Chương 1: Gả Cho Gã Ấy

Cô không nhớ rõ bản thân bắt đầu sống cùng người đàn ông kia từ khi nào. Cũng không nhớ mình bao nhiêu tuổi, chỉ biết mỗi sáng thức dậy, bên tai là tiếng lợn kêu eng éc, mùi máu tanh trộn lẫn với mùi thuốc lá rẻ tiền trong căn nhà gỗ cũ kỹ nơi rìa làng.

Người ta gọi gã là "Đồ Tể Tần", bởi vì công việc của gã là giết mổ. Giết gà, giết heo, thậm chí có lời đồn gã từng giết người. Nhưng không ai dám nói thẳng, càng không ai dám đụng vào gã.

Cô thì khác.

Cô là một con bé ngốc. Ngốc đến mức không hiểu "gả chồng" nghĩa là gì. Chỉ biết hôm đó có người mặc váy trắng cho cô, bắt cô chắp tay trước ngực cúi chào gã. Gã thì... vẫn mặc áo dính máu, tay còn cầm dao chặt xương, mắt lạnh lùng nhìn cô:

> "Vợ tao đây à? Nhìn như con thỏ con ngu ngốc."

Cô không giận. Vì cô không hiểu gã đang chửi mình.

Cô chỉ sợ. Sợ ánh mắt sắc như dao, giọng nói trầm đục và cái dáng to lớn lúc nào cũng như sẵn sàng vung tay đánh người.

Tối đầu tiên về làm vợ, cô ngủ dưới sàn. Chăn cũ, có mùi ẩm mốc. Gã nằm trên giường hút thuốc, liếc nhìn cô:

> "Ngủ ngoan, đừng lén bỏ trốn. Tao mà bắt được, tao chặt chân."

Cô gật đầu răm rắp.

Cô không dám bỏ trốn. Cũng không biết bỏ trốn là gì.

---

Ngày qua ngày, cô làm việc lặt vặt trong nhà: quét dọn, nấu cơm, giặt đồ. Gã ít khi nói chuyện, chỉ ném cho cô ánh mắt như ra lệnh. Nhưng mỗi khi cô làm sai, gã lại kéo cô ra sau nhà, lột dép và phạt quỳ dưới gốc cây to.

Có một lần cô làm cháy nồi cơm. Gã cầm cái vá múc cơm lên:

> "Đầu mày chứa nước à? Làm vợ mà cái nồi cơm cũng nấu không xong!"

Cô rơm rớm nước mắt. Nhưng vẫn im lặng chịu đòn. Không dám khóc to, cũng không dám phản kháng.

Cô nghĩ, làm vợ là phải thế.

Nhưng có một ngày, gã đột nhiên hỏi cô:

> "Có biết chữ không?"

Cô lắc đầu.

Gã nhìn cô, trầm mặc giây lát, rồi đưa ra một quyển sách:

> "Đọc không được thì học đi. Mày là vợ tao, không thể ngu suốt đời được."

Lần đầu tiên, cô thấy ánh mắt gã không lạnh.

---

Rồi có hôm trời mưa rất to. Mưa lớn đến mức mái tôn kêu lộp độp như muốn sập. Cô co ro ôm gối ngồi dưới đất thì nghe giọng gã vang lên:

> "Lên đây. Lạnh thì ngủ trên giường."

Cô run run nhìn gã, như thể sợ bị lừa.

Gã cau mày, gắt lên:

> "Nhanh lên! Tao không ăn thịt mày."

Cô ngồi cạnh gã, nửa đêm còn co người khóc thút thít. Gã thở dài, kéo cô sát lại:

> "Vợ tao mà như con mèo ướt."

Cô dụi dụi mắt, lí nhí:

> "Mèo là con vật dễ thương… đúng không?"

Gã cười khẩy. Nhưng không đẩy cô ra nữa.

---

Làng bắt đầu đồn đại.

Người ta bảo gã đồ tể lạnh lùng mà lại chịu nuôi một con bé ngốc làm vợ, chắc có vấn đề.

Có người hỏi thẳng:

> "Sao anh Tần không cưới đứa khôn? Đứa này vừa ngốc, vừa hay làm hỏng việc."

Gã nhìn người kia bằng ánh mắt lạnh ngắt:

> "Vì nó không biết phản bội. Ngốc thì sao? Tao thích."

Cô đứng cạnh, không hiểu gì. Chỉ thấy gã nắm tay mình thật chặt.

Lần đầu tiên, cô thấy trái tim ấm lên một chút. Dù chẳng biết "phản bội" nghĩa là gì.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: #ngọt