Rạng sáng!
Hạ Tuyết ngâm mình trong bồn nước ấm, nhìn những cánh hoa hồng và bọt xà phồng bềnh bồng, chậm rãi nhớ đến những ngày tháng mình ở Pháp, bầu trời Paris tuyết giá ngập tràn, luôn làm cho người ta có cảm giác tịch mịch và thê lương, vì nghệ thuật luôn hấp dẫn mạnh mẽ, cho nên mỗi khi cô cầm sách giáo khoa, đạp tuyết đi ra ngoài, luôn nhìn thấy một bóng dáng, đứng trong tuyết trắng, thở một hơi khí trắng, đôi mắt hiền lành, bất cứ lúc nào cũng lộ ra tình cảm dịu dàng, thâm sâu. . . . . .
Hạ Tuyết cầm sách giáo khoa, toàn thân lạnh phát run đi tới trước mặt hắn, tức giận nói với hắn: "Không phải nói anh không cần đến đón em sao? Hôm nay trời rất lạnh, anh lại bận rộn như vậy!"
Daniel nhìn thấy Hạ Tuyết, ngạc nhiên, mừng rỡ cười, vươn ra hai tay chà mạnh trên mặt mình, nở nụ cười ấm áp như ánh mặt trời, nói: "Em vừa đến Pháp không bao lâu, anh sợ một mình em về nhà, rất cơ đơn. . . . . ."
Hạ Tuyết bất đắc dĩ cười, cảm động nhìn hắn. . . . . .
Daniel lập tức cầm sách giáo khoa trong tay Hạ Tuyết, sau đó nhẹ nhàng ôm vai cô, xoa xoa cánh tay của cô, đi đến bên trong xe, vừa đi vừa cúi xuống, đau lòng hỏi: "Lạnh không?"
Hạ Tuyết ngẩng đầu nhìn hắn, mỉm cười nói: "Lạnh!"
Daniel nghe xong, lập tức mở cúc áo khoác, kéo một bên áo khoác, choàng qua thân thể nhỏ bé của Hạ Tuyết, để cho cô đi sát vào lòng mình, đi thẳng phía trước. . . . . .
Con đường tuyết trắng thật dài, để lại hai hàng dấu chân, dường như không còn cô đơn nữa.
Hạ Tuyết cuộn tròn thân thể, dựa bên cạnh bồn tắm, cằm khẽ đặt nơi đầu gối, nhớ lại mọi chuyện ở Pháp, nhớ đến Daniel đã bỏ ra sáu năm, hắn luôn dỗ cho Hi bảo bối đi ngủ, sau đó trò chuyện với cô một lúc, dỗ cho cô ngủ, thậm chí, thỉnh thoảng cảm xúc của cô không tốt khi nhớ nhà, hắn khẽ ngâm nga một ca khúc dân ca có chút êm tai, để cho cô an ổn địa đi vào giấc ngủ, sáu năm qua, không một buổi tối nào mà hắn không trò chuyện cùng cô, ngay cả ngày cha hắn trúng cử Tổng Thống, sau khi hắn tham gia buổi tiệc, lập tức chạy như bay về cung điện, ôm lấy cô, hưng phấn xoay tròn một vòng, sau đó ôm cô ngồi trên xích đu, để cô chia sẻ vui sướng với hắn. . . . . .
Hạ Tuyết nghĩ tới nghĩ lui, phát hiện bụng mình thật đói, ánh mắt của cô chớp chớp, rốt cuộc bước ra khỏi bồn tắm lớn. . . . . .
*****
Nhẹ nhàng mở cửa phòng!
Hạ Tuyết mặc áoT-shirt trắng có nón đội đầu, quần thể thao màu đen, đi chân trần, đứng ở cạnh cửa, thò đầu ra nhìn không gian yên tĩnh, nghĩ đến mọi người đã nghỉ ngơi, cô thở phào nhẹ nhõm, đi đến phòng ăn. . . . . .
Không biết vì sao Hạ Tuyết rất sợ đói? Cô đói bụng, cô làm náo loạn, hết sức náo loạn!
Cô đi đến tủ lạnh cao gần 2 mét, mở cửa tủ ra, liếc thấy bên trong có bánh trứng, bánh ngọt, xúc xích, quả thủy tinh, thịt nguội, tổ yến chưng cách thủy mà cô thích ăn. . . . . .
Cô đột nhiên vui vẻ cảm ơn cười, chỉ cần vừa nhìn thấy thức ăn, cô cảm thấy đây là Thượng Đế ban ình, có lẽ Daniel là một người theo Thiên chúa giáo, cho nên mỗi lần trước khi dùng cơm, đều cảm ơn Thượng Đế ban thức ăn, tuy Hạ Tuyết không tin thần thánh, nhưng đối với loại thái độ cám ơn này, cô vô cùng tán thưởng . . . . . . Cô đối với mỗi loại thức ăn trong tủ lạnh, trước tiên hai tay làm chữ thập cúi đầu, sau đó làm dấu thánh giá, nghi thức đều đã thực hiện xong, lập tức đưa tay vào trong tủ lạnh, lấy ra rất nhiều bánh trứng, bánh ngọt, chân giò hun khói, sandwich, quả thủy tinh, tổ yến chưng cách thủy, đặt trên mặt sàn, cô mượn ánh sáng tủ lạnh, ngồi dưới sàn ăn rất vui vẻ . . . . . .
Cô vừa ăn bánh trứng, vừa uhm một tiếng, rất vui vẻ nói: "Trời ạ, làm sao có thể có bánh trứng ngon như vậy? cái này là thợ làm bánh làm sao, đến lúc đó nhất định phải biết một chút. . . . . ."
Hạ Tuyết nói xong, lấy ra di động của mình, mở kịch bản "Trà Hoa Nữ", chuẩn bị xem sơ lược lời thoại, vô cùng chăm chú. . . . . . Chỉ cần đụng đến thế giới điện ảnh, cô dường như quên đi tất cả mọi thứ xung quanh, không có người trong giới giải trí khéo đưa đẩy, cũng không có mưu đồ mãnh liệt, cô vẫn là cô, cô dùng tín niệm nguyên thủy nhất để đến với điện ảnh .......
Cô đã từng hỏi người thầy Trương Kính Trung: một người thành công trong điện ảnh cần có điều kiện gì?
Ông mỉm cười nói: Bản thân một diễn viên không có giá trị thực tế, mà người diễn viên này phải diễn thành công vai diễn của mình, đó mới chính là giá trị thực tế. . . . . . Cho nên là một diễn viên thành công là người ở trong phim toàn tâm diễn tốt tác phẩm, ở ngoài đời thì phải là chính mình, thế là đủ rồi! Chúng ta phải phân biệt! hạnh phúc không giống nhau! Đừng vì vai diễn mà thay đổi bản tính của mình!
Hạ Tuyết ăn xong bánh trứng, cầm lấy quả thủy tinh ăn tiếp, vừa ăn, vừa xem kịch bản, đột nhiên nghe tiếng bước chân rất nhỏ, cô mượn ánh sáng tủ lạnh, nhìn thấy Daniel đang mặc áo sơ mi sọc màu xanh, quần tây đen, dựa tủ chén, ôm vai, cười như không cười nhìn cô, bất kể ra nào, hắn đều rất đẹp trai, nhất là toàn thân tản mát ra vẻ nghiêm nghị và tao nhã, dịu dàng trời cho, luôn làm cho người ta không nhịn được muốn dựa vào. . . . . .
Hạ Tuyết tức giận cũng đã tức giận, bao tử cũng no rồi, yên lặng nhìn hắn . . . . . .
Daniel nhìn cô, cười khẽ, đi tới cửa tủ lạnh, dựa vào cửa tủ lạnh ngồi xuống, từ bên trong lấy ra một hủ sữa chua mà Hạ Tuyết rất thích uống, mở nắp, sau đó đưa tới bên môi Hạ Tuyết, nhìn cô nói: "Ăn như vậy, cũng không sợ bị nghẹn sao? Uống một chút sữa chua đi, mỗi buổi tối em không uống sữa chua, sẽ không ngủ được. . . . . ."
Hạ Tuyết vẫn chăm chú nhìn hắn, nhìn hắn có chút lạnh nhạt, đành phải cúi đầu, uống một ngụm sữa chua hắn đang cầm. . . . . .
Daniel dịu dàng cười, ngồi sát lại gần Hạ Tuyết, đút cho cô uống sữa chua, có chút đau lòng nói: "Em không bỏ được thói quen này, nếu đói bụng, liền chui vào trong tủ lạnh, có nhiều người giúp việc chăm sóc, vẫn thích tự mình chui vào trong tủ lạnh, anh nhớ lúc vừa đến Pháp vài ngày, lúc tối, một mình em như ăn trộm, chui vào trong tủ lạnh tìm thức ăn, lúc bị quản gia phát hiện, tưởng em là ăn trộm, thiếu chút nữa cầm cái nồi đánh cho ngất đi".
Hạ Tuyết nhịn không được, bật cười. . . . . .
Daniel nhìn Hạ Tuyết nở nụ cười, hắn có chút đau lòng, cúi đầu, dịu dàng trầm giọng hỏi: "Rốt cuộc xảy chuyện gì? Làm cho em tức giận anh như vậy?"Hạ Tuyết không lên tiếng, chỉ cầm trái cây ăn. . . . . .
Daniel nhìn bộ dáng Hạ Tuyết như vậy, đau lòng nói: "Lúc Hạ Tuyết một mình ăn cái gì, chính là lúc bi thương và cô đơn nhất . . . . . ."
Hạ Tuyết quay đầu lại, sâu kín nhìn hắn, mỉm cười nói: "Vì vậy ở Pháp, anh để năm cái tủ lạnh lớn trong nhà?"
Daniel mỉm cười nói: "Anh lo lắng em bị đói. . . . . . em rất sợ đói. . . . . ."
Hạ Tuyết lại không lên tiếng. . . . . .
Daniel cầm một trái thủy tinh, đưa tới bên môi Hạ Tuyết ........ Hạ Tuyết há miệng ăn, ăn rất ngọt, ngọt quá khiến cô ngẩng đầu, nhìn Daniel, có chút ngượng ngùng nở nụ cười.
Daniel không hỏi lại cô, chỉ nhìn cô chăm chú.
Hạ Tuyết sâu kín nói: "Hôm nay gọi điện thoại cho anh, muốn hẹn anh cùng ăn cơm trưa, thật không ngờ là một cô gái nghe điện thoại, cô ấy lạnh lùng nói với em, anh không có ở đây, rất không khách khí cúp máy. . . . . ."
Daniel nhíu mày suy nghĩ chuyện này, hắn đột nhiên bật cười nhìn Hạ Tuyết nói: "Hey. . . . . . em vì chuyện này, mà nhận "Trà Hoa Nữ", sau đó trốn ở trong phòng một buổi tối?"
Hạ Tuyết quay đầu, cười như không cười nhìn hắn, hỏi: "Vậy rốt cuộc xảy ra chuyện gì?"
Daniel bật cười nói với Hạ Tuyết: "Baby, em còn nhớ anh đã nói với em, chuyện dấu son môi trước ngực anh chứ?"
Hạ Tuyết nghĩ nghĩ, gật đầu nói: "Uhm!"
"Hôm qua, tại bửa tiệc đính hôn của Hàn Tổng Tài, anh không cẩn thận đụng phải một cô gái, làm đổ rượu trong tay cô ấy, sau đó mời cô ấy đến Phòng Tổng Thống, đổi bộ y phục khác, đây là lễ phép! That's right?"
"Uhm!" Hạ Tuyết gật đầu đáp lại.
"OK!" Daniel hơi chút xoay người, vô cùng đứng đắn mỉm cười nói với Hạ Tuyết: "Hey! Em biết anh thế nào chứ?"
Hạ Tuyết nghe xong, nhịn không được cười lên một tiếng, hiểu ý của hắn nói: "You are gentlmen!"
"Great!" Daniel nhấn mạnh, cười nói: "SO, buổi trưa hôm nay, lúc trời mưa thật lớn!"
Hạ Tuyết giống như đứa bé, cắn môi dưới, nhìn Daniel, bắt chước giọng nói của hắn khi dụ dỗ con gái, trả lời. . . . . ."Lúc trời mưa thật lớn !"
"Sau đó anh đang chuẩn bị đi đến Tổng Công Ty mở cuộc họp khẩn cấp! vì Phó Tổng Tài Cố Thần Phong đã đi Mĩ rồi! Anh muốn tự mình tìm hiểu mọi chuyện!" Daniel nghiêm túc nói, may mắn tiếng trung của hắn rất giỏi, giải thích rất trôi chảy!
"SO?" Hạ Tuyết nhìn hắn, tiếp tục hỏi.
"Anh ngồi trên xe, lúc xe chạy qua lề đường, anh nhìn thấy cô gái mà ngày hôm qua bị anh đụng ngã, không có dù che, toàn thân đều ướt đẫm, I'm a gentlmen! Of cause, I will help her!"
"Uhm!" Hạ Tuyết bị giọng nói trơn tuột của hắn, bật cười. . . . . .
"Nhưng cô gái kia lại ngất xỉu . . . . . ." Daniel lo lắng nói!
Hạ Tuyết nhìn hắn!
Lúc này Daniel có chút bất đắc dĩ nở nụ cười. . . . . .
Hạ Tuyết trừng mắt nhìn hắn tươi cười, hai mắt nheo lại!
"Đừng dùng loại ánh mắt này nhìn anh!" Daniel thật lòng, mỉm cười nói với Hạ Tuyết: "Lúc bình thường, có một đội vệ sĩ đi theo chúng tôi ! Nếu khi đó, có vệ sĩ bên người, anh có thể để cho vệ sĩ hộ tống cô ấy về nhà hoặc đến bệnh viện, nhưng lúc đó, chỉ có Sophie đi theo anh, đương nhiên anh không thể đối với cô gái đã từng gặp qua một lần mà bỏ mặc, đúng không? Huống chi, chủ yếu là vì cô ấy là khách tham dự lễ đính hôn của Hàn Tổng Tài! Em cũng biết, quan hệ của chúng ta với Hàn Tổng Tài vô cùng đặc biệt, đối đãi tân khách của hắn, một chút cũng không thể lơ là, đúng không?"
Hạ Tuyết nghe xong, tiếp tục gật đầu.
"Cho nên anh đem cô ấy. . . . . . Bế lên, đưa đến bệnh viện, lúc đó vừa khéo, em gọi điện thoại cho anh, baby! Chúng ta cùng một chỗ sáu năm, em có thấy anh động tâm với bất kỳ tiểu thư xinh đẹp nào hay không?" Daniel tiếp tục nói: "Hoàn toàn không có! Càng không cần phải nói đến việc tiếp xúc đối phương! Cho nên cô ấy nằm ở trong ngực anh, anh có chút lo lắng, em sẽ hiểu lầm. . . . . . Bảo bối, đây là một hiểu lầm. . . . . . Anh hoàn toàn không có ý lừa gạt em, anh chỉ không muốn vì việc nhỏ như vậy để cho em lo lắng, hiểu lầm gì. . . . . . OK! Chuyện này là anh làm sai, anh không nên nói dối với em! Nhưng tình huống lúc ấy thật quá gấp, sợ em mất hứng, mới như vậy!"
Hạ Tuyết nghĩ nghĩ chuyện này. . . . . .
Daniel thật lòng nói với Hạ Tuyết: "Nếu anh muốn thay lòng đổi dạ, anh không cần chờ đến sáu năm sau. . . . . . Càng không cần nói đến cô gái chỉ gặp mặt có một lần. . . . . ."
Hạ Tuyết khẽ cắn môi dưới.
"Mà cô gái này rất kỳ quái . . . . ." Daniel tiếp tục nói với Hạ Tuyết: "Cô ấy vừa tỉnh lại, cô ấy lại muốn tự tử, muốn nhảy lầu, anh gần như trở tay không kịp. May mắn là em trai Hàn Tổng Tài, là bác sĩ Hàn đã đến giải vây . . . . . . Lúc đó tình huống khẩn cấp, cho nên anh đánh rơi di động trên giường bệnh. . . . . ."
Hạ Tuyết quay đầu lại, cũng có chút tò mò nhìn Daniel nói: "Tử tử sao?"
"Ừ!" Daniel mỉm cười ôm mặt Hạ Tuyết, thương tiếc nói: "Nhớ sáu năm trước, lúc Hạ Tuyết của anh trải qua thời khắc nguy hiểm nhất, nhưng dáng vẻ rất kiên cường dũng cảm, anh nói với cô ấy, em thích nhất câu nói kia"
"Cái gì?" Hạ Tuyết mỉm cười hỏi.
"Đó là. . . . . . Đã chết còn không sợ, còn sợ còn sống sao?" Daniel đột nhiên cười.
Hạ Tuyết bât đắc dĩ nở nụ cười, vươn tay đập mạnh lên vai của hắn nói: "Vậy cũng không cần gạt em chứ?"
"A............!" Daniel lo lắng nói: "Chỉ có ông trời mới biết anh rất lo lắng cho em! Chỉ có ông trời mới biết, lúc đó anh chỉ nghĩ nhanh chóng đưa cô ấy đến bệnh viện rồi rời khỏi. Bảo bối, không phải ai, anh cũng lo lắng! em là con chim lam trong sinh mệnh của anh! Chim lam chỉ có một!"
"Nếu chim lam có quá nhiều a?" Hạ Tuyết mỉm cười hỏi.
"Vậy thì không phải chim lam, mà là một đám mây". Daniel cười nói: "Bảo bối, Hạ Tuyết của anh chỉ có một, Hạ Tuyết của anh là người nằm trong mưa gió, kiên cường phải sống để sinh ra bảo bối, sau khi sinh bảo bối, vẫn vui vẻ mỉm cười nhưng không oán trách bất kỳ ai, cũng không sống trong oán hận! Trên thế gian này, chỉ có một Hạ Tuyết! Hạ Tuyết vui vẻ, đáng yêu! Chỉ có trời mới biết anh rất yêu thích em . . . . . ."
Hạ Tuyết hừ một tiếng, cúi đầu, ngắm nghía ngón tay út, trên mặt tràn đầy nụ cười. . . . . .
Daniel ôm Hạ Tuyết vào lòng, nói: "Em làm anh sợ muốn chết, em thật sự dọa anh sợ muốn chết, anh đã nói, em có thể rời khỏi anh, chỉ cần em hạnh phúc là được, bởi vì anh đã từng chứng kiến, sáu năm trước lúc em thống khổ nhất . . . . . Hình ảnh đó, vĩnh viễn luôn ở trong tâm trí anh, anh chỉ muốn Hạ Tuyết của anh thật hạnh phúc. . . . . ."
Hốc mắt Hạ Tuyết đỏ lên, dựa trên vai của hắn, thở dài một hơi. . . . . .
Daniel lại ôm khuôn mặt nhỏ nhắn của Hạ Tuyết, lo lắng hỏi: "Em thật sự tiếp nhận "Trà Hoa Nữ" sao?"
Hạ Tuyết mỉm cười nhìn Daniel. . . . . .
Daniel cũng lo lắng nhìn cô, hỏi: "Em thật sự vì chuyện hiểu lầm nhỏ này mà nhận vai "Trà Hoa Nữ"?"
Hạ Tuyết cúi đầu, đáp lại: "Uhm!"
"Trời ạ!" Daniel cầm lấy tay Hạ Tuyết, vừa muốn nói chuyện. . . . . .
"Đừng lo lắng. . . . . ." Hạ Tuyết mỉm cười nói với Daniel: "Hôm qua em với đạo diễn uống cà phê, sau đó từ chối vai diễn trong bộ phim này, nhưng ông ta rất thích em diễn xuất trong bộ phim "Dịu dàng", cho nên. . . . . . Đối với cảnh quay nhạy cảm, chỉ quay phần lưng của em, những chỗ khác không lộ ra trước ống kính, có thể cắt bớt. . . . . . Dù sao tiêu chuẩn ở trong nước khác với nước ngoài, ông ta là một đạo diễn có yêu cầu rất cao, vốn là lấy thị trường trong nước làm chuẩn, nhưng sau khi suy xét, đã hủy bỏ cảnh nhạy cảm trong phim!"
Daniel ngạc nhiên, mừng rỡ nhìn Hạ Tuyết nói: "Ý của em nói là. . . . . . Em không cần diễn cảnh nhạy cảm, nhưng em còn chưa ký hợp đồng vai diễn này, tại sao hơn 4 giờ chiều đã thông báo tin tức? Cũng không thương lượng với anh một chút?"
Hạ Tuyết có chút oán trách nhìn Daniel nói: "Ai bảo anh nói dối như vậy làm cho em tức giận ! ?"
Daniel bất đắc dĩ nhìn Hạ Tuyết, ánh mắt chớp một cái, có chút ngọt ngào và vui vẻ cười nói: "Baby, em ghen sao?"
Hạ Tuyết không để ý đến hắn, chỉ cầm quả thủy tinh, đứng lên, đi về phía phòng mình. . . . . .
"Hey!" Daniel đi theo phía sau Hạ Tuyết, ngạc nhiên, mừng rỡ nói: "Em đang ghen!
"Em không có!" Hạ Tuyết lập tức đẩy Daniel ra ngoài, đóng cửa lại! !
Daniel sững sờ đứng ở cửa, đắc ý cười, hắn nói với Hạ Tuyết: "Em đang ghen! !"
"Không có! !" Giọng nói của Hạ Tuyết từ bên trong vọng ra! !
Daniel đột nhiên quay đầu lại, không thể tin, nghĩ nghĩ một chút, giật mình vui vẻ chống trán, nở nụ cười. . . . . .
*****
Sáng sớm!
Cẩn Nhu lái xe dừng ở bãi đỗ xe, cô nắm chặt tay lái, ánh mắt tức giận nhớ đến ngày hôm qua, Tiểu Mễ đã xác nhận với mình, Hạ Tuyết nhận vai "Trà Hoa Nữ", cô đột nhiên cười, nước mắt lăn xuống, bàn tay mềm mại trắng như tuyết nổi lên gân xanh, cô nghiến răng nghiến lợi nói: "Hạ Tuyết! ! Tôi sẽ không bỏ qua cho cô! Tại sao 6 năm trước cô không chết đi? Tại sao 6 năm trước cô không mắc bệnh nan y chết đi! ? Cô chết rồi, mọi thứ sẽ dễ dàng, sẽ không làm ảnh hưởng đến cuộc sống của tôi ! Cô có biết "Trà Hoa Nữ" đối tôi, quan trọng thế nào không?"
Cô thở hổn hển, ánh mắt lạnh lùng chớp một cái, chuẩn bị bước xuống xe, nhìn thấy một chiếc Benz 520 thắng gấp gần xe mình, cô ngạc nhiên nhướng mày, quay đầu lại, nhìn thấy Tổng giám ONE KING đang ngồi ở vị trí lái, vươn tay kéo nhẹ chiếc áo lông của một diễn viên mới ký hợp đồng, cô gái nhỏ kia mới chừng 20 tuổi, ngồi trên xe, hết sức dâm loạn nhìn Trác Bách Quân. . . . . .
Chỉ thấy Trác Bách Quân cúi xuống cắn vào hai điểm hồng trên ngực cô ta, bàn tay thọc vào trong váy cô ta xoa nắn.
Cô gái nhỏ đưa ta mở dây thắt của Trác Bách Quân, kéo khóa quần của hắn.Bàn tay Trác Bách Quân nắm lấy hai chân của cô ta giơ lên, đưa vật của hắn rà tới, rà lui giữa hai chân cô ta, bất ngờ đâm vào.
Cô gái nhỏ kia rất hưng phấn ôm Trác Bách Quân kêu nhỏ: "Dùng sức một chút!"
Trác Bách Quân nhanh chóng tiến mạnh vào người cô ta. Âm thanh rên rỉ vang lên.
"A ..........." Một lúc lâu, cô gái nhỏ lật ngồi dậy, đẩy Trác Bách Quân ra ghế, trèo lên người hắn.
Trác Bách Quân đắc ý cười, tựa lưng vào ghế ngồi, mặc cho cô gái ở trên thân mình bắt đầu vận động, hắn vừa thở vừa quay đầu qua, nhìn thấy Cẩn Nhu cầm tay lái, đang lạnh lùng mình. . . . . . Hắn sửng sốt, nở nụ cười với Cẩn Nhu, mặc cho cô gái tiếp tục vận động !
Cẩn Nhu cười lạnh, mở cửa xe, cầm lấy túi xách, bước nhanh ra khỏi xe, đóng cửa xe lại, từ bãi đỗ xe đi đến thang máy. . . . . .
Cô vừa đi vừa nhớ tới bộ dáng phóng đãng vừa rồi của cô gái kia, hừ một tiếng, đi vào thang máy, cửa thang máy chuẩn bị đóng lại, Trác Bách Quân đã mặc áo sơ mi đen bó sát người, quần tây đen, vô cùng quyến rũ bước chắn ngay cửa thang máy, sau đó nhấn nút cửa thang máy, từng bước một đi đến bên Cẩn Nhu nói: "Thế nào? cũng không chào hỏi tôi một tiếng".
Cẩn Nhu lui ra sau hai bước, dán vào thang máy, ngẩng đầu nhìn hắn, cười lạnh nói: "Anh bận rộn như vậy. . . . . . Tôi sao có thể quấy rầy anh. Trác Bách Quân nở nụ cười tà mị, đứng sát vào người Cẩn Nhu, lồng ngực hắn gần như sát vào bộ ngực đầy đặn của cô, nhẹ vươn tay nắm lấy cằm của cô nói: "Bộn rộn gì? Chơi đùa thôi, cô ta vì một thông báo, tự động đưa đến cửa, chẳng lẽ tôi từ chối? Cô tiếp tục tự phụ, tôi cũng không có cách nào . . . . . . Tôi cũng cần phải phát tiết sinh lý. . . . . ."
Cẩn Nhu quay đầu. . . . . .
Ánh mắt Trác Bách Quân chớp động, nhìn đôi môi mềm mại có hương vị nổi loạn của Cẩn Nhu, đặc biệt là đôi mắt phượng quyến rũ, cái mũi cao nhọn, mặt trên có chút tàn nhan, càng thêm gợi cảm, son môi đỏ tươi, đôi môi cong cong mềm mại làm cho người ta nghĩ muốn cắn, mà còn hôm nay còn mặc váy ngắn cổ chữ V, hai bầu ngực nhấp nhô cực độ hấp dẫn. . . . . . Hắn thở dốc một hơi, cúi xuống nhẹ nhàng ngửi mùi thơm trên cổ của cô, có chút thương tiếc nhưng tinh quái, hỏi: "Cô làm sao vậy? Tâm tình không tốt a? hôm nay cô xức nước hoa hoa hồng . . . . . ."
"Tâm tình tôi có thể tốt sao? "Trà Hoa Nữ" cứ như vuột mất!" Cẩn Nhu tức giận nói!
Trác Bách Quân cười, cái mũi cao dán nhẹ bên tai của cô, hai tay chống trên mặt tường, thân thể dán sát trên người Cẩn Nhu, thở hổn hển di chuyển, hưởng thụ bộ ngực đầy đặn của cô, giữa hai chân có cảm giác ngứa ngáy. . . . . . . . . Hắn vừa mê luyến hơi thở, vừa khẽ cắn vành tai của cô, phà hơi nóng, nói: "Sau này cơ hội còn rất nhiều. . . . . ."
"Không cần đưa ra cơ hội cho tôi! ! đời này tôi bị thiếu hụt chính là cơ hội!!" Cẩn Nhu tức giận nói: "Không phải anh nói yêu tôi sao? Anh có bản lĩnh thì giành "Trà Hoa Nữ" về cho tôi? Dù sao cô ta cũng chưa ký hợp đồng?"
Trác Bách Quân vươn tay khều nhẹ cằm Cẩn Nhu, nhìn đôi môi trơn mềm của cô, xấu xa cười hỏi: "Nếu tôi giúp cô tranh thủ được, không phải cô nên thành toàn cho tôi ngay tại nơi này?"
"Cút! !" Cẩn Nhu tức giận đẩy Trác Bách Quân ra! !
Trác Bách Quân cười ôm lấy thân thể Cẩn Nhu, hai tay ở trên mông của cô di động, vuốt ve, nói: "Tất cả người ở ONE KING! Cũng chỉ có cô dám nói chuyện với tôi như vậy! Thật là! chịu không ít tức giận của Lynda chứ?""Cô ta luôn luôn nhìn tôi không vừa mắt!" Cẩn Nhu nói thẳng!"Cô ấy nhìn ai cũng đều như vậy! Cô lại không chịu theo tôi ! Lynda, tôi không thể động, cô ta là công thần lớn nhất của Văn Vũ, ở ONE KING, cô ta gần như là có quyền lực cao nhất. . . . . ." Trác Bách Quân đột nhiên bóp mạnh vào mông Cẩn Nhu!Cẩn Nhu rên lên một tiếng, dán vào Trác Bách Quân, cô tức giận hỏi: "Rốt cuộc có cách nào, để cho tôi tranh được vai diễn trong phim "Trà Hoa Nữ" không, trong giới giải trí hiện nay, không có nhiều bộ phim có thể cho làm cho người ta nổi tiếng được nữa, tôi muốn vai diễn này. . . . . ."Trác Bách Quân đột nhiên cười, vừa định nói chuyện, cửa thang máy mở ra, hắn hơi chút rời khỏi thân thể của cô, nhìn ngoài cửa, hai diễn viên đi tới, chào hỏi hắn: "Tổng giám!""Uhm!" Trác Bách Quân vẫn duy trì một chút hình tượng nói với Cẩn Nhu: "Theo tôi đến văn phòng!"Cẩn Nhu im lặng theo sát hắn, cùng đi tới văn phòng, Trác Bách Quân đóng cửa lại, kéo cửa sổ đóng luôn, lập tức xoay người, ôm lấy Cẩn Nhu đi đến trên sofa, sau đó đè lên người cô. . . . ."Anh tránh ra! !" Cẩn Nhu vẫn cứ đẩy hắn ra!Trác Bách Quân nâng đùi đẹp của Cẩn Nhu, sau đó cởi giày cao gót của cô, hôn nhẹ mũi chân của cô, nói: "Nghe Lưu ký giả hôm qua theo tôi kêu khổ thấu trời, nói cô có video clip trí mạng 6 năm trước của Hạ Tuyết?"Cẩn Nhu sửng sốt, nửa nằm trên sofa, mặt lạnh không lên tiếng. . . . . .Trác Bách Quân hôn nhẹ mũi chân của cô, từ cẳng chân, đến đầu gối, từng bước một dời lên trên, vừa hôn vừa nói: "Tôi khuyên cô tốt nhất đừng làm như vậy! Cô hủy đi Hạ Tuyết, cô sẽ chết thảm hại hơn! Daniel, ngay cả Tổng Tài chúng ta đều phải kiêng kị ba phần! Người đàn ông này nhìn ôn hòa, nhưng thật ra dã tâm rất lớn, tương lai có thể làm Tổng Thống, cô nói người đàn ông như vậy, sẽ bỏ qua cho cô động vào phụ nữ của hắn? có đôi khi đàn ông vô cùng tàn nhẫn, đừng tưởng rằng hắn có một chút phong độ thân sĩ, để cho cô câu dẫn hắn!"Ánh mắt Cẩn Nhu dao động. . . . . ."Cô rất ngốc . . . . ." Trác Bách Quân chậm rãi giở váy ngắn Cẩn Nhu, từ bên trong nhìn thấy quần lót màu hồng, rất mê người, hắn đột nhiên cười, hôn nhẹ chiếc đùi mềm mại, chậm rãi nói: "Lấy địa vị của Hạ Tuyết hiện nay, tại sao cô phải làm kẻ địch của cô ta? Cô đấu nổi với cô ta sao? Dựa vào thực lực, cô ta từ học viện đi ra, cơ sở điện ảnh vững chắc như thế, dựa vào thế lực, tôi không thể không nhắc nhở cô, không cần Tổng Tài tập đoàn điện ảnh và truyền hình che chở cô ta, ngay cả ONE KING chúng ta, Văn Vũ cũng phải nhường đường cho cô ta vài phần!"Hắn nói xong, cách lớp vải, hôn nhẹ vào nơi giữa hai chân của cô, hắn thỏa mãn cười xấu. . . . . ."Vậy bây giờ làm sao?" Cẩn Nhu đột nhiên hỏi."Cô tìm tôi sớm một chút không được sao?" Trác Bách Quân đột nhiên ôm lấy Cẩn Nhu, hôn cô nồng nhiệt, trong lòng Cẩn Nhu nóng lên, đành phải đón nụ hôn của hắn, thậm chí có chút lấy lòng mút đầu lưỡi của hắn. . . . . .Hai người ôm hôn cuồng nhiệt thật lâu, Trác Bách Quân buông Cẩn Nhu, nhìn cô mỉm cười, cúi mặt xuống, úp lên trước bộ ngực của cô, ngửi ngửi mùi thơm da thịt, nói: "Hóa thù thành bạn!""Cái gì?" Cẩn Nhu lập tức đẩy Trác Bách Quân ra, không thể tin được, cười lạnh nói: "Không thể! ! Tôi vĩnh viễn sẽ không làm bạn với cô ta!"Trác Bách Quân lập tức ngồi thẳng người, nghiêm mặt nói với Cẩn Nhu: "Nếu nói như vậy, cô vĩnh viễn sẽ không nổi tiếng được! Chỉ bằng cá tính của cô như vậy, không chịu cùng người ta lên giường, trong lòng xem thường người khác! Toàn thân cô có một loại cảm giác, cự tuyệt người khác ngàn dặm, lúc nổi tiếng, loại cá tính này có thể hấp dẫn người, lúc chưa nổi tiếng, loại cảm giác này chẳng khác nào đem cơ hội cho người khác!! Hiện tại cô cái gì cũng không có, cô đấu với Hạ Tuyết thế nào?"Cẩn Nhu nhìn chằm chằm Trác Bách Quân, tức giận nói: "Anh có hiểu cảm thụ của tôi không!!? Làm sao tôi có thể làm bạn bè với cô ta? Chúng tôi đã từng trở mặt!""Vậy thì phải xem bản lĩnh của cô!" Trác Bách Quân miễn cưỡng buông hai tay, quay sang trên sofa, chậm rãi nói: "Nếu cô có thể lợi dụng cô ta, cô có thể lên như diều gặp gió, hiện tại cô tạm thời chịu ủy khuất một chút, có đáng gì? Đến khi nổi tiếng, đá cho cô ta một cái không được sao? Chỉ cần cô ta vẫn coi cô là bạn bè, cô vẫn có cơ hội ! Thừa dịp cô ta còn chưa ký hợp đồng "Trà Hoa Nữ", cô tìm cơ hội tiếp cận cô ta! Thật ra cô diễn xuất rất tốt, cô ích kỷ như thế, tại sao không diễn khổ nhục kế?"Cẩn Nhu suy nghĩ những lời này. . . . . .Trác Bách Quân quay đầu liếc mắt nhìn Cẩn Nhu, chậm rãi đè lên thân thể cô ta, nhẹ nhàng hút môi đỏ mọng của cô, tay vươn đến trước bộ ngực cô, không ngừng xoa nắn, hưởng thụ săn chắc của cô, hắn nhịn không được bị mê hoặc nói: "Đem USB giữ kỹ, đến lúc đó đánh phủ đầu! Đem cô ta hủy diệt triệt để! ! Làm cho cô ta trọn đời không thể nào xoay người được!"Cẩn Nhu quay đầu nhìn Trác Bách Quân, chân mày nhíu lại, nói: "Tại sao đột nhiên anh lại đưa ra chủ ý này cho tôi?"Trác Bách Quân đắc ý cười, cúi người, cách lớp áo của cô, hôn nhẹ bộ ngực sữa của cô, từ trước đến giờ, hắn thích loại cảm giác khiêu khích khoảng cách như vậy, lúc hắn vừa tiến vào, vừa nói: "Bởi vì. . . . . . Tôi muốn triệt để phá hủy công ty Toàn Cầu! Tôi mặc kệ Văn Vũ nghĩ như thế nào, nhưng công ty Toàn Cầu, tôi nhất định phải xử lý !"Cẩn Nhu đột nhiên cười cúi đầu, nhìn hắn không ngừng vuốt ve ngực mình, ánh mắt của cô lạnh lùng, hiện lên ý cười quyến rũ, chậm rãi vươn hai tay, nhẹ nhàng kéo áo lót của mình . . . . . .Ánh mắt Trác Bách Quân sáng lên, nhìn bộ ngực sữa xinh đẹp, hắn ngạc nhiên, mừng rỡ bổ nhào lên phía trước, kéo áo lót của cô ném ra, cắn điểm hồng của cô, tay đưa xuống phía dưới, xoạt một tiếng, xé tất chân của, điên cuồng tiến vào . . . . . .Thân thể Cẩn Nhu cong lên, ánh mắt càng ngày càng trong suốt, lạnh lùng cười, khóe mắt rơi ra giọt lệ. . . . . .******Hạ Tuyết ở trên giường trằn trọc, đột nhiên nhìn thấy Cẩn Nhu đứng ở vách núi đen, nhìn mình vẫy vẫy tay, sâu xa nói: "Tôi phải đi, tôi đi rồi, các người vui vẻ chứ? Tôi hại người, tôi cũng hại chết bản thân tôi, sau này cô cố gắng mà hưởng thụ vinh hoa phú quý của cô, tôi đi đây. . . . . ."Cô ta đứng giữa núi tuyêt, nhìn cô cười thê lương, vươn người nhảy xuống. . . . . ."A............." Hạ Tuyết sợ tới mức ngồi bật dậy trên giường, hai mắt sợ hãi nhìn xung quanh, không thở nổi!Daniel cùng Hàn Văn Hạo đang ở thư phòng bàn công việc, nghe tiếng kêu thê lương truyền đến, Daniel lập tức bỏ xuống tất cả công việc trên tay, rất nhanh chạy vào phòng, liếc mắt nhìn thấy Thanh Nhã đã hầu hạ, hắn lo lắng đi tới, ngồi ở bên giường, ôm lấy Hạ Tuyết đang sợ hãi nói: "Bảo bối, làm sao vậy? Lại gặp ác mộng sao ?""Em mơ thấy. . . . . . Cẩn Nhu muốn nhảy vực. . . . . ." Hạ Tuyết dựa vào trong lòng Daniel, nuốt nước miếng, hốc mắt đỏ bừng nói: "Dường như em nhìn thấy cô ấy đã chết. . . . . .""Đây chỉ là mơ thôi! !" Daniel lo lắng nói. Hạ Tuyết thở phì phò, lắc đầu, nghẹn ngào nói: "Không phải ............ em nhìn thấy cô ấy đã xảy ra chuyện. . . . . ."Hàn Văn Hạo đứng ở cửa phòng, nghe những lời này, ánh mắt của hắn lạnh lùng!Điện thoại di động ở phía sau vang lên. . . . . .Hạ Tuyết ngạc nhiên nắm di động trên giường, alo một tiếng. . . . . ."Là tôi . . . . . ."
"Cút! !" Cẩn Nhu tức giận đẩy Trác Bách Quân ra! !
Trác Bách Quân cười ôm lấy thân thể Cẩn Nhu, hai tay ở trên mông của cô di động, vuốt ve, nói: "Tất cả người ở ONE KING! Cũng chỉ có cô dám nói chuyện với tôi như vậy! Thật là! chịu không ít tức giận của Lynda chứ?""Cô ta luôn luôn nhìn tôi không vừa mắt!" Cẩn Nhu nói thẳng!"Cô ấy nhìn ai cũng đều như vậy! Cô lại không chịu theo tôi ! Lynda, tôi không thể động, cô ta là công thần lớn nhất của Văn Vũ, ở ONE KING, cô ta gần như là có quyền lực cao nhất. . . . . ." Trác Bách Quân đột nhiên bóp mạnh vào mông Cẩn Nhu!Cẩn Nhu rên lên một tiếng, dán vào Trác Bách Quân, cô tức giận hỏi: "Rốt cuộc có cách nào, để cho tôi tranh được vai diễn trong phim "Trà Hoa Nữ" không, trong giới giải trí hiện nay, không có nhiều bộ phim có thể cho làm cho người ta nổi tiếng được nữa, tôi muốn vai diễn này. . . . . ."Trác Bách Quân đột nhiên cười, vừa định nói chuyện, cửa thang máy mở ra, hắn hơi chút rời khỏi thân thể của cô, nhìn ngoài cửa, hai diễn viên đi tới, chào hỏi hắn: "Tổng giám!""Uhm!" Trác Bách Quân vẫn duy trì một chút hình tượng nói với Cẩn Nhu: "Theo tôi đến văn phòng!"Cẩn Nhu im lặng theo sát hắn, cùng đi tới văn phòng, Trác Bách Quân đóng cửa lại, kéo cửa sổ đóng luôn, lập tức xoay người, ôm lấy Cẩn Nhu đi đến trên sofa, sau đó đè lên người cô. . . . ."Anh tránh ra! !" Cẩn Nhu vẫn cứ đẩy hắn ra!Trác Bách Quân nâng đùi đẹp của Cẩn Nhu, sau đó cởi giày cao gót của cô, hôn nhẹ mũi chân của cô, nói: "Nghe Lưu ký giả hôm qua theo tôi kêu khổ thấu trời, nói cô có video clip trí mạng 6 năm trước của Hạ Tuyết?"Cẩn Nhu sửng sốt, nửa nằm trên sofa, mặt lạnh không lên tiếng. . . . . .Trác Bách Quân hôn nhẹ mũi chân của cô, từ cẳng chân, đến đầu gối, từng bước một dời lên trên, vừa hôn vừa nói: "Tôi khuyên cô tốt nhất đừng làm như vậy! Cô hủy đi Hạ Tuyết, cô sẽ chết thảm hại hơn! Daniel, ngay cả Tổng Tài chúng ta đều phải kiêng kị ba phần! Người đàn ông này nhìn ôn hòa, nhưng thật ra dã tâm rất lớn, tương lai có thể làm Tổng Thống, cô nói người đàn ông như vậy, sẽ bỏ qua cho cô động vào phụ nữ của hắn? có đôi khi đàn ông vô cùng tàn nhẫn, đừng tưởng rằng hắn có một chút phong độ thân sĩ, để cho cô câu dẫn hắn!"Ánh mắt Cẩn Nhu dao động. . . . . ."Cô rất ngốc . . . . ." Trác Bách Quân chậm rãi giở váy ngắn Cẩn Nhu, từ bên trong nhìn thấy quần lót màu hồng, rất mê người, hắn đột nhiên cười, hôn nhẹ chiếc đùi mềm mại, chậm rãi nói: "Lấy địa vị của Hạ Tuyết hiện nay, tại sao cô phải làm kẻ địch của cô ta? Cô đấu nổi với cô ta sao? Dựa vào thực lực, cô ta từ học viện đi ra, cơ sở điện ảnh vững chắc như thế, dựa vào thế lực, tôi không thể không nhắc nhở cô, không cần Tổng Tài tập đoàn điện ảnh và truyền hình che chở cô ta, ngay cả ONE KING chúng ta, Văn Vũ cũng phải nhường đường cho cô ta vài phần!"Hắn nói xong, cách lớp vải, hôn nhẹ vào nơi giữa hai chân của cô, hắn thỏa mãn cười xấu. . . . . ."Vậy bây giờ làm sao?" Cẩn Nhu đột nhiên hỏi."Cô tìm tôi sớm một chút không được sao?" Trác Bách Quân đột nhiên ôm lấy Cẩn Nhu, hôn cô nồng nhiệt, trong lòng Cẩn Nhu nóng lên, đành phải đón nụ hôn của hắn, thậm chí có chút lấy lòng mút đầu lưỡi của hắn. . . . . .Hai người ôm hôn cuồng nhiệt thật lâu, Trác Bách Quân buông Cẩn Nhu, nhìn cô mỉm cười, cúi mặt xuống, úp lên trước bộ ngực của cô, ngửi ngửi mùi thơm da thịt, nói: "Hóa thù thành bạn!""Cái gì?" Cẩn Nhu lập tức đẩy Trác Bách Quân ra, không thể tin được, cười lạnh nói: "Không thể! ! Tôi vĩnh viễn sẽ không làm bạn với cô ta!"Trác Bách Quân lập tức ngồi thẳng người, nghiêm mặt nói với Cẩn Nhu: "Nếu nói như vậy, cô vĩnh viễn sẽ không nổi tiếng được! Chỉ bằng cá tính của cô như vậy, không chịu cùng người ta lên giường, trong lòng xem thường người khác! Toàn thân cô có một loại cảm giác, cự tuyệt người khác ngàn dặm, lúc nổi tiếng, loại cá tính này có thể hấp dẫn người, lúc chưa nổi tiếng, loại cảm giác này chẳng khác nào đem cơ hội cho người khác!! Hiện tại cô cái gì cũng không có, cô đấu với Hạ Tuyết thế nào?"Cẩn Nhu nhìn chằm chằm Trác Bách Quân, tức giận nói: "Anh có hiểu cảm thụ của tôi không!!? Làm sao tôi có thể làm bạn bè với cô ta? Chúng tôi đã từng trở mặt!""Vậy thì phải xem bản lĩnh của cô!" Trác Bách Quân miễn cưỡng buông hai tay, quay sang trên sofa, chậm rãi nói: "Nếu cô có thể lợi dụng cô ta, cô có thể lên như diều gặp gió, hiện tại cô tạm thời chịu ủy khuất một chút, có đáng gì? Đến khi nổi tiếng, đá cho cô ta một cái không được sao? Chỉ cần cô ta vẫn coi cô là bạn bè, cô vẫn có cơ hội ! Thừa dịp cô ta còn chưa ký hợp đồng "Trà Hoa Nữ", cô tìm cơ hội tiếp cận cô ta! Thật ra cô diễn xuất rất tốt, cô ích kỷ như thế, tại sao không diễn khổ nhục kế?"Cẩn Nhu suy nghĩ những lời này. . . . . .Trác Bách Quân quay đầu liếc mắt nhìn Cẩn Nhu, chậm rãi đè lên thân thể cô ta, nhẹ nhàng hút môi đỏ mọng của cô, tay vươn đến trước bộ ngực cô, không ngừng xoa nắn, hưởng thụ săn chắc của cô, hắn nhịn không được bị mê hoặc nói: "Đem USB giữ kỹ, đến lúc đó đánh phủ đầu! Đem cô ta hủy diệt triệt để! ! Làm cho cô ta trọn đời không thể nào xoay người được!"Cẩn Nhu quay đầu nhìn Trác Bách Quân, chân mày nhíu lại, nói: "Tại sao đột nhiên anh lại đưa ra chủ ý này cho tôi?"Trác Bách Quân đắc ý cười, cúi người, cách lớp áo của cô, hôn nhẹ bộ ngực sữa của cô, từ trước đến giờ, hắn thích loại cảm giác khiêu khích khoảng cách như vậy, lúc hắn vừa tiến vào, vừa nói: "Bởi vì. . . . . . Tôi muốn triệt để phá hủy công ty Toàn Cầu! Tôi mặc kệ Văn Vũ nghĩ như thế nào, nhưng công ty Toàn Cầu, tôi nhất định phải xử lý !"Cẩn Nhu đột nhiên cười cúi đầu, nhìn hắn không ngừng vuốt ve ngực mình, ánh mắt của cô lạnh lùng, hiện lên ý cười quyến rũ, chậm rãi vươn hai tay, nhẹ nhàng kéo áo lót của mình . . . . . .Ánh mắt Trác Bách Quân sáng lên, nhìn bộ ngực sữa xinh đẹp, hắn ngạc nhiên, mừng rỡ bổ nhào lên phía trước, kéo áo lót của cô ném ra, cắn điểm hồng của cô, tay đưa xuống phía dưới, xoạt một tiếng, xé tất chân của, điên cuồng tiến vào . . . . . .Thân thể Cẩn Nhu cong lên, ánh mắt càng ngày càng trong suốt, lạnh lùng cười, khóe mắt rơi ra giọt lệ. . . . . .******Hạ Tuyết ở trên giường trằn trọc, đột nhiên nhìn thấy Cẩn Nhu đứng ở vách núi đen, nhìn mình vẫy vẫy tay, sâu xa nói: "Tôi phải đi, tôi đi rồi, các người vui vẻ chứ? Tôi hại người, tôi cũng hại chết bản thân tôi, sau này cô cố gắng mà hưởng thụ vinh hoa phú quý của cô, tôi đi đây. . . . . ."Cô ta đứng giữa núi tuyêt, nhìn cô cười thê lương, vươn người nhảy xuống. . . . . ."A............." Hạ Tuyết sợ tới mức ngồi bật dậy trên giường, hai mắt sợ hãi nhìn xung quanh, không thở nổi!Daniel cùng Hàn Văn Hạo đang ở thư phòng bàn công việc, nghe tiếng kêu thê lương truyền đến, Daniel lập tức bỏ xuống tất cả công việc trên tay, rất nhanh chạy vào phòng, liếc mắt nhìn thấy Thanh Nhã đã hầu hạ, hắn lo lắng đi tới, ngồi ở bên giường, ôm lấy Hạ Tuyết đang sợ hãi nói: "Bảo bối, làm sao vậy? Lại gặp ác mộng sao ?""Em mơ thấy. . . . . . Cẩn Nhu muốn nhảy vực. . . . . ." Hạ Tuyết dựa vào trong lòng Daniel, nuốt nước miếng, hốc mắt đỏ bừng nói: "Dường như em nhìn thấy cô ấy đã chết. . . . . .""Đây chỉ là mơ thôi! !" Daniel lo lắng nói. Hạ Tuyết thở phì phò, lắc đầu, nghẹn ngào nói: "Không phải ............ em nhìn thấy cô ấy đã xảy ra chuyện. . . . . ."Hàn Văn Hạo đứng ở cửa phòng, nghe những lời này, ánh mắt của hắn lạnh lùng!Điện thoại di động ở phía sau vang lên. . . . . .Hạ Tuyết ngạc nhiên nắm di động trên giường, alo một tiếng. . . . . ."Là tôi . . . . . ."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro