phần 1

Đêm Noel tuyết bay đầy trời......


Một cái cô gái mặc áo lông màu xanh nhạt, bộ đồ thể thao màu trắng, cưỡi xe đạp chạy nhanh trong gió tuyết, một giọt máu rơi xuống nền tuyết, đỏ tươi......


Cô vươn bàn con tay nhỏ bé, đè lại cái mũi, ngăn cho máu không chảy tiếp, trong đầu lại nhớ lại lời bác sĩ căn dặn mình......"Gần đây sức miễn dịch càng ngày càng thấp, trước khi có kết quả kiểm tra, cô tuyệt đối không thể để cho thân thể của mình bị thương......"


"Cháu sẽ chết sao? Nếu cháu chết, em trai cháu phải làm sao bây giờ? Nó mới ba tuổi...... Ba mẹ cháu đều bỏ lại chúng cháu mà đi rồi......" Cô yếu ớt hỏi bác sĩ......


Bác sĩ lắc đầu không lên tiếng......


Hạ Tuyết nhớ tới mấy chuyện ở bệnh viện vừa rồi, lòng của cô đau xót, trong đôi mắt đã phủ nước, mờ mịt nhìn đêm Noel lung linh sắc đèn màu, có ông già Nô-en, còn có một cặp đôi đang cầm hoa tươi ôm nhau gọt ngào, cô nghẹn ngào tự nhủ: "Không có việc gì, có lẽ kết quả kiểm tra sẽ không sao, mình không sao đâu? Có lẽ mình còn có thể sống......"


Chuông di động vang lên.


Hạ Tuyết nhanh dừng xe, một tay lấy điện thoại ra, một tay dùng khăn bịt mũi, cố gắng hé miệng, nói......"A......"


"Sao còn chưa tới?" Một giọng nói mềm nhẹ, cũng rất lạnh lẽo truyền đến......


Hạ Tuyết vô cùng xin lỗi: "Thực xin lỗi, Cẩn Nhu...... mình lập tức đi tới...... Bạn chờ một chút......"


"Ừ...... Mau tới...... Rõ ràng đã hẹn, đến giúp mình cùng vào lễ Giáng Sinh......" Đối phương có chút miễn cưỡng cười nói.


"Lập tức tới liền!" Hạ tuyết lập tức tắt điện thoại, đạp xe, nhanh đến nhà hàng cơm Tây.


Trong nhà hàng.


Có cô gái mặc âu phục màu trắng, nhu thuận ngồi bên cửa sổ, ánh mắt run rẩy một tia lạnh lẽo cùng phẫn nộ......


"Cẩn Nhu?" Hạ Tuyết vui vẻ địa đi vào nhà hàng cơm Tây, nhìn thấy cách ăn mặc tối nay của bạn thân, cô kinh ngạc nói: "Bạn hôm nay đẹp quá......"


Cẩn Nhu nhìn thấy Hạ Tuyết xinh đẹp giống như bông tuyết trong suốt trên bầu trời, cô khẽ nhếch miệng cười nói: "Bạn đẹp nhất...... Từ nhỏ đến lớn, chúng ta đi chung, người khác đều khen bạn đẹp...... khen nhà của mình có tiền......"


"Nói cái gì đó?" Hạ Tuyết cố ý trừng mắt bạn thân một cái, sau đó gọi người phục vụ mang tới một ly cà phê...... Tối nay cô không có phát hiện ánh mắt của bạn thân thật đáng sợ......


Cẩn Nhu lại nhìn thật kỹ Hạ Tuyết, hỏi: "Bác sĩ nói như thế nào? Không có việc gì chứ? Có thể sống được thật lâu chứ?"


Ánh mắt Hạ Tuyết hơi tối đi...... Cô cố gắng cười cười, không dám nói, chỉ tùy tiện quay người......


Cẩn Nhu đột nhiên cắn hàm răng, nhìn thấy bộ dáng của Hạ Tuyết, cô cắn môi, giả bộ an ủi: "Không có việc gì! Có thể sẽ sống sót mà? Bạn phải có hy vọng! Nếu bạn thật sự có chuyện, mình sẽ giúp bạn chiếu cố em trai, tìm cho nó một gia đình hoặc một cô nhi viện."


Hạ Tuyết đột nhiên ngẩng đầu, nhìn thấy bạn thân tối nay dường như thay đổi, cô khó hiểu, cười nói: "Này! Đêm nay bạn làm sao vậy? Nói lung tung! Không phải chưa có kết quả xét nghiệm sao?"


Cẩn Nhu hạ mắt......


Hạ Tuyết vươn tay, nhẹ nắm tay bạn thân, mạnh mẽ tươi cười, cố ý lẩm bẩm nói: "Ai nha, bạn không phải là quá lo lắng chứ? Mình không sao mà......"


Cẩn Nhu miễn cưỡng cười...... Cúi đầu, lên tiếng nói: "Mình vừa rồi bị rớt một cái nhẫn ở toilet, bạn giúp mình tìm một chút nhé......"


"A? Mình phải nhanh đi xem!" Hạ Tuyết vừa nghe, liền lập tức đứng dậy, đi đến toilet, từ nhỏ đến lớn đều như vậy, Hạ Tuyết vẫn đều chăm sóc Cẩn Nhu giống như em gái.


Cẩn Nhu một cắn môi, trong đôi mắt tràn đầy nước mắt, quay đầu, nhìn thấy bạn tốt đi khỏi, sắc mặt của cô đột nhiên lạnh lẽo, lấy ra một gói bột màu trắng...... Cô nhìn ly cà phê ấm áp trước mặt, hung hăng nói: "Dù sao...... Bạn không phải sẽ chết sao? Giúp đỡ mình lần này đi......"


  Hạ Tuyết chạy đến toilet nhẵn bóng hoa lệ của nhà hàng cơm Tây tìm xung quanh, đều không có tìm được nhẫn, cô lo lắng nghĩ, người kia liều lĩnh như vậy, nếu mình xảy ra chuyện gì, tìm người đó đến chiếu cố bạn ấy đi...

Em trai và Cẩn Nhu là những người mà bản thân mình vướng bận nhiều nhất, nghĩ đến đây, trong lòng Hạ Tuyết lại đau xót, trong mũi lại tràn đầy một mùi tanh, cô nhanh cầm khăn tay, ngửa đầu lên lau máu mũi, nghĩ nếu bị Cẩn Nhu thấy, bạn ấy khẳng định sẽ sợ hãi, vì là bạn thân từ nhỏ đến lớn, đều sợ thấy máu...Hạ Tuyết lau máu mũi xong, lại cúi đầu, chuẩn bị trở về chỗ ngồi, lại phát hiện ngay bên cạnh bồn rửa mặt, có một cái trâm cài đầu hình con bươm bướm bằng ngọc tím..."Ủa?" Hạ Tuyết rửa tay, mới cầm cái trâm lên, đặt ở dưới ánh đèn, nhìn kỹ viên ngọc lóe ra ánh sáng óng ánh như mặt nước, vừa thấy liền biết nó có giá trị xa xỉ..."Ai lại để quên thứ quý giá như vậy ở nơi này nhỉ?" Hạ Tuyết tò mò xoay người, cố ý nâng cao giọng, nhứng toàn bộ cửa toilet mở ra, không có ai ở bên trong...Hạ Tuyết 'a' một tiếng, cười nói..."Vật quý giá như vậy, cũng có thể để quên..." Cô không có nghĩ nhiều, liền bỏ cái trâm ngọc vào túi mình, nghĩ sau khi rời khỏi đây, đem nó giao cho quản lý nhà hàng... Trong nháy mắt khi cô xoay người, thấy chân mình đạp lên cái gì đó, cô kỳ quái nhìn xuống, vừa lui chân ra, phát hiện chiếc nhẫn kim cương nằm ở dưới chân mình..."Thì ra mày ở trong này..." Hạ Tuyết nhận ra được đây là nhẫn của Cẩn Nhu, cô vui vẻ nhặt lên, liền đi ra nhà ăn..."Bạn xem, đây là cái gì?" Hạ Tuyết vui vẻ đi trở về chỗ ngồi, đem nhẫn đưa cho Cẩn Nhu xem...Cẩn Nhu thản nhiên nâng mắt, nhìn thoáng qua nhẫn, mới cười nhẹ nói..."Sao tìm lâu như vậy? Về sau không cần như vậy, đã đánh mất thì thôi, cũng không quý giá lắm...""Sao bạn lại nói như vậy nói chứ?" Hạ Tuyết nhìn bạn thân, cười nói... "Đồ vật của mình, đương nhiên sẽ quý giá nha... Hơn nữa nhẫn này, cũng là quà mừng sinh nhật mười tám tuổi của bạn mà..."Cẩn Nhu nở nụ cười một chút, mới nói: "Loại hình thức này nọ, chú ý nhiều như vậy làm cái gì? Ở trong mắt của mình, ngoại trừ Thế Vĩ, không có bất kỳ kẻ nào cùng đồ vật gì đáng để mình quý trọng...""Mặc kệ như thế nào... Đây chính là nhẫn của bạn... Đeo đi... kẻo chút nữa lại đánh mất..." Hạ Tuyết không nói hai lời, liền kéo ngón tay ngọc thon dài của Cẩn Nhu qua, đem nhẫn đeo cho cô...Cẩn Nhu lập tức từ trong tay Hạ Tuyết thu tay trở về, nhìn ly cà phê trước mặt cô, nói: "Uống nhanh đi, lạnh rồi...""Ừm!" Hạ Tuyết mỉm cười nâng ly cà phê lên, uống một hơi.Cẩn Nhu nở nụ cười, cô nhướng lông mày nhìn bạn tốt, cười nói: "Bạn vĩnh viễn đều như vậy, uống cà phê giống như uống nước, uống nhanh như vậy! Bạn không sợ nghẹn sao?"Hạ Tuyết cười, buông ly cà phê xuống, sảng khoái nói: "Làm sao có thể nghẹn chứ?"Cẩn Nhu không lên tiếng, chính mình cũng tao nhã uống cà phê...Hạ Tuyết nhìn Cẩn Nhu thật kỹ, nói: "Thân thể bạn không thoải mái à? Hôm nay thoạt nhìn không mấy vui vẻ? Có phải người mẹ kế ghê tởm của bạn lại bắt nạt bạn không?""Không có... Dì ấy giới thiệu cho mình một người đàn ông..." Cẩn Nhu buông ly cà phê, sau đó nhìn Hạ Tuyết."A?" Hạ Tuyết giật mình nhìn Cẩn Nhu nói: "Giới thiệu cho bạn một người đàn ông? Nhưng không phải bạn đã có Thế Vĩ sao? Các bạn đã xảy ra chuyện gì?"Cẩn Nhu lại nhìn vào đôi mắt của Hạ Tuyết, khẽ cắn răng, biểu tình hơi kích động run rẩy lên..."Chúng mình luôn rất yêu nhau, chúng mình không có việc gì...""Vậy..." Hạ Tuyết cảm thấy mình càng ngày càng mệt rã rời, cô nặng nề ngáp một cái, mới hỏi Cẩn Nhu: "Vậy mẹ bạn sao còn giới thiệu bạn trai cho bạn chứ?"Cẩn Nhu cười lạnh một chút, mới thê lương nghẹn ngào nói: "Bởi vì bà thấy Thế Vĩ chỉ là một người làm ăn nhỏ, không có tiền đồ... Cho nên..." Cô lại nâng ly cà phê lên, nhấp một ngụm nhỏ, mới rơi nước mắt nói: "Bà đem mình giới thiệu cho lão tổng của tập đoàn khách sạn Tam Á..."Hạ Tuyết nghe những lời này, cô sửng sốt nói: "Lão tổng khách sạn Tam Á? Vậy tuổi...""Đúng!" Cẩn Nhu nhìn bạn thân, sâu kín nói: "Gần sáu mươi tuổi, vợ vừa mới chết chưa được vài ngày, sau đó khẩn cấp muốn kết hôn vợ mới, mẹ kế ghê tởm của mình đợi đến cơ hội thấy người sang bắt quàng làm họ này... Liền hiến mình cho lão già chết tiệt kia... Đêm nay, mình sẽ đến khách sạn đó với hắn... Nếu mình không đi, mẹ mình đánh gãy chân Thế Vĩ!"Hạ Tuyết nghe được, kinh hãi nói: "Bạn không thể đi!!! Tuyệt đối không thể đi!""Cho nên mình không đi!" Cẩn Nhu nhìn Hạ Tuyết, lãnh lẽo nói từng chữ: "Mình sẽ không để bà ta thực hiện được dã tâm... Sẽ có người đi thay mình.""Ai?" Hạ Tuyết nhìn Cẩn Nhu, tò mò hỏi.Cẩn Nhu nhìn kỹ người bạn hơn mười năm trước mặt này, nói: "Bạn!""A?" Hạ Tuyết mới vừa kỳ quái lên tiếng, liền cảm giác bị một trận hoa mắt, cả người mềm nhũn ngã vào trên bàn.  

Khách sạn Tam Á, phòng tổng thống!


Cẩn Nhu đem Hạ Tuyết đã muốn hôn mê đẩy lrên giường, sau đó âm lãnh nhìn xuyên đến bóng đèn màu vàng trước giường, vô tình mà tàn nhẫn nói: "Mày dù sao đều phải chết... Chẳng lẽ không thể cứu tao một lần? Đêm nay tao sẽ cùng Thế Vĩ rời khỏi cái chỗ quỷ quái này! Bọn tao sẽ rất hạnh phúc... Thực xin lỗi, Hạ Tuyết... Nhân sinh của mày vốn đê tiện giống rác rưởi rồi... Mày thành toàn cho bọn tao đi..."


Cẩn Nhu nói vừa xong, liền nảy sinh ác độc lột sạch quần áo trên người Hạ Tuyết, lại dùng cái chăn bằng sợi tơ vàng, đắp lên thân thể trơn bóng mê người của cô...


Di động đột nhiên vang lên trong cái phòng xa hoa này...


Cẩn Nhu rất nhanh nghe điện thoại..."Ừm... Sự tình đã sắp xếp xong, em lập tức đến đó... Vâng... Em yêu anh..."


Sắc mặt Cẩn Nhu lúc này mới tái nhợt run rẩy bất an cầm di động, nhanh rời khỏi phòng, cô vừa cầm điện thoại, vừa mở nên cửa phòng, lại bởi vì vào lúc mở cửa phòng, bị một cái kẹp hình con bướm bằng ngọc rơi trên mặt đất chắn lại, cửa không có đóng...


Cẩn Nhu nhanh đi ra phía trước, không quay đầu lại...


*****


Tuyết mịn bay bay.


Phòng tổng thống xa hoa, trên cái giường siêu lớn, có thanh âm rất nhỏ, giãy dụa nhẹ kêu..."Nước..." Cô vô lực trằn trọc thân thể, trong cái chăn vàng, nhẹ nhàng mà rực rỡ...


Trước cửa sổ sát, có một bóng dáng nghiêm nghị... Hắn hơi nghiêng sườn mặt hoàn mỹ, nhìn về phía người trên giường, tròng mắt sáng lạnh lẻo, lộ ra một tia sáng lạnh, trong tay cầm cái kẹp con bướm, nhẹ xoay tròn...


"Nước..." Hạ Tuyết nuốt nuốt cổ họng, mờ mịt nhìn trong không gian u ám, nhìn về phía bóng dáng trước cửa sổ sát đất... lại kêu... "Rất khát nước..."


Hắn chậm rãi xoay người, lạnh lùng nhìn cô một cái, mới chậm rãi đi đến trước mặt cô, cầm lấy một bình Whisky, không tiếng động đưa cho cô...


Hạ Tuyết cứ để thân thể trần trụi như vậy, vội vàng cầm lấy Whisky, đẩy cái nắp ra, rót vào trong cổ họng...


Cả thân thể của cô bởi vì hiệu quả của 'thuốc mê', mà thiêu đốt đến đáng sợ, khô nóng giống như muốn chết, uống Whisky, cảm giác cay nóng càng kích thích cô uống ừng ựng, vài giọt rượu dọc theo cổ chảy xuống...


Hắn tiếp tục nhìn chằm chằm cô uống, uống còn không nhiều, liền mệnh lệnh: "Đứng lên..."


Hạ Tuyết mờ mịt mơ hồ nhìn thấy người trước mặt, một chút ý thức cũng không có, ném chai rượu xuống, sợ hãi bò xuống giường... "Đây là nơi nào... Đây là nơi nào... Tôi phải về nhà..."


Hắn hơi nghi hoặc nhìn thấy cô gái mơ hồ trước mặt này, thân thể trần trụi, yếu đuối vô lực đi ra ngoài cửa, ngay tại lúc cô cầm tay nắm cửa, hắn từ phía sau lạnh lẽo ôm chặt lấy vòng eo nhỏ hắn của cô, nói lớn: "Cô cứ như vậy đi ra ngoài? Trần như nhộng?"


"Anh nói cái gì vậy?" Hạ Tuyết theo bản năng xoay người, vì quá khô nóng muốn đẩy ra hắn, chính là hai tay lại đụng vào bờ ngực rắn chắc của hắn, ngẩng đầu, nhìn thấy khuôn mặt hoàn mỹ của hắn, mặt của cô đỏ lên, lại sợ hãi nhìn hắn hỏi: "Anh là ai?"


Hắn cười lạnh nói: "Tôi là ai? Cô đem con bướm ngọc đặt ở cửa, còn hỏi tôi là ai?"


"A?" Hạ Tuyết mờ mịt nhìn hắn hỏi: "Cái gì con bướm ngọc? Tôi cái gì cũng không biết? Tôi phải về nhà... Toi không cần ở trong này... Tôi không biết anh... Vì sao tôi lại ở chỗ này?"


Hạ Tuyết vừa nói lung tung, vừa muốn nhớ lại mọi việc, nhưng bởi vì tác dụng của thuốc mê rất lớn, thân mình cô vừa mới đứng vững, lại mềm nhũn tựa ở trên người hắn, mặt tựa vào trong ngực hắn, nhẹ thở gấp, giống như khiêu khích thân thể hắn...


Hắn lạnh lùng đứng tại chỗ, cảm giác thân thể cô gái trước mặt phát ra một mùi xử nữ thơm ngát... "Muốn đi, vì sao còn ở lại? Diễn kịch như vậy, cô diễn quá mức..."


"Cái gì?" Hạ Tuyết mờ mịt nhìn hắn... "Cái gì diễn? Tôi cái gì cũng không biết, anh buông..." Cô mới vừa nói hết lời, dùng sức đẩy hắn ra, nhưng đột nhiên hai tay non mềm của mình bị người dùng sức nắm chặt, cô khẽ kêu một tiếng, nhưng cả người mình bị hắn đặt trên cửa, sau đó cánh môi của mình bị đôi môi mỏng gợi cảm của hắn bao trùm...


"Ưm..." Hạ Tuyết vặn vẹo thân thể, phản kháng, nhưng đầu lưỡi hắn giống như có ma lực, hút ở bên trong môi mình, một phút đồng hồ mềm mại, phút tiếp theo cường thế...


Mặt Hạ Tuyết đỏ lên, nụ hôn của hắn khiêu khích cả thân thể nổi lên một loại khô nóng, cô dùng hết ý thức đẩy hắn ra... "Anh muốn làm gì?"Thân mình hắn hơi bị cô đẩy ra, nhìn thấy cô đỏ mặt, lại vẫn mơ hồ vô lực thở phì phò, thần trí không rõ kêu: "Anh tránh ra... Tôi không biết anh... Vì sao lại hôn tôi? Anh tránh ra..."


Hắn đông lạnh nhìn cô, có lẽ nguyên nhân chính là vì bộ dạng cô rất giống như dâng lên tình dục còn cố chống cự, khơi dậy ham muốn chinh phục trong thân thể hắn, hắn đột nhiên mạnh mẽ bước lên, hai tay nắm chặt cái eo nhỏ nhắn của cô, làm cho bộ ngực sữa của cô kề sát vào lồng ngực kiên cố của mình, sau đó hôn nhanh cánh môi của cô, đầu lưỡi cuồng vọng tiến vào trong miệng, cùng đầu lưỡi của cô nhu tình triền miên... Âu phục quý giá màu đen, từ bờ vai rộng lớn của hắn rơi xuống, áo sơ mi trong màu trắng, mở ra hai cái nút, lộ ra một làn da màu đồng gợi cảm...


'Thuốc mê' trong thân thể Hạ Tuyết tăng hiệu lực, làm cho thân cô càng khô nóng, mà nụ hôn của hắn đúng là thuốc giải, làm cho cô thỏa cơn khát trong cơ thể, chiếm được một chút ngọt lành, cô không tự giác đón nhận hắn hôn...


Hắn ý thức được cô đón nhận, hai tay ở sau cái lưng bóng loáng của cô, càng không ngừng ma sát , thậm chí dời xuống, nặng nề nắm chặt cái mông tròn trĩnh của cô...


"Đau... Đừng như vậy..." Hai tròng mắt Hạ Tuyết đỏ lên nhìn hắn, theo bản năng muốn kháng cự, chính là đại não của cô càng lúc càng mê loạn, trong đầu chỉ thấy một người đàn ông vẫy gọi mình, cô hỗn độn lắc đầu, nói cho chính mình, chỉ là ảo giác, chỉ là ảo giác...


Hắn đột nhiên dừng động tác xem cô gái trước mặt, cô mờ mịt mê mang, tăng thêm hương vị khiêu khích cùng gợi cảm, làm cho hắn không khỏi lại nâng hai tay chà xát bộ ngực sữa căng tròn của cô, xoa miết hai điểm phấn hồng, bức ép hai điểm phấn hồng này tê liệt cứng lên, hắn lại bá đạo cúi đầu cắn mạnh một cái...


Cô thật không ngờ, ly cà phê kia có thuốc mê có thể làm cho cô đánh mất lý tính...


Cô bị hắn ngậm hút, càng không ngừng xoay thân thể của chính mình, tất cả ý thức của thân thể cơ hồ bị thiêu đốt, cô bắt đầu kêu nhỏ ra tiếng, hai tay kìm không được nắm chặt bờ vai của hắn... Nhìn thấy khuôn mặt rất anh tuấn của hắn, thân thể cô như bị chìm ngập trong đại dương...


Hắn không nói nữa, chính là đột nhiên ôm cô lên, vừa dùng ánh mắt nóng rực nhìn cô, vừa đi đến giường...


Tay Hạ Tuyết vây quanh cổ hắn, mờ mịt nhìn hắn...


"A..." Cả người Hạ Tuyết bị hắn ném lên trên giường, sau đó lại bị hắn nặng nề đè lên, "A..." Hạ Tuyết bấu vào drap giường, ngửa mặt, tất cả lý tính đều bị che lấp...


Hắn nhìn cô thật sâu, không còn nói chuyện...


Hạ Tuyết thở gấp, nhìn hắn...


Hắn lóe ra ánh mắt giống như con báo, nhìn cô...


Hạ Tuyết nuốt nuốt cổ họng, vừa định xoay thân thể, đột nhiên hai chân bị hắn mạnh mẽ tách ra, tiếp theo một trận mạnh mẽ đánh sâu vào, đau đớn như xé rách, cô đau đớn kêu lên...


Hắn nhanh hôn môi đỏ mọng của cô lần nữa, tiếp tục tăng nhanh cử động dưới hạ thân... Hoàn toàn giữ lấy cô...Sáng sớm...


Tuyết mịn vẫn bay...


Hạ Tuyết rốt cục bị đau đớn cùng mệt mỏi khát nước làm tỉnh lại, chính là cô mới hơi mở hai tròng mắt, liền lập bị ánh sáng làm chói mắt, làm cho cô khó chịu thở gấp, cô nhắm chặt hai tròng mắt, cho mắt nghỉ ngơi trong chốc lát, mới chậm rãi tái mở to mắt...


Cô giống như thấy được một bóng người, cô nhướng mày, muốn hỏi người kia là ai, nhưng cô bởi vì thân đau đớn cùng mệt mỏi, nói không nên lời, cô lại cố gắng mở to mắt, rốt cục thấy rõ bên giường có một nam nhân trần trụi nửa người trên, hắn nghiêm mặt, cầm áo trắng trong tay sau đó mặc vào, ngẩng đầu, tay cài khuy áo...


Trong nháy mắt Hạ Tuyết nghĩ mình đang nằm mơ, nhưng nhìn đến này nam nhân đã khuy nút xong, sau đó lại cầm lên một cái áo vest màu đen quý giá, vô cùng tao nhã mặc vào, thắt cà vạt, tôn quý tỏa ra bốn phía...


Hắn nhẹ hé miệng, ho nhẹ một chút, soi toàn thân trong kiếng, chỉnh trang một chút, lại xuyên thấu qua mặt gương, nhìn cô gái trên giường, đang mơ mơ màng màng, giống như còn chưa tỉnh ngủ nhìn mình...


Mắt hắn chợt lóe, đi đến trước mặt cô gái, nói... "Cô tỉnh?"


Hạ Tuyết bị âm thanh này làm chấn động, cô trừng lớn mắt, nuốt cổ hong, toàn bộ thần trí lập tức thanh tỉnh, cô sợ tới mức hồn vía lên mây ngồi dậy, nhưng cái mền ở trước ngực rơi xuống, lộ ra phần đầy đặn của mình, Hạ Tuyết vừa cúi đầu thấy, cô rốt cục há miệng thật to... "A —"


Một tiếng thét chói tai này, làm tuyết bám trên cành cây ngoài cửa sổ rơi xuống đất...


Hắn hơi nghi hoặc nhìn cô gái trước mặt, giống như bị tâm thần, hốt hoảng kéo cái chăn, vây quanh thân mình, sau đó khiếp sợ thét chói tai... "Anh là ai?"


Mặt Hàn Văn Hạo đông lạnh, bất đắc dĩ nhìn người trước mặt nói... "Vì sao cùng một vấn đề mà cô hỏi suốt cả buổi tối, đến bây giờ vẫn hỏi?"


Hạ Tuyết vừa nghe lời này, cô càng thêm tuyệt vọng kêu khóc lên, cô rời giường, giống như đứng trước đại hội đại biểu nhân dân toàn quốc hỏi: "Anh rốt cuộc là ai? Vì tôi lại ở cùng anh?"


Hàn Văn Hạo dừng ở biểu tình mang tố chất thần kinh của Hạ Tuyết, hắn cũng có một chút nghi hoặc, đùa cợt nói: "Như thế nào? Tối hôm qua nhiệt tình như lửa, sáng sớm liền hối hận vì làm bại lộ bản tính của mình hả?"


Hạ Tuyết thở dốc vì kinh ngạc, một tay nắm cái mền, một tay nảy sinh ác độc cầm điều khiển từ xa làm vũ khí, còn muốn chạy gần lại không dám đến gần, nhìn nam nhân trước mặt, tức giận run rẩy thét chói tai: "Anh rốt cuộc là ai? Vì sao tôi lại ở cùng anh? Tôi không biết anh, tôi nhiệt cái gì tình cái gì? Vì sao tôi ở trên giường với anh?? Tôi đã thất thân cho anh sao? Ta vẫn còn là xử nữ mà!!!"


Hàn Văn Hạo không có thời gian để ý cô nói vô nghĩa, chỉ từ trong bóp rút ra chi phiếu, nhìn Hạ Tuyết, quăng nó vào không trung, mặt không chút thay đổi nói: "Đây là nguyên nhân cô ở trên giường với tôi..."


Hạ Tuyết sửng sốt, nhìn chi phiếu màu trắng chậm rãi bay đến chỗ mình, chính là còn chưa bay tới, cũng đã lại nhẹ nhàng chậm chạp bay trở về mũi giày da quý giá của người đàn ông này, hắn lạnh lẽo nhìn Hạ Tuyết một cái, mới đạp lên chi phiếu, xoay đi nhanh rời đi...


Chính là khi tay hắn vừa mới chạm lên tay cầm cửa, muốn kéo ra, lại nghe đến một trận thanh âm thanh thúy đầy căm giận nói... "A... Xin chào, cục cảnh sát phải không? Tối hôm qua có người cưỡng hiếp tôi..."


Hắn sửng sốt, hơi giật mình chậm rãi xoay người, liền nhìn đến Hạ Tuyết đang tức giận một tay cầm chăn, một tay phe phẩy cái điện thoại, vẻ mặt khiêu khích nhìn mình...Tuyết còn bay loạn bên ngoài...


Hàn Văn Hạo ngồi ở trên sô pha, có chút vội vã nâng cổ tay, nhìn thoáng qua đồng hồ...


Cửa toilet, rầm một tiếng, mở ra, Hạ Tuyết một lần nữa mặc áo lông cổ lọ của cô, cùng quần áo thể thao, hai tay đút vào túi quần, lạnh nghiêm mặt, buộc mình trấn tĩnh lại mới đi ra...


Hàn Văn Hạo hơi nâng mắt, nhìn cô, mới phát hiện cô gái này, thật bình thường, cô thậm chí cũng không có tô son môi, không có trang điểm... Đêm qua đèn quá mờ, không có nhìn ra...


Hạ Tuyết ngồi xuống sô pha, mặt lạnh xem xét hắn, khụ một tiếng, trong tay còn cầm di động, nhìn Hàn Văn Hạo, mặt mang vẻ tức giận cùng ý cười uy hiếp...


Hàn Văn Hạo cũng không quá để ý, hỏi: "Cô muốn biết cái gì?"


"Vì sao tôi ở trên giường của anh?" Hạ Tuyết hỏi thẳng.


"Cô không có ở trên giường của tôi, cô ở trên giường trong phòng khách sạn..." Hàn Văn Hạo hơi thay đổi tư thế ngồi, nút áo mở, lộ ra bờ ngực kiên cố màu đồng, tản mát ra một cỗ hấp dẫn trí mạng.


"Vì sao tôi ở trên giường trong phòng khách sạn... Hơn nữa ở cùng anh... trải qua một buổi tối đáng như vậy sợ?" Hạ Tuyết cố nén phẫn nộ, nhìn hắn... Nếu không vì người đàn ông này hết thảy đều thản nhiên như vậy, làm cho cô cảm thấy rất kì quái, cô đã sớm ôm hắn nhảy ra ngoài cửa sổ, cả hai cùng chết.


Hàn Văn Hạo sâu kín nhìn cô, giống như cô thật sự hoàn toàn không biết gì cả, nhất là ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng của cô, cô không giống một người sẽ nói dối... "Con bướm ngọc trên tay cô..."


"Có ý gì?" Hạ Tuyết không rõ...


Khóe miệng Hàn Văn Hạo gợi một chút ý cười lãnh mị, nói: "Chỉ cần là người phụ nữ của Hàn Văn Hạo tôi, vào trong phòng, đều phải có con bướm ngọc... chứng minh đã nghiệm thân..."


Hạ Tuyết nghe xong, thân thể như bốc cháy lên, cô tức giận kêu to với mặt người dạ thú trước mặt này: "Còn nghiệm thân? Nghiệm thân xong, chứng minh người ta sạch sẽ, sẽ mặc kệ người ta có nguyện ý hay không, liền mang người ta đến nơi này? Anh đây là lừa gái! Anh đây là cưỡng bức! Cường bạo!"


"Đây là lần đầu có người dùng chữ như vậy hình dung tôi." Ngữ khí hắn có điểm lạnh.


Hạ Tuyết cũng cười lạnh một tiếng, nói: "Chẳng lẽ không đúng sao không? Cư nhiên cưỡng bức tôi, sáng sớm, còn dám kiêu ngạo quăng chi phiếu ra? Anh coi đây là chơi đùa sao? Người tôi đang êm đẹp làm khuê nữ, liền bị anh phá bẩn như vậy... Còn cho như vậy là đúng lý hợp tình à?"


Hàn Văn Hạo thật sự nghe không nổi nữa, hắn nhìn thẳng Hạ Tuyết, nói nhanh... "Tôi cho cô một lời đề nghị, tốt nhất đi cô đến bác sĩ, kiểm tra một chút xem đầu óc cô có vấn đề hay không, sau đó lại hồi tưởng một chút đêm qua cô nhiệt tình như thế nào, thần kinh cô bị thác loạn phải không? Chúng tôi ở trên một cái giường, trần trụi với nhau đến nửa đêm, lúc ấy cô không có phản kháng, không có gầm rú, cũng không có báo cảnh sát, đến khi sự tình xong xuôi , tôi phải đi, cô lại tung ra chiêu này với tôi sao?"


Ánh mắt hắn lạnh lùng... "Cô có mục đích gì?"Hạ Tuyết nghe xong, đột nhiên tức giận cười lạnh, giờ này khắc này, cô đã đánh mất tất cả lý tính , cô cắn răng, nắm chặt tay, mở miệng nói...... "Tôi nói cho anh biết, hôm qua tôi mới gặp bác sĩ, bác sĩ nói tôi có có thể bị bệnh nan y, cho nên người sắp chết nhe tôi, là không sợ giống người điên, có thể cắn anh, lấy dao đâm chết anh, cũng có lẽ sẽ ôm anh, cùng nhau nhảy lầu, tất cả phương thức đối phó anh, tôi đều nhất định sẽ dùng...... Cho nên anh tốt nhất không cần dùng loại giọng điệu này nói chuyện với tôi!!"


"À......" Hàn Văn Hạo có chút nhàm chán...... Hắn khẽ nâng khuỷu tay, tựa vào sô pha, nâng cái cằm hoàn mỹ khêu gợi, nhìn tuyết ngoài cửa sổ......


Hạ Tuyết bị thái độ này của hắn làm tức giận đến hộc máu, cô không nói hai lời liền cầm di động, vui vẻ ấn 120......


Hàn Văn Hạo quay đầu, lạnh lùng nhìn cô...... "Cô báo đi, tôi không sao cả. Chính là phẫn nộ của cô, làm cho tôi thấy lạ. Hàn Văn Hạo tôi muốn phụ nữ, nhưng sẽ không cưỡng cầu phụ nữ. Mỗi một cô gái đều là chủ động đến trên giường của tôi. Thậm chí cả một đống cô gái chờ tôi cầu tôi. Tôi không biết dùng loại thủ đoạn thấp kém, làm loại chuyện xấu xa này!"


Hạ Tuyết nghe xong cười lạnh lên...... "Thực khôi hài...... Ý của anh là tối hôm qua tôi chủ động chạy đến trên giường của anh? Cùng anh ân ái? Tôi là cái gì chứ? Tôi đã sắp chết, tôi đòi tiền để làm gì? Anh dám lừa tôi hả?"


Hàn Văn Hạo nhìn Hạ Tuyết, lại cười lạnh nói: "Vậy vì sao cô có con bướm ngọc? Hơn nữa vẫn là một xử nữ như vậy? Nếu cô nói, không phải cô cố ý, vậy vì sao cô lại chạy vào phòng của tôi? Nằm trên giường của tôi? Đem chính mình cởi sạch...... Vì sao?"


Hạ Tuyết tái nhợt, nghiêm mặt nói: "Anh nói cái quỷ gì vậy? Ai có con bướm ngọc, ai chạy vào phòng của anh? Ai nằm anh trên giường ? Ai tự cởi hết đồ chứ?"


Hàn Văn Hạo nhìn nữ nhân này, hắn thật sự có chút không biết làm sao, cười nói: "Cô cứ tính toán tiếp tuc quậy phá tôi như vậy đúng không?"


"Nếu tối hôm qua anh không có cưỡng gian tôi, hôm nay tôi sẽ không kiếm chuyện quậy anh!" Hạ Tuyết tức giận nói!


Hàn Văn Hạo thật sự rất không thích nghe mấy chữ đó, hắn cũng lập tức phẫn nộ, trầm giọng nói: "Tôi đã nói rồi...... Hàn Văn Hạo tôi chưa bao giờ cưỡng cầu nữ nhân, tối hôm qua thời điểm tôi vào phòng, cô cũng đã nằm ở trên giường, còn trần truồng ghé vào trên người của tôi!! Loại mặt hàng giống như cô, tôi cần phải cưỡng gian sao"


"Anh nói dối!!" Hạ Tuyết hét lên với hắn...... "Tôi không tin chuyện ma quỷ của anh!"


Hàn Văn Hạo lạnh mặt nói với cô: "Nếu cô không tin, chuyện chính cô đi vào phòng của tôi, tôi có thể yêu cầu khách sạn đưa camera giám sát ra kiểm tra lại! Nếu kết quả xem xét là chính cô đi vào, cô phải trả giá vì lời nói cử chỉ sáng hôm nay của cô!"


Hạ Tuyết cười lạnh nhìn hắn hỏi: "Nếu kết quả xem xét là anh kê thuốc với tôi, lừa tôi vào thì sao?"


Ánh mắt Hàn Văn Hạo xẹt qua một mảnh vô tình lạnh lẻo...... "Tôi đây liền để cho cô muốn làm gì thì lam! Đưa cô một ngàn vạn! Bồi thường tấm thân xử nữ của cô!"Phòng giám sát của khách sạn!


Tổng giám đốc cùng với ban quản lí khách sạn, tụ tập theo dõi ở bên ngoài, khẩn trương chờ đợi......


Vừa rồi tổng giám đốc Hàn Văn Hạo của tập đoàn tài chính quốc tế Hàn thị đột nhiên gọi điện cho tổng giám đốc tập đoàn khách sạn Tam Á, yêu cầu xem xét camera ghi hình vào thời gian từ mười một giờ đến mười hai giờ đêm qua......


Cứ như vậy, tổng giám đốc Hàn Văn Hạo cùng một vị tiểu thư thoạt nhìn rất bình thường trầm mặc đi vào phòng theo dõi, nhìn nhân viên phát băng ghi hình, những người khác không được đi vào......


Tiếp theo, Hàn Văn Hạo cùng Hạ Tuyết liền giống như hai bức tượng phật, ngồi ở sô pha, biểu tình đều lạnh lùng, nhìn nhân viên bắt đầu chỉnh băng ghi hình đến thời điểm mười một giờ tối hôm qua......


Hạ Tuyết thấy màn hình hiện lên...... Ba...... Hai...... Một......


Phòng tổng thống...... Phía sau, có vài nhân viên phục vụ phụ mang rượu Whiskey đi vào phòng tổng thống, tiếp theo liền rời đi......


Tiếp theo lại yên lặng, nhân viên tiếp tục xả nhanh cuốn băng......


Hạ Tuyết bắt đầu không kiên nhẫn, cô nuốt nuốt nước miếng, cắn môi, thay đổi tư thế ngồi......


Hàn Văn Hạo nghiêm mặt, phi thường nhẫn nại chờ đợi , bởi vì hắn cũng muốn biết, rốt cuộc ai dám lên kế hoạch đêm qua, khiêu chiến với Hàn Văn Hạo hắn, mục đích ở đâu......


Rốt cục thời gian đến mười một giờ năm mươi, thang máy xuất hiện hai bóng dáng......


Hạ Tuyết khẩn trương thẳng lưng, nghi hoặc nheo mắt, nhìn kỹ hình ảnh hai người kia...... Cô thấy có một cô gái, mặc âu phục màu trắng, khoác áo da tuyết trắng, cố hết sức đỡ một cô gái hôn mê đi ra, Hạ Tuyết phịch một tiếng, hai tròng mắt của cô hiện vẻ khiếp sợ, há miệng nhìn Cẩn Nhu trên màn hình, cô dùng sức che lại miệng, để tránh chính mình run rẩy sợ hãi khóc lên......


Đầu óc cô rốt cục hỗn độn nhớ lại một đoạn đối thoại ở nhà hàng cơm Tây đêm qua...... "Mình sẽ không làm cho bà ta thực hiện được, sẽ có người thay mình đi......"


Hạ Tuyết lắc đầu, trái tim đau đớn, cố nén nước mắt, nhìn hình ảnh của bạn thân, đang cố hết sức đỡ chính mình đã hôn mê, đẩy cửa phòng tổng thống......


Hạ Tuyết cắn môi, nắm chặt nắm tay, trừng mắt hai mắt đẫm lệ, nhìn cửa phòng chậm rãi đóng lại...... Cô rốt cục tuyệt vọng nhắm hai mắt lại, hai dòng nước mắt nhào xuống......


Hàn Văn Hạo lạnh lùng nhìn vẻ mặt của Hạ Tuyết, hắn nhẹ cười nhạo một chút, mới chậm rãi nói...... "Nhìn cô khiếp sợ như vậy, người trên màn hình chắc là cô biết?"


Hạ Tuyết cắn môi, vẫn mang theo một tia hy vọng cuối cùng nhìn màn hình, khát vọng người bạn thân nhất kia, có thể buông tha cho mình......


Chính là, cuối cùng cửa phòng mở ra, Cẩn Nhu đi ra, cầm di động nhẹ nói......... "Ừm...... Sự tình đã sắp xếp xong, em đến ngay...... Ừm...... Em yêu anh......"


Hạ Tuyết trừng mắt hai mắt đẫm lệ nhìn Cẩn Nhu rất nhanh đi vào thang máy, sau đó nắm chặt di động, nở nụ cười, cửa thang máy khép lại......


Hạ Tuyết rơi nước mắt, cô khổ sở nghẹn ngào cùng không thể tin nhìn màn hình, hai tay che mặt, tái nhợt, khóc vô lực...... "Vì sao phải đối xử với tôi như vậy? Vì cái gì? Là bởi vì tôi sắp chết, cô cảm thấy hy sinh ta cũng không sao? Chính là chúng ta là bạn thân hơn mười năm, chúng ta từ nhỏ cùng nhau lớn lên, tôi vẫn đều thương yêu cô như vậy, bảo vệ cô như vậy, tại sao cô nhẫn tâm với tôi như vậy chứ?"


Hàn Văn Hạo nhìn cô, có lẽ đoán được vài phần, hắn hừ lạnh một tiếng, cũng không đồng tình nói...... "Người đáng thương tất có chỗ đáng giận! Cô tin lầm bạn, đây là cô xứng đáng!"

  Hạ Tuyết nắm chặt tay, quay đầu phẫn hận nhìn nam nhân trước mặt, nói: "Tôi có đáng thương hay đáng giận thì liên quan gì tới anh?"

Hàn Văn Hạo lạnh lùng quay đầu nhìn Hạ Tuyết: "Đương nhiên không liên quan tới tôi! Nhưng hiện tại sự thật phơi bày ra trước mắt, cô nên trả giá vì những hành động sáng nay cô làm với tôi!"Hạ Tuyết nhẹ cười, nước mắt đảo quanh trong hốc mắt, cả thế giới của cô bị Cẩn Nhu đập nát, nhưng cô vẫn cắn răng đối diện với người đàn ông trước mặt, tức giận nói: "Phải không? Trả giá cái gì? Camera chứng minh rồi, tôi...... không phải người bị an bài hầu hạ anh trên giường, nói cách khác...... Anh vào cửa, sao không kiểm tra một chút chứ? Anh ngủ lầm với tôi, tôi còn chưa có truy cứu trách nhiệm của anh đâu?"Thần sắc Hàn Văn Hạo lạnh lùng......Hai nhân viên ngồi ở phòng theo dõi, trộm liếc mắt một cái, liền vội vàng đứng dậy đi ra ngoài cửa......"Cầm con bướm ngọc của tôi, vào lầm phòng của tôi, làm cho tôi có một buổi tối như vậy với loại phụ nữ như cô, tôi còn sợ ô uế đây!" Hàn Văn Hạo tức giận nói.Hạ Tuyết cắn môi, cô tức giận đứng dựng lên, trong mắt bốc lửa...... Cô vươn ngón tay, chỉ vào kẻ siêu cấp ghê tởm trước mặt này, giọng phát run kêu to: "Này ——"Hàn Văn Hạo lạnh lùng quay đầu, nhìn Hạ Tuyết.........Hạ Tuyết tức giận đến vỗ vỗ ngực mình nói: "Bà chị này sống hai mươi năm, đến tay còn không có bị đàn ông chạm qua, bà chị này cũng không phải kiểu phụ nữ cầm tiền của người ta, liền cởi sạch quần áo...... Tôi không có mục đích gì...... Anh cướp đi đêm đầu tiên quý giá của tôi như vậy, anh còn dám nói bẩn?? Nếu anh sợ bẩn, tại sao tối hôm qua lại đụng tôi? Hiện tại chiếm tiện nghi, còn dám nói tôi loại này loại nọ? Anh không phải con người!"Hàn Văn Hạo đánh giá Hạ Tuyết từ trên xuống dưới, sau đó khuôn mặt lạnh lẽo nở nụ cười một chút, mới nói: "Phụ nữ chờ hiến thân cho tôi có cả đống, cô oán giận như vậy, liền nghĩ xem cô có bao nhiêu rụt rè? Hừ! Cô tiến lầm vào phòng tôi là sự thật! Cô mắng mỏ oan uổng tôi cũng là sự thật! Nhưng hiện tại tôi không có thời gian nháo với cô! Màn ban sáng, tôi vẫn nhớ kỹ!"Hắn nói vừa xong, liền ngạo mạn đứng lên, đi ra ngoài......Hạ Tuyết tức giận đứng tại chỗ, nước mắt lăn xuống...... Cô chậm rãi ngẩng đầu, lại nhìn hình ảnh trên màn hình, thấy Hàn Văn Hạo đang được các vệ sĩ hộ tống, đi vào phòng......Cô chậm rãi nắm chặt tay, tức giận nghẹn ngào nói: "Cho dù chỉ có một phútsinh mệnh, mình ít nhất cũng muốn dùng một phút này, đòi lại một chút tự tôn phải không?"Nước mắt lăn xuống, không nói hai lời, cô lập tức xoay người bước đi ra khỏi phòng theo dõi......... Liền nhìn đến Hàn Văn Hạo đang đi cùng các vệ sĩ vào thang máy......"Chờ một chút!!!" Hạ Tuyết hô lớn!!Hàn Văn Hạo dừng chân, lạnh lùng quay đầu, nhìn cô gái trước mặt......Hạ Tuyết tức giận đến phát run, từng bước một đi tới chỗ Hàn Văn Hạo, vừa đi vừa lấy cái bóp ra......Hàn Văn Hạo hơi nâng mắt, nhìn cô mở bóp......Hạ Tuyết ở trước mắt nhiều người, giương lông mi, cố nén nước mắt nói: "Tối hôm qua...... Hai ta trải qua một buổi tối, cần có chút giao dịch a......"Hàn Văn Hạo cười lạnh một tiếng nói: "Nói như vậy...... Cô cuối cùng vẫn là muốn tiền......"Hạ Tuyết cũng học thần thái của hắn, cười lạnh một chút mới nói...... "Không...... Tôi nghĩ cần cám ơn anh, còn muốn nói cho anh một tiếng, tối hôm qua anh hầu hạ rất khá...... Chị đây thực thoải mái......"Cô nói vừa xong, liền từ trong bóp rút ra mấy tờ tiền giắt vào âu phục đẹp đẽ quý giá của Hàn Văn Hạo...... "Đủ không?"Hàn Văn Hạo lạnh ánh mắt, một cỗ sát khí bốc lên......"Không đủ à?!" Hạ Tuyết cao giọng hỏi xong, cô lại tức giận từ trong bao rút ra một xấp tiền vốn định dùng để mua thuốc, quăng vào hắn nói: "Toàn bộ cho anh!!"  

Thiệt nhiều tờ tiền màu hồng bay giữa Hạ Tuyết cùng Hàn Văn Hạo......


Hai người cùng gắt gao nhìn đối phương, không có một chút thỏa hiệp......


Hạ Tuyết thở gấp từng bước đứng ở trước mặt Hàn Văn Hạo, vươn ngón tay chỉ về phía hắn, ngẩng đầu nghiến răng nghiến lợi nói: "Dù sao chị đây cũng sống không lâu, tiền này tôi cũng không cần dùng, dùng để cho anh, tôi vui...... Anh có vui không?"


Hàn Văn Hạo chậm rãi cúi đầu, nhìn Hạ Tuyết, đôi mắt bốc lên sát khí vô tận......


Hạ Tuyết cắn răng, trừng mắt nhìn hắn một cái, hừ một tiếng, liền đi nhanh đẩy mọi người ra, hướng thang máy đi đến...... Nàng vừa đi vừa nắm chặt ví tiền, không quay đầu lại......


Hàn Văn Hạo vẫn đứng ở tại chỗ, đôi mắt đột nhiên đông lạnh đáng sợ, mọi người cũng nhìn hắn không dám lên tiếng......


Hạ Tuyết bước nhanh đi đến thang máy, vươn ngón tay run rẩy ấn nút mở cửa, sau đó cắn môi đứng ở trước cửa thang máy, chờ đợi...... Ánh mắt của nàng lơ đãng nhìn vào hình ảnh phản chiếu trên cửa thang máy, thấy được Hàn Văn Hạo vẫn đưa lưng về phía mình, không nhúc nhích......


Hạ Tuyết lại nặng nề cắn môi, vẫn thở gấp gáp, đừng qua đây.........


Cửa thang máy mở ra, Hạ Tuyết đi vào thang máy, sau đó xoay người, cũng không có nhìn bên ngoài, ấn nút chọn tầng trệt......


Cửa thang máy chậm rãi đóng lại, Hạ Tuyết vừa định thở ra một hơi, đột nhiên năm ngón tay đột nhiên cắm vào khe hở thang máy, cưat thang máy liền mở ra một lần nữa......


Hạ Tuyết kinh ngạc ngẩng đầu, nhìn thấy Hàn Văn Hạo đứng ở cửa thang máy, lạnh lẽo nhìn chằm chằm mình......


"Anh làm cái gì?" Hạ Tuyết ra vẻ bình tĩnh nhìn hắn, sau đó cười lạnh một chút mới nói: "Như thế nào? Chê tiền ít à?"


"Không......" Hàn Văn Hạo đột nhiên cười lạnh nhìn nàng nói...... "Tiền nhiều quá......"


Hạ Tuyết khó hiểu nhìn hắn......


Hàn Văn Hạo nhìn chòng chọc khuôn mặt Hạ Tuyết, chậm rãi mở miệng nói từng chữ từng chữ...... "Cho nên...... Chúng ta tiếp tục đi......"


"Cái...... Cái...... Cái gì?" Sắc mặt Hạ Tuyết xanh lè nhìn hắn......


Trong hai tròng mắt như mắt báo của Hàn Văn Hạo đột nhiên xẹt qua một chút tàn nhẫn, vươn tay kéo Hạ Tuyết ra khỏi thang máy, đẩy nàng vào sát tường, nhanh chóng phủ đầu, nhìn chằm chằm nữ nhân trước mặt, đáng sợ nói: "Tôi nói cô đưa tiền nhiều lắm! Tôi lại hầu hạ cô thêm một buổi tối!!"


Hạ Tuyết trừng mắt, trái tim đập như muốn nhảy ra, kêu to...... "Đồ bệnh thần kinh!!"


"Tôi cầm của tiền của cô, sẽ không để cô thất vọng!" Hắn nói vừa xong, liền trực tiếp làm trò trước mặt mọi người, cúi đầu cưỡng hôn lên cánh môi mềm mại của Hạ Tuyết......


"Ưm......" Hạ Tuyết tức giận bấu vai áo hắn, nổi điên đẩy hắn ra......... "Anh buông!!"


"Mọi người đều nhìn thấy, là cô cho tôi tiền!! Không phải là muốn cùng tôi thêm một lần nữa sao? Tất cả mọi người có thể làm chứng! Hàn Văn Hạo tôi cũng không có bắt buộc cô!! Là tôi bồi thường cô!" Hắn nói vừa xong, một tay xiết chặt tay nhỏ bé của Hạ Tuyết, lôi kéo cô đi vào trong phòng tổng thống!!!

*P/s: lưu ý mọi người sau chap này không phải sẽ ra đi vài năm đầu nhé

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: