Phần 29

"Đây là cuộc sống của cô ấy, tôi không can dự vào. . . . . ." Hạ Tuyết nói xong, dừng xe trước cửa khách sạn, vén váy, bước ra xe, đi đến quán cà phê trước đại sảnh khách sạn, lúc cô đi tới trước quán cà phê, nhìn thấy Phó Thiên Minh, tuổi chừng 50, là người đàn ông vô cùng lịch sự nho nhã, mặc áo sơ mi trắng sạch sẽ, quần tây đen, đang cầm kịch bản, ngồi trước ly cà phê, trao đổi với trợ lý tình huống gì, khi nói chuyện, ánh mắt vô cùng chăm chú, chân thành nhìn vào ánh mắt người kia, cho đến khi người kia gật đầu, ông ta mới yên lòng uống cà phê. . . . . .


Hạ Tuyết tháo mắt kính, mỉm cười đi tới Phó Thiên Minh . . . . . .


Trong lúc này! !


Có một vài phóng viên theo đuổi sinh hoạt cá nhân của minh tinh, ngoài ý muốn, phát hiện ảnh hậu Pháp, Hạ Tuyết, gặp mặt Phó đạo diễn tại quán cà phê, nghe nói Hạ Tuyết diễn vai nữ chính "Trà Hoa Nữ", nhưng vì yêu cầu quá cao, cho nên công ty đại diện của Hạ Tuyết cũng chưa tỏ thái độ, hôm nay cuộc gặp gỡ này, nhất định đàm phán ký hợp đồng bộ phim "Trà Hoa Nữ", các phóng viên phấn khởi đứng bên ngoài cửa thủy tinh trong suốt của khách sạn, giơ lên máy ảnh chụp hình ảnh đạo diễn Phó Thiên Minh và Hạ Tuyết trò chuyện với nhau thật vui, đặc biệt có thể nhìn thấy hình ảnh Hạ Tuyết và đạo diễn Phó Thiên Minh tay nâng ly cà phê, giống như chúc mừng hợp tác vui vẻ.


Một lão phóng viên nhiều kinh nghiệm vừa chụp hình, vừa vươn tay vỗ trán, đắc ý nói: "Thêm một chút gì vào đi! Hiện tại, tin tức của cô ấy rất có giá trị! Chúng ta nhất định không thể buông tha tin tức này!"


Phóng viên trẻ chạy vặt, tò mò nhìn đàn anh hỏi: "Thêm thứ gì vào?"


"Nghe nói cô ấy ở Pháp đóng bộ phim "Dịu dàng", tất cả đều do đạo diễn Trương Kính Trung ủng hộ, còn nói xem như cha ủng hộ con gái, chuyện này khẳng định có quỷ!"


"Anh nghi ngờ Hạ Tuyết là........Trương Kính Trung. . . . . ."


"Tin tức này bỏ qua việc đúng hay sai, mà cả hai có sẳn mâu thuẫn, cậu lập tức tra trang web nước ngoài, tìm tin tức của cô ấy và các Đạo Diễn nói chuyện với nhau, thu thập lại cho tôi, sau đó giao cho Văn phòng tạp chí Hoa Văn chúng ta, nói cô ấy dựa vào đạo diễn thượng vị! ! Trước khi nói, làm cho các diễn đàn ồn ào lên, chúng ta có nguồn thông tin cho biết Hạ Tuyết ban đêm đến thăm nhà Trương Kính Trung, có cử chỉ thân mật!" Tên phóng viên già nói.


"A?" phóng viên trẻ vẫn còn non nớt, nghe tin tức như vậy, có chút sợ hãi nói: "Không sợ bị kiện sao?"


"Bên kia paparazzi sẽ viết bài mập mờ một chút, khuôn mẫu một chút! Chuyện như vậy, chúng ta không xen vào! hiện tại cô ấy rất nổi tiếng, chúng ta nhất định phải tung tin bát quái ra! Phương tiện truyền thông khác hận không thể mạnh mẽ đem cô ấy lột ra để kiếm tiền!!"


"Không phải cô ấy là bạn gái của Daniel, Tổng Tài tập đoàn Toàn Cầu sao?" Phóng viên trẻ nói.


"Cậu lo nhiều nhiều như vậy làm gì? Cô ấy và Tổng Tài tập đoàn Toàn Cầu cùng một chỗ, còn tin tức cái rắm? Chúng ta phải tự tung tin tức ra ngoài! ! Đúng rồi! ! Lần này tranh cử vai nữ chính "Trà Hoa Nữ" còn có người nào?" Lão phóng viên hỏi lại.


"Cẩn Nhu. . . . . . Phạm Tinh. . . . . . Cung Tân Tân"


"Tốt! Lập tức đem bức ảnh đăng lên, lấy tiêu đề "Trà Hoa Nữ" bị nghi ngờ cạnh tranh không lành mạnh, Hạ Tuyết theo phong cách trước kia, đi tìm đạo diễn để tranh đoạt vai diễn. Cẩn Nhu, Phạm Tinh, Cung Tân Tân, ba nữ chính bị thất bại! Lượng tiêu thụ lần này, chúng ta nhất định kiếm lời như điên rồi! !"



Công ty điện ảnh và truyền hình ONE-KING! !


Lầu 12, phòng nghỉ!


Phạm Tinh cầm quyển tạp chí, nhìn bức ảnh Hạ Tuyết và đạo diễn uống cà phê, tiêu đề lại viết: Ba hoa đán của ONE KING bị thất bại thảm hại, cô tức giận đem quyển tạp chí xoay vặn thành một cục, ném vào sọt rác, nhìn người đại diện kêu to: "Hạ Tuyết này thật quá đáng ! ! không biết quy tắc của giới giải trí một chút nào sao? ? Sao có thể một mình gặp đạo diễn đăng báo? Cô ta quá kiêu ngạo hay không? Trong giới giải trí, ai có thể đứng đầu cả đời? Chúng tôi cũng chưa thử vai, đã nói chúng tôi bị thất bại sao ?"


Cẩn Nhu ngồi trên sofa, bưng ly cà phê vừa uống vừa nghĩ. . . . . .


Cung Tân Tân tuy rằng tức giận, nhưng nhìn Cẩn Nhu nói: "Nghe báo chí, tạp chí đều nói, cô có cơ hội rất lớn để diễn vai "Trà Hoa Nữ", bây giờ làm sao? Cô không thể diễn nữa!"


Cẩn Nhu ngẩng đầu, nhìn Cung Tân Tân cười nhạt nói: "Trong giới giải trí này chính là như vậy, cơ hội đến, cơ hội đi, quyền quyết định không nằm trong tay chúng ta!"


Cung Tân Tân ôm vai nhìn Cẩn Nhu, trào phúng cười nói: "Lên giường, không phải sẽ đạt mục đích sao ?"


Cẩn Nhu mỉm cười nhìn các cô nói: "Cái vòng lẩn quẩn này, nếu muốn cùng người khác lên giường để nhận vai diễn, còn nhiều cơ hội mà! Nhiều tôi không nhiều lắm, ít tôi không ít chút nào, nhưng tôi muốn trong sạch một chút, không được sao?"


"Giữ thân trong sạch để gả cho nhà giàu sao? Không phải cô đã gả một lần rồi sao? Còn muốn tái giá sao?" Phạm Tinh cũng tham gia đối phó Cẩn Nhu, cười nói.


Cẩn Nhu mỉm cười nhìn các cô, nhàn nhạt nói: "Chỉ cần bản thân mình cảm thấy kiêu ngạo, có gan xuất hiện trước ống kính, sáng tạo một chút thành tích, sẽ giúp tôi rửa sạch khuất nhục trong quá khứ, không phải là có thể sao? Người khác vĩnh viễn chỉ biết đến tin tức sáng tạo của cô hôm nay ......"


"Chậc!" Cung Tân Tân cười lạnh nói: "Chỉ bằng cô?"


"Các người từ từ tán gẫu, không quấy rầy, tôi còn phải quay quảng cáo!" Cẩn Nhu chậm rãi đứng lên, đi ra khỏi phòng nghỉ, vẻ mặt lạnh lùng, nói với Tiểu Mễ đi phía sau: "Đem di động cho tôi !"


"Vâng!" Tiểu Mễ lập tức chuyển điện thoại di động cho Cẩn Nhu.


Cẩn Nhu chậm rãi nhấn số điện thoại của phóng Lưu, cười nói: "Alo! Lưu ký giả! Lần trước tôi nói muốn cho ông một tin tức có một không hai, vẫn thiếu đến bây giờ. . . . . . bây giờ tôi cho ông. . . . . . Có quan hệ đến ảnh chụp của Cung Tân Tân cùng với một thương gia nghỉ đêm không về, còn có ảnh khiêu dâm của cô ấy. . . . . ."


Tiểu Mễ hưng phấn nghe tin tức này, sau khi Cẩn Nhu cúp điện thoại, cô lập tức đi tới, hưng phấn nói: "Cẩn Nhu, cô phải cho cô ta biết một chút lợi hại, nếu không, còn tưởng rằng chúng ta dễ bị khi dễ! Mặc kệ lần này Hạ Tuyết rốt cuộc có tham thử vai hay không, chúng ta cũng phải đẩy họ xuống trước! Ôi chao! tác phong của cô giống như Hồ Điệp a!"


Cẩn Nhu nhàn nhạt cười, đưa điện thoại di động cất.


"Bất quá. . . . . . Phiền toái nhất chính là, Hạ Tuyết chắc không tham gia thử vai "Trà Hoa Nữ" nhỉ? một cơ hội tốt như vậy, cứ như vậy bỏ đi! Thật đáng buồn!" Tiểu Mễ bực tức nói.


Cẩn Nhu dựa vào cửa kính trước công ty, lạnh lùng nhìn bộ dáng các diễn viên mới khúm núm, cô chậm rãi cười nói: "Mỗi người cũng phải bắt đầu lại một lần, Hạ Tuyết cũng không ngoại lệ. . . . . ."


"Nhưng hiện tại cô ấy là ảnh hậu. . . . . ."


"Ảnh hậu thì thế nào, tôi có biện pháp làm cho cô ta từ bỏ vai diễn "Trà Hoa Nữ"!" Cẩn Nhu định liệu trước cười nói.


"Cô có biện pháp nào?" Tiểu Mễ giật mình hỏi!


Cẩn Nhu không trả lời, chỉ ôm vai rời khỏi, vừa đi vừa nhớ tới sáu năm trước, Hạ Tuyết cùng Hàn Văn Hạo qua đêm. . . . . . Chỉ cần từng là phụ nữ dính đến Hàn Văn Hạo, tất cả đều thân bại danh liệt, bao gồm cả Dạ Thiên Thiên đang đau buồn kia. . . . . .


Cô ta vừa nghĩ, đột nhiên cầm điện thoại di động, bấm số Lưu ký giả, mỉm cười nói: "Lưu ký giả, tôi cho ông một tin tức có quan hệ người tranh cử ảnh hậu Giải Kim Mã, Hạ Tuyết. . . . . . tin tức rất lớn liên quan đến sáu năm trước . . . . ."Công ty điện ảnh và truyền hình quốc tế Toàn Cầu!


Văn phòng Tổng giám đốc!


Isha mặc đồ công sở màu đen, ngồi trên ghế da, hoa văn móng tay bóng loáng, cầm quyển tạp chí giơ lên cao, nhìn thấy trên tin tức trang bìa có liên quan đến Hạ Tuyết được đạo diễn Trương Kính Trung bao nuôi, thậm chí còn nói bóng gió, sáu năm trước Hạ Tuyết đã là người tình bí mật của Trương Kính Trung, cho nên mới được đến Học viện điện ảnh Pháp học tập, cô đột nhiên cười, cảm thấy truyền thông trong nước thật là càng ngày càng vượt qua nước ngoài, không trách được trình độ kinh tế tăng trưởng nhanh như vậy, cô nhấn số điện thoại phòng thư ký!


"Vâng! Tổng Giám đốc!" Thư ký lập tức tiếp điện thoại.


Isha hỏi: "Lần này cạnh tranh vai diễn "Trà Hoa Nữ" với Hạ Tuyết gồm có những ai?"


"Cẩn Nhu, Cung Tân Tân và Phạm Tinh!" Thư ký lập tức trả lời.


"Ba người kia thuộc công ty đại diện nào?" Isha hỏi lại.


"Cùng thuộc quốc tế ONE-KING!" Thư ký trả lời ngay.


Isha để điện thoại xuống, đột nhiên nở nụ cười lạnh, lập tức bấm số điện thoại cho Lynda.


"Xin chào!" Đêm qua, Lynda cùng người bạn nhỏ tài trợ uống rượu, say lúy túy, hời hợt nhận điện thoại.


"Tôi là Isha!" Isha trực tiếp báo tên.


Lynda nằm trên giường, đột nhiên mở mắt, cầm điện thoại di động hơi hưng phấn, cười nói: "Xin chào. . . . . . Có chuyện gì sao?"


Isha nghĩ nghĩ, muốn nói ngắn gọn, nở nụ cười. . . . . ."Tạp chí hôm nay cô đã xem chưa? Tin tức thật nhanh a! Xem ra Hạ Tuyết của chúng tôi ở trong nước nổi tiếng rất nhanh!"


Lynda lập tức cầm máy tính bảng, nhanh chóng mở lên, vừa lướt qua trang báo tin tức giải trí, vừa mỉm cười nói: "Tôi với Hạ Tuyết là người quen cũ, cô ấy được nổi tiếng, tôi vô cùng vui vẻ!"


Isha không nghe hết lời, mà cắt ngang: "Vì vai diễn "Trà Hoa Nữ" lần này, mà bộ phim của cô ấy còn chứa chiếu trong nước, lại gặp chuyện thế này, thật sự là làm cho người ta không thoải mái!"


Rốt cuộc Lynda mở bản tin giải trí, lập tức nhìn thấy bức ảnh Hạ Tuyết và đạo diễn Phó Thiên Minh ngồi trong quán cà phê vừa cười vừa nói, tiêu đề đề cập đến chuyện Hạ Tuyết câu dẫn đạo diễn, cô đột nhiên cười nói: "Loại tin tức giải trí tầm thường này, cô không cần lãng phí thời gian quý giá chứ?"


"Đương nhiên". Isha mỉm cười nói: "Chuyện này, rốt cuộc có quan hệ với One-King hay không, tôi không nói nhiều, nhưng lần này cạnh tranh vai diễn "Trà Hoa Nữ" với Hạ Tuyết, là ba nữ minh tinh, mà người này thuộc công ty ONE KING, tôi có chút không thoải mái! Chờ chúng tôi mở họp báo, truy cứu toàn bộ trách nhiệm pháp luật! Tôi hi vọng quý công ty đừng vì chuyện này, đổ thêm dầu vào lửa! Hạ Tuyết vừa mới về nước, có lẽ cô ấy cần tin tức, nhưng cô ấy không cần tin tức như vậy!"


Sau lưng Lynda dường như có ngọn lửa dần dần bốc cháy, cô đột nhiên cười nói: "Cô cảnh cáo tôi à! ?"


"Nếu có một ngày, xảy ra chuyện giống như vậy, cô cũng có thể cảnh cáo tôi!" Isha lạnh lùng nói.


"Hừ! Tôi quản lý diễn viên như thế nào, đó là chuyện của công ty chúng tôi, không cần cô lắm miệng!" Lynda không khách khí nói.


"Nếu như cô có thể bảo đảm diễn viên nào cũng đều lập đền thờ trinh tiết, ngược lại tôi cũng không có vấn đề gì! Dù sao tôi không thể đảm bảo người của tôi ! nhưng chúng ta đều hiểu rõ nhau phải không?" Isha mỉm cười nói.


"Không có việc gì thì ít nói nhảm!" Lynda lập tức tắt điện thoại!


Isha mỉm cười ngồi trên sofa, cười thật vui vẻ, trợ lý Văn Văn đứng một bên, nhìn Isha có chút khó hiểu nói: "Tổng Giám, tôi có điểm không rõ, thật ra tin tức này không hẳn là ONE KING tung ra! Tôi xem tình huống không giống a! Tại sao cô phải gọi cuộc điện thoại này?"


Isha cầm lấy văn kiện, cười lạnh nói: "Có lẽ tin tức này, không liên quan đến ONE KING! Nhưng nếu tôi không cảnh cáo bọn họ, bọn họ tưởng Công ty chúng ta dễ ức hiếp! Còn tưởng rằng Hạ Tuyết dễ bị khi dễ! ! Ai biết ba nữ diễn viên kia muốn làm chuyện gì phía sau lưng? Tôi muốn Lynda ra mặt, thay tôi giải quyết chuyện này, không phải tốt sao?"


Văn Văn nghe xong, vô cùng bội phục nở nụ cười nói: "Tổng Giám, cô thật sự rất lợi hại a!"


Isha khẽ cười, nhíu mày hỏi: "Hạ Tuyết đâu?"


"Dường như đang chuẩn bị đến nhà Trương Kính Trung!"


"Gọi cho cô ấy lập tức quay lại!" Isha ngồi trên ghế dựa, căn dặn nói.


"Vâng!" Trợ lý lập tức ra ngoài gọi điện thoại!


Isha cười lạnh một tiếng, nắm chặt quyển tạp chí nói: "Muốn đấu với tôi! ! Vẫn còn non lắm!"


*****


Lynda thắng gấp chiếc BMW trước cửa Công ty Giải trí và truyền hình quốc tế ONE KING, mang túi xách bước xuống xe, nóng nảy đi nhanh vào đại sảnh công ty, có một vài diễn viên đang bàn luận tin tức liên quan đến Hạ Tuyết, cô chụp lấy quyển tạp chí, tức giận nói: "Suốt ngày, chỉ biết nói xấu chuyện người ta, cũng không biết luyện tập kỹ năng diễn xuất, hát ca cho tốt! ! Tin tức này, là chuyện của các người quan tâm hả! ! ? Tôi nói cho các người biết, nếu ai dám nói với phóng viên bất luận tin tức nào liên quan đến Hạ Tuyết, tôi từ từ sẽ lột da các người đem chiên giòn! !"


Mọi người lập tức không dám lên tiếng! !


Lynda giận dữ cầm lấy quyển tạp chí đi vào thang máy! !


Cung Tân Tân và Phạm Tinh hồi hộp ngồi trên sofa, nhìn Lynda tức giận cầm quyển tạp chí đi tới, ném quyển báo trên bàn trà, ánh mắt bén nhọn nhìn các cô nói: "Nói cho tôi biết! ! Chuyện này có quan hệ với các người hay không?"


Cung Tân Tân và Phạm Tinh lập tức cười nói: "Chúng tôi đâu dám? Cô ấy là ảnh hậu mà? Còn là bạn gái của Tổng Tài tập đoàn Toàn Cầu. . . . . ."


Lynda vừa nghe xong, hai mắt nóng lên, cầm lấy quyển tạp chí đập lên người bọn họ nói: "Tôi kêu các người nói nhảm sao, tôi kêu các người nói nhảm sao!! Ánh mắt của các người nhìn thấy cô ấy và Tổng Tài tập đoàn Toàn Cầu có quan hệ sao? Nếu ánh mắt các người nhìn không thấy, thì các người đừng nói lung tung! ! Nếu các ngươi dám nói chuyện này với bọn phóng viên, tôi sẽ hút máu của các người 35 năm!! Tôi cho các người trọn đời không thể xoay người được! !"


Cung Tân Tân và Phạm Tinh lập tức im miệng! !


"Sau này tin tức có liên quan đến Hạ Tuyết, các người còn nhiều lời! ! Xem tôi làm sao thu thập các người! !" Lynda nghĩ nghĩ, lập tức hỏi: "Cẩn Nhu đâu!"


"Dường như cô ấy có việc đi ra ngoài! !" Cung Tân Tân hồi hộp nói.


Ánh mắt Lynda chớp lóe!


*****


Cẩn Nhu ngồi trong quán cà phê, trước khách sạn, tháo mắt kính, trong tay cầm một USB, tay hơi giơ cao, nhìn Lưu ký giả đắc ý nói: "Đây là tất cả bí mật sáu năm trước của Hạ Tuyết!"


Lưu ký giả vừa nghe, lập tức vươn tay, muốn lấy USB kia, nhưng Cẩn Nhu rút tay lại, nhìn Lưu ký giả nói: "Đừng để liên quan đến tôi!"


"Yên tâm! Sau này, tin tức cô cứ đổ lên người tôi !" Lưu ký giả hưng phấn cười nói.


Cẩn Nhu mỉm cười cầm USB trong tay định đưa cho Lưu ký giả, nhưng điện thoại phía sau vang lên!


Cô ta nhướng mày!"Alô!" Cẩn Nhu cầm điện thoại di động, nhẹ giọng đáp lời, nhìn Lưu ký giả đang hồi hộp nhìn mình, ngón tay thon dài của cô gõ nhẹ, cẩn thận nhìn USB. . . . .


"Bây giờ cô đang ở đâu?" Lynda lạnh lùng hỏi.


Cẩn Nhu do dự liếc mắt nhìn Lưu ký giả, chậm rãi nói: "Ở quán cà phê uống trà với bạn bè!"


"Cô có bạn bè sao? Tại sao tôi không biết?" Lynda châm chọc hỏi, cô cũng không quá thích Cẩn Nhu, nhưng Tổng Giám đốc Trác Bách Quân vô cùng thích!


Cẩn Nhu không lên tiếng, đôi mắt đẹp khẽ chớp, hỏi: "Cô có chuyện gì sao?"


"Tôi cảnh cáo cô, tin tức có liên quan đến "Trà Hoa Nữ", nếu có một chữ từ trong miệng cô nói ra, chính là cô đang đánh cuộc sự nghiệp của cô!" Lynda tức giận nói.


Ánh mắt Cẩn Nhu do dự, có chút khó hiểu cười hỏi: "Cô có ý tứ gì? Cho tới bây giờ tôi cũng chưa nghĩ tới muốn làm chuyện gì khác".


Lynda cười lạnh nói: "Không có thì tốt nhất! Tôi vừa mới cảnh cáo Tân Tân và Phạm Tinh, còn thiếu cô thôi ! Cẩn Nhu, đừng nói là tôi máu lạnh vô tình, không muốn nhắc nhở cô! trình độ bây giờ của cô, nếu muốn đấu với Hạ Tuyết, cô vẫn còn non! Nhất là cô nên biết, Tổng Giám đốc ONE KING, Văn Vũ chúng ta đấy! Mặc kệ xảy ra chuyện gì, Văn Vũ nhất định sẽ không thương tổn Hạ Tuyết! Tốt nhất cô phải hiểu rõ điểm này, đừng làm chuyện gì để hối hận! Cô đắc tội với ai, cô cũng không dễ chịu! Hợp đồng 6 năm vẫn còn trong tay tôi !"


Lồng ngực Cẩn Nhu phập phồng, nắm chặt USB trong tay, ánh mắt rối loạn chớp tia oán hận . . . . Cô lạnh lùng, cười hỏi: "Cô cũng cảnh cáo Tân Tân và Phạm Tinh như vậy sao?"


"Tôi biế trong miệng các cô không sạch sẽ, nhưng bọn họ không đủ lớn mật! Về vai diễn "Trà Hoa Nữ", công ty cố gắng tranh thủ cho các người, nhưng tốt nhất cô không cần quá quan tâm!" Lynda cúp điện thoại!


Cẩn Nhu nắm chặt USB, hốc mắt ngân ngấn nước, nghẹn ngào cười lạnh nói: "Hạ Tuyết......Tất cả mọi thứ là Hạ Tuyết, cô ta rốt cuộc có cái gì hay, đáng để cho các người trả giá vì cô ta!! Tôi cũng không tin tôi không vặn ngã được cô ta! !"


Lưu ký giả có chút hồi hộp cười nói: "Xảy ra chuyện gì? Có phải công ty thúc giục cô trở về hay không? Cô đưa USB cho tôi trước, cô đi gấp đi!"


Cẩn Nhu ngẩng đầu nhìn hắn một cái, nín thở nhìn USB, lại tức giận thở phì phò, cắn môi dưới, chậm rãi đem USB bỏ vào trong túi, vẻ mặt lạnh lùng, đứng lên, không nói tiếng nào, đi ra ngoài! !


"Này! !" Lưu ký giả lo lắng nói: "Cô không đưa USB cho tôi sao?"


Cẩn Nhu cũng không quay đầu lại, đi ra đường lớn khách sạn, một trận gió lạnh đập vào mặt, hạt mưa bay tán loạn, mưa lớn đổ ập xuống, trong không trung lóe sáng, tất cả mọi thứ xung quanh đột nhiên lạnh lẽo, cô không chút cảm giác nào, cứ đi về phía trước, mặc ưa rơi rụng, tối tăm cũng mặc kệ, chỉ nghĩ đến lúc mình mới vừa bước chân vào nghiệp diễn viên, được thông báo tiết mục giải trí đầu tiên, phải quay ngoại cảnh, mặc quần áo lót, đến bờ biển cùng với các minh tinh chơi trò chơi, cuối cùng cô thua cuộc, phải đưa tay vào trong lồng sắt, bắt rắn. . . . . .


Lúc ấy cô khóc lóc nói không chịu làm, giám chế lập tức ném tiết mục biểu diễn, hung hăng mắng chửi cô, cô ình là ảnh hậu sao? Cô là ngôi sao lớn sao? Cô là cái quái gì? Cô chính là cục cức!! đừng ở chỗ này giả vờ ngây thơ, muốn làm bộ làm tịch thì đừng làm minh tinh!


Cẩn Nhu đột nhiên cười, nước mắt lăn xuống, thê lương nhớ lại từng ly từng tý trong quá khứ, cô giễu cợt ông trời. . . . . ."Tại sao cô ta lại may mắn hơn tôi? Tôi có cái gì không bằng cô ta? Cô cho là chỉ có cô mới có cuộc sống bi thảm sao? Sáu năm qua, nếu cô lựa chọn rời khỏi, tại sao muốn trở về? Mà vừa về đến đã cướp đi vai diễn rất quan trọng trong đời tôi, cô có biết mấy năm nay, tôi vất vả bao nhiêu để trèo lên không?"


Cô đi trong mưa, cả người ướt đẫm, lạnh phát run, lại nhớ lúc trước cùng nhà tài trợ ăn cơm, ánh mắt bọn hắn lóe sáng nhìn mình tươi cười, cô cố gắng bình tỉnh ngồi một chỗ, nhưng dần dần cảm giác tay bọn họ, mò vào trong váy của mình, ở giữa đùi mình vuốt ve, cô đành phải từng ly, từng ly rượu uống vào trong bụng, sau cùng không thể nhịn được nữa nhảy dựng lên, chạy ra ngoài khóc, lại nghe nhà tài trợ ở bên trong mắng to, làm kỹ nữ đừng đến đây tiếp lão tử uống rượu, sờ cô là để mắt đến cô, Cẩn Nhu ở bên ngoài, che miệng khóc rống, mặc dù nghe Lynda ở bên trong bênh vực mình, nhưng giữa hai chân ngứa ngái, làm cho cô vô cùng chán ghét bản thân mình, lúc nữa đêm, cô ngâm mình trong bồn tắm lớn, càng không ngừng cọ rửa thân thể mình, càng không ngừng khóc lớn..........


Cẩn Nhu đứng trước đèn xanh đèn đỏ, giống như nhìn thấy mình đang ở trong bồn tắm lớn, sau cùng chìm xuống đáy nước, thở một hơi cuối cùng, trong nháy mắt sắp gặp được Tử Thần, mình giống như được trọng sinh từ trong nước vùng vẫy, hai mắt lóe sáng, tức giận kêu to: "Sẽ có một ngày, tôi muốn mọi người xung quanh hầu hạ tôi như nữ hoàng ! ! Trả lại cho tôi những gì đã từng chịu bị lăng nhục!"


Đèn xanh đèn đỏ sáng lên! !


Ánh mắt Cẩn Nhu càng lúc càng kiên định, cô nắm chặt túi xách, lồng ngực phập phồng khẽ nói: "Tôi nhất định không thể buông tha "Trà Hoa Nữ", nhất định không thể!! Tuyệt không thể!! Đây là cơ hội duy nhất trong đời tôi!!"


Mưa to ập tới! ! Mưa vô tình trút lên thân thể mềm mại của cô, cô không còn cảm giác, chỉ đứng bên đường, mặc ưa rơi rụng, hai mắt lạnh lùng, lóe sáng! !


Một chiếc xe Rolls-Royce màu bạc chậm rãi chạy tới bên đường, thư ký Sophie cầm văn kiện, giải thích lịch trình sắp tới cho Daniel, các bạn đang xem bộ truyện vợ trước giá trên trời từ diendanlequydon . Daniel vừa nghe vừa nhìn gốc cây dương bên đường, mưa trắng xoá nhưng cành cây xanh mượt, rất nhiều người đi đường che dù màu xanh, màu vàng, bước nhanh trên đường, cửa sổ từng ngôi nhà sáng lên, lộ ra ánh đèn màu vàng, màu xanh nhạt vô cùng đẹp đẽ và ấm áp ......


Hắn chậm rãi cười nói: "Khó trách Hạ Tuyết muốn về nước.......tất cả mọi thứ ở đây rất phát triển, dù không yêu thích, nhưng cũng rất quen thuộc . . . . . ."


Sophie mỉm cười nói: "Chủ nhân cũng là một nửa người Trung Quốc . . . . ."


"Cho nên tôi cũng yêu thích. . . . . ." Daniel mỉm cười nói xong, nhận cây bút máy từ tay thư ký, vừa muốn quay đầu lại, ký vào văn kiện, lúc xe chậm rãi chạy qua đèn xanh đèn đỏ, hắn nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc, hắn khẽ nhíu mày, ngồi thẳng lưng, quay đầu lại, quả thực nhìn thấy cô gái hôm đó bị mình đụng ngã, đang mờ mịt đứng trong mưa chờ đèn xanh đèn đỏ, toàn thân đều ướt đẫm, hắn nhướng mày, kêu nhỏ: "Dừng xe!"Mưa to tiếp tục trút xuống.


Sophie mang theo cây dù, từ trong xe đi tới, bước nhanh tới trước mặt Cẩn Nhu, đem cây dù trong tay đưa cho Cẩn Nhu, nói: "Tiểu thư. . . . . . Đây là chủ nhân chúng tôi đưa cho cô. . . . . ."


Cẩn Nhu quay đầu lại, trong mưa tò mò nhìn Sophie, lại nhìn chiếc xe Rolls-Royce màu bạc cách đó không xa, chậm rãi hỏi: "Chủ nhân của cô là. . . . ."


"Daniel tiên sinh. . . . . ." Sophie dịu dàng nói.


Ánh mắt Cẩn Nhu có chút lóe lên, lập tức hơi quay đầu, liếc mắt nhìn chiếc Rolls-Royce màu bạc bóng loáng trong mưa, giống như có thể xuyên thấu qua lớp kính thủy tinh màu trà kia, nhìn thấy một người đàn ông vô cùng đẹp trai, lịch sự nho nhã, phong thái vương tử tôn quý ngồi bên trong . . . . .


"Cô cầm chiếc dù che mưa đi, người cô đã ướt hết rồi !" Sophie đưa cây dù trong tay cho Cẩn Nhu.


Tay Cẩn Nhu đẩy cây dù ra, nói: "Tôi không cần!"


Sophie sửng sốt, đưa cây dù cho Cẩn Nhu nói: "Cầm đi. . . . . . đây là chiếc dù che mưa thôi, cô cần gì phải kiên trì như vậy, người cô đã ướt hết rồi. . . . . ."


Cẩn Nhu lại đẩy cây dù qua Sophie, kiên trì nói: "Tôi không cần. . . . . . Tôi không nhận sự ban ơn này, cô đi đi!"


"Cô. . . . . ." Sophie bất đắc dĩ nhìn cô ta, nhìn cô gái này dịu dàng, nhưng vô cùng cố chấp, thở dài một hơi, bất đắc dĩ che dù đi về. . . . . .


Daniel nhìn trước kính xe, khẽ cau mày.


Cẩn Nhu đứng trong mưa, thở gấp gáp, ánh mắt lóe lên, quả đấm nắm chặt, một chiếc ô tô chạy qua, bắn nước tung tóe lên người cô, đột nhiên thân người cô mềm nhũn hai mắt nhắm chặt, té xỉu trên đường cái. . . . . .


Daniel lập tức mở cửa xe, xẹt qua bên người Sophie, bước nhanh tới trước mặt Cẩn Nhu, bế cô lên, nhìn gương mặt cô gái đang bị ướt, tựa vào trước bộ ngực mình, hai mắt nhắm chặt, hắn nhướng mày, ôm lấy cô bước nhanh đi đến xe, ngồi vào phía sau xe, Daniel lập tức căn dặn tài xế đi đến bệnh viện! !


Ô tô chậm rãi khởi động, Daniel hồi hộp nhìn Cẩn Nhu trong lòng, hắn bất đắc dĩ vươn tay, chạm nhẹ vào khuôn mặt lạnh như băng của cô, nghi ngờ nói: "Cô ấy rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Tại sao một mình đứng gặp mưa?"


Sophie ngồi ở vị trí tay lái phụ quay đầu lại nhìn Daniel nói: "Vừa rồi lúc tôi đứng kế bên cô ấy, phát hiện cô đang khóc......Không biết có phải gặp chuyện gì hay không, tâm tình tan vỡ......"


Daniel nghe vậy, không lên tiếng, cởi tây phục của mình, cẩn thận choàng trên người Cẩn Nhu, sau đó căn dặn tài xế: "Mở máy điều hòa lớn một chút!! Nhanh lên!"


"Vâng!" Lái xe tăng tốc chạy về phía trước!


Điện thoại di động lúc này vang lên.


Daniel tiếp nhận Sophie đưa qua di động. . . . . ."Hello"


Hạ Tuyết che dù, đứng gần đài phun nước trước cửa khách sạn, nhìn đài phun nước trong mưa, lại có cảm giác tò mò kỳ lạ, cô mỉm cười nhìn cột nước màu trắng, nói với Daniel: "Cưng ơi, đột nhiên Isha bảo em phải về khách sạn, ngoan ngoãn như đứa trẻ, đột nhiên em lại có chút thời gian, muốn ăn cơm trưa với anh! vì thời gian tới em rất bận. . . . . ."


Daniel sửng sốt một chút, nhìn Cẩn Nhu trong lòng, do dự một lúc nói: "Thực xin lỗi, bảo bối, tạm thời anh đi không được, hôm nay có thể anh không cùng ăn cơm trưa với em được. . . . . ."


Hạ Tuyết ngạc nhiên cười nói: "Không thể nào? Không phải anh đã đàm phán xong việc, chuẩn bị trở lại khách sạn nghỉ trưa sao?"


"Uhm! Tạm thời có việc!" Daniel có chút bất đắc dĩ cười nói: "Em ngoan ngoãn một mình trở về khách sạn, ăn cơm trưa, ngủ một giấc, có thể anh đã trở về rồi, được không?"


Hạ Tuyết đành phải thất vọng cười nói: "Được rồi! Vất vả rồi."


"Uhm. . . . . ." Daniel đành phải cúp điện thoại, ở trong xe nhìn mưa đi qua, hắn có chút áy náy, bởi vì đã sáu năm qua, lần đầu tiên hắn lừa gạt cô.


*****


Hạ Tuyết cúp điện thoại, một mình miễn cưỡng che dù, đứng trước đài phun nước, ngây ngốc. . . . . . Đã sáu năm rồi, thành một loại thói quen, chỉ cần cô không biết làm gì, thì cứ ngẩn người, sâu xa nhìn về phía trước, đôi mắt trở nên bi thương, giống như tất cả mọi thứ xung quanh chỉ còn lại một mình cô! !


Cảm giác của Mộng Hàm rất đúng, nói rằng lúc ấy Tôn Minh coi trọng Hạ Tuyết, một trong những nguyên nhân chính là chỉ cần cô không cười, cả người sẽ hình thành một loại sắc thái vô cùng đau thương. . . . . .


Mưa to tiếp tục bay lả tả.


Hạ Tuyết che dù, đứng ngơ ngác trước đài phun nước, ánh mắt tối tăm, chớp nhẹ, xa xôi thăm thẳm, bỗng nhiên gió mưa lạnh lùng phất tới, làm ướt hết chiếc váy đen của cô.


Vẻ mặt Hàn Văn Hạo lạnh lùng cùng ba người thư ký đi ra khách sạn, vẫn muốn trong mưa to, đi về phía chiếc Rolls-Royce màu bạc của mình, lại nhìn thấy Hạ Tuyết một mình, che dù, đứng trước đài phun nước khổng lồ bên trái khách sạn, sâu xa nhìn phía trước, giống như bị mất hồn, đứng ở nơi đó, cực độ bi thương. . . . . . hắn nhướng mày, không muốn nghĩ gì, chỉ muốn đi ra xe, lại nhớ đến buổi tối sáu năm trước, nghe tiếng cô vừa khóc vừa cười, hắn quay đầu lại, nhìn Hạ Tuyết đứng trong mưa, biểu lộ đau thương, hắn nghĩ nghĩ, đành phải nói: "Đem chiếc dù cho tôi . . . . ."


"Vâng" Tả An Na lập tức đem cây dù đưa cho Hàn Văn Hạo.


Hàn Văn Hạo nhận lấy cây dù, vẻ mặt lạnh lùng đi tới bên Hạ Tuyết, cùng cô nhìn về phía đài phun nước kia, sâu kín hỏi: "Cô không có việc gì đứng trước cửa khách sạn của tôi làm gì? Không phải mới vừa rồi còn hăm hở! ! Tại sao bây giờ lại giống như đã chết rồi?"


Hạ Tuyết đang ngẩn người, phục hồi tinh thần, nhìn thấy Hàn Văn Hạo, hai mắt cô sáng lên, tức giận nói: "Ai giống đã chết rồi? Chỉ là đột nhiên tôi có chút thời gian rảnh, muốn cùng Daniel ăn cơm trưa, nhưng hắn không có thời gian! Tôi ngẩn người một chút thôi! Tôi thích ngẩn người vậy đó! Thật kỳ lạ!"


Hàn Văn Hạo quay đầu lại, nhìn cô, phát hiện hai tròng mắt của cô đã khôi phục lại bình thường, hắn mặt lạnh nói: "Không có việc gì thì đừng đứng trước cửa khách sạn của tôi!"


"Có bản lĩnh, anh đóng cửa khách sạn cho tôi xem!" Hạ Tuyết nói vừa xong, vừa muốn xoay người, lại nhìn thấy một chiếc Ferrari màu đỏ chạy như bay tới, đài phun đột nhiên quay ngược lại, bọt nước bắn tung tóe, cô sửng sốt, vừa định kéo cây dù che lại, nhưng bị một cánh tay mạnh mẽ ôm ngang thắt lưng, cô khẽ kêu một tiếng, đã nhìn thấy Hàn Văn Hạo một tay ôm mình vào trong ngực, nhanh chóng xoay tròn, che chắn bọt nước văng lên người cô! !


Hạ Tuyết sửng sốt tựa trong lòng Hàn Văn Hạo, cảm thụ được lồng ngực ấm áp của hắn, trái tim đập mạnh mẽ, cô sửng sốt ngẩng đầu, nhìn gương mặt hắn lạnh lẽo nhưng ánh mắt nóng bỏng, trái tim cô đập cuồng loạn, khẽ chớp hai hai mắt, vẫn chưa phục hồi tinh thần, chỉ ngạc nhiên nhìn hắn...............


Vẻ mặt Hàn Văn Hạo lạnh lùng, ôm Hạ Tuyết, nhìn vẻ mặt mê ly của cô: "Cô cũng như sáu năm trước, vẫn vô dụng như thế! Không thể bảo vệ bản thân mình, gây phiền toái cho người khác! Xem ra, năm đó tôi đuổi cô đi là đúng!"


Hạ Tuyết sửng sốt, đột nhiên hứ một tiếng, nở nụ cười lạnh, vứt bỏ cây dù, mặc ưa trút xuống trên người, không sợ hãi nhìn Hàn Văn Hạo nói: "Không cần hành hạ như vậy, vừa rồi tôi không bảo anh che chắn bọt nước cho tôi, ngươi không cần như vậy! ! Sáu năm trước tôi như thế nào? Sáu năm sau, không có anh, tôi cũng vẫn rất tốt? Anh có tác dụng gì trong cuộc đời của tôi ?"


Hàn Văn Hạo đột nhiên nhớ tới buổi tối sáu năm trước ấy, hắn mặt lạnh nhìn cô hỏi: "Tại sao sáu năm trước, gọi điện thoại cho tôi! Vừa khóc, vừa cười?"


Hạ Tuyết quay đầu lại, nhìn mưa, đứng trước đài phun nước, không lên tiếng!


Hàn Văn Hạo che dù, đến gần Hạ Tuyết che mưa cho cô, hỏi lại: "Tôi hỏi lại cô một lần nữa, tại sao sáu năm trước lại gọi điện thoại! !"


Hạ Tuyết quay đầu nhìn Hàn Văn Hạo, đột nhiên cười nói: "Tôi cảm thấy anh rất kì quái! Anh bảo tôi đi thật xa, muốn tôi không quay đầu lại, sáu năm sau, anh lại hỏi tôi, lúc ấy đã xảy ra chuyện gì? Anh không sao chứ! Đã đói bụng, đầu óc cũng bị choáng váng sao?"


Hàn Văn Hạo không lên tiếng, vẫn cầm cây dù đen, nhìn cô chằm chằm! !


Hạ Tuyết mặt lạnh quay đầu, ôm vai, ánh mắt trong veo, lạnh lùng nói: "Có thể có chuyện gì? Lúc ấy tôi phát điên, gọi điện thoại cho anh thôi! ! Tôi không chỉ gọi cho anh, tôi còn gọi điện thoại cho rất nhiều người! Anh không cần phải ngạc nhiên! Cũng không cần tưởng là tôi buổi tối ấy không có chỗ ngủ, muốn đến nhà anh! Đến nhà anh ngủ một giấc, kỳ thật cũng không yên ổn! Anh cũng đừng quá xem mình là quan trọng!"


Hàn Văn Hạo đột nhiên cười, cũng không nói lời nào, che dù xoay người rời khỏi, khuôn mặt kiên nghị, nhìn không ra hắn suy nghĩ gì!


Hạ Tuyết không cử động, nhìn mưa gió, đứng trước đài phun nước, ánh mắt kiên định! !


*****


Bệnh viện!


Phòng bệnh VIP!


Chỗ nào cũng vô cùng xa hoa. . . . . .


Cẩn Nhu nằm trên giường bệnh, nhắm chặt hai mắt, khuôn mặt tái nhợt, cả người tuôn mồ hôi lạnh, thân thể trằn trọc không yên, ở trên giường nhẹ nhàng giãy giụa . . . . . .


Daniel ngồi một bên, nhìn Cẩn Nhu khó chịu như vậy, cau mày.


Cẩn Nhu đột nhiên không yên ổn hé môi tái nhợt, gọi nhỏ: "Mẹ. . . . . . Mẹ. . . . . . dừng bỏ con . . . . . con cầu xin mẹ. . . . . . đừng bỏ con . . . . . ."


Sophie cầm khăn lông trắng, cẩn thận lau mồ hôi trên gương mặt cô, ngạc nhiên nói: "Có phải cô ấy gặp ác mơ hay không?"


"Mẹ. . . . . . Mẹ. . . . . ." Cẩn Nhu dường như ở trong mộng, buồn bả kêu, nước mắt từ khóe mắt lăn ra.


Daniel nhìn giọt lệ nơi khóe mắt cô, hơi chút ngạc nhiên nói: "Ở trong mơ khóc thật bên ngoài, chuyện này nhất định vô cùng thương tâm"


Sophie cũng gật đầu, cẩn thận lau mồ hôi trên trán.


"Mẹ! ! Đừng bỏ con !" Cẩn Nhu đột nhiên vùng vẫy một cái, từ trên giường thẳng ngồi dậy, cô sợ tới mức mồ hôi lạnh ứa ra, mờ mịt địa nhìn xung quanh, cô thở phì phò, nuốt cổ họng khát khô, cúi đầu. . . . . .


"Cô đã tỉnh?" Sophie mỉm cười nói với Cẩn Nhu: "Vừa rồi cô ngất trong mưa, chủ nhân chúng tôi đưa cô vào trong bệnh viện!"


Cẩn Nhu sửng sốt quay đầu nhìn Daniel, hắn đang tao nhã ngồi trên ghế sô pha xa hoa . . . . . .


Daniel nhìn cô mỉm cười, sau đó nói: "Tôi nghĩ chắc cô gặp chuyện gì rồi. Dù sao từng gặp mặt một lần! Không thể để mặc cô! Sau này, bác sĩ đến xem bệnh cho cô, nói cô đơn giản chỉ bị trúng gió, vừa rồi phát sốt, nhưng đã hạ rồi. . . . . ."


Cẩn Nhu cả người mỏi mệt ngồi trên giường, cúi người xuống.


Daniel hỏi Sophie: "Vị tiểu thư này hạ sốt chưa?"


"Hạ sốt rồi !" Sophie nói.


Daniel gật đầu, giơ cổ tay, nhìn đồng hồ, mới nói: "Hạ sốt thì tốt rồi, tôi không quấy rầy cô nữa. Tôi còn có việc bận rộn! Cô ở trong này nghỉ ngơi cho tốt, tất cả chi phí bệnh viện này, thư ký tôi sẽ sắp xếp! Tôi đi trước thôi".


Daniel phong độ thân sĩ nhìn cô mỉm cười, sau đó xoay người chuẩn bị đi ra khỏi phòng bệnh.


Cẩn Nhu nhìn hắn rời khỏi, ánh mắt chớp lóe, đột nhiên rút ống tiêm cắm ở trên tay mình, mặc áu tươi chảy xuống, chạy đến trước mặt Daniel, chặn đường đi của hắn, tức giận nói với hắn: "Ai bảo anh nhiều chuyện? Ai bảo anh cứu tôi ? Tôi không cần anh cứu tôi ! ! Bản thân tôi muốn chết muốn sống, mắc mớ gì đến anh?"


Daniel nhanh chóng cúi đầu, nhìn máu nơi cổ tay cô, hắn lập tức kêu Sophie: "Đi gọi bác sĩ! !"


"Vâng!" Sophie lập tức đi ra ngoài.


"Về trên giường nằm đi!" Daniel tiến lên, đỡ cánh tay của cô, muốn để cho cô nằm một chút.


"Anh tránh ra!" Cẩn Nhu thương tâm khổ sở nhìn Daniel, khóc lóc nói: "Tôi không cần anh đỡ tôi!! Tôi không cần anh cứu tôi !! tôi muốn chết, mắc mớ gì đến anh?"


Cô vừa nói xong, đột nhiên kích động chạy đến cửa sổ phòng bệnh, trèo ra sân thượng, cắn răng nắm lấy rào chắn, muốn nhảy xuống! !


"Vô muốn làm gì?" Daniel kinh hoảng chạy đến phía sau cô, chụp lấy thắt lưng cô, ôm vào trong lòng, mặc ưa trút xuống ngoài sân thượng, nhìn cô nghi hoặc và kinh ngạc hỏi: "Tại sao cô muốn chết! ?"


"Chuyện không liên quan đến anh!" Cẩn Nhu khóc vừa muốn nhảy xuống! !


Daniel vẫn cứ ôm chặt thân thể của cô, sốt ruột nói: "Có chuyện gì, trong lòng không nghĩ ra, muốn tự tử?"


Cẩn Nhu đứng trên ban công, tuyệt vọng ngẩng đầu lên, nhìn mưa bay đầy trời, dựa vào trong ngực Daniel, khóc rống lên. . . . . .


Daniel sửng sốt, mặc dù có chút không quen, nhưng đành phải than nhỏ, ôm người cô, vỗ vỗ lưng cô, nói: "Khóc thì khóc đi, đã chết còn không sợ, còn sợ còn sống? Kiên cường một chút!"


Cẩn Nhu vươn tay, ôm cổ Daniel, càng khóc to lên, nước mắt theo hốc mắt lăn xuống, ngẩng mặt lên, ánh mắt thoáng qua ý cười lạnh lẽo, chừng một chút, cô đột nhiên đẩy Daniel ra. . . . . .


Daniel bất đắc dĩ nhìn cô, nhàn nhạt mỉm cười rồi.


Cẩn Nhu rơi lệ nhìn hắn, nói: "Người anh cũng ướt hết rồi. . . . . ."


"Nothing!" Daniel vội vàng đỡ Cẩn Nhu đi vào phòng bệnh nói: "Mau vào đi thôi, đều bị ướt mưa, sau này không cần kích động như vậy".


Cẩn Nhu khổ sở rơi lệ, trong nháy mắt, thân thể đột nhiên mềm nhũn, muốn té lăn trên đất, đúng lúc Daniel vừa đỡ, ôm ngang cô, đi đến giường. . . . . .


Cẩn Nhu ôm cô của hắn, gần gũi nhìn hắn, mặt có chút đỏ lên, nhịn không được dựa đầu vào cổ của hắn, nói: "Cám ơn anh. . . . . ."


Daniel bất đắc dĩ cười, vừa muốn đặt cô trên giường, nghe tiếng gõ cửa, Sophie dẫn bác sĩ đi tới nói: "Bác sĩ đến đây. . . . . ."


Hàn Văn Kiệt đi vào phòng bệnh, liếc mắt một cái nhìn thấy Daniel ôm Cẩn Nhu đứng ở bên giường, hắn ngạc nhiên sửng sốt.



Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: