Phần 20

  Hàn Văn Hạo ngồi trên sofa, hững hờ nhìn hình ảnh Quốc vương gần 60 tuổi và Hồ Điệp đứng dưới ánh đèn hoa lệ, sáng chói, thậm chí trong đôi mắt cô ta, tỏa ra một loại đắc ý sâu sắc.

Tả An Na cũng đứng tại bàn làm việc, nhìn thoáng truyenfull.vnputer, lại nhìn Hàn Văn Hạo nói: "Xem ra, cô ta thật sự quá thâm trầm. Cô ta đã chuẩn bị từ sớm, chỉ cần chuyện bại lộ, cô ta lập tức quyết định gả cho Quốc vương, để chúng ta không thể động đến cô ta! Nhưng mà. . . . . .mặc kệ chúng ta có thế lực và quyền lực lớn hơn đi nữa, cũng không thể cùng Quốc vương và Chính phủ đối nghịch !"Hàn Văn Hạo vẫn lạnh lùng nhìn chằm chằm bộ dáng tươi cười xinh đẹp của Hồ Điệp trong màn hình.Tiếng gõ cửa chậm rãi vang lên.Tả An Na xoay người kêu nhỏ : "Vào đi!"Thư ký đi tới, lễ phép gật đầu nói với Hàn Văn Hạo: "Tổng giám đốc. . . . . . Có Cẩn Nhu tiểu thư tìm anh!"Ánh mắt Hàn Văn Hạo vẫn lạnh lùng nhìn chằm chằm màn hình. . . . . .Tả An Na nói : "Để cho cô ấy vào đi!""Vâng!" Thư ký đi ra ngoài một lát, lại nhìn thấy Cẩn Nhu mặc váy dài trắng, bên hông thắt đai lưng màu đen, hai tay mang bao tay da đen, thoáng cười đi vào văn phòng, nhìn thấy Hàn Văn Hạo mặc áo sơ mi màu đen, áo khoác màu bạc, ngồi trên ghế da lớn, sáng ngời, trông rất quý phái, nghiêm nghị, đang nhìn màn hìtruyenfull.vnputer, cũng không ngẩng đầu lên. . . . . .Tả An Na nhìn thoáng qua Cẩn Nhu, lại liếc mắt nhìn Hàn Văn Hạo, thức thời thối lui ra ngoài.Cẩn Nhu đi tới trước mặt Hàn Văn Hạo, giống như một học sinh tiểu học im lặng chờ đợi, cả người tỏa ra hấp dẫn, mềm mại, giống như một con thỏ nhỏ."Có chuyện gì sao?" Hàn Văn Hạo vẫn không ngẩng đầu lên, giống như nghĩ đến kế hoạch gì . . . . . ."Sáng hôm nay, tôi đã nhận được Giấy chứng nhận ly hôn của chồng trước tôi, cho luật sư đưa đến. . . . . . Chỉ cần tôi kí tên, tôi được tự do, ông ta cũng bồi thường không ít tiền. . . . . ." Cẩn Nhu nhàn nhạt nói."Ừ!" Hàn Văn Hạo đáp một tiếng, cũng không nhìn cô.Cẩn Nhu lại ngẩng đầu, nhìn hắn một cái, nhàn nhạt nói: "Thật sự. . . . . . Cám ơn anh . . . . . Giúp tôi một chuyện lớn như vậy. . . . . ."Hàn Văn Hạo suy nghĩ xong chuyện của Hồ Điệp, cầm lấy bút máy, chuẩn bị phê duyệt văn kiện, vừa mở bút máy, vừa lạnh lùng nói: "Tôi chỉ thuận nước đẩy thuyền, nếu không có việc gì, thì cô đi ra đi. . . . . ."Cẩn Nhu khẽ cắn môi dưới, nhìn hắn một cái, nghĩ nghĩ, cuối cùng từ trong túi lấy ra một cái hộp nhung màu xanh đậm, đặt trên bàn làm việc Hàn Văn Hạo, nhàn nhạt nói: "Đây là. . . . . . Hôm nay, tôi đặc biệt đi chọn quà tặng. . . . . . tặng cho anh. . . . . . bày tỏ lòng biết ơn. . . . . ." (mẹ nó, con này tìm cách quyến rũ Hạo ca).Rốt cuộc Hàn Văn Hạo dừng lại động tác trong tay, nhìn cái hộp nhung trên bàn, chậm rãi ngẩng đầu nhìn Cẩn Nhu, cô ăn mặc tương phản với trang phục xa xỉ hôm qua, hôm nay mặc váy trắng thanh nhã, buộc tóc đuôi ngựa, nhìn trẻ trung, tươi mát, nhất là hai tròng mắt mơ mộng, lúc khẽ chớp, như một dòng điện phát sáng, cái mũi cao, đường cong tuyệt đẹp, môi mỏng hồng nhạt, vô cùng hấp dẫn, hắn không khỏi nhớ tới Hạ Tuyết có một đôi mắt to, lúc trừng lên, vẻ mặt không khách khí, miệng tùy thời chu ra mắng người, nhưng vẻ mặt xinh đẹp giống như hoa hồng, có đôi khi không tốt, mỗi ngày đắc tội với người khác!! Cũng không biết cảm ơn chút nào!Ánh mắt của hắn hơi chớp lên, có chút cảm thấy hứng thú cầm lấy hộp nhung dài mở ra, nhìn thấy rõ ràng là một cây bút máy màu xanh đen lóe sáng ấn tượng . . . . . Hắn sửng sốt, ngẩng đầu lên nhìn Cẩn Nhu. . . . . .Cẩn Nhu không dám ngẩng đầu, chỉ nhàn nhạt cúi thấp đầu, có chút khẩn trương. . . . . . Không giống người kia, lúc trừng mắt nhìn ai, muốn ăn tươi nuốt sống người ta mới vừa lòng. . . . . .Hàn Văn Hạo buông cái hộp nhung trong tay, một lần nữa nhìn văn kiện nói: "Cám ơn quà tặng của cô! Về sau không có việc gì, không cần đặc biệt đến đây nói lời cảm ơn, cô ra ngoài đi. . . . . ."Cẩn Nhu căng thẳng trong lòng, ngẩng đầu nhìn hắn một cái, cũng đành từ bỏ, nhàn nhạt xoay người rời khỏi.Hàn Văn Hạo nghe tiếng đóng cửa, hơi ngẩng đầu, cầm lấy cái hộp nhung đựng bút máy nhìn thoáng qua, trên mặt cười như không cười, suy nghĩ chút chuyện, không nhịn được, cầm điện thoại di động, bấm số Hạ Tuyết . . . . . ."Alo! ! ! !" Giọng nói trong trẻo của Hạ Tuyết truyền đến, tiếng thật lớn, lớn đến thô lỗ, lớn đến bực bội! !Hàn Văn Hạo nhíu mày nghe đầu bên kia điện thoại, tiếng ầm ĩ, lạnh lùng hỏi: "Cô ở đâu? Quá ồn ào!""Tôi đang ở trên xe bus! Chuẩn bị đi Núi Phật Đà quay phim!" Hạ Tuyết bị người trên xe chen lấn, nàng buồn bực không nhịn nổi, may mắn có Hứa Mặc và Nhậm Phong che chở cho nàng nhưng nàng vẫn bị chen lấn, mồ hôi đầm đìa!"Vừa rồi bạn tốt của cô vì cám ơn đêm qua tôi cứu cô ấy, đến đây tặng một món quà!" Hàn Văn Hạo nói thẳng."A.........!" Hạ Tuyết ngạc nhiên nghe lời này, có chút sửng sốt hỏi: "Sau đó?"Ánh mắt Hàn Văn Hạo trở nên thâm sâu không lường, nói: "Tôi nói. . . . . . tại sao bạn của cô còn hiểu được ứng xử hơn cô vậy! Ít nhất vẫn biết cảm ơn!"Hạ Tuyết nhướng mày, nắm chặt điện thoại tức giận nói: "Anh gọi điện thoại cho tôi có ý muốn sỉ nhục tôi hả? con báo nhỏ chết tiệt này, tối hôm qua tôi không phải cám ơn anh sao? một nụ hôn của bản tiểu thư có thể đáng giá rồi! Nói đùa sao! !"Trên mặt Hàn Văn Hạo không nhịn nổi ý cười. . . . . ."Tôi cho cô bậc thang để xuống! Không nên mỗi lần đều chạy tới quỳ gối với tôi ! !""Mẹ nó! !" Hạ Tuyết tức giận kêu lên: "Rốt cuộc Cẩn Nhu mua quà gì cho anh? Đáng để cho anh gọi điện thoại sỉ nhục tôi ? Thật buồn nôn! !"Hàn Văn Hạo cầm lấy cây bút máy thủ công sang trọng, nhớ đến tối hôm qua Hạ Tuyết tựa vào trước ngực hắn, hôn xuống môi hắn, ánh mắt của hắn trở nên dịu dàng, lập tức nói: "Không nói nhảm! Tôi gọi điện thoại cho cô là có chuyện muốn hỏi cô!""Chuyện gì?" Hạ Tuyết không khách khí hỏi hắn!"Cô khẳng định sau khi quay xong "Vương triều hiện đại" liền rời khỏi giới giải trí?" Hàn Văn Hạo nhàn nhạt hỏi nàng."Đúng vậy a!" Hạ Tuyết không chút do dự nói: "Làm sao vậy?"Ánh mắt Hàn Văn Hạo lóe sáng, nói: "Tôi đây sẽ đưa cho em trai tôi một phần quà cuối cùng......""À?" Hạ Tuyết không hiểu, cầm mobile phone, nghe giọng nói hắn dịu dàng, hỏi: "Có ý tứ gì?""Sau này sẽ không còn có người khi dễ cô nữa. . . . . . Văn Vũ cũng không cần quan tâm, đến một thị trấn nhỏ, mở quán cà phê của cô đi. . . . . ." Hàn Văn Hạo cúp điện thoại.Hạ Tuyết sửng sốt cầm mobile phone, nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ xe bus nhanh chóng lùi lại, nhớ vừa rồi Hàn Văn Hạo nói câu sau cùng, lộ ra chút cưng chìu, trong lòng nàng đột nhiên khẽ động. . . . . .Hàn Văn Hạo ngồi ở trước bàn làm việc, cầm lấy mobile phone, bấm số Hi Thần, có chút do dự, nói: "Hẹn với Quốc vương Bru-nai!" 

Hạ Tuyết nhanh chóng chạy tới Núi Phật Đà, đã nhìn thấy nhân viên nghiệp vụ đang bận rộn chuẩn bị các công đoạn trước khi quay phim "Vương triều hiện đại", vì lần trước gặp chuyện ngoài ý muốn, cho nên lần này đoàn làm phim càng thêm cẩn thận, nhất là Tôn Minh, cẩn thận mọi chuyện hỏi đến từng chi tiết, tự mình đến chuồng ngựa chọn ngựa, mời người chăm sóc ngựa tới kiểm tra, dắt một tuấn mã đi tới, có lẽ vì họa được phúc, Tôn Minh nhân lúc Hạ Tuyết bị thương nghỉ ngơi mấy ngày nay, đột nhiên có ý ưởng mới, suốt đêm cùng bàn bạc với nhà biên kịch, cảnh đầu tiên "Vương triều hiện đại", Hạ Tuyết dẫn con ngựa trắng chạy qua 10 cảnh chùa Phật Đà, chắc chắn hình ảnh càng ấn tượng, càng đẹp đẽ, tuyệt vời hơn! !


"Đạo diễn!!" Hạ Tuyết vui vẻ đi vào trường quay, nhân viên nghiệp vụ đoàn phim nhìn thấy Hạ Tuyết, đều nhao nhao bắt tay hoan nghênh nàng về đoàn!!


Tôn Minh lại càng kích động, vỗ vai Hạ Tuyết nói: "Cô gái! ! Vất vả cho cô rồi ! Cám ơn cô còn đồng ý trở về!"


"Đây là hạnh phúc của tôi! !" Hạ Tuyết mỉm cười nói!


Tôn Minh cũng hài lòng mỉm cười, trao đổi việc dàn dựng kịch bản với Hạ Tuyết một lần nữa, tiếp theo dẫn nàng tới trước chuồng ngựa, nói cho nàng biết nội dung của kịch bản được chỉnh sửa, Hứa Mặc và Nhậm Phong lập tức tự tay kiểm tra trái phải, còn tự mình xem qua tài liệu chuồng ngựa, và người huấn luyện ngựa, một lần nữa yêu cầu kiểm tra tất cả ngựa. . . . . . mọi thứ được khẩn trương tiến hành !


Chiếc xe BMW của Hàn Văn Vũ cũng chạy đến hiện trường, Hàn Văn Vũ bước xuống xe, đi nhanh tới phòng hóa trang, bởi vì dung kịch bản được điều chỉnh, hắn được sắp xếp diễn ở nữa cảnh sau, cho nên hắn nhất định bắt đầu thay đồ, hắn rất đi nhanh, vẻ mặt khẩn trương, thậm chí lúc nhìn thấy Hạ Tuyết, cũng không chào hỏi. . . . . .


"Văn Vũ?" Hạ Tuyết ngạc nhiên nhìn Hàn Văn Vũ. . . . . ."Hắn sao không để ý tới tôi a?"


Tôn Minh cười nói với Hạ Tuyết: "Hắn chuẩn bị. . . . . . trước khi diễn, hắn có thói quen không nói lời nào! Chúng tôi làm việc đã lâu, cho nên hiểu rất rõ! Cô cũng nhanh đi hoá trang đi!"


"Vâng!!" Hạ Tuyết lập tức đi theo Nhóm người đến phòng hóa trang, phòng của nam nữ khác nhau, bắt đầu khẩn trương hoá trang, đội tóc giả, gắn lông mi giả, đem bộ váy dài màu trắng ra, nhưng vì lần đó Hạ Tuyết bị thương, để cho hình ảnh càng thêm ấn tượng, Tôn Minh yêu cầu khoác thêm áo choàng màu tím nhạt, vốn chuyên gia hoá trang lo lắng Hạ Tuyết không phù hợp với màu tím, ai ngờ khi nàng đội tóc giả dài đến lưng, tô điểm thêm một chút màu hoa anh đào, mặc váy lụa dài màu trắng, bên ngoài khoác áo lông thú màu tím nhạt bước ra khỏi phòng hóa trang, đi ra ngoài, tất cả mọi người nhao nhao cảm thán, Hạ Tuyết sinh ra để diễn Minh Cơ !


Vẻ mặt Hạ Tuyết đỏ lên, cúi đầu nói lời cảm ơn mọi người, nàng tò mò nắm váy thật dài, chân trần đi tới phòng hóa trang của Hàn Văn Vũ, nhìn thấy Hàn Văn Vũ mặc y phục cung đình như hoàng tử William Anh quốc, vạt áo đeo huy chương, khí vũ hiên ngang, có phong phạm Vương Tử, làm mê đảo lòng người, nhất là khuôn mặt đẹp trai, hoàn hảo, hai mắt mê tình, cái mũi cao thẳng, môi mỏng gợi cảm, luôn là ứng cử viên tốt nhất cho vai nam chính, khí thế mạnh mẽ!


Hạ Tuyết nhìn hắn sửng sốt, lại có loại ảo giác hắn là một hoàng đế, làm cho người ta không khỏi sùng bái!


"OK,OK! ! Các vị minh tinh, chuẩn bị diễn! !" Phó Đạo Diễn lớn tiếng gọi phòng hóa trang! !


Mọi người lập tức chuẩn bị đi ra khỏi phòng hóa trang, Hạ Tuyết vui vẻ chạy ra, hứng lấy bông tuyết bay đầy trời, nhìn thấy các chuyên gia quay phim ở cửa lớn chùa Phật Đà, ngồi trên giá đỡ bằng sắt cao 3 mét, đang làm theo yêu cầu của đạo diễn, thêm một máy quay chính phối hợp với chuyên gia ánh sáng, cảm giác xung quanh ánh sáng chưa đủ, lập tức điều chỉnh ánh sáng máy tính, Tôn Minh ngồi ở vị trí đạo diễn, nhìn toàn bộ tình huống trong màn hình TV nhỏ, hỏi. . . . . ." Chuẩn bị xong chưa!"


"Are you ready? Tất cả mọi người chuẩn bị tốt chưa?" Phó Đạo Diễn cầm loa, lớn tiếng kêu nhân viên! !


Nhiếp ảnh gia sẳn sàng!


Ánh sáng sẳn sàng !


Âm thanh sẳn sàng!


Nhóm dàn dựng cảnh 1, 2 cũng đã xong !


Bên trong cánh cửa chùa Phật Đà!


Hứa Mặc tự mình dẫn Hạ Tuyết đi tới trước con ngựa trắng, tự mình ôm nàng ngồi lên ngựa, sau đó kiểm tra con ngựa một lần nữa, lại kiểm tra hơn mười tình huống, mới lui về phía sau vài bước, cầm lấy điện thoại, bảo bọn vệ sĩ cho dưới chân núi chuẩn bị sẵn sàng. . . . . .


Chuyên gia đánh máy, cầm tấm bảng đặt trước ống kính, kêu to: "Vương triều hiện đại" cảnh 1: Gặp nhau! one-two-three. . . . . ."


Tôn Minh nhìn màn hình kêu to: "Action!"


Tiếng chuông chùa lại vang lên!


Cửa chùa ầm ầm mở ra, Minh Cơ người khoác áo choàng màu tím nhạt, ngồi trên lưng tuấn mã, kéo dây cương, cho ngựa phóng chạy như bay ra khỏi cửa chùa Phật Đà. . . . . . Một hồi chuông đồng vang vọng khắp núi rừng. . . . . . . . . thiếu nữ xinh đẹp ngồi trên lưng con ngựa, một mình chạy như bay trong tuyết trắng mờ mịt. . . . . .vào lúc này, dung nhan tuyệt thế, mỹ lệ, người người ngưỡng mộ xuất hiện trước ống kính. . . . . .


Chạy mấy ngàn dặm núi tuyết Sơn, dường như trong đầu nàng vang vọng tiếng chuông đồng và tiếng cười. . . . . . xa xa bên kia, giọng nói của mẹ vang lên: "Hạ Tuyết . . . . . . Ngã xuống, đừng sợ đau, phải dũng cảm đứng lên, mặc kệ xảy ra chuyện gì, cũng không được quên cho bản thân mình một nụ cười. . . . . bỏ qua đi...... tất cả mọi thứ sẽ qua đi ...... Chỉ cần chúng ta cố gắng sống tốt, chúng ta nhất định sẽ hạnh phúc ...... Nếu có một ngày, con phát hiện hạnh phúc của con vuột khỏi tầm tay, cũng đừng sợ hãi. . . . . . Bởi vì. . . . . . Hạnh phúc thật ra không mất đi. . . . . . Đi, chỉ là lúc đó mà thôi ...... Chúng ta phải mở to mắt nhìn, sẽ phát hiện cuộc sống vô cùng tốt đẹp......."


Giới giải trí đang thi nhau tranh luận bộ phim "Vương triều hiện đại", thuận lợi hoàn thành xuất sắc cảnh quay Minh Cơ, Tôn Minh vui vẻ, vô cùng vui vẻ, mời tất cả nhân viên đến khách sạn Hilton để ăn tiệc buffet, hai tay Hạ Tuyết ôm khuỷu tay Tôn Minh, giống như con gái, nói cười với Tôn Minh thật vui vẻ, sau đó vừa muốn hát bài "Uyên ương mộng hồ điệp", đi qua một sảnh lớn, lúc định vào thang máy, lại nhìn thấy Hàn Văn Hạo cùng các lãnh đạo cấp cao đi ra khỏi khách sạn, vừa vặn nhìn thấy Hạ Tuyết, bước chân của hắn dừng lại, nhìn nàng. . . . . .


Hạ Tuyết nhìn hắn, trong lòng cũng không khỏi khẩn trương, mười mấy ngày nay quay phim, gần như không liên lạc với hắn nữa, nghe nói Hồ Điệp và Quốc vương Bru-nai nhanh chóng hủy bỏ hôn lễ, bên ngoài có tin đồn người đàn ông bá đạo Hàn Văn Hạo, không thích người phụ nữ mà bản thân hắn đã chạm qua để cho người khác giữ lấy, cho nên phá hủy hôn lễ lần này, cũng có tin đồn, Hồ Điệp vẫn còn yêu Hàn Văn Hạo, cho nên mới quyết định hủy bỏ hôn lễ, đủ loại tin đồn, được thổi phồng lên, nhưng chỉ có một tin có vẻ chân thật đó là trước đó vài ngày Hồ Điệp, mời tổ chức họp báo, tuyên bố rời khỏi giới giải trí, sẽ di dân Canada, cả đời đều sẽ không trở về . . . . . .

Hạ Tuyết nhìn Hàn Văn Hạo vừa định tiến lên nói chuyện, nhưng Lynda lập tức nắm chặt tay nàng, nhắc nhở nàng một câu nói: "Đừng đi qua . . . . . ."


"A?" Hạ Tuyết khó hiểu nhìn Lynda.


Lynda trực thấp giọng nói: "Tuy rằng tôi biết cô và Hàn tổng giám đốc quen biết nhau, nhưng thân phận như hiện của cô không giống như trước kia, hiện tại cô là minh tinh, phải chú ý đến lời nói, cử chỉ của bản thân mình, cô đi qua như vậy, sẽ khiến cho giới truyền thông lấy lý do, viết tin tổng giám đốc Hàn Văn Hạo giữ thể diện cho cô, nói cô được hắn bao dưỡng, mọi thứ đáng sợ đó, viết ra giấy trắng, đắp lên cho cô đủ loại vẻ mặt. . . . . . Xé cô thành nhiều mảnh . . . . . ."


Hạ Tuyết vẫn xa xa nhìn Hàn Văn Hạo. . . . . .


Hàn Văn Hạo cũng xa xa nhìn nàng. . . . . .


"Đi thôi. . . . . . Không cần nhiều chuyện, tương lai của cô vừa mới bắt đầu ......" Lynda tiếp theo Hạ Tuyết đi về phía trước!


Hạ Tuyết chợt nhớ ra, đúng vậy, bản thân mình đã xuất hiện trước màn ảnh, tương lai tất cả đều sẽ bị phóng đại, không thuận tiện đối với việc bí mật sinh hạ Bảo bối và bảo vệ tốt cho Bảo bối. . . . . . Nàng sâu xa nhìn Hàn Văn Hạo, hững hờ xoay người đi theo Lynda rời khỏi. . . . . .


Hàn Văn Hạo nhìn Hạ Tuyết rời khỏi, ánh mắt của hắn đuổi theo, sâu thẫm, âm trầm, chăm chú nhìn bóng dáng của nàng thật lâu, cũng không lên tiếng, dẫn mọi người theo hướng trái ngược đi ra ngoài, khi hắn đi ra đường lớn khách sạn, nhìn tuyết bay đầy trời, lượn lờ khắp nơi, cảnh vật hư ảo, lướt nhẹ qua nhưng vô cùng sâu sắc. . . . . . . . .


"Tổng giám đốc. . . . . ." Tả An Na mở dù, nhẹ giọng nhắc nhở . . . . . .


Hàn Văn Hạo vẫn đứng trước cửa khách sạn, nhìn khắp bầu trời tuyết bay mênh mang, hỏi. . . . . ."Bao giờ thì mùa đông sẽ tàn?"


"Nhanh thôi. . . . . ." Tả An Na dịu dàng nói.


"Hôm nay tất cả chi phí của đoàn phim "Vương triều hiện đại" ở khách sạn chúng ta, đều miễn phí!" Hàn Văn Hạo nhàn nhạt nói xong, rốt cuộc bước đi trong giữa bầu trời đầy tuyết.


Nhà cơm buffett!


Hạ Tuyết đã nghĩ thông suốt, vừa cười vừa nói, sau khi gặp Hàn Văn Hạo, nàng một mình sững sờ ngồi ở bàn, ăn bánh ngọt, nhớ tới ánh mắt Hàn Văn Hạo lúc nảy, trong lòng nàng căng thẳng, ngẩng đầu nhìn tuyết bay phất phới ngoài cửa sổ, nhớ đến nụ hôn của hai người ở trong xe, nụ hôn kia không vụ lợi, không tranh chấp, cái gì cũng không có, chỉ có hai người ôm cùng một chỗ, gắt gao ôm nhau . . . . . .


"Hạ Tuyết!" Sau này, cô ngày vạn lần không phải lo lắng, không cần giống như người khác, nóng vội! Chọn kịch bản tốt, để nâng cao bản thân mình một chút! Có thời gian, tôi đưa cô đi gặp thầy của tôi. . . . . . lập kế hoạch cho tương lai của cô thật tốt. . . . . . diễn vai này xong, tôi tin cô là cục cưng mới nhất của giới giải trí, tất cả cơ hội cũng sẽ tìm đến với cô ......" Tôn Minh vui vẻ, vừa uống rượu đỏ vừa nói.


Hạ Tuyết lấy lại tinh thần, nghe Tôn Minh nói những lời này, nhìn người này giống như người thầy của mình vậy, trong ánh mắt đầy chờ mong, lòng của nàng vô cùng cảm động, cuộc sống vẫn rất nghiêm túc trải qua, nhưng chưa bao giờ nghĩ tới, một giấc mơ cần có một đoàn thể tỉ mỉ để hoàn thành! Loại cảm giác này, thật náo nhiệt, thật hạnh phúc, thật vui vẻ! Bởi vì nàng là một đứa bé tịch mịch! Nàng chợt có cảm giác buồn buồn, hốc mắt hồng hồng. . . . . .


"Cô làm sao vậy?" Tôn Minh mỉm cười nhìn Hạ Tuyết hỏi: "Lưu luyến, không bỏ được?"


Hạ Tuyết đột nhiên cười, hít hít cái mũi, cố kiềm chế nước mắt chảy xuống, nghẹn ngào nói: "Rất không bỏ được. . . . . . Nhìn mọi người trong đoàn phim, cùng nhau bận rộn đã lâu, mỗi người đều giám sát chặt chẽ công việc của mình, bây giờ, dường như không chỉ có bản thân mình rồi !"


Tôn Minh mỉm cười ăn một miếng bào ngư xào, nói: "Cô có biết trước kia điện ảnh bắt đầu được định nghĩa như thế nào không?"


Hạ Tuyết không hiểu nhìn Tôn Minh, sau đó cười lắc đầu.


Tôn Minh buông nĩa, uống ngụm rượu đỏ trước, sai đó nhìn Hạ Tuyết thật sâu, nói: "Điện ảnh ban đầu thật ra là một loại cờ chiến tranh!"


"A...?" Hạ Tuyết sửng sốt nhìn Tôn Minh!


Tôn Minh tiếp tục giải thích nói: "Cho nên nói Đại Hoàng Tham thì cần 36 người đỡ, người nghệ sĩ tài ba dùng đôi tay mạnh mẽ bắn ra mũi tên, điện ảnh tự bay lên cao! Điện ảnh bắt nguồn từ một loại tên màu xanh và đỏ, dùng sắt làm đầu, điện ảnh là cung màu xanh, có mũi tên màu đỏ, đầu mủi tên dùng sắt tạo ra".


Hạ Tuyết không hiểu những lời này!


Tôn Minh cười rộ lên nói: "Từ từ sẽ hiểu thôi! Khi cô tiến vào điện ảnh, trong phút chốc, cô sẽ hiểu, tất cả mọi thứ kỳ diệu thế nào! Điện ảnh bắt đầu từ trước! Có ánh sáng mới có ảnh! Điện ảnh là một loại phát minh hiện đại có thể diễn xuất tuyệt vời nhất! Lấy ví dụ đơn giản: vào thời Hán chúng ta, lấy hình tượng các nhân vật để diễn trò, về sau trở thành diễn xuất...... Nhưng chính thức phát triển điện ảnh là người Âu châu! Đó là anh em nhà Lumière, cha đẻ của nghệ thuật điện ảnh Nước Pháp, sau khi chiếu phim điện ảnh thành công tại 14 tiệm cà phê, mới chính thức mở ra thời đại điện ảnh!"


Hạ Tuyết yên lặng ngồi nghe, tò mò cười nói: "Tiệm cà phê sao?"


"Ừ! Bên trong này còn có chút chuyện xưa! Không phải cô cũng muốn mở tiệm cà phê?" Tôn Minh nhìn Hạ Tuyết cười nói.


Hạ Tuyết đột nhiên cười, sau đó sâu xa nói: "Tôi suy nghĩ . . . . . . . . . Nếu một người ngồi lặng yên thư giản tại tiệm cà phê, sau đó vô cùng nhàn rỗi, vừa uống cà phê vừa xem phim, thoải mái biết bao nhiêu".


Tôn Minh cười nói: "Vậy tiệm cà phê này của cô phải đóng cửa, uống một ly cà phê lại muốn xem hết một bộ phim, điều này được sao ?"


Hạ Tuyết cũng nhịn không được bật cười, nhìn Tôn Minh, sâu xa nói: "Đạo diễn tính cả đời quay phim sao?"


Tôn Minh lắc đầu cười nói: "Không biết. . . . . ."


"Không biết?" Hạ Tuyết ngạc nhiên hỏi hắn.


"Ngưng lại, cũng không biết làm gì!" Tôn Minh mỉm cười nói vừa hết lời, vỗ nhẹ vai Hạ Tuyết nói: "Được rồi, cố lên! hôm nay tôi đã tính thù lao đóng phim cho cô rồi, cầm tiền này, mau ình một chút quà! Cô vất vả đã nhiều năm như vậy rồi. Trong tương lai, nếu tôi đoán không sai, cô sẽ bước vào một thế giới hoàn toàn mới, tiền bạc đã không còn là vấn đề phiền não của cô nữa rồi. . . . . ."


Trong lòng Hạ Tuyết căng thẳng, hốc mắt đỏ lên. . . . . . Ngẩng đầu nhìn Tôn Minh, có chút áy náy nói: "Đạo diễn, tôi thật sự vô cùng cám ơn ông đã quan tâm tôi, yêu thương tôi, dạy bảo tôi, ông thật sự là quý nhân trong cuộc đời của tôi. . . . . ."


"Cô nên là cảm ơn chính mình!" Tôn Minh vỗ nhẹ vai Hạ Tuyết nói: "Một cô gái có thể diễn xuất tốt, cuộc đời của cô nhất định có quá nhiều chuyện xảy ra. . . . . . Cho nên cảm ơn chuyện xưa của cô thôi. . . . . ."


Tuyết rơi đầy trời, bay tán loạn, trời rất lạnh, rất lạnh. . . . . .


Hạ Tuyết dựa vào cột đèn tại đường lớn của khách sạn, nắm trong tay một tấm thẻ bạch kim, gần 200 ngàn tiền thù lao đóng phim và 100 ngàn tiền bồi thường bị té ngựa, cả người nàng khẽ bay bổng, nhớ tới lời đạo diễn nói lúc nảy, nàng biết bản thân mình vì bảo bối trong bụng sẽ mất đi cái gì. . . . . . Tiền tài, ước mơ, điện ảnh, tương lai, sự nghiệp. . . . . .


Một trận gió tuyết thổi tới, tuyết trắng phất phới bay đậu lên sợi tóc của nàng . . . . . .


Nàng vẫn hững hờ nhìn này mọi thứ xung quanh, giờ khắc này, không bỏ được tất cả, nhưng nàng đặt nhẹ tay lên cái bụng trơn nhẵn của mình nói: "Bảo bối a, nếu không phải vì con, có lẽ mẹ sẽ không kiên trì được cho đến lúc này. . . . . . Cho nên mẹ sẽ nên vì con buông tha mọi thứ. . . . . . Mẹ tình nguyện buông tha tất cả để có được con. . . . . . Con có khỏe không? Yên tâm đi. . . . . . Chúng ta rất nhanh sẽ rời khỏi. . . . . . Chúng ta và cậu đi tìm cuộc sống gia đình bình yên......"


Hạ Tuyết sâu xa nói hết lời, nước mắt không nhịn được rơi xuống, nàng khẽ thở dài, hai tay cắm vào túi áo, nhìn Hứa Mặc và Nhậm Phong đứng cách đó không xa nhìn nàng, nàng nói với bọn hắn: "Tôi đã quay phim xong rồi, nhiệm vụ của hai người đã hoàn thành, tại sao vẫn còn đứng nơi này?"


Hứa Mặc và Nhậm Phong vẫn không nói lời nào, chỉ nhàn nhạt nhìn nàng!


Hạ Tuyết nhướng mày, lập tức đem tấm thẻ bạch kim giấu phía sau người, nhìn bọn hắn, khẩn trương nói: "Không phải hai người muốn tôi mời hai người đi ăn cơm chứ? Tôi cũng không có tiền a! ! Tiền này là tôi vất vả kiếm được!"


Hứa Mặc chân thành nhìn Hạ Tuyết nói: "Trên tay cô có nhiều tiền như vậy, để ở trong người không được an toàn! Hãy để cho chúng tôi bảo vệ cô cho đến lúc rời đi! Bởi vì cô cũng không chịu được dằn vặt cuối cùng này. . . . . ."


Hốc mắt Hạ Tuyết đỏ lên, nhìn dáng vẻ hai người bọn họ mặt lạnh, hít hít cái mũi, trực tiếp đi về phía trước, vừa đi vừa nói: "Tùy tiện hai người! Hai người muốn tăng ca, tôi cũng không có cách nào! !"


Hứa Mặc và Nhậm Phong cùng Hạ Tuyết từng bước đi về phía trước, hỏi lại: "Cô muốn đi nơi nào? Vẫn muốn né tránh Hàn tiên sinh sao?"


Hạ Tuyết không lên tiếng, chỉ từng bước dọc theo phố xá sầm uất đi về phía trước, đi qua trước tủ kính trang phục nam, ngừng lại, nhìn đồ trong tủ kính thủy tinh, không khỏi nhớ tới lời của Hàn Văn Hạo. . . . . ."Tại sao bạn tốt của cô lại hiểu được ứng xử hơn cô vậy! Ít ra vẫn biết cảm ơn!"


Miệng của nàng không khỏi kêu lên một tiếng, mặt hơi ngẩng, nắm tấm thẻ bạch kim trong tay, nhớ đến Hàn Văn Hạo đã vì mình làm biết bao nhiêu chuyện, nàng thở dài một hơi, đi vào cửa hàng quần áo nam. . . . . .


Hứa Mặc và Nhậm Phong sửng sốt, tò mò ngẩng đầu nhìn cửa hàng quần áo nhãn hiệu "Armani"


Hạ Tuyết rất nhanh từ bên trong đi ra, tức giận đứng ở cửa nói: "Thật kỳ quái!! Quần áo này sao lại mắc như vậy!! Một bộ tây trang phải mấy chục ngàn!! Cướp tiền sao? Đánh cướp ngân hàng cũng không phải là đánh cướp như vậy! ! Thế giới này thật có kẻ có nhiều có tiền như vậy sao?"


Hứa Mặc và Nhậm Phong không lên tiếng!


Hạ Tuyết tức giận đi về phía trước, mới đi vài bước, lại tức giận nói: "Hắn thường xuyên mặc quần áo gì vậy? Tôi phải mua cho hắn sao? Lông của con báo nhỏ chắc cũng không quá đắt? Mẹ nó!!"


Nàng cắn môi dưới, rất tức giận đá một đống tuyết, lại xoay người đi vào "Armani"


Hứa Mặc cùng Nhậm Phong xẹt qua ý cười, cũng đi vào theo!


Nhân viên bán hàng "Armani", mặc đồng phục màu trắng, cung kính nói với Hạ Tuyết và bọn Nhậm Phong: "Hoan nghênh quý khách đã đến!"


Hạ Tuyết nhất thời cảm thấy được chỗ này, dường như có vô số chim bồ câu mang tiền bay khắp nơi, nàng cắn răng, mặt lạnh đi đến một cái kệ, nhẹ tay vạch bảng giá trên tây phục . . . . . . 85000 . . . . . . Nàng cảm thấy hoa mắt, nàng hi vọng trong lòng, người kia được báo đáp, bị sét đánh chết, nàng thở dài một hơi, đi dọc về phía trước, nhẹ nhàng giở bảng giá tây phục ra xem. . . . . . 5000. . . . . .


"Mẹ nó!! Mặc cái này có thể biến thành Spider-Man à?" Trong miệng nàng lẩm bẩm, vẫn tức giận đi về phía trước. . . . . .


"Xin hỏi tiểu thư, cô muốn chọn tây phục, đồ lót, cà vạt, hay cái khác?" Nhân viên bán hàng mỉm cười tiến lên hỏi.


Hạ Tuyết cắn môi dưới, có chút miễn cưỡng cười với cô, khổ sở nói: "Tôi . . . . . . Tôi . . . . . . Tôi chỉ muốn mua một món đồ tặng cho bạn tôi . . . . . . Cảm ơn hắn đã giúp tôi một chuyện lớn. . . . . . Nhưng tiền của tôi không nhiều lắm. . . . . . Nhưng hắn có rất nhiều tiền. . . . . . Tôi vô cùng phân vân, cô hiểu chưa?"


Nhân viên bán hàng vừa nghe, lập tức hiểu được, cười nói: "Thật ra tặng quà không có gì quý trọng hơn là ở tấm lòng. . . . . . Nếu tặng tây phục ngược lại có vẻ rất phiền phức! Cô có thể lựa chọn món đồ tương đối có cá tính như cà-vạt, kẹp cravate. . . . . . quà tặng như vậy càng thể hiện tinh xảo và tỉ mỉ của con gái. . . . . ."


Nhân viên bán hàng giải thích xong, cẩn thận đi tới một trước tủ kính thủy tinh, mạ vàng, nhẹ nhàng kéo ra, bên trong hơn mười ngăn kín, trong mỗi ngăn kín bày ra đủ các loại cà-vạt cao quý với đủ loại kiểu dáng.


 

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: