, Thi Hạ duỗi tay sờ sờ một chút, đưa ánh mắt u ám nhìn xuống bàn tay mình, tay trắng trẻo của cô đầy máu tươi

Lệ Cảnh Diễn hoàn toàn bị cơn giận nuốt chửng không còn nhìn thấy được điều này, nổi giận đùng đùng xoay người đi lên lầu.

Thi Hạ dụi dụi hai mắt mình, trong lòng có chút đau đớn không nên lời.
Ảnh chụp rốt cuộc là chụp ai, mà quan trọng đến nỗi Lệ Cảnh Diễn có thể đẩy cô ngã, còn chẳng quan tâm đến cô bị thương như nào!

Cô từ từ đứng dậy, bước đến tủ y tế trong phòng khách, xử lý xơ qua vết thương một chút để tránh nhiễm trùng rồi lấy ra một miếng băng cá nhân dán lên miệng vết thương.

Chỉ là trong ảnh chụp là ai, thật sự lại quan trọng đến thế? Thi Hạ nghĩ nghĩ, lỗi là do cô gây ra, cô sẽ chịu trách nhiệm.

Nghĩ như thế, cô liền bước thẳng ra thùng rác bên ngoài kia, vừa mới đổ rác, hẳn là vẫn còn tìm lại được.

Tay cô vốn không hề đeo bao tay mà xới tìm bên trong, do quá gấp nên cô đã quên rằng bên trong thùng rác đều là các mảnh vỡ thủy tinh.

"Đau..."

Thi Hạ vội vàng rụt tay lại, nhưng đã muộn, ngón tay cùng lòng bàn tay đã bị các mảnh thủy tinh đâm vào.

Nhìn thấy bên cạnh các mảnh vỡ thủy tinh là khung ảnh kia, Thi Hạ đột nhiên có một cảm giác bàng hoàng, xửng sốt, muốn khóc thật lớn.
"Chính là vì cô ấy, trách không được"

Trong bức hình là ảnh chụp của một thiếu nữ  đẹp đến tinh xảo, trong sáng , đây không phải là mối tình đầu của Lệ Cảnh Diễn sao, cô gái ấy không ai khác chính là Thẩm Giai. Đó mãi mãi là nốt chu sa trong lòng Lệ Cảnh Diễn, Thi Hạ cô tính là cái gì chứ, trong lòng hắn cô mãi mãi không có vị trí trong đó.

Cô cười khổ, đột nhiên cảm thấy bản thân mình thật hoang đường, bởi ngay từ đầu trong lòng hắn đã không có vị trí cho cô rồi.

Nhưng sao cô vẫn cảm thấy đau lòng đến thế này, đến nổi cô dường như đã không còn cảm nhận được cơn đau từ vết thương trên trán và tay truyền đến, dựa vào bên cạnh thùng rác mà khóc đến tê tâm liệt phế.

Lệ Cảnh Diễn không thích cô, cô khóc cái gì a, khóc vì bản thân thật ngu ngốc sao?

Vết thương trên tay và trên trán lại đau, nhưng lại không đau bằng vết thương trong lòng cô!

Lệ Cảnh Diễn ngồi trong thư phòng, nhìn máy tính trước mặt, một chữ cũng xem không vào.

Cũng không biết cô có hay không đem vết thương xử lý thật tốt!
Nhìn đến bức ảnh của Thẩm Giai bị hủy, hắn thật sự rất kích động, nhưng hắn cũng không muốn làm tổn thương Thi Hạ!

Có tiếng gõ ngoài cửa vang lên đánh thức hắn thoát khỏi suy nghĩ của bản thân.
"Vào đi"
Lệ Cảnh Diễn mở miệng, trong nhà này ngoại trừ hắn, cũng chỉ có cô, cho nên, là cô thì vào được

Vả lại hắn cũng muốn xem vết thương trên đầu Thi Hạ thế nào, lúc nãy hắn có thoáng thấy vết máu trên trán cô.

Thi Hạ đẩy cửa bước vào, đem khung ảnh cô mới lấy từ bãi rác về sửa sang một chút đặt tại vị trí cũ trên bàn.

Sau đó, nhanh chóng rút tay lại, cô sợ làm Lệ Cảnh Diễn nhìn thấy những vết cắt trên tay cô, lại nhìn thấy bộ dáng chật vật của cô.

Nhưng là, Lệ Cảnh Diễn đã thấy được những vết cắt trên tay cô.
"Thực xin lỗi,  sau này tôi sẽ không đụng đến đồ vật của anh nữa." Thi Hạ mở miệng nói, ngữ khí lại trở về như trước chứa đầy sự lạnh nhạt.

"Tay cô...."

Lệ Cảnh Diễn nhìn lên cái trán cửa Thi Hạ, cũng chú ý tới tay cô, nữ nhân này như thế nào lại làm chính mình bị thương như vậy!

Nhìn thấy Thi Hạ bị thương, Lệ Cảnh Diễn cũng cảm thấy bản thân hắn thật sự đã sai rồi, đột nhiên hắn cảm thấy hắn đúng là một tên hỗn đản!

"Thật xin lỗi, lúc nãy tôi hơi kích động, tôi thật sự không cố ý, tôi..."

Hắn còn tính nói cái gì, lại bị Thi Hạ cắt ngang.

Không cần thiết nói xin lỗi, có một số chuyện đã xảy ra , cũng không thể vãn hồi lại được.

Hiện tại, cũng đã làm Thi Hạ bình tĩnh một chút, thứ không thuộc về cô mãi mãi cũng không thuộc về cô.

"Không có việc gì, là lỗi của tôi không nên đụng vào đồ của anh, về sau tôi sẽ không lại đụng vào đồ của anh, anh yên tâm a." Thi Hạ cười nhợt nhạt.

Nhưng khi thấy nụ cười tươi của Thi Hạ, Lệ Cảnh Diễn lại có cảm giác cô càng ngày càng cách xa hắn.

Ba năm khế ước, hắn không quên, có lẽ, nên là cùng Thi Hạ bảo trì khoảng cánh đi.

Một ngày nào đó Thẩm Giai sẽ trở về, mặc dù Thẩm Giai cũng không kêu hắn chờ cô, nhưng cái cảm giác chờ người mình yêu vẫn làm Lệ Cảnh Diễn vui vẻ mà chịu đựng.

Hắn không thể tiếp xúc gần với Thi Hạ, nữ nhân này cho người ta một loại cảm giác vật chất kỳ lạ, làm hắn không tự chủ được mà muốn tới gần cô hơn!
Lệ Cảnh Diễn lại rất rõ cảm giác này, hắn cũng biết bản thân hắn không nên như vậy!

Rời khỏi thư phòng Lệ Cảnh Diễn, nước mắt Thi Hạ lúc này không kiềm được mà ào ào rơi xuống.
Thi Hạ, ngươi khóc cái gì,có cái gì tốt mà khóc!

Cô thầm mắng chính mình trong lòng, tại sao lại trở nên như vậy thật không biết cố gắng, cô không phải vẫn luôn "Bách độc bất xâm" sao?

Như thế nào khi gặp Lệ Cảnh Diễn, lại giống như một kẻ thất bại như thế!

Cứ thế một lần lại một lần nhắc nhở chính mình, ngàn vạn lần đừng khóc, nhưng càng khống chế nước mắt của cô lại càng rơi dữ dội hơn.

Nhận được điện thoại của Thi Hạ, người bạn thân của cô -đang trực ở bệnh viện- Ninh Vô Ưu với vẻ mặt ngốc ngốc.

"Thi Hạ, cậu làm sao vậy?"

Nghe thấy một ngữ khí không thích hợp, cô lập tức trở nên luống cuống.

"Vô Ưu..."

Thi Hạ nghẹn ngào, cô thật sự không muốn khóc, nhưng vào lúc nghe thấy giọng nói của người bạn thân này, không hiểu sao cô lại không khống chế được mà bật khóc!








Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro