Phần 82

  Trong phòng. . . . . . rất tối. . . . . . rất tối, chỉ có ánh đèn neon ngoài cửa sổ chiếu vào một chút ánh sáng mê hoặc lòng người.

Một bóng dáng xinh đẹp, ngồi trên ghế sa lon, nếu cô ta không cử động, thật đúng là không biết rốt cuộc cô ta yên lặng đến khi nào, giờ phút này hai tròng mắt cô ta lóe ra tức giận, nhớ lúc nảy nụ hôn của hắn, muốn rơi trên môi của mình, lại khinh bỉ cười nhẹ một tiếng, nhớ đến câu nói kia của hắn về Dạ Thiên Thiên và Hạ Tuyết, những người phụ nữ khác đều là đồ bỏ đi, "oanh" một tiếng, tất cả ma quỷ trong thân thể giương nanh múa vuốt, thức tỉnh, bộc phát ra ngoài, không khí trong phòng ào ạt gào thét, gương mặt xinh đẹp của cô ta bắt đầu co quắp, hai mắt trở nên lạnh lùng, tay nắm chặt thành ghế, kéo ra một chút nếp nhăn.

Lúc này, điện thoại di động vang lên.

Cô ta vẫn còn đang tức giận, không thể nhận điện thoại.

Điện thoại lại vang lên lần nữa, cô ta chợt đưa ngón tay thon dài, run rẩy nắm lấy điện thoại, nhấn phím nghe, rồi đưa đến bên tai, tức giận nói không ra lời.

"Thế nào?" Giọng nói lạnh lùng, từ trong điện thoại truyền đến. . . . . ."Hoàn thành nhiệm vụ chưa ? Hắn từ chối cô không?"

Trầm Ngọc Lộ cắn răng, nắm chặt điện thoại di động, khuôn mặt lại bắt đầu vặn vẹo đáng sợ, lại tiếp tục vặn vẹo. . . . . ."Chưa. . . . . ."

"Chưa?" Hắn hơi kinh ngạc.

"Tôi cho rằng hắn sẽ tìm đáp án trên người của tôi, nhưng hắn không làm . . . . ." Trầm Ngọc Lộ muốn biết vấn đề xảy ra ở đâu, nhưng lại không thể biết được.

"Không phải hắn đã ngửi ra thứ gì?" Hắn hỏi.

Trầm Ngọc Lộ chậm rãi lắc đầu, nhìn bầu trời tối tăm ngoài cửa sổ, nhớ tới lúc nảy hắn đi theo mình đi vào phòng, không chút băn khoăn, nhìn chòng chọc mình, giống như biết rõ mình là ai, lại giống như không rõ ràng lắm, cho tới bây giờ, cô ta và hắn cũng không có tranh cãi, nhiều năm trước, hắn để lại cho mình ấn tượng chinh phục, lạnh lùng, kiêu ngạo. . . . . ."Tôi không biết hắn đang nghĩ gì. . . . . . Tôi chỉ có một loại cảm giác mãnh liệt, hắn đang đối phó tôi, hắn làm như vậy, còn đáng sợ hơn là xé rách mặt của tôi".

Hắn không lên tiếng.

Trầm Ngọc Lộ chợt nở nụ cười, nói: "Bất quá anh yên tâm, hắn vĩnh viễn không tìm được đáp án trên người của tôi".

"Cô phải cẩn thận một chút. . . . . ." Trác Bách Quân nói dứt lời, liền cúp điện thoại.

*****

Đại sảnh bữa tiệc!

"Tốt. . . . . . thời gian của anh chính xác!" Hạ Tuyết đột nhiên không muốn nói chuyện, đành phải cắn răng, lạnh lùng đứng lên.

"Đi đâu?" Hàn Văn Hạo nhìn cô, nhàn nhạt hỏi.

"Em đi đâu ai cần anh lo?" Hạ Tuyết không muốn để ý hắn, muốn rời khỏi bữa tiệc khách quý.

"Nhảy với anh một bản đi. . . . . ." Hàn Văn Hạo đột nhiên đứng lên, nắm tay Hạ Tuyết, kéo cô đi vào trong sàn nhảy lờ mờ, Hạ Tuyết cố sức giằng lấy cổ tay, nhìn bóng lưng hắn gấp rút, sốt ruột nói: "Anh buông em ra! Ai muốn cùng anh khiêu vũ chứ! !"

"Anh muốn là được!". Hắn vừa nói xong, cũng đã bá đạo ôm Hạ Tuyết vào trong lòng, một tay nắm chặt bàn tay nhỏ bé của cô, một tay kéo eo nhỏ của cô, cúi đầu nhìn cô, trong ánh mắt ẩn giấu một tia ánh sáng làm cho người ta không nhìn thấu.

Hạ Tuyết không muốn khiêu vũ với hắn, tức giận giãy giụa, muốn tránh vòng tay của hắn, rời khỏi sàn nhảy.

"Mới lúc nảy cùng đàn ông khiêu vũ rất vui vẻ mà, nhưng đến trong ngực anh, lại khổ sở như vậy? Anh làm cho em chán ghét sao?" Hàn Văn Hạo nhanh chóng nói.

Hạ Tuyết tựa vào trong ngực của hắn, cảm nhận hơi nóng từ lồng ngực của Hàn Văn Hạo đang đập vào mặt, bên ngoài của hắn mặc dù lạnh lùng, nhưng hơi thở của hắn lại nồng đậm khiến người ta rất thư thái. . . . . . Hai tròng mắt cô lóe lên, cắn chặt môi, vẫn muốn ngăn tay của hắn, lại bị hắn cầm thật chặt, cô tức giận, ở trong ánh đèn lờ mờ, ngẩng đầu lên nhìn hắn, không khách khí nói: "Anh ôm em khiêu vũ làm gì? Em cho rằng em cự tuyệt anh ........ anh có thể cư xử tốt với vợ chưa cưới của anh !"

"Chuyện cười!" Hàn Văn Hạo cắn chặt răng, hai tròng mắt lóe lên ánh sáng lạnh lùng nhìn Hạ Tuyết nói: "Em cho rằng anh sẽ trung thành với một người phụ nữ? Lúc trước cũng là bởi vì em cầm "Ngọc Hồ Điệp" của anh, mới đến trên giường của anh!"

Thân thể Hạ Tuyết cứng ngắc, nhìn chằm chằm Hàn Văn Hạo, ở trong ánh sáng lờ mờ không nhìn rõ mặt, lập tức kéo tay của hắn xuống, nói: "Em không muốn nói chuyện với anh! Hôm nay anh rất lạ!"

Hàn Văn Hạo lại ôm chặt Hạ Tuyết vào trong ngực, tức giận nói: "Không muốn nói chuyện với anh ? Cứ như vậy bỏ anh ngoài cửa, không hi vọng anh như vậy? Anh còn tưởng rằng hôm nay em không thể tới đây? Không nghĩ tới, khôi phục nhanh như vậy. . . . . . Anh nên bội phục tâm tình của em như cỏ dại, không ngờ thoát một cái, liền chìm vào trong tình yêu của Daniel? Có phải cảm thấy yêu anh quá mệt mỏi, quá khổ sở, không chịu nổi loại cảm giác này, sau đó vẫn cảm thấy vị hôn phu của em tốt hơn? Trái tim của em, có đôi khi thật làm cho người ta kỳ quái! Đung đưa trái, phải không chừng, một lát yêu người này, một lát yêu người kia!"

"À. . . . . ." Hạ Tuyết ngẩng đầu nhìn Hàn Văn Hạo, lắc đầu một cái, thật sự khiếp sợ cảm thán nói: "Trên thế giới này, còn lại loại người như anh, thật là thế gian hiếm có! Anh buông em ra, em không muốn nói chuyện với anh, một phút em cũng không muốn ngây ngô, nói chuyện với anh, em rất buồn nôn! !"

Cô nói xong, muốn kéo tay Hàn Văn Hạo xuống, Hàn Văn Hạo nhìn cô, ánh mắt lạnh lẽo, hai tay duỗi tới ngang lưng cô, lén ngắt sợi dây ngọc trai đen ngang lưng cô, chuỗi ngọc trai lập tức buông lỏng, Hạ Tuyết kêu khẽ một tiếng, phát hiện chuỗi ngọc trai vừa đứt, vạt áo váy trước ngực mình, sẽ phải rớt xuống, cô hốt hoảng biến sắc, lập tức nhào vào trong ngực của hắn, dán chặt vào lồng ngực của hắn, ngăn vạt áo váy rơi xuống, hai tay ôm cổ của hắn, ngẩng đầu lên, trợn to cặp mắt, cắn răng nghiến lợi, nói: "Cái người này, điên sao! !"

"Nếu không điên, làm sao ở cùng một chỗ với em ? Làm sao yêu em ?" Hàn Văn Hạo ôm chặt cái eo nhỏ nhắn của Hạ Tuyết, vuốt ve chỗ trũng khêu gợi trên eo của cô, khẽ xoa da thịt mềm mại của cô, lòng bàn tay ấm áp, dục vọng trên người bị kích thích, ánh mắt hắn chăm chú, nóng bỏng, cúi đầu nhìn cô.

Hạ Tuyết bất đắc dĩ ôm cổ của hắn, rất thân mật cùng hắn dán chặt ở chung một chỗ, mặt tựa vào trên bả vai của hắn, nhìn về phía nơi khác.

Cuối cùng điệu Waltz cũng kết thúc, đoạn cuối điệu nhạc vẫn nhẹ nhàng du dương, đầy lãng mạn vũ khúc hai người. Đột nhiên, các đôi tình lữ trong sàn nhảy, cuồng nhiệt ôm nhau khiêu vũ, Hàn Văn Hạo cũng ôm Hạ Tuyết, tay dùng lực, ôm chặt eo nhỏ của cô, nhẹ bước theo vũ điệu trong sàn nhảy, nhẹ nhàng chuyển động thân thể.

Hạ Tuyết thở hổn hển, tựa vào trong ngực của hắn, cảm nhận hơi nóng từ lồng ngực hắn, còn có trái tim đang nhảy lên, hai tròng mắt của cô ửng đỏ.

  "Em nói. . . . . . Anh làm người hèn hạ như vậy, cũng không sợ người ta ghê tởm anh! Loại chuyện này, anh cũng làm được, nếu như mà tôi mới lúc nảy không cẩn thận cơ chứ?" Hạ Tuyết mặc dù trong lòng mềm mại, nhưng miệng lưỡi không nhịn được, cứng rắn nói

Hàn Văn Hạo trực tiếp ôm chặt cô nói: "Anh làm việc, cho tới bây giờ cũng không suy nghĩ đến cảm thụ của đối phương, bây giờ em mới biết? Anh làm việc, cho tới bây giờ đều là một người bá đạo, bây giờ em mới biết?"

Sắc mặt của Hạ Tuyết lạnh lẽo, tức giận đến nói không ra lời, tựa vào trong ngực của hắn, cảm giác hai cánh tay mạnh mẽ của hắn, ôm chặt thân thể của mình, bắp thịt trước ngực, sâu in vào trước ngực của mình, hôm nay vì phối hợp hiệu quả với chiếc váy, bất đắc dĩ nghe theo ý kiến của Lam Anh, không mặc áo lót, trực tiếp để chân không khoác áo, cho nên khi dán chặt vào lồng ngực hắn, giống như khẽ xoa nắn điểm gợi cảm của mình, mặt của cô ửng đỏ, lại lo sợ, đành phải đưa hai tay mảnh khảnh khêu gợi, đỡ chặt bờ vai của hắn.

Hàn Văn Hạo cúi đầu, nhìn khuôn mặt Hạ Tuyết đỏ bừng, hai tròng mắt mê ly, đôi môi khêu gợi, hôm nay cô bôi son môi, vô cùng nóng bỏng, gợi cảm, giống như một ngọn lửa dục vọng, hắn xúc động, ở bên tai của cô trầm giọng nói: "Tối nay môi thật đẹp . . . . . ."

"Mắc mớ gì tới anh?" Hạ Tuyết cúi đầu.

Hàn Văn Hạo không lên tiếng, nhìn chằm chằm cô, tay đang sau lưng cô nhẹ nhàng di chuyển, vuốt ve da thịt trơn bóng của cô, thậm chí dưới ánh đèn hơi tối, khẽ xoa cái mông, cách lớp quần áo mềm mại xoa xoa, thậm chí bóp mạnh một cái.

Hạ Tuyết hít một hơi, thân thể không khỏi dán sát trước lồng ngực của hắn, giày cao gót bên trái hơi nâng lên, hướng tới bắp đùi của hắn. . . . . ."Anh đừng như vậy! ! Người khác nhìn thấy thì làm thế nào?"

Hàn Văn Hạo cúi đầu nhìn Hạ Tuyết, đột nhiên rất thâm ý, ánh mắt lóe sáng, nói: "Vậy thì không cho người khác nhìn thấy! !"

Hắn nói xong, tiếng búng ngón tay đột nhiên vang lên! !

Cả đại sảnh lập tức tối xuống, tất cả mọi người ở xôn xao sợ hãi, ngạc nhiên, sau một phút đồng hồ, cả đại sảnh một lần nữa sáng lên, vũ khúc êm ái, vui vẻ vang lên, tuy rằng mọi người có chút kỳ lạ, nhưng vẫn bắt đầu khiêu vũ sôi nổi, chẳng qua thiếu đi hai nguời, không ai phát hiện.

Tại hành lang khách sạn, truyền đến tiếng hít thở lo lắng, còn có tiếng giày da, tiếng giày cao gót giẫm xuống sàn.

"Hàn Văn Hạo! ! Anh muốn làm gì?" Váy của Hạ Tuyết lại bị hắn nhanh chóng quấn vào chuỗi ngọc ngọc trai, nhưng đến khi cô tỉnh thần, mình đã bị hắn kéo ra khỏi đại sảnh bữa tiệc, đi vào hành lang, sau khi cô theo hắn nhào tới phía trước, tức giận xoay cổ tay, kêu to: "Anh phát điên cái gì?"

Hàn Văn Hạo không lên tiếng, chỉ mặt lạnh nắm chặt tay của cô, dắt cô đi về phía trước, khuôn mặt nặng nề xẹt qua không khí, giống như ma sát với không khí, phát ra dòng điện, hắn nắm chặt cổ tay nhỏ bé của cô, vẫn dắt cô đi qua hành lang thật dài, sau đó kéo cánh cửa thoát hiểm, bước thẳng xuống bậc thang! !

"Anh buông tay! !" Hạ Tuyết bị hắn không thương tiếc kéo xuống dưới khu vực cầu thang, vài lần suýt trẹo chân, cô một tay nắm chặt lan can, nhìn hắn tức giận kêu to: "Em không thể đi theo anh như vậy! ! Đến lúc đó, không thấy hai chúng ta, cha anh biết lại không vui, người khác cũng sẽ nghị luận ầm ĩ! ! Anh buông tay!"

Hàn Văn Hạo cắn chặt răng, kéo tay của cô, để cho cô dán vào trên tường, mình cũng thuận thế đè trên người của cô, hai mắt nóng bỏng, thở phì phò nói: "Em kiêng dè người khác từ lúc nào, điều này có thể vui vẻ không?"

"Chúng ta ở chung một chỗ tuyệt đối không vui vẻ! !" Hạ Tuyết tức giận nhìn hắn, chợt nhìn thấy ánh mắt tức giận và đau buồn của hắn, cô quay đầu chỗ khác!

"Nhìn anh! !" Hắn ra lệnh cho cô!

Hạ Tuyết quay đầu đi, không nói lời nào!

"Anh bảo em nhìn anh ! !" Hàn Văn Hạo nắm chặt cằm của cô, xoay khuôn mặt của cô lại!

Hạ Tuyết bất đắc dĩ, đành trừng mắt, tức giận nhìn hắn!

Hàn Văn Hạo nhìn hai tròng mắt vô tình của cô, đột nhiên cười lạnh nói: "Em thật sự là không tim không phổi! ! Tại sao bỏ anh ở ngoài cửa, nhẫn tâm như vậy! !"

Hạ Tuyết vẫn bị buộc nhìn chằm chằm vào hắn, hai mắt hơi ửng đỏ, nhưng vẫn cắn răng nghiến lợi nói: "Đừng tưởng rằng có chút tình yêu, thì cho là rất giỏi! ! Em đã từng yêu Văn Kiệt, tương lai của em có thể sẽ yêu Daniel! ! Không phải anh nói sao? Em chính là người thấy một người, yêu một người! !"

Hai tròng mắt Hàn Văn Hạo dấy lên ngọn lửa nhìn cô, đột nhiên cúi đầu, hôn lên môi của cô! Ấn thật chặt, thật chặt!

"Ưmh. . . . . ." Hạ Tuyết một tay nắm chặt bờ vai của hắn, cố sức không chịu mở đôi môi, không chịu nghe theo!

Hàn Văn Hạo cảm giác Hạ Tuyết cương quyết, hắn lập tức ngẩng đầu lên, nhìn cô tức giận gầm lên: "Anh muốn xem em cứng rắn đến khi nào! ! Anh trơ mắt nhìn Daniel ôm em, hôn em, không để anh vào mắt, anh muốn xem em cứng rắn đến khi nào! ! Anh muốn xem rốt cuộc em có còn tình cảm với anh hay không! !?"

Hắn mặt lạnh vô tình nói dứt lời, liền dắt Hạ Tuyết bước đi bằng lối thoát hiểm! !

"Anh buông tay! Anh đừng như vậy! !" Hạ Tuyết cắn răng, cố sức kéo tay của mình lại, nhưng bị Hàn Văn Hạo cứng rắn kéo xuống cầu thang, cửa ầm ầm mở ra, cô cư nhiên nhìn thấy Hứa Mặc và Nhậm Phong đã ở dưới bậc thang trầm mặc chờ đợi, Hạ Tuyết nhìn bọn họ, trong lòng chợt lạnh, lúc phục hồi tinh thần, cô đã bị Hàn Văn Hạo kéo ra bãi đỗ xe ngầm.

"Anh muốn làm gì?" Hạ Tuyết giật mình nhìn hắn, lại nhìn bị Hàn Văn Hạo nhanh chóng ôm lấy mình ném vào trong xe, cài dây nịt an toàn! Đóng cửa lại! !

Hạ Tuyết vội tháo dây nịt an toàn, muốn đẩy cửa bước ra ngoài, Hàn Văn Hạo cũng đã ngồi lên chỗ tài xế ngồi, một tay ngăn Hạ Tuyết, một tay nổ máy xe, cho xe lao nhanh về phía trước ........... 

  Giống như xe tốc hành, trong đêm mưa phùn mờ mịt, lướt về phía trước! !

"Hàn Văn Hạo! ! Anh muốn làm gì?" Hạ Tuyết nhìn Hàn Văn Hạo mặt lạnh lái xe, đạp chân ga 180 km/h, lao thẳng về phía trước, bánh xe lướt qua bọt nước văng tung tóe, thậm chí lúc bánh xe lướt nhanh, nhẹ cách mặt đất, cô hoảng sợ run rẩy, nắm chặt tay vịn mui xe, xoay đầu nhìn hắn kêu to: "Anh bình tĩnh một chút cho em! ! Cho tới bây giờ anh cũng không phải là người không bình tĩnh, hôm nay anh làm sao vậy? Chúng ta đã xảy ra chuyện, con gái làm thế nào? Hàn Văn Hạo ......."

Hàn Văn Hạo giống như không nghe thấy, tiếp tục đạp lút chân ga, khiến cho vô số quỷ thần phía sau lưng cũng phải tránh xa mình, hắn cắn chặt răng, lái xe lao thẳng ra phía trước! !

"Hàn Văn Hạo! !" Hạ Tuyết vừa nhìn con đường phía trước, càng lúc càng hẹp, từ đường cao tốc xuống cầu, rồi đến con đường nhỏ vắng vẻ trong rừng, mưa phùn bay tán loạn, cuối cùng chạy qua vườn cây, chạy như bay qua đỉnh núi!

"Anh muốn đi đâu ? Em cho anh biết, mặc kệ anh làm chuyện gì, bây giờ em cũng không thể đi cùng với anh! !" Hạ Tuyết nhìn hắn, mặt lạnh nói.

Hàn Văn Hạo nghe những lời này, cảm giác lồng ngực vỡ tung ra một lần nữa, ánh mắt hắn đông cứng, cắn chặt răng, đạp chân ga 200 km/h nhanh chóng hướng đỉnh núi chạy như bay!

Hạ Tuyết bị hoảng sợ đến trừng to mắt, thở hốc vì kinh ngạc, cảm giác xe phóng nhanh được làm cho thân thể người ta trôi lững lơ, trong tai tiếng ô ô vang lên kinh khủng, nước mắt của cô lăn xuống, nắm chặt tay lái, gào lên: "Rốt cuộc anh muốn làm gì ? Anh đừng như vậy! ! Anh không thể bình tĩnh sao? Tại sao trở nên như vậy! ! Anh dừng xe cho em! Em cầu xin anh! !"

Ánh mắt Hàn Văn Hạo lạnh lẽo, nắm chặt tay lái, đạp hết chân ga, hướng đỉnh núi bay vọt đi.

"Hàn Văn Hạo. . . . . . Em cầu xin anh đấy..........anh bình tĩnh một chút cho em! !" Hạ Tuyết khóc kêu to, nước mắt lăn xuống.

"Không muốn nghe nói chuyện! ! Đừng giải thích! ! Biện pháp như thế hữu hiệu nhất! !" Hàn Văn Hạo nắm chặt tay lái, cho xe vòng quanh đường núi, càng không ngừng chạy xoay tròn, chạy xoay tròn, sau khi chạy rất nhiều vòng, sau đó trực tiếp hướng đỉnh núi cuối cùng, cuối con đường nhỏ chạy tới, con ngươi Hạ Tuyết muốn nổ tung, mặc dù trong đêm tối, cô cũng biết đó là đỉnh núi cao nhất, trái tim của cô "phịch" một tiếng, vỡ tan, bị sợ đến hồn bay phách tán, ôm đầu. . . . . ."A............"

Ánh mắt Hàn Văn Hạo nóng lên, nắm chặt tay lái, cắn răng, đạp thắng xe, chi ............ xe thắng gấp ở đường nhỏ bên vách núi, ngừng lại, chỉ còn lại ánh đèn đầu xe cùng không gian tịch mịch và mưa bay phất phới bên ngoài, trên đỉnh núi có rất nhiều rừng cây, còn có một vài loài hoa thật nhỏ ngày thu, chẳng qua tất cả bọn chúng cũng không có màu sắc, tĩnh lặng canh giữ ở nơi đó.

Hạ Tuyết ôm đầu, vẫn còn đang sợ hãi khóc rống lên, nước mắt lăn xuống, nhẹ giọng nức nở, lại không ngờ phát hiện thân thể mình ngừng đung đưa, cô cảm thấy mình còn sống, cô ngước đôi mắt đẫm lệ, bị dọa sợ cho mặt hoa biến sắc, nhìn phía trước xe, cư nhiên dừng ở bên đường núi cao nhất, dưới xe chính là vách đá vạn trượng, cô tức giận xoay đầu lại nhìn Hàn Văn Hạo! !

Hàn Văn Hạo cũng quay đầu nhìn Hạ Tuyết, lúc này vẻ mặt hắn cũng bình tĩnh nói: "Là chết đáng sợ hay đi cùng anh đáng sợ?"

"Đều đáng sợ! !" Hạ Tuyết tức giận đến cả người phát run, nước mắt lăn xuống, trừng mắt nhìn hắn nói: "Anh điên rồi! !"

Cô vừa nói xong, hai tay run rẩy muốn cởi bỏ dây nịt an toàn, rời khỏi người này!

Hàn Văn Hạo lại ôm chặt bả vai của cô, để cho cô ngã vào ghế, cắn răng, lạnh lùng cởi bỏ dây an toàn của mình, "soạt" một tiếng, giống như dã thú chồm lên, nhìn chòng chọc hai tròng mắt của cô nói: "Em tình nguyện chết cũng không muốn đi cùng với anh sao ? Rốt cuộc anh làm gì để em chán ghét vậy? Bất kể em làm ra chuyện gì, anh vẫn tin rằng em yêu anh! !"

"Trong cuộc đời của em, cho tới bây giờ, cũng không xem trọng tình yêu! !" Hạ Tuyết nhìn hắn, nước mắt lăn xuống, tức giận nói: "Nếu em xem trọng tình yêu của mình, em đã không chùn bước mà thổ lộ với Bác sĩ Hàn! ! Nhưng mà lúc đó, ngay cả bản thân mình cũng hèn mọn, huống chi là tình yêu của em? Lúc đó em đã muốn chết! !"

Hàn Văn Hạo nhìn chòng chọc hai tròng mắt của cô!

Hạ Tuyết không muốn nói Tần Thư Lôi lấy chết uy hiếp, Hàn Trung Trí lấy tình huống hai nhà ép buộc mình, cô chỉ tức giận nói: "Anh biết rõ, lúc này em đang đứng giữa ngã tư đường, cho dù em lựa chọn đường nào cũng không thể trở lại được, em muốn vì con gái cất giữ một điểm cuối cùng, tại sao anh không thể thành toàn cho em ? Em muốn tất cả mọi người có thể sống tốt, tại sao anh không thể thành toàn cho em?"

Hàn Văn Hạo nhìn Hạ Tuyết, lập tức hỏi: "Ai lấy tánh mạng uy hiếp em?"

"Anh ........" Hạ Tuyết tức giận nhìn hắn nói: "Lúc nảy anh lấy tánh mạng uy hiếp em! !"

Hàn Văn Hạo nhìn cô, lạnh lùng bá đạo hỏi: "Em nói mau! ! Rốt cuộc em có muốn sống bên anh hay không!"

"Không muốn! !" Cho tới bây giờ Hạ Tuyết cũng không phải là một người cố chấp, có thể nói, về tính cách cô tuyệt đối là một người ôn hòa, nhưng không biết vì sao, chỉ cần đụng phải Hàn Văn Hạo lạnh lùng, cô liền cắn răng nghiến lợi, muốn dùng sinh mạng chọi đến anh chết em sống!

"Không muốn ?" Tròng mắt Hàn Văn Hạo nóng lên, cúi đầu hôn lên môi cô! !

"Ưmh. . . . . ." Lồng ngực Hạ Tuyết tỏa ra 1 luồng hơi nóng, cô cố sức kéo ống tay áo Hàn Văn Hạo, liều mạng tránh ra môi của hắn, cô thật không muốn vào lúc này, cùng hắn có mối quan hệ không rõ ràng! ! Cô dùng hết hơi sức toàn thân, quay mặt sang chỗ khác, tay liều mạng đẩy hắn ra, thừa dịp khe hở, mở cửa xe, cố sức bước ra ngoài, Hàn Văn Hạo từ trong xe nhanh chóng bước ra, nắm chặt cánh tay trắng như tuyết của cô, kéo thân thể của cô ném vào chỗ ngồi phía sau!

"Anh làm gì thế?" Hạ Tuyết bị Hàn Văn Hạo quăng ngã vào chỗ ngồi phía sau xe, nhìn hắn đè lên thân thể của mình, cô cố sức kêu to, cả người mệt mỏi, đổ mồ hôi ròng ròng, vừa định nói đã bị Hàn Văn Hạo bao trùm lên đôi môi đỏ mọng, trái tim của cô nóng lên, hai tay vội nắm cổ áo của hắn, bất đắc dĩ đã kéo xuống vài cúc áo trước ngực hắn, lộ ra lồng ngực rắn chắc, da thịt khêu gợi, tay của cô đã nắm chặt bắp thịt rắn chắc của hắn, tức thì, thân thể càng bị hắn làm cho nóng lên!

Hàn Văn Hạo không ngừng mút môi của cô, thậm chí tay nắm chặt cằm của cô, buộc cô mở đôi môi, gấp gáp xông vào trong môi, quấn lấy đầu lưỡi của cô, trong hơi thở nóng bỏng, cũng trở nên rất hấp dẫn, trái tim Hạ Tuyết bị nụ hôn này làm cho mềm nhũn, tay nắm áo sơ mi của hắn, dần dần buông lỏng, lồng ngực phập phòng đón nụ hôn của hắn, loại cảm giác chìm đắm lại tràn tới, tình nguyện chết vào lúc này, nhưng trong đầu thoáng qua lời nói của Tần Thư Lôi: nếu cô còn dám đến gần Văn Hạo, chúng ta sẽ gặp nhau ở địa ngục!

Trong lòng của cô chợt lạnh, nước mắt lăn xuống, vừa bất đắc dĩ đón nhận nụ hôn của hắn, thừa dịp hắn thở dốc, cô lại kéo áo sơ mi của hắn, kêu to: "Chúng ta không thể như vậy! ! Tại sao muốn vào lúc này, làm chuyện loại này! ! Em cầu xin anh ! ! Bỏ qua cho em đi!"

Hàn Văn Hạo không để ý cô, chỉ nhanh chóng buông lỏng cúc áo âu phục của mình, kéo rơi âu phục của mình, ném tới trước xe, lại vừa hôn chặt Hạ Tuyết, vừa buông lỏng cúc áo áo sơ mi, lộ ra lồng ngực hoàn chỉnh, sau đó lập tức nâng Hạ Tuyết, buộc cô tựa vào ghế, dùng sức bứt đứt chuỗi ngọc trai, nhìn bầu ngực sữa lộ ra, trong màn đêm, cám dỗ như vậy, hắn nặng nề cúi đầu khẽ cắn!

"A ........" Hạ Tuyết xoay người, muốn đẩy hắn ra, nhưng thân thể giống như linh hồn, lại nổi lên cảm giác kích thích.

Hàn Văn Hạo cắn điểm hồng, cảm thấy bầu ngực đầy đặn của cô trong nháy mắt kích thích mình, không có phụ nữ nào giống như vậy, làm cho hắn mê muội, bất kể là tâm hồn hay thể xác, hắn càng không ngừng mút, một cái tay khác không ngừng xoa nắn!

"Hàn Văn Hạo! !" Hạ Tuyết nắm vai của hắn, thở phì phò, kêu to: "Đừng như vậy!"

"Em không muốn?" Hàn Văn Hạo gầm nhẹ một tiếng, trong nháy mắt đè xuống thân thể của cô, lại nâng chân cô lên, quét bỏ giày cao gót của cô, hôn nhẹ mũi chân của cô, rồi đến bắp chân, rồi dọc theo bắp đùi đi lên, nụ hôn nóng bỏng, thậm chí ở giữa rốn của cô không ngừng mút, liếm, Hạ Tuyết thở phì phò, đành cam chịu, đầu hơi ngẩng lên, nước mắt lăn xuống.

Hàn Văn Hạo dọc theo rốn hôn lên, nụ hôn nóng bỏng, vừa hôn giữa hai chân ấm ướt của cô, tức giận nói: "Em là của anh! !"

"A ——" Hạ Tuyết đột nhiên giữa hai chân bị hắn mập mờ khẽ cắn tới cắn lui, lập tức bị kích thích, cả người bắt đầu tuôn ra từng dòng nước xiết, thân thể bắt đầu căng lên đáng sợ, máu đang nhanh chóng lưu chuyển.

Hàn Văn Hạo càng không ngừng mút vào thân thể của cô, cảm giác nơi thần bí của cô dẫn tới sự phấn khích chưa từng có của hắn, hắn chợt ôm lấy thân thể của cô, tựa vào bên cửa xe, vừa cúi đầu cắn bộ ngực sữa của cô, vừa cởi áo, nới dây lưng, cuối cùng nhắc lên hai chân tiêu hồn của cô, ở đầu gối của cô vừa hôn, thân thể cũng đã nhanh chóng hạ thấp xuống, trong nháy mắt liền tiến vào bên trong thân thể ấm áp!

"A ——" Thân thể Hạ Tuyết lập tức bị một trận tiến vào mãnh liệt, cả đại não tê dại, cảm giác máu trong người tăng cao, cấp tốc vọt lên, cô nắm chặt ghế da, kêu to: "Hàn Văn Hạo! !"

"Anh yêu em! !" Hắn cắn răng, ánh mắt nóng lên, mạnh mẽ đè xuống, nơi thần bí ẩm ướt đem đến cho thân thể hắn khoái cảm chưa từng có từ trước đến nay, đầu của hắn ngẩng lên, nhắm hai mắt, cố sức đè xuống, sau cùng tầng tầng tiến thẳng vào! !

"A —— a —— a ——" Hạ Tuyết nắm chặt ghế da, nhớ tới truyền thuyết liên quan đến Hàn Văn Hạo, hắn chinh phục dục vọng có thể làm cho phụ nữ sống mơ mơ màng màng, hai tròng mắt cô đột nhiên đục ngầu, thân thể trong từng trận trận rung động, rơi lệ kêu nhỏ ra tiếng!

"Kêu! anh muốn nghe em kêu! !" Hàn Văn Hạo vừa nói xong, lại nhấc chiếc váy dài của cô lên, nhắc chân lên, không gian ở bên trong buồng xe thật nhỏ, tầng tầng nặng nề xông về phía trước, từng đợt, từng đợt tiến vào, cô gái này cũng mang đến cho mình hưởng thụ vô hạn. . . . . .

"A ——"có lẽ trong lúc này, trong đầu Hạ Tuyết một mảnh tê dại, thân thể không ngừng rung động, rơi lệ đón nhận người đàn ông này, phía dưới thân thể mình bị kích thích và hưởng thụ cảm giác phấn chấn!

Bóng đêm dày đặc, mưa phùn vẫn mờ mịt, từng trận trận tiếng thở gấp, tiếng thở dài bên trong xe, nhẹ nhàng đung đưa, ước chừng đã là lúc nào ? Dường như trời đất tồn tại vĩnh cửu. . . . . .

  Đêm mưa, vẫn là đêm mưa, đêm mưa lạnh lẽo!

Hạ Tuyết mặc mỏng manh ngồi ở vị trí kế bên tài xế, đầu tựa vào bên cửa xe, nhìn xe chậm rãi chạy nhanh xuống núi đỉnh, đang chạy tới vườn cây, khuôn mặt của cô u ám, hai tròng mắt mờ mịt, bất đắc dĩ, tức giận bật khóc.

Hàn Văn Hạo vừa lái xe, vừa quay đầu, nhìn Hạ Tuyết, kích động đi qua, triền miên đi qua, bình tĩnh lại, xác thực cảm thấy mình quá đáng, cũng im lặng không lên tiếng, im lặng lái xe đưa cô xuống núi. . . . . .

Trước mặt mưa phùn bay bay, đèn đỏ giao thông sáng lên.

Hàn Văn Hạo cầm tay lái, nhìn chằm chằm nhìn đèn đỏ ngoài cửa sổ xe, đếm từng giây thay đổi, thời gian dường như không nhiều lắm, hắn quay mặt sang, muốn nói chuyện với cô, lại thấy sắc mặt cô nhợt nhạt, hai tròng mắt mờ mịt giọt lệ, lặng thinh giống như không có linh hồn, hắn im lặng nhìn chằm chằm cô . . . . . . Thật lâu, thật lâu. . . . . .

"Anh dẫn em ra ngoài, người trong đại sảnh nghĩ về em như thế nào?" Hạ Tuyết nhìn chằm chằm phố xá sầm uất nào đó, một đứa bé trong cửa tiệm cầm kẹo que đi tới đi lui.

Hàn Văn Hạo lại nhìn đèn xanh đèn đỏ đếm từng giây, chậm rãi nói: "Cho nên anh đã bảo Hứa Mặc và Nhậm Phong cố ý tung tin của anh và Trầm Ngọc Lộ, như vậy sẽ không có ai chú ý tới em".

Rốt cuộc Hạ Tuyết quay đầu, nhìn Hàn Văn Hạo, cười lạnh nói: "Ý của anh là. . . . . . tất cả mọi chuyện, anh đã sớm có tính toán? Bao gồm mọi lời đồn đãi liên quan đến Trầm Ngọc Lộ, đến chuyện khách sạn bị cúp điện?"

Hàn Văn Hạo nhìn thời gian đã đủ, phát động xe, chạy tới phía trước.

Thân thể Hạ Tuyết đột nhiên run rẩy, cười lạnh, nước mắt lăn xuống, hắn để âu phục bên chân muốn khoác lên trên người mình, một tay cô nắm chặt âu phục, tức giận đánh vào bả vai Hàn Văn Hạo! !

Hàn Văn Hạo để mặc cho cô đánh, vẫn nắm chặt tay lái !

Hạ Tuyết vừa khóc, vừa đánh bờ vai của hắn, nói: "Anh biết em và anh như vậy, trong lòng của em rất khổ sở không? Em đã suy nghĩ mọi chuyện, em muốn bình yên một chút, em không muốn làm người thứ ba, tại sao anh không thể thông cảm cho em ? Em vừa từ trong sóng gió bước ra ngoài, thật vất vả sống lại, anh lại muốn cho em rơi vào hoàn cảnh không quay đầu lại được! Chúng ta làm như vậy, là không đúng, anh biết không? Nếu anh thật lòng yêu em, anh hãy giải quyết xong mọi chuyện, rồi tới tìm em được không? Bây giờ chúng ta không thể làm mọi thứ, chẳng lẽ anh không biết?"

Hàn Văn Hạo để mặc cho cô đánh, thậm chí ống tay áo còn phất đến trên mặt của hắn, đầu của hắn nghiêng qua một bên, nhưng vẫn hoàn toàn không để ý, hai tròng mắt nóng rực nhìn phía trước, nắm chặt tay lái!

"Cái tên chết tiệt này! ! Rốt cuộc em làm sao với anh mới phải?" Hạ Tuyết vừa ra sức cầm âu phục đánh hắn, vừa khóc nói: "Em đã nói anh đừng trở lại trêu chọc em, anh không nghe! anh làm chuyện sai, em đều gánh chịu thay anh, anh không biết phải không? Gần đây em ở bên cạnh anh, ngay cả thời gian thở cũng không có, em rất mệt mỏi, em rất mệt mỏi! !"

Hàn Văn Hạo cắn chặt răng, nắm chặt tay lái, chạy thẳng về phía trước!

"Em không muốn ở cùng một chỗ với anh! ! Anh hãy bỏ qua cho em đi! ! Dừng xe! ! Em muốn xuống xe! !" Hạ Tuyết nhìn hắn, điên cuồng kêu to!

Hàn Văn Hạo nắm chặt tay lái, vẫn lái xe, chạy qua vài con đường lớn, chạy tới một con phố xá sầm uất khác.

"Rốt cuộc anh muốn đưa em đi đâu?" Hạ Tuyết nhìn hắn, suy sụp, gào khóc.

Cuối cùng Hàn Văn Hạo lái xe, dừng xe trên đường một con phố nhỏ, rốt cuộc bình tĩnh quay đầu sang, nhìn hai tròng mắt Hạ Tuyết khổ sở chảy xuống nước mắt, hắn lạnh nhạt nói: "Em đói bụng không?"

Hạ Tuyết nhìn hắn, nước mắt lại chảy xuống, nhưng không muốn để ý tới hắn, vươn tay mở cửa xe, muốn xuống xe.

"Không cần đi. . . . . . Nếu em đi, anh có biện pháp, để cho em ngoan ngoãn ngồi trên xe, IQ của anh đến 180, anh có rất nhiều phương pháp. . . . . ." Hàn Văn Hạo lại lạnh nhạt nói.

Hạ Tuyết tức gận quay đầu nhìn hắn, không khách khí nói: "Anh luôn như vậy, làm việc không để ý đến cảm thụ của người khác!"

Hàn Văn Hạo gật gật đầu nói: "Phải . . . . . Anh biết rõ. . . . . . Anh vẫn như vậy! Chuyện anh làm lúc nảy có lỗi với em. . . . . . xin lỗi. . . . . ."

Hạ Tuyết lạnh lùng nhìn hắn.

Hai tròng mắt Hàn Văn Hạo cũng xẹt qua một chút mệt mỏi, quay đầu nhìn về phía cô, hỏi tiếp: "Em đói bụng không? Nơi này có một quán trứng cá rất ngon, là bà chủ quán lẫu tự tay làm, anh đã bảo Tả An Na dẫn trăm người, ăn thử trứng cá khắp thành phố, mọi người đều nói, quán này rất ngon. . . . . ."

Hốc mắt Hạ Tuyết đỏ lên, nhìn mưa bay ngoài cửa sổ.

Hàn Văn Hạo lại nhìn Hạ Tuyết, nghiêng người tới trước, giọng xúc động, khàn khàn hỏi: "Em đói bụng không? Anh nhớ, buổi tối vào lúc này, em sẽ đói bụng . . . . . ."

Nước mắt Hạ Tuyết lăn xuống, từng hạt nước mắt thật to trong suốt.

Hàn Văn Hạo nhìn ánh mắt cô, dường như có chút thỏa hiệp, liền trực tiếp đi xuống xe, ánh mắt Hạ Tuyết chớp một cái, nhìn trong kính trước xe, Hàn Văn Hạo đi tới sau buồng xe, từ bên trong lấy ra một túi giấy bảo vệ môi trường, dầm mưa phùn, cầm đến cửa sổ xe bên cô, nhìn cô. . . . . . Hạ Tuyết ngẩng đầu lên, nhìn Hàn Văn Hạo đứng trong mưa ngoài cửa sổ, thân thể có chút ướt đẫm, trên mặt cũng đã ươn ướt, nhưng hai tròng mắt nóng rực, lộ ra một chút hy vọng.

"Anh đang làm gì vậy?" Hạ Tuyết nhìn hắn, hỏi.

"Quần áo. . . . . em mặc như vậy đi ăn lẩu, không thích hợp . . . . ." Hàn Văn Hạo nhìn cô nói.

"Anh chuẩn bị lúc nào?" Hạ Tuyết kỳ quái nhìn hắn.

Hàn Văn Hạo nhìn cô, mặc dù không muốn thừa nhận, biết sẽ bị mắng, nhưng vẫn nhìn cô, thật lòng nói: ". . . . . . . . . . . . Lúc em vừa xuất hiện trước cửa khách sạn, anh đã bảo Tả An Na chuẩn bị. . . . . . Anh biết, anh sẽ dẫn em ra ngoài. . . . . ."

Hạ Tuyết nhìn hắn, tròng mắt hơi híp, cắn răng nói: "Anh . . . . ."

Lời đến khóe miệng, nhưng cô không mắng được, chỉ quay đầu đi, cười lạnh, xem như đã lãnh giáo sự thông minh của hắn rồi.


  Mưa phùn bay tán loạn!

Hàn Văn Hạo vẫn đứng trong mưa, hai tay cắm túi quần, cúi đầu, đạp một cục đá nhỏ, rốt cuộc phía sau xe có tiếng động nhẹ vang lên, cửa xe mở ra, sắc mặt hắn bình tĩnh nhìn Hạ Tuyết, cô một cái áo sơ mi màu cà phê, quần sọt màu nâu, buộc tóc đuôi ngựa thật cao, mang mắt kính đen, vẫn đi giày cao gót lúc mặc dạ phục, bước ra xe, không cẩn thận loạng choạng một chút, hắn vội vàng vươn tay, nắm chặt cổ tay của cô, để cho cô đứng vững người.

Hạ Tuyết không nhịn được ngẩng đầu, nhìn gương mặt ướt đẫm của hắn, tức giận nói: "Anh đứng bên ngoài làm gì? Không ra phía trước chờ ? Cả người cũng ướt hết rồi"

Hàn Văn Hạo không lên tiếng, chỉ chăm chú nhìn cô.

Hạ Tuyết không muốn nói chuyện, xoay người chuẩn bị muốn bước đi, Hàn Văn Hạo lại nắm chặt cổ tay của cô, tay nhè nhẹ đi xuống lòng bàn tay, nắm chặt tay bàn tay nhỏ bé của cô. . . . . .

Hạ Tuyết không muốn giãy giụa, để mặc cho hắn dắt, không nhịn được nhớ tới, hai người đã từng mười ngón tay đan nhau đi ở trên đường, vô cùng thân mật ôm nhau, tình ý nồng nàn hôn nhau, hôm nay lại xa xôi như vậy, cô không nhịn được buông lỏng cả người, lòng bàn tay cũng dần dần mềm nhũn, Hàn Văn Hạo nhìn cô như vậy, lập tức mười ngón tay đan nhau, nhẹ nhàng dắt cô đi về phía trước.

Mưa phùn bay tán loạn, bồng bềnh lẻ loi, người người trong phố xá sầm uất, vẫn náo nhiệt, cám ơn thế gian có các người, để cho thế giới này trở nên rực rỡ náo nhiệt, để cho một số người tịch mịch, sẽ không quá tịch mịch.

Hàn Văn Hạo dắt Hạ Tuyết đi về phía trước, hai người cùng im lặng, đều không lên tiếng, ở trong đám người, đẩy đẩy chen chen bước thẳng qua, lâu lâu, bả vai Hạ Tuyết bị người va chạm vào một phát, Hàn Văn Hạo lập tức khẽ kéo Hạ Tuyết vào trong ngực của mình, vươn tay nhẹ nắm bả vai của cô, một đường đi về phía trước. . . . . . im lặng như vậy, im lặng cho đến khi Hạ Tuyết đi qua một phòng ảnh, trong lòng cô lập tức lạnh lẽo, quay đầu nhìn về phía Hàn Văn Hạo nói: "Anh. . . . . . anh cứ như vậy kéo em ra ngoài, lại không có mang tiền chứ? Nếu là vậy, em thật sự sẽ không đi với anh nữa . . . . . ."

Hàn Văn Hạo quay đầu nhìn Hạ Tuyết, đột nhiên giật mình.

Hạ Tuyết nhìn hắn, trừng to mắt. . . . . .

Hàn Văn Hạo nhìn cô, lại cười khẽ, cuối cùng từ trong túi âu phục của mình, móc bóp ra, nhìn cô nói: "Anh sẽ không phạm phải sai lầm thấp kém này, lần thứ ba!"

Hạ Tuyết không tức giận nhìn hắn.

"Đi thôi. . . . . ." Hàn Văn Hạo lại dắt cô, mỉm cười đi về phía trước, vừa đi vừa nhẹ giọng hỏi: "Còn tức giận không?"

Hạ Tuyết không lên tiếng, tay cũng không nhịn được thả lỏng trong lòng bàn tay của hắn.

Hai người đi bộ dọc theo đường tới phía trước, rốt cuộc theo lời Hàn Văn Hạo đi tới quán lẫu, nhưng vừa đi đến trước cửa quán lẫu kia, Hạ Tuyết kinh hãi, ngẩng đầu nhìn giữa quán, bà chủ quán lẫu thoạt nhìn như người một nhà, quán thật sự không quá tươm tất, bảng hiệu trước cửa quán bị gãy một khúc, dùng một loại nhựa dẻo trong suốt dán không quá chắc chắn, sau đó cô còn nhìn thấy người bên trong tường thủy tinh, hai, ba người ngồi kiểu Nhật trên sàn nhà, vừa uống rượu, vừa ăn lẩu, rất náo nhiệt, thỉnh thoảng còn chơi đoán số. . . . . .

Hạ Tuyết thật sự không dám tưởng tượng, người như Hàn Văn Hạo, có thể tìm đến loại địa phương này? Cô chỉ vào quán lẩu, quay đầu nhìn Hàn Văn Hạo, nói: "Anh nói. . . . . . quán lẩu, chính là chỗ này?"

"Ừ. . . . . . Anh đã tới một lần. . . . . . Mùi vị không tệ. . . . . ." Hàn Văn Hạo nhìn lại Hạ Tuyết, thật lòng nói.

"Anh. . . . . ." Hạ Tuyết không tin nổi, nhìn hắn.

Hàn Văn Hạo cũng không lên tiếng, lấy ra cái mũ, đổi lên cho Hạ Tuyết, rồi vươn tay, ôm khẽ cái eo nhỏ của cô, dẫn cô đi vào trong, vừa đi vừa nói: "Vào thôi. . . . . ."

Hạ Tuyết vừa kinh ngạc, vừa không nhịn được tựa vào trong ngực Hàn Văn Hạo, đi vào quán lẩu nóng hừng hực !

"Hoan nghênh đến quán!" Trong quán truyền đến giọng nói của một người già và giọng nói trong trẻo một người tuổi còn trẻ, cùng lúc vang lên, nghe vô cùng cảm động, Hạ Tuyết sợ bị người khác nhận ra, vẫn cúi đầu, nhưng nghe giọng nói như vậy, không nhịn được ngẩng đầu lên, nhìn trước mặt một cái, liền thấy một bà già đã hơn 70 tuổi, mặc áo bông màu tím, đeo tạp dề màu trắng, đang dùng khăn lau, lau tay, mặt đỏ bừng nhìn mình, cô gái nhỏ trẻ tuổi đó, khoảng 19 tuổi, để tóc ngắn, nở nụ cười hoạt bát, tươi trẻ, rất nhiệt tình, cười nói với mình: "Hoan nghênh ghé đến quán lẩu! !"

Hạ Tuyết nhướng mày, có chút khó khăn xoay đầu lại nhìn Hàn Văn Hạo.

Hàn Văn Hạo ôm lấy Hạ Tuyết, nói với bọn họ: "Chỗ hai người. . . . . . sát tường, bạn gái của tôi sợ lạnh"

"Tốt ! ! Đi theo tôi! !" Cô gái nhỏ sảng khoái vội dẫn Hàn Văn Hạo và Hạ Tuyết đi vào bên trong quán, đi tới gần vị trí bên trong tường, dùng khăn lau, lau tới lau lui mấy cái, mới lại nhìn anh chàng trai đẹp Hàn Văn Hạo, ngây ngốc cười nói: "Anh đẹp trai! Chị gái xinh đẹp, mời ngồi! quán lẩu chúng tôi, rất lãng mạn lại ăn ngon! Bảo đảm các người hài lòng! ! ! !"

"Đan Đan a! !" Bà già đứng trước quá, cười gọi: "Người anh em này đã tới, nói bạn gái của hắn thích ăn trứng cá của quán chúng ta ! ! Cháu mau lấy nồi lẩu, bỏ nhiều viên trứng cá nhỏ, thịt dê và thịt bò, làm ba món ăn a!"

"Dạ được ! !" Đan Đan vui vẻ xoay người, để cho bọn họ ngồi trước, tự mình đi chuẩn bị.

"Ngồi đi. . . . . ." Hàn Văn Hạo đỡ Hạ Tuyết ngồi xuống chiếc ghế vuông, mình cũng ngồi đối diện, sau đó nhìn nét mặt ngạc nhiên của cô, mỉm cười nói: "Thế nào? Không thích nơi này? Hay quen xa hoa cuộc sống, không thích ứng?"

Hạ Tuyết ngồi trước bàn, nhìn Hàn Văn Hạo "chậc" một tiếng, cầm cái muỗng trong ống đũa, gõ mặt bàn, nói: "Em nhìn thân phận cao quý của anh, cảm thấy anh chọn loại địa phương này, thật sự là quá chịu thiệt cho anh"

"Em thích là tốt rồi. . . . . ." Hàn Văn Hạo nhìn nụ cười của cô gái nhỏ kia thật xinh đẹp, tươi trẻ, đang bưng một mâm món lẩu đi tới trước mặt bọn họ nói: "Món lẩu của quán chúng tôi, bảo đảm các người ăn xong sẽ thèm thuồng! ! cầu còn không được! !"

Hạ Tuyết nghe lời này, không nhịn được, cười một tiếng.

Cô gái nhỏ kia bên đặt lẩu xuống, vừa cúi đầu, tò mò nhìn Hạ Tuyết nói: "Tiểu thư, nhìn cô rất quen mặt nha? Có chút giống ngôi sao lớn à?"

Hạ Tuyết khẽ cắn môi, đẩy mắt kính to, nhìn cô gái nhỏ kia mỉm cười nói: "Có người nói, tôi rất giống Hạ Tuyết, cô cảm thấy tôi giống không?"

Hàn Văn Hạo mỉm cười cầm đũa lên, ngẩng đầu nhìn cô bé kia.

Cô gái nhỏ nhướng mày, nhìn cô thật lâu, thật lâu, ha ha cười to, nói: "Làm sao có thể? Nếu cô là Hạ Tuyết, cô làm người phát ngôn cho quán lẩu chúng tôi được không? Tôi cho cô biết nha, Hạ Tuyết là thần tượng của tôi, trên tường có dán áp-phích của cô ấy! Thấy không?"

Hàn Văn Hạo và Hạ Tuyết vừa nghe, ngẩng đầu lên, nhìn trên tường, quả nhiên có dán hình của Hạ Tuyết mặc chiếc váy dài pha lê trể ngực, lúc còn ở Pháp, đứng giữa không gian hư ảo tung bay, nhìn ống kính, dáng dấp mê hoặc, kỳ ảo. . . . . .

"Hạ Tuyết của tôi xinh đẹp chứ? Hừ! ! Quán của Tiểu Vương sát vách, lại trưng bày hình Trầm Ngọc Lộ Nhật Bản, rất đáng đánh đòn! ! Cho nên tôi không thèm lui tới với hắn! !" Cô gái nhỏ vừa bày xong lẩu, vừa lảm nhảm nói: "Ảnh hậu, không phải bình thường có thể làm được! ! Trầm Ngọc Lộ là ảnh hậu ngoại quốc, làm sao giống Hạ Tuyết chúng ta a! Ảnh hậu của chúng ta, vừa đẹp, vừa đáng yêu, lần đó tôi xem sự kiện CD kia, tôi lo lắng muốn chết! Còn theo dõi Đài Truyền Hình cả buổi tối, muốn ở trước mặt cô ấy nói, chúng tôi tin tưởng cô ấy, ủng hộ cô ấy! ! Tôi xem bộ phim "Dịu dàng" của cô ấy, thi vào học viện điện ảnh, theo đuổi giấc mộng! ! Trầm Ngọc Lộ có gì sao? Giải thưởng Bách Hoa lần này, mọi người bàn chuyện cô ta tranh giành ảnh hậu với Hạ Tuyết, tôi nhổ vào! ! Tại sao cô ta muốn tranh giành với Hạ Tuyết chúng ta?"

Hạ Tuyết ngây người nhìn cô gái nhỏ, cúi đầu nói một chút chuyện của giới giải trí, cô mới phát hiện, gần đây bởi vì xảy ra rất nhiều chuyện, mà làm trễ nãi công việc, cũng không có nghĩ tới, cuộc sống của mình, có thể đem lại nhiều ảnh hưởng cho người khác như vậy, cô xúc động, trong lòng cảm thấy một chút ấm áp, nhìn cô gái nhỏ, lơ đãng hỏi: "Vậy . . . . . . Có thích Hạ Tuyết không?"

"Thích a!" Cô gái nhỏ mỉm cười nhìn Hạ Tuyết, rất nhiệt tình nói: "Lúc tôi xem buổi lễ trao giải Kim Mã, căng thẳng con ngươi muốn rớt ra ngoài, lúc nhìn thấy cô ấy đoạt giải, tôi cũng muốn khóc! ! Cô cũng không biết, tôi rất sùng bái cô ấy, cô ấy là thần tượng hoàn mỹ nhất trong cảm nhận của tôi! ! Cô nhìn hình cô ấy chụp trong bộ phim "Dịu dàng" đi, nhìn thật đẹp a! Vì ước mơ ấp ủ lâu như vậy, rốt cuộc đã tiến tới phía trước rồi"

Hai tròng mắt Hạ Tuyết đột nhiên ửng đỏ, nhìn cô gái nhỏ, nhìn cô gái trẻ tuổi này, nụ cười động lòng người, nhớ chưa bao lâu, mình cũng có nụ cười chân thật, hồn nhiên như vậy, mặc dù mang thai ở trong một trấn nhỏ, cũng dễ dàng vui vẻ sống tốt, đối với tương lai, còn chưa mờ mịt. . . . . . Hai tròng mắt của cô lóe lên, vội vàng cúi đầu, không lên tiếng.

"Tới đây! Trứng cá đến rồi! Cá trứng các loại đã tới! ! Còn có các loại món ăn kèm theo! ! Cô phải từ từ ăn a! !" Bà già đột nhiên nắm bả vai Hạ Tuyết, mỉm cười nói: "Người anh em này lần trước tới đây thử trứng cá quán chúng tôi, nhưng chúng tôi bị hù chết! ! Mấy đội hộ vệ đem quán chúng tôi vây lại, vừa vặn ngày đó cháu gái của tôi không có ở đây, một mình tôi trông quán, thấy một người như vậy đi tới, sau đó thử tất cả món trứng cá nơi này của chúng tôi, nhưng không nói gì, Ôi chao, làm trái tim tôi treo ngược lên, thật căng thẳng a, hôm nay xem ra, không có phô trương, chắc chắn là cùng bạn gái tới ăn, ăn cái gì nha, phải hưởng thụ cho tốt, không cần ủng hộ rầm rộ!"

Hạ Tuyết không nhịn được nhìn về phía Hàn Văn Hạo.

Hàn Văn Hạo chỉ cười nhẹ, nhìn nồi lẩu đã sôi trào lên, hắn cầm tất cả đĩa trứng cá, cho vào nồi.

"Hai người từ từ ăn ha...! !" Bà lão và cháu gái lập tức đi ra ngoài, có một người khách gọi một đĩa thịt dê.

Hạ Tuyết nhìn bà lão này, cháu gái thật vui vẻ bận trước bận sau, cô đột nhiên cười khẽ. . . . . ."Thật ra thì vui vẻ, có thể rất đơn giản. . . . . ."

Hàn Văn Hạo không lên tiếng, cầm đũa lên, khuấy nhẹ trứng cá trong nồi, chậm rãi nói: "Trứng cá nơi này thật không tệ, em ăn nhiều một chút. . . . . ."

Hạ Tuyết không nhịn được ngẩng đầu lên, nhìn hắn nói: "Em đối với thức ăn, yêu cầu không cao."

"Anh yêu cầu cao! Sự lựa chọn của anh, vĩnh viễn đều là tốt nhất!" Hàn Văn Hạo thêm một đĩa trứng cá khác.

Hạ Tuyết nhìn hắn, không biết nên nói gì, lại phát hiện, tóc của hắn còn ướt đẫm, liền kéo khăn giấy, đưa cho hắn nói: "Lau một chút đi. . . . . ."

Hàn Văn Hạo nhìn cô một cái, cầm lấy khăn giấy, lau nhẹ nước mưa trên mặt.

Hạ Tuyết nhìn hắn là người cao quý như vậy, lại cùng với mình ngồi trong một cái quán bình thường ăn, ánh mắt cô đột nhiên chớp một cái, có chút ươn ướt, lập tức cúi đầu, nhìn nồi lẩu đang sôi, trứng cá nổi lên phía trên, cô vui vẻ cầm đũa, nâng chén lên, cầm đũa muốn gắp nhưng lại không gắp được, Hàn Văn Hạo liền cầm cái muỗng, múc một ít viên thả vào trong chén của cô.

Hạ Tuyết không nhìn hắn, chỉ nói tiếng cám ơn, lập tức gắp lên ăn, có mùi thơm rất quen, lan ra khắp khoang miệng, cô vui vẻ ngẩng đầu lên, nhìn Hàn Văn Hạo nói: "Ăn thật ngon a! ! rất thơm, rất thơm! ! Mặc dù ăn ngon nhất, nhưng em lại phát hiện, nó có một mùi vị rất quen . . . . . ."

Hàn Văn Hạo nhìn cô, mỉm cười nói: "Còn nhớ anh đã từng đưa qua cho em trứng cá không?"

Hạ Tuyết vừa ăn, vừa nghĩ nghĩ, nhìn hắn nói: "Nhớ! Thế nào?"

Hàn Văn Hạo nhìn cô mỉm cười nói: "Ông lão kia và bà lão này là vợ chồng. . . . . ."

"À?" Hạ Tuyết giật mình quay đầu, nhìn bà lão vẫn vui vẻ đi tới đi lui ở trong quán, thu xếp ăn uống, cô quay đầu lại nhìn Hàn Văn Hạo, không thể tin được nói: "Không thể nào! Làm sao lại trùng hợp như thế? Làm sao anh biết?"

Hàn Văn Hạo nhìn Hạ Tuyết một lát, khẽ mỉm cười nói: "Lúc Tả An Na dẫn người đi nếm thử trứng cá, ông lão kia ngạc nhiên, nói với cô ấy, nếu muốn tìm trứng cá ăn ngon nhất thì đến tới nơi đây, bởi vì vợ của ông ta làm ra trứng cá ăn ngon nhất. . . . . ."

Hạ Tuyết giật mình nghe xong, nói: "Vậy tại sao bọn họ không ở cùng nhau?"

Hàn Văn Hạo nhìn Hạ Tuyết, đưa mắt nhìn thật lâu, chậm rãi nói: "Bọn họ tách ra, vẫn không ở cùng nhau, lại làm cùng một món ăn. . . . . ."

"Tại sao?" Hạ Tuyết kỳ quái nhìn hắn hỏi.

Hàn Văn Hạo lắc đầu, lấy thêm cái muỗng múc một khối trứng cá, thả vào trong chén của cô, rồi chậm rãi nói: "Con người có rất nhiều bí mật, ai có thể hiểu hết? Lúc tách ra, chỉ trong nháy mắt, tuy nhiên phải chịu đựng cả đời".

Hạ Tuyết không lên tiếng, chỉ tiếp tục ăn trứng cá, cô là người cuồng ăn, ăn được rất nhiều món, ăn như hổ đói, Hàn Văn Hạo nhìn cô ăn rất nhanh, liền cầm một chai cola rót vào trong ly, đưa cho cô nói: "Uống chút, đừng ăn nhanh quá . . . . . ."

"Ăn rất ngon !" Hạ Tuyết vừa ăn, vừa hài lòng cười nói, nhưng vì có chút cay, cho nên ho khan một tiếng, Hàn Văn Hạo có chút đau lòng nhìn cô, nói: "Em có cảm thấy cô gái nhỏ trong quán này, rất giống em hay không?"

Hạ Tuyết cười khẽ, gắp một khối trứng cá, vừa ăn vừa nói: "Cô ấy xinh đẹp hơn em, may mắn hơn hơn em, ít ra còn có bà nội thương yêu. . . . . . Có bà nội gọi tên của cô ấy, trước kia em thường ngủ đến lúc nửa đêm, ngủ xong, nhìn trong phòng trống rỗng, bắt chước người ta có ông nội, bà nội, nhẹ nhàng kêu mình. . . . . . Hạ Tuyết a. . . . . . Hạ Tuyết. . . . . . em suy nghĩ, người thân gọi em, rốt cuộc có cảm giác như thế nào? Chắc chắn rất hạnh phúc. . . . . . cho đến bây giờ em vẫn nhớ cha mẹ của em gọi tên em, giọng nói kia. . . . . . Bọn họ sẽ gọi. . . . . . Tuyết Nhi. . . . . . Tuyết Nhi a. . . . . . Tuyết Nhi đừng bướng bỉnh, tới đây với mẹ. . . . . . Mẹ thương. . . . . ."

Hàn Văn Hạo nhìn cô.

Có lẽ vì lẩu quá cay, Hạ Tuyết hít mũi một cái, hốc mắt đỏ bừng, nói: "Những người như các anh, làm sao có thể hiểu, những người như chúng tôi, cả đời cũng không thể có lỗi với bản thân mình, loại cảm giác thế nào?"

"Anh không thương em sao?" Hàn Văn Hạo nhìn Hạ Tuyết đột nhiên hỏi.

Hạ Tuyết chớp mắt, không lên tiếng, có mấy lời, không thể nói.

Hai tròng mắt Hàn Văn Hạo có chút thắm thiết nhìn Hạ Tuyết nói: "Anh yêu em không đủ sao? Anh đã nói yêu thì cả đời anh, có thể chỉ biết nói tiếng yêu với một người thôi. . . . . . Anh. . . . . . Anh cũng sẽ gọi em là Tuyết Nhi, cho em tình yêu thương nhiều nhất, cho anh một chút thời gian, để cho anh giải quyết mọi chuyện . . . . Lần trước, không phải dưới tàng cây anh đào, anh đã thề rồi sao? Em không tin anh sao?"

Hạ Tuyết cúi đầu, nhìn nồi lẩu, nóng hổi.

Hàn Văn Hạo nhìn Hạ Tuyết im lặng như vậy, hắn cắn răng, hai tròng mắt xẹt qua một chút đau lòng nói: "Em có chuyện gì hãy nói với anh, anh sẽ giải quyết tất cả, nếu em cảm thấy thái độ của anh cư xử với Thư Lôi không đúng, em nói với anh. . . . . . Được không?"

Hạ Tuyết đột nhiên cười nhẹ, nghẹn ngào, cầm đũa, ăn trứng cá.

Hàn Văn Hạo nhìn thái độ của cô như vậy, có chút bất đắc dĩ nói: "Không thể nói với anh sao? Cứ quyết ý tách khỏi anh sao? Hay . . . . . Lựa chọn Daniel, làm cho em vui vẻ hơn?"

Hạ Tuyết đột nhiên phát hiện nơi cổ họng có chút đắng chát, hai mắt nhấp nháy.

Hàn Văn Hạo nhìn Hạ Tuyết, có chút hoài nghi nói: "Rốt cuộc em có yêu anh không? Hay không yêu anh? Anh không nhìn ra được, em đối với anh có một chút dũng cảm! Tất cả mọi thứ, đều do anh may mắn chiếm đoạt trở về, sáu năm trước cũng thế, sáu năm sau cũng thế! !"

Hạ Tuyết không lên tiếng, lại cầm đũa, đang gắp trứng cá ăn, thật cay, thật cay, đầu đầy mồ hôi, nước mắt chảy ròng, nhưng vẫn ăn rất nhanh, nóng bỏng như vậy, nhưng vẫn liều mạng nuốt xuống, Hàn Văn Hạo nhìn không đành lòng, nắm chặt cánh tay của cô nói: "Hơi nóng! ! Đừng ăn nhanh như vậy!"

"Anh đẹp trai! ! Bà nội tôi mời hai người uống rượu Anh đào! !" Cô gái nhỏ không biết từ nơi đó nhảy ra, cầm bình rượu và cái ly đặt trước mặt bọn họ, lại nhìn sắc mặt của hai người bọn họ không đúng, cô miễn cưỡng cười ha ha, nói: "Hai người từ từ uống............... rượu này không say. . . . . ."

"Cám ơn" Hàn Văn Hạo nhìn Hạ Tuyết, nói cám ơn.

"Không cần cảm ơn!" Cô gái nhỏ sảng khoái đáp, lại liếc nhìn Hạ Tuyết một cái, có chút kỳ quái cười ha hả nói: "Cô thật có chút giống Hạ Tuyết, càng nhìn càng giống, nếu đúng thì thật là tốt, ảnh hậu tới nhà chúng ta rồi, ha ha. . . . . ."

Cô gái nhỏ vừa nói vừa cầm cái khay chạy mất!

 

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: