Phần 57
Đêm tối! kéo dài vô hạn!
Núi rừng trong đêm đen, cũng kéo dài vô hạn!
Tĩnh lặng, cũng kéo dài vô hạn, nhưng kéo dài đến đầu bên kia núi rừng đã không còn tĩnh lặng nữa, rất nhiều ánh đèn, ở gần đoạn cầu trong núi rừng ra sức tìm kiếm, chó săn cũng tru lên, chó săn ở nơi xa cũng gào thét! !
Hàn Trung Trí và Trang Minh Nguyệt từ Anh quốc cả đêm chạy về, nhanh chóng cùng bọn hộ vệ chạy tới hiện trường đường cao tốc, nhìn chiếc màu đen của con trai lao đi có chút hư hỏng, cảnh sát nói, đêm đó nhân viên của trạm xăng dầu và người tài xế xe hàng nhỏ đã từng nhìn thấy Hàn Tổng Tài ở chổ này, thậm chí, thấy Hàn Tổng Tài cùng một cô gái trẻ tuổi lên một chiếc Ferrari đỏ thẫm, cùng nhau lái xe đi .......
Trong đêm đen, ánh mắt Hàn Trung Trí lóe sáng, vẻ mặt không vui và căng thẳng quay đầu, tức giận và khó hiểu, khẽ nói: "Chẳng lẽ Văn Hạo thật sự cùng với vợ chưa cưới của Daniel có dính líu ? Cái con hát kia? Không thể nào! Tại sao đúng vào lúc quan trọng lại xảy ra lại chuyện như vậy, làm cho người ta xấu hổ ?
Trang Minh Nguyệt nghẹn ngào, tan nát cõi lòng, khóc nói với chồng: "Lúc này, đừng chú ý đến những chuyện đó, thằng bé gặp chuyện không may. Tìm người quan trọng hơn. Văn Hạo ngàn vạn lần không được gặp chuyện không may!"
"Văn Hạo không có việc gì! Tất cả chỉ tại con hát không tốt!" Vẻ mặt Hàn Trung Trí lạnh lùng, cắn răng bước đi, vừa đi vừa hỏi Hứa Mặc và Nhậm Phong: "Cảnh sát triển khai công việc đến đâu rồi ?
"Vẫn không có tin tức, xe rơi xuống vách núi rồi phát nổ, trước mắt nhanh chóng kiểm tra ....... Nhị thiếu gia và Tam thiếu gia đã theo cảnh sát đến phía trước tìm kiếm, Daniel Tổng Tài cũng đi theo xuống núi, bọn họ cùng ngồi xe gặp chuyện không may, nếu may mắn xe không nổ tung trước, nhảy xe ra ngoài, nhất định sẽ cùng nhau chạy thoát ....... Hi Thần đã dẫn người cùng đi vào trong núi, nhưng vì vùng này cơ hồ là rừng rậm nguyên thủy, cho nên việc tìm người sẽ rất khó khăn, thậm chí sợ rằng người không có trong rừng rậm, Tổng Tài và Hạ tiểu thư cũng sẽ gặp chuyện không may, cho nên chúng ta đang tăng cường nhân số, đi phía trước tìm ......"
Hàn Trung Trí nghe xong, dường như hiểu rõ con trai mình, nói: "Lấy trí tuệ của Văn Hạo, nhất định có thể tìm được đường sống trong chết! Chỉ bởi vì có con hát, cho nên dường như khó! Cô ta sẽ liên lụy Văn Hạo!"
Trang Minh Nguyệt nghe Hàn Trung Trí, trái một câu con hát, phải một câu con hát, bà cảm thấy rất khó nghe, liền nghẹn ngào nói: "Ông sao vậy ! Không nên gọi là con hát. Dù sao Hạ tiểu thư cũng là con dâu của bạn chúng ta, tại sao ông có thể gọi cô ấy như vậy? Nếu để cho Daniel nghe được, sẽ có cảm tưởng thế nào?".
Hàn Trung Trí nhìn hiện trường xảy ra vụ án trước mắt, rất nhiều cảnh sát đang căng thẳng nói chuyện với nhau, ông ta gầm nhẹ : "Lúc đó tôi nghe hắn sắp cưới một con hát, tôi đã rất là nghi ngờ rồi, tại sao loại gia đình giống như Daniel lại lấy một con hát? Nhà bọn họ đã hai đời Tổng Thống, tương lai rất có thể Daniel sẽ đầu nhập chính trị, cũng rất có thể sẽ tranh cử Tổng Thống, bà xem hắn cưới một con hát, thành cái gì nữa ? Huống chi, con hát đó, còn không sạch sẽ, chưa đầy 20 tuổi, đã ở bên ngoài sanh con hoang! Danh tiếng đã thật không tốt rồi ! Daniel lại còn muốn cưới cô ta, cũng không biết hắn nghĩ ra sao ? Một nhà người bạn thân của tôi suy nghĩ thế nào! ! Tại sao lại tiếp nhận loại phụ nữ này?"
Trang Minh Nguyệt biết chồng mình luôn kiêu ngạo, không dám nói thêm nữa, chỉ bước nhanh đến địa điểm xảy ra vụ án, Thị trưởng và Trưởng cục cảnh sát nhìn thấy vợ chồng Hàn Trung Trí tới, lập tức đi tới trước mặt bọn họ, Hàn Trung Trí vừa cùng bọn họ bắt tay, vừa hỏi tình huống liên quan, nói xe bị kích nổ tung, phải chờ kết quả tất cả bản kiểm nghiệm, tạm thời nhận được tin tức tốt chính là không có phát hiện DNA của Hàn Văn Hạo và Hạ Tuyết, như vậy nói rõ, bọn họ rất có khả năng trước khi xe bị kích nổ đã nhảy ra khỏi xe.....
Trang Minh Nguyệt được Hứa Mặc và Nhậm Phong nâng đỡ, đi tới bên đoạn cầu, nhìn phía dưới vực sâu tối tăm, kinh khủng, hồn phách của bà nhất thời bay mất, ôm mặt khóc, nói: "Mặc dù trước khi xe bị nổ tung, nhảy ra xe, nhưng ngã xuống vực sâu này ....... hi vọng sống vô cùng mong manh, con của tôi ......."
Hàn Trung Trí nghe được, trong lòng đau xót, hốc mắt kịch liệt đỏ lên.
"Phu nhân" Trưởng cục cảnh sát lập tức đỡ Trang Minh Nguyệt đi trở về, giải thích nói: "Theo phân tích tình huống, nếu Hàn Tổng Tài và Hạ Tuyết nhảy xuống núi trước khi xe bị nổ tung, cũng đã nhảy ra khỏi xe, nếu thật sự xảy ra chuyện, người của chúng ta nhất định sẽ tìm được thi thể của bọn họ dưới núi, nhưng cho tới bây giờ, vẫn chưa có ai nói đã tìm được căn cứ xác định bọn họ gặp chuyện không may ! Mặc dù bây giờ tạm thời không tìm được người, nhưng từ một mặt khác mà nói, không phải là chuyện không tốt, điều này chứng tỏ, Hàn Tổng Tài và Hạ tiểu thư có thể đã chạy thoát .........."
Nước mắt Trang Minh Nguyệt vơi đi, Hàn Trung Trí đồng thời trong lòng đầy hi vọng nhìn Trưởng cục cảnh sát nói: "Đây là sự thực sao?"
"Cho nên chúng tôi đang toàn lực kiềm kiếm ! ! Mảnh rừng núi này diện tích thật sự rất rộng lớn, hơn nữa còn là góc rừng rậm nguyên thủy, đường nhỏ trùng trùng, dễ dàng bị lạc đường! Chúng tôi sợ nhất là lúc trải qua thời gian dài như vậy, thể lực của Hàn Tổng Tài và Hạ tiểu thư có thể chịu đựng được hay không? Cho nên chúng tôi muốn gấp rút thời gian ! !" Trưởng cục cảnh sát trầm trọng nói.
Hàn Trung Trí vội vàng quay đầu hỏi Hứa Mặc: "Tam thiếu gia và Nhị thiếu gia cùng đội dẫn đầu đi tìm anh trai rồi hả ?"
"Đúng vậy ! Bọn họ cũng rất sốt ruột ! Lo lắng hai người gặp chuyện không may!" Hứa Mặc và Nhậm Phong nói!
Hàn Trung Trí lo lắng nói: "Cậu phải cho người đi theo bảo vệ tốt hai vị thiếu gia! Ngàn vạn lần không được xảy ra chuyện!"
"Vâng !" Hứa Mặc lại nói.
"Bên Daniel thế nào?" Hàn Trung Trí vẫn lo lắng tình huống của đứa cháu trai.
"Hắn cũng xuống núi tìm người rồi, tình huống còn chưa rõ lắm, nhưng lúc 8 giờ tối Bắc Kinh, Tổng Thống Blake và phu nhân tạm thời buông bỏ tất cả công việc, chạy về nước tự mình tìm hiểu tình huống ........ hẹn 8 giờ tối mai sẽ tới sân bay thủ đô, lần này Tổng Thống vì chuyện riêng trở về nước, cho nên tin tức bị phong tỏa ......." Nhậm Phong nhanh chóng nói.
"Vì cái con hát đó ? Blake cư nhiên ngàn dặm xa xôi trở về ?" Hàn Trung Trí không thể tin được, nói.
Trang Minh Nguyệt nghe người bạn thân Lam Anh trở lại, bà nín khóc, nở nụ cười.
"Hạ Tuyết, anh cả............ các người ở đâu ..........." Hàn Văn Vũ cầm đèn pin cầm tay, mặc áo khoác ngoài bằng lông, vẫn cảm thấy lạnh lẽo khác thường đi trong rừng rậm tối tăm, căng thẳng, hai mắt đỏ bừng, nghẹn ngào hướng trong đêm tối chập chùng kêu to: "Hạ Tuyết, anh cả ............các người ở đâu ? Chúng ta đã tìm các người suốt cả một ngày rồi ! ! Anh à ....... Anh ....... anh luôn thông minh cơ trí như vậy, trên thế giới này, không có chuyện gì có thể làm khó anh ! Lần này anh nhất định có thể tìm được đường sống trong chỗ chết! ! Hạ Tuyết ......... tại sao mỗi lần đóng phim, cô đều gặp chuyện không may ? "Vương triều hiện đại" cũng vậy, quay bộ phim này cũng như vậy! Hạ Tuyết ........... ngàn vạn lần cô không được gặp chuyện không may, cô còn có Hi Văn! ! Hạ Tuyết ........ cô đang ở đâu ?"
"Anh .......... " Hàn Văn Kiệt cũng mặc áo khoác lông, theo đội tìm kiếm đi tới, hai người đụng đầu nhau, hắn thở phì phò, mặt tái nhợt, mặc dù mệt mỏi, nhưng vẫn tinh thần rất vững vàng, hắn sải bước, bước qua một cái cây nằm chắn ngang, tay cầm đèn pin, rọi ra xa, bình tĩnh phân tích : "Lúc nảy, rõ ràng chúng ta tách ra đi, nhưng bây giờ chúng ta lại gặp nhau, địa hình này quá phức tạp, rất dễ lạc đường, nếu như anh trai và Hạ Tuyết cùng chung một chỗ thì tốt, nếu như lúc đó bọn họ bị phân tán, tôi sợ tính của Hạ Tuyết mơ hồ, không tìm đường ra khỏi núi được ......."
"Ôi ! ! !" Hàn Văn Vũ tức giận, tay cầm đèn pin ném xuống cỏ, tức giận rống lên: "Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Bọn họ cùng nhau rơi xuống cầu ?
Hàn Văn Kiệt bình tĩnh nhìn anh hai, ánh mắt nhanh chóng chợt lóe, lại ngồi xổm xuống, nhặt đèn pin lên, nhét vào tay anh trai, nói: "Bây giờ không phải là lúc truy cứu nguyên nhân, quan trọng nhất là bọn họ không có việc gì, anh cả sẽ không buông tay Hạ Tuyết đâu !
"Văn Kiệt!" Hàn Văn Vũ thấy bọn cận vệ từ đầu bên kia đi tới, đứng ở đằng xa, không dám tới đây, hắn nhìn em trai nói: "Chú yêu Hạ Tuyết sao?
Hàn Văn Kiệt xoay người, cau mày nhìn anh hai đứng trong bóng tối, chỉ có đôi mắt lóe lên tia sáng hừng hực, hắn nghi ngờ hỏi: "Tại sao vào lúc này, anh lại hỏi chuyện này ?
"Anh muốn hỏi chú yêu Hạ Tuyết sao?" Hàn Văn Vũ nhìn em trai nói: "Ngày đó ở trong tiệm áo cưới, thấy Hạ Tuyết đi ra ngoài trước, chú cũng đi theo ra, đứng trong mưa, nhìn cô ấy thật lâu, cái loại ánh mắt đó, thậm chí anh thấy không có trên người của Mộng Hàm ........ tôi muốn hỏi chú ........ chú yêu Hạ Tuyết sao?
Hàn Văn Kiệt nhìn anh hai.
Trong lòng Hàn Văn Vũ đột nhiên thoáng qua thê lương và chua xót, hắn cười khổ nắm chặt đèn pin trong tay, hít một hơi lạnh, nói: "Nếu như chú yêu cô ấy, thì lúc này, chú thống khổ nhất phải không ? Tại sao chú còn có thể bình tĩnh như vậy?
Hàn Văn Kiệt xoay người, không nói gì thêm, chỉ cầm đèn pin đi về phía trước.
"Hạ Tuyết ....... Rốt cuộc trong lòng cô, người kia là ai? Ai là cha đứa bé ? Hay là ......?" Hàn Văn Vũ căng thẳng nói: "Cha đứa bé kia là anh cả sao ?"
Hàn Văn Kiệt dừng bước, có chút giật mình quay đầu nhìn về phía Hàn Văn Vũ, sắc mặt bình tĩnh đã tiết lộ quá nhiều tin tức, thế nhưng hắn lại hỏi: "Tại sao nói như vậy ?"
Hàn Văn Vũ thở phì phò, đột nhiên cười khổ, nói: "Bởi vì tấm hình kia chụp lúc bọn họ ở chung một chỗ, anh đã hoài nghi, hơn nữa tối hôm qua bọn họ cùng xảy ra chuyện, anh đã xác định. Trên thế giới này, không phải người đàn ông nào cũng có thể để cho Hạ Tuyết sinh một đứa con gái giống như Hi bảo bối vậy. Con bé là người thân của chúng ta, tự nhiên anh có cảm ứng"
Hàn Văn Kiệt vẫn nhìn anh hai chằm chằm !
Hàn Văn Vũ thở phì phò, xoay người, cổ họng khát khô, cảm giác não bộ sắp thiếu ôxy ......... hắn không muốn nói gì nữa, chỉ cầm đèn pin, đi về hướng bụi gai phía trước, hắn vừa đi, vừa nói: "Anh mặc kệ sự thật là cái gì? Anh vĩnh viễn đều sẽ ủng hộ quyết định của Hạ Tuyết, mặc kệ cô ấy yêu người nào, yêu Daniel, yêu anh cả, hay là yêu chú, cùng ai ở chung một chỗ, anh đều sẽ ủng hộ cô ấy ! Hạnh phúc của cô ấy, anh nhất định theo đuổi! ....... Về phần anh cả lựa chọn loại phương thức này để vạch trần chân tướng, không có cái gì gọi là oán giận và căm ghét, anh chỉ mong hắn không có việc gì, cùng hắn uống ly rượu, sau đó hung hăng ném hắn ........ cho nên bây giờ, anh nhất định phải tìm được hắn, lúc còn nhỏ, chúng ta đi lạc đường, lúc nào anh trai cũng ở sau lưng mình, đi về phía trước, cho tới bây giờ cũng không có lạc đường ........."
Văn Vũ có chút nghẹn ngào, vừa nói vừa bước đi .......
Hàn Văn Kiệt vẫn đứng tại chỗ, nhìn anh hai vẫn bước đi, trong lòng của hắn đau nhói, quay đầu đi, trong hai tròng mắt ửng đỏ, lẫn trong bóng tối, hắn cũng cầm đèn pin bước đi về phía trước .......
Trên một con đường khác.
Daniel mặc áo lông, mang bao tay da màu đen, mang giày leo núi, tay cầm đèn pin, dẫn một đội người rất đông, vừa đi phía trước tìm kiếm, vừa cầm điện thoại di động, mỉm cười nói với Hi Văn: "Bảo bối ....... thế nào? Lúc này, không phải con vẫn còn đang ngủ sao?"
"PAPA ........" Hi Văn lim dim ngồi trên giường, vuốt mắt, nắm điện thoại nói: "Lúc nảy, con gặp ác mộng, nằm mơ thấy người xấu bắt mẹ đi rồi ......."
Daniel đột nhiên cười, đạp lá khô và cành cây to đầy trên đường đi về phía trước, vừa đi vừa nói: "Đứa ngốc, mẹ không có việc gì. Mẹ đang quay phim, mẹ rất tốt, con yên tâm, tối nay chờ mẹ quay phim xong, sẽ mang mẹ về nhà có được không? Sau đó bảo mẹ tắm nước nóng, mặc áo ngủ màu hồng, sau đó đi vào phòng, ôm Hi bảo bối ngủ, sau đó PAPA gọt trái táo cho hai người ăn ..... được không ?"
Hi bảo bối cười, ngáp một cái nói: "PAPA, con yêu người ...... con ngủ đây...."
"PAPA cũng yêu con ...... PAPA rất nhớ con, con ngủ sớm một chút, Hi bảo bối mơ thấy tiên nữ nhỏ trong mộng nhé ......" Daniel mỉm cười nói dứt lời, cúp điện thoại, sắc mặt nhanh chóng tối lại, vội vàng nhìn rừng núi phía xa, hai tròng mắt thâm tình, lóe lên nhớ nhung mãnh liệt, nhớ lúc giúp cha hắn tổng tuyển cử, bởi vì tranh chấp chính trị, trong quá trình tranh cử, thiếu chút nữa bị trúng đạn, Hạ Tuyết phát hiện sát thủ trước nhất, không để ý đến an nguy bản thân, vì hắn đỡ được viên đạn kia ...... hai mắt hắn đỏ lên, nhớ tới lúc hắn ôm Hạ Tuyết toàn thân đầy máu tươi trên đường chạy tới bệnh viện, hơi thở cô mong manh, sinh mạng như muốn kết thúc, nắm chặt tay của hắn, rơi lệ cầu xin hắn: "Mặc kệ tôi xảy ra chuyện gì, xin anh nhất định phải giúp tôi chăm sóc Hi Văn và Hạ Hân, bọn họ là người thân duy nhất của tôi, cũng là người tôi nhớ thương cuối cùng".
"Hạ Tuyết ......." Daniel nhìn khắp rừng núi, thở phì phò, hai mắt tràn đầy giọt lệ, thâm tình nói: "Cho tới bây giờ, anh cũng không nghĩ, muốn dùng sáu năm yêu thương để đổi lấy tình yêu của em ....... bởi vì em đối với tình yêu của anh, cũng cho rất nhiều, rất nhiều ....... nhiều đến nổi, đời này kiếp này anh cũng không cách nào bù đắp ......."
Sáng sớm!
Sương mù vẫn chưa tan đi, không khí vẫn còn mông lung, mờ mịt, ánh lửa bùng lên sáng rực.
Trước căn nhà nhỏ, mấy con gà màu trắng, màu đen đi lại kiếm ăn khắp nơi, mấy con cọp con cuộn thành quả cầu nhỏ, chơi đùa với nhau mà chỉ có bọn chúng mới hiểu được, rất vui vẻ..........
Khói bếp lượn lờ bay lên quyện vào trong làn sương mù, bay đi xa.
Trong phòng bếp, tiếng củi đốt chi chi, cũng không phá vỡ giờ khắc này yên tĩnh này.
Trong tay Trần lão cầm một cây củi, chậm rãi đi ra, thả vào trước một cọc gỗ lớn, sau đó cầm cây búa, phanh một một tiếng, chém cây củi thành hai nửa, cẩn thận nhìn trước sân, dựa vào bên phải gian phòng kia, khẽ cười một tiếng.
Một con sóc nhỏ ôm một quả thông, cất tiếng kêu "chi chi", lắc lắc cái mông, nhanh nhẹn trèo leo lên cửa sổ, mắt to tròn nhìn chằm chằm người bên trong phòng trông rất tức cười .........
Hạ Tuyết ôm chăn, ngủ ngon lành, thậm chí lật người lại, đưa lưng về phía cửa sổ, tiếp tục ngủ.
Nơi xa xa truyền đến tiếng kêu của một loại động vật
Cô nhíu mày, đôi mắt buồn ngủ vẫn nhắm thật chặt, nhưng ý thức dần dần bình tĩnh, trong đầu dần dần nhớ lại nụ hôn đêm qua, kéo dài thật lâu, sau đó Hàn Văn Hạo ôm lấy cô ngủ, nhưng thật lâu, thật lâu cô cũng không thể ngủ, vẫn trừng tròng mắt, đầu óc hoàn toàn trống rỗng, không biết nhìn cái gì, nhưng dần dần, cô nằm trong ngực Hàn Văn Hạo ngủ thiếp đi .......
Cô đột nhiên mở mắt, lập tức xoay người, lại phát hiện đệm giường bên cạnh mình trống không, lòng của cô không khỏi căng thẳng, có ý nghĩ hắn đã đi, cô vội vã nhảy xuống giường, mang dép muốn đi ra khỏi phòng, đi ra sân nhỏ, cô nhìn mấy con cọp con, theo bản năng cô co rúm lại, nhưng vẫn bước nhanh đi vào phòng bếp, đã nhìn thấy Trần lão ngồi xổm trước bếp lò, đang cầm đũa sắt nhóm lửa, Hạ Tuyết thấy ông lão này, không khỏi khẽ cười một tiếng, vội hỏi: "Gia gia, sớm như vậy, không ngủ thêm chút nữa ......."
Trần lão "ừ" một tiếng, lập tức quay đầu nhìn Hạ Tuyết còn lim dim ngáy ngủ, chậm rãi mỉm cười nói: "Ông đã lớn tuổi rồi. Mỗi buổi tối chỉ cần chợp mắt một chút, cũng đã rất giỏi rồi. Sao cháu thức dậy sớm vậy ? Chắc là đêm qua rất khuya mới ngủ sao ? Nơi núi sâu hoang dã này, thường có tiếng dã thú kêu".
Hạ Tuyết hơi lắc đầu, cười nói: "Không có, ngủ rất ngon, không khí mát mẻ, làm cho người ta sảng khoái tinh thần".
"Vậy thì tốt, nhanh rửa mặt đi, điểm tâm sẽ làm xong rất nhanh ......" Trần lão thúc giục cô nói.
"Vâng ......." Hạ Tuyết khẽ gật đầu, trả lời Trần lão, sau đó nhẹ giọng hỏi: "Gia gia ...... ông có thấy Văn Hạo hay không? Lúc cháu thức dậy đến bây giờ cũng không nhìn thấy hắn ......."
Trần gia gia kỳ quái lắc đầu, nói: "Không có, ông không nhìn thấy hắn đâu".
Ánh mắt của Hạ Tuyết chớp chớp, sắc mặt của cô có chút mất tự nhiên, nhưng vẫn mỉm cười nói: "Ách ....... có thể là đi khắp nơi xem một chút ...... hắn luôn luôn thích đi tản bộ ......."
Trần lão cũng gật đầu cười nói: "Có thể ....... yên tâm đi, hắn sẽ không bỏ lại cháu đâu, tiểu tử này làm việc rất cẩn thận, có chừng mực, hơn nữa còn là một người vô cùng có trách nhiệm......."
"Sao ông biết thế ?" Hạ Tuyết nhìn ông lão mỉm cười nói.
Trần lão xoay người, cầm cây đũa sắt nặng nề đảo lửa bên trong lò, mỉm cười nói: "Ông đi nhiều năm như vậy, nhìn người cũng có thể biết, tiểu tử này rất tốt, cháu gả cho hắn, là phúc phần của cháu ......."
Hạ Tuyết không biết nói sao, chỉ hơi cúi đầu có chút không phục, lầu bầu nói: "Ông cũng nhìn thấy hắn tốt, hắn rất biết khi dễ người .........."
"Đàn ông sẽ không hao phí tâm tư trên người cô gái không thích, bao gồm cả khi dễ cô gái" Trần lão ha ha cười nói: "Lúc ông còn trẻ, muốn theo đuổi bạn già, nên thường khi dễ bà ấy ........."
Hạ Tuyết nghe những lời này, nhớ tới Hàn Văn Hạo đã từng nói qua: Trên thế giới này không có mấy người cô gái đáng giá để tôi khi dễ, cô thật là không biết điều! Cô đột nhiên cười nhẹ.
"Nhưng ........ đứa bé này dường như có rất nhiều tâm sự ....... gánh vác rất nhiều, thỉnh thoảng cháu cũng nên nói chuyện với hắn một chút, câu thông một chút, tìm hiểu hắn một chút ......" Trần lão nghiêng người, bỏ củi vào bên trong lò, nói tiếp.
Hạ Tuyết suy nghĩ những lời này, lại nghe bên ngoài sân có tiếng động, cô hơi tỉnh ngủ, vội vàng đi ra phòng bếp, đi ra sân nhỏ, tiếng động biến mất, cô đi tới trước bậc thang, lại thấy Hàn Văn Hạo mặc áo sơ mi trắng, quần tây đen, trong tay ôm một sọt táo, sắc mặt bình tĩnh, từng bước, từng bước đi lên ...... Hạ Tuyết lập tức quay đầu đi, có chút lúng túng xoay người, thở nhẹ, giả vờ không nhìn thấy, đi về phía trước...........
"Sớm như vậy, không ngủ thêm chút nữa ?" Tiếng Hàn Văn Hạo đã từ phía sau truyền đến.
Vẻ mặt của Hạ Tuyết ửng đỏ, miễn cưỡng không tim không phổi cười ha ha, vừa gãi đầu, vừa nói: "Cái đó ...... ngủ không được, liền đi tản bộ một chút, tóc của tôi rối hết rồi, tôi về phòng tìm lược chảy tóc một chút ........" cô nói xong, lập tức vọt vào trong nhà, chạy vào phòng, "phịch" một tiếng, đóng cửa lại !
Hàn Văn Hạo vẫn rất bình tĩnh nhìn Hạ Tuyết vội vã chạy vào phòng, hắn cười nhẹ, trong ánh mắt xẹt qua một chút dịu dàng, nhưng không suy nghĩ nữa, ôm sọt táo đi vào nhà .........
Hạ Tuyết vọt vào phòng, ánh mắt chớp chớp, theo bản năng nghe tiếng Hàn Văn Hạo đi vào sân, tiếng chân giẫm lên cây cỏ ....... cô đặt tay lên chặn lên ngực mình, tim đập mạnh, thở hổn hển, lại nghe tiếng Trần lão, nói: "Sao cháu dậy sớm vậy ?"
"Vâng ...... đi xem khắp nơi một chút, thuận tiện hái một ít táo về, cô ấy la hét muốn ăn ........"
Trái tim Hạ Tuyết phanh phanh nhảy, tròng mắt đảo tới đảo lui, sau đó nghe Hàn Văn Hạo vừa cười nói với Trần lão, vừa đặt sọt táo trên bàn, lại nghe hắn chậm rãi nói: "Để cháu đi xem cô ấy một chút ........"
"Ừ! Mau đi đi!" Trần lão mỉm cười nói: "Nha đầu kia lúc nảy tỉnh lại, tìm cháu khắp nơi, tìm không ra, cho là cháu bỏ nó đi rồi ........"
"Sẽ không ......." Tiếng Hàn Văn Hạo đã đến phòng khách, con ngươi Hạ Tuyết trừng lớn, lập tức nhào tới bàn trang điểm trước mép giường, cầm lấy cây lược, soi gương chải tóc, lúc này cửa bị đẩy ra, Hàn Văn Hạo đi vào, nhìn cô.
Hạ Tuyết trừng mắt.
Hàn Văn Hạo vừa nhìn cô, vừa đóng cửa lại
Hạ Tuyết giật mình, cầm lược soi gương chải tóc, ánh mắt nhưng không cách nào tập trung, không nhịn được nhìn vào trong gương thấy Hàn Văn Hạo đứng sau lưng cô, đưa tay nhấn khóa cửa một cái, sắc mặt của cô lập tức ửng hồng, có chút căng thẳng, có chút sợ hãi, cầm cây lược, khẽ chải tóc, đột nhiên da đầu đau nhói, cô "ôi" một tiếng, cúi đầu, nhìn cây lược quấn chặt đầu tóc, kéo không được, cô có chút tức giận, lầu bầu: "Tại sao lại rối thành một cục thế này? Ghét!"
Hàn Văn Hạo nghe xong, đi đến trước mặt của Hạ Tuyết, cúi đầu vừa nhìn Hạ Tuyết đang cố gắng kéo tóc của mình, hiển nhiên có chút sốt ruột, hắn vươn tay, nắm nhẹ tay của cô nói: "Để cho tôi ...... rối thì rối, từ từ gỡ ra là được, không cần phải gấp ........"
Hạ Tuyết nghe xong, liền buông tay ra, ngẩng đầu nhìn sắc mặt Hàn Văn Hạo rất bình tĩnh, gỡ ra sợi tóc mềm mại của cô, giống như ngày hôm qua không có chuyện gì xảy ra, cô vội vàng cúi đầu, nhắm mắt, để cho hắn gỡ tóc rối cho cô, nhẹ vuốt vuốt cái hộp gỗ nhỏ nói: "Lúc nảy anh thật sự chỉ đi hái táo sao?
Hàn Văn Hạo đột nhiên khẽ mỉm cười, nói: "Xem ra, cô có chút hiểu tôi rồi"
"Đó là bởi vì tôi biết rõ anh không phải có lòng tốt đặc biệt đi hái táo cho tôi ......" Hạ Tuyết xăm soi mở cái hộp gỗ, bên trong không có cái gì .......
Hàn Văn Hạo nheo mắt, liếc nhìn Hạ Tuyết trong gương, nói: "Sáng sớm tôi dậy, đi xem địa hình ........."
Hạ Tuyết ngẩng đầu lên, nhìn Hàn Văn Hạo trong gương, nói: "Thật sao? Như thế nào?
"Nếu như hai người chúng ta cùng đi, ít nhất phải đi ba ngày ba đêm cũng không được ........ Trần gia gia nói, bản thân ông đi hai ngày hai đêm, là bởi vì ông quen thuộc địa hình, chúng ta khẳng định không đi nhanh như ông, bởi vì địa hình quá phức tạp, khắp nơi là rừng rậm nguyên thủy, hơn nữa rất có khả năng có dã thú lui tới ....... rất nguy hiểm ......." Rốt cuộc, Hàn Văn Hạo đã gỡ xong tóc rối trên đầu Hạ Tuyết, hắn thuận tay cầm lược, chải tóc tóc cho cô, nhìn sợi tóc trơn mềm, thoảng mùi thơm cỏ lau đêm qua cô tắm gội, hắn cười khẽ.
"Vậy làm sao bây giờ?" Hạ Tuyết lo lắng nhìn hắn nói: "Theo như anh nói, lúc chúng ta đi rất có thể gặp nguy hiểm, thậm chí không sống được? Chẳng lẽ chúng ta phải cả đời sống ở chỗ này sao ?
"Sẽ không ........" Hàn Văn Hạo nhẹ giọng nói.
"Anh có cách ?" Hạ Tuyết nghe trong giọng nói của hắn dường như đã có dự tính trước và rất bình tĩnh.
"Ừ" Hàn Văn Hạo đáp lời.
"Cách gì?" Hạ Tuyết có chút căng thẳng nhìn Hàn Văn Hạo.
Hàn Văn Hạo vừa chải mái tóc mềm mại của cô, vừa nói: "Hai chúng ta cùng đi, mặc dù chúng ta mang đủ lương thực, đi tầm mấy ngày mấy đêm, đi được ra ngoài thì may, nhưng đi ra không được, rất có thể chúng ta sẽ chết đói ở trong rừng rậm, quá nguy hiểm ....... cho nên lúc nảy tôi hái táo cho cô, suy nghĩ thật lâu, tôi quyết định tốt nhất cô ở lại đây nghỉ ngơi, một mình tôi rời núi ......"
Hạ Tuyết giật mình, nghe lạnh lẽo sau lưng, cô lập tức kéo cây lược, sau đó quay đầu nhìn Hàn Văn Hạo, không tin được, kêu lên: "Anh muốn bỏ tôi lại ? Anh muốn bỏ tôi lại ? Anh muốn bỏ tôi lại ?"
Hàn Văn Hạo nhìn thấy Hạ Tuyết kích động như vậy, hắn muốn giải thích ......
"Đừng nói nữa! Tôi biết tôi sẽ liên lụy anh rời núi! Anh muốn đi, thì đi đi, một mình tôi ở lại cùng với gia gia cũng được! !" Lý trí Hạ Tuyết hoàn toàn biến mất, cả người cũng rối loạn, thở phì phò, đứng lên, muốn xoay người đi ra ngoài, Hàn Văn Hạo lập tức đưa hai tay, ôm Hạ Tuyết ngồi trở lại trước bàn trang điểm, đè nhẹ vai của cô, nhìn bộ dáng Hạ Tuyết tức giận trong gương, nói: "Tôi không muốn bỏ lại cô, nhưng chúng ta cùng đi, quá nguy hiểm, thân thể của cô cũng không tốt, chịu không được mấy ngày mấy đêm dằn vặt, lỡ như cô gặp chuyện không may thì làm thế nào? Dù sao thể lực phụ nữ không thể so với đàn ông được, không bằng một mình tôi đi ra ngoài, sau đó phái người tới đón cô. Cô còn có thể thừa dịp này, nghỉ ngơi cho khôi phục sức lực ....... có cái gì không tốt?"
Hạ Tuyết cúi đầu, không lên tiếng.
Hàn Văn Hạo nhìn cô, nắm nhẹ vai của cô nói: "Nhìn cô xem, tối hôm qua lúc ôm cô, cũng không có mấy lạng thịt, chịu nổi dằn vặt sao? Ngày hôm qua chúng ta mới đói bụng một buổi chiều, cô cũng đã không chịu nổi, cô biết bị đói mấy ngày vài đêm, đó là khái niệm gì không ?"
Đôi mắt đẫm lệ Hạ Tuyết đột nhiên nhìn chằm chằm Hàn Văn Hạo, nghẹn ngào nói: "Lúc tôi rơi xuống núi, tốt nhất, anh không nên nhảy xuống, sau đó báo cảnh sát, để cho bọn họ đi tìm tôi ........ như vậy không phải nhanh hơn sao? Tại sao anh muốn nhảy xuống?"
Hàn Văn Hạo nhìn cô .......
Nước mắt Hạ Tuyết lăn xuống, cô cúi đầu, hít hít mũi, lau nước mắt, nghẹn ngào nói: "Tôi không biết cái gì là đúng hay sai ? Nhưng anh vì tôi mà nhảy xuống núi, tôi nhớ loại cảm giác đó, ít nhất không còn cô đơn. Tôi sẽ không để cho anh một mình rời núi ...... sẽ không ...... nếu như đi ra ngoài, có gì nguy hiểm, hai người cùng nhau gánh vác ! Không tốt sao? Ít nhất, cùng nhau gánh vác ...... anh muốn tôi ở lại đây ....... tôi làm sao yên tâm ? Tôi sẽ nhớ anh, nghĩ tới anh, nghĩ anh có gặp chuyện không may hay không, có thể bị đói chết, bị lạnh chết, bị mệt mỏi chết hay không ?....... tôi không muốn như vậy, tôi chết cũng không muốn như vậy! Tôi tình nguyện cùng đi với anh !"
Hàn Văn Hạo đột nhiên cười, ánh mắt lóe lên cảm động, dịu dàng hỏi: "Thật muốn đi cùng tôi sao ? Sẽ đói, sẽ lạnh, sẽ bị vây khốn, sẽ mệt mỏi, sẽ khó chịu, thậm chí sẽ chết .........."
"Cùng đi!" Nước mắt Hạ Tuyết từng giọt, từng giọt rơi xuống.
Hàn Văn Hạo cười, nắm chặt vai Hạ Tuyết, thở dài nói: "Đứa ngốc ...... tại sao cô ngốc như vậy ?"
Hạ Tuyết hít hít mũi, lau nước mắt nói: "Có nạn cùng chịu thôi ......"
Hàn Văn Hạo bật cười, lại nhớ tới lời Hạ Tuyết, sau đó cúi đầu xuống, ôm vai của cô, cùng với cô nhìn vào mặt gương, nói: "Cô mới vừa nói cái gì? Cô nói một mình tôi đi, cô sẽ nhớ tới tôi? Nghĩ đến tôi ? Có phải nói vậy không?"
Khuôn mặt của Hạ Tuyết đỏ bừng, lầu bầu nói: "Tôi ...... tôi ...... tôi nói cái gì? Tôi cái gì cũng không có nói! Tôi đi ra ngoài rửa mặt ....." cô vừa nói xong, liền đứng dậy, đi tới bên cửa, vừa nắm khóa cửa ......
Hàn Văn Hạo lập tức nắm cánh tay Hạ Tuyết, nhẹ kéo cô lại, cúi đầu, giọng khàn khàn, ở bên tai của cô nói: "Đi ra ngoài nhanh như vậy làm gì ......"
Hạ Tuyết dừng lại, đầu óc đột nhiên rối loạn, hai mắt mê ly không có chủ ý.
"Tạisao lại sợ tôi như vậy ?" Hàn Văn Hạo ôm chặt Hạ Tuyết vào trong ngực, cúi đầu dán vào mặt cô, hỏi.
Mặt của Hạ Tuyết đỏ lên, muốn kéo hai tay của hắn ra, lại phát hiện thân thể có chút mềm yếu vô lực, cô chỉ đành lầu bầu nói: "Thật là bị mắc bẫy anh rồi ......"
Hàn Văn Hạo nhướng mày, lại cúi đầu hỏi: "Vào bẫy của tôi sao ? cô mắc bẫy sao?"
Hạ Tuyết phát hiện mình nói với hắn một câu thành hai ý, liền tức giận nói: "Được rồi, được rồi, đừng làm rộn. Cô vừa nói xong, lại muốn vươn tay, kéo hai tay của hắn ra, lại bị Hàn Văn Hạo ôm chặt, ép thân thể của cô tựa vào trên cửa, hắn vươn tay nhấn chốt khóa mà lúc nảy cô vừa vặn ra, cúi đầu muốn hôn Hạ Tuyết .......
"Đừng như vậy ......." Hạ Tuyết xoay mặt đi, đưa hai tay đẩy lồng ngực của hắn, Hàn Văn Hạo lại đè thân thể nhỏ nhắn của cô, ôm chặt eo của cô, ở bên tai của cô, giọng khàn khàn, trêu chọc, nói: "Đừng nói, đừng như vậy ...... Trần gia gia nghe, sẽ hiểu lầm, không biết chúng ta ở bên trong làm cái gì ......"
"Anh hư quá!" Hạ Tuyết lập tức ngẩng đầu lên, trừng mắt nhìn hắn, vỗ vào vai của hắn, Hàn Văn Hạo lập tức nắm chặt tay của cô, dùng ánh mắt nóng rực nhìn Hạ Tuyết, sau đó đem bàn tay nhỏ bé của cô đặt lên môi của mình hôn ......
Khuôn mặt của Hạ Tuyết đỏ bừng, tim phanh phanh nhảy, khẽ cắn môi ......
"Cô có biết tại sao tôi ghét cô cắn xuống môi không ?" Hàn Văn Hạo hôn nhẹ bàn tay nhỏ bé của Hạ Tuyết, cúi đầu cụng nhẹ lên trán cô, dịu dàng, giọng khàn khàn hỏi.
Trái tim Hạ Tuyết không ngừng nhảy, nhìn hắn, ngây ngốc lắc đầu một cái.
Hàn Văn Hạo cười hết sức thần bí, chậm rãi, nói: "Bởi vì rất khiêu gợi ......"
Hạ Tuyết giật mình ngẩng đầu nhìn hắn, ánh mắt Hàn Văn Hạo xẹt qua một chút mập mờ, nhưng không nói nữa, thừa dịp lúc cô ngẩn người, cúi đầu khẽ hôn lên đôi môi mềm mại của Hạ Tuyết .......
Hạ Tuyết sững sờ, vừa định đẩy hắn ra, lại bị hắn nhanh chóng ôm lấy thân thể, kéo sát vào lồng ngực nóng bỏng của hắn, cô vội vã luống cuống nhìn Hàn Văn Hạo nói: "Rốt cuộc, chúng ta đang làm gì ?"
"Tôi không biết ........ cô biết không ? Nếu đều không biết, vậy hỏi trái tim đi ......." Hàn Văn Hạo mê hoặc nói xong, cúi đầu khẽ hôn lên môi mềm mại của Hạ Tuyết, mút lấy môi cô, thân thể của hắn lập tức nổi lên phản ứng mãnh liệt, hai tay siết chặt ngang thắt lưng Hạ Tuyết, vuốt ve chỗ trũng, hết sức khiêu khích, rồi lại mút môi của cô nhưng vẫn không ép buộc cô ........
Hạ Tuyết thở phì phò, hai mắt xốc xếch chợt lóe, muốn tập trung tinh thần suy nghĩ một chuyện, nhưng Hàn Văn Hạo mút môi của cô, tay ở phía sau lưng cô du ngoạn, tình mê ý loạn, ánh mắt cô chớp lóe, lại bị hắn trêu chọc không nhịn được, hé mở đôi môi đỏ mọng, đuôi mắt Hàn Văn Hạo xẹt qua vẻ vui, nhanh chóng dò đầu lưỡi vào, mút lấy đầu lưỡi của cô, cùng với cô dây dưa giống như đêm qua, Hạ Tuyết không nhịn được, đón nhận nụ hôn của hắn, hai tay rũ xuống, mặc cho hắn ôm chặt mình, cuồng nhiệt hôn .......
Trần lão ở ngoài sân, đoán chừng lại đang chẻ củi, vừa chẻ vừa chậm rãi cười nói: "Hai đứa bé bên trong, thương lượng xong chuyện rồi, phải ra ăn cơm thôi".
Hàn Văn Hạo ôm chặt thân thể Hạ Tuyết, mãnh liệt hôn, vừa quấn đầu lưỡi của cô, vừa cảm giác lồng ngực cô phập phồng, co giãn càng không ngừng kích thích thân thể của hắn, hơi thở của hắn nặng nề, tay từ bên eo dò tới mông cô, bóp mạnh một cái, rồi lại nâng người cô, dán chặt thân thể của hắn ........
"Ưmh" dường như Hạ Tuyết không chịu nổi loại kích tình này, thở hổn hển, hai tay không nhịn được đặt lên vai của hắn, Hàn Văn Hạo lại hôn lên môi của cô, sau đó dời nụ hôn xuống cằm, thậm chí, thương yêu hôn khắp khuôn mặt của cô, khẽ cắn vành tai của cô ........
"Đừng như vậy, rất nhột" Hạ Tuyết muốn đẩy hắn ra, lại bị Hàn Văn Hạo nắm chặt hai tay của cô, choàng thắt lưng của mình, lại ôm chặt cô hôn nhẹ khắp khuôn mặt, cằm, đến cổ, rồi đến khung xương trên ngực, hai tròng mắt Hạ Tuyết chớp một cái, đã cảm giác Hàn Văn Hạo hôn nhẹ lên ngực của mình, trái tim cô đập loạn, lúc vừa định cự tuyệt, lại nghe Hàn Văn Hạo hôn lên cổ, nói: "Đừng cự tuyệt tôi".
Hạ Tuyết không khỏi giật mình, đỏ mặt, hai mắt mê ly nhìn chằm chằm Hàn Văn Hạo, ánh mắt Hàn Văn Hạo nóng rực nhìn cô, cuối cùng, hắn đột nhiên khom người ôm ngang Hạ Tuyết, nhanh chóng đi tới giường, không đợi Hạ Tuyết kêu lên, hắn đã bá đạo hôn lên đôi môi đỏ mọng của Hạ Tuyết, càng không ngừng cùng cô lăn lộn ôm hôn, giống như đang tiến vào người cô, làm cho linh hồn bọn họ nhộn nhạo, Hạ Tuyết bị Hàn Văn Hạo hôn cho tình mê ý loạn, giữa hai chân cuồn cuộn, co rút, biến đổi, cuối cùng Hàn Văn Hạo đè lên người Hạ Tuyết, nắm chặt mười ngón tay của cô, vừa hôn, vừa cùng nhau ma sát khăn trải giường mềm mại, đỏ thẫm, giống như đây là đêm tân hôn đầu tiên của bọn họ.
Nụ hôn lãng mạn như thế, kéo dài như thế, cuối cùng vẫn kết thúc, Hàn Văn Hạo chậm rãi ngồi thẳng người, cúi đầu, ánh mắt nóng rực nhìn Hạ Tuyết, sợi tóc rũ qua mắt, càng làm cho nhịp tim người ta đập cuồng loạn.
Hạ Tuyết mơ hồ nhìn hắn, đột nhiên không biết nên làm gì, đành phải vội vàng nói: "Được rồi, đừng làm rộn, tôi đói bụng rồi".
Hàn Văn Hạo đột nhiên cười, cúi đầu hôn nhẹ môi của cô, khiêu gợi nói: "Vậy thì ăn tôi đi"
"Đừng như vậy" Hạ Tuyết trừng mắt liếc hắn một cái, sau đó muốn đẩy hắn ra, Hàn Văn Hạo đột nhiên cười, lại cúi đầu hôn lên môi đỏ mọng của cô, vẫn cuồng nhiệt hôn, không chịu kết thúc nụ hôn kia, Hạ Tuyết cũng không có biện pháp, đón nụ hôn của hắn, lồng ngực nóng bỏng của hắn, cách áo sơ mi, truyền tới hơi nóng, cũng tràn đầy một loại sâu nồng .......
"Ăn điểm tâm, cháo đã nguội lạnh hết rồi" Trần lão ở ngoài sân, cười gọi.
"Tôi thật sự đói bụng! !" Hạ Tuyết lập tức đỏ mặt, đẩy Hàn Văn Hạo, ngồi dậy: "Tôi thật sự đói bụng! Đừng náo loạn nữa !" Cô vừa nói, vừa sửa lại mái tóc dài của mình, xoay sang phía bên trái Hàn Văn Hạo muốn đứng dậy, hắn lại bá đạo từ phía sau ôm eo của cô, hôn nhẹ lên cái cổ trắng mịn, trơn mềm của cô, muốn tiếp tục triền miên, Hạ Tuyết bị hắn làm cho không còn cách nào khác, liền "a" một tiếng, ngồi dậy, cầm cái gối đầu đập vào vai Hàn Văn Hạo, kêu to: "Ăn điểm tâm á!"
Hàn Văn Hạo nửa nằm trên giường, nắm một bàn tay nhỏ bé của cô, xúc động cười một tiếng.
Những ngày tươi đẹp đến đâu, cuối cùng cũng phải rời khỏi, Hàn Văn Hạo và Hạ Tuyết quyết định sáng sớm ngày mai, thân thể khôi phục tốt, sẽ rời núi, Trần lão cũng tán thành nán lại một ngày, cho nên sáng sớm, sau khi ăn điểm tâm, Hàn Văn Hạo nghĩ tới chân của Trần lão không tốt, lấy nước không tiện, nên tự mình đến phía sau núi, gánh nước suối cho Trần lão.
Trần lão lấy ra dụng cụ pha trà, đặt trước bàn, nhìn Hạ Tuyết mỉm cười nói: "Mặc dù cá tính của cháu hồn nhiên chân chất, thật hiền lành, nhưng vì tính cách đơn thuần, cho nên làm việc kích động, bất chấp hậu quả, phải biết rằng, thái độ làm người, vốn là một lại học vấn cao thâm, hai ngày nay, ông thấy nha đầu cháu rất khôi hài vui vẻ, cho nên hôm nay ông sẽ dạy cháu kỹ thuật pha trà . . . . . . Phải biết, trà đạo Trung Quốc, nhấn mạnh sự vui vẻ của con người, tự do tự tại, nuôi dưỡng tâm tính, tinh thần, chúng ta muốn uống một ấm trà ngon, tất nhiên phải có trà ngon, nước ngon, nhưng kỹ thuật pha trà lại quyết định trà có thể đạt tới mùi vị ngon nhất hay không . . . . . ."
Hạ Tuyết nghiêm túc gật đầu, nhìn các loại dụng cụ pha trà, ánh mắt trở nên chăm chú và nghiêm túc.
Trần lão giơ tay nhìn Hạ Tuyết giải thích: nếu muốn pha được một ấm trà nghệ thuật uống trà, phải có: ly trà, tẩy trà, khay trà, đệm lót trà, nước suối và chén đựng nước, chum thủy tinh, bếp nhỏ bằng đất, ấm đất, quạt lông và đũa thép . . . . . .
Hạ Tuyết rất im lặng nhớ kỹ tên gọi của các dụng cụ pha trà, lại gật đầu.
Trần lão nhìn Hạ Tuyết, lại nghiêm túc nói: "Trước khi pha trà, phải dâng hương tĩnh khí, làm cho mình yên tĩnh, bình thản . . . . . ."
Hạ Tuyết lập tức gật đầu, bê bếp lò lớn chừng bằng bàn tay, đặt ở trước bàn, sau đó lấy ba cây nhang thơm, đốt lên, cắm trong lò, nhìn làn khói lượn lờ bay lên, một loại cảm giác thư thái kỳ diệu lan ra, làm cho người ta nhất thời cảm thấy bay bỗng . . . . . . Hạ Tuyết thật sự rất cảm thán nhìn Trần lão nói: "Cảm giác này thật tốt . . . . . . Đã nhiều năm qua, cho tới bây giờ cháu cũng chưa thấy như hôm nay, cảm giác thời gian rất chậm, lại rất quý giá, cảm giác có được một niềm hạnh phúc tuyệt vời . . . . . ."
Trần lão mỉm cười, bưng cái lò lửa nhỏ đặt giữa bàn, nói: "Người hiện đại quá phô trương, phiền não, chú trọng đời sống vật chất, mỗi ngày bận rộn, nhưng không biết có đôi khi phải dừng lại một chút, từ từ chú trọng đến cảnh giới, tu vi, cũng là một loại suy nghĩ và rèn luyện tâm tính . . . . . . Chúng ta chỉ có dừng lại, chậm lại, mới có thể hoàn thiện bản thân mình hơn, hiểu không ?"
Hạ Tuyết mỉm cười gật đầu.
Trần lão nhìn Hạ Tuyết ôn tồn giải thích nói: "Được rồi, dâng hương xong, bắt đầu ngửi trà . . . . . ."
Hạ Tuyết nghe Trần lảo nói, liền gật đầu mở một gói trà ra, ngửi mùi Phổ Nhị, mặt lại đỏ lên, nhìn Trần lão ngượng ngùng nói: "Cháu không ngửi được . . . . .."
Hàn Văn Hạo xách một thùng nước suối, đổ vào trong vạc, nghe những lời này, lặng lẽ cười, Trần lão nghe, cũng mỉm cười nói: "Trà cũng giống như người, cháu phải phân biệt được hạng người thế nào là người rất tốt, phải không ngừng tiếp cận để tìm hiểu, trà cũng như thế, nếu muốn đạo phải mây tan trăng tỏ, phải kiên nhẫn, từ bản chất biết một người, mà không phải nhìn vẻ hào nhoáng bên ngoài . . . . . . Có một số người có khuyết điểm là ruột để ngoài da, ngược lại loại người này rất dũng cảm . . . . . . Trà cũng như thế, nhưng trà và người khác nhau, người là bị động, trà là chủ động, cần chính mình tự đi tiếp cận, giống như tên tiểu tử đó, cháu phải tìm hiểu hắn nhiều một chút . . . . . . Ha ha. . . . . ."
Vẻ mặt của Hạ Tuyết đỏ lên, quay đầu nhìn Hàn Văn Hạo một cái, Hàn Văn Hạo không nói gì, chỉ xách thùng gỗ đi lấy nước tiếp, cô nhìn bóng lưng của hắn, đi thật chậm chạp, lại trầm ổn, có lực. . . . . .
"Tiểu tử này là một ấm trà ngon nhất. . . . . ." Trần lão mỉm cười nói với Hạ Tuyết: "Trà ngon là chịu đựng được thời gian lắng đọng . . . . . ."
Hạ Tuyết không biết nói gì, chỉ nhìn Hàn Văn Hạo đi ra ngoài sân, biến mất trong rừng trúc, cô đột nhiên bất đắc dĩ, cười một tiếng.
"Được rồi, bắt đầu nhóm lửa. . . . . . Trước hết dùng đũa thép gắp than thả vào trong lò . . . . . ." Trần lão bắt đầu cẩn thận dạy, Hạ Tuyết gật đầu, lại thấy bình bên trong bình thủy tinh đặt than, buồn cười nói: "Gia gia, sao ông lại bỏ than vào trong bình thủy tinh vậy ?"
Trần gia gia mỉm cười nói: "Vạn vật đều có chỗ hữu ích, không phân biệt cao thấp, chỉ có hiểu được đạo lý này, cháu mới có thể làm cho tư tưởng của mình hơn thăng hoa đến cảnh giới tối cao. . . . . ."
Hạ Tuyết nghe xong, đã hiểu, từ trong bình thủy tinh gắp khối than ra . . . . . .
Trần lão nhìn Hạ Tuyết sảng khoái gắp than, liền uốn nắn, nói: "Ông mới vừa nói với cháu, cháu lại quên rồi? Phải từ từ, tinh thần phải lĩnh hội từng chi tiết, từng động tác, hưởng thụ mỗi chi tiết và động tác. Nếu cháu không thể làm được điều này, đừng nói đến hưởng thụ nữa, cháu không phân rõ cái gì là mây, cái gì là sương, tính cách như vậy, ở trên bước đường đời của cháu sẽ ăn rất nhiều đau khổ, hiểu không ?"
Hạ Tuyết nghe xong, nghiêm túc gật đầu, liền cầm đũa thép hít thở thật sâu, cẩn thận gắp khối than nhỏ, nhưng vì bàn tay của cô không có sức, khối than nhỏ rớt xuống, cô bừng tỉnh, chậm rãi làm, cô vui mừng nhìn Trần Lão, nói: "Nếu làm nhanh, không nhất định có thể kẹp chặt . . . . . ."
Trần lão cảm giác Hạ Tuyết có sự thông minh bẩm sinh, là người có sức cảm thụ mạnh mẽ, liền hài lòng gật đầu mỉm cười, sau đó chăm chú nhìn Hạ Tuyết, trong lòng đang dần dần thành hình một quyết định.
Một buổi trưa, Hạ Tuyết học không ít kỹ thuật pha trà của Trần lão, Trần lão đem tuyệt học bình sinh của mình truyền thụ cho Hạ Tuyết, cuối cùng, Trần lão còn nghiêm túc nói với Hạ Tuyết: "Sau này, trên bước đường đời của cháu, cháu sẽ cần tới nó!"
Hạ Tuyết mỉm cười uống ly trà Thiết Quan Âm do mình vừa pha, nói: "Hiện tại cháu đã rất cần nó á . . . . . ."
Trần lão không vạch trần Hạ Tuyết, nhìn thấy Hàn Văn Hạo gánh nước đi vào trong sân, đổ nước vào trong vạc, ông kêu Hàn Văn Hạo, nói: "Tiểu tử, cháu tới đây. . . . . Uống trà ngon vợ của cháu pha một chút ?"
Hàn Văn Hạo vừa đổ nước, vừa cười nhẹ, nói: "Cô ấy làm sao có thể pha được một ấm trà ngon? Tính tình của cô ấy nóng nảy . . . . . Sẽ không hiểu được mùi vị trong đó !"
"Này!" Hạ Tuyết tức giận nói với Hàn Văn Hạo: "Anh không cần sỉ nhục người ta như vậy chứ?"
Hàn Văn Hạo đặt thùng gỗ xuống, thấy ba bồn nước lớn, có hai bồn đã đầy, hắn mới chậm rãi đi tới, sau đó bình tĩnh mỉm cười cầm ly trà trong tay Hạ Tuyết, sau đó đưa lên môi của mình bên, hớp một ngụm, ánh mắt nhàn nhạt chợt lóe sáng . . . . . .
Hạ Tuyết khẽ cắn môi, trừng mắt nhìn hắn!
Hàn Văn Hạo đặt ly trà xuống, nói ngay: "Lãng phí lá trà ngon như vậy . . . . ."
"Này! !" Hạ Tuyết lập tức vỗ bàn đứng lên, nhìn hắn chằm chằm nói: "Không cần xấu hổ rồi coi khinh người ta chứ?"
"Xem đi, xem cô đi !" Hàn Văn Hạo bất đắc dĩ nói: "Hôm nay uổng phí Trần gia gia đã dạy cho cô rồi !"
"Mới không có! Đối với loại người như anh, tính tình tôi không có cách nào tốt được! !" Hạ Tuyết tức giận nói.
"Được rồi, được rồi, đừng tranh cãi nữa, Tuyết Nha Đầu, cháu cùng chồng đi lấy nước đi, giúp một chút việc, hôm nay hắn cũng mệt mỏi, giữa vợ chồng, phải cùng chia sẽ khó khăn, ông không có gì, ông đi nghỉ ngơi một chút. . . . . . Tỉnh lại sẽ dạy cháu pha trà . . . . . ." Trần lão nói xong, mỉm cười đứng lên, đi về phía phòng mình.
"Tôi mới không cần!" Hạ Tuyết tức giận mình cũng muốn đi về phòng, Hàn Văn Hạo lại cầm lấy tay cô, nói: "Theo tôi đi. . . . . ."
"Không muốn !" Hạ Tuyết phát cáu.
"Đi thôi. . . . . ." Hàn Văn Hạo mỉm cười nắm chặt tay Hạ Tuyết, sau đó nhắc thùng gỗ, cùng nhau đi về hướng dòng suối bên dưới núi.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro