Phần 26
5 giờ chiều!
Vô số tân khách quý từ khắp nơi trên quốc tế nao nức đổ xô đến khách sạn Castleton, thậm chí có cả hoàng tử của nước khác, vì không thể tới dự buổi lễ, đành phải tới tham gia buổi tiệc rượu!
Nhất thời tất cả tân khách đến khách sạn Castleton đều tập trung xung quanh phía sau khu vườn có cảnh biển trình diễn nhạc sống, trò chuyện với nhau rất vui vẻ, thậm chí rất hâm mộ Tần gia và tập đoàn tài chính Hàn gia sau khi bắt tay nhau có thể sẽ gây bùng nổ thương mại điên cuồng, nhất là người con cả của Hàn gia, Hàn Văn Hạo và con gái Tần gia thật sự là một đôi trời sinh, vô số thiếu nữ nổi tiếng đều ngạc nhiên và nhìn bằng ánh mắt hâm mộ!
Lúc này, Hàn Văn Hạo đã thay tây phục trắng, trước cổ áo gắn một con chim phượng hoàng màu xanh đậm, kéo nhẹ chiếc váy dài đuôi cá màu hồng của Tần Thư Lôi, tóc búi cao thanh nhã, hai người trong tiếng vỗ tay đi ra, chỉ thấy ánh mắt Tần Thư Lôi sáng lên, tràn đầy ý cười, nhìn về phía mọi người, nở nụ cười hạnh phúc, ngọt ngào. . . . . .
Trong 10 cô gái nổi tiếng của Học viện hoàng gia, đến đây đã 8 người, ngoại trừ em gái của Daniel không tới, các cô đều rối rít cổ động đi tới trước mặt Tần Thư Lôi, khẽ vén váy, hơi cong lưng, bọn họ đặc biệt dùng ngôn ngữ tôn quý nhau bằng tay chân để chào hỏi. . . . . .
Tần Thư Lôi động lòng người mỉm cười, nhẹ buông cánh tay vị hôn phu, cùng các chị em trò chuyện. . . . . .
Hàn Văn Hạo cũng hơi nới lỏng tay đi tới trước mặt một vị hoàng tử, cùng bọn họ nâng ly, đồng thời đàm luận một chút chuyện buôn bán, Hàn Văn Vũ ngồi trên bãi cỏ tiệc rượu, nghe trợ lý gọi điện thoại đến báo, từ trong miệng Isha, người đại diện của cô đã chứng thật, Hạ Tuyết thật sự về nước, mà còn về cùng với Tổng Tài Tập đoàn Toàn Cầu!
"Cái gì?" Trái tim Hàn Văn Vũ ầm ầm nhảy dựng, chịu không nổi nắm chặt điện thoại di động, không thể tin được kêu lên: "Cô ấy thật sự cùng Daniel ở chung một chỗ?"
Hàn Văn Kiệt ngồi một bên, tay nâng ly rượu đỏ hớp một ngụm, bình tĩnh. . . . . .
"Theo tin tức nghe được là vô cùng chân thật. . . . . ." Trợ lý nói.
Giờ phút này, trong đầu Hàn Văn Vũ hỗn loạn, vẻ mặt có chút tái nhợt ...... Nhớ tới nụ cười không tim không phổi của Hạ Tuyết, cùng hắn trộm dê, Hạ Tuyết, cô thật sự có người yêu rồi sao? Hàn Văn Vũ thở phì phò, khó chịu ngồi trên ghế, trong đầu nhất thời trống rỗng. . . . . .
Mộng Hàm có chút đồng tình nhìn Hàn Văn Vũ, mỉm cười nói: "Ôi! Anh thật là! ! Trời đất chỗ nào không có cỏ thơm! Lúc cô ấy lựa chọn ra đi, không phải anh đã có chuẩn bị tâm lý rồi sao?"
"Tôi biết cô ấy nhất định trở về !" Hàn Văn Vũ nhìn Mộng Hàm kiên định nói.
"Tại sao anh biết?" Mộng Hàm ngạc nhiên hỏi.
Hàn Văn Vũ nghĩ nghĩ, ánh mắt đột nhiên lóe lên. . . . . ."Có lẽ chỉ có những người như chúng tôi mới hiểu, loại người trời sinh là thuộc về sân khấu, lúc cô gần gũi cô ấy, sẽ sản sinh một loại từ trường phản ứng kỳ lạ, linh hồn của cô sẽ nói cho cô biết, cô và cô ấy cùng một loại người!"
Hàn Văn Kiệt vẫn không lên tiếng, chỉ nâng ly rượu đỏ, mút nhẹ một ngụm . . . . .
Tả An Na bước tới trước mặt Hàn Văn Hạo, dịu dàng nói: "Vừa rồi ...... Quốc vương Bru-nai biết hôm nay anh đính hôn, đã gửi điện tín đến công ty, chúc mừng anh".
Hàn Văn Hạo mặt lạnh không lên tiếng, chỉ uống rượu đỏ. . . . . .
Tả An Na hơi chút ngẩng đầu nhìn hắn, biết chuyện sáu năm trước, cô không dám nói thêm, nhưng vẫn chân thành chúc phúc cấp trên nói: "Tổng Tài. . . . . . Chúc mừng anh đính hôn thành công. . . . . ."
Hàn Văn Hạo nhàn nhạt liếc mắt nhìn Tả An Na, cũng mỉm cười nâng ly rượu nói: "Cám ơn. . . . . . An Na, cô đi theo bên cạnh tôi đã bao lâu rồi?"
"Gần 8 năm rồi. . . . . ." Tả An Na mỉm cười nói: "Chứng kiến Tổng Tài tung hoành ngang dọc, khí thế mạnh mẽ đã gần tám năm, tin rằng trong tương lai, nhất định Tổng Tài làm cho sự nghiệp của mình càng mở rộng hơn nữa! Tương lai nhất định không có đối thủ!"
Hàn Văn Hạo ngửa đầu, lạnh lùng nói: "Nếu muốn đạt được thành công, nhất định phải có kẻ địch!"
8 năm nay, Tả An Na vẫn không hiểu nhưng không dám hỏi, chỉ nhàn nhạt nói: "Nhưng Tổng Tài chưa bao giờ dễ dàng gây thù oán với người khác, sáu năm trước. . . . . ."
Ánh mắt Hàn Văn Hạo không vui chớp lóe!
Tả An Na không dám nhiều lời, chỉ thấy người quản gia Hàn gia bước nhanh tới trước mặt Hàn Văn Trung, cúi người nhỏ giọng nói nói mấy câu. . . . . .
Trên mặt Hàn Văn Trung tức khắc vui sướng, thoải mái cười, đỡ vợ đứng lên, gọi các con trai tới, nói có khách quý tới. . . . . .
Hàn Văn Hạo nhàn nhạt nắm ly rượu, hơi xoay người, nhìn cha ngạc nhiên, mừng rỡ, hơi kỳ quái hỏi cha: "Là ai tới vậy ?"
"Là Daniel, con trai của Tổng Thống Dennis cùng người bạn gái của hắn đến đây chúc mừng tiệc đính hôn của con. . . . . . Dennis và cha là bạn bè tốt đã nhiều năm rồi. . . . . . Mà người con trai của ông ta có thể làm cho sự nghiệp của con phát triển lớn hơn nữa! !" Vẻ mặt Hàn Văn Trung nghiêm túc nói.
Hàn Văn Hạo không lên tiếng, hớp một ngụm rượu đỏ, Tần Thư Lôi dựa khẽ bên cạnh hắn, mỉm cười nói: "Em gái của Daniel là Eva thuộc 1 trong 10 người nhỏ tuổi nhất trong nhóm bọn em, vóc dáng vô cùng xinh đẹp. . . . . . cử chỉ tao nhã, luôn có phong thái của một tiểu thư khuê các, là người đứng đầu trong 10 người nổi tiếng thuộc Học viên Hoàng gia Pháp, anh trai của cô ấy, Daniel cũng đã từng đặt chân vào điện ảnh, sau này mới biết được, hóa ra là thủ đoạn chuẩn bị xây dựng vương quốc điện ảnh và truyền hình. . . . ."
"Không trách được". Hàn Văn Vũ nâng ly cười nói: "Tại sao không nghe qua chuyện hắn có quan hệ đến phim ảnh nhỉ?"
Hàn Văn Kiệt cười nhạt nói: "Giống anh vậy, là Giám đốc công ty điện ảnh và truyền hình ONE-KING, lại là ảnh đế, không có bao nhiêu người biết đến!"
Mọi người cùng nhau im lặng cười, lại nghe tiếng kinh hô nói: "Trời ạ. . . . . . Trên thế giới này, tại sao lại có một đôi người ngọc hoàn hảo đến như vậy?"
Mọi người vừa nghe xong, xôn xao nhìn về phía trước đầu bên kia sân cỏ phủ kín hoa bách hợp, gió biển thổi phất phơ, những sợi tua lụa màu trắng phất phới, trong tiếng thở dài cảm thán, một đôi trai gái giống như tiên đồng ngọc nữ đang đi tới, chỉ thấy Daniel mặc âu phục hoàng thất màu đen, trước ngực đính một chiếc nơ con bướm trắng, cổ áo mở ra, lộ ra thần thái mê người của dòng máu lai, nhẹ dắt tay một cô gái xinh đẹp, gợi cảm hướng mọi người đi tới. . . . . .
Một cơn gió nhẹ thổi, mang theo mùi hương không khí trong xanh, bay đến mọi người, làm cho người ta không khỏi chăm chú nhìn cô gái trước mặt, đeo trang sức bằng bạch kim thịnh hành, mái tóc xoăn dài đến thắc lưng, trên trán quấn ba đường bím tóc nhỏ xíu đính vào một viên kim cương 13 Karla màu xanh biếc, mặc váy dài tơ tằm màu tím, chân váy xòe ra hai bên, cho nên khi gió biển thổi phất đến, nhẹ cuốn lên làn váy tơ tằm, để lộ ra đôi chân dài mê người, và đôi giày thủy tinh đính kim cương độc nhất trên thế giới, phong thái tuyệt vời như một nữ hoàng xuất hiện trước mặt mọi người. . . . . .
Hàn Văn Hạo tay nâng ly rượu đỏ, quay người lại, trong nháy mắt tiếp xúc gương mặt quen thuộc, ánh mắt của hắn nhanh chóng chớp lóe, nghi hoặc nắm chặt ly rượu đỏ, không thể tin gắt gao nhìn cô! !
"Hạ Tuyết?" Hàn Văn Vũ lại càng rung động kêu to! !
Hàn Văn Kiệt căng thẳng nắm ly rượu, trái tim ầm ầm nhảy dựng, cũng không thể tin được nhìn cô gái trước mặt!
Cô ấy không phải là tân ảnh hậu Hạ Tuyết ở nước Pháp sao? Nữ diễn viên nổi tiếng nhất được đề cử Giải Kim Mã trong năm nay! !" Có người kinh hô!
Tất cả mọi người đều xôn xao bàn tán. . . . . .
Hạ Tuyết dường như không để ý những lời nói xung quanh, chỉ mỉm cười kéo nhẹ khuỷu tay Daniel, hướng về cô dâu chú rể phía trước mặt đi đến, nhưng khi cô liếc mắt nhìn thấy một đôi mắt như con báo nhỏ, ánh mắt của cô nhanh chóng chớp lên, lúc mí mắt tiếp xúc gương mặt đông lạnh và nghi hoặc của Hàn Văn Hạo, trong đầu cô tức khắc trống rỗng, tất cả hình ảnh 6 năm trước lùa về, cái đêm lạnh giá, tuyết bay tán loạn, nụ hôn trong xe và lời nói lạnh lùng, vô tình của hắn lúc cô sinh bảo bối, từng hình ảnh quay cuồng trong đầu cô, trái tim cô nổ ầm căng thẳng, hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào ánh mắt của hắn, nắm chặt cánh tay Daniel . . . . .
"What's wrong?" Daniel quan tâm cúi đầu hỏi: "Chổ nào không thoải mái?"
Hạ Tuyết gắt gao nhìn Hàn Văn Hạo, vẻ mặt hắn vẫn lạnh lùng, ngạo mạn bá đạo, chỉ là sáu năm không gặp, mọi thứ xung quanh hắn dường như càng đặc sắc hơn, năm tháng không in dấu vết trên khuôn mặt của hắn, làm cho hắn càng thêm hấp dẫn, vừa nhìn thấy thì biết sự nghiệp, giang sơn mỹ nhân đắc ý. . . . . . Cô không nhịn được nhìn về phía cô gái đứng bên cạnh Hàn Văn Hạo, Dạ Thiên Thiên đâu rồi? Trước mặt là một cô gái thanh lịch đoan trang, có lẽ càng thích hợp làm con dâu Hàn gia, cô nhàn nhạt cong môi cười lạnh. . . . . .
Hàn Văn Hạo nhìn Hạ Tuyết mặc chiếc váy dài tao nhã, dáng người uyển chuyển, xinh đẹp động lòng người, tự tin đi về phía hắn, ánh mắt vẫn như 6 năm trước, nhìn thẳng vào hắn, không biết sợ hãi, càng thêm dũng cảm khiêu chiến, ánh mắt của hắn gắt gao dừng lại trên người cô, không chút thả lỏng!
Hạ Tuyết đón nhận ánh mắt của hắn, cũng không buông lỏng chút nào!
Daniel dắt tay Hạ Tuyết, mỉm cười đi tới trước mặt trưởng bối Hàn gia, kính trọng, lễ phép chào hỏi, Hạ Tuyết cũng bình tĩnh mỉm cười nhìn bộ dáng lão trưởng bối Hàn gia uy nghiêm, nhìn Trang Minh Nguyệt tao nhã, hiền tuệ thì biết ba người con tự nhiên giống cha, mẹ, đầu tiên cô chào hỏi hai người trưởng bối đúng mực, cuối cùng trong từng ánh mắt ngạc nhiên, ngẩng mặt xoay người lại, nhìn về phía Hàn Văn Hạo, ánh mắt lấp lánh, lại nhìn thấy Hàn Văn Vũ và Hàn Văn Kiệt, hai ân nhân của cô, cô kích động nhìn chằm chằm bọn hắn, sâu kín xúc động nở nụ cười, sau khi về nước, lúc này nhìn thấy bọn hắn, trong lòng nảy sinh cảm xúc mạnh mẽ, giờ phút này rất muốn đi tới trước mặt bọn họ, kể lại mọi chuyện xảy ra trong sáu năm qua, nhưng sáu năm rồi, tất cả mọi chuyện đều nuốt xuống cổ họng, không nói nên lời. . . . . .
Hàn Văn Vũ và Hàn Văn Kiệt vẫn còn chìm trong rung động, chưa hồi phục tinh thần, bọn hắn như lạc vào trong giấc mơ thần thoại nhìn thấy gương mặt xinh đẹp, tinh xảo của Hạ Tuyết, làm bạn bên cạnh một hoàng tử, thậm chí Daniel tôn quý hơn so với hoàng tử, tất cả mọi chuyện đều thay đổi, dường như mọi thứ xung quanh Hạ Tuyết đã bị vận mệnh xé đôi, một nữa thế giới kia, Hạ Tuyết đón bông tuyết ca hát, một nữa thế giới này, Hạ Tuyết đã tự tin, tôn quý đứng trong đám người, giống như một nữ hoàng tiếp nhận tán thưởng của mọi người. . . . . . Cô xinh đẹp, cô thật sự rất xinh đẹp. . . . . .
Hạ Tuyết kích động vừa định nhỏ tiếng gọi Hàn Văn Vũ và Hàn Văn Kiệt, nhưng Daniel đã dắt tay cô đi tới trước mặt Hàn Văn Hạo và Tần Thư Lôi, ánh mắt bốn người nhìn nhau! !
Hạ Tuyết buộc phải đón nhận ánh mắt của Hàn Văn Hạo một lần nữa, từ lúc cô nhìn hắn đến giờ, ánh mắt hắn vẫn gắt gao nhìn cô, ngoại trừ nghi hoặc và giật mình thì không có bất kỳ tình cảm nào, vẫn giống 6 năm trước, hắn vẫn là người lạnh lùng, vô tình, cô khẽ cắn răng, cũng không khách khí nhìn hắn. . . . . .
Daniel vẫn chưa phát giác ra Hạ Tuyết không thoải mái, lịch sự vươn tay mỉm cười nói với Hàn Văn Hạo: "Chúc mừng lễ đính hôn Hàn Tổng Tài. . . . . . lấy vợ đẹp đôi. . . . . . Mong anh hạnh phúc trong tương lai. . . . . ."
Hàn Văn Hạo chậm rãi chuyển ánh mắt nhìn Daniel, phong thái tôn quý, khuôn mặt đẹp trai mê người, ánh mắt ôn hòa, không quá tương xứng với ánh hào quang cơ trí, hắn nhàn nhạt nhìn người đàn ông ưu tú này, sau đó vươn tay nhẹ nhàng nắm chặt tay Daniel, nói: "Cám ơn anh đã tới tham gia bữa tiệc đính hôn của chúng tôi ...... đây là hôn thê của tôi ...... Thư Lôi ......"
"Chào anh...... Daniel tiên sinh ......" Tần Thư Lôi lễ phép vươn tay......
Daniel bắt lấy bàn tay thon dài như ngọc của cô, cúi người xuống hôn nhẹ lên bàn tay của cô, nói: "Chúc mừng cô...... Đây là bạn gái của tôi ...... Hạ Tuyết!"
"Đã nghe danh tiếng lớn của cô! Trong khắp cả nước, vì bộ phim của cô mà sôi trào!" Tần Thư Lôi dịu dàng cười nói.
Hạ Tuyết nhàn nhạt cười, gật đầu, dịu dàng nói: "Cám ơn. . . . . . Tần tiểu thư đã từng đến hoàng cung dự tiệc tối với Eva chúng tôi, đáng tiếc lúc ấy tôi không biết cô là vị hôn thê của Hàn Tổng Tài, không vào chào hỏi. . . . . ."
Hàn Văn Hạo nhanh chóng nhìn Hạ Tuyết, nhớ tới buổi tối sáu năm trước, buổi tối trời mưa to, cô ôm điện thoại, ở đầu bên kia vừa khóc vừa cười ......
"Sau này có cơ hội, chúng ta gặp nhau tán gẫu ít ngày. . . . . ." Tần Thư Lôi mỉm cười nói, cùng Hạ Tuyết gật đầu thăm hỏi, cuối cùng Hạ Tuyết nhìn vào ánh mắt Hàn Văn Hạo, nhớ tới sáu năm trước, lời nói của hắn lạnh lùng, trong lòng cô vẫn căng thẳng, ngẩng mặt lên, nở nụ cười mê người, nói: "Hàn Tổng Tài. . . . . . đã lâu chúng ta không gặp rồi. . . . . ."
"Các người biết nhau?" Daniel và Tần Thư Lôi đồng thời kinh ngạc hỏi bọn hắn!
Hàn Văn Hạo và Hạ Tuyết cùng gắt gao nhìn đối phương, đồng thời nói: "Biết! !"
Nhân viên phục vụ bưng 4 ly sâm banh đưa tới. . . . . .
Bốn người cùng cầm lấy ly sâm banh trong tay, cụng ly, sau đó khi Hàn Văn Hạo chạm ly với Hạ Tuyết, tay của hắn đột nhiên dùng sức chạm mạnh ly rượu, Hạ Tuyết không kịp đề phòng, ngón tay thả lỏng, mắt thấy cái ly chuẩn rớt xuống, Hàn Văn Hạo nhanh chóng vươn tay, nắm chặt cái ly trong tay của cô, chớp ánh mắt nóng bỏng nói: "Cẩn thận một chút!"
Hạ Tuyết đột nhiên tức giận, mỉm cười nói: "Cám ơn!"
Cô vừa nói xong, cũng đã nhìn thấy Hàn Văn Hạo đang dùng sức nắm chặt mu bàn tay cô, có chút đau, càng lúc càng đau! Cô lạnh lùng cười, ngón tay nhẹ nhàng buông lỏng, ly sâm banh trong tay trực tiếp đổ xuống ống tay áo của hắn, cái ly rơi xuống thảm cỏ. . . . . .
Rốt cuộc Hàn Văn Hạo buông lỏng tay cô. . . . . .
"A. . . . . ." Tần Thư Lôi kêu lên. . . . . .
"Sorry!" Hạ Tuyết thật sự xin lỗi cười nói.
Vẻ mặt Hàn Văn Hạo lạnh lùng, giơ ống tay áo của mình, nhìn thấy bị ẩm ướt một góc, cười nhạt nói: "Không có gì. . . . . ."
Hạ Tuyết lạnh lùng trừng mắt hắn, cười châm biếm. . . . . .
Daniel ôm nhẹ chiếc eo nhỏ nhắn của Hạ Tuyết, nắm cằm của cô nói: "Hey! Em rót rượu trên tay áo của thân sĩ rồi. . . . . . Thật vô cùng xin lỗi, có đôi khi cô ấy vô cùng bướng bỉnh. . . . . . Có đôi khi lại vô cùng sơ ý. . . . . ."
Hạ Tuyết nở nụ cười mê người nhìn Daniel.
Hàn Văn Hạo lạnh lùng nhìn chằm chằm cô!"Xin lỗi không thể tiếp được rồi. . . . . ." Hàn Văn Hạo khẽ nâng ống tay áo ẩm ướt một góc, liếc mắt nhìn Hạ Tuyết, nhàn nhạt xoay người rời khỏi.
Tần Thư Lôi cũng mỉm cười gật đầu, cùng chồng đi vào phòng của khách sạn.
Đôi mắt đẹp của Hạ Tuyết nhấp nháy, nhìn bóng lưng Hàn Văn Hạo đi xa, ánh mắt chớp lóe, dường như nhớ tới điều gì, vội vàng quay đầu lại nhìn về phía Hàn Văn Vũ và Hàn Văn Kiệt, trái tim của cô trở nên mềm nhũn, hốc mắt đỏ bừng, ngẩng đầu nói với Daniel: "Không nghĩ tới, hôm nay có duyên như vậy, tham gia tiệc đính hôn gặp người quen, em giới thiệu cho anh biết ân nhân quan trọng nhất trong cuộc đời em!"
"A............?" Daniel cảm thấy vô cùng hứng thú cười nói: "Đây là vinh hạnh của anh !"
Hạ Tuyết cảm động cười, sau đó kéo cánh tay Daniel, đi tới chỗ Hàn Văn Vũ và Hàn Văn Kiệt . . . .
Hàn Văn Vũ và Hàn Văn Kiệt vẫn im lặng nhìn cô, vẫn chưa phục hồi tinh thần khi cô xoay người, vẻ mặt căng thẳng và im lặng. . . . . .
"Văn Vũ. . . . . ." Hạ Tuyết vén dài lên, đi tới trước mặt bọn họ, kích động gọi Hàn Văn Vũ. . . . . .
Trên mặt Hàn Văn Vũ không chút thay đổi, vẫn gắt gao nhìn chằm chằm cô, không lên tiếng. . . ..
Hạ Tuyết vội vàng quay đầu lại, nhìn thấy Hàn Văn Kiệt vẫn thong dong, bình tĩnh, ánh mắt có chút yêu thương nhìn cô, trong lòng cô chợt đau nhói, mọi thứ quay cuồng, sáu năm không gặp hắn, hắn vẫn lịch sự, nho nhã, thêm trưởng thành và hấp dẫn, có phong cách đàn ông mạnh mẽ, Hạ Tuyết kích động nhìn Hàn Văn Kiệt và Mộng Hàm đứng bên cạnh hắn, ánh mắt của cô hơi chút ảm đạm, vẫn mỉm cười nói với bọn hắn. . . . . ."Bác sĩ Hàn . . . . . . Mộng Hàm tiểu thư. . . . . . Các người có khỏe không?"
Mộng Hàm mỉm cười nói: "Chúng tôi rất tốt! Hôm nay tất cả chúng tôi đang nói về cô, nghĩ sau khi cô về nước, chúng ta có thể gặp mặt một lần hay không, thật không ngờ, chúng ta lại gặp nhau trong tình huống này. . . ."
Hạ Tuyết cười, nhìn hai anh em Hàn Văn Vũ, nhưng bọn hắn tiếp tục đứng một bên không lên tiếng, trong lòng cô căng thẳng, có chút mất mác nhìn về phía Hàn Văn Vũ. . . . . .
Vẻ mặt Hàn Văn Vũ vẫn không chút thay đổi nhìn cô, ánh mắt lộ ra vẻ xa lạ, Trong lòng Hạ Tuyết đau nhói, cố ý che miệng, kéo chân váy thật dài, hướng phía Hàn Văn Vũ bước tới, Hàn Văn Vũ nhìn cô, mặt không chút thay đổi lui về phía sau một bước, Hạ Tuyết lại bước tới hắn một bước, Hàn Văn Vũ lại lui về phía sau một bước, Hạ Tuyết vẫn bước tới một bước, Hàn Văn Vũ tức giận lui về phía sau một bước, không để ý cô. . . . . .
Hốc mắt Hạ Tuyết đỏ lên, cố chấp kéo chân váy thật dài, bước tới trước một bước, trong lòng Hàn Văn Vũ đau nhói, dừng bước nhìn cô, tức giận nói: "Đã biến mất sáu năm rồi, một cuộc điện thoại cũng không có, tôi . . . . . Mỗi ngày không ngừng chờ, cũng không biết mình chờ cái gì, nghĩ đến cô có thể bị đói hay không, có thể bị lạnh chết hay không? Có thể ngủ ở phía sau xe của ai hay không? Có thể bị dê liếm rồi bạt tai nó hay không? Sớm biết cô quá tốt như vậy, tôi đã không cần lo lắng những chuyện này rồi. Mỗi ngày tôi có thể ngủ thật thoải mái!"
Hạ Tuyết cắn chặt môi dưới nhìn Hàn Văn Vũ, sáu năm không gặp hắn, hắn vẫn đẹp trai như thế, khuôn mặt tỏa sáng như ánh mặt trời, nhớ đến những ngày cùng một chỗ sinh hoạt, cô thở nhẹ, nước mắt trào lên trong hốc mắt, nghẹn ngào nói: "Trong cuộc đời tôi, hạnh phúc nhất chính là lúc anh giúp tôi bắt dê. . . . . ."
Hàn Văn Vũ sâu kín thở dài, quay đầu đi, không lên tiếng. . . . . .
Hạ Tuyết ngẩng đầu, nhìn chăm chăm Hàn Văn Vũ. . . . . .
Hàn Văn Vũ nhíu mày, cũng nhìn cô, đột nhiên cười, kích động tiến lên, cúi người xuống nắm eo cô, bế cả người cô lên, xoay tròn một vòng, lại một vòng trong không trung, Hạ Tuyết ôm chặt cổ Hàn Văn Vũ, đang lúc thân thể xoay tròn trên không, nước mắt lăn xuống. . . . . .
Hàn Văn Vũ lập tức thả Hạ Tuyết xuống đất, lại ôm chặt cô, yêu thương nói: "Đứa ngốc! ! Đã làm ảnh hậu rồi, lại vẫn thích khóc như thế?"
Hạ Tuyết ôm Hàn Văn Vũ, trong lòng hắn nức nở . . . . . .
"Được rồi, đừng khóc nữa. . . . . . Để tôi xem Hạ Tuyết của tôi vài năm sau, trưởng thành như thế nào?" Hàn Văn Vũ cúi người, giữ khuôn mặt gầy gò Hạ Tuyết, nhìn đôi mắt to tròn, xinh đẹp của cô, thần thái sáng lạng tỏa ra ánh sáng kỳ bí, chóp mũi cao thẳng, bởi vì khóc nên có chút phiếm hồng, đôi môi đỏ mọng mềm mại, các bạn đang xem truyện vợ trước giá trên trời tại truyenfull.vn, hắn "ôi" một tiếng, đau lòng nói: "Nhìn xem? Sáu năm qua, chắc là ăn không ít hoa quả, vẫn xinh đẹp như vậy, làn da thật tốt"
Hạ Tuyết bị hắn trêu ghẹo, bật cười.
Sau khi Hàn Văn Hạo thay tây phục màu đen, đi vào bửa tiệc đính hôn, nhìn em trai mình vẫn như sáu năm trước, yêu thương Hạ Tuyết, ánh mắt của hắn chớp lóe, kéo nhẹ vị hôn thê đi tới chỗ Daniel. . . . . .
Hàn Văn Vũ cảm thán ôm Hạ Tuyết nói: "Cô không biết, cô đi rồi, mỗi ngày bọn dê đều tới, ăn sạch cỏ trong vườn hoa nhỏ của tôi, sau cùng không còn gì để ăn, mỗi ngày chúng đứng tại cửa kêu, tôi phải đi mua cỏ lúc mạch cho chúng nó, tôi nghe lời cô, mua 10 con gà con về nuôi, tôi sợ chúng nó chết, cô trở lại sẽ tức giận, nên thuê người giúp việc mỗi ngày cho chúng nó ăn !"
Hạ Tuyết kinh ngạc ngẩng đầu, trừng hai mắt đẫm lệ nhìn Hàn Văn Vũ. . . . .
Hàn Văn Vũ nhìn Hạ Tuyết, cười khổ, ôm khuôn mặt cô, cúi người, thở dài nói: "Gà nè, dê nè, nuôi một đống, nhưng cô không trở về, sau này Trương Đạo diễn đem dê về nhà, người giúp việc cũng đem gà về nhà, chờ cho vườn hoa nhỏ của tôi hồi phục lại yên tĩnh, Hạ Tuyết của tôi sẽ trở lại. . . . . ."
Hắn vừa nói xong, có chút không tin, ôm mặt cô, nhìn trái, nhìn phải nói: "Cô thật sự là Hạ Tuyết, cô đã trở lại?"
Hạ Tuyết mừng như điên gật đầu, đột nhiên cười, nước mắt tiếp tục lăn xuống. . . . . .
Hàn Văn Vũ thật sự ngạc nhiên, mừng rỡ, nở nụ cười, ôm chặt Hạ Tuyết, thở dài nói: "Cám ơn trời đất, cô không có việc gì là tốt rồi. . . . . . Cô hạnh phúc là tốt rồi. . . . . ."
Hàn Văn Kiệt tay nâng rượu đỏ, nhìn một màn này, cười khẽ. . . . . .
Hàn Văn Hạo nhắc nhở em trai: "Văn Vũ, chú ý thân phận của chú!"
Hàn Văn Vũ đột nhiên giật mình thất lễ, liếc mắt nhìn Daniel một cái.
"OH! IS-OK!" Daniel phong độ thân sĩ cười nói: "Bạn bè của Hạ Tuyết là bạn bè của tôi, đã lâu tôi chưa nhìn thấy cô ấy vui vẻ như vậy!"
Hạ Tuyết không nhịn được cười, lúc quay đầu lại, nhìn thấy Hàn Văn Kiệt nhìn mình có thâm ý, khẳng định hắn có rất nhiều lời muốn hỏi cô, ánh mắt Hạ Tuyết rối loạn, lóe lên, né tránh ánh mắt của hắn.
Hàn Văn Kiệt nhìn bộ dáng cô như vậy, cúi đầu, thưởng thức ly rượu đỏ trong tay. . . . . .
"Daniel, em giới thiệu cho anh! Hai vị này là bạn bè tốt nhất của em, vị này là Hàn Văn Kiệt. . . . . . bác sĩ Hàn! trong thời gian em ngã bệnh, đều do hắn chăm sóc cho em!" Hạ Tuyết kích động giới thiệu .
"Xin chào!" Daniel rất có phong độ thân sĩ vươn tay, mỉm cười chào hỏi.
"Xin chào!" Hàn Văn Kiệt đành phải nhàn nhạt vươn tay, bắt tay với Daniel.
Hạ Tuyết lại sôi nổi giới thiệu: "Vị này là Mộng Hàm tiểu thư, là hôn thê của bác sĩ Hàn!"
"Hi" Mộng Hàm mỉm cười vươn tay, Daniel nắm lấy tay cô, nhẹ nhàng hôn lên mu bàn tay của cô, nói: "Rất vui quen biết cô, Mộng Hàm tiểu thư!"
"Tôi là Văn Vũ! Tôi và cô ấy không quen!" Hàn Văn Vũ cười vươn tay, nói với Daniel.
Daniel cũng mỉm cười vươn tay, nói: "Rất hân hạnh được biết anh! Kỹ thuật diễn xuất của anh vô cùng hoàn hảo!"
"Cám ơn! Đáng tiếc . . . . . ." Hàn Văn Vũ bất đắc dĩ cười nói: "Đáng tiếc thắng được danh hiệu ảnh đế 6 năm, nhưng vẫn không thắng được một người!"
"A..........?" Daniel rất hứng thú cười hỏi: "Người anh muốn thắng đâu rồi?"Hàn Văn Vũ đột nhiên cười, sau đó nói: "Người kia bị người ta thắng đi rồi! Có lẽ không có duyên phận . . . . . ."
Daniel nghĩ nghĩ, bưng ly rượu đỏ, hớp một ngụm, môi nhâm nhi, mùi rượu đỏ quen thuộc tản vào trong khoang miệng, chậm rãi mỉm cười, dùng giọng điệu đặc biệt của Trung Quốc nói: "Tất cả trang trại rượu nho của chúng tôi hàng ngàn năm qua, có một hiện tượng rất lạ, đó là một cây nho hàng ngàn năm nở hoa vào mùa thu, lúc ấy, rượu nho chứa trong thùng, nước rượu sẽ chậm rãi sôi sùng sục, thậm chí tràn ra ngoài thùng, mỗi lần như thế, người trong trang trại rượu của chúng tôi, đều đặc biệt bận rộn thu hồi lại dịch rượu ....."
"A.........?" Mộng Hàm rất hứng thú hỏi: "Chuyện này có liên quan gì đến nhiệt độ không? Hay là một nguyên lý hóa học?"
Tất cả mọi người cũng vô cùng chăm chú lắng nghe . . . . . .
Daniel nhẹ nâng ly rượu, mỉm cười nói: "Không có! Hoàn toàn không có bất cứ chuyện gì, hàng ngàn năm qua, rất nhiều chuyên gia muốn giải thích vấn đề này, nhưng không tìm ra được đáp án nào, người trong trang trại rượu nho chúng tôi, đều ở xa cây nho nở hoa và hầm rượu, được nhìn thấy nước rượu sôi trào như máu, gọi là một loại duyên phận!"
Hạ Tuyết mỉm cười bưng ly rượu, nhìn Daniel.
Daniel vừa nói vừa ôm nhẹ Hạ Tuyết vào trong lòng, hôn lên tóc cô, nở nụ cười hấp dẫn, nói: "Lúc Hạ Tuyết vừa đến trang trại rượu, cũng là vào mùa thu, ngày đó vừa khéo đúng lúc cây nho nở hoa, cô ấy giật mình giống như một đứa bé, kéo chiếc váy màu xanh thật dài, chạy như bay đến bên cạnh cây nho, hưng phấn nhìn những quả nho và hoa nho nhỏ xíu, sau đó cô ấy để chân trần, chạy vào hầm rượu, nhìn rất nhiều thùng rượu cao vài thước ở bên trong, nước rượu tràn ra như máu, cô ấy khiếp sợ kêu to lên, thật kỳ lạ a ...."
Ba anh em Hàn Văn Hạo đồng thời nhìn Hạ Tuyết. . . . . .
Hạ Tuyết quay đầu lại nhìn Daniel. . . . . .
Daniel cũng cúi đầu nhìn Hạ Tuyết, hôn lên trán cô, nói: "Hạ Tuyết chính là loài chim xanh cô đơn bay trên đường, máu là một loại duyên phận với cô ấy ...... Cho nên, nếu như anh không thể thắng được người kia, thì giống như cô ấy không phải con chim xanh trong lòng anh. . . . . . Bởi vì con chim xanh đã bay vào trong thế giới của người kia . . . . . ."
Hạ Tuyết có chút ngượng ngùng nhìn Daniel nói: "Nói như anh vậy, xem ra em bay về phía anh?"
Daniel cưng chìu cầm ly rượu đỏ, đặt bên môi Hạ Tuyết. . . . . .
Hạ Tuyết bất đắc dĩ nhìn hắn, nhẹ nhàng hớp một ngụm nhỏ rượu đỏ, nói xuôi theo: "Xích Hà châu 83 năm, có chút chát, em không thích. . . . . ."
"Em thích rượu Sherry, Trác Văn đã giữ lại cho em rồi!" Daniel nhàn nhạt nói, chỉ cần ở bên cạnh Hạ Tuyết một ngày, tất cả thế giới của hắn, cũng chỉ có Hạ Tuyết. . . . . .
Hàn Văn Hạo uống một hơi cạn sạch ly Xích Hà Châu.
Hàn Văn Kiệt nhàn nhạt cười nhìn Hạ Tuyết. . . . . .
Hàn Văn Vũ thở nhẹ, đột nhiên cười nói: "Con chim xanh trong lòng tôi đến khi nào thì tới?"
"Chim xanh của tôi đã đến đây!" Tần Thư Lôi vui vẻ dựa bên người Hàn Văn Hạo, hạnh phúc nói.
Hạ Tuyết nhìn Hàn Văn Hạo cúi đầu, nhìn vị hôn thê cười, cô quay đầu ..........
"Mỗi người đều có con chim xanh của mình!" Daniel nói xong, mặt trời chiều cuối cùng cũng chìm xuống mặt biển, gió lạnh thổi đến, trong hội trường nhất thời lóe ra ánh đèn mộng ảo, âm nhạc từ từ nhẹ nhàng vang lên, vào lúc này, tất cả mọi người, đều đột nhiên yên lặng dần, nhấm nháp rượu nho yêu thích của mình, nhìn cảnh biển phía bên kia. . . . . .
Người quản lí khách sạn từ trong đại sảnh đi tới, nói với Hàn Văn Hạo và mọi người: "Tổng Tài. . . . . . thời gian bữa tối đã đến, xin mời dời bước vào đại sảnh ngồi vào vị trí".
"Uhm!" Hàn Văn Hạo lên tiếng, nhẹ đưa tay ra.
Daniel cũng mỉm cười ôm Hạ Tuyết đi về phía trước, có chút quan tâm ôm bờ vai trắng như tuyết của cô, cảm giác cô bị lạnh, hỏi: "Lạnh như băng vậy, sau này phải cẩn thận một chút. Vừa rồi PAPA vẫn lo lắng cho em".
Hạ Tuyết cười.
Hàn Văn Vũ cười khổ thở dài.
Hàn Văn Kiệt đi tới phía trước, đột nhiên nói với Hạ Tuyết: "Hạ Tuyết! Tôi có chuyện, muốn nói với cô!"
Mọi người ngạc nhiên dừng lại, Mộng Hàm cũng ngạc nhiên nhìn hắn, Hàn Văn Hạo lại càng khó hiểu nhìn em trai, nhưng hắn biết em trai đã từng là bác sĩ của Hạ Tuyết, sau này em trai đã nói với mình, Hạ Tuyết không bị bệnh nan y. . . . . .
"Được. . . . . ." Hạ Tuyết ăn ý đáp lời.
Hàn Văn Kiệt nhìn Daniel, cười nói: "Thật xin lỗi, Daniel tiên sinh, Hạ Tuyết đã từng là bệnh nhân của tôi, tôi có chút chuyện, muốn hỏi cô ấy".
"Tùy ý" Daniel vô cùng thân sĩ khẽ nâng khuỷu tay với Mộng Hàm, Mộng Hàm cũng lễ phép đưa tay luồn vào trong khuỷu tay Daniel, nhưng vẫn có chút tò mò, liếc mắt nhìn vị hôn phu . . . . . .
"Mời!" Daniel dắt Mộng Hàm đi vào.
Mọi người cũng cùng đi vào, chỉ có hai người Hàn Văn Kiệt và Hạ Tuyết đứng bên hàng rào chắn thật dài cạnh biển, đón gió biển càng lúc càng thổi mạnh, Hạ Tuyết đứng trong gió lạnh, nhìn gió thổi lên mái tóc trên trán Hàn Văn Kiệt, phất qua đôi mắt dịu dàng của hắn, hắn chậm rãi cởi tây phục, choàng trên người Hạ Tuyết, các bạn đang xem bộ truyện vợ trước giá trên trời tại diendanlequydon. , sau đó lui lại một bước, giữ khoảng cách thích hợp với cô, ánh mắt quan tâm nhìn Hạ Tuyết, chân thành hỏi: "Nói cho tôi biết. . . . . . đứa bé ra sao?"
Hốc mắt Hạ Tuyết đỏ lên, nhìn hắn giữ khoảng cách với mình, trong lòng đau xót, nhưng vẫn thoải mái cười, nói: "Đứa bé rất tốt, là con gái, tên là Hi Văn, Hạ Hi Văn, con bé vô cùng bướng bỉnh nhưng cũng vô cùng hoạt bát, đáng yêu . . . ."
Hàn Văn Kiệt đột nhiên kích động cười, xoay người tựa vào bên cạnh rào chắn, nhìn nước biển cuộn trào phía xa. . . . . .
Hạ Tuyết nhìn một bên khuôn mặt của hắn, đột nhiên kích động nói: "Thực xin lỗi, tôi biết anh vẫn luôn nghĩ đến tôi, nhưng tôi có nổi khổ tâm bất đắc dĩ, lén rời đi. . . . . . Thực xin lỗi. . . . . ."
Hàn Văn Kiệt vẫn nhìn mặt biển mênh mông, lặng im không lên tiếng . . . ..
"Bác sĩ Hàn. . . . . ." Hạ Tuyết rơi lệ gọi hắn.
Hàn Văn Kiệt quay đầu, nhìn Hạ Tuyết, rất thích thú, dịu dàng hỏi: "Xinh đẹp sao? Bộ dáng đứa bé xinh đẹp sao? Giống cô không?"
"Giống tôi ! Rất giống tôi ! Bây giờ nó đang ở Pháp, ở chung với mẹ Daniel, mỗi ngày ở trong trang trại rượu, chơi đùa với các chuyên gia nấu rượu, thậm chí có đôi khi, cha Daniel mang nó đi xuất ngoại, thăm viếng các nước. . . . . ." Hạ Tuyết nghẹn ngào, cười nói.
Hàn Văn Kiệt gật gật đầu, lại nhìn mặt biển, đột nhiên thở dài một hơi, cười nói: "Xem ra, cô vô cùng hạnh phúc. . . . . . . . . Đứa bé kia không có việc gì, tôi yên tâm rồi ....... rốt cuộc, tôi ........... không cần một mình giữ bí mật 6 năm nữa rồi. . . . . . tốt, tốt. . . . . ."
"Hàn bác sĩ!" Hạ Tuyết không biết làm sao, đau lòng nhìn hắn. . . . . .
Hàn Văn Kiệt đột nhiên mỉm cười quay đầu, một mình đi dọc theo sân cỏ đi tới!
"Bác sĩ Hàn! ! Thực xin lỗi, 6 năm qua, tôi không có cách nào liên lạc với anh! Thực xin lỗi! Thực xin lỗi!" Hạ Tuyết khóc nói với Hàn Văn Kiệt: "Tôi thật sự xin lỗi, đã để cho anh lo lắng 6 năm, anh mua cho bảo bối những đồ chơi nhỏ, nó vẫn giữ lại để chơi . . . . . . nó vô cùng thích. . . . . ."Dường như Hàn Văn Kiệt không nghe thấy, vẫn tiếp tục đi về phía trước, hốc mắt có chút ửng đỏ. . . . . .Hạ Tuyết một mình đứng trên sân cỏ, bầu trời dần dần sụp tối, khóc một lúc thật lâu, cuối cùng cảm xúc có chút bình tĩnh, lau nhẹ nước mắt, đi về phía trước, thật không ngờ, lúc cô đi qua sân cỏ, phải đi vòng qua khán đài màu trắng để đi vào đại sảnh, vừa vặn nhìn thấy Hàn Văn Hạo vừa tiễn đưa khách quý ra về, cũng muốn đi vào trong, Hạ Tuyết lập tức ôm vai, đứng tựa vào bên cạnh khán đài, mặt không chút thay đổi. . . . . .
"Chú ơi, giúp cháu lấy bong bóng kia có được hay không?" Một đứa bé trai nhẹ nhàng gọi.
Hạ Tuyết nghe tiếng nói này, tò mò, hơi xoay người lại, nhìn ra sân cỏ, Hàn Văn Hạo đứng trước mặt một đứa bé trai năm tuổi, liếc mắt nhìn một bong bóng treo trên ngọn cây bông gòn, anh nhìn đứa bé kia mỉm cười nói: "Bong bóng này bay rất cao, tay không với tới, chú bảo người mua cho cháu một cái khác!"
Hạ Tuyết nghe nói, tức giận vén chiếc váy dài đi tới, vừa nhìn vẻ mặt đứa bé trai đầy thất vọng, vừa cao giọng nói: "Anh thật không có đầu óc! Đứa bé thích một cái gì, thì chỉ một cái đó ! ! Anh có mua cho nó một vạn cái, nó cũng chỉ nhớ đến cái bong bóng này! !"
Hàn Văn Hạo quay đầu lại, nhìn Hạ Tuyết tóc dài phất phới đi tới, rất không khách khí nhìn anh chằm chằm, ánh mắt anh chớp lóe, ngẩng đầu nhìn bong bóng treo cao gần 2 mét, cười lạnh nói: "Như thế nào? Cô muốn lấy xuống cho nó?"
Hạ Tuyết hung hăng trợn mắt nhìn anh, cúi xuống, ngồi xổm trước mặt đứa bé trai, mỉm cười nói: "Bảo bối! Đừng buồn, đừng nóng vội! Dì sẽ giúp cháu lấy lại bong bóng đó, được không?"
Đứa bé trai vô cùng ngạc nhiên, mừng rỡ nhìn Hạ Tuyết, cười nói: "Thật vậy chăng?"
"Thật! !" Hạ Tuyết đột nhiên cười, sau đó quay đầu lại, rất không khách khí nhìn Hàn Văn Hạo nói: "Anh vẫn còn đứng ngẫn ra đó làm gì? Nghĩ cách lấy bong bóng xuống đi? Nhìn bộ dáng này của anh, sau này kết hôn rồi làm cha, đứa trẻ sẽ thích anh sao?"
Hàn Văn Hạo đột nhiên cười, nhìn Hạ Tuyết nói: "Tôi không cần cô quan tâm chuyện làm cha của tôi! Cô đồng ý lấy xuống, vậy thì cô lấy đi! Hiện tại nhân viên phục vụ đều ở trong đại sảnh, nếu xảy ra chuyện, ngã gãy chân, thì trở thành chim xanh thật sự!"
"Hừ! Lấy thì lấy! Không nhất thiết phải châm chọc như vậy ! Sáu năm rồi, anh một chút cũng không thay đổi! Vẫn phúc hắc một cách ghê tởm!" Hạ Tuyết nói xong, ngẩng đầu nhìn bong bóng treo trên ngọn cây, đang bay bay trong gió, cô nghĩ nghĩ, cắn môi dưới, liền cởi đôi giày thủy tinh đính kim cương vô giá . . . . . .
Hàn Văn Hạo nhướng mày, hỏi: "Cô muốn làm gì?"
"Trèo lên cây lấy bong bóng cho nó!" Hạ Tuyết xoay người nhìn anh, trong trẻo nói.
Hàn Văn Hạo lạnh lùng cười, có chút không thể tin nhìn cô nói: "Thật khó được, bây giờ là bạn gái tôn quý của Daniel, còn là ảnh hậu, lại vẫn giữ tâm hồn ngây thơ!"
Hạ Tuyết "hừ" một tiếng, chân trần đi tới trước mặt anh, nhìn thẳng vào mắt anh nói: "Tại sao anh biết tôi là ảnh hậu?"
Hàn Văn Hạo không lên tiếng, chỉ nhìn cô, gió biển thổi phất những sợi tóc trên eo cô, vài sợi tóc bay lên vướng vít trên mặt anh. . . . . .
Hạ Tuyết nhìn anh, tức giận gằn từng tiếng, nói: "Ảnh hậu này là tôi cắn răng, dùng kinh nghiệm xương máu, đi tới ! Chỉ bằng trái tim đơn thuần, đi tới ! Tôi không giống anh, vô tình, lạnh lùng, tàn nhẫn!"
Vẻ mặt Hàn Văn Hạo hơi nghiêng, trong đôi mắt lóe lên giống như con báo nhỏ, anh cong môi cười nói: "Nếu không lạnh lùng tàn nhẫn, có lẽ cô cũng không sống được đến bây giờ!"
Hạ Tuyết sửng sốt, nghe trong lời nói của anh có ý gì, nghi ngờ nhìn anh, hỏi: "Anh có ý gì?"
Ánh mắt Hàn Văn Hạo chớp lóe, cười lạnh nói: "Nếu không lạnh lùng, tàn nhẫn vứt bỏ cô, hôm nay cô được phong quang như thế này sao? Không phải cô nên là cảm tạ tôi sao?"
Hạ Tuyết thở phì phò tức giận, không để ý đến anh, chỉ xoay người nói: "Tôi chẳng muốn nói chuyện với người như anh!"
Hàn Văn Hạo tiến lên một bước, khom người xuống, ôm lấy cái mông của cô, đưa cả người cô lên cao!
"Anh muốn làm gì?" Hạ Tuyết không tự chủ, ôm lấy cổ của anh, tức giận hỏi!
"Nắm quả bóng đi! ! Lấy quả bóng xuống! Tôi không muốn cô ngã chết trong lễ đính hôn của tôi! Tôi và Daniel còn hợp tác buôn bán rất quan trọng! Không thể bị hủy trong tayngười phụ nữ này!" Hàn Văn Hạo tàn nhẫn nói.
"Hừ!" Hạ Tuyết không để ý anh, lại phát hiện anh thật sự rất cao, mình bị ôm đưa lên, lại có thể duỗi tay ra, liền bắt được bong bóng nhiều màu trong tay, cô hưng phấn cười, nói với đứa bé trai: "Nhìn đi! Dì lấy được bong bóng cho cháu rồi này ?"
"Cám ơn dì!" Đứa bé trai ngẩng đầu nhìn Hạ Tuyết tay cầm bóng vui vẻ nói.
"Không cần khách khí!" Hạ Tuyết cười đối Hàn Văn Hạo nói: "Thả tôi xuống!"
Hàn Văn Hạo cố ý nhẹ buông tay, để cho cả người Hạ Tuyết nhanh chóng rơi xuống ..........
"A ......." Hạ Tuyết sợ hãi kêu lên, hai tay không tự chủ ôm lấy cổ Hàn Văn Hạo, sợ tới mức mặt trắng bệch, thở phì phò. . . . . .
Hàn Văn Hạo hơi ngẩng đầu, ánh mắt bá đạo chớp lóe, tay dừng nơi phần xẻ chiếc váy dài của cô, tiếp xúc da thịt mềm nhẵn giữa hai chân cô, nhanh chóng quét lên trên, cách lớp vải mềm mại, trượt dọc theo cái mông hơi vểnh đến bên eo cô, hung hăng ôm vào, để cho cả người cô dí sát vào thân thể anh, bộ ngực sữa đầy đặn duyên dáng dính vào trong lồng ngực anh, trông rất mập mờ. . . . . .
Hạ Tuyết cắn răng, hai tay chụp vào vai của anh, muốn đẩy anh ra. . . . . .
Hàn Văn Hạo lại bá đạo ôm chặt, cúi xuống gõ nhẹ trên trán của cô nói: "Tôi nói cho cô biết! Nếu trở lại thì phải sống cho tốt, làm bạn gái tôn quý của Daniel, đừng lượn vòng giữa anh em tôi! Nếu không, cô càng đau khổ hơn! Tôi cũng sẽ không buông tha cho cô!"
Hạ Tuyết cười, nhìn anh nói: "Anh nghĩ rằng tôi vẫn còn là Hạ Tuyết của sáu năm trước? Tôi muốn cuộc sống của tôi như thế nào, không cần anh lắm miệng!"
Hàn Văn Hạo cũng chậm rãi cười, nói: "Phải không?"
Anh vừa nói xong, nhanh chóng ôm lấy eo cô, xoay tròn một cái, hai người tựa vào tấm vải lụa mỏng màu trắng trên khán đài, ánh mắt của anh lạnh lùng, đem cả người cô đè lên vách tường khán đài, giữa cơn gió rét lạnh, lụa mỏng bay phất phới, anh đột nhiên cúi đầu muốn hôn lên cô môi ...........
"Anh dám! !" Hạ Tuyết tức giận đẩy anh ra!
"Tôi không dám? Thế giới này không có gì là Hàn Văn Hạo tôi không chiếm được ! Chỉ xem tôi có muốn hay không thôi!" ánh mắt chớp lóe giống như con báo nhỏ, siết chặt chiếc eo nhỏ nhắn của cô, lại cúi xuống! !
Vẻ mặt Hạ Tuyết lạnh lùng, tay nhanh chóng duỗi ra, rút một cây trâm bạch kim cài phía sau đầu, kề vào trên cổ Hàn Văn Hạo, tức giận toàn thân phát run nói: "Đừng đụng vào tôi ! Anh không có tư cách!"
Hàn Văn Hạo lạnh lùng nhìn cô, cảm nhận cái trâm cài đầu lạnh băng, nhìn cô đầy thâm ý, nói: "Tốt! Làm tốt lắm! Phải như vậy!"
Hạ Tuyết sửng sốt. . . . . .
Hàn Văn Hạo lạnh lùng buông thân thể của cô ra, xoay người đi ra khỏi màn lụa mỏng, nhanh chóng rời khỏi ............Hạ Tuyết một mình đứng trên sân cỏ, bầu trời dần dần sụp tối, khóc một lúc thật lâu, cuối cùng cảm xúc có chút bình tĩnh, lau nhẹ nước mắt, đi về phía trước, thật không ngờ, lúc cô đi qua sân cỏ, phải đi vòng qua khán đài màu trắng để đi vào đại sảnh, vừa vặn nhìn thấy Hàn Văn Hạo vừa tiễn đưa khách quý ra về, cũng muốn đi vào trong, Hạ Tuyết lập tức ôm vai, đứng tựa vào bên cạnh khán đài, mặt không chút thay đổi. . . . . ."Chú ơi, giúp cháu lấy bong bóng kia có được hay không?" Một đứa bé trai nhẹ nhàng gọi.
Hạ Tuyết nghe tiếng nói này, tò mò, hơi xoay người lại, nhìn ra sân cỏ, Hàn Văn Hạo đứng trước mặt một đứa bé trai năm tuổi, liếc mắt nhìn một bong bóng treo trên ngọn cây bông gòn, anh nhìn đứa bé kia mỉm cười nói: "Bong bóng này bay rất cao, tay không với tới, chú bảo người mua cho cháu một cái khác!"
Hạ Tuyết nghe nói, tức giận vén chiếc váy dài đi tới, vừa nhìn vẻ mặt đứa bé trai đầy thất vọng, vừa cao giọng nói: "Anh thật không có đầu óc! Đứa bé thích một cái gì, thì chỉ một cái đó ! ! Anh có mua cho nó một vạn cái, nó cũng chỉ nhớ đến cái bong bóng này! !"
Hàn Văn Hạo quay đầu lại, nhìn Hạ Tuyết tóc dài phất phới đi tới, rất không khách khí nhìn anh chằm chằm, ánh mắt anh chớp lóe, ngẩng đầu nhìn bong bóng treo cao gần 2 mét, cười lạnh nói: "Như thế nào? Cô muốn lấy xuống cho nó?"
Hạ Tuyết hung hăng trợn mắt nhìn anh, cúi xuống, ngồi xổm trước mặt đứa bé trai, mỉm cười nói: "Bảo bối! Đừng buồn, đừng nóng vội! Dì sẽ giúp cháu lấy lại bong bóng đó, được không?"
Đứa bé trai vô cùng ngạc nhiên, mừng rỡ nhìn Hạ Tuyết, cười nói: "Thật vậy chăng?"
"Thật! !" Hạ Tuyết đột nhiên cười, sau đó quay đầu lại, rất không khách khí nhìn Hàn Văn Hạo nói: "Anh vẫn còn đứng ngẫn ra đó làm gì? Nghĩ cách lấy bong bóng xuống đi? Nhìn bộ dáng này của anh, sau này kết hôn rồi làm cha, đứa trẻ sẽ thích anh sao?"
Hàn Văn Hạo đột nhiên cười, nhìn Hạ Tuyết nói: "Tôi không cần cô quan tâm chuyện làm cha của tôi! Cô đồng ý lấy xuống, vậy thì cô lấy đi! Hiện tại nhân viên phục vụ đều ở trong đại sảnh, nếu xảy ra chuyện, ngã gãy chân, thì trở thành chim xanh thật sự!"
"Hừ! Lấy thì lấy! Không nhất thiết phải châm chọc như vậy ! Sáu năm rồi, anh một chút cũng không thay đổi! Vẫn phúc hắc một cách ghê tởm!" Hạ Tuyết nói xong, ngẩng đầu nhìn bong bóng treo trên ngọn cây, đang bay bay trong gió, cô nghĩ nghĩ, cắn môi dưới, liền cởi đôi giày thủy tinh đính kim cương vô giá . . . . . .
Hàn Văn Hạo nhướng mày, hỏi: "Cô muốn làm gì?"
"Trèo lên cây lấy bong bóng cho nó!" Hạ Tuyết xoay người nhìn anh, trong trẻo nói.
Hàn Văn Hạo lạnh lùng cười, có chút không thể tin nhìn cô nói: "Thật khó được, bây giờ là bạn gái tôn quý của Daniel, còn là ảnh hậu, lại vẫn giữ tâm hồn ngây thơ!"
Hạ Tuyết "hừ" một tiếng, chân trần đi tới trước mặt anh, nhìn thẳng vào mắt anh nói: "Tại sao anh biết tôi là ảnh hậu?"
Hàn Văn Hạo không lên tiếng, chỉ nhìn cô, gió biển thổi phất những sợi tóc trên eo cô, vài sợi tóc bay lên vướng vít trên mặt anh. . . . . .
Hạ Tuyết nhìn anh, tức giận gằn từng tiếng, nói: "Ảnh hậu này là tôi cắn răng, dùng kinh nghiệm xương máu, đi tới ! Chỉ bằng trái tim đơn thuần, đi tới ! Tôi không giống anh, vô tình, lạnh lùng, tàn nhẫn!"
Vẻ mặt Hàn Văn Hạo hơi nghiêng, trong đôi mắt lóe lên giống như con báo nhỏ, anh cong môi cười nói: "Nếu không lạnh lùng tàn nhẫn, có lẽ cô cũng không sống được đến bây giờ!"
Hạ Tuyết sửng sốt, nghe trong lời nói của anh có ý gì, nghi ngờ nhìn anh, hỏi: "Anh có ý gì?"
Ánh mắt Hàn Văn Hạo chớp lóe, cười lạnh nói: "Nếu không lạnh lùng, tàn nhẫn vứt bỏ cô, hôm nay cô được phong quang như thế này sao? Không phải cô nên là cảm tạ tôi sao?"
Hạ Tuyết thở phì phò tức giận, không để ý đến anh, chỉ xoay người nói: "Tôi chẳng muốn nói chuyện với người như anh!"
Hàn Văn Hạo tiến lên một bước, khom người xuống, ôm lấy cái mông của cô, đưa cả người cô lên cao!
"Anh muốn làm gì?" Hạ Tuyết không tự chủ, ôm lấy cổ của anh, tức giận hỏi!
"Nắm quả bóng đi! ! Lấy quả bóng xuống! Tôi không muốn cô ngã chết trong lễ đính hôn của tôi! Tôi và Daniel còn hợp tác buôn bán rất quan trọng! Không thể bị hủy trong tayngười phụ nữ này!" Hàn Văn Hạo tàn nhẫn nói.
"Hừ!" Hạ Tuyết không để ý anh, lại phát hiện anh thật sự rất cao, mình bị ôm đưa lên, lại có thể duỗi tay ra, liền bắt được bong bóng nhiều màu trong tay, cô hưng phấn cười, nói với đứa bé trai: "Nhìn đi! Dì lấy được bong bóng cho cháu rồi này ?"
"Cám ơn dì!" Đứa bé trai ngẩng đầu nhìn Hạ Tuyết tay cầm bóng vui vẻ nói.
"Không cần khách khí!" Hạ Tuyết cười đối Hàn Văn Hạo nói: "Thả tôi xuống!"
Hàn Văn Hạo cố ý nhẹ buông tay, để cho cả người Hạ Tuyết nhanh chóng rơi xuống ..........
"A ......." Hạ Tuyết sợ hãi kêu lên, hai tay không tự chủ ôm lấy cổ Hàn Văn Hạo, sợ tới mức mặt trắng bệch, thở phì phò. . . . . .
Hàn Văn Hạo hơi ngẩng đầu, ánh mắt bá đạo chớp lóe, tay dừng nơi phần xẻ chiếc váy dài của cô, tiếp xúc da thịt mềm nhẵn giữa hai chân cô, nhanh chóng quét lên trên, cách lớp vải mềm mại, trượt dọc theo cái mông hơi vểnh đến bên eo cô, hung hăng ôm vào, để cho cả người cô dí sát vào thân thể anh, bộ ngực sữa đầy đặn duyên dáng dính vào trong lồng ngực anh, trông rất mập mờ. . . . . .
Hạ Tuyết cắn răng, hai tay chụp vào vai của anh, muốn đẩy anh ra. . . . . .
Hàn Văn Hạo lại bá đạo ôm chặt, cúi xuống gõ nhẹ trên trán của cô nói: "Tôi nói cho cô biết! Nếu trở lại thì phải sống cho tốt, làm bạn gái tôn quý của Daniel, đừng lượn vòng giữa anh em tôi! Nếu không, cô càng đau khổ hơn! Tôi cũng sẽ không buông tha cho cô!"
Hạ Tuyết cười, nhìn anh nói: "Anh nghĩ rằng tôi vẫn còn là Hạ Tuyết của sáu năm trước? Tôi muốn cuộc sống của tôi như thế nào, không cần anh lắm miệng!"
Hàn Văn Hạo cũng chậm rãi cười, nói: "Phải không?"
Anh vừa nói xong, nhanh chóng ôm lấy eo cô, xoay tròn một cái, hai người tựa vào tấm vải lụa mỏng màu trắng trên khán đài, ánh mắt của anh lạnh lùng, đem cả người cô đè lên vách tường khán đài, giữa cơn gió rét lạnh, lụa mỏng bay phất phới, anh đột nhiên cúi đầu muốn hôn lên cô môi ...........
"Anh dám! !" Hạ Tuyết tức giận đẩy anh ra!
"Tôi không dám? Thế giới này không có gì là Hàn Văn Hạo tôi không chiếm được ! Chỉ xem tôi có muốn hay không thôi!" ánh mắt chớp lóe giống như con báo nhỏ, siết chặt chiếc eo nhỏ nhắn của cô, lại cúi xuống! !
Vẻ mặt Hạ Tuyết lạnh lùng, tay nhanh chóng duỗi ra, rút một cây trâm bạch kim cài phía sau đầu, kề vào trên cổ Hàn Văn Hạo, tức giận toàn thân phát run nói: "Đừng đụng vào tôi ! Anh không có tư cách!"
Hàn Văn Hạo lạnh lùng nhìn cô, cảm nhận cái trâm cài đầu lạnh băng, nhìn cô đầy thâm ý, nói: "Tốt! Làm tốt lắm! Phải như vậy!"
Hạ Tuyết sửng sốt. . . . . .
Hàn Văn Hạo lạnh lùng buông thân thể của cô ra, xoay người đi ra khỏi màn lụa mỏng, nhanh chóng rời khỏi ............
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro