Phần 6
Hàn Văn Hạo nhanh chóng ngẩng đầu, nhìn về phía sofa, bên cạnh Hạ Tuyết ghé vào trên bàn trà, dùng khăn giấy tận lực đè lại cái mũi, máu tươi dọc theo cánh tay của cô chảy ra, hắn trực tiếp đặt bút, bừa định nói chuyện, liền nhìn thấy Hạ Tuyết đem một đống khăn giấy ấn nhanh cái mũi của mình, đứng lên nhìn Hàn Văn Hạo nói: "Toilet ở đâu?"
Hàn Văn Hạo vừa nhìn cô vừa chỉ chỉ cửa nhỏ khác bên cạnh cửa sổ nhỏ phía sau lưng mình tựa vào... "Bên trong có phòng nghỉ..."
Hạ Tuyết không nói hai lời hướng gian phòng nghỉ đi tới.
Hàn Văn Hạo hơi chút quay đầu, nhìn cánh cửa gỗ tử đàn...
Hạ Tuyết trước chạy vào một phòng nghỉ nhỏ, sau đó mở ra cửa toilet, bổ nhào vào bồn rửa tay bên cạnh, nhang chóng mở ra nước máy, hai tay hứng nước, hắt lên mặt, nhất thời máu loãng chảy xuống bồn rửa tay trắng tinh... cô vừa thở phì phò, cảm giác được nước lạnh lẽo thấu xương, tiếp tục phủ xuống dưới, tẩy rửa hết máu trong khoang mũi, lại theo lời Hàn Văn Kiệt nói, vươn ra hai ngón giữa, ấn thật chặt... Ấn thật chặt thật chặt...
Rốt cuộc, thời gian trôi qua, Hạ Tuyết phát giác xoang mũi không còn cảm giác nóng nên, cô mới nhẹ nhàng thở ra, ngẩng đầu, vậy mà nhìn thấy Hàn Văn Kiệt ở trong kính.
"A_____" Cô giật nảy mình thét chói tai, nhìn hắn trong kính, hai tròng mắt đang lườm nóng bỏng chính mình... "Sao anh vào cũng không nói một tiếng?" Hạ Tuyết bị dọa đến tim gan run sợ, tức giận quát to!
"Tôi vào phòng của tôi, tại sao phải lên tiếng. Tôi khi nào thì vào, lúc nào thì nên vào!" Hàn Văn Hạo lạnh mà bá đạo nhìn Hạ Tuyết trong kính nói.
"Phi!!!" Hạ Tuyết hung hăng mắng... "Nơi này không phải phòng nghỉ của anh nha, đây là toilet. Toilet có thể tùy tiện vào sao?"
Hàn Văn Hạo rốt cục chậm rãi cúi đầu, nhìn xoang mũi trước mặt Hạ Tuyết, còn có một chút tơ máu... Hắn lạnh không tiếng động nghiêng tới trước...
"Anh làm gì?" Hạ Tuyết hai tay ôm trước ngực, thân thể ngửa ra sau, phòng bị hắn.
Hàn Văn Hạo tức giận trừng mắt liếc người này một cái, mới nhàn nhạt khẽ chớp hai tròng mắt, vươn tay đến cái nút đỏ thẫm trên bồn rửa tay, dùng lực nhấn một cái, nhất thời trong vòi chảy xuống nước ấm... Hạ Tuyết sửng sốt, cúi đầu nhìn nước ấm trong bồn rửa tay...
Hàn Văn Hạo không nói nữa, chỉ xoay người gỡ xuống khăn lông trắng treo trên tường, đem nó trực tiếp ném trên vai Hạ Tuyết, mới nhàn nhạt đi ra, thuận tiện đóng cửa lại...
Hạ Tuyết sửng sốt nhìn cánh cửa gỗ đã đóng, không có nghĩ nhiều xoay người, cúi đầu, nhìn dòng nước ấm tiếp tục chảy, cô không có nghĩ nhiều cúi người, vươn ra hai tay tiếp súc với dòng nước ấm tràn ra ở lòng bàn tay, cô kích động cười, vội vàng rửa sạch mặt, lại dùng khăn lông trắng lau khô nước, mới ngẩng đầu, nhìn mình trong kính, thấy tóc tai lộn xộn giống như tổ chim, mà cột tóc như keo dán vòng, ở bên trái tóc đánh một cái kết.
Mặt cô đỏ lên, nhớ tới lời Hàn Văn Hạo vừa nói: "Không ai giống như cô vậy, lúc truy hỏi người khác, mặc quần áo bệnh nhân chạy trên phố. Xấu muốn chết!"
Hạ Tuyết cắn môi dưới, vội vàng lấy cái lược chải lại tóc, buộc lên đuôi ngựa cao cao, đem khăn lông trắng giặt sạch, treo chỉnh tề... nhỏ giọng đi ra phòng nghỉ... Cô đứng ở cạnh cửa, vừa vặn nhìn thấy Hàn Văn Hạo đang ngồi ở bàn làm việc phê duyệt văn kiện, ánh mắt một mảnh chuyên chú...
"Tôi... tôi đã rửa mặt xong rồi..." Hạ Tuyết yếu ớt nhìn hắn nói.
Hàn Văn Hạo tiếp tục phê duyệt văn kiện, không lên tiếng...
Hạ Tuyết lại nhìn hắn, giọng nói hơi thấp: "Khăn mặt kia, cũng giặt... treo ngay ngắn trên tường rồi."
"Vứt đi. Tôi không cần cái người khác chạm qua gì đó." Hàn Văn Hạo vừa xem văn kiện vừa nói.
Mặt Hạ Tuyết đỏ lên, tròng mắt trừng hắn, cắn chặt môi dưới, tức giận nhìn người này: "Anh có ý gì? Anh đã chê tôi bẩn, vậy cũng không ý kiến cùng tôi qua một buổi tối?"
"Đó là bởi vì đêm đó ngọn đèn quá mờ... Cô thậm chí son môi cũng không tô..." Hàn Văn Hạo chuyên tâm nhìn một tập tài liệu bỏ thầu, đối thủ vừa vặn là tông tài Tam Á. Hắn nhướng mày, bút máy rơi vào chữ tổng giám đốc Tam Á, hắn hơi chút suy nghĩ...
"Ha ha ha ..." Hạ Tuyết cười lạnh ta tiếng, trừng nhanh người đàn ông này nói: "Trên cái thế giới này, cư nhiên còn có người đàn ông như anh, thật là cực phẩm nha..."
"Cô cũng không kém. Dám mặc quần áo bệnh nhân chạy trên phố." Hàn Văn Hạo lại mở ra một cái tài liệu khác, nhìn người bỏ thầu năm nay...
"Còn không phải do anh làm hại? Nói chuyện không chịu trách nhiệm. Mặc kệ người khác sống chết. Tôi nói anh biết, vô luận như thế nào, anh phải làm rõ cho tôi, tôi không phải là người phụ nữ của anh..." Hạ Tuyết cường ngạnh nói: "Tôi về sau còn muốn lập gia đình nữa."
Hàn Văn Hạo vừa nhìn tên người đấu thầu trong đơn... từng bước từng bước xem... Vừa nhìn vừa nói... : "Uh'm... tốt..."
"Thật sao?" Hạ Tuyết kinh ngạc vui mừng nói.
"Tôi nói với các phóng viên, nói cô chỉ là theo tôi một buổi tối, cô cũng không phải là người phụ nữ của tôi." Hàn Văn Hạo nói thẳng.
"Anh!!" Hạ Tuyết giận gần chết kêu: "Anh vô sỉ."
Hàn Văn Hạo rốt cuộc phát hiện, năm nay ba lần đấu thầu, mà đối thủ lớn nhất cư nhiên đều là Tổng giám đốc Tam Á, hắn lập tức cầm lấy điện thoại...: "Đem tông tài Tam Á năm nay bí mật phát triển hạng mục truyền ra cho tôi..."
"Vâng!" Tả An Na buông xuống điện thoại...
Hạ Tuyết vừa nghe đến tổng giám đốc Tam Á, cô đột nhiên nhớ tới mục đích đến, hơi chút cất bước, đến gần bên bàn làm việc của hắn, hỏi...: "Anh biết tổng giám đốc Tam Á? Là người tốt sao? Tâm địa tốt sao? Có yêu vợ không ?" Cô theo bản năng hy vọng Cẩn Nhu có thể gả cho người đàn ông tốt, mặc dù già rồi...
Hàn Văn Hạo nghe Hạ Tuyết nói, chậm rãi ngẩng đầu nhìn cô, hai tròng mắt xẹt qua điểm nghi hoặc...: "Cô biết ông ta?"
Hạ Tuyết lắc đầu...
Hàn Văn Hạo trực tiếp đem bút máy hạ xuống, sau đó chuyển qua ghế da, trực tiếp nhìn Hạ Tuyết , bất quá ý cười trào phúng hỏi: "Như thế nào? Đối với ông ta có hứng thú?"
"Tôi không phải nói với anh, tôi không biết ông ta sao. Tôi chỉ tò mò mà thôi." Hạ Tuyết nhìn không được cao giọng nói.
"Nơi này có rất nhiều tư liệu tổng giám đốc... cô đối với cái kia tò mò?" Hàn Văn Hạo mặt lạnh không khách khí trực tiếp nói.
"Anh..."
Tiếng gõ cửa vang lên... Hàn Văn Hạo cùng Hạ Tuyết đồng thời ngẩng đầu nhìn hướng cửa văn phòng.
"Vào đi..."
Tả An Na đẩy cửa đi đến, kính cẩn đi tới trước mặt Hàn Văn Hạo , đem cặp hồ sơ màu lam nhạt đặt trên mặt bàn, mới ôn nhu nói: "Tổng giám đốc... đây là tư liệu ngài muốn..."
"Uh'm..." Hàn Văn Hạo mặt lạnh mở văn kiện không để ý Hạ Tuyết.
Hạ Tuyết cũng không để ý hắn, chỉ là chuẩn bị xoay người rời khỏi...
"Còn có... đây là thiệp mời hôn lễ tháng sau của tổng giám đốc Tam Á Nhất Hào...""Tả An Na đem một thiệp mơig đỏ thẫm khẽ đặt lên bàn.
Hạ Tuyết một phen quay đầu lại, nhìn thoáng qua tấm thiệp mời màu đỏ kia, không nói hai lời như gió, bổ nhào trên mặt bàn, nắm lên tấm thiệp mời mở ra thấy...
Hàn Văn Hạo cùng Tả An Na sửng sốt nhìn bộ dáng khẩn trương của cô...
Hạ Tuyết ngổn ngang trong lòng giơ tấm thiệp mời thấy bên trong là chú rể và cô dâu mặc áo cưới, quả nhiên là Cẩn Nhu...
Cái gáy của cô phịch một tiếng rung động, kêu to lên một tiếng: "Thật là ngươi sao? Vì cái gì muốn kết hôn? Ngươi vì cái gì muốn kết hôn?"
Ánh mắt Hàn Văn Hạo không thoải mái nhíu lại...
Tả An Na vốn là nhìn Hạ Tuyết liếc mắt một cái, lại yên lặng lui ra ngoài.
Hạ Tuyết cầm tấm thiệp mời, thật sâu dừng ở Cẩn Nhu giữa tấm thiệp mời, mặc áo cưới màu tráng, mang theo đồ trang sức kim cương, một đầu tóc quăn, búi tóc cắm lông chim trắng, vẻ mặt cười nhạt tựa vào bên cạnh người đàn ông 60 tuổi, lại có vẻ nhỏ yếu cùng không hài hòa...
Hốc mắt Hạ Tuyết đỏ lên...
Hàn Văn Hạo nghiêm mặt lạnh, nắm qua thiệp mời... Hạ Tuyết tức giận, cũng nắm chặt thiệp mời kia, một lần nữa nhìn xa xôi...
Hàn Văn Hạo nhướng mày, một lần nữa lấy lại thiệp mời...
"Anh làm gì, tôi muốn nhìn cô ấy thật tốt..." Hạ Tuyết vừa nói xong, tức giận cầm lại thiệp mời, đau lòng nhớ tới lúc hai người mười tám tuổi làm lễ trưởng thành, tay cầm tay ngoắc ngoắc, ưng thuận hứa hẹn, tương lai cùng mặc áo cưới, cùng bước lên thảm đỏ bước vào giáo đường, cùng tuyên đọc lời thề, cùng kết hôn... Cô nhẹ nhàng mà vươn tay, quét ngang Cẩn Nhu kia nhàn nhạt tươi cười, còn có cặp mắt kia, luôn luôn lộ ra rất nhiều nhẫn nại cùng không cam lòng...
Cô khẽ thở dài...
"Cô còn nói không biết lão tổng Tam Á? Cô nhìn bộ dạng của cô này, giống một oán phụ." Hàn Văn Hạo căm giận trực tiếp nói.
Hạ Tuyết đột nhên lạnh lùng ngẩng đầu, nhìn hắn, ném thiệp mời lên mặt bàn trước mặt hắn, mới nói: "Không cảm thấy người phụ nữ này quen mặt sao?"
Hàn Văn Hạo liếc mắt, cầm thiệp mời mới thấy, quả nhiên có vài phần quen mắt, nhưng nhất thời không nhớ đã gặp ở đâu...
"Cô ấy là người đưa tôi vào phòng của anh... Là bạn tốt của tôi..." Hạ Tuyết sâu xa nói.
Ánh mắt Hàn Văn Hạo lập tức ngừng ở trên người cô dâu, rốt cục ánh mắt sáng nên nói: "Chnhs là cô ta gây họa? Để cho chúng ta phát sinh quan hệ? Cư nhiên là phu nhân tổng giám đốc Tam Á..." Hắn đột nhiên ngẩng đầu, toàn bộ đều đã minh bạch, nhìn Hạ Tuyết nói: "Nói cách khác, đêm đó, cô ta muốn đem cô cho tổng giám đốc Tam Á... tìm người chết thay... không nghĩ tới lại âm kém dương sai, phát sinh chuyện như vậy."
Hạ Tuyết trầm mặc không lên tiếng...
Hàn Văn Hạo lại cười lạnh, đem thiệp mời đặt lại ở trên bàn, nhìn Hạ Tuyết, không khách khí nói: "Xem ra thực không khéo... Đây là may mắn hay là bất hạnh của cô?"
Hạ Tuyết quay đầu, nhìn Hàn Văn Hạo, hằn học nheo mắt lại nói: "Anh có ý tứ gì?"
Hàn Văn Hạo nói thẳng: "Nếu tối hôm đó, đi vào đích thị là tổng giám đốc tam Á, cô rất có khả năng trong một đêm, liền trở thành phu nhân tổng giám đốc Tam Á... Đây không phải là kết quả mà người ta cực kỳ chờ mong sao? Đúng là đến sau cùng, cô lại vào sai phòng, cô hai bàn tay trắng... Trong lòng khó tráng khỏi có tiếc nuối đi?"
Hạ Tuyết nhất thời tức giận trong lòng mình bùng lên toán loạn, thật muốn lấy kim tới khâu miệng người này lại: "Anh có phải trước đây ở trong nhà không có người nuôi lớn lên? Cho nên đó là lý do có một đống răng nanh quá dài?"
Hàn Văn Hạo sắc mặt vừa thu lại, nhìn chòng chọc cô.
"Lá gan của cô cũng không nhỏ. Xem ra giống như mật gấu con!" Hàn Văn Hạo giận nói.
Hạ Tuyết mỗi lần cùng hắn ở cùng một chỗ, đều là tức giận mười phần, hận hắn hận đến nghiến răng nghiến lợi... Cô đối với hắn kêu gào nổi dậy... "Ở trong mắt anh, những người nghèo chúng tôi đều mong chờ phú quý, nhìn thấy kẻ có tiền, giống như lão chuột thấy đường, muốn bò qua liếm... Hoàn toàn có thể nói không có tôn nghiêm. Tại thế giới của tôi, ba ngày trước xảy ra một chuyện rất đáng sợ, là bị người cướp đi đêm đầu tiên, mà không phải âm kém dương sai mà cùng ai lên sai giường. Sau đó được vinh hoa phú quý ghe gớm gì. Người giống anh như thế, người đàn ông chỉ biết suy nghĩ bằng nửa người dưới, tôi cũng không tin, anh có một ngày biến thành ăn mày, còn có người phụ nữ thích anh?"
Hạ Tuyết nói một câu sau cùng, hai tròng mắt như con báo căm phẫn xẹt qua Hàn Văn Hạo, làm bộ nhìn không thấy, xoay người liền muốn rời khỏi... Nhưng ai biết tay cô vừa chạm đến cửa, trên eo mình cũng bị người dùng lực kéo, một cái xoay mạnh, người đã thần tốc xoay, lưng dán vào cửa nhìn Hàn Văn Hạo cả người đã tới gần...
Hạ Tuyết nuốt nước miếng, sắc mặt trắng bệch hai tay kiên cố chống trong ngực hắn, vẫn cứ đẩy ra khoảng cách nhìn Hàn Văn Hạo, tức đến dậm chân hô to: "Anh vì cái gì không chịu buông tha tôi, chỉ biết cậy mạng tới bức người theo sự chi phối của mình."
Hàn Văn Hạo đặt ở trên người Hạ Tuyết, thân thể kia khí thế lao mạnh tới, giống như dã thú trong rừng rậm... "Đây là đàn ông cùng phụ nữ khác nhau." Hắn suy nghĩ nói.
"Phi!!" Hạ Tuyết tức giận: "Cái gì đàn ông cùng phụ nữ khác nhau? Đây là người vô lại khác nhau."
Ánh mắt Hàn Văn Hạo nhíu lại, nhìn Hạ Tuyết, một mảnh thâm trầm... "Tôi vô lại? Cô vô duyên vô cớ ba ngày sau xuất hiện trước mắt tôi, mặc dù lên tiếng phê phán này lên tiếng phê phán kia, không phải là một loại thủ đoạn hấp dẫn tôi? Tôi chỉ làm như không thấy thôi..."
Hạ Tuyết hít một ngụm khí lạnh trừng mắt Hàn Văn Hạo ... Cô trách một tiếng, nghiến răng nghiến lợi phẫn hận kêu lên: "Tôi... tôi... Hạ Tuyết như thế nào không tốt, tuyeeth sẽ không thích một người, ném tôi ở trong tuyết ngập trời, không hề có phong độ đàn ông... nếu anh vẫn đối với tôi ôm lấy hành động hoài nghi... Tốt, tôi sẽ thề, tôi Hạ Tuyết đối với Hàn Văn Hạo anh không có nửa điểm tâm tư... tôi..."
Hàn Văn Hạo đột nhiên phủ xuống dưới, nhẹ nhàng mà hút làn môi Hạ Tuyết ...
"Ưm..." Hạ Tuyết trong lòng ầm nhảy dựng, hai tay phẫn nộ lôi kéo áo quần trong của hắn, thậm chí lôi kéo rơi xuống hai nút áo trước ngực hắn, lộ ra bộ ngực rắn chắc màu cổ đồng, cô không có ngón tay móng thon dài, tại bộ ngực của hắn hoạt động...
Hàn Văn Hạo không quản Hạ Tuyết phản kháng, chỉ nặng nề mà hôn nhanh cô, thậm chí bàn tay tới trước cằm của cô, bóp nhanh hai má của cô, buộc cô mở ra đôi môi đỏ mọng, lại nồng nhiệt cùng cô dây dưa...
"Ưm..." Hạ Tuyết tức giận đến đầu đầy mồ hôi muốn thoát khỏi nụ hôn của hắn, nhưng ai biết cô chỉ cần phản kháng, hắn sẽ hôn càng mạnh, cô chỉ cần dừng lại động tác, nụ hôn của hắn liền mềm nhẹ... Cô lại mệt đến mức không còn hơi sức, đầu đầy mồ hôi muốn khóc... Hai tay đánh mạnh vào bờ vai hắn, nhưng ai biết hắn một bên đè nén chính mình, một bên vươn ra hai tay nắm chặt hai tay cô, hướng ra sau lưng hắn, buộc cô ôm ngang hắn...
Động tác ấy, lại khiến Hạ Tuyết giật mình...
Hàn Văn Hạo ôm Hạ Tuyết, hai tay cô thụ thương phía sau lưng, thế nhưng nhẹ nhàng mà chơi đùa, hắn rất thích phía sau lưng cô khêu gợi... nhất là cô muốn nghênh đón lại có thái độ cự tuyệt thẹn thùng, để cho cơ thể hắn nổi lên dục vọng chinh phục, hắn vừa lòng cô nói những lời cự tuyệt, mà nói mặc kệ cô tới cùng có hay không yêu mình, cô lag người phụ nữ của mình, cô không có thể thích người khác.
Hắn nhẹ mút đầu lưỡi, cảm giác được sự mềm mại của cô, thái độ của hắn cũng chậm lại, thậm chí rất nhẹ kết thúc cái hôn này, cúi đầu, cụng trán cô, nhìn cô không có phản kháng, thở phì phò sát tường mà đứng, cánh môi bị mình hôn đến sưng mọng đỏ hồng...
Đôi mắt hắn xẹt qua một chút vừa lòng, vươn tay nhẹ nhàng mà điểm chỉ đôi môi mọng, trầm thấp bá đạo nói: "Như thế nào? Không phản kháng nữa hả? Uh'm?"
Hạ Tuyết thở phì phò, cũng không nên tiếng, tay hắn vẫn như cũ ở sau lưng mình nhẹ nhàng mà chơi đùa, ý tứ hàm xúc như có phần thương tiếc. Hạ Tuyết không biết đây là cảm giác gì, bởi vì cô cho tới bây giờ đều không có trải qua luyến ái, đối với loại tình cảm nam nữ, cô tuyệt không hiểu biết, đúng là cô nên chết cũng bởi vì vừa rồi hắn rất ôn nhu, cô liền quên chính mình vừa rồi bị vũ nhục... cô cắn răng, quay đầu ...
Hàn Văn Hạo trực tiếp xiết chặt cằm nho nhỏ của cô, buộc cô quay sang nói: "Tôi không thích cô kháng cự tôi, tôi cũng không thích người phụ nữ của tôi quay sang đối mặt tôi..."
"Anh thật là mồm mép. Anh luôn mồm nói tôi là người phụ nữ của anh, anh là người đàn ông của tôi sao?" Cô lại tức giận nhắc lại đề tài này.
"Tôi đã nói rồi... có khả năng... chỉ cần cô không ngai cái danh hiệu này." Hàn Văn Hạo nói xong, lại khơi cằm của cô, buộc cô ngẩng đầu lên đối mặt mình.
Hạ Tuyết trừng hai mắt mông lung, vốn là tiếp xúc đến đôi mắt sáng mị lực của Hàn Văn Hạo , lại đến cái mũi anh tuấn kiêu ngạo, còn có đôi môi mỏng gợi cảm... Trong bộ ngực nhấp nhô của hắn, trong áo sơ mi là làn da đen tuyến, chứng minh hắn nhất định là người thường xuyên vận động, đến ngay cả mồ hôi cũng có tính-cảm dụ-hoặc... "Anh có biết tôi không có lá gan này, cho nên anh cố ý nói tôi như vậy. Anh rất đáng giận."
Khóe mắt Hàn Văn Hạo xẹt qua một chút cười lạnh...
Hạ Tuyết vừa định nói chuyện, tiếng gõ cửa ở phía sau vang lên...
Hai người nhìn đối phương một cái, trầm mặc rời đi, cùng chúng hướng sofa ngồi xuống... Anh trừng tôi... Tôi trừng anh...
Tả An Na cầm văn kiện đi tới, vốn là liếc mắt một cái qua quần áo của Hàn Văn Hạo, không dám để ý đến không khí ám muội trong văn phòng nữa, tôn kính nói: "Đây là cục trưởng cảnh sát đưa tư liệu qua... Sơ bộ phán quyết, đây là vụ án cháy... không tính án phóng hỏa..."
"Không tính án phóng hỏa?" Hạ Tuyết lập tức nhồi dậy, khẩn trương nhìn Tả An Na hỏi: "Có ý tứ gì? Cháy? Như thế nào là án cháy?"
Theo tình huống hiện trường xem ra, cục phòng cháy bên kia kết luận sơ bộ là khí than gây ra cháy. Bởi vì bên ngoài hành lang tiểu khu có máy thu hình, cục cảnh sát đã xem ghi hình buổi tối, đều không có người khả nghi ngoài tiểu khu, cái này loại bỏ nguyên nhân giật dây... lại theo dõi điều tra nguyên nhân cháy... cho ra kết luận dưới đây." Tả An Na ôn nhu nói.
Hạ Tuyết trong lòng chợt lạnh, không khỏi nhìn về phía Hàn Văn Hạo ...
Hàn Văn Hạo chính đang lạnh lùng nhìn chòng chọc mình...Đây là lấn thứ 2 cô đổ oan Hàn Văn Hạo ...
Hạ Tuyết đỏ mặt cúi đầu, thấp thỏm nhìn Hàn Văn Hạo ...
Hàn Văn Hạo vẫn hung hăng trừng mắt Hạ Tuyết, vẫn không khách khí nói với cô, "Nếu là người khác ... làm sao không thể nghi ngờ cô có tâm địa bất lương ...?"
Hạ Tuyết không biết nói gì ... cô nhớ tới vừa rồi đã tát Hàn Văn Hạo một tát tai ... ngay trước mặt nhiều người như vậy, mắng hắn là cầm thú ... nhưng hắn lại giúp cô điều tra nguyên nhân gây ra hỏa hoạn tại chung cư ...
"Nếu không phải tôi cùng cô trãi qua buổi tối như thế, tôi tuyệt đối sẽ không giúp đỡ người như cô! Kích động, không có văn hóa, không có giáo dục, Hàn Văn Hạo chán nản nói ...
Tả An Na nhìn không khí không được bình thường giữa hai người, không dám lên tiếng, lẳng lặng lui ra ngoài ...
"Nếu như không có gì ... tôi cũng đi ...", Hạ Tuyết muốn đi theo Tả An Na...
"Không được!", hắn lạnh lùng, hắn không cho ai đó đi, ai đó dám đi sao?!
Hạ Tuyết lập tức ngồi lại ở trên ghế salon, nhúc nhích cũng không dám, hơi thở cô vẫn còn dồn dập ... trong lòng cô có chút ý tưởng hèn mọn, cô cảm thấy lúc nãy khi hắn hôn cô có chút dịu dàng, như thế hắn có thể bỏ qua cho cô hay không? Nhưng cuối cùng, cô cũng loại bỏ đi ý nghĩ này, làm sao có thể như thế chứ?! Hắn chính là người đặc biệt yêu thích cảm giác mạnh mẽ chinh phục, chỉ có hắn bỏ cô, chứ cô không thể nào cự tuyệt loại đàn ông như hắn ... Trãi qua mấy ngày, tựa như cô đã có được vô số kinh nghiệm, cho dù thế nào cũng không nên mạnh mẽ phản kháng lại người đàn ông này ... nhưng hết lần này đến lần khác, sau khí chọc giận hắn rồi, cô mới hiểu được chân lý ấy ... Sắc mặt của cô lộ vẻ khổ sở, hơi thở gấp ráp ...
Hàn Văn Hạo vẫn lạnh lùng như cũ, nhìn chằm chằm Hạ Tuyết ...
Qua thật lâu sau, cuối cùng cô cũng đành phải bất đắc dĩ mở miệng hỏi "Vậy anh muốn tôi làm như thế nào bây giờ, tát tai cũng đã tát ... mắng cũng đã mắng ... không phải mới vừa rồi tôi cũng bị thua thiệt sao ... bị anh cưỡng hôn a ..."
Vừa mới nói xong, cô lập tức hối hận ...
Quả nhiên ...
"Vậy sao? Vậy bây giờ muốn tôi trả lại nụ hôn ấy cho cô?!", quả nhiên là hắn nói như vậy mà!
"Không cần ... tặng cho anh đó!", Hạ Tuyết ngốc nghếch nói.
Đôi mắt Hàn Văn Hạo nhíu lại ...
Sắc mặt cô lập tức đỏ bừng, cô ngẩng đầu lên, nhưng không dám nhìn vào đôi mắt của hắn, lại thấy chiếc áo sơ mi hắn bị mất hai cúc áo, cô lại lập tức không biết xấu hổ, "Nếu không ... tôi sẽ đính lại hai chiếc cúc áo cho anh để chuộc lỗi?"
Hắn lại hung hăng hơn, trừng mắt dữ dằn hơn nhìn chằm chằm Hạ Tuyết, tát tai Tổng giám đốc tập đoàn Hàn thị, lại đơm hai chiếc cúc áo để chuộc lỗi ư?!
Cô không kìm lòng được, nhìn vào ánh mắt thâm trầm, sâu thẳm hun hút của hắn, hô khe khẽ "ừm", sau đó gượng ép, cố làm ra dáng vẻ yểu điệu thục nữ, cầm chiếc áo vest trên tay ... tiếng tim đập thình thịch thình thịch ... mỗi lúc một to hơn ...
Hai tròng mắt đen thẳm, sâu không thấy đáy của Hàn Văn Hạo khiến ai đó nhìn thấy đều không khỏi không hoảng sợ ...
"Được rồi!", Hạ Tuyết phát giác nếu cứ tiếp tục như vậy nữa cô sẽ bị hắn ép tới điên luôn, cô nhận ra, người đàn ông trước mặt mình thích chơi trò mèo bắt chuột, hắn sẽ lạnh lùng nhìn người nào đó ... cho đến khi người đó hoảng sợ đầu hàng ... "Tôi đầu hàng ... tôi thật ... tôi rất xin lỗi... vô cùng xin lỗi ... Nhưng mà chuyện này, không phải là anh gây ra trước sao, nếu như không phải tại anh nói trước mặt các ký giả ... tôi cũng sẽ không ..."
"Cô lần nào cũng như vậy, làm sai nhưng chưa bao giờ nói lời xin lỗi thành tâm thành ý ... luôn luôn đưa ra đủ thứ lý do tự cho mình là đúng ...", Hàn Văn Hạo dửng dưng nói.
Khuôn mặt Hạ Tuyết đỏ bừng ...
...
Hàn Văn Hạo vẫn tiếp tục lạnh lùng nhìn chằm chằm cô ...
Hàn Văn Hạo vẫn tiếp tục lạnh lùng nhìn chằm chằm cô ...
Hạ Tuyết không còn cách nào khác, chỉ biết cắn môi mình, khuôn mặt đỏ hồng như trái cà chua chín, thành khẩn nói "Tôi rất xin lỗi, không phải tôi cố ý ... Từ cái buổi tối hôm đó .. kế tiếp ... đến ngày hôm qua xảy ra hỏa hoạn ... Tôi có thể tin tưởng anh sao? Những người phụ nữ của anh, không phải là Hồ Điệp, thì là "chuồn chuồn ..."Cô hốt hoảng nhìn đôi mày Hàn Văn Hạo nhíu chặt ... lập tức sữa lại ... "Dạ Thiên Thiên" ...Hàn Văn Hạo vẫn duy trì ánh mắt lạnh lùng ... Con mèo này!!!"Lúc tôi ở bệnh viện, nghe rất nhiều người ái mộ Dạ Thiên Thiên và Hồ Điệp nói: muốn chặt tôi, đốt tôi ...tóm lại là đủ mọi lời ác độc, người nào nghe được đều cảm thấy khiếp sợ ... tôi lại ngốc ... là thật ... Tôi rất xin lỗi, tôi thật sự không nên ... kích động ... nhất là khi nghe các ký giả bình luận trên ti vi nói tôi là người phụ nữ của anh ... tôi lại càng bị kích động hơn ...", mặt của cô đỏ hơn thêm, cô thật sự không cố ý nói vòng vo lẩn quẩn, rồi vẫn đổ hết trách nhiệm cho hắn, cho hắn là kẻ đầu sỏ gây ra tất cả mọi chuyện ...Hàn Văn Hạo nghi ngờ tính xác thật lời xin lỗi của Hạ Tuyết ... "Có ai ngốc nghếch như cô không? Có ai cố chấp như cô không? Không biết ăn năn hối lỗi à?""Là do anh ... ở trên ti vi nói câu đó nha, mới xảy ra nhiều vấn đề như vậy mà ...", Hạ Tuyết lại bừng bừng khí thế chính nghĩa cãi lại ...Sắc mặt Hàn Văn Hạo lạnh lùng trở lại, nắm chặt hai tay vịn của chiếc ghế salon, tức giận bừng bừng "Nếu như tôi không hợp tác với giới truyền thông, nói cô là người phụ nữ của tôi, Hồ Điệp và Dạ Thiên Thiên cùng giới ký giả sẽ đem cô đi chặt thật! Xem chuyện mà không biết suy nghĩ! Luôn giống như một đứa con nít, không biết suy đoán, không có đầu óc! Giống như người điên!"Hạ Tuyết ngẩn người ra nhìn Hàn Văn Hạo ...Hạ Tuyết cảm giác càng lúc càng khó thở, khuôn mặt cô vẫn đỏ bừng, nhìn hắn ... nhưng mà giờ phút này lại không thốt ra được lời nào ..."Nếu như cô quả thật có khí phách như vậy, sao cô không tìm cô bạn thân của mình mà chất vấn, tại sao cô ta phải làm như thế, thiếu chút nữa đã khiến cô chết cháy? Sao lại tới tìm tôi gây chuyện?", Hàn Văn Hạo giận dữ nói một hơi thật dài."Tôi đã tìm cô ấy ...", Hạ Tuyết cúi đầu buồn bã, hốc mắt đỏ lên "Tôi đã tát cô ấy hai tát tai ... hỏi cô ấy ... Sau đó cô ấy bỏ đi, gả cho Tổng giám đốc Tam Á ...", cô đau lòng kể lại, ai cũng không được như ý muốn của mình, lần đầu tiên bị mất đi chỉ vì một sự nhầm lẫn ... sau đó cô lại bị hiểu lầm, bị vũ nhục, cô lại đi hiểu lầm người khác ..."Tổng giám đốc Tam Á cùng phu nhân của hắn gây ra chuyện lớn như vậy, cũng không lên tiếng gì! Dám không nể mặt Hàn Văn Hạo tôi!", Hàn Văn Hạo bất bình giận dữ khi nghĩ đến chuyện này.Hạ Tuyết trong lòng lạnh run, nhìn khuôn mặt điển trai đằng đằng sát khí, cô cảm thấy kinh hoảng, vội vàng hỏi "Anh ... Anh đối với bọn họ sẽ như thế nào? Anh đừng có hẹp hòi như vậy có được hay không? Đêm hôm đó, rõ ràng là anh lợi dụng tôi!""Tôi và cô lên giường, không tính là tôi lợi dụng cô!", Hàn Văn Hạo phản bác gay gắt."Anh ...", Hạ Tuyết lo lắng cho sự an toàn của bạn mình, bởi vì, hình như cô đã dần dần hiểu được người đàn ông này ... hắn không bao giờ tha thứ cho người nào phản bội và đánh lén hắn ... "Không phải cô ấy cố ý ... đấy không phải là do đi nhầm phòng sao ...?""Nhưng mà, không có ai tới giải thích cặn kẽ chuyện này với tôi!", ánh mắt Hàn Văn Hạo tựa như bắn ra những tia lạnh giết người ... "Khiến cho tôi phải chịu trách nhiệm sự việc buồn nôn này!""Anh không nên như vậy ...", Hạ Tuyết lập tức nhào đến ngồi bên cạnh Hàn Văn Hạo, hai tay nắm chặt cánh tay hắn, nhìn hắn ngồi ở trên ghế salon giống như một bậc quân vương lẫm liệt bất khả xâm phạm, cô bị dọa đến mức hốt hoảng, tưởng như sắp chết "Tôi xin anh ... chuyện cũng đã qua ... Không phải sao? Tôi xin anh ... cô ấy cũng đã chịu đủ khổ sở, để cho cô ấy sống yên ổn, hạnh phúc một chút nha ..."
Hàn Văn Hạo lập tức quay lại nhìn Hạ Tuyết, "Cô ta đã hại cô như vậy, cô còn xin tha thứ cho cô ta nữa sao?"
Hạ Tuyết vội vàng đáp "Tôi có thể hiểu tại sao cô ấy lại làm như thế"
Ánh mắt nghiêm nghị của Hàn Văn Hạo lập tức sáng quắc lên, nhìn cô chăm chú.
Hạ Tuyết lại lanh lẹ nói tiếp "Cô ấy tưởng tôi sắp chết, nên mượn thân thể tôi ... cho nên tôi có thể hiểu được ..."
Hàn Văn Hạo tức giận rút cánh tay của mình lại, di chuyển sang chổ ngồi khác đối diện với cô, ánh mắt nghi ngờ, giọng nói đầy châm biếm "Nếu quả thật như vậy, tai sao tôi đụng vào thân thể cô, cô lại hận không thể chặt tôi ra thành từng khúc? Nếu như cô thấp kém như thế, sao lại chống đối thân mật với tôi?"
Hạ Tuyết ngây ngốc, chua xót nhìn hắn ... cô cảm thấy lòng tự trọng của mình bị tổn thương ...
Hàn Văn Hạo vẫn nhìn chằm chằm Hạ Tuyết ... ánh mắt không một chút gợn sóng ...
Hạ Tuyết uất ức nhìn hắn nói "Bây giờ như thế nào? Người đáng thương nhất trong chuyện này không phải là tôi sao? Tôi cũng đã chấp nhận tha thứ cho bạn tôi, anh tưởng dễ dàng lắm sao? Bây giờ ... tôi cũng không tính toán chuyện giữa tôi và anh nữa, tôi dự tính tha thứ cho anh, còn chưa được sao?"
Hàn Văn Hạo "hừ" một tiếng, nhìn Hạ Tuyết "Cho tới bây giờ, tôi cũng không nghĩ đến việc sẽ xin lỗi cô"
"Là do con người anh bẩn thỉu hay tim anh làm bằng đá thế?", Hạ Tuyết thét lên!
Hàn Văn Hạo nhìn thẳng vào mắt Hạ Tuyết, "Rất đúng! Cho nên mặc dù đã bị cô tát ba tát tai, nhưng vẫn bỏ qua cho cô!"
Hạ Tuyết hết ý kiến ... nhìn hắn ... Cô hiểu, lại hiểu ra cái chân lý bất di bất dịch mà cô cứ quên hoài, người này ăn cứng không ăn mềm ... ăn mềm ... nhất định phải mềm ... Hơn nữa phải thuần phục 100% ... cô cố gắng bình tĩnh, hơi nghiêng người về phía trước, hai tay đan vào nhau, dịu dàng nhìn hắn, nhỏ nhẹ "Hàn ... Tổng giám đốc Hàn ..."
Hàn Văn Hạo xoay mặt lại, dùng ánh mắt rét lạnh nhìn cô ... ánh mắt ấy tràn đầy ngụ ý khiến ai đó không rét mà run, tựa như cảnh cáo Hạ Tuyết: Nếu như cô dám ở trước mặt tôi làm bộ làm tịch, tôi sẽ quăng cô từ lầu 88 này xuống, giống như ném trứng gà ...
Sắc mặt Hạ Tuyết đỏ bừng, mồ hôi lạnh trên trán túa ra không ngừng, cô nuốt một ngụm nước bọt, dáng vẻ vô cùng chân thành, "Tôi thật rất xin lỗi ... vì đã tát tai anh, trách lầm anh, cám ơn anh đã bỏ qua ...", những lời này của cô cũng có chút thật lòng ...
Ánh mắt Hàn Văn Hạo liếc nhìn cô... giống như hỏi rằng: Cô định giở trò bịp bợm gì đây?
Hạ Tuyết rất tức giận, nhưng lại nghiến răng chịu đựng, lại mềm mỏng hơn ..., "Lần này tôi thật rất chân thành, cảm thấy hết sức có lỗi, muốn xin lỗi anh ... tha lỗi cho tôi và bạn thân tôi ... Nói thế nào đây ... Tôi ... tôi cảm thấy anh là một người đàn ông rất có phong độ ..."
Hàn Văn Hạo nhíu đôi mắt mình lại ...
"Đúng ... Anh là một người rất có phong độ đàn ông ...", thái độ Hạ Tuyết nghiêm túc, lời lẽ tựa như vô cùng xác thực.
Hàn Văn Hạo vẫn dựa lưng vào ghế nhìn cô ...
"Xin anh ... bỏ qua cho cô ấy, cô ấy phải kết hôn, hơn nữa, cuộc hôn nhân này không phải là chủ ý của cô ấy, mà chỉ là một phương thức để thõa mãn khát vọng tiền tài của cha mẹ cô ấy! Cô ấy vốn đã có người yêu, hai người rất yêu nhau, nhưng bây giờ lại bị ép phải gả cho một người đàn ông 60 tuổi, chuyện này làm sao chịu nổi a! Trên thế giới này, không phải bất kỳ người phụ nữ nào nhìn thấy tiền tài là lập tức nhào tới! Chúng tôi cũng có thế giới tình cảm và tâm hồn của mình ... Anh nói ... Tôi cũng đã suy nghĩ đắn đo kỹ lại, nếu như tối hôm đó, tôi cùng người đàn ông 60 tuổi đó ở trên giường, tôi sẽ cảm thấy ghê tởm vô cùng. Bạn thân tôi cũng phải sống chung cả đời với ông ấy ... chỉ còn ít ngày nữa thôi ...", Hạ Tuyết cũng xúc động vì những lời nói thành thật của mình, nhưng nhìn thấy đôi mắt Báo của Hàn Văn Hạo nhìn mình như đang ngắm nghía một con thú xinh đẹp nào đó, cô lập tức cụp mắt xuống ...
Hàn Văn Hạo nghe xong những lời này, hắn chậm rãi đưa hai tay ra bóp chặt chiếc cằm của Hạ Tuyết, nhìn vào đôi mắt trong veo và khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, lạnh lùng bá đạo hỏi "Cô đã nói như vậy, cảm thấy buổi tối hôm đó nếu ở chung với Tổng giám đốc Tam Á như thế ... vậy cô nói cho tôi biết ... buổi tối hôm đó tôi cùng cô đã thân mật với nhau, cảm giác của cô như thế nào?"Đôi mắt Hạ Tuyết chớp chớp, rồi lại chớp chớp ...
Hàn Văn Hạo vẫn nắm chiếc cằm của cô, dùng ngón tay vuốt ve nhè nhẹ, muốn cho cô cảm thấy nhồn nhột ...
Hạ Tuyết có cảm giác như đang bị chó liếm, vừa hồi hộp lại vừa sợ và khó chịu ... nhưng cô biết, chỉ cần cô dám có một chút phản kháng, con chó này sẽ lập tức cắn cô! À không! Không phải Chó ... là Báo!
"A ....", Hạ Tuyết nhìn Hàn Văn Hạo, vô cùng thành thật nói "Chuyện hôm đó ... hầu như tôi quên rồi ..."
Hàn Văn Hạo nheo mắt lại ...
Hạ Tuyết lại thành thật thú tội, "Tôi thật quên mất ... tôi bị hạ thuốc ... anh quên rồi à?"
Hàn Văn Hạo cảm thấy cơn tức giận của mình bị chặn nơi lồng ngực, nó từ từ trào lên tựa như muốn vỡ tung, bắn ra khắp xung quanh ...
Hạ Tuyết kinh hoảng, vội vàng lấp liếm, "Tôi thật ... thật quên mất, một chút cũng không nhớ nổi ... trừ những cái hôn ..."
Ánh mắt cô bỗng như hóa mờ, nhìn hắn, lại hiểu một chuyện ... hắn chính là người kiêu ngạo như thế, cô không thể thích hắn ... Không phải cô ghét hắn, hình như cô còn có chút thích hắn? Hắn kiêu ngạo dẫn tới ngang ngược? Có phải cô phản ứng thái quá hay không, khiến cho hắn cảm thấy tức giận? Hạ Tuyết không kìm được sự tò mò, lén lút nhìn hắn ...
Hàn Văn Hạo vẫn không lên tiếng, nhìn cô chằm chằm ...
Hạ Tuyết vẫn có cảm giác không hiểu, gượng gạo cười cười, vất vả lắm mới dám buột miệng hỏi hắn "Như vậy anh cũng tức giận sao?"
Hàn Văn Hạo nghiêng người, chầm chậm nhích lại gần bên Hạ Tuyết ...
Hạ Tuyết phát hoảng lui về phía sau, hai tay không kìm được đặt trên ngực hắn đẩy hắn ra, ánh mắt ngỡ ngàng, thẹn thùng nhìn hắn.
Hàn Văn Hạo nhìn sắc mặt Hạ Tuyết lúc này thật lâu, hắn nói "Đêm hôm đó, cô cũng giống như vậy! Nhưng vẫn còn thiếu một chút hành động!"
"Gì?", Hạ Tuyết bộp chộp hỏi lại.
Hàn Văn Hạo trả lời thẳng thừng, "Khuôn mặt cô áp sát vào mặt tôi! Kế tiếp ... chủ động hôn tôi ... thậm chí lúc ở trên giường, vặn vẹo thân thể quyến rũ tôi, sắc mặt đỏ hồng, đặt đôi chân dài của cô lên bờ vai tôi ... muốn tôi hôn cô ..."
Sắc mặt Hạ Tuyết như trái cà chua chín, nhìn Hàn Văn Hạo, giống như một người ngốc nghếch nghe được chuyện gia đình của người khác ..., "Anh nói gì? Không thể nào? Tôi ... làm như vậy sao? Lẳng lơ như vậy à?"
"Buổi tối đó, cô hết lần này đến lần khác muốn tôi ... thậm chí ôm cổ tôi, chủ động hôn tôi, nói với tôi ... rất thích được tôi hôn ...", thân thể Hàn Văn Hạo dần dần đè lên người Hạ Tuyết trên ghế salon ...
Hai tay Hạ Tuyết đặt trên ngực hắn, đẩy hắn ra, gắng gượng cười ..., "Thuốc đó thật mạnh nha ...".
"Đoán chừng cô lập tức cũng sẽ quên ... hay là hôm nào đó tôi sẽ kể lại chuyện này cho cô nhớ, nhưng mà cô lại hay quên, tôi cũng không muốn kể nhiều lần! Bây giờ cô hiểu tại sao tôi lại nổi giận rồi chứ?", Hàn Văn Hạo nhìn cô chòng chọc, ngón tay dài lại vuốt ve lỗ tai cô, rồi đến cổ ... đang dịnh di chuyển xuống thì bị một bàn tay nhỏ bé nắm lại ... ánh mắt hắn lạnh lùng, ngẩng lên nhìn cô ...
'Tôi hiểu tại sao anh tức giận ... Đêm đó tôi chủ động, ngày hôm sau lại không chịu thừa nhận! Khiến cho anh có cảm giác khó chịu ...", Hạ Tuyết lập tức nói.
Hàn Văn Hạo vẫn nhìn cô như cũ ...
"Nhưng mà ... làm sao bây giờ?", Hạ Tuyết qua loa hỏi.
"Cho tới bây giờ, cũng không có người phụ nữ nào, sau khi qua đêm với tôi lại giống như cô vậy, dám lên tiếng phê phán tôi!", hắn nhàn nhạt nói xong thì đứng dậy, chán ghét nói "Tôi nói rồi, tôi không bao giờ ép buộc phụ nữ! Nhất là những người giống như cô! Đi đi! Đừng bao giờ xuất hiện ở trước mặt tôi thêm lần nào nữa!"
Hạ Tuyết cắn nhẹ môi dưới, thở phào nhẹ nhõm, "Cám ơn anh ... hôm nay thật rất xin lỗi ..."
Hàn Văn Hạo không trả lời ...
Hạ Tuyết đứng lên chuẩn bị rời đi ...
"Khoát áo vào! Tôi không muốn cô chảy máu mũi ở công ty tôi, làm dơ nền nhà ...".
Hạ Tuyết không dám nói gì thêm nữa, lấy chiếc áo vest trên ghế khoát vào, sau đó chầm chậm bước ra ngoài ... Nhưng mà, khi vừa mới bước chân đến cửa, cô không yên tâm, quay đầu lại nhìn Hàn Văn Hạo nhỏ nhẹ hỏi "Chuyện của Cẩn Nhu ..."
'Tôi tự có quyết định", Hàn Văn hạo lạnh lùng đáp.
Hạ Tuyết không dám ở lại, vội vàng bước đi ...
Tả An Na đứng ở phòng làm việc bên cạnh, nhìn Hạ Tuyết khẽ gật đầu chào ...
Hạ Tuyết cũng khẽ gật đầu, cô đi qua một hành lang thật dài, khoát chiếc áo của Hàn Văn Hạo, đi vào thang máy ...
Tất cả mọi chuyện tựa hồ như một hạt bụi nhỏ bị gió thổi bay đi? Mọi chuyện đều tựa như đã qua ...
Sắc mặt Hạ Tuyết đỏ hồng, khoát áo Hàn Văn Hạo bước đi ngang qua rất nhiều ánh mắt soi mói, kỳ dị của mọi người, cô nhanh chóng bước ra ngoài, đi trong không gian tuyết rơi đầy trời, chuẩn bị quẹo trái để đi về hướng trạm đợi xe taxi, chợt thấy một nhóm học sinh nữ mặc đồng phục, đã đứng ở gần tòa nhà đợi từ lúc nào đó, bước ra chặn đường cô, vẻ mặt giễu cợt ...
Hạ Tuyết nhìn chằm chằm bọn họ, "Các người muốn làm gì?"Hạ Tuyết trừng mắt, nhìn con dao nhỏ sắc bén, cô sợ hãi run rẩy hét chói tai... "Cô buông, cô dám chạm vào tôi!! Cô dám!! Tôi thành quỷ cũng không buông tha các người."
"Vậy cô cũng chầm chậm thành quỷ đi. Giữ cô ta lại." Cô gái cầm dao nhỏ đắc ý nói xong, tất cả cô gái khác lập tức đem cả người Hạ Tuyết đặt ở trên tuyết, xiết chặt mặt cô đối mặt với con dao nhỏ.
Hạ Tuyết thở gấp gáp, nước mắt từng giọt rơi xuống đất, cô tê thanh liệt phế hô to: "Các cô buông ra!! Những người các cô chết không tử tế được!! Buông ra.... các cô dám chạm vào mặt tôi. Cô dám..."
"Tôi có cái gì không dám? Sợ cô?" Cô gái hung hăng cầm con dao nhỏ liền muốn hướng mặt Hạ Tuyết vach lên một đường kể nhỏ...
"Các cô đang làm cái gì?" Một giọng nữ ngọt ngào đột nhiên từ phía sau các cô truyền đến, các cô khẩn trương quay đầu, nhìn thấy Hồ Điệp cùng vài trợ lý đi ra, đứng ở trên tuyết nhìn cảnh này, đều rất sửng sốt...
Hạ Tuyết vừa nhìn thấy người, cô liền khóc kêu to: "Cứu, cứu tôi... các cô ấy muốn rạch mặt tôi..."
Hồ Điệp vừa nghe, liền chấn kinh nhìn những cô gái nhỏ, nhận ra trong đó mấy người, nói: "các cô là fan? Tại sao lại làm như vậy? Rất quá mức rồi."
Mấy cô gái nhỏ mặt đỏ lên, sợ hãi đứng lên, hướng trước mặt chạy trốn...
Hạ Tuyết nằm ở trên tuyết lạnh, sợ hãi khổ sở khóc đến nước mắt cuồn cuộn chảy xuống...
Hồ Điệp bất đắc dĩ liếc mắt nhìn Hạ Tuyết một cái, khẽ thở dài, tự mình đi tới, nâng Hạ Tuyết dậy, ôn nhu phủi tuyết trên người cô, mới nói: "Cô phải cẩn thận một chút... các fan cực kỳ đáng sợ... nếu không có việc gì... sẽ không cần đến đây rồi..."
Hạ Tuyết vừa đứng lên, vừa đau lòng cầm lấy đoạn tóc ngắn, nước mắt lại im lặng rơi xuống... Lại nhớ lại cùng Cẩn Nhu hứa hẹn qua, muốn cùng nhau nuôi tóc dài...
Tóc có khả năng lại dài... Mặt ngàn vạn lần không cần xảy ra chuyện, cô gái có khuôn mặt xinh đẹp như vậy mà bị sẹo thì rất đáng tiếc a... các fan quá độc ác..." Trình Nhã cảm thán một hơi, mới nói.
Hạ Tuyết nghe Hồ Điệp nói lời này, kìm lòng không đậu ngẩng đầu, nhìn về phía người đang tươi cười động lòng người, như tuyết tung bay, như mộng ảo cùng không chân thực, mà lại lộ ra quan tâm thật tình, nước mắt nàng không hiểu sao lại chảy xuống...
Hồ Điệp vừa nhìn Hạ Tuyết thấy bất lực, cô lại bật cười cùng thở dài, đem Hạ Tuyết ôm vào trong ngực nói: "Đứa ngốc... đừng khóc nữa... tất cả đều đã qua... về sau không cần tiếp xúc cái vòng lẩn quẩn này là tốt rồi... Về sau... không cần trở lại, biết không?"
Hạ Tuyết mờ mịt nói: "Tôi cho tới bây giờ không có vướng vào cái vòng luẩn quẩn đó, lại vô cớ vướng vào một việc, đem tôi cuốn vào..."
Hồ Điệp cũng xúc động nói: "Cho nên làm người, vẫn là tránh đi một chút mới tốt... tôi cho cô một lời khuyên... Các fan không thể nào trêu chọc... phải cẩn thận..."
Hạ Tuyết đành khổ sở gật đầu.
"Đi thôi. về nhà cẩn thận một chút... tôi cho cô chút tiền, cho cô đi xe, toàn thân cô đều bị thương..." Hồ Điệp lập tức lấy ra túi xách, muốn lấy tiền...
"Không cần..." Hạ Tuyết vội vã cảm kích, nhìn cô một cái, ngẹn ngào nói: "Tôi có tiền... cám ơn..."
Hồ Điệp đồng tình nhìn cô...
Hạ Tuyết trầm mặc xoay người rời đi, nhìn trong đống tuyết một đoạn tóc dài của mình... nước mắt lại chảy ra... Giống như mệnh trời, cùng bạn tốt nhất một lời hứa cũng không còn... Có hay không duyên phận đã hết? Cẩn Nhu, mình chúc phúc bạn...
Hồ Điệp trong lúc Hạ Tuyết xoay người, trong nháy mắt cười lạnh nhìn cô...
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro