Phần 103

  "Hạ Tuyết!" Hàn Văn Hạo càng không ngừng gõ cửa, vừa gõ vừa nói: "Em không muốn cho anh vào cũng không sao, nhưng em không lên tiếng như vậy, anh sẽ rất sợ! Làm ơn đi! Cho anh vào đi! !"

Bên trong vẫn không có động tĩnh!

Hàn Văn Hạo thật sự nóng nảy, gấp đến độ không nghĩ được biện pháp nào, cũng không thể thật sự xô cửa vào, hắn hắc hơi một cái, bất đắc dĩ đứng ở cửa, khô héo chờ đợi.

Hạ Tuyết nằm ở trên giường ấm áp, lấy tay gát lên mặt, có chút ủy khuất nhớ lại hôm nay xem tấm ảnh trong màn hình vi tính, trái tim xoắn thành một đoàn, lại lật người nằm nghiêng, vẻ mặt tức giận nhìn cánh cửa đóng thật chặt, hung hăng hừ một tiếng, vừa muốn xoay người, lại phát hiện ngoài cửa không có chút tiếng động nào, trong lòng của cô lo lắng, chậm rãi ngồi dậy, nhìn cánh cửa kia, nghĩ tới người này chẳng lẽ — bị lạnh đã xảy ra chuyện chứ?

Cô lập tức nhớ đến vết thương trên cánh tay của hắn mới khép miệng lại chưa bao lâu — Cô khẽ cắn môi, liền vén chăn lên, cẩn thận đi xuống giường, chân trần đi tới cạnh cửa, mặt dính vào trên cửa, để ý lắng nghe tiếng động ngoài cửa, nhưng lại không nghe thấy một chút tiếng động nào, cô bắt đầu có chút lo sợ, rồi lại cứng miệng, nói: "Em mới không tin anh! IQ của anh 180, em không biết có được 100 hay không! Tại sao em phải mở cửa cho anh? Em có bệnh!"

Cô lập tức ôm vai, tựa vào trên cửa, thở phì phò, con ngươi quẹo trái, quẹo trái, sau đó lại nghe tiếng gió lạnh thổi o o ngoài cửa, cô lại có chút không nhịn được, nói: "Em cũng không tin, anh bị dội một thùng nước như vậy, có một chút tuyết rơi, anh sẽ chết?"

Cô vừa mới nói xong, lại có chút lo lắng, phập phòng nghĩ nghĩ, đang do dự không dứt, đột nhiên nghe tiếng của con gái ở ngoài cửa, kinh sợ kêu to lên: "Mẹ —— Cha ngất đi á!"

Hạ Tuyết vừa nghe, cả kinh thất sắc, lập tức xoay người, hai tay kéo mở cửa, ngay sau đó chạy ra, kêu to: "Văn Hạo ——"

Hai cánh cửa vừa mở ra, cô lập tức trơ mắt nhìn thấy Hàn Văn Hạo đang đứng ở trong tuyết, ánh mắt nóng rực nhìn chằm chằm mình, cô biết mình bị con gái chết tiệt lừa, lập tức đóng cửa lại, Hàn Văn Hạo sốt ruột, vừa muốn xông tới, không ngờ tay bị cánh cửa nặng nề kẹp lấy, hắn kêu nhỏ một tiếng, Hạ Tuyết nhanh chóng mở cửa, vừa nóng, vừa giận nhìn thoáng qua ngón tay hắn vừa đỏ vừa sưng, liền dậm chân một cái, tức giận đi vào bên trong phòng ! !

Rốt cuộc, Hàn Văn Hạo đã vào được phòng, thu lấy không khí ấm áp, hắn nặng nề thở dốc một hơi, liền vội vàng ném hoa, chạy tới, không ngờ bị Hạ Tuyết đi tới bên giường, tiện tay nắm lên cái gối đầu, liều mạng nhắm trên người của hắn, vừa đánh, vừa khóc nói: "Anh vào đây làm gì? Anh đi ôm người khác đi! Em cũng không bao giờ yêu anh nữa !"

"Em nghe anh giải thích trước! ! Giải thích xong rồi, em đánh cũng không muộn! !" Hàn Văn Hạo vội vàng quay đầu, dùng bả vai cản cái gối đầu của cô, sau đó muốn đi tới cô, Hạ Tuyết lại không ngừng đánh xuống bờ vai của hắn mấy cái, liền đỏ mắt, ném cái gối đầu nói: "Tốt! ! Anh vào đi! Em đi! !"

Cô vừa nói xong, cũng nhanh bước đi tới trước cửa, vừa mới cầm khóa cửa, liền bị Hàn Văn Hạo từ phía sau ôm chặt lấy cô, lo lắng nói: "Tại sao em vẫn xúc động như vậy? Chẳng lẽ em không tin anh sao? Anh thừa nhận, anh làm chuyện này, thật sự là thiếu sót của anh, anh xin lỗi!"

"Anh buông tay!" Hạ Tuyết muốn giãy giụa mở vòng tay của hắn, dưới tình thế cấp bách, Hàn Văn Hạo liền ôm lấy cả người cô, đi đến bên giường, không nói tiếng nào, đè cô xuống giường, không để ý tới cô giãy giụa, hôn chặt đôi môi mềm của cô, khi ôm chặt thân thể mềm mại của cô, hắn không cách nào không chìm vào trong thế giới của cô, hắn quá mê luyến mọi thứ của cô, bao gồm thân thể mê người ——

"Ưmh —" Đôi môi Hạ Tuyết không thể nhúc nhích, có chút buông lỏng, cũng đã bị đầu lưỡi của hắn xông vào, bá đạo, hồi hộp, đắm say, mút đầu lưỡi của mình, mãnh liệt dây dưa và lệ thuộc, làm cho nước mắt cô không nhịn được lăn xuống, hai tay không nhịn được, nhẹ đặt trên bờ vai hắn, Hàn Văn Hạo vừa hôn chặt môi của cô, vừa nhanh chóng cởi áo sơ mi ướt đẫm trên người mình, phát hiện Hạ Tuyết không kháng cự nữa, rốt cuộc hắn chậm rãi dừng lại nụ hôn, bất đắc dĩ thở dài, nhìn Hạ Tuyết đau lòng, ủy khuất, hai mắt ứa lệ, tim của hắn cũng đau, vừa dùng ngón tay quét nước mắt của cô, vừa xúc động, đau lòng gọi —"Vợ ơi —"

"Ai là vợ của anh? Không phải anh không muốn kết hôn sao?" Hạ Tuyết lập tức nắm được cán của hắn.

Khóe mắt của Hàn Văn Hạo tràn qua một chút nụ cười, nhìn xuống cô, cúi đầu, ở bên tai của cô kêu nhỏ: "Vậy — Gọi — Tuyết Nhi?"

Trong lòng của Hạ Tuyết không khỏi xúc động, khi còn bé, cha gọi mình như vậy, ánh mắt của cô chớp một cái, vẫn còn có chút tức giận —

Hàn Văn Hạo nhìn vẻ mặt của cô, lại cúi đầu, dùng môi nhẹ hôn cổ của cô, hôn nhẹ vành tai của cô, rồi giải thích: "Em phải tin tưởng anh, thật sự không phải anh cố ý, cô gái đó, hình dạng thế nào, anh cũng không biết —"

"Em mới không tin anh" Hạ Tuyết muốn đẩy thân thể hắn ra, Hàn Văn Hạo lại hoành tay, ôm thân thể ấm áp mềm mại của cô dính sát vào mình, nói tiếp: "Thật sự anh không cố ý, chuyện xì căng đan hôm nay, anh hoàn toàn ứng phó không kịp"

"Anh cái gì cũng không biết —" Hạ Tuyết nói đến chuyện này, trong lòng ủy khuất, nước mắt lăn xuống, nói: "Hai ngày trước chúng ta còn rất tốt, đột nhiên xảy ra tin tức như vậy, làm cho em ứng phó không kịp mới đúng, cũng không biết nên làm gì!"

"Được rồi, được rồi, được rồi, là lỗi của anh — Tối nay anh bồi thường hết cho em —" Hàn Văn Hạo dứt lời, cũng đã hôn lên môi mềm của Hạ Tuyết — Hạ Tuyết đẩy hắn ra, đỏ mặt nói: "Ai muốn anh bồi thường? Anh tránh ra —"

"Anh cũng nhẫn nại đủ cực hạn———" Hàn Văn Hạo lập tức đè trên người của Hạ Tuyết, hôn lên môi của cô, vừa dây dưa với cô, vừa nhanh chóng cởi quần áo của mình, nhấc chăn lên —

"Anh tránh ra! !" Hạ Tuyết ở trong chăn, vẫn ỡm ờ, Hàn Văn Hạo nắm chặt bàn tay nhỏ bé của cô, hôn lên môi của cô, nhẹ quấn lấy đầu lưỡi của cô, tay quét nhẹ bộ ngực sữa của cô, hơi xoa nắn, khi chạm vào nơi đầy đặn này, tất cả thế giới của hắn thỏa mãn thật sâu, tay không nhịn được kéo xuống dây áo ngủ trên vai cô, xoa nắn bộ ngực sữa —

"Ưmh —" Hạ Tuyết vừa cùng hắn hôn cuồng nhiệt, vẫn có chút tức giận bắt lấy tay hắn, Hàn Văn Hạo rời nụ hôn, hơi nâng lên, dưới ánh đèn vàng ở trong tối, nhìn cô khẽ mỉm cười nói: "Thật muốn từ chối anh sao?"

"Ai bảo hôm nay anh làm sai?" Lời nói Hạ Tuyết có chút làm nũng.

Hàn Văn Hạo mỉm cười nói: "Em trừng phạt cũng đủ rồi, ngăn anh ở ngoài cửa, để cho hai tên kia cười nhạo anh, nhảy qua ban công xong, còn lấy nước dội anh — Anh bị lạnh nửa buổi tối, còn chưa chịu? Anh thật sự xin lỗi mà, anh xin lỗi, về sau tuyệt đối sẽ không xảy ra chuyện như vậy nữa —"

Hạ Tuyết không lên tiếng.

Hàn Văn Hạo lại nhẹ giọng gọi: "Vợ ơi — Tuyết Nhi —"

"Buồn nôn! Em mới không gả cho anh —" Hạ Tuyết quay đầu, lại cắn xuống môi, nhưng trên mặt lại không nhịn được nở nụ cười, Hàn Văn Hạo nhìn cô thẹn thùng như vậy, nhịn không được, hôn nhẹ cổ của cô, xúc động nói: "Tại sao em có thể không gả cho anh, em là vợ của anh, em là người phụ nữ duy nhất của anh, một mình em đã đủ phiền não cho anh rồi, anh không có ý định muốn những người khác — Anh yêu em — Bảo bối —"

"Anh đi ra ngoài —" Hạ Tuyết lại không nhịn được, đẩy hắn ra, Hàn Văn Hạo hôn nhẹ bộ ngực sữa của cô, khẽ liếm điểm nhỏ màu hồng, vừa hôn, tinh lực càng bành trướng, nói: "Lúc nảy, anh ở ngoài cửa, nhớ em muốn chết, anh yêu em, bảo bối — Anh yêu em —" Hắn vừa nói xong, cũng đã tách ra hai chân của cô, đè xuống một cái, tiến vào hang động khít khao, thần bí của cô, cả người sôi lên từng đợt cảm giác hưng phấn kịch liệt, hơi thở dốc, rồi bắt đầu mạnh mẽ tiến vào.

Hạ Tuyết kêu nhỏ, hai tay không nhịn được ôm cổ của hắn, tách hai chân ra, mặc cho hắn liên miên tiến vào, hai người ở trên giường, mãnh liệt kích tình, dưới ánh đèn vàng nhạt, khúc xạ cái bóng của bọn họ chồng lên nhau, Hàn Văn Hạo ôm Hạ Tuyết thật chặt, không ngừng tiến vào, rút ra, cảm giác kích động càng lúc càng mãnh liệt, hắn kích tình tiến tới, khẽ cắn vành tai Hạ Tuyết, nói: "Sinh thêm cho anh một đứa con — mang thai con của anh —"

"Không muốn —" Hạ Tuyết ở trong từng trận tiến vào, khoái cảm dâng lên, mỉm cười cố ý từ chối.

"Không muốn?" Hàn Văn Hạo nhíu mày chặt, hai tay khẽ chống lên, nhanh chóng tiến vào thân thể của cô, nhanh chóng chọc thẳng vào, vật to lớn từng đợt xông vào giữa hai chân cô, tìm kiếm đỉnh điểm kích tình.

"A —" Hạ Tuyết ngẩng đầu lên, thở gấp, cuối cùng nhắm lại hai mắt, mặc cho hắn ở giữa hai chân của mình, hưng phấn ma sát!

Bọn họ, ai cũng không lên đỉnh điểm, nhưng có lẽ giờ khắc này, thật ra là tuyệt vời nhất, giữa tim và tim, cảm giác cùng nhau dán một chỗ, là một loại hạnh phúc không dễ có được, loại hạnh phúc lệ thuộc.

Kích tình đi qua, hơi thở mập mờ, dây dưa giữa không khí ấm áp.

Phòng tắm, hơi nước mù mù trắng bay lên, thân thể rắn chắc trần truồng của Hàn Văn Hạo, ngồi trong bồn tắm ấm áp, ôm thân thể trần truồng của Hạ Tuyết, nhẹ nhàng hôn lên cổ của cô, Hạ Tuyết mỉm cười tựa vào bờ vai của hắn, nhẹ nghiêng mặt, mặc cho hắn hôn, từng chút rơi vào bả vai của mình, sâu kín nói: "Văn Hạo —"

"Hả?" Hàn Văn Hạo vừa hôn cổ của cô, khẽ cắn vành tai ươn ướt, hai tay ở trong nước ấm áp, khẽ vuốt ve cái bụng bóng loáng của cô, nhẹ xoa bộ ngực sữa của cô —

"Anh là của em sao?" Hạ Tuyết đột nhiên hỏi.

"Ừ —" Hàn Văn Hạo lại hôn nhẹ mái tóc ướt đẫm của cô, thật lòng nói: "Anh là của em — Em có cả người anh —"

Trái tim Hạ Tuyết không khỏi nhảy lên, mặt lập tức đỏ bừng, hơi quay đầu, nhìn Hàn Văn Hạo trong làn hơi mù mù, khuôn mặt tài hoa, hoàn mỹ, cô đột nhiên thõa mãn cười khẽ, nhẹ nhàng hôn lên môi mỏng của hắn, quyến rũ kéo dài giọng, nói: "Anh là của em — Tôi muốn giữ tất cả của anh — Em không muốn chia sẻ anh cho bất cứ ai — Anh nhớ kỹ, anh bị em bắt làm tù binh —"

"Ừ — Thế giới của chúng ta, chỉ có hai chúng ta, chúng ta sẽ cả đời, triền miên chung một chỗ——— Anh yêu em —"

Hàn Văn Hạo cúi đầu, triền miên hôn cô, tay ở trong nước, nhẹ nhàng xông vào giữa hai chân của cô, xoa nhẹ chỗ mềm mại nhất của cô, nhẹ nhàng tiến vào, thân thể Hạ Tuyết bắt đầu nặng nề thở, không nhịn được, xoay người lại, ôm cổ của hắn, tách ra hai chân, đón lấy vật cương cứng hắn, tự mình tiến vào, rút ra thân thể của mình, Hàn Văn Hạo ôm lấy thân thể của cô, vẫn thở dốc trong nước, tiến vào, trong đáy nước, làm cho hai người kích động, một loạt tiến thẳng vào, rút ra, bồng bềnh trong bồn tắm hoa hồng —

Hai người vẫn tiến vào, không đuổi theo từng đợt kịch liệt tiến thẳng vào, mà giữa tim và tim từ từ dung hợp với nhau — Hạ Tuyết mê loạn, nhắm lại hai mắt, thân thể hơi ngửa ra sau, hai bầu vú hoàn mỹ hiện ra trên mặt nước, Hàn Văn Hạo nhẹ cúi đầu hôn — Sau này, mỗi đêm, mỗi đêm, đều muốn như vậy, trong thế giới bí mật của hai người, ngọt ngào, hạnh phúc. 

  Đêm, thật sâu. Tuyết, vẫn còn đang rơi.

Không phải mỗi người, cũng có thể tận hưởng một chút hạnh phúc.

Trác Bách Quân láy chiếc xe thể thao, chậm rãi chạy tới trước cánh cửa nhà mình, hai tròng mắt ở trong màn đêm lóe ra một chút sâu không lường được, nghĩ tới Hàn Văn Hạo nhàn nhạt nói: Chúng ta làm một con người, tự nhiên phải chịu trách nhiện với sinh mệnh của mình, mà không phải trở thành vật hy sinh của người khác! Tôi không có quyền quyết định tất cả sự sống, chết của mọi người, chỉ cần hắn không ngã vào trong thế giới của tôi, sinh ra thù hận và trả thù! Tôi phải tha cho người nên tha. Quả nho chỉ tế điện Bồ Đào Tửu, vốn không phải cùng một cây sinh ra, chỉ có thể thông qua chân thành thật lòng nhắn nhủ tương lai! Tôi cam kết, chỉ cần Trác Tổng giám toàn tâm toàn ý đối với Hàn thị, tất nhiên trong tương lai, sẽ không buông bỏ tiếng anh em trong miệng Văn Vũ!

Hắn đang nghĩ tới lời nói của Hàn Văn Hạo, thật lâu, thật lâu, tuyết ào ào rơi xuống cả một vùng trắng xóa, tế điện những sinh linh đã chết, hai tròng mắt hắn đỏ thắm, ở một chỗ tâm linh, xẹt qua một dòng nước ấm, lần thứ nhất trong nhiều năm qua.

Có tiếng cửa mở, trong thế giới yên tĩnh, đầy tuyết truyền đến, ánh mắt hắn hơi thu lại, chậm rãi quay đầu, nhìn Tĩnh Đồng mặc áo ngủ trắng, mái tóc buông dài, mang một đôi dép lông thỏ màu trắng, tay chống một cây dù nhỏ màu xanh có lớp ren nhăn nheo, có chút khéo léo đi ra, hai mắt thoáng qua màu sắc mộng mơ xinh đẹp, nhìn thấy hắn về, trên mặt của cô mừng rỡ, vui vẻ, nở nụ cười.

Trác Bách Quân cứ ngồi trước xe như vậy, xuyên qua cửa sổ xe, nhìn Tĩnh Đồng đứng ở tuyết rơi, giống như cô vợ hiền đợi chờ đợi mình, ánh mắt đơn thuần, ngây thơ, lộ ra một chút tình yêu cố chấp, hắn thật bình tĩnh nhìn cô, có lẽ ở trong tuyết rơi, ánh mắt có chút lạnh —

Tĩnh Đồng che dù đứng trong tuyết rơi, nhìn Trác Bách Quân vẫn không nhúc nhích, ngồi trong xe, im lặng nhìn mình, cô cũng cũng không nhúc nhích nhìn hắn, hai mắt vẫn trong suốt, mộng ảo.

Trác Bách Quân nhìn bóng dáng nho nhỏ, đứng trong tuyết thật lâu, thật lâu, bên chân tuyết đã dần dần đắp lên, trong ánh mắt hắn có chút lóe lên, đột nhiên buông lỏng, đem xe dừng lại, tắt máy, mở cửa xe, bước ra xe, mỉm cười nhìn Tĩnh Đồng lạnh nhạt nói: "Đứa ngốc, em đứng bên ngoài, làm gì?"

Tĩnh Đồng cẩn thận che dù, nhẹ bước đi tới Trác Bách Quân, giơ cái dù lên, che tuyết cho hắn, mềm mại nói: "Em cảm giác tâm tình anh có chút không tốt, cũng không muốn quấy rầy anh, về công ty, gặp chuyện không tốt sao?"

Trác Bách Quân mỉm cười nhẹ kéo hông của Tĩnh Đồng, cùng cô đi vào trong nhà, mới nói: "Không có, cũng chỉ là hàn huyên với Hàn Tổng Tài một lát, hắn thu hồi tất cả quyền lực của anh ở one-king"

"À?" Tĩnh Đồng giật mình nhìn Trác Bách Quân, nói: "Không thể nào? Vậy làm sao bây giờ? Tại sao hắn phải đối xử anh như vậy?"

Trác Bách Quân chậm rãi đi về phía trước, cúi đầu trầm ngâm một lát, mới nói: "Hàn Tổng Tài vĩ đại, đoán việc như thần, đối với rất nhiều việc, cũng nắm giữ rất chu toàn — Bao gồm, đối phó người bên cạnh, cũng không lên tiếng, có thể hắn cảm thấy, Trác Bách Quân anh, đối với hắn gây bất lợi, nên cho anh cảnh cáo —"

"Nhưng — Giữa các người có thù hận gì sao?" Tĩnh Đồng nhìn Trác Bách Quân, ngạc nhiên hỏi.

Hai người đứng ở trước cửa kính, tuyết vẫn đang rơi.

Trác Bách Quân chăm chú nhìn ánh mắt đơn thuần, tinh khiết của Tĩnh Đồng này, chậm rãi nói: "Em có nghe qua chuyện quả nho hoa tế điện Bồ Đào Tửu chưa?"

Tĩnh Đồng nhìn Trác Bách Quân, chậm rãi lắc đầu một cái.

Trác Bách Quân nhìn cô, sâu kín nói: "Bồ Đào Tửu ở trong trang, luôn có một truyền thuyết rất đẹp, hàng năm hoa nho nở thì rượu vang trong thùng ở trong hầm rượu, vào lúc đó sẽ sôi trào, thậm chí nó sẽ tràn ra thùng —"

"Thần kỳ như vậy?" Tĩnh Đồng nhìn Trác Bách Quân, có chút giật mình nói.

"Cho nên———" Trác Bách Quân nhìn Tĩnh Đồng nói tiếp: "Gần ngàn năm nay, cũng không có ai thể giải thích được hiện tượng máu mủ này, cuối cùng chỉ có thể dùng loại thần thoại để giải thích cội nguồn máu mủ — Cho nên mới có truyền thuyết xinh đẹp về quả nho hoa tế điện Bồ Đào Tửu"

Tĩnh Đồng nghe xong truyền thuyết này, không nói ra lời, chỉ ngẩng đầu nhìn Trác Bách Quân.

Trác Bách Quân sâu kín nhìn Tĩnh Đồng, thậm chí vươn tay, nhẹ nhàng vuốt ve mặt của Tĩnh Đồng, cảm nhận nhiệt độ ấm áp của cô, truyền tới trong lòng bàn tay lạnh lẽo của mình, đây là nhiệt độ sinh mệnh đầy sức sống truyền đến trong lòng bàn tay, hắn chậm rãi nói: "Em nói — Nếu hàng năm anh cũng bái tế mẹ của anh, bà ấy có thể sống ở trên thiên đường thật vui vẻ, hay là xuống địa ngục? Hàng năm chờ đợi một thời khắc nào đấy, linh hồn của bà ấy sẽ trở về tìm anh?"

Tĩnh Đồng không trả lời, chỉ nhìn Trác Bách Quân, nói ra lời trong lòng của mình: "Không phải chúng ta đã rồi nói sao? Đây chỉ là một loại tín ngưỡng——— Có tín ngưỡng cũng tốt, chỉ cần linh hồn mình sạch sẽ —"

Trác Bách Quân nghe những lời này, hai tròng mắt không nhịn được, thoáng qua một chút buồn bã, rồi lại như có chút thần bí nhìn Tĩnh Đồng nói: "Linh hồn của em — Sạch sẽ sao?"

Tĩnh Đồng nhìn Trác Bách Quân, hai mắt không nhịn được run rẩy, ửng đỏ.

Hai mắt Trác Bách Quân có chút mãnh liệt, nhìn Tĩnh Đồng.

Tĩnh Đồng tay che dù, nhìn Trác Bách Quân, sâu kín nói: "Anh cảm thấy linh hồn của em — Sạch sẽ sao?"

Ánh mắt Trác Bách Quân hơi chớp, một chuỗi bén nhọn đau buốt, cắm vào trái tim của mình, đau đến nổi không thở được, hắn sâu kín nhìn cô gái mình yêu, đột nhiên nói: "Tĩnh Đồng———"

"Hả?" Cô có chút căng thẳng đáp lời hắn.

"Anh có chút không thoải mái, có thể đỡ anh về phòng hay không, hôm nay uống rượu quá nhiều —" Trác Bách Quân đột nhiên kêu Tĩnh Đồng.

"Tốt———" Tĩnh Đồng lập tức vứt bỏ cây dù, đỡ Trác Bách Quân bước vào phòng khách, cách biệt thự không xa, có một người lạnh lùng, đang nâng súng, nhắm ngay sau lưng Tĩnh Đồng!

Tĩnh Đồng vội đỡ Trác Bách Quân đi phòng, sau đó cẩn thận khẽ đặt hắn trên giường, nửa quỳ ở bên giường, kéo chăn cho hắn, sau đó đi đến trước cửa sổ sát đất, vừa muốn mở rèm cửa sổ, lại nghe trong lỗ tai truyền đến tiếng nói của Nhậm Phong: "Tĩnh Đồng, mau rút lui! Trác Bách Quân phái người tới ám sát cô! Đừng đi gần trước cửa sổ sát đất!"

Cô sâu kín nghe những lời này, liền quay đầu nhìn Trác Bách Quân mỉm cười nói: "Anh uống rượu, nhất định là có chút buồn bực, chúng ta mở cửa sổ hóng mát một chút —"

Cô vừa nói xong, liền đem rèm cửa sổ trắng như tuyết, nhẹ nhàng dùng sức kéo ra, nhìn cửa sổ sát đất to lớn, cẩn thận vươn tay, nhẹ mở ra một cánh cửa sổ, nước mắt đọng trong mi mắt —

  "Khỏe chưa?" Tĩnh Đồng cẩn thận đi tới trước mặt của Trác Bách Quân, ngồi ở bên giường, nhìn sắc mặt khó coi của hắn, nằm trên giường, hai mắt nhắm lại, giống như chuyện gì cũng đóng ngay dưới mắt, cô nhìn bộ dáng của hắn, sâu kín nói: "Em xuống nấu một chút canh giải rượu cho anh —"

Cô nói hết lời, liền muốn đứng lên — Một bàn tay nắm cổ tay của cô, cô chậm rãi quay đầu —

Trác Bách Quân vẫn nhắm lại hai mắt, nằm trên giường, tay vẫn nắm cổ tay của cô, ngón cái nhẹ nhàng ma sát da thịt trên cổ tay mềm mại, trơn mềm của cô, giống như là một loại lệ thuộc thật sâu.

Tĩnh Đồng mỉm cười cúi người xuống, trở tay nắm tay của hắn, cẩn thận đặt trong đệm chăn, dịu dàng nói: "Anh ngoan ngoãn ngủ một chút, em đi một chút sẽ trở lại —"

Hai mắt Trác Bách Quân nhắm lại, không lên tiếng.

Tĩnh Đồng nhìn hắn một cái, mới xoay người rời đi.

Mặt của Trác Bách Quân dính vào gối đầu trắng như tuyết, một giọt nước mắt, nhẹ thấm ra.

Vẻ mặt Tĩnh Đồng không thay đổi, đi xuống lầu, biết có họng súng ở một nơi khác nhắm ngay mình, mặt cô không đổi màu mà đi vào phòng bếp, trong lỗ tai truyền đến giọng nói nóng nảy của Nhậm Phong đuổi đến bên này: "Tĩnh Đồng! ! Thân phận của cô đã bại lộ! ! Đi nhanh lên! Không nên hy sinh oan uổng như vậy! Mau! ! Đi! ! Người của chúng ta, một giờ nữa mới chạy tới, bên kia giám sát, đã phân rõ vị trí bọn hắn, có ba họng súng muốn mạng của cô!"

Tĩnh Đồng cầm một cái nồi inox, mở nước, rửa xong, lại hứng nước, đặt ở trên lò, bắt lửa, cô cúi đầu, nhìn ngọn lửa màu xanh hừng hực cháy lên, lại từ trong tủ bếp lấy ra một bình thủy tinh, bên trong có khối nhân sâm, cô cầm chén sứ trắng, cẩn thận múc một miếng nhân sâm, bỏ ngay vào trong nước nóng —

Trong bóng tối, một người đang ẩn nấp, trong tay cầm một họng súng lục giảm thanh, đứng ở đầu kia rừng cây, cúi đầu xuyên qua cửa sổ thủy tinh phòng bếp, nhìn Tĩnh Đồng vẫn thật bình tĩnh đứng ở đó, nấu trà sâm, hai tròng mắt hắn lạnh lùng, nhếch nhẹ nụ cười, ngón trỏ đặt ở chốt cò, nhắm ngay phương hướng trên trán cô —

Lúc này, điện thoại di động vang lên.

Trác Bách Quân mang theo một chút cảm giác say, nặng nề thở một hơi, vươn tay cầm điện thoại đặt ở trên tủ nhỏ đầu giường, nhấn nút nghe, giọng nói vô lực suy yếu đáp lời: "Alô —"

"Anh xuống tay không được, tôi xuống tay dùm anh, tôi muốn cho con bé kia, trong lúc không biết gì, chết đi!" Tiếng nói tàn nhẫn của Trầm Ngọc Lộ truyền đến!

Trác Bách Quân vừa mở hai mắt, lập tức nghe bên dưới lầu vang một tiếng "Xoảng", Tiếng kêu thảm thiết, kinh khủng của Tĩnh Đồng truyền đến, hắn vung tay ném rơi điện thoại di động, chạy thật nhanh xuống lầu, hai mắt đỏ bừng, ba bước thì có hai bước nhảy xuống cầu thang, chạy như bay vọt vào phòng khách, nghẹn ngào gọi to: "Tĩnh Đồng ——"

Tĩnh Đồng sửng sốt, đứng trước tủ bếp, đang cầm tay bị phỏng, quay đầu rưng rưng nhìn Trác Bách Quân, linh hồn có chút run rẩy nhìn hắn.

Trác Bách Quân đứng ở đầu đó, hai mắt rưng rưng nhìn cô còn rất tốt, trong lòng chợt đau xót, lo lắng bước đi qua, nắm chặt bả vai của cô, xoay thân thể của cô, để cho lưng mình đưa về phía cửa sổ phòng bếp, cúi đầu, không biến sắc nắm bàn tay nhỏ bé của cô, đau lòng nói: "Em làm sao vậy? Tại sao lại bị phỏng tay?"

Tĩnh Đồng cúi đầu, nước mắt từng viên rơi xuống, khổ sở nức nở nói: "Anh xuống làm gì? Không phải anh không thoải mái sao? Em không sao, chỉ là phỏng tay thôi —"

Trác Bách Quân cắn chặt răng, trong tròng mắt kiên nghị, nước mắt run rẩy rơi xuống, nâng nhẹ bàn tay nhỏ bé của cô, đặt bên môi, nhẹ nhàng thổi thổi, nước mắt rơi vào trên mu bàn tay nóng đỏ, nghẹn ngào nói: "Anh không muốn nhìn thấy em bị thương, anh chỉ muốn yêu em thật tốt — Cho dù em có làm việc gì sai hay không, anh chỉ muốn yêu em thật tốt —"

Tĩnh Đồng cắn chặt môi, nước mắt vẫn từng viên lăn xuống, mặc cho hắn nắm bàn tay nhỏ bé của mình, không dám nhìn hắn nữa.

Trác Bách Quân cũng không nhìn cô, chỉ đau lòng bế ngang thân thể của cô, từng bước, từng bước đi ra khỏi phòng bếp, Tĩnh Đồng rơi lệ nhìn người đàn ông này, tối nay ánh mắt cũng kiên định hơn so với ai khác, lòng của cô đau nhói, đầu tựa vào cổ của hắn, mặc cho hắn ôm mình đi lên lầu, lại tiến phòng, cẩn thận đặt mình lên giường nệm, không lên tiếng, lặng lẽ đi tới trước cửa sổ sát đất, đem cánh cửa sổ mở ra, đóng lại lần nữa, rồi kéo rèm cửa sổ màu trắng dầy cộm nặng nề.

Tĩnh Đồng nằm trên giường, sâu kín nhìn hắn.

Trác Bách Quân xoay người, đi tới một cái tủ nhỏ trong phòng, lấy ra cái hòm thuốc, từ bên trong lấy ra thuốc trị phỏng và bông băng, lại đi đến bên giường, ngồi xuống, cẩn thận nhấc cổ tay Tĩnh Đồng lên, nhìn chỗ miệng vết thương của cô một khối sưng đỏ cực lớn, trong lòng chợt đau nhói, cầm bông băng, nặn ra một chút thuốc trị phỏng, cẩn thận bôi vào lớp da bị phỏng cho cô, nhẹ nhàng nói: "Không biết sẽ để lại sẹo hay không?"

Tĩnh Đồng mỉm cười nói: "Để lại thì để lại a —"

"Khó coi — Anh không thích em để sẹo———" Trác Bách Quân cẩn thận bôi thuốc, lại cúi đầu, nhẹ nhàng thổi chỗ bị phỏng, hỏi: "Còn đau không?"

Tĩnh Đồng lắc đầu một cái, chẳng qua nhìn người đàn ông trước mặt, đôi mắt tà mị, sau khi dỡ bỏ tất cả lớp ngụy trang, chỉ là ánh mắt lấp lánh đơn giản của người bình thường, cô nghiêng người tới trước, cúi đầu nhìn hắn, ánh mắt sáng lên, nói: "Tổng giám — Chúng ta ở trung quốc, lập một Mộ Bia cho mẹ anh có được không? Hàng năm vào ngày sinh nhật, ngày giổ, hay ngày tết, Chúng ta cũng đi tế bái bà, anh nói có được không — Nhất định phải tìm một nghĩa trang có hoa anh đào, hàng năm nhất định em sẽ đi cùng anh, làm một chút món ăn mà bà thích, cúng tế trước mộ của bà — Được không?"

Trác Bách Quân cảm động cười khẽ, trầm mặc cúi đầu, nhẹ nhàng thổi thổi vết thương, lại ngẩng đầu lên, nhìn Tĩnh Đồng, nước mắt rơi xuống hỏi: "Còn đau không?"

Tĩnh Đồng cũng cười, nước mắt cũng lăn xuống, lắc đầu một cái.

Trên cửa sổ màu trắng, phản chiếu bóng hai người, phản chiếu hai linh hồn, chồng lên chung một chỗ, hiểu nhau không cần lời nói, thỉnh thoảng có thể từ trong kính thủy tinh, thấy hai người ngồi thật yên tĩnh, có lúc, ngẩng đầu lên, nhìn đối phương, khẽ mỉm cười.

Tối nay, bọn họ đều rơi lệ, nhưng không hỏi nhau tại sao rơi lệ, có chút tha thứ chìm dưới đáy linh hồn, cứ như vậy, vì em, vì anh, vì tình yêu, chúng ta đều lựa chọn yên lặng — yên lặng — yên lặng —

  Sáng sớm! Tuyết ngừng rơi, ngoài cửa sổ hoa mai, nở rực rỡ, nở rộ trong tuyết trắng phau phau một chút màu hồng.

Sáng sớm, những người giúp việc, dẫn theo cô bé Hi Văn mặc chiếc váy dài nhỏ, viền lông thỏ, mang theo cái bình nhỏ, đạp tuyết thật dầy, chạy đi hái hoa mai, Trang Minh Nguyệt lo lắng Hi Văn bị lạnh, đứng ở bên này sân, mỉm cười phân phó người giúp việc: "Chăm sóc Tôn tiểu thư thật tốt — Đừng để cho nó bị lạnh, lúc này, khí trời không tốt lắm, gió rất lớn"

"Vâng!" Người giúp việc mỉm cười đáp lời, liền cùng Hi Văn đi tới rừng hoa mai.

Hàn Trung Trí cũng mặc áo khoác dầy cộm nặng nề, đi ra, nhìn ánh nắng sớm, bóng dáng cháu gái chạy nhảy, ông ta không nhịn được cười một tiếng, hai tay chấp phía sau, vừa đi xuống bậc thang, vừa nhìn Trang Minh Nguyệt nói: "Theo tôi đi một chút đi, vợ chồng chúng ta đã thật lâu không có tản bộ rồi, tối hôm qua, tuyết rơi nhiều như vậy, cảnh sắc nhất định không tệ —"

Trang Minh Nguyệt sửng sốt nhìn bóng lưng chồng đạp tuyết dầy cộm nặng nề, đi về phía trước, hai tròng mắt của bà đỏ lên, cũng mỉm cười đi xuống bậc thang, đi tới bên cạnh Hàn Trung Trí, nhưng vì bước chân quá mau, không cẩn thận té ngã, Hàn Trung Trí liền nhanh chóng đỡ bà, ở trong gió rét, nhìn gương mặt dịu dàng động lòng người của vợ, trong tròng mắt có chút dịu dàng và thiện lương, ông ta chậm rãi cười một tiếng, liền vươn tay nhẹ dìu bả vai bà, cùng bà bước đi.

Trên mặt tuyết, bước chân thỉnh thoảng quấn quít, thỉnh thoảng chồng lên nhau chung một chỗ, lưu lại dấu chân năm tháng!

Hạ Tuyết nằm ở trên giường mềm mại, tỉnh lại, cũng đã thấy Hàn Văn Hạo đứng kính toàn thân trước, mặc quần tây đứng màu đen, khoác áo sơ mi trắng, đang cài từng cúc áo sơ mi của mình, ánh nắng sớm quét vào cửa sổ, xẹt qua bóng dáng của hắn, khúc xạ trên khuôn mặt kiên nghị của hắn, hai tròng mắt xẹt qua một chút dịu dàng, hoàn mỹ như thế — Lòng của cô chợt tràn đầy, phát hiện loại cảm giác này, nhẹ nhàng giống như đắm chìm trong mật ngọt, nghĩ tới đây, ánh mắt cô đột nhiên mông lung, nhấc lên chăn, có chút làm nũng, đứng ở trên giường, từ sau lưng ôm lấy cổ của Hàn Văn Hạo, hôn thật sâu trên mặt hắn.

Hàn Văn Hạo cười một tiếng, nhìn Hạ Tuyết trong kính toàn thân, ôm mình, bộ dáng mềm mại, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng, thật sự mê người, hắn vừa cài cúc áo ống tay áo, vừa quay đầu, hôn một cái lên môi của cô, thương yêu quan tâm nói: "Không ngủ thêm chút nữa?"

"Không ngủ nữa —" Thật ra khuôn mặt Hạ Tuyết vẫn có chút lim dim, dính vào cổ của hắn, nói: "Buổi trưa phải quay một cảnh diễn đối thủ với Trầm Ngọc Lộ —"

Hàn Văn Hạo nghe được ba chữ Trầm Ngọc Lộ, ánh mắt chợt lóe lên mãnh liệt, rồi xoay người, con mắt dịu dàng, ôm Hạ Tuyết, nhẹ giọng nói: "Tối hôm qua mệt như vậy, không bằng nghỉ ngơi một ngày đi, anh cho người đi tổ diễn kịch của em nói một chút?"

"Không được!" Hạ Tuyết phản đối mãnh liệt Hàn Văn Hạo ngăn lại công việc của mình, nói: "Đây là công việc của em, em phải hoàn thành nó thật tốt! Chỉ cần anh ngoan ngoãn không chọc thêm xì căng đan gì cho em nữa, vậy thì đủ rồi."

Hàn Văn Hạo nhướng mày, đột nhiên ôm lấy cả người cô, áp cô lên giường, cúi đầu, dùng chóp mũi anh tuấn mình, dán vào chóp mũi nho nhỏ của cô, hai mắt nóng rực, bá đạo nói: "Em nói cái gì? Anh chọc xì căng đan cho em sao? Còn chưa tin anh?"

Hạ Tuyết nghe vậy, liền ôm cổ của hắn nói: "Nghe nói — Trên thế giới này, mỗi một loại đồ đều có một thời hạn bảo đảm chất lượng! Không biết tình yêu của chúng ta có thể bảo đảm chất lượng được bao lâu?"

Hàn Văn Hạo nghe những lời này, hơi ngửa đầu, suy nghĩ một chút, mới cúi đầu nhìn Hạ Tuyết thật lòng nói: "Lâu như trời, đất!"

"Tới đây!" Hạ Tuyết nghe ấm áp, dùng môi đỏ của mình, hôn môi mỏng khêu gợi của hắn, Hàn Văn Hạo cũng thuận thế hôn lên môi của cô, đầu lưỡi xông nhẹ vào cùng với cô triền miên hôn nhau, trong hơi thở phát ra kích tình cuồng nhiệt, trêu chọc toàn thân Hạ Tuyết nóng lên, hưởng thụ lồng ngực kiên cố của hắn, đè ở trên bộ ngực sữa mềm mại, truyền tới một chút cảm xúc mê người, cô vẫn đón nụ hôn của hắn, hai tay nhẹ nhàng ma sát ở sau lưng hắn, thậm chí đến cuối cùng, hai tay duỗi tới áo sơ mi của hắn, cởi xuống cúc áo thứ nhất trên cổ hắn.

Hàn Văn Hạo đột nhiên cười khẽ, hai mắt hơi chớp một cái, nhẹ nhàng rời đi nụ hôn kia, nắm bàn tay nhỏ bé, chậm rãi cưng chìu nói: "Đã đến giờ, hôm nay anh có một cuộc họp quan trọng —"

Hạ Tuyết chu miệng, đột nhiên lật người một cái, đè trên người Hàn Văn Hạo, lại hôn lên môi mỏng của hắn, muốn cởi áo sơ mi của hắn, Hàn Văn Hạo cười nhỏ, đón nhận nụ hôn cuồng nhiệt của cô, tùy ý để cô cởi từng cúc áo áo sơ mi của mình, lại đưa ra tay dò vào lồng ngực của mình, khẽ vuốt ve, như trêu chọc, dục vọng của hắn chợ bị khiêu khích, hai tay cách lớp áo ngủ mềm mại của cô, khẽ vuốt ve cái mông của cô, cuối cùng nhẹ tay vén lên váy ngủ của cô, dò vào trong váy ngủ tơ tằm khêu gợi, nhẹ xoa da thịt mềm mại trên bắp đùi cô —

"Ưmh———" Hạ Tuyết rất yêu thích hắn vuốt ve, nhẹ thở gấp ra tiếng, Hàn Văn Hạo lập tức xoay người, đè cô lên giường, kéo áo ngủ của cô xuống, khẽ cắn điểm nhỏ màu hồng trên ngực của cô, mút, đầu lưỡi trêu chọc — Hạ Tuyết ngẩng đầu lên, ôm cổ của hắn, hưởng thụ.

Hàn Văn Hạo nhanh chóng cởi bỏ y phục của mình, tách hai chân của cô ra, lập tức áp vào trong thân thể cô, mạnh mẽ tiến vào, rút ra.

"A —" Hạ Tuyết ôm cổ của hắn, để mặc cho hắn tiến thẳng vào, làm cho thân thể của mình lên xuống lắc lư theo nhịp, sáng sớm một vòng tiến thẳng vào, mang đến cho cô cảm giác hưng phấn, cô không nhịn được giơ cao đầu, hôn lên môi mỏng Hàn Văn Hạo, hai người cuồng nhiệt tiến thẳng vào, ngọt ngào ôm hôn, ngay cả chiếc giường, cũng phát ra tiếng mê tình theo nhịp điệu.

Thời gian khá dài, hơi thở hai người càng lúc càng phát ra nặng nề, Hàn Văn Hạo tiến sâu vào càng lúc càng nhanh, Hạ Tuyết nắm chặt ra giường, tách ra hai chân, kêu nhỏ———"Văn Hạo———"

"Hả?" Hàn Văn Hạo nhanh chóng tiến vào, nặng nề thở dốc, đáp lời, lại khó chịu giữa hai chân thần bí hấp dẫn của cô, mạnh mẽ nhanh chóng tiến sâu vào!

Hạ Tuyết không có cách nào nói nữa, chỉ ôm cổ của hắn, trong ánh nắng sớm, từng đợt thở gấp, lắc lư.

Buổi sáng này, hai người ngọt ngào, cuồng nhiệt bắt đầu.

Kích tình đi qua, Hạ Tuyết đến phòng tắm, tắm một cái, mặc áo len màu trắng bó sát người cổ chữ V sâu, quần ống loe màu xanh dương, áo khoác lông chồn, buộc tóc đuôi ngựa thật cao, đứng ở trước bàn trang điểm, cầm một chiếc nhẫn ngọc bích mười mấy Karla, đeo vào trên ngón trỏ tay phải của mình, cô đột nhiên có chút ủy khuất nhìn ngón áp út trống rỗng, trong lòng của cô hơi kêu gọi: tôi thật sự rất muốn gả cho Hàn Văn Hạo a —

Hàn Văn Hạo đã mặc vào âu phục màu đen, từ phía sau ôm Hạ Tuyết, cúi đầu nhìn chiếc nhẫn ngọc bích trong tay cô, hôn nhẹ chiếc cổ mềm mại của cô, cảm động hỏi: "Thế nào? Không thích chiếc nhẫn này? Để lúc nào, anh và em đi tiệm châu báu lựa chọn chiếc mới nhất?"

Vẻ mặt Hạ Tuyết hơi thất vọng, nhưng vẫn miễn cưỡng mỉm cười nói: "Ừ———"

"Đi thôi———" Hàn Văn Hạo ôm khẽ Hạ Tuyết, hôn lên môi cô, nói: "Không nên để lỡ thời gian, anh còn xử lý một ít chuyện trong nhà —"

"Chuyện gì?" Hạ Tuyết lập tức quay đầu, nhìn Hàn Văn Hạo nói.

Trên mặt Hàn Văn Hạo xẹt qua một chút nụ cười tà mị, nói: "Tối hôm qua — Có người đối với anh thế nào, đương nhiên, anh muốn chăm sóc lại cho hắn thật tốt —"


  "Rốt cuộc anh muốn làm gì?" Hạ Tuyết đột nhiên ngạc nhiên hỏi Hàn Văn Hạo.

Hàn Văn Hạo không trả lời, mỉm cười nói: "Đoạn thời gian trước, không phải trong giới phim ảnh sản xuất một bộ phim hình sự trinh thám "Vô Gian đạo"?"

"A —" Hạ Tuyết nhìn hắn, ngây ngốc đáp lời.

Trên mặt Hàn Văn Hạo xẹt qua một chút đắc ýcó mùi vị giang hồ, chợt nhíu mày nói: "Trong đó có một câu nói rất kinh điển — là gì?"

Hạ Tuyết cau mày nhìn hắn.

Hàn Văn Hạo cũng suy nghĩ một chút, mới nhớ lại, nhịn không được cười lên một tiếng, nói: "Đúng — Câu này — Đi ra ngoài lăn lộn, sớm muộn phải trả giá!"

Phốc! Hạ Tuyết không nhịn được cười lên tiếng, nhìn hắn.

Hàn Văn Hạo ôm lấy Hạ Tuyết, vô cùng thần bí đi ra khỏi cửa phòng, vừa vặn nhìn thấy hai tên đáng ghét Hàn Văn Kiệt và Hàn Văn Vũ, cũng đang nói nói cười cười đi ra, lại nhìn thấy anh cả và Hạ Tuyết làm lành nhanh như vậy, bọn họ sửng sốt.

Hàn Văn Hạo lạnh lùng nhìn chòng chọc bọn họ một cái, lấy tư thái của một người chiến thắng, ôm lấy Hạ Tuyết, giả vờ không nhìn thấy bọn họ, xoay người đi xuống lầu.

"Sao lại làm lành nhanh như vậy?" Hàn Văn Vũ thật sự tức giận, nhìn anh trai và chị dâu nói!

Hàn Văn Kiệt cũng có chút mất mát, nhìn đôi uyên ương trước mặt —

Trong lúc Hàn Văn Hạo ôm Hạ Tuyết đi xuống lầu thì chậm rãi xoay người lại, nhìn hai em trai một cái, thái độ rất đồng tình, hai người bọn họ nhìn ánh mắt kia của anh trai, lập tức cảnh giác!

Phòng ăn nhà họ Hàn, người giúp việc đi tới đi lui, bận rộn, một lát mang sữa tươi, một lát mang điểm tâm sáng, từng món đặt trên bà ăn — Ở phòng ăn cách đó không xa, một chiếc TV màn hình phẳng thật to, đang phát tin tức giải trí, đây là một thói quen của Hàn Văn Vũ lúc ở nhà dùng cơm, mọi người cũng chấp nhận thói quen của hắn.

Hàn Trung Trí và Trang Minh Nguyệt, cùng ba anh em và Hạ Tuyết cùng im lặng không lên tiếng, dùng cơm, Hàn Văn Vũ và Hàn Văn Kiệt ngồi ở bên cạnh, một người uống sữa tươi, một người ăn cháo, đều mang thái độ vô cùng đề phòng nhìn anh cả phía đối diện!

Hàn Văn Hạo không lên tiếng, chỉ rất chăm chú cầm cái muỗng, múc cháo ăn.

Tròng mắt của Hàn Văn Vũ và Hàn Văn Kiệt hơi híp lại, Hạ Tuyết cũng có chút ngạc nhiên nhìn Hàn Văn Hạo.

Hai người Hàn Trung Trí và Trang Minh Nguyệt cũng có chút ngạc nhiên nhìn ba anh em này, hỏi: "Các con có chuyện gì? Bình thường về nhà giống như con gà đá nhau, hôm nay ở chung hòa thuận như vậy, cha thật sự không quen —"

Ba anh em cũng không lên tiếng, vẫn dùng điểm tâm.

Đúng 9 giờ sáng! Biên tập viên đài tin tức giải trí, dẫn một chương trình giải trí trong TV màn hình phẳng, tay cầm một phần tài liệu, nhìn ống kính mỉm cười nói: "Chào mọi người buổi sáng! Hôm nay là một ngày mới, hơn nữa hôm nay ánh nắng rất rực rỡ, mặc dù không thích hợp để xuất ngoại du lịch, nhưng có thể xoay người bước bên ngoài, ngắm cảnh tuyết một chút, nhưng cho dù mọi người có lưu luyến phong cảnh đầy xuân sắc ở bên ngoài thế nào, thì trước hết phải nghe xong tin tức giải trí rất lớn của hôm nay! Nghe nói tối hôm qua, công ty điện ảnh và truyền hình one-king tổ chức buổi tiệc cốc-tai thật long trọng, mời các Đạo diễn lớn và rất nhiều Thiên vương, siêu sao cùng tham dự buổi tiệc, một là vì chức mừng ngôi sao mới của Hollywood ký hợp đồng với one-king, hai là chức mừng Hàn Văn Vũ đoạt tân tấn ảnh đế giải thưởng Bách Hoa —"

Mọi người không nhịn được, xem tin tức này!

"Đang lúc ánh mắt mọi người cũng chú ý đến tiệc cốc-tai long trọng thì một phóng viên giải trí lại chụp được tấm ảnh của tân tấn ảnh đế Hàn Văn Vũ lúc rời đi, hắn cư nhiên mang theo một nữ ngôi sao say rượu, nghỉ đêm tại một phòng tổng thống khách sạn, vượt qua ba giờ!"

"Té ghế ——" Hàn Văn Vũ "phụt" một tiếng, đem cháo trong miệng phun ra, hai mắt trợn to khiếp sợ, nhìn một kênh giải trí quả thật cắt vào một hình ảnh mơ hồ, mình có chút say, khoác bả vai một nữ ngôi sao, đi vào đại sảnh khách sạn! !

"Văn Vũ! ! Có chuyện gì xảy ra?" Sắc mặt của Hàn Trung Trí lạnh lẽo nhìn đứa con thứ hai nói: "Cha vừa muốn giới thiệu thiên kim của Lưu đổng cho con quen biết, con lại làm ra tin tức như vậy! Lúc trước đồng ý để cho con đóng phim, con đã hứa với cha, tuyệt đối không quan hệ nam nữ bừa bãi! ! Con làm mất hết mặt mũi nhà họ Hàn chúng ta! !"

"Cha! ! Chuyện này căn bản không phải như thế! ! Cô ấy uống rượu say, con đưa cô ấy về khách sạn mà thôi! ! Làm gì có chuyện ba giờ! ! Lúc ấy con đưa cô trở về, không có người nào biết, ở đâu xuất hiện tin tức như vậy, làm phá vỡ hình tượng của con! Người hâm mộ của con làm thế nào?" Hàn Văn Vũ oan uổng kêu lên!

Hàn Văn Hạo cảm thấy sáng nay ăn cháo rất ngon, liền nâng cái chén lên, nét mặt không thay đổi, múc thêm một chén cháo nữa.

Hàn Văn Kiệt lập tức ngẩng đầu nhìn anh trai, vừa muốn nói chuyện, vào lúc này điện thoại di động vang lên, hắn ngạc nhiên nhận điện thoại, thấy số của vợ, nói: "Lúc này ở nước ngoài không phải là gần sáng sao? Tại sao em gọi điện thoại lúc này vậy?"

Mộng Hàm tức giận đến ruột cũng uốn éo thành một đoàn, gào lên với Hàn Văn Kiệt: "Anh khỏe không, Hàn Văn Kiệt! ! Anh thật quá đáng! !"

Sắc mặt của Hàn Văn Kiệt lạnh lẽo, có chút căng thẳng nhìn cha đang mắng anh hai, anh hai vội vã giải thích, ngay cả mẹ cũng mắng, hắn có chút sốt ruột hỏi: "Thế nào?"

Mộng Hàm tức giận khóc to lên, nói: "Chúng ta mới kết hôn không bao lâu, anh lại đi chung với nữ y tá? Còn tới chỗ ở của người ta? Cùng người ta ôm ấp? Em muốn ly hôn! ! Anh thật quá đáng! Em theo anh nhiều năm như vậy, em tin tưởng anh như vậy! !"

Hàn Văn Kiệt lập tức nghiêm túc nói: "Làm sao có thể? Em còn không hiểu anh sao? Anh làm sao cùng nữ y tá ở chung một chỗ, hôm đó anh đến phòng cô ấy, là lấy một cái đĩa nhạc kịch!"

Hắn chỉ buộc miệng nói ra, Hàn Trung Trí vừa nghe, hai mắt giận dữ, nóng lên đứng nhìn đứa con thứ ba nói: "Con lại làm ra chuyện gì nữa?"

"Không có —— Cha!" Hàn Văn Kiệt nhìn cha, vội giải thích! !

"Các con giống nhau, hai đứa muốn làm cho cha tức chết phải không?" Hàn Trung Trí tức giận hét to, ném cái muỗng vào trong chén!

"Không có! !" Hàn Văn Vũ và Hàn Văn Kiệt cùng nói xong, lập tức rất ăn ý nhìn anh trai! !

Vẻ mặt Hàn Văn Hạo bình tĩnh nhìn hai tên đáng ghét, nói: "Anh rất đồng tình với các chú, về sau đừng như vậy nữa! Em ơi, đi thôi!"

Hắn vừa nói xong, liền cầm khăn ăn, lau miệng, nắm tay Hạ Tuyết với vẻ mặt đang khiếp sợ, cùng nhau đi ra ngoài! !

"Anh đứng lại đó cho em! ! Có phải là anh hay không?" Hàn Văn Vũ tức giận đến sắc mặt đỏ lên, nhìn theo anh cả gào thét: "Em vẫn còn xử nam!"

"Chú nói mà không biết xấu hổ?" Hàn Văn Hạo ôm lấy Hạ Tuyết cười một tiếng, hai mắt xẹt qua một chút hả hê, đi ra khỏi phòng, Hạ Tuyết có chút lo lắng nhìn hắn nói: "Anh làm như vậy thật quá đáng!"

"Tôi đã hạ thủ lưu tình rồi !" Hàn Văn Hạo ôm lấy Hạ Tuyết ngồi vào chiếc Rolls-Royce, liền không nhịn được, đem cô ôm vào trong lòng, hôn lên môi của cô, tay dò vào hông của cô, nhẹ nhàng vuốt ve, hai mắt chợt lóe, nhìn em trai đi tới, hắn lập tức phân phó tài xế: "Lái xe!"

"Anh cả ——" Hàn Văn Vũ tức giận đứng ở cửa, nhìn người này cho xe đi mất, kêu to!

"Em thật sự không có cùng nữ y tá ở chung một chỗ, không tin anh hỏi anh cả đi —— Nhất định là hắn làm ra ——" Hàn Văn Kiệt cũng đứng ở cửa, nhìn chiếc xe kia đã biến mất ở trong cảnh tuyết, sững sờ, cùng anh hai thở dài, vừa muốn xoay người, trên ban công đối diện cửa chính phòng anh cả, vào lúc này đột nhiên rơi xuống một thùng nước, tất cả hắt lên trên người hai anh em bọn hắn, còn mang theo bó hoa hồng thật khó coi ngày hôm qua, rốt cuộc bọn họ sửng sốt, ướt dầm dề đứng tại chỗ, mới phát hiện, ngày hôm qua anh cả kiên trì muốn lấy bó hoa kia, chính là vì giờ khắc nhục nhã này! Cái người này thật đáng sợ! ! Một bên hắn vừa dụ dỗ vợ, một bên vừa tính kế với anh em bọn họ thế nào! ! !

"A ——" Hàn Văn Vũ tức giận đến bể phổi, hét to!

 

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: