Phần 100

  Tòa nhà 100 tầng, đột nhiên xuất hiện gần 10 chiếc xe ôtô màu đen chạy tới, chậm rãi dừng trước đại sảnh cao ốc, sau đó trong ánh mắt của đám phóng viên , đi xuống mấy chục hộ vệ, bao gồm Nhậm Phong và Hứa Mặc, còn có Hi Thần và Chính Hách, bọn họ giống như quân đội, trật tự tiến vào đứng trong đại sảnh! Kiên cố không thể phá vỡ!

Tất cả truyền thông cả nước nhìn thấy tình huống này, lập tức cầm máy chụp hình, chụp lấy cảnh tượng này, thậm chí, có một phóng viên quen thuộc, muốn đi tới gần Tả An Na, thư ký thân cận của Hàn Tổng Tài, tìm hiểu tình huống này, bất đắc dĩ, cô đứng trước đám hộ vệ của Hàn Văn Hạo, nín thở yên lặng chờ đợi.

Không khí cứ như vậy, khiến cho tất cả truyền thông cũng cảm thấy trong phút chốc, sẽ có chuyện xảy ra, bọn họ xôn xao điều chỉnh tốt tiêu cự, nhắm ngay cánh cửa thang máy, ngay cả người tổng biên tập của một kênh giải trí, cũng phân phó nhiếp ảnh gia nhắm ngay cửa chính đại sảnh.

Rốt cuộc, cửa thang máy chậm rãi mở ra, mười mấy người hộ vệ nhanh chóng tiến lên, làm thành hai bức tường người, trong mong đợi của mọi người, Hàn Văn Hạo và Hạ Tuyết chậm rãi bước ra, chỉ thấy Hàn Văn Hạo mặc âu phục màu đen, áo sơ mi màu bạc, vạt áo trước cài một bông hoa màu bạc, khuôn mặt lạnh lùng thường ngày, hơi lộ ra nụ cười, nắm chặt bàn tay nhỏ bé của Hạ Tuyết, thậm chí, mười ngón đan vào nhau, hướng chiếc Rolls-Royce đi tới.

Hạ Tuyết mặc váy dài tơ tằm màu trắng, bên ngoài khoác áo da màu đen, trên ngón trỏ mang chiếc nhẫn kim cương trứng bồ câu13 Karla, trong lòng bàn tay của Hàn Văn Hạolóe sáng rực rỡ, cô cũng hơi lộ ra nụ cười, nép vào trong ngực Hàn Văn Hạo, giống như con chim nhỏ, nở nụ cười, đối mặt với từng trận đèn flash và rất nhiều câu hỏi, cô hoàn toàn im lặng không lên tiếng.

Tất cả phóng viên truyền thông xôn xao xông lên trước, hưng phấn hỏi: "Hàn Tổng Tài, Hạ Tuyết, các vị nắm tay nhau ra ngoài như vậy, có phải đã xác định quan hệ tình cảm hay không?"

"Hàn Tổng Tài, tối hôm qua, nghe Hạ Tuyết thổ lộ, ngài có suy nghĩ gì ? Hôm nay ngài dắt tay của cô ấy, xuất hiện trước công chúng, ngài có lời gì nói với người hâm mộ yêu Hạ Tuyết không ?" Có một phóng viên già dặn kinh nghiệm khôn khéo hỏi.

Hàn Văn Hạo dắt tay Hạ Tuyết, đi tới trước mặt truyền thông, nghe hỏi như thế, liền khẽ mỉm cười, dừng lại, con mắt tài mị chớp một cái, rốt cuộc nhìn một vòng các phóng viên, đôi môi mỏng chậm rãi mở ra, hơi mỉm cười nói: "Hạ Tuyết là một cô gái mà tôi quý trọng cả đời! Kiếp này, không phải cô ấy, tôi không cưới! Chúng tôi sẽ vĩnh viễn ở bên nhau!"

Hạ Tuyết ngẩng đầu lên, kích động, hai mắt đỏ bừng nhìn Hàn Văn Hạo ——

Hàn Văn Hạo cũng đứng trước mặt truyền thông, nhìn bộ dáng Hạ Tuyết ngẩn ra như vậy, hắn chậm rãi cười một tiếng, sau đó trong từng trận đèn flash, nhẹ nâng mặt của cô, cúi đầu, hôn lên môi cô, thậm chí khẽ mút lấy bờ môi của cô, cứ như vậy thắm thiết ôm hôn cô, trái tim Hạ Tuyết đập phanh phanh vang dội, nghe tiếng các phóng viên xôn xao, tiếng nhấn nút play của máy chụp hình, mặt của cô đỏ lên, đại não tê dại, lại cảm thấy Hàn Văn Hạo đột nhiên ôm chặt eo nhỏ của mình, cuồng nhiệt ôm hôn mình, thậm chí cảm thấy đầu lưỡi của hắn bá đạo và chiếm đoạt, trong từng trận căn thẳng, cô thở phì phò, nhưng vẫn đưa hai tay, ôm cổ của hắn, cuồng nhiệt đón nhận nụ hôn của hắn.

Tất cả phóng viên truyền thông điên cuồng nhấn nút play, trong lúc hai người bọn hắn hôn nhau, chụp 360 độ, muốn công bố tin tức kinh ngạc nhất cho cả nước!

Hàn Văn Hạo và Hạ Tuyết vẫn còn đang ở trong thế giới của bọn họ, thâm tình ôm hôn, lúc này, bão tuyết lại bay tán loạn, cuối cùng hai người trong màn tuyết rơi, kết thúc nụ hôn, Hàn Văn Hạo và Hạ Tuyết thâm tình nhìn nhau mỉm cười, sau đó trong từng trận đèn flash, cùng ngồi vào trong xe, hộ vệ lập tức mở đường cho bọn họ, để cho xe chậm rãi chạy tới phía trước.

Hạ Tuyết nằm trong ngực Hàn Văn Hạo, ngẩng đầu lên, lộ ra nụ cười hạnh phúc, thậm chí có chút làm nũng nhìn hắn, dài giọng nói: "Cái này thật không giống anh a —— Em rất hạnh phúc ——"

Hàn Văn Hạo cúi đầu, cụng nhẹ lên trán Hạ Tuyết, véo nhẹ cằm của cô, giọng khàn khàn, hấp dẫn nói: "Đứa ngốc, nếu em muốn, anh sẽ đối mặt với toàn thế giới nói yêu em ——"

Hạ Tuyết cười nhỏ, ôm cổ của hắn, hưng phấn hôn lên môi hắn, Hàn Văn Hạo ôm cổ của cô, say đắm ôm hôn cô thật lâu, thật lâu, lưu luyến không rời, tách ra, Hàn Văn Hạo khôi phục lại một chút lý trí, vươn tay nhẹ nâng mặt của Hạ Tuyết, sờ sờ bờ môi mềm mại của cô, dùng cái nhìn của một người đàn ông nói: "Lần này, rất nhiều chuyện, có thể thuận lợi giải quyết, tất cả đều có sự ủng hộ của Daniel, từ lúc anh hợp tác với hắn đến nay, anh thật sự cảm thấy, hắn là một người đàn ông vĩ đại, trong tương lai có thể đảm nhiệm Tổng Thống một nước, mang đến tương lai tươi sáng cho mọi người —— Mặc dù chúng ta yêu nhau, nhưng có đôi khi, anh vẫn sẽ cảm thán, em buông tha hắn, cũng thật sự đáng tiếc ——"

Hạ Tuyết vẫn sâu kín nhìn Hàn Văn Hạo, nghe lời của hắn.

Hàn Văn Hạo bưng mặt của cô, hai mắt xẹt qua một chút đau lòng nhìn Hạ Tuyết nói: "Lúc này, em phải bồi bạn với hắn thật tốt, dù sao, một nhà ba người chúng ta, phải cám ơn hắn thật tốt ——"

Hạ Tuyết vẫn nhìn Hàn Văn Hạo, trên mặt xẹt qua một chút suy nghĩ sâu kín, có lẽ Hàn Văn Hạo vẫn không rõ, mặc dù cô tìm được tình yêu đích thực, nhưng với Daniel, vẫn có một tình cảm khắc sâu —— Loại cảm giác này, vẫn giống như là ăn ý, chỉ cần cô nghĩ đến Daniel, trong lòng tự hào, trên gương mặt nổi lên nụ cười, lúc này, cô hạnh phúc, cô rất nhớ, rất nhớ đến người đàn ông này ——

Phòng làm việc Tổng Tài Toàn Cầu.

Daniel mặc áo sơ mi trắng, áo ghi-lê trắng, ngồi trên ghế da thật to, nhìn hình ảnh lúc trước, Hạ Tuyết giao cho mình trang viên, hắn bình tĩnh xem qua tất cả tên gọi các trang viên, trong não bắt đầu phân tích rõ khu đất của bọn họ, lúc này, đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa, hắn vừa nhìn màn hình máy vi tính, vừa sâu kín đáp lời: "Vào đi ——"

Sophie mỉm cười đi tới, nhìn Daniel nói: "Tổng Tài —— Ngài xem ai tới đây ?"

Daniel nghe vậy, chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn thấy Hạ Tuyết đã đứng ở bên cửa, hai tay đan nhau, có chút xấu hổ, làm nũng mỉm cười nhìn mình — Có lẽ cô đi tới, không che dù, cho nên có chút bông tuyết vẫn còn đậu trên tóc, chưa tan đi —— Hắn ăn ý nhìn cô cười, cũng mỉm cười một tiếng, chậm rãi đứng lên, đi tới trước mặt cô ——

Từng đoàn, từng đoàn hơi thở dịu dàng, mang theo cảm giác an toàn thật lớn đánh về phía Hạ Tuyết, cô nhìn Daniel vẫn đẹp trai và dịu dàng như vậy, còn lộ ra vô hạn ưu nhã và phong thái bất phàm quen thuộc, trong lòng của cô đột nhiên đau nhói, nhào vào trong ngực của hắn, giống như mọi khi, ôm hông của hắn, câu nói cám ơn trong tận đáy lòng nuốt trong cổ họng, không thốt ra được, nước mắt lại rơi xuống ——

Daniel cũng cảm động cười một tiếng, ôm khẽ cô, hai mắt nhắm lại, cúi đầu hôn nhẹ lên tóc cô, xúc động cưng chìu nói: "Congratulations! baby ——"

Hạ Tuyết ngẩng đầu lên, đôi mắt đẫm lệ nhìn Daniel chằm chằm, nghẹn ngào nói: "Tối nay —— Em muốn ở bên anh —— Có được không?"

Hai tròng mắt Daniel đỏ lên, cúi đầu, thật dịu dàng, xúc động, bưng mặt của cô, nhìn vào hai tròng mắt mộng mơ sáu năm, khuôn mặt tinh linh xinh đẹp, trái tim như bị bóp chặt, nhưng hắn vẫn cười cười, nói: "Tốt —— Anh nhận lời mời ——" 

  Đêm! Đêm xuống!

Daniel vẫn giống như mọi khi, dỗ cô bé Hi Văn nằm trên chiếc giường Thủy Tinh nhỏ, vỗ nhẹ bả vai nhỏ của cô né, khẽ hát bài "Bên ao sen", vừa dùng giọng hát đầy xúc động để hát, vừa nhìn kỹ vẻ mặt cô bé Hi Văn dần dần mệt mỏi, hắn dịu dàng cười một tiếng, nhìn cặp mắt thật to, từ từ nhắm lại, lồng ngực phập phồng, phập phồng, thật đáng yêu, thở o o, tim của hắn đột nhiên căng thẳng, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn giống như búp bê, nắm bàn tay nhỏ bé, non nớt, đặt lên môi của mình hôn, nhỏ giọng nói: "PAPA biết con chưa ngủ, bởi vì con đang lo lắng cho PAPA, bởi vì con không nở bỏ PAPA, PAPA cũng không nở xa con, nhưng con không cần lo lắng cho PAPA, PAPA còn có rất nhiều chuyện quan trọng đi làm, nhưng cho dù PAPA ở nơi nào, cũng sẽ yêu con, mỗi ngày đều sẽ yêu con ——"

Hi Văn lập tức xoay người, giống như ngủ thiếp đi.

Daniel mỉm cười cúi đầu, hôn trên mặt Hi Văn.

Hi Văn cũng không nhúc nhích, nhắm chặt hai mắt to, Daniel im lặng vươn tay, tắt đèn nhỏ màu hồng bên cạnh giường, từ từ đứng dậy, đi ra ngoài, đóng cửa lại —— Thân thể nhỏ nhỏ trên giường đột nhiên nhẹ nhàng run rẩy, trong chăn truyền đến một tiếng nức nở, còn kèm theo tiếng gọi nhỏ ——"PAPA, con không nở xa người ——"

Daniel đứng ở ngoài cửa, nắm tay cầm khóa cửa, nghe bên trong phòng tiếng nức nở nhỏ, đáng thương, hai mắt hắn đỏ lên, nhưng đành phải bất đắc dĩ xoay người, lại ngửi được một mùi hoa kỳ lạ, hắn sững sờ, ngẩng đầu lên, nhìn thấy phòng khách lớn vừa rồi còn nhẵn bóng sáng ngời, lúc này mỗi một góc, to lớn trong sảnh, tất cả bày đầy hoa hồng đỏ tươi đẹp, từng cây đèn cầy màu trắng, được đốt lên tỏa sáng, điểm xuyết một chút dịu dàng, Hạ Tuyết mặc váy dài màu trắng, đứng ở trong biển hoa, nụ cười tràn ngập cảm kích nhìn mình, hắn đột nhiên cười khẽ, nhìn cô ——

Hạ Tuyết từng bước, từng bước đi qua biển hoa đi tới trước mặt của Daniel.

Daniel cũng từng bước, từng bước đi qua biển hoa đi tới trước mặt cô.

Hai người thâm tình nhìn nhau, cùng thương tiếc không thôi, cũng cảm thán có duyên, không nợ, hôm nay có thể là lần cuối cùng trong đời bọn họ nhìn nhau thắm thiết —— Có chút yêu, cuối cùng rồi sẽ bỏ lỡ nhau.

"Mời nhảy một bản được không —— Bạch mã hoàng tử đẹp trai nhất của em ——" Hạ Tuyết đột nhiên mỉm cười nhìn Daniel.

Daniel cũng mỉm cười, xúc động vươn tay, nắm bàn tay nhỏ bé của Hạ Tuyết, nhẹ kéo eo của cô, để cho cô dán vào trước ngực của mình, hơi dùng sức cùng cô nhẹ nhàng khiêu vũ trong biển hoa.

Mặt Hạ Tuyết tựa vào trên bả vai của hắn, hưởng thụ hắn dịu dàng ôm trong ngực, nghe hơi thở trên người hắn làm cho người ta an toàn và lệ thuộc, hai mắt không khỏi đỏ lên, sâu kín nói: "Cho đến bây giờ —— Đều là anh hát cho em và Hi Văn nghe bài hát thích nhất, tối nay —— Em hát cho anh nghe một bài có được không? Bài anh thích nghe nhất ——"

Daniel ôm khẽ Hạ Tuyết, mỉm cười nói: "Tốt ——"

Hạ Tuyết tựa vào trước bả vai Daniel, nước mắt rơi xuống, êm ái hát:

The other night dear (Thân ái, vào một đêm)

As I lay sleeping (Khi anh chìm vào giấc ngủ)

I dreamed I held you in my arms (Trong giấc mộng, anh ôm em vào trong ngực)

But when I awoke, dear, I was mistaken (Thân ái, nhưng khi tỉnh lại, anh biết mình nhầm lẫn ——)

Daniel nghe đến đó, im lặng cười khẽ, hai mắt đỏ thắm ôm Hạ Tuyết trong ngực, mặt hắn dán nhẹ vào mặt của cô, cho cô một chút cổ vũ, bởi vì sáu năm cô ở Pháp, vì tính cách nhiệt tình, mà thường phạm sai lầm.

So I hung my headand I cried (Anh cuối đầu khóc thút thít)

You are my sunshine, my only sunshine (Em là ánh mặt trời, ánh mặt trời duy nhất của anh)

You make me happy when skies are gray (Khi mây đen giăng đầy, em làm cho anh vui vẻ)

You'll never know dear, how much I love you (Thân ái, em sẽ không bao giờ biết, anh yêu em biết bao nhiêu)

Please don't take my sunshine away (Xin đừng mang ánh mặt trời của anh đi)

Hạ Tuyết hát đến cuối cùng, hai tròng mắt rưng rưng, ôm lấy Daniel nghẹn ngào nói: "Em không bỏ được anh —— Daniel —— Cám ơn tình yêu của anh 6 năm qua —— Cám ơn anh, đã cho em giương cao đôi cánh bay lượn trong cuộc đời, anh cho em sáu năm tuyệt vời nhất trong cuộc đời, tình yêu mơ mộng nhất, tình yêu chân thành nhất —— Cám ơn anh —— Em hổ thẹn với tình yêu của anh, kiếp sau không cần gặp lại em, cho dù gặp phải em, không cần ngu ngơ ở trong mưa chạy về —— Anh phải hạnh phúc, nhất định phải hạnh phúc —— "

Daniel chỉ mỉm cười ôm Hạ Tuyết nhẹ bước theo vũ điệu, sâu kín nói: "Nếu cuộc đời có thể làm lại một vạn lần, anh vẫn sẽ quay về, như vậy anh sẽ có em nhiều hơn sáu năm —— Nếu anh không quay về, có thể anh cũng không có gì cả —— Bảo bối, đuổi theo hạnh phúc của mình đi, gần đây làm rất tốt, cứ như vậy tiến tới —— Anh sẽ trông chờ hạnh phúc của em và Hi Văn —— Thoải mái một chút —— Hả? Tình yêu của chúng ta, vẫn tồn tại mãi mãi, mãi mãi —— Dùng tình cảm khác, vì cuộc sống tuyệt vời của nhau mà chúc mừng, em và Hi Văn mãi mãi là người thân của anh —— Anh sẽ không rời bỏ các người —— Mãi mãi sẽ không ——"

Hạ Tuyết cười nhỏ, ôm hắn chặt hơn, nước mắt lăn xuống, Daniel cũng mỉm cười, hôn nhẹ tóc cô, nước mắt dọc theo sống mũi anh tuấn, lăn xuống.


  Nhà họ Hàn, phòng của Hàn Văn Vũ.

"A sĩ!" Hàn Văn Vũ mặc áo len màu trắng, cổ chữ V, quần tây màu đen, ngồi trên ghế sa lon gỗ lim của mình, trong tay cầm bài xì phé, ném ra một con sĩ cơ, trên mặt đắc ý nở nụ cười.

Hàn Văn Kiệt mặc T shirt màu xanh dương nhạt, cổ áo mở ra, quần tây màu trắng, trong tay cầm một con sĩ bích, ném một cái trên bàn!

Hàn Văn Vũ lập tức ngẩng đầu lên, rất không khách khí nhìn em trai, tức giận nói: "Cả buổi tối, chú luôn đối nghịch với tôi! Chú có ý gì? Chú nhìn anh cả đi, vẫn không sợ hãi ——"

Hắn vừa nói xong, cũng đã liếc mắt nhìn về phía Hàn Văn Hạo ngồi một mình trên ghế sa lon, mặc áo sơ mi trắng, quần tây màu xám tro, trong tay cũng cầm một thanh bài xì phé, hai mắt lạnh lùng, giống như đang nhìn chừng bài xì phé, lại giống như không nhìn gì, thấy em trai thứ ba ném ra một con sĩ, lạnh nhạt nói: "Qua ——"

"Anh cả có thể không qua sao?" Hàn Văn Kiệt nói hết lời, liền mỉm cười ném ra bốn con hai, một con J, sau đó lại ném ra ba con tám, một đôi năm, từng phé, từng phé bỏ xuống, Hàn Văn Vũ nhìn thấy vậy, vẻ mặt tức giận nói: "Chú có ý gì? Hôm nay chú đã thắng anh rất nhiều tiền rồi ! Chú tiêu xài thế nào? Viện trưởng tương lai!"

Hàn Văn Kiệt nhìn anh cả cười khẽ một tiếng, vươn tay đẩy gọng mắt kính của mình một cái, chậm rãi nói: "Em có tiền nhiều hơn nữa, cũng không có nhiều tiếng vỗ tay hơn anh, anh nói anh cả lo lắng cho anh —— anh muốn cám ơn hắn, em trai đối với anh cũng không kém a, lúc bình thường, anh cả nói lời khó nghe với anh, em vẫn không có bỏ đá xuống giếng!"

"Chú dựa vào cái gì muốn bỏ đá xuống giếng! ?" Hàn Văn Vũ liếc mắt nhìn em trai, rồi "a" một tiếng, cười hì hì nói: "Thì ra chú ghen tị sao? Vì anh ở trên sân khấu không có cám ơn chú?"

Hàn Văn Kiệt vừa xào bài, vừa nhìn anh hai cười nói: "Chẳng lẽ em không nên bày tỏ bất mãn? Anh cám ơn cha mẹ của anh, cám ơn anh trai của anh, sau đó nói liền một mạch rất hay, người không hiểu, còn tưởng rằng nhà họ Hàn chỉ có hai anh em các người đấy? Bình thường cái nhà này, có chút nhức đầu nóng sốt, không phải là em xử lý sao? Tại sao em lại bị anh coi như không khí hả? Cha mẹ đối với chuyện anh đoạt giải cũng không quan tâm, là em ngồi trước TV tâng bốc anh —— Anh thật sự quá vong ân phụ nghĩa đi ——"

Hàn Văn Vũ chậc, chậc, chậc, cầm lấy bài xì phé trong tay em trai, vừa chia, vừa nói: "Chú mới đúng là vong ân phụ nghĩa nha, khi còn bé, chú bị anh cả bắt làm bài tập, là anh giúp chú đem sách bài tập giấu đi!"

"Cũng vì anh đem sách bài tập của em giấu đi, cho nên thời gian đó, thành tích của em vô cùng kém!" Hàn Văn Kiệt bật cười.

"Chú ghê tởm quá!" Hàn Văn Vũ hừ một tiếng, chia xong bài xì phé, cầm bài của mình lên, vừa xòe, vừa nói: "Miệng lưỡi của anh cả độc ai chịu nổi? Nhiều người như vậy, cũng chỉ có Hạ Tuyết mới chịu được —— Cô ấy là siêu nhân điện quang, bách độc không thể xâm nhập!"

Hàn Văn Hạo hơi nheo mắt, lạnh lùng nhìn em trai. (cái tên ngốc này đi chọc ác ma!!! Không sợ hậu quả!)

Hàn Văn Vũ ra trước một đôi bốn, rồi nói: "Aiz, nếu có Hạ Tuyết ở bên cạnh em thì tốt quá, mỗi lần cô ấy ngồi chung với em, em sẽ thắng tiền! Trong lòng của em rất trong sáng, chơi không lại hai người đầy tâm cơ!"

Hàn Văn Kiệt ném một đôi năm, lại chỉnh sửa bài xì phé một chút, nói: "Cô ấy không về sao?"

Hàn Văn Hạo không lên tiếng, ném ra một đôi sáu.

"Đúng vậy! Trong thời gian này, cô ấy muốn ở bên cạnh Daniel, hơn nữa còn vào lúc quan trọng như vậy, hai người nhất định sẽ cảm động ôm nhau khóc —— Daniel thật sự là người đàn ông tốt nhất trên thế giới ——" Hàn Văn Vũ ném ra một đôi mười.

"Có thể qua một thời gian ngắn, Daniel Tổng Tài phải về Pháp, chuẩn bị tranh cử —— Hắn rất yêu Hi Văn và Hạ Tuyết —— Hắn mất đi Hạ Tuyết, thật sự rất đáng tiếc ——" Hàn Văn Kiệt ném ra một J.

Hai tròng mắt Hàn Văn Hạo chớp một cái, ra một đôi K.

Hàn Văn Vũ và Hàn Văn Kiệt cùng nhìn bài xì phé trong tay, nói: "Qua——"

Hàn Văn Hạo lại ra một đôi sĩ!

Hàn Văn Vũ và Hàn Văn Kiệt nói ngay: "Qua——"

Hàn Văn Hạo lại ra một đôi sĩ khác, hắn đánh bài như vậy, đùa bỡn người sao? Hàn Văn Vũ và Hàn Văn Kiệt cùng ngẩng đầu lên, có chút ngạc nhiên nhìn anh cả, lúc này mới phát hiện, gương mặt hắn đen lại —— rất đen —— Hàn Văn Hạo theo thói quen nhường cho em trai, đột nhiên bắt đầu phát huy khí thế không tình nghĩa cha con gì trên chiến trường, lại ra một đôi K! Hắn có bốn con sĩ, hắn có bốn con K!

"Qua——" Hàn Văn Vũ và Hàn Văn Kiệt sững sờ nhìn hắn.

Hàn Văn Hạo lại ra một đôi hai rô và cơ!

"Qua ——" Hàn Văn Vũ và Hàn Văn Kiệt lại nhìn hắn.

Hàn Văn Hạo lại ra một đôi hai khác!

Hàn Văn Vũ lập tức nhìn ba lá bài trong tay anh trai, ánh mắt của hắn nheo lại, trong lòng suy nghĩ: em cũng không tin anh có thể ném ra hai con Q!

Vừa dứt lời, Hàn Văn Hạo cũng đã lạnh lùng ném ra ba con Q đặt trên bài xì phé, nhìn bọn họ tính sổ, nói: "12 lần! 12 vạn! Các chú đều cầm tất cả đem đi cho chó ăn đi! Đồ không có lương tâm!"

Hắn vừa nói xong, cũng đã vô cùng đẹp trai đứng lên, sau đó như một trận gió lướt qua, đi ra ngoài, "phịch" một tiếng đóng cửa lại, dọa hai anh em nhảy dựng, Hàn Văn Vũ nhìn Hàn Văn Kiệt kinh ngạc hỏi: "Người này có chuyện gì vậy? Đến kỳ kinh nguyệt à?"

Hàn Văn Kiệt khẽ mỉm cười, tiếp tục xào bài nói: "Tối nay vợ không về, có thể có chút nhớ cô ấy, vừa rồi bị anh khen Daniel, hắn cảm thấy hai chúng ta là thứ ăn cây táo rào cây sung!"

"Mẹ nó!" Hàn Văn Vũ không nhịn được, chửi tục, nhìn Hàn Văn Kiệt nói: "Vừa rồi chú không có khen Daniel sao?"

"Em chỉ theo lời của anh thôi——" Hàn Văn Kiệt không nhịn được bật cười.

"Không cần khi dễ anh ngây thơ thiện lương!" Hàn Văn Vũ tức giận nói.

***

Hàn Văn Hạo bình tĩnh đi vào phòng, cũng biết tối nay Hạ Tuyết phải bồi Daniel, chẳng qua có chút nhớ cô mà thôi —— Hắn hít sâu một hơi, đi đến cửa sổ sát đất, hai tay cắm vào túi quần, nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, hai mắt lộ ra dịu dàng và nhớ nhung, vào lúc này, tiếng gõ cửa vang lên, ánh mắt hắn lập tức lạnh lùng, cho rằng hai em trai tới quấy rối, hắn mặt lạnh không lên tiếng!

Tiếng gõ cửa vẫn vang lên, nhẹ nhàng gõ!

"Cút! Không có gì thì cút xa một chút cho anh! !" Hàn Văn Hạo không khách khí, chửi mắng.

Khóa cửa nhẹ nhàng xoay một cái, cửa nhẹ nhàng bị đẩy ra, bay vào một mùi thơm hoa hồng, cũng bay vào một câu nói ——"Người ta vội vàng chạy về với anh, còn mắng chửi người ta sao ?"

 Hàn Văn Hạo khiếp sợ quay đầu lại, nhìn thấy Hạ Tuyết mặc váy dài, bên ngoài khoác áo da màu đen, trong tay cầm túi xách, vẻ mặt mỉm cười nhìn mình, hai mắt nhẹ nhàng tỏa sáng, hắn đột nhiên cảm động cười khẽ, lập tức đi tới trước mặt cô, nắm chặt eo của cô, kéo cả người cô, bá đạo ôm chặt vào trong ngực, hai tay siết chặt eo nhỏ của cô, cúi đầu vui mừng hỏi: "Tại sao em không ở lại khách sạn bồi hắn? Trở lại làm gì?"


Hạ Tuyết cười ngọt ngào nhìn hắn nói: "Có hai lý do, một là em rất nhớ anh, hai là Daniel nhìn ra em rất nhớ anh, nên bảo em về với anh —— Em sợ tối nay, không có em sưởi ấm cho anh, anh ngủ không ngon ——"

Hàn Văn Hạo không lên tiếng, hai mắt nóng lên, tràn qua một chút nụ cười nhìn Hạ Tuyết, trong thân thể xông lên cảm động, hắn cúi đầu, hôn lên môi của cô, hai người thâm tình say đắm hôn nhau, thân thể của hai người nóng lên, Hàn Văn Hạo chợt ôm Hạ Tuyết, đi tới trên giường, cuối cùng, hai người cùng nhau ngã nằm trên giường, Hàn Văn Hạo cuồng nhiệt hôn đôi môi đỏ mọng của Hạ Tuyết, thật sự không cách nào thuyết phục mình để cho cô đi gặp người đàn ông khác, mặc dù người đàn ông kia là người đàn ông tốt nhất trên thế giới, hắn vừa ôm hôn Hạ Tuyết, tay cách lớp áo mỏng, khẽ vuốt ve bộ ngực sữa của cô, mê say xoa nắn ——

"Ưmh ——" Thân thể Hạ Tuyết lại bị trêu chọc, cùng hắn cuồng nhiệt hôn, nhẹ thở gấp ra tiếng, hai chân ở trong đuôi váy nhẹ nhàng giãy dụa, đôi giày cao gót màu trắng gần 12 cm, bị cô nhẹ nhàng cọ rớt, rơi xuống trên sàn nhà bằng gỗ, Hàn Văn Hạo vừa cuồng nhiệt hôn cô, nhẹ tay phủ xuống, nhẹ nắm chân trắng nõn của cô, tay dần dần đưa vào trong váy thăm dò, khẽ vuốt ve cặp đùi đẹp, trơn mềm, hấp dẫn của cô, tay nắm chặt cô áo lót khiêu gợi, vừa muốn kéo xuống——

Hạ Tuyết lại vươn tay, bắt được tay Hàn Văn Hạo, nhìn hắn, mặt có chút đỏ hồng nói: "Đợi chút —— Em còn chưa tắm ?"

Hàn Văn Hạo nhìn Hạ Tuyết, động tác dừng lại, dịu dàng nhìn cô, khẽ vuốt ve cái mông khêu gợi của cô, đột nhiên cúi đầu hôn nhẹ vành tai của cô, nhỏ giọng nói: "Làm xong lại tắm ——"

"Không nên!" Hạ Tuyết đẩy nhẹ hắn ra, sau đó dịu dàng nói: "Em vừa nấu cơm cho Daniel, khắp người đều là khói dầu ——"

Thân thể Hàn Văn Hạo có chút cứng ngắc, mặc dù sắc mặt có chút không đúng, nhưng vẫn khẽ mỉm cười.

Hạ Tuyết nhìn bộ dáng của Hàn Văn Hạo, ngược lại, buồn cười nói: "Thế nào? Ghen sao ?"

"Không có ——" Hàn Văn Hạo hôn nhẹ cổ của cô, ngửi được mùi nước hoa quen thuộc của Daniel trên người cô, bản tính đàn ông bá đạo và cứng rắn tham muốn giữ lấy bị kích thích, hắn lập tức điên cuồng hôn nhẹ xuống trước ngực cô, tay đã dần dần muốn kéo váy dài ra, muốn dò vào giữa hai đùi, Hạ Tuyết lại một lần nhẹ bắt tay hắn lại, nhìn hắn buồn cười nói: "Anh chính là đang ghen!"

Rốt cuộc, Hàn Văn Hạo có chút bất đắc dĩ nhìn Hạ Tuyết, bật cười nói: "Không có một người đàn ông nào thích phụ nữ của mình bị đàn ông khác ôm —— Nhưng hắn là Daniel ——"

Hạ Tuyết chăm chú nhìn Hàn Văn Hạo, ấm áp, hôn lên môi hắn, rồi nói: "Hàn Văn Hạo —— Em thật sự rất yêu anh —— Em hận không thể đem cả người mình, tất cả đều dâng hiến cho anh, chỉ cần nghĩ đến em có thể bên anh cả đời, trong lòng em tràn đầy cảm kích —— Không cần nghĩ quá nhiều, Daniel đối với em giống như người thân ——"

Hàn Văn Hạo nhìn Hạ Tuyết, đột nhiên cười một tiếng, có chút bất đắc dĩ nói: "Có lẽ cũng là báo ứng —— Nếu sáu năm trước, anh biết quý trọng em hơn, có lẽ em sớm hạnh phúc hơn ——"

"Được rồi! Bây giờ em đã rất hạnh phúc ——" Hạ Tuyết nhìn hắn, thật lòng nói.

Hàn Văn Hạo cười khẽ, liền cúi đầu, hôn nhẹ cổ của cô, hai tay lại bắt đầu xấu xa, nói: "Cho nên anh nói, làm xong rồi tắm — Anh muốn em ——"

Hắn vừa nói xong, cũng đã hôn đôi môi đỏ mọng của cô, không để cho cô kháng cự, vươn tay tới ngang lưng, muốn kéo dây kéo xuống, lúc này, tiếng gõ cửa cũng đang vang lên, ánh mắt Hàn Văn Hạo đông lại, trong lòng dần dần trở nên không vui, ngẩng đầu lên, lạnh lùng nhìn cánh cửa!

"Ai vậy ——" Hạ Tuyết quay đầu, nhẹ giọng nói.

"Đừng để ý tới!" Hàn Văn Hạo lại muốn cúi đầu, hôn Hạ Tuyết!

"Rầm rầm rầm! !" Tiếng gõ cửa càng lớn, có chút dọa người!

"Em đi xem ai tới một chút ——" Hạ Tuyết lập tức đẩy Hàn Văn Hạo ra, sợ là Hàn Trung Trí tìm, nên muốn đứng dậy, Hàn Văn Hạo từ sau lưng ôm chặt cô, khẽ hôn bả vai của cô nói: "Anh đi ——"

"Ừm ——" Hạ Tuyết cười nói: "Em đi tắm trước!"

Cô vừa nói xong, cũng đã bước vào phòng tắm, Hàn Văn Hạo nhìn Hạ Tuyết đi vào phòng tắm, sắc mặt của hắn lạnh lẽo, tức giận đứng dậy, sải bước đến cửa, vừa mở cửa phòng ra, liền nhìn thấy hai cái tên đáng ghét, Hàn Văn Vũ và Hàn Văn Kiệt, sắc mặt của hắn lạnh lẽo, đứng ngăn ở cửa, nhìn bọn họ nói: "Cho nên anh nói —— Lúc anh vừa ra đời, nên khuyên mẹ, đừng sinh nữa!"

Hàn Văn Kiệt không nhịn được cười, cúi đầu.

Hàn Văn Vũ "ôi" một tiếng, nhìn vẻ mặt đen xì của anh, nói: "Anh không cần như vậy nha, nếu không có em và em trai, cuộc đời của anh có cái gì vui thú sao?"

"Bởi vì có hai người các chú, cuộc đời của anh cũng không thấy có nhiều niềm vui thú! Bây giờ là ban đêm, các chú ngày mai, một đứa phải đi làm sớm, một đứa phải quay phim! Tới phòng của tôi làm gì?" Hàn Văn Hạo chận chặt cửa, nói!

"Bây giờ mới 12 giờ! 4 giờ 30 em mới quay phim! Muốn cùng thân ái của anh chơi bài xì phé một chút —— Lúc nảy chơi thật hào hứng!" Hàn Văn Vũ lập tức nói!

Hàn Văn Hạo "a" một tiếng, nói: "Chú không có việc gì, tìm thân ái của anh chơi bài làm gì? Chú có thể tìm thân ái của em trai chú chơi bài ——"

Hàn Văn Kiệt không nhịn được cười, nhìn anh trai, nói: "Không có cách nào, hôm nay thân ái của em xuất ngoại đi công tác!"

"Vẫn còn trong thời kỳ trăng mật, sao ném chồng đi vậy?" Hàn Văn Hạo cau mày nhìn Hàn Văn Kiệt nói: "Vậy kết hôn làm gì? Ly hôn đi!"

"Ai nha, đừng hẹp hòi như vậy mà! Mặc dù bọn em cảm thấy Daniel tốt, nhưng anh cả cũng không kém mà! ! Cho em vào đi!" Hàn Văn Vũ muốn xông vào, hắn nhớ Hạ Tuyết !

Hàn Văn Hạo vẫn ngăn ở cửa, nhìn hai em trai, cứng rắn, nói: "Cút!"

"Em không muốn! Em muốn vào chơi bài với Hạ Tuyết!" Hàn Văn Vũ liều mạng muốn xông vào, hắn bổng chốc ngang ngược, đẩy anh trai ra, sau đó huyên náo một tiếng, vọt vào, ngồi trên ghế sa lona, nhìn anh trai đang nghiến răng, cầm bài xì phé, nói: "Bốn người! Vừa đủ chơi đôi lớn!"

Vẻ mặt Hàn Văn Hạo tức giận nhìn hắn!

Hàn Văn Kiệt giả vờ như không có gì xảy ra, cũng muốn chen vào, cùng anh hai ngồi trên ghế sa lon, sau đó ngẩng đầu nhìn anh cả, nói: "! Anh cả! Chơi bài! 5 giờ sáng em cũng phải đi trực, không muốn ngủ nữa ——"

Ánh mắt Hàn Văn Hạo chợt lóe lên, liếc mắt nhìn cửa phòng phòng tắm vẫn đóng chặt, hắn cũng giả vờ thoải mái, ngồi trên ghế sa lon đối diện bọn họ, ôm vai nhìn hai tên đáng ghét này, nói: "Thích chơi sao? Chúng ta đánh cuộc một lần?"

"Đánh cuộc gì?" Hàn Văn Kiệt và Hàn Văn Vũ cùng nhau nhìn anh trai!

"Nếu ba bàn liên tiếp, các chú không ra bài được, vậy anh thắng hết! Các chú cút khỏi phòng này ngay!" Hàn Văn Hạo nhìn bọn họ nói.

"Nếu em thắng một bàn? Anh cho mượn bảo bối chơi bài với em?" Hàn Văn Vũ nhìn anh trai, nôn nóng nói.

"Tốt!" Hàn Văn Hạo nói xong, liền cầm bài xì phé, muốn xào bài!

"Em mới không cho anh xào bài! Anh chơi gian lận thì làm thế nào?" Hàn Văn Vũ lập tức cầm bài xì phé, hừ một tiếng, nhìn hắn một cái, bắt đầu nhanh chóng xào bài, xào xong, bắt đầu nhanh chóng chia bài, rốt cuộc chia xong, hắn và Văn Kiệt vừa cầm bài lên, cũng đã thấy Hàn Văn Hạo nhanh chóng bỏ ra ——

"Một đôi hai!"

"Một đôi sĩ!"

"Ba con K, thêm một đôi tám!"

"Ba con Q thêm một đôi chín!"

"Một đôi J!"

Cuối cùng, Hàn Văn Hạo ném ra một đôi sĩ kết thúc, vẻ mặt phách lối nhìn hai em trai!

Hàn Văn Vũ và Hàn Văn Kiệt cầm bài trong tay, không chút nhúc nhích, nhìn anh trai!

"Chia bài!" Hàn Văn Hạo vội nói!

"Em cũng không tin tà thuật!" Hàn Văn Vũ tức giận cầm bài xì phé, sau khi xào bài xong, lại bắt đầu nhanh chóng chia, chia xong bài, hai anh em vừa mới cầm bài lên, lại thấy anh trai nhanh chóng buông bài trong tay xuống ——"Ba con K, thêm một đôi tám! Một chọi hai! Một đôi sĩ! Một đôi bốn!"

Tay Hàn Văn Hạo lại trống trơn, nhìn hai anh em!

Con ngươi Hàn Văn Vũ trừng lớn, tức giận cầm bài xì phé lên, trên trán có chút đổ mồ hôi, lại nhanh chóng chia bài, Hàn Văn Hạo bình tĩnh nhìn em trai chia hết bài, khi bọn hắn vừa mới xòe bài, lại lập tức ném bài xuống, nhanh chóng nói: "Một đôi sĩ! Một đôi K! Ba con Q! Một đôi ba!"

Hàn Văn Kiệt và Hàn Văn Vũ trợn mắt, há mồm nhìn anh trai!

Vẻ mặt Hàn Văn Hạo phách lối, dạy dỗ em trai nói: "Các chú có biết, tại sao các chú không chiếm được cô gái đang tắm trong phòng anh không?"

Hàn Văn Vũ và Hàn Văn Kiệt cùng nhau nhìn anh trai!

Khóe miệng của Hàn Văn Hạo cong lên, cười lạnh nói: "Một, các chú không có cơ hội xuất bài! Hai, để cho anh xuất bài trước rồi, các chú vĩnh viễn không có cơ hội này! Ba, chỉ cần anh không chịu nhường, các chú muốn được cô ấy, đừng mơ tưởng! Bốn, may mắn vĩnh viễn đều thuộc về anh! Muốn đấu với anh sao? Cút!"

  Hạ Tuyết tắm xong, từ trong phòng tắm đi ra, nhìn thấy Hàn Văn Hạo đang một mình ngồi trên ghế sa lon, vẻ mặt phách lối, thái độ ngạo mạn, nhìn bộ bài xì phé, gương mặt vẫn chưa buông lỏng, cô ngạc nhiên cầm khăn lông trắng, vừa lau mái tóc ướt đẫm, vừa đi tới hỏi: "Lúc nảy em đang tắm, dường như nghe tiếng của Văn Vũ và Văn Kiệt ——"

"Thật sao?" Hàn Văn Hạo ngẩng đầu nhìn Hạ Tuyết nói: "Em bị ảo giác đó! Lúc nảy một mình anh có chút nhàm chán chơi bài!"

"Một mình chơi bài bài?" Hạ Tuyết mặc váy ngủ lụa mỏng màu xanh dương nhạt, ngồi trên ghế sa lon mỉm cười nói: "Một mình chơi có gì vui?"

Hàn Văn Hạo không lên tiếng, nhìn Hạ Tuyết sau khi tắm, khuôn mặt ửng hồng thật mê người, mái tóc ướt đẫm rũ xuống cái cổ trắng nõn, mềm mại, bắp chân trắng như tuyết hơi lộ ra, thật hấp dẫn mê người, hắn lặng lẽ cười một tiếng, nói: "Em muốn chơi không ?"

"Tốt! Em đánh bài xì phé rất lợi hại nha —— Có muốn gọi bọn Văn Vũ cùng vào chơi hay không?" Hạ Tuyết vừa xào bài, vừa ngẩng đầu lên mỉm cười nhìn Hàn Văn Hạo, hỏi.

"Bọn họ ngủ rồi, sáng mai, một đứa trực, một đứa phải quay phim!" Hàn Văn Hạo nhanh chóng nói!

"Thật sao?" Hạ Tuyết chia xong bài, lại vui vẻ cầm bài xì phé lên, xòe bài, Hàn Văn Hạo cũng mỉm cười xòe bài, nhìn bài mình có ba con sĩ, hai con J, một đôi tám, một đôi năm! Ba con sáu!

Hạ Tuyết thật vui vẻ xếp hai chân lên, ra trước một đôi bốn!

Hàn Văn Hạo mỉm cười, ra một đôi sáu!

"Em cho anh biết nha! Em chơi bài rất lợi hại đấy! Em sẽ không để cho anh thắng đâu!" Hạ Tuyết nóng lòng ra một đôi J!

Hàn Văn Hạo mỉm cười, ra một đôi sĩ (con Ách của mình ấy các bạn)!

"Qua ——" Hạ Tuyết nắm bài, cười nói!

Hàn Văn Hạo lại ra một con năm!

"A sĩ!" Hạ Tuyết ha ha ha thật vui vẻ, ném bài ra!

"Qua ——" Hàn Văn Hạo mỉm cười, ánh mắt dịu dàng nhìn Hạ Tuyết ——

Hạ Tuyết ha ha ha cười, lại ra một đôi Q!

"Qua ——" Hàn Văn Hạo mỉm cười, nói.

Hạ Tuyết lập tức ra một đôi K!

"Qua ——" Hàn Văn Hạo cười nói.

"Ba con tám! !" Hạ Tuyết cao hứng kêu lên!

"Qua ——" Vẻ mặt Hàn Văn Hạo tràn đầy mập mờ, nhìn Hạ Tuyết ——

"Một năm! Em thắng! ! Ha ha ha!" Hạ Tuyết thật vui vẻ vỗ tay, kêu to mình thắng!

Hàn Văn Hạo nhanh chóng vứt bài, sau đó ôm cô lên, đi đến bên giường, lập tức đè cô lên giường, rồi nói: "Em thật lợi hại! Em thắng rồi! ! Anh thưởng cho em!"

Hắn vừa nói xong, liền cúi đầu hôn nhẹ lên môi mềm của cô, cùng với cô cuồng nhiệt ôm hôn, tay lại xấu xa, dò vào bên trong váy của cô, lột quần lót ren của xuống, vừa muốn tiến vào thân thể của cô, lại nghe thấy chuông điện thoại di động vang lên, sắc mặt của hắn đông lại, thật sự tức giận, nắm điện thoại di động lên, đáp lời ——"Ừ——" Hắn vừa hôn Hạ Tuyết, vừa nghe điện thoại.

Hạ Tuyết cũng ôm cổ của hắn, cuồng nhiệt đón nhận nụ hôn của hắn, hai tay đã cởi áo một chiếc cúc áo sơ mi của hắn, Hàn Văn Hạo dùng đầu lưỡi hấp dẫn, trêu chọc Hạ Tuyết.

"Tổng Tài —— Chúng ta đã xác nhận được thân phận của Trác Bách Quân!" Tả An Na lập tức nói!

"Ừ——" Hàn Văn Hạo vẫn nóng bỏng hôn Hạ Tuyết, tay khẽ xoa bộ ngực sữa của cô, phát hiện cô cũng không có mặc áo lót, hắn hài lòng cười một tiếng, cách lớp áo ngủ, nhẹ nhàng khẽ cắn!

"Hắn —— Là con của người bạn đã qua đời của Hàn lão gia —— Văn Giai!" Tả An Na đột nhiên nói!

Sắc mặt của Hàn Văn Hạo ngưng tụ, ngay sau đó ngồi dậy, nhanh chóng hỏi: "Cái gì? Ai ?"

Hắn là con của người bạn đã qua đời của Hàn lão gia —— Văn Giai! Con trai độc nhất!" Tả An Na lập tức nói!

Ánh mắt Hàn Văn Hạo nóng lên! !

Trong phòng truyền đến một loạt tiếng thay quần áo, Hạ Tuyết có hơi thất vọng, nằm trên giường, nhìn Hàn Văn Hạo đứng trước kính toàn thân, mặc âu phục vào, vẻ mặt đông lạnh, cầm áo khoác mặc vào, đeo bao tay da, hắn vừa mang bao tay da, vừa hơi quay đầu nhìn Hạ Tuyết một cái, nhìn vẻ mặt thất vọng của cô, liền mỉm cười đi tới bên giường, cúi đầu ở trên môi của cô, nhẹ nhàng vừa hôn, vừa nói: "Xin lỗi —— Thật sự là có chút việc gấp, phải xử lý ngay —— Tha thứ cho anh, được không?"

Hạ Tuyết có chút đáng thương khẽ cắn môi dưới.

Hàn Văn Hạo cố ý chau mày, nhìn cô, cười nói: "Lại cắn môi! Không cho cắn!"

Hạ Tuyết mất mát đành buông lỏng bờ môi ra, cúi đầu lầu bầu nói: "Tối nay anh trở không?"

"Ừ ——Sẽ về, nhưng hơi trễ —— Em ngủ trước đi ——" Hàn Văn Hạo cúi đầu nhẹ nhàng hôn trên môi của cô, Hạ Tuyết lập tức ôm cổ của hắn, hôn hắn, đầu lưỡi xông vào bên trong môi của hắn, hắn khẽ mỉm cười, cùng với cô triền miên một lúc lâu, mới cúi đầu ở bên tai của cô, cưng chìu nói: "Vợ ơi —— Đừng giận nhé ——"

Trong lòng của Hạ Tuyết ngọt ngào, ôm cổ của hắn, đỏ mặt cười lên, nói: "Ai là vợ của anh chứ? Còn chưa có gả cho anh !"

"Em không gả cho anh, thì gả cho ai? Gả cho hai tên đáng ghét ngoài phòng sao? Đồ hai tên vô dụng!" Hàn Văn Hạo lại liên tục hôn Hạ Tuyết một lúc, Hạ Tuyết thật sự không nở thôi, ôm cổ của hắn, làm nũng nói: "Nhất định phải tối nay sao?"

"Ừ —— Thật có chút việc gấp ——" Hàn Văn Hạo véo nhẹ cằm của Hạ Tuyết, hai tròng mắt dịu dàng nhìn cô, nói: "Không cần chờ anh —— Ngoan ngoãn ngủ một giấc —— Hả?"

Hạ Tuyết thất vọng cười, nhìn hắn nói: "Được rồi ——"

"Vậy anh đi đây ——" Hàn Văn Hạo mỉm cười đứng lên.

"Em đưa anh đi ——" Hạ Tuyết muốn đứng lên.

"Không cần! Bên ngoài tuyết xuống rồi ——" Hàn Văn Hạo nói.

"Em muốn đưa anh đi ——" Hạ Tuyết đứng lên, nhấc áo ngủ bông vải dày cộm.

Tuyết rơi tán loạn, tất cả mọi thứ như mơ hồ.

Hàn Văn Hạo ôm nhẹ Hạ Tuyết đi ra cái sân lớn nhà họ Hàn, sau đó đội tuyết mịn đi ra vườn hoa, đi tới bên xe, Hàn Văn Hạo mỉm cười khẽ kéo áo ngủ cho Hạ Tuyết, hôn lên trán của cô, rồi bưng mặt của cô nói: "Trở về đi thôi ——"

"Ừm — Vậy anh phải cẩn thận một chút —— Cho dù xảy ra chuyện gì, có thể tha thứ được cho người, thì cố gắng tha thứ ——" Hạ Tuyết đứng trong tuyết rơi, nhìn Hàn Văn Hạo, đầy thâm ý nói.

Ánh mắt Hàn Văn Hạo chợt lóe, nhìn khuôn mặt khả ái, sáng lạn của Hạ Tuyết, trầm mặc gật đầu nói: "Được ——"

***

Xe trong màn đêm, chạy về phía trước, cuối cùng dừng lại một toà cao ốc thần bí!

Nhậm Phong, Hứa Mặc, Hi Thần và Chính Hách đã sớm chờ lâu!

Hàn Văn Hạo mặt lạnh mà xuống xe, im lặng không lên tiếng, đi trước tới cao ốc, sau đó đi vào đại sảnh, trong sự hộ tống của bọn hắn, cuối cùng đi tới một căn phòng bí mật ở tầng 2, Tả An Na đã đứng một bên, tay cầm tài liệu, chờ đợi đã lâu!

Hàn Văn Hạo ngồi trên ghế sa lon, nhận lấy tài liệu của Tả An Na, mở ra xem! ! 

  Hàn Văn Hạo lạnh lùng rút tài liệu ra, thông qua camera điện tử, xem một tấm hình, trong hình, cảnh vật giống như đã cũ, dưới cây hoa anh đào, hai mẹ con, ôm nhau thật chặt, nhìn ống kính hơi cười, nhưng nụ cười của người mẹ có chút yếu ớt —— Ánh mắt lạnh lùng chợt lóe, bình tĩnh đem hình nhìn thật gần, nhìn thoáng qua người mẹ, đây chính là người phụ nữ mà cha vẫn yêu sao? Trong tấm hình, Văn Giai quả thật xinh đẹp, hơn nữa dịu dàng động lòng người, mềm mại như nước, hắn nhìn chằm chằm người phụ nữ trong tấm hình thật lâu, thật lâu, giống như xuyên vào linh hồn người phụ nữ này, nhìn nụ cười ẩn nhẫn trong tròng mắt người phụ nữ này, cũng biết sau khi rời khỏi cha, người phụ nữ này cũng trải qua những ngày tháng không quá tốt —— Hắn suy ngẫm thật lâu, lại một đứa bé kia, tướng mạo hai mẹ con rất giống nhau, hắn lạnh lùng hỏi: "Đây là —— Trác Bách Quân khi còn bé?"

"Vâng !" Tả An Na lập tức gật đầu nói!

Hàn Văn Hạo nhìn chằm chằm đứa bé trong tấm ảnh, trong đầu nhanh chóng thoáng qua đám cưới của Văn Kiệt, dường như nhìn thấy một người như vậy, bộ dáng tà mị, luôn nở nụ cười không sao cả, không giống đang cố ý che giấu, nhưng nếu quả thật là cố ý che giấu, ngược lại thật đáng sợ. Hắn nghĩ nghĩ, lại từ bên trong túi giấy, rút ra một phần tài liệu, còn có một tấm hình ——

Tả An Na lập tức nói: "Sau khi chúng tôi nhận được hình mẹ con của Trác Bách Quân, lập tức chế phục hình của người mẹ này, thông qua sự hợp tác với chính phủ Nhật Bản, điều tra được, hơn 30 năm trước, bà ấy mang thai tìm nơi nương tựa người thân ở Nhật Bản, không tới một năm sau, liền sinh ra Trác Bách Quân! Sau trận động đất mạnh, mất đi chỗ dựa, một mực ở tại nhà khách xông hơi của Nhật Bản, có lẽ làm công cho một tiệm cơm nhỏ! ! Lúc Trác Bách Quân 8 tuổi thì Văn Giai bị mấy người đàn ông Nhật Bản cưỡng dâm đến chết!"

Trong lòng của Hàn Văn Hạo chợt trầm xuống, nhìn lại người phụ nữ trong tấm ảnh, nhớ lại lời của Trần lão, ông ấy vẫn mong dì Văn Giai hạnh phúc, không ngờ, bà ấy lại rơi vào kết cục như vậy ——

"Chúng tôi truy xét manh mối cho đến lúc Văn Giai chết, sau đó tất cả manh mối về Trác Bách Quân cũng đứt! Thông qua chính phủ Nhật Bản cũng không thể điều tra ra được! Nếu không phải tấm hình này lộ ra, có thể chúng ta vĩnh viễn cũng không có cách nào biết được thân phận của hắn! Trước mắt chúng tôi còn chưa xác thật chứng cứ chính xác, điều tra rốt cuộc, hắn có tham gia vào sự liện CD của Hạ tiểu thư hay không, cũng không biết sau lưng hắn có người điều khiển hay không, nhưng cũng chắc chắn giữa hắn và Trầm Ngọc Lộ, xác thực tồn tại quan hệ không thể cho ai biết, hơn nữa cùng hợp tác chung một kế hoạch!" Tả An Na lập tức lại nói!

Ánh mắt Hàn Văn Hạo chớp một cái, cầm ảnh chụp nhìn Trác Bách Quân và Trầm Ngọc Lộ ở buổi lễ trao giải, trong tấm ảnh, Trác Bách Quân đứng trong đám người, rất cao ráo, khí thế hiên ngang, rốt cuộc hắn sâu kín hỏi: "Cha của hắn là ai ?"

"Tạm thời chúng tôi còn chưa tra ra được —— Nhưng chúng tôi chắc chắn rằng sau khi Văn Giai mang thai mới đến Nhật Bản! Cũng chính là bà ấy mang thai tại trung quốc! Mà chúng tôi điều tra tình hình Văn Giai lúc còn ở trung quốc, bà ấy là con nuôi của Trà Phụ Trung Quốc, đã từng trông coi một sản nghiệp trà thuộc các tỉnh của Trung Quốc —— Từng có một thời gian có mối quan hệ cá nhân với Hàn lão gia, sau đó đã từng có một đoạn thời gian dính líu đến xì căng đan với một nam minh tinh, về sau, tại sao bà ấy một mình đi Nhật Bản, thì không thể biết được ——" Tả An Na nói ngay!

Hàn Văn Hạo không lên tiếng, vẫn lạnh lùng nhìn Trác Bách Quân trong tấm ảnh, phân phó ——"Chuẩn bị ADN của Trác Bách Quân!"

Tả An Na hiểu lời của Hàn Văn Hạo, lập tức gật đầu nói: "Vâng!"

"Ngày mai —— Tôi muốn tự mình đến one-king một chuyến!" Hàn Văn Hạo đột nhiên lạnh lùng nói.

***

Xe ở trong tuyết rơi lao đo, Hàn Văn Hạo ngồi ở sau xe, nhìn tuyết bay ngoài cửa sổ, nhớ lại hình ảnh mẹ con trong tấm ảnh, nghĩ đến cha nghe đến tên Văn Giai thì luôn tức giận, nổi trận lôi đình, rồi lại ẩn nhẫn, nhiều năm qua, cho tới bây giờ cũng không có cách nào từ cha biết được bí mật trong quá khứ của ông ta, nhưng trên thế giới, nếu bí mật vĩnh viễn đều là bí mật, vậy thì nó cũng không có bất kỳ ý nghĩa gì!

Xe dừng lại trước sân nhà họ Hàn!

Hàn Văn Hạo ở trong màn tuyết rơi đi xuống xe, mặt lạnh đi lên bậc thang, đi vào đại sảnh ấm áp, cởi bao tay da màu đen ra, đưa cho Lý thẩm, chậm rãi hỏi: "Mợ cả đâu?"

"Chắc là đã ngủ —— Lúc chúng tôi vừa tuần tra ban đêm, cũng không nhìn thấy ánh đèn, cũng không nghe bên trong có tiếng động —— Cũng không có điện thoại muốn căn dặn gì cho chúng tôi ——" Lý thẩm nói ngay!

"Ừ ——" Hàn Văn Hạo đứng dưới bậc thang, hơi nghiêng người suy nghĩ một chút, mới hỏi: "Lão gia đâu?"

"Lão gia còn ở trong thư phòng luyện chữ bút lông, phu nhân bảo tôi chuẩn bị tổ yến tẩm bổ ——" Lý thẩm lại nhanh chóng nói.

Hàn Văn Hạo nghe xong, lập tức đi lên lầu, quẹo cua trái, đi tới phòng ngủ của cha mẹ, suy nghĩ một chút, mới vươn tay gõ nhẹ cửa ba tiếng ——

"Vào đi!" Tiếng ở bên trong truyền ra.

Hàn Văn Hạo vặn khóa cửa, đi vào phòng, sau đó nhìn trong căn phòng cổ kính thật rộng lớn, lúc này hơi tối, chỉ có mẹ mặc áo ngủ lụa tơ tằm màu xanh ngọc, bên ngoài khoác áo ngủ trắng như tuyết, đứng ở bên cạnh đèn bàn, cùng với cha viết chữ bút lông, đèn bàn nhàn nhạt, đối với vợ chồng già trên 50 tuổi như thế là hài hòa —— Hàn Văn Hạo chăm chú nhìn bọn họ.

Hàn Trung Trí cầm bút lông, nhìn Hàn Văn Hạo mặt lạnh hỏi: "Có chuyện gì sao? Đã trễ thế này, còn không nghỉ ngơi?"

"Đúng vậy a ——" Trang Minh Nguyệt mỉm cười nhìn Hàn Văn Hạo, hỏi: "Tại sao giờ này còn tới đây?"

Hàn Văn Hạo nhìn mẹ, khẽ mỉm cười nói: "Con có chút chuyện, muốn tìm cha nói một chút ——"

Trang Minh Nguyệt ngạc nhiên nhìn về phía chồng.

Hàn Trung Trí nhìn con trai một cái, buông bút lông xuống, nói: "Đến thư phòng của cha thôi ——"

Hàn Văn Hạo nghe vậy, liền thối lui khỏi cửa phòng, đứng ở cửa, chờ cho cha đi ra ngoài, hắn mới nhìn vẻ mặt hơi lo lắng của mẹ, khẽ mỉm cười nói: "Mẹ —— nghỉ ngơi sớm đi, thời gian này, thời tiết hơi lạnh, mẹ lại tái phát bệnh ho khan —— Đừng lo lắng, chỉ là chuyện mấy lãnh đạo thế hệ trước của công ty, làm cho con có chút nhức đầu mà thôi, cần cha xử lý một chút ——"

Trang Minh Nguyệt nghe vậy, yên lòng mỉm cười, dịu dàng nói: "Được rồi, nói chuyện xong, sớm nghỉ ngơi đi, thời gian này, con cũng mệt mỏi ——"

"Vâng ——" Hàn Văn Hạo mỉm cười đóng cửa phòng, nhìn cha đi vào thư phòng, hắn nhàn nhạt phân phó Lý thẩm nói: "Lý thẩm ——"

"Vâng!" Lý thẩm lập tức đáp lời.

"Thường này thu dọn lại phòng cha mẹ, nếu có phát hiện tóc rơi, thu mấy cái cho tôi! Chuyện này không cần nói cho ai biết ——" Hàn Văn Hạo căn dặn.

Mặc dù Lý thẩm có chút ngạc nhiên, nhưng vẫn gật đầu nói: "Vâng! Cậu cả!"

Hàn Văn Hạo nghe xong, liền theo cha vào thư phòng, đóng cửa lại.

 

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: