Phần 101
"Con có chuyện gì, muốn nói với cha?" Hàn Trung Trí ngồi trên ghế sa lon, quay đầu nhìn con trai, hỏi. Hàn Văn Hạo lơ đãng nhấn khóa cửa, cởi áo khoác thật dầy, phủ xuống bên ghế sa lon, rồi ngồi xuống, nói: "Lần này đối mặt với rất nhiều việc, con đột nhiên cảm thấy mệt mỏi, vào trong núi một chuyến, giải sầu, thuận tiện thăm Trần gia gia một chút ——"
Hàn Trung Trí nhìn con trai, im lặng không lên tiếng, ngồi dưới ánh đèn nhàn nhạt, chiếu rọi khuôn mặt của ông ta, một cách nghiêm túc!
Hàn Văn Hạo hơi cúi đầu, vươn tay tuỳ tiện dùng mu ngón tay, chạm vào bình trà một cái, cảm thấy nó nóng, mới cầm một ly trà nhỏ màu đỏ, đưa tới trước mặt cha, cũng đặt một ly trước mặt của mình, rồi nhắc bình trà, châm cho cha một ly trà, sau đó, châm cho mình một ly trà, nói: "Mấy ngày đó, hàn huyên với Trần gia gia rất nhiều việc, dĩ nhiên cũng có tán gẫu chuyện xưa của cha và dì Văn Giai, cùng mẹ ——"
Hàn Trung Trí vẫn chăm chú nhìn con trai, hỏi: "Rốt cuộc con muốn nói cái gì?"
Hàn Văn Hạo ngẩng đầu lên, nhìn trong tròng mắt của cha phát ra ánh sáng cố chấp, chậm rãi nói: "Con nghe Trần gia gia nói, không thể tha thứ cho cha, cho nên con muốn biết, trong quá khứ, rốt cuộc mọi người xảy ra chuyện gì? Có thể tất cả mọi chuyện đều là hiểu lầm hay không?"
"Không có hiểu lầm! Chính là cha đã phụ ba người phụ nữ!" Hàn Trung Trí nói ngay!
Hàn Văn Hạo đưa mắt nhìn cha một cái, nói: "Cho dù lưng đeo tội danh kẻ bạc tình, cha cũng không quan tâm?"
"Cha chính là kẻ bạc tình!" Hàn Trung Trí nhìn Hàn Văn Hạo, mặt lạnh nói: "Hàn Trung Trí ta làm việc không sợ người ta biết! ! Cha tàn nhẫn cũng không phải là một ngày, hai ngày! ! Cho tới bây giờ, cha cũng không sợ thừa nhận chuyện này! ! Con người sống chết có số! ! Nếu ông trời muốn cha chết, cho dù cha hiền lành cũng không sống nổi!"
"Cha!" Hàn Văn Hạo nhìn cha, chân thành nói: "Có lẽ cha không để ý mình rốt cuộc là một người thế nào, nhưng con của cha để ý—— Cháu trai của cha sẽ để ý —— Tương lai, người ta sẽ để ý ——"
Ánh mắt Hàn Trung Trí đột nhiên chợt lóe, đè nén hơi thở, suy nghĩ một chút mới cúi đầu, nâng ly trà, nhìn lá trà trong ly, màu sắc tinh khiết không hề có tạp chất, mới trầm trọng nói: "Cha có thể nói cái gì? Nói tới quá khứ, đối với rất nhiều người, cũng là một chuyện tàn nhẫn —— Bao gồm chuyện đối đãi với sư phụ ——"
Hàn Văn Hạo nhìn cha, hỏi: "Theo lời cha — Sư phụ — Là Trần gia gia ?"
Hàn Trung Trí thoáng qua một nụ cười tự giễu, không để ý, nhìn con trai nói: "Ông ấy chỉ nói với con, ông ấy có ba cô học trò cưng, một là Văn Giai, một là Lam Anh, một là mẹ của con, không nói đến người khác, đúng không?"
Hàn Văn Hạo trầm mặc nhìn cha.
Hàn Trung Trí không lên tiếng, cúi đầu hớp một ngụm trà, hỏi con trai: "Từ nhỏ, ai dạy cho thưởng thức trà vậy? Là mẹ của con sao?"
Hàn Văn Hạo nhìn cha nói: "Là cha ——"
Hàn Trung Trí để ly trà trong tay xuống, nhìn con trai, nói: "Cha mới là học trò đầu tiên của Trần gia gia con —— Năm đó, cha theo sư phụ học trà nghệ, cũng vì sửa đổi tâm tính, bất đắc dĩ, trời sinh cha có bản tính kiêu ngạo, mặc dù hiểu mấu chốt trong trà, nhưng không hiểu mùi vị trong trà, mặc dù sư phụ cảm thấy tiếc nuối, nhưng vẫn an ủi, dù sao, cha dần dần phát triển, vừa bận rộn
sự nghiệp gia tộc, vừa giúp ông ấy trợ giúp cho Văn Giai và con trai ruột của ông ấy, xử lý trà trang —— Cha dựa vào mình thông minh, đem hơn 100 trà trang, làm nên tiếng tăm, sư phụ cũng rất hài lòng về cha ——"
Hàn Văn Hạo thật yên tĩnh lắng nghe.
Hàn Trung Trí thở dài một hơi, vẻ mặt lạnh lùng, nói: "Nhưng con người dù sao dần dần trưởng thành, tự nhiên cũng dần dần hiểu tình hình, lúc ấy, dì Văn Giai của con trổ mả xinh đẹp, hào phóng, ưu nhã động lòng người, giơ tay nhấc chân, giống như hoa sen mới nở, ngoái đầu nhìn lại trong nháy mắt, cũng đã làm cho người ta cả đời không quên, tự nhiên cha đối với bà ấy đã động lòng ngay từ cái nhìn đầu tiên. Lam Anh từ nhỏ yêu người có tài hoa, lúc đó, bà ấy gửi cho cha mối tình đầu, nhưng cha giả vờ như không biết, thường ỷ vào cá tính thô lỗ của bà ấy, cư xử với bà ấy rất ác liệt, nhưng thật ra là hi vọng bà ấy không nên đem tình cảm đặt trên người cha. Về phần mẹ của con, là viên ngọc quý trên tay ông ngoại con, tự nhiên là tiểu thư khuê các nên hiền lành đức độ, phong phạm ưu nhã, nhưng đồng thời cũng có sự giáo dưỡng tốt, cho nên có thói quen tha thứ và ẩn nhẫn —— bởi vì cá tính bà ấy như vậy, trong ba người, ngược lại bà ấy không tỏ thái độ nào ——"
Ánh mắt Hàn Văn Hạo dưới đèn, hơi lóe lên, nhớ tới mẹ, tự nhiên có chút đau lòng.
Hàn Trung Trí nhìn chằm chằm nhìn màu sắc trong ly, nghĩ tới chuyện cũ, trong lòng vẫn đau buồn ——"Khi đó, cha và Văn Giai đã phải lòng nhau, nhưng không có nói rõ, ngại vì sư phụ dạy dỗ, trà đạo chưa thành, nên không nói ra chuyện này, nhưng cha biết, nói ra chỉ làm cho sư phụ lo lắng mà thôi. Bởi vì ông nội của con là người đứng đầu cao nhất trong họ Hàn, gia tộc họ Hàn chúng ta hiển hách, mặc dù Văn Giai là con gái nuôi của sư phụ, dù sao cũng không phải con gái ruột, căn cứ vào tình hình này, cho nên ngăn cấm rất nhiều —— Cũng bởi vì vậy, sư phụ đau lòng vì lòng tự trọng của con gái bị tổn thương, nên thiết lập một cửa ải, kiểm tra xem cha có quyết tâm yêu Văn Giai hay không, nhưng lúc ấy, cha không hiểu ý tứ của sư phụ, ngược lại oán trách ông ấy kiếm cớ cấm cản chuyện của cha và Văn Giai, ngày càng xa lánh tình cảm của sư phụ ——"
Hàn Văn Hạo suy nghĩ chuyện này, lại ngẩng đầu nhìn cha.
Hàn Trung Trí cười khổ, nói: "Đêm hôm đó, là lần đầu tiên cha và Văn Giai gây gổ, rất dữ tợn! Chúng tôi vì người lớn hai bên phản đối mà gây gổ! ! Văn Giai rất tôn trọng sư phụ, bà ấy cố gắng bênh vực sư phụ, lần đầu tiên, chúng tôi đã nói chia tay! Lúc sư phụ biết tình hình này, liền tự mình đến tìm cha, nói cho cha biết lý do tại sao ông ấy muốn phản đối chúng tôi tạm thời đi chung với nhau, ông ấy hi vọng Văn Giai có thể tiếp nhận một phần lớn sản nghiệp Vườn trà, có thể thuận lợi gả vào nhà họ Hàn, lúc đó cha đã khóc lóc nức nở, xin sư phụ tha thứ cho cha nhất thời xúc động ——"
Hàn Văn Hạo chăm chú nhìn cha.
"Nhưng—— cái này cũng chỉ là vừa mới bắt đầu—— Sư phụ cố gắng bảo vệ tình yêu của cha và Văn Giai, lại bỏ quên hai đồ đệ cũng dành tình cảm cho cha, lúc Văn Giai biết Lam Anh và Minh Nguyệt cũng yêu cha, bà ấy không dám tiến tới với cha nữa —— Bởi vì Lam Anh và Minh Nguyệt đã từng cứu bà ấy một mạng trong một lần rời núi đi tìm hiểu trà, Văn Giai tự biết mình là con nuôi, cho nên từ nhỏ trong lòng đã có một chút thiếu sót, sợ thua thiệt người khác, mặc dù luyện thành đức tính hiền lành, hy sinh, tất nhiên cũng sẽ tạo cho bà ấy yếu đuới ở một phương diện nào đó ——" Hàn Trung Trí bất đắc dĩ, nhìn chằm chằm một điểm nào đó trên khay trà, thoáng một chút đau lòng nói: "Vì chuyện vườn trà này, đã làm cho Văn Giai nửa bước khó đi, hơn nữa ở trong nhà của cha, cũng bị mọi uất ức, bị ông nội của con cực lực sỉ nhục và chửi rủa, rốt cuộc bà ấy đã ngã gục ——"
Hàn Văn Hạo nghe những lời này, không nhịn được hỏi: "Sau đó thì thế nào? Đã xảy ra chuyện gì?"
"Sau đó ——" Hàn Trung Trí ngẩng đầu lên, cười khổ nhìn con trai nói: "Sau đó —— Là Trần gia gia của con biết chuyện ——"
Mi tâm của Hàn Văn Hạo căng thẳng, nhìn cha!
Hai mắt Hàn Trung Trí đỏ lên, rốt cuộc đau lòng nói: "Cuối cùng, Văn Giai chống đỡ không được cục diện như nước lũ này, quyết ý muốn chia tay với cha! Cho dù cha có cầu khẩn thế nào, bà ấy vẫn không chịu quay đầu lại! ! Không ai biết cha đã đứng ở bên ngoài phòng của bà ấy, mắc mưa ba ngày ba đêm, chỉ xin gặp mặt bà ấy một lần, cũng không biết cha đã quỳ xuống cầu xin bà ấy! Cha không có cách nào rời khỏi bà ấy! Từng giây, từng phút cũng không thể rời bỏ! Chúng tôi yêu nhau, cha không hiểu, tại sao bà ấy phải kiên quyết vứt bỏ cha! Chẳng lẽ là vì cha mẹ của cha phản đối? Lam Anh và Minh Nguyệt yêu cha? Chân tướng đột nhiên phơi bày ——"
Hàn Văn Hạo nhìn cha chằm chằm!
Hàn Trung Trí nhìn con trai, hai mắt đột nhiên hừng hực, nói: "Từ trước đến giờ, cha thống hận nhất là phản bội! Cho nên lúc cha biết Hạ Tuyết và Daniel ở chung một chỗ, lại dây dưa với con thì cha vô cùng thống hận!"
Hàn Văn Hạo không lên tiếng, ánh mắt chợt lóe, lẫn tránh cha.
Ánh mắt Hàn Trung Trí dịu đi, lại rơi vào bi thương sâu sắc nói: "Đêm hôm đó, Cha thấy Văn Giai len lén đi ra trang viên, vừa lúc cha muốn đi tìm bà ấy, không ngờ nhìn thấy bà ấy muốn đi ra ngoài, liền đi theo bà ấy đi ra ngoài, không nghĩ tới, bà ấy đi vào trước cửa một biệt thự sang trọng, sau đó cha trợn mắt nhìn người phụ nữ mình yêu tha thiết, cùng một nam minh tinh ôm nhau, tình thâm ý thiết ôm hôn! !"
Mặc dù, Hàn Văn Hạo biết tình huống này, nhưng nghe được từ trong miệng của cha, vẫn chấn động mạnh!
Trong ánh mắt Hàn Trung Trí nổ tung ra hận ý đáng sợ, nắm chặt quả đấm, thoáng qua một chút thê lương, nói: "Cha thống hận bà ấy, lại phản bội cha! Cha hận không thể giết chết bà ấy để tiết mối hận trong lòng của cha! Cha muốn giết bà ấy! Nhưng cha ra tay không được! ! Cha không hiểu, bản thân cha cũng sai! ! Cha là con trưởng của nhà họ Hàn, bên cạnh có bao nhiêu oanh, yến! Nhưng cha chưa bao giờ tiếp xúc với bất cứ người nào, toàn tâm toàn ý vì bà ấy! Nhưng bà ấy lại phản bội cha! Cha nổi giận! ! Hoàn toàn nổi giận! ! Cha đã dùng tất cả thế lực, hủy diệt gần 60 trang viên trên tay sư phụ, bao gồm 20 trang viên trong tay Văn Giai!"
Hàn Văn Hạo cắn răng, nhìn cha!
Hai mắt Hàn Trung Trí rưng rưng, cúi đầu nghẹn ngào nói: "Cha xin lỗi sư phụ, bởi vì lúc đó, tuổi trẻ khí thịnh, hủy diệt gần một nửa cơ nghiệp mà sư phụ khổ tâm vun đắp cho cha! Lúc đó, ông ấy rất tức giận, nghĩ tới ông ta hô mưa gọi gió nhiều năm, lại bị học trò cưng của mình phản bội, ông ấy đau lòng, vẫn cứu vãn trang viên, phát ra cảnh cáo nghiêm trọng với cha, nhưng cha không nghe cảnh cáo của ông ấy, vẫn dùng thủ đoạn của cha, làm áp lực với trang viên! Nhưng bất đắc dĩ lúc ấy, trên tay cha đổ quá nhiều tiền vốn vào trang viên, nhất thời không thể sinh lợi, lần đầu tiên, Hàn Trung Trí ta rơi vào khủng hoảng tài chính, cái này gọi là làm ác, có ác báo! !"
Hai tròng mắt Hàn Văn Hạo xẹt qua đau lòng.
"Lúc này —— Mẹ của con xuất hiện —— Lúc cha lâm vào khốn cảnh, khó khăn hai đầu, Văn Giai và sư phụ, mẹ của con xuất hiện, bà ấy an ủi cha, cầu xin cha bỏ qua, buông xuống thù hận, mặc dù cha không nghe bà ấy khuyên, nhưng nhất thời vẫn bị dịu dàng của bà ấy mê hoặc. Đêm hôm đó, cha uống rượu, xảy ra quan hệ với bà ấy, không ngờ đêm hôm đó, Văn Giai cũng tới tìm cha, muốn cầu xin cha để xuống thù hận, lại bắt gặp chuyện của cha và Minh Nguyệt —— Bà ấy đau lòng, chạy trở về trang viên, sư phụ biết được chuyện này, rốt cuộc giận dữ, muốn dùng tất cả năng lực triển khai đấu sống chết với cha, vì con gái cưng, đòi công đạo —— Có lẽ khi đó, Văn Giai và Lam Anh cầu khẩn sư phụ, mới dừng lại trận can qua này, còn bỏ ra 200 trang viên đưa cho cha, giải trừ hết khốn cảnh, khiến cổ phiếu tăng trở lại—— có lẽ ở trong lòng của ông ta, nghĩ cuối cùng có một ngày, cha và Văn Giai có thể sum hợp —— Mặc dù sau đó, Văn Giai và cha đã thẳng thắn với nhau, nói chân tướng, cũng chỉ là một tuồng kịch, một tuồng kịch muốn cho cha rời đi, lúc cha quyết ý cho rằng tất cả thù hận, tất cả đều đã qua, rốt cuộc có thể cùng bà ấy ở chung một chỗ cả đời, lúc chuẩn bị kết hôn, mẹ của con lại mang thai, bà ấy khóc, quỳ gối van xin Văn Giai thành toàn cho bà ấy và đứa nhỏ trong bụng, mẹ của con lựa chọn quỳ gối van xin kẻ yếu ——" Hàn Trung Trí bất đắc dĩ cúi đầu, nghẹn ngào khổ sở.
Hàn Văn Hạo cúi đầu, nhớ đã nhiều năm mẹ ẩn nhẫn, sâu kín nói: "Cho nên cha vẫn rất hận mẹ —— Trách bà ấy phá hủy hạnh phúc của cha và dì Văn Giai ——"
"Đúng vậy! ! Lúc còn trẻ oán trách bà ấy! ! Tại sao bà ấy không cầu xin cha? Tại sao bà ấy không để cho cha lựa chọn? Lại muốn ép Văn Giai rời đi? Lúc ấy Văn Giai rời đi vì cha, hai lần cũng là vì thành toàn cho Minh Nguyệt —— Bởi vì bà ấy quá thiện lương, quá dịu dàng, quá yêu hai người chị em này —— Bà ấy là kẻ yếu, cũng là một người mạnh mẽ, bà ấy thành toàn cho một đôi mẹ con —— Hủy diệt tình yêu của mình để thành toàn cho một đôi mẹ con —— Cha hận Minh Nguyệt, cha cũng hận bản thân! ! Tất cả cũng vì cha, mới trở thành sai lầm lớn! !" Hai mắt Hàn Trung Trí đỏ lên, bi thương nói!
Hàn Văn Hạo nhìn cha, hỏi tiếp: "Cha thật sự hận mẹ như vậy sao?"
Hàn Trung Trí đột nhiên ngẩng đầu nhìn con trai, sâu sắc, nói: "Cha không hận mẹ con nữa, lúc con và hai em trai ra đời, cha đã không còn hận bà ấy —— Nhìn các con oa oa chào đời, nhìn sinh mạng truyền thừa, sinh mạng ra đời, cha đã không còn hận nữa —— Bà ấy mang thai, bà ấy muốn cho đứa bé một gia đình, cha có thể trách bà ấy sao? Chẳng qua, đã nhiều năm rồi, trong lòng bà ấy vẫn còn áy náy với chuyện của cha và Văn Giai, cho tới bây giờ, ở nhà họ Hàn cũng không ngẩng đầu lên ——"
Hàn Văn Hạo không lên tiếng, thâm trầm hít một hơi!
"Trong tình yêu, ai đúng ai sai? Văn Giai sai ? Hay đúng ? Lúc ấy, cha cũng đã từng oán trách bà ấy đối với tình yêu yếu đuối, cha cũng đã từng oán trách bà ấy không đủ dũng cảm! Cha cũng đã từng oán trách bản thân mình không đủ dũng cảm! Nhưng trong thế giới ái tình, ai có thể tuyệt đối dũng cảm? Đây chính là lý do vì sao cha tiếp nhận Hạ Tuyết !" Hàn Trung Trí đột nhiên ngẩng đầu nhìn Hàn Văn Hạo!
Hàn Văn Hạo nhìn cha!
"Bởi vì cô ấy đối với tình yêu rất dũng cảm! Cô ấy dám ở trước mặt của cha, thẳng thắn nói yêu con, cầu xin sự tha thứ của cha, cầu xin cha tiếp nhận cô ấy, cam kết với cha, sẽ yêu con thật tốt, đến chết cũng không đổi! Cha bị cảm động! Ít nhất, lúc cha trách móc cô vấy, lại dũng cảm đứng ở trước mặt của cha, khiêu chiến tất cả với cha! Cha bị cảm động !" Hàn Trung Trí nhìn con trai nói!
Hàn Văn Hạo hơi cúi đầu, nhớ tới Hạ Tuyết, trong lòng ấm áp.
"Đây chính là tất cả! ! Tất cả mọi chuyện! ! Tối nay cha cũng nói cho con biết!" Hàn Trung Trí nhìn con trai nói: "Về phần cha, con cháu đời sau phán xét thế nào, tùy ý thôi —— Sư phụ hiểu lầm cha thế nào, cũng tùy ý thôi —— Cha luôn nhớ kỹ, vĩnh viễn ông ấy đã dạy cho cha tất cả, còn có đối với ân đức của ông ấy —— hay những thứ khác —— Cũng không sao cả ——"
"Cha ——" Hàn Văn Hạo đột nhiên nhìn cha chằm chằm, hỏi: "Cha —— Còn nhớ tới dì Văn Giai không ?"
Ánh mắt Hàn Trung Trí tối sầm lại, nuốt xuống một chút khổ sở, có chút thê lương nói: "Cha của con từng tuổi này, đã rõ ràng, trải qua tình yêu và oán hận, cũng không sánh bằng bình tĩnh sống, bình yên sống tốt, con cái khỏe mạnh sống tốt —— Một chút tình yêu va oán hận, cho tới bây giờ —— Đã không còn quan trọng, nếu không quan trọng nữa, cũng đừng nhớ tới, cha chỉ hi vọng bà ấy có thể ở một nơi mà cha không biết, sống thật tốt —— Ít ra, có thể giống như mẹ của con hay dì Lam Anh vậy, có một người thương yêu, có người làm bạn, sống tốt, vậy thì đủ rồi —— vả lại, còn nhớ tới hay không nhớ tới, đó là không tôn trọng mẹ của con ——"
Hàn Văn Hạo không thốt nên lời, nhìn vẻ mặt của cha buồn bã, trong lòng có chút đau, rất nhiều lời nuốt ở trong cổ, không thể nói ra.
Tiếng gõ cửa nhẹ nhàng vang lên.
Hai cha con cùng quay đầu, nhìn cửa mở ra một chút, Trang Minh Nguyệt mỉm cười đi tới, khuyên lơn, nói: "Cũng đã khuya rồi, nếu thật sự không có chuyện quan trọng, nên nghỉ ngơi sớm đi ——"
Hàn Trung Trí suy nghĩ một chút, cũng gật đầu, đứng lên, nhìn Hàn Văn Hạo nói: "Con cũng nghỉ ngơi sớm đi ——"
Hàn Văn Hạo không lên tiếng, chỉ gật đầu một cái.
Trang Minh Nguyệt vừa muốn cùng với chồng đi ra ngoài, lại quay đầu nhìn con trai còn ngồi trên ghế sa lon, trầm ngâm, bà đau lòng đi tới, cầm áo khoác ngoài trên ghế sa lon, nhẹ khoác lên trên người của con trai, kéo cổ áo cho hắn, đau lòng nói: "Tối nay rất lạnh, con đừng ăn mặc mỏng manh như vậy, về ngủ sớm một chút, bồi Hạ Tuyết —— Không nên bị cảm ——"
Hàn Văn Hạo đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn mẹ thật sâu, nhẹ nắm bàn tay có chút lạnh lẽo của mẹ, sâu kín nói: "Mẹ —— Tay sao lạnh như vậy ?"
"Có sao?" Trang Minh Nguyệt đưa bàn tay lên mặt, cười nói: "Tại sao mẹ không có cảm giác vậy? Mẹ trời sanh thể chất yếu mà ——"
Hàn Văn Hạo đau lòng nhìn mẹ nói: "Mẹ phải chú ý thân thể, đừng luôn suy nghĩ cho bọn con — Mẹ cũng phải suy nghĩ cho mình một chút —"
"Đứa nhỏ này——" Trang Minh Nguyệt mỉm cười đứng lên nói: "Mẹ cũng lớn tuổi, các con chăm sóc tốt hạnh phúc của mình là đủ rồi —— Mẹ trở về phòng đây, chuẩn bị đàn hương cho cha con ——"
Hàn Văn Hạo nhìn mẹ chậm rãi đi ra khỏi phòng, sau đó khẽ đóng cửa lại, bên trong gian phòng lại trở nên tối đi, hắn nhìn chằm chằm cánh cửa kia, biết có một số sự thật, nhất định phải cản ngăn hạnh phúc ở ngoài cửa ——
Tuyết bay, chậm rãi rơi vào nóc tòa nhà màu trắng.
Trác Bách Quân đứng trước ngọn nến, nhìn tấm hình duy nhất của mẹ và mình, hai mắt hắn rưng rưng, mỉm cười nói: "Mẹ —— Xin lỗi, con lại một lần nữa thất bại, mẹ trách con không? Con không thể báo thù cho mẹ —— Con để cho mẹ ở dưới suối vàng, không thể an tâm, mẹ trách con không ?"
Hắn sâu kín nhìn hình của mẹ vẫn còn đang dịu dàng cười, tim của hắn đau xót nói: "Nếu mẹ có thể còn sống, thật tốt quá —— Nhìn con cười —— Nói với con, rồi cười, nếu mẹ có thể còn sống, con tình nguyện thay mẹ chết —— người trên thế giới, cũng không biết, rốt cuộc mẹ sống có bao nhiêu mệt mỏi! ! Bọn họ đều hạnh phúc! ! Chỉ có mẹ, đem tình yêu chôn theo! !"
Trác Bách Quân nói tớiđây, đột nhiên ánh mắt chợt lóe lên tàn nhẫn, nắm chặt quả đấm, nghĩ đến mẹ ở trong căn phòng này khổ sở kêu gào, những đàn ông kia hả hê mặc cho tiếng kêu gào, tim của hắn như dao cắt, nhìn nụ cười xinh đẹp của mẹ trong hình, thống hận thề: "Mẹ! ! Nếu Bách Quân không báo thù được cho mẹ! ! Vậy con tự hủy mình! Đến Thiên đường với mẹ! !"
"Xoảng ——" một cái chén "xoảng" một tiếng, vỡ vụn trên sàn nhà bóng loáng!
"Ai?" Trác Bách Quân lập tức xoay người, nhanh chóng đi xuống lầu, nhìn thấy Tĩnh Đồng mặc váy màu xanh dương, tay cầm đĩa đựng tách trà, đứng ở bên cầu thang, sắc mặt đỏ lên, ngẩng đầu nhìn hắn nói: "Xin lỗi —— Em không cẩn thận ——"
Cảm xúc của Trác Bách Quân vẫn còn trong kích động, nhìn Tĩnh Đồng cũng lạnh giọng nói: "Tại sao không cẩn thận như vậy? Không phải em biết đi nhầm một bước, có bao nhiêu nguy hiểm? Nếu lỗ mãng như vậy nữa, em rời đi cái nhà này đi! !"
Tĩnh Đồng vừa nghe, hai mắt đột nhiên đỏ lên, đau lòng nhìn thái độ nguội lạnh của Trác Bách Quân, có chút hốt hoảng, cúi người xuống nói: "Xin lỗi, sau này em không dám, em —— Em —— Em thu dọn xong, lập tức đi ngay!"
Cô nói dứt lời, liền ngồi xổm người xuống, cẩn thận nhặt lên những mảnh thủy tinh vỡ trên sàn, sau đó đặt vào đĩa đựng tách trà trong tay của mình, bước nhanh, muốn rời khỏi phòng khách ——
"Em muốn đi đâu?" Trác Bách Quân đột nhiên gọi cô lại!
"Em——— Em — Em về nhà——" Tĩnh Đồng thật sợ hãi, lập tức xoay người xông ra bên ngoài phòng khách, Trác Bách Quân nhìn cô rời đi, trong lòng đột nhiên căng thẳng, bước nhanh tới trước, đuổi theo phía sau của cô, vội vàng ôm lấy cô, vùi đầu cổ của cô, thâm tình nói: "Đừng rời bỏ anh! Lúc nảy, anh không tốt, em đừng trách anh —— Chẳng qua tâm tình của anh không tốt ——"
Tĩnh Đồng khẽ cắn môi, căng thẳng lắc đầu, nói: "Không có —— Không có gì —— Tâm tình anh không tốt —— Em không quấy rầy anh ——"
Cô vừa nói xong, có chút đau lòng cố tránh ra ngực của hắn, lại muốn rời đi, Trác Bách Quân vội vàng ôm lấy thân thể của cô, cúi đầu, xoa khẽ cọ khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, dịu dàng nói: "Tức giận ? Hả? Về sau anh sẽ không lớn tiếng như vậy với em nữa —— Thật mà —— Xin lỗi ——"
Tĩnh Đồng cũng không nói gì, chỉ lo lắng, lắc đầu một cái, nhỏ giọng nức nở, vẫn muốn rời khỏi ngực của hắn, trái tim Trác Bách Quân chợt đau nhói, lập tức cúi đầu muốn hôn lên môi của cô, Tĩnh Đồng lại từ chối, rơi lệ đẩy hắn ra, Trác Bách Quân cúi người, ôm chặt ngực của cô, hưởng thụ xoa nắn, lại cúi đầu hôn chặt môi của cô, đầu lưỡi xông vào, như khiêu khích, dây dưa cùng đầu lưỡi nho nhỏ của cô ——
"Ưmh ——" Mặt của Tĩnh Đồng đỏ lên, ngẩng đầu lên đón nhận nụ hôn của hắn, hai tay vẫn có chút sợ muốn đẩy hắn ra, lại bị hắn ôm vào trong lòng, thậm chí ôm ngang, nhanh chóng đi lên lầu, cô kháng cự nói: "Không cần —— Em muốn về nhà ——"
Trác Bách Quân không để ý đến lời của cô —— lập tức mở cửa phòng, đè cô lên giường, cuồng loạn hôn lên môi của cô, tay dò vào trong váy, cách quần lót nhỏ ren màu trắng, nhẹ xoa điểm ướt át giữa hai chân, thậm chí cúi người xuống, cách áo lót, cắn mạnh, khí nóng xuyên qua giữa hai chân, khiến cho Tĩnh Đồng nhũn xuống, nước mắt của cô lăn ra, rất khó có thể kháng cự kích tình của hắn, hai chân của cô co rút, cuộn lên ——
Trác Bách Quân vừa mê tình nhìn cô, vừa nhắc chân dài của cô, khẽ mút lấy đầu gối trắng như tuyết, cúi người xuống, mở váy dài màu dương, tùy ý để cho cô mặc áo lót ren màu trắng, hấp dẫn mê người, cuộn tròn thân thể, hai mắt hắn nóng lên, càng cuồng nhiệt hôn cổ của cô, ngực của cô, thậm chí khẽ cắn dây áo lót kéo ra, trêu chọc Tĩnh Đồng mặt đỏ tới mang tai, quên mất tất cả chuyện không vui vừa rồi, nhẹ ôm của hắn cổ của, cùng hắn cuồng nhiệt hôn ——
Trác Bách Quân vừa hôn chặt Tĩnh Đồng, vừa vươn tay dò vào giữa hai chân của cô, ở giữa hai chân nhẹ nhàng xoa nắn, trêu chọc —— Tĩnh Đồng đột nhiên cảm thấy một trận kích động dâng lên giữa hai chân, cô không nhịn được nâng người dậy, đón ngón tay hắn đã tiến vào, Trác Bách Quân nhanh chóng cúi đầu, mút trước ngực cô, mạnh mẽ cắn điểm nhỏ màu hồng, hưởng thụ thân thể cô tản mát ra hơi thở tươi trẻ, nhanh chóng cởi bỏ tất cả quần áo trên người mình, nhắc hai chân của cô, đè mạnh xuống một cái!
"A——" Tĩnh Đồng nắm chặt ga giường, ngửa đầu nhắm mắt kêu lên nhỏ nhỏ, cảm thụ giữa hai chân phồng lên, càng không ngừng ma sát mình, cô thở phì phò, kêu nhỏ ——"Tổng giám ——"
Trác Bách Quân ôm ấp lấy thân thể nhỏ nhắn của cô, nhanh chóng tiến vào, hưởng thụ cô khít khao, mang cho mình khoái cảm, càng mạnh mẽ xông thẳng vào giữa chân của cô, hơn nữa càng lúc càng nhanh, Tĩnh Đồng lần nữa khó nhịn được kích tình kêu nhỏ ra tiếng, Trác Bách Quân lập tức ôm cả người lên, vừa cắn bộ ngực sữa của cô, vừa tiến vào ——
Tĩnh Đồng ôm cổ của hắn, theo đà hắn tiến vào, thân thể càng không ngừng lắc lư, thậm chí nghe Trác Bách Quân ở bên tai mình nói: "Sinh cho anh một đứa bé ——"
Hốc mắt cô chợt nóng lên, đột nhiên giữa hai chân lại nghênh hắn mãnh liệt đánh thẳng vào, cả người nặng nề run rẩy, khó nhịn kích tình kêu nhỏ ra tiếng!
Kích tình đi qua, Trác Bách Quân ôm Tĩnh Đồng trong ngực, hôn nhẹ bả vai bóng loáng của cô, cùng với cô nhìn tuyết mịn bay tán loạn ngoài cửa sổ, rồi cúi đầu nhìn kỹ đôi mắt to bình tĩnh của cô, nhỏ giọng dụ dỗ, nói: "Còn sức ?"
Tĩnh Đồng không dám lên tiếng, chỉ nhìn tuyết mịn ngoài cửa sổ ——
Trác Bách Quân rất sốt ruột, xoay thân thể của Tĩnh Đồng qua, nhìn hai mắt cô vẫn rất khiếp sợ thật sâu, đột nhiên đau lòng cười một tiếng, véo nhẹ cằm nhọn của côm nói: "Tại sao lại giống như con thỏ nhỏ?"
Tĩnh Đồng đột nhiên làm nũng, khổ khổ cười nói: "Trước kia anh —— Là cấp trên của em —— Cuối cùng em có chút sợ anh tức giận. —— Về sau anh luôn mắng em ——"
Trác Bách Quân nhướng mày, nhìn cô nói: "Trước kia anh luôn mắng em? Anh có sao?"
Miệng Tĩnh Đồng lập tức mếu máo, có chút vô tội nhìn hắn.
Trác Bách Quân nhìn ánh mắt của Tĩnh Đồng, liền cười nói: "Ôi chao, nhìn bộ dạng ủy khuất của em như cô vợ nhỏ, xem ra, phải nhanh cưới em về nhà một chút ——"
"Ai muốn gả cho anh ——" Tĩnh Đồng nhịn không được cười nhỏ, vừa muốn xoay người lại, lại bị Trác Bách Quân vặn quá thân thể, thâm tình nhìn cô nói: "Em gả cho anh —— Làm vợ của anh —— Anh sẽ cả đời thương yêu em ——"
Mặt của Tĩnh Đồng đột nhiên đỏ lên, thật ra có chút cảm động, nhưng lại giả vờ như không nghe thấy, có chút phiền não nói: "Nhưng —— Người của công ty, ai cũng không coi trọng tình yêu của chúng ta, nói anh hoa tâm ——"
"Nói bậy! Anh chỉ yêu Tĩnh Đồng, cả đời chỉ yêu Tĩnh Đồng, chỉ yêu con thỏ nhỏ của anh ——" Trác Bách Quân đột nhiên cười một tiếng, hôn nhẹ cổ của cô, bàn tay tới bên hông, nhẹ nhàng xoa cái bụng của cô nói: "Sinh cho anh một đứa bé —— Hả?"
"Không muốn !" Tĩnh Đồng cố ý xoay mặt, cười nói!
"Không muốn?" Trác Bách Quân đột nhiên cúi người, khẽ cắn bả vai thơm trơn bóng của cô ——
"Đau a ——" Tĩnh Đồng xoay người lại, trốn vào trong ngực của hắn, hưởng thụ nhiệt độ ấm áp trong người hắn, nghe nhịp tim mạnh mẽ của hắn, đột nhiên hôn liên tiếp lên lồng ngực kiên cố của hắn, Trác Bách Quân cảm thấy có chút ngọt ngào, cũng hạnh phúc, cười một tiếng, ôm chặt thân thể nho nhỏ của cô, vừa hôn môi nhỏ của cô, vừa nói: "Con thỏ nhỏ của anh ——"
Ai cũng có quyền để cho mình vui vẻ! Cho dù loại người gì, chẳng qua không biết có thể giữ lại bao lâu ——
Sáng sớm hôm sau, Trác Bách Quân và Tĩnh Đồng cùng nhau rời giường, sau đó cùng nhau rửa mặt, cùng nhau tay trong tay đi ra xe, lái xe chạy tới ONE-KING, Trác Bách Quân vừa nắm bàn tay nhỏ bé của Tĩnh Đồng, đặt trên môi hôn, vừa nghe thư ký nói: "Trầm tiểu thư đã chờ lâu ở phòng làm việc ——"
Tĩnh Đồng có chút lo sợ, quay đầu, nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ.
Trác Bách Quân nghĩ đến một chuyện khác, liền phân phó cho thư ký: "Cô nói, tôi không có thời gian gặp cô ấy! Mời cô ấy không cần chờ ở phòng làm việc của tôi !"
"Vâng !"
Xe nhanh chóng ở trong tuyết lao đi, sau đó thắng gấp ở lầu dưới ONE-KING! Trác Bách Quân dừng xe xong, nhắc cặp công văn, cùng Tĩnh Đồng vừa nói vừa cười đi lên bậc thang, lại nhìn thấy bên trong cao ốc khỏi one-king, các lãnh đạo cao cấp đi ra, thậm chí Hàn Văn Vũ cũng nhanh chóng cài cúc áo âu phục, cùng Lynda nhanh chóng từ bên trong thang máy đi ra, vừa đi về phía trước, vừa phân phó Lynda chuẩn bị bản báo cáo gần một năm qua!
Trác Bách Quân ngạc nhiên nhìn Hàn Văn Vũ hỏi: "Văn Vũ! Chuyện gì vậy?"
"Hàn Tổng Tài sắp tới ——" Lynda thay hắn trả lời: " Tổng Tài công ty Hàn thị chúng ta, Hàn Văn Hạo đến rồi! Thật là hiếm thấy! Ba năm nay, hắn cũng không bước vào cái cửa này một lần, đột nhiên muốn tới kiểm tra ——"
"Đi thôi —— Anh cũng cùng tôi đi!" Hàn Văn Vũ vỗ vỗ bả vai Trác Bách Quân, nhanh chóng đi ra ngoài, Trác Bách Quân không có cách nào, chỉ đành phải nhìn Tĩnh Đồng một cái, sắc mặt lạnh lùng đi theo Hàn Văn Vũ ra phía trước, vừa đi ra đại sảnh, cũng đã nhìn thấy một đoàn xe hộ tống chiếc xe Rolls-Royce màu bạc, chậm rãi dừng trước cao ốc ONE-KING!
Hàn Văn Vũ lập tức dẫn các lãnh cấp cao và Tổng giám ONE-KING chờ đợi, đi tới bên xe, Tổng giám tiến lên mở cửa xe, hơi khom lưng nói: "Hoan nghênh Hàn Tổng Tài ——"
Hàn Văn Hạo mặc âu phục kẻ sọc màu đen, vạt áo trước cài một bông hoa bằng lụa, bên ngoài khoác áo khoác màu xám tro, dài đến gối, mang bao tay da màu đen, vẻ mặt lạnh lùng bước xuống xe, đứng ở trong tuyết bay, mênh mông, mạnh mẽ bước đi, quét ngang tất cả mọi người, giống như thu hết tất cả vào đáy mắt, hắn nắm giữ tất cả —— Chỉ thấy hắn như mọi khi, ngạo nghễ lạnh lùng đi qua mọi người, không lên tiếng, tiếp bước đi về trước, cũng đi qua bên cạnh Trác Bách Quân thì người hắn hơi dừng lại, quay mặt nhìn Trác Bách Quân một cái ——
Trác Bách Quân không đón nhận ánh mắt của hắn, chỉ cúi đầu.
Ánh mắt Hàn Văn Hạo chợt lóe, kiêu ngạo bước đi về phía trước, để lại từng đoàn từng, đoàn bước chân trầm ổn, hơi thở mê hoặc, làm cho người ta có chút kinh hãi khiếp sợ.
Bên trong cao ốc One-king, không khí nhất thời lâm vào căng thẳng nghiêm túc, Lynda đang cùng bước theo Hàn Văn Vũ, nói với trợ lý bên cạnh: "Hàn Tổng Tài của chúng ta tự lúc tạo dựng one-king cho tới nay, cũng chỉ lấy thân phận của Đổng Sự Trưởng, tới đây cắt băng khánh thành, sau đó báo cáo hàng năm, cũng sẽ trình đi lên cho hắn thẩm phê cuối cùng, hắn bận rộn như vậy, lại còn có thời gian tới one-king nghe báo cáo? Đây là chuyện gì xảy ra?"
"Chẳng lẽ one-king chúng ta có chuyện lớn gì sao?" Vẻ mặt Tiểu Thanh cũng kinh ngạc nhỏ giọng nói.
Hai tròng mắt Trác Bách Quân chợt lóe, nắm chặt quả đấm, cắn răng đi theo sát tới.
Cửa thang máy mở ra, Tổng giám đốc lập tức đứng tới bên cạnh thang máy, hơi cúi thấp người, Hàn Văn Hạo mặt lạnh đi vào, vẻ mặt Hàn Văn Vũ nghiêm túc đi vào, cuối cùng Tổng giám đốc đi vào, cửa thang máy mới chậm rãi đóng lại, cửa thang máy bên cạnh cũng nhanh chóng mở ra, Tổng giám tài vụ, phòng thị trường, giám sát chi nhánh, còn có Tổng giám one-king, Trưởng bộ phận phát triển nghệ sĩ kiêm quản lí cũng đi vào! Cửa thang máy đóng lại! Tất cả lãnh đạo tầng cao one-king cũng đi lên.
Thư ký của Hàn Văn Vũ, thư ký của Tổng giám đốc, đồng loạt quay đầu, phân phó mọi người nhanh chóng vào vị trí riêng của mình để chuẩn bị, tất cả mọi người lập tức thực hiện!
Cửa chính phòng hội nghị One-king vừa mở ra, Hàn Văn Hạo cầm đầu, mặt lạnh thẳng bước đi vào, Tả An Na dẫn 12 thư ký của tập đoàn Hàn thị mang tới, tất cả đều ngồi xuống, tất cả cao tầng one-king cũng nhanh chóng án theo vị trí của mọi người, ngồi vào chỗ trong phòng hội nghị, Trác Bách Quân cũng trầm mặc ngồi ở vị trí Tổng giám, người đứng trên bục dài Hội Nghị, hơi liếc mắt nhìn Hàn Văn Hạo đang cúi đầu, vô cùng im lặng và trầm mặc cởi bao tay của mình, đưa cho thư ký bên cạnh, mở ra môi mỏng, chậm rãi nói: "Bắt đầu đi ——"
Hàn Văn Vũ lập tức dùng ánh mắt nhìn thư ký sau lưng, thư ký đem tài liệu đã chuẩn bị tốt, giao trong tay Tả An Na, Tả An Na đem danh sách lãnh đạo cao tầng one-king, quản lý nhân sự, thành tích công việc hàng năm, tất cả báo cáo đều đưa đến trước mặt của Hàn Văn Hạo, hắn nhận lấy, ánh mắt sâu không lường lướt qua danh sách cao tầng.
Tổng giám đốc đứng lên, nhìn Hàn Văn Hạo báo cáo: "Xin chào Tổng Tài, danh sách tất cả quản lý cao tầng gồm, Trưởng phòng Quản lý thị trường——"
"Để cho bọn họ tự giới thiệu ——" Hàn Văn Hạo cũng không ngẩng đầu lên, chỉ nhìn danh sách, hơi bất mãn nói: "Tối hôm qua, tôi ký duyệt tài liệu one-king các người đưa tới thì lưu ý, ở trong giới giải trí, mặc dù công ty chúng ta có chút nổi tiếng, trước mắt, tuy rằng lợi nhuận đáng kể, nhưng phát hiện tiền đầu tư vào cho nhân công quá nhiều, đầu tư điện ảnh đạt 38 bộ, tổng vốn đầu tư 12 triệu, hơn nữa đang đầu tư điện ảnh 32 bộ, xây dựng rạp chiếu bóng thương hiệu riêng cả nước, đạt 1.000 rạp, theo tôi biết, thị trường điện ảnh Trung quốc chúng ta, mặc dù phát triển mạnh mẽ, nhưng còn chưa bằng các nước Tây Âu, phát động đầu tư giải trí như vậy, tôi muốn biết là ý kiến của ai!"
Hàn Văn Vũ mỉm cười nói với anh trai: "Là tôi ——"
Hàn Văn Hạo vẫn không ngẩng đầu lên, nói: "Tôi tự nhiên biết là chú ký quyết định cuối cùng, phát triển cái này là tốt, cho nên tôi muốn hiểu rõ hơn. Mặc dù tập đoàn Hàn thị chúng ta thực lực tài chính hùng hậu, cũng không thể tùy ý tiêu xài tiền người chơi cổ phiếu, one-king các người đã lên sàn ba năm, hướng đi của thị trường chứng khoán vẫn liên tục chuyển biến tốt, nhưng lần này tôi lưu ý đến các lễ trao giải thưởng lớn, tên one-king trúng giải thưởng lại không nhiều! Mà Công ty điện ảnh và truyền hình Toàn Cầu, cũng đã ba lượt ôm giải thưởng, thắng one-king chúng ta! Phải biết, cho dù chúng ta đầu tư mọi thứ điện ảnh, phát triển nghệ sĩ mới là trọng yếu, chúng ta phải thực hiện tăng giá trị nghệ sĩ của mình, mới có thể đầu tư điện ảnh thu được thắng lợi to lớn! Một năm này, rốt cuộc các người làm gì?"
Câu nói sau cùng, hơi có chút không vui, cũng đã có thể đoán được, có lẽ hắn sẽ ký quyết định đầu tư mạnh vào One-king, tất cả mọi người cũng không dám lên tiếng!
"Ai chịu trách nhiệm bộ phận phát triển nghệ sĩ!" Hàn Văn Hạo nhàn nhạt hỏi, lại lật một tờ tài liệu, nhìn thấy giới thiệu vắn tắt của Lynda.
Lynda căng thẳng đứng lên nói: "Tôi —— Tôi là Trưởng bộ phận phát triển nghệ sĩ, cùng với một người Tổng giám"
Trác Bách Quân cũng chậm rãi đứng lên, nghênh thẳng ánh mắt của Hàn Văn Hạo, nói: "Tôi là Trác Bách Quân, Tổng giám one-king, phụ trách giám sát phát triển nghệ sĩ toàn năng, sàng lọc công việc đầu tư điện ảnh ——"
Hàn Văn Hạo không nói tiếng nào, chậm rãi lật một tờ tài liệu nữa, thấy tư liệu Trác Bách Quân, ánh mắt hắn chợt lóe lên rét lạnh, lại chậm rãi mở môi mỏng, gọi nhỏ: "Trác —— Bách —— Quân ——"
Mọi người nghe hắn kêu như vậy, giống như có một loại cảm giác bị rắn cắn, kinh hãi và đáng sợ, làm cho người ta không nhịn được đổ mồ hôi lạnh toàn thân, Trác Bách Quân vẫn đứng tại bàn, hắn dùng một thái độ lạnh lùng nhìn Hàn Văn Hạo, thái độ trong mắt không người, rốt cuộc Hàn Văn Hạo từ trong tài liệu chậm rãi ngẩng đầu lên, ánh mắt như con báo nhỏ ẩn giấu vô hạn sát khí, nhìn chòng chọc Trác Bách Quân, phát ra cuồn cuộn thái độ chinh phục.
Trác Bách Quân nhìn hắn, ánh mắt cũng chợt lóe, nhưng cũng không lên tiếng.
Hàn Văn Hạo chậm rãi đặt tài liệu xuống, tựa vào trên ghế da, dùng một bộ dạng xem xét và thái độ từ trên cao nhìn xuống, nhìn Trác Bách Quân, sau đó trầm giọng, đanh thép, từ từ nói: "Trác Bách Quân —— Cậu chọn đầu tư vào điện ảnh, thì có 12 bộ, cùng cổ đông Công ty Nhật Bản hợp tác, đây là nguyên nhân gì?"
Mọi người cùng nhau nhìn hắn.
Trác Bách Quân nhìn thẳng hai mắt Hàn Văn Hạo, bình tĩnh nói: "Bởi vì tôi ở Nhật Bản lớn lên, tự biết người Nhật Bản đối với công việc kiếm tiền, luôn luôn dè dặt và cẩn thận, hơn nữa còn rất tính toán và giảo hoạt, trong đầu tư thì lại thường muốn đi đầu cơ, phải kiếm lợi nhuận thật lớn, mặc dù đang đầu tư vào điện ảnh, one-king chúng ta chỉ chiếm 40%, vốn dĩ người Nhật Bản đối với thương hiệu có thái độ lệ thuộc và tin tưởng, nhưng kéo dài phát triển, không giống như công ty đầu tư trong nước, hay các nước phương Tây, bọn họ cũng chú trọng trị giá đầu tư ——"
Lúc Trác Bách Quân vừa lên thang máy thì sớm có căn dặn thư ký chuẩn bị, đem sổ sách báo cáo của mình trong thời gian trước, tất cả đều trình lên cho Hàn Văn Hạo, từng cái, từng cái, giải thích cho hắn.
Hàn Văn Hạo lặng yên nghe báo cáo của hắn, nhìn hai mắt người đàn ông này, xẹt qua khôn khéo và sắc bén, nói rõ kế hoạch đầu tư thì tiếng nói chậm lại, nhịp nhàng, chứng minh hắn là một người giỏi suy luận và thận trọng, Hàn Văn Hạo vẫn thâm trầm theo dõi hắn, nhưng ánh mắt cũng đã lộ ra tán thưởng, hắn khẽ chớp hai mắt, chậm rãi nói: "Làm việc không sợ hãi, dám đảm đương, hơn nữa kế hoạch tinh tường, chu đáo, tính toán lợi nhuận và tổn phí, làm cho người ta nhìn một mắt, sách lược rộng lớn, xem ra cậu ở one-king ba năm, xác thực đã làm rất nhiều chuyện, hơn nữa từng bước, từng bước đưa one-king chúng ta vượt qua thử thách và giá trị thương hiệu, vất vả cho cậu rồi ——"
Trác Bách Quân khẽ gật đầu nói: "Đây là việc nên làm"
Hàn Văn Hạo chớp mắt một cái, nhìn hắn, chậm rãi nói: "Chúng ta mới bắt đầu tạo dựng công ty điện ảnh và truyền hình, chính là kéo dài phát triển, trước mắt đã có nhiều công ty nhảy vào lĩnh vực này, chính là nhìn trúng tương lai của nó, hôm nay tới đây một là nghe báo cáo, hai là tôi muốn đầu tư thêm 5 tỷ, đem công ty điện ảnh one-king đưa vào thị trường quốc tế, để cho công ty điện ảnh và truyền hình Trung quốc chúng ta, giống như công ty điện ảnh và truyền hình Toàn Cầu vậy, vượt khỏi biên giới! Cho nên thời gian trước, tôi đã phái người đến nước ngoài tìm kiếm trợ thủ đắc lực nhất, vì Hàn Tổng Tài one-king chọn lựa một đắc lực nhất! Để cho cô ấy trợ giúp Hàn Tổng Tài và Trưởng bộ phận phát triển nghệ sĩ cùng Trác Tổng giám, cùng one-king chúng ta tạo ra thành công!"
Tả An Na nghe Hàn Văn Hạo vừa dứt lời, lập tức đi ra ngoài, mở cửa chính phòng hội nghị, bên trong đi tới một cô gái, vóc người cao gầy, mái tóc quăn hấp dẫn, mặc bộ jumpsuit dài màu trắng, lộ ra vóc người kiêu ngạo, mô-đen, hai mắt hàm chứa nụ cười tươi sáng, sảng lãng, nhìn mọi người một vòng, dùng giọng nói vô cùng trong vắt và lưu loát nói: "Chào các vị, tôi là Thích Tĩnh! Được bổ nhiệm Trưởng bộ phận phát triển hải ngoại! Tổng giám bộ phận phát triển nghệ sĩ toàn năng!" (cạp, cạp, tước quyền hành của TBQ và L)
Lynda nhíu chặt mày, có chút không vui nhìn cô.
Sắc mặt của Trác Bách Quân lạnh lẽo, bàn tay dưới bàn chậm rãi nắm thành quả đấm, gân xanh trong nháy mắt nổi lên!
Hội nghị vẫn diễn ra kéo dài! !
Thích Tĩnh từ Hollywood nước Mĩ, mang tới một đoàn thể giá trên trời, một bước tiến vào trong one-king! Phụ trách cả bộ phận hải ngoại và khai thác! Hơn nữa từ nay về sau, có liên quan đến phương hướng phát triển nghệ sĩ, nhất định phải do cô chính mình đặt bút ký tên, mới có thể đến tài vụ công ty xin chi ngân sách và đào tạo, về sau, phương hướng đầu tư công ty điện ảnh, cô cũng có quyền quyết định cuối cùng, hơn nữa, sau này, công ty có kế hoạch đầu tư liên quan đến hải ngoại và tình hình hợp tác đầu tư, cũng từ trên tay Trác Bách Quân và Tổng giám tài vụ, bàn giao đến trong tay của cô!
Sắc mặt của Lynda và Trác Bách Quân đen lại!
Hàn Văn Vũ ngồi ở đầu kia, nhìn hai người bạn tốt, Lynda và Trác Bách Quân, cảm thấy kinh ngạc, khiếp đảm!
Thích Tĩnh hai tay nhẹ chống trên mặt bàn, mỉm cười lưu loát nói: "Tôi năm nay lưu ý hai lễ trao giải lớn trong nước, one-king chúng ta thất bại bởi công ty điện ảnh và truyền hình Toàn Cầu, chuyện này tương đối đáng tiếc! ! Mặc dù kỹ thuật diễn xuất của Hạ Tuyết, chúng ta không thể phủ nhận! Nhưng đừng quên việc đánh giá cũng có một phương diện tùy thuộc vào tâm tình! "Dịu dàng" mặc dù quay ở nước ngoài, phát hành đầu tiên ở nước ngoài, nhưng lại thuộc về phim Trung quốc chúng ta đầu tư, còn do đạo diễn lớn Trung quốc chúng ta, Trương Kính Trung và Hạ Tuyết hợp tác thành công, ở một khía cạnh nào đấy, việc đánh giá cũng sẽ hơi nghiêng về điện ảnh trong nước!"
Mọi người cùng nhau nhìn cô gái này quả thật có một chút phong thái phụ nữ tài hoa!
Thích Tĩnh nhìn mọi người một vòng, mỉm cười nói: "Hơn nữa các người bỏ quên một chút chuyện, hiện tại điện ảnh vô cùng được hoan nghênh, đều hợp tác sản xuất! ! phương hướng sau này của one-king chúng ta, có thể bắt chước theo Toàn Cầu, chiêu mộ diễn viên hải ngoại! Mà không phải lấy một Trầm Ngọc Lộ đến chống đỡ cục diện lớn nhất cho chúng ta!"
Trác Bách Quân liếc mắt, nhanh chóng nhìn cô!
Ngược lại, Lynda có mấy phần không khách khí nhìn Thích Tĩnh mỉm cười, nói: "Sau lưng mỗi một đoàn thể, đều mang theo nghệ sĩ có bản lĩnh tiến vào công ty điện ảnh và truyền hình, ngẫm lại Trác Tổng giám chúng ta, lúc đến đây dẫn theo không ít Thiên vương sau này a!"
Thích tĩnh vô cùng thân thiết nhìn Lynda mỉm cười, nói: "Tôi còn biết, người quản lí thương hiệu hàng đầu trong nước Lynda, lúc ấy, cô lấy hình thức đầu tư cổ phần tiến vào one-king, mang vào không ít diễn viên!"
Lynda không lên tiếng, cúi đầu!
Thích Tĩnh sớm có chuẩn bị đứng lên, nhìn mọi người khẽ mỉm cười nói: "Lần này, tôi từ Hollywood trở lại, mang đến nam nữ diễn viên đoạt giải Oscar diễn viên phụ xuất sắc nhất hải ngoại, hiện nay, điện ảnh Thái Lan đang thịnh hành 13 diễn viên độc quyền của hải ngoại, còn muốn năm nay có được Nữ diễn viên Kim Vân, được đề cử giải nữ diễn viên phụ xuất sắc nhất giải Oscar —— để có trong tay hợp đồng 5 năm!"
Lynda và Trác Bách Quân cùng ngẩng đầu lên, rốt cuộc khá căng thẳng nhìn cô.
"Kim Vân?" Hàn Văn Vũ nghe xong, cảm thấy hứng thú, cười nói: "Cô ấy là diễn viên hiếm có ở Trung quốc chúng ta, sau Hạ Tuyết, là diễn viên mới ở Hollywood, diễn một vai phụ trong bộ phim khoa học viễn tưởng, vô cùng được hoan nghênh! Lúc ấy chúng ta cũng có lưu ý đến nhất cử nhất động của cô ấy, muốn thông qua các loại phương thức liên lạc với cô ấy, nhưng không có biện pháp!"
Thích Tĩnh mỉm cười nhìn Hàn Văn Vũ nói: "Cơ hội luôn dành cho người có chuẩn bị! Kim Vân là người ngây thơ lãng mạn, vì xuất thân danh môn, ít bị nhiễm mùi trong giới giải trí, hơn nữa cũng không phải không có tiền đồ, tự nhiên, chọn lựa công ty phải chú trọng phát triển tự do cá nhân! Mà lúc ấy, tôi ký hợp đồng với cô ấy thì cho cô ấy một điều kiện tự do, cô ấy mới suy tính ký hợp đồng với tôi, cô ấy ký hợp đồng với one-king, còn có một nguyên nhân chủ yếu —— Cũng là vì cô vẫn khâm phục kỹ thuật diễn xuất của Hàn Tổng Tài, nói ngài có thể đem mỗi nhân vật, diễn đến xuất thần nhập hóa, điều này phải có tâm hồn rộng lớn! ! Cho nên cô ấy cho rằng, một ảnh đế đứng đầu công ty điện ảnh và truyền hình, tất nhiên càng có thể hiểu rõ phương hướng phát triển nghệ sĩ! Chiều nay, cô ấy bay về nước, sau 5 giờ, cùng chúng ta ký hợp đồng 5 năm!"
Lần này, Hàn Văn Vũ phải gật đầu, sau đó có chút băn khoăn ngẩng đầu, liếc mắt nhìn Trác Bách Quân và Lynda, Hàn Văn Hạo ngồi một bên, vẫn yên lặng không lên tiếng, chỉ nhàn nhạt nâng ly trà hớp một ngụm nhỏ, nhìn Thích Tĩnh nói tiếp: "Lần này, cô nhất định phải cùng Trác Tổng giám phụ trách bốn phía thị trường trong và ngoài nước! Tương lai one-king liền giao cho các người! !"
"Vâng, Tổng Tài!" Cô mỉm cười nhìn Hàn Văn Hạo nói: "Ngài cứ yên tâm đi! Tôi nhất định sẽ dốc toàn lực ứng phó! Tối nay tôi tổ chức một bửa tiệc cốc-tai nhỏ, một là vì nghênh đón Thiên Vương, Thiên Hậu mới tiến one-king, hai là tôi muốn mời bộ phận phóng viên truyền thông tham dự tiệc cốc-tai lần này của chúng ta, một lần nữa công bố cho mọi người phương hướng phát triển của one-king chúng ta, mở rộng giá trị đầu tư và nhân lực! ! Tăng thêm lòng tin cho cổ đông! Do vậy, mời Hàn Tổng Tài ngài nhất định phải tham gia tiệc cốc-tai của của chúng ta! Vì one-king xuất phát một lần nữa, gửi một thông điệp bảo đảm cho chúng ta!"
Ánh mắt Hàn Văn Hạo lóe lên, khẽ gật đầu!
"Cám ơn Hàn Tổng Tài ủng hộ và khích lệ của ngài!" Thích Tĩnh sảng khoái nói cám ơn, sau đó, nhìn hai nguời quan trọng của one-king, vươn tay, nhiệt tình cười nói: "Trác Tổng giám! Lynda! Sau này chúng ta hợp tác vui vẻ!"
Trác Bách Quân và Lynda đều im lặng nhìn cô một cái, nhìn hai tròng mắt trong suốt như nước của cô, lại lưu loát, khôn khéo, không khỏi lộ ra phong cách làm việc gọng gàng, dứt khoát của Hollywood, hai người bọn họ đành phải mặt lạnh đứng lên, bắt tay cùng cô, lúc cô bắt tay với Trác Bách Quân, lộ ra tự tin nói: "Tôi bảo đảm! Giải Kim Mã, Giải thưởng Bách Hoa tiếp theo, bao gồm giải thưởng đánh giá tập thể Nam, Nữ diễn viên chính xuất sắc nhất, nhất định sẽ là chúng ta one-king!"
Trác Bách Quân nhìn cô, không nói gì, cười khẽ!
"Tối nay các vị cũng cố găng tham gia bửa tiệc cốc-tai đi, tôi còn có cuộc họp quan trọng, hội nghị hôm nay kết thúc!" Hàn Văn Hạo không nhiều lời, liền đứng dậy đi ra khỏi phòng hội nghị one-king, Thích Tĩnh lấy thân phận người quản lý cao nhất của one-king, tiễn chân Hàn Văn Hạo!
Hàn Văn Vũ cũng nhanh chóng theo anh trai đi ra ngoài, hai anh em đi xuống cùng một cái thang máy, hắn nhìn anh trai có chút bất mãn nói: "Anh cả! ! Lần này anh có quyết sách lớn với one-king, tại sao không bàn với em một chút? Anh sắp xếp một lần nữa, tước bỏ quyền lực của Lynda và Trác Bách Quân, có chút thấy lợi quên gốc! Lúc one-king mới vừa sáng lập, bọn họ đã bỏ ra bao công sức! Hai người quan trọng như vậy, anh lại ——"
Hàn Văn Hạo quay đầu sang, nhìn em trai đơn thuần, trọng nghĩa đang tức giận, nghiêm túc nói: "Cho tới bây giờ, anh cũng không phản đối lý tưởng cuộc đời của chú, thậm chí lúc biết chú muốn tạo dựng công ty điện ảnh và truyền hình thì tận lực giúp đỡ cho chú. Hiện tại, cả nước có 10 Cinemax, thì Nhà họ Hàn chúng ta có 7 cái đấy! Càng không cần phải nói đến con số đầu tư điện ảnh! Trong đó, lợi nhuận tương đối khả quan! ! Ranh giới này, trong tương lai sẽ có bao nhiêu người nhìn thấy? Nếu muốn làm một công ty chi phối và quản lý cân bằng, cần phải chế ước lẫn nhau, chú hiểu không? Nếu một công ty, mất đi chế ước, sẽ rất dễ bị nghiêng lệch cân bằng, đến lúc đó hậu quả xảy ra không thể cứu vãn! Bây giờ, anh mang đến cho chú một nhân tài, chính là muốn tránh khỏi kết quả này! Hơn nữa, chú là Tổng Tài của one-king, chú có quyền quyết định sau cùng! ! Hơn nữa, tôi nhắc nhở chú, trong rất nhiều người và nhiều chuyện, chú cũng phải để mắt nhiều một chút, nhìn chằm chằm vào! ! Nhất là Trác Bách Quân, cầm trong tay 5% cổ phần one-king, không nên xem thường 5% cổ phần này, có 5% này, bộ phận tài vụ, bộ phận khai thác, bộ phận thị trường, cũng sẽ thông qua một tay hắn quản lý! ! Chẳng lẽ chú không có một chút cảm giác nguy cơ?"
"Em xem hắn giống như anh em! Chúng tôi tin tưởng nhau ba năm! Em sẽ không dễ dàng nghi ngờ hắn!" Hàn Văn Vũ nhìn anh trai, nghiêm túc nói: "Em tin hắn, như tin tưởng anh!"
Ánh mắt Hàn Văn Hạo căng thẳng, nhìn đứa em trai trọng nghĩa tức giận, cắn răng, trầm giọng nói: "Cho dù thế nào, chú cũng phải để mắt tới! Anh đã an bài hai cận vệ cho chú! Gần đây xảy ra quá nhiều chuyện! ! Không được từ chối!"
Hàn Văn Vũ lập tức hừ một tiếng, bất mãn lầu bầu nói: "Thật không hiểu anh, rốt cuộc đang suy nghĩ gì?"
"Tiệc cốc-tai tối nay, bảo Trác Bách Quân nhất định phải tham gia!" Hàn Văn Hạo nói xong, liền trầm mặc đi ra khỏi thang máy, Hàn Văn Vũ ngạc nhiên nhìn theo bóng lưng cao lớn của anh trai, không hiểu nói: "Bình thường là một người cao cao tại thượng như vậy, tại sao lại tính toán đến một Tổng giám nho nhỏ one-king?" (anh vũ ngốc mà!)
Cửa phòng làm việc One-king, "phịch" một tiếng đóng lại! !
Hai tay Lynda khẽ chống trên mặt bàn, sắc mặt tức giận đến trắng bệch, nhìn Hàn Văn Vũ lớn tiếng: "Anh của anh có ý gì? Xem thường người đúng không? Nghĩ tới tôi và anh, vào sinh ra tử nhiều năm! Bây giờ hắn đến tước bỏ quyền hành của tôi?"
Trác Bách Quân lại cười lạnh, loay hoay cái bật lửa trong tay, nói: "Hắn không tước bỏ quyền hành của cô, mà là quyền hành của tôi ——"
Hàn Văn Vũ nhìn bọn họ, vẻ mặt có chút khó khăn, nhưng vẫn khuyên: "Các người không nên tức giận, anh tôi hắn không phải có ý đó! Hắn cũng chỉ suy nghĩ cho tôi, nghĩ tới tương lai tôi có thể nắm giữ một vương quốc điện ảnh và truyền hình lớn mạnh hơn! Huống chi, còn có tôi làm chỗ dựa cho các người ! Bình thường nên làm gì thì làm ! Đừng có gấp! Aiz! ! Không nên tức giận! ! Các người đều là bạn bè thân nhất của tôi! !"
"Thế nhưng làm như vậy, cũng quá đáng đi! Thậm chí ngay cả thông báo một tiếng cũng không có! Vào miếu còn phải cúng bái thần linh trước ! ! Làm như vậy là đánh vào mặt của chúng tôi sao? Chúng tôi vất vả đào tạo bao nhiêu nghệ sĩ hải ngoại ? Cứ như vậy mất đi?" Lynda càng nghĩ càng tức giận!
"Không mất đi! Vẫn luôn ở đây! Tôi yêu các người! Yên tâm, yên tâm! one-king sẽ càng lúc càng lớn, các người phát triển càng ngày càng tốt!" Hàn Văn Vũ cười, khuyên!
"Khó khăn đây!" Trác Bách Quân không khách khí cười nói: "Chúng tôi lại không giống người cao quý như anh, có anh trai tốt làm chỗ dựa! ! Có thể trong chớp mắt, dù có thành tích gì, cũng tiêu tan!"
"Ai nói?" Hàn Văn Vũ cố ý liếc hắn một cái, nói: "Anh trai tôi vẫn rất xem trọng anh! Lúc nảy hắn rời đi, tự mình giao phó, tiệc cốc-tai tối nay, anh nhất định phải tham gia!"
Trác Bách Quân nhanh chóng nhìn về phía Hàn Văn Vũ!
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro