Phần 83
Bóng đêm! ! Rất sâu! ! Mưa vẫn rơi, bầu trời dường như tối đen, không! nó đan xen một màu xanh! ! Rất xanh! !
Có một bóng dáng lặng yên trong bóng tối, giống như dã thú.
Cô ta vẫn mặc chiếc váy dài sợi tua màu trắng xuyên thấu, ngồi trên ghế sa lon, nhìn mưa phùn rơi tán loạn bên ngoài cửa sổ, sắc mặt lạnh lùng, rất lạnh lùng, lạnh đến tận cùng, lạnh thấu tim phổi, cô ta cắn chặt răng, nắm chặt quả đấm, nhớ đến hắn ở trong bóng đêm nhìn chòng chọc mình nói: ngoại trừ Dạ Thiên Thiên và Hạ Tuyết, tất cả phụ nữ khác, ở trong mắt của tôi, đều là đồ bỏ đi! !
Mười ngón tay xanh miết nắm chặt thành ghế, cắm vào trong khe ghế, dường như muốn kéo thịt, nhớ lại một khoảng thời gian trong sáu năm trước, hắn lạnh lùng ngồi trên ghế sa lon, thái độ đối với mình nguội lạnh và dứt khoát, cô ta cắn chặt răng, tức giận khó khăn đứng lên, từng bước, từng bước đi về phía phòng đi, khi cô ta khẽ kéo cánh cửa ra, lúc chuẩn bị bước vào bên trong, lòng của cô đột nhiên đau đớn kịch liệt, trong đầu hiện lên rất nhiều hình ảnh, những hình ảnh đau thấu tim gan, đóa hoa hồng, nở rộ, nhuốm máu, xé rách, cô ta tức giận, khóc lóc, sụp đổ gào thét: "Tôi muốn báo thù! Tôi nhất định muốn báo thù! Bất cứ kẻ nào cũng không thể vứt bỏ tôi! ! Tất cả các người đều có tội!"
Trong quá khứ, giống như độc thấm sâu vào máu, tưới lên thân thể của cô ta, mặt của cô ta, cả người của cô ta, trong nháy mắt gương mặt của cô ta kéo ra thành khuôn mặt khác, ánh mắt cô ta lạnh lẽo, đi tới trước gương trang điểm, ở trong bóng tối, nhìn gương mặt của mình, cô ta đau lòng vươn tay, khẽ vuốt ve nó, đầu ngón tay quét qua lông mày, mắt, rồi đến lỗ mũi, cùng bờ môi khêu gợi.
Cô ta cắn chặt môi, nước mắt lăn xuống, sâu kín nhìn mình, đột nhiên bật cười, cười đến thỏa mãn, giống như ở trong gương, nhìn thấy một người khác, cô ta đang trong từng trận vỗ tay, đi lên bục lĩnh thưởng, sau đó trong từng trận tiếng hoan hô, nhận lấy giải thưởng ảnh hậu, sau đó vui vẻ rưng rưng nhìn về phía mọi người, giơ lên cao cúp, mỉm cười thắng lợi.
Trầm Ngọc Lộ bật cười, nước mắt lăn xuống, vươn tay nhẹ sờ mình trong gương, hai mắt đột nhiên bắn ra tia sáng, cô ta lạnh lùng nói: "Cô yên tâm, tôi nhất định sẽ báo thù cho cô. Chúng ta vì gương mặt này, hy sinh bao nhiêu chuyện, giết bao nhiêu người? Chúng ta nhất định sẽ thành công, Hàn Văn Hạo muốn từ trên người của tôi tìm đáp án, hắn đừng mơ, ngay cả ngón tay tôi cũng thay đổi, tôi sẽ cho các người xuống địa ngục. . . . . . Tôi sẽ cho bọn họ chết một cách nhục nhã, mặc kệ là Tần Thư Lôi, hay Hạ Tuyết. . . . . ."
Ánh mắt cô ta đột nhiên sáng lên, như nhớ ra cái gì nhìn mình trong gương, mỉm cười nói: "Cô biết không? Sẽ phải hành động thôi. Tần Thư Lôi sẽ bị người xé mặt, xé thành nát tan tành, tất cả đều do Hạ Tuyết làm, cô biết không?"
Cô ta chợt cầm gương lên, nhìn người trong gương, nghiến răng nói: "Đến lúc đó sẽ có kịch hay để xem! ! Tôi muốn xem một chút, trong mắt Hàn Văn Hạo anh, trừ Hạ Tuyết, Dạ Thiên Thiên, có Hồ Điệp tôi hay không! !"
Cô ta tức giận trừng mắt, ngẩng đầu lên, nhìn bên trong gương, giống như nhìn thấy được mình ngày trước xinh đẹp, lạnh lùng cắn răng lại nói: "Đừng tưởng rằng, tôi không biết cái nhà này có người đã tới! Bọn họ muốn tìm ra bí mật của tôi? Hừ! Chúng ta chờ xem! ! Hạ Tuyết, Tần Thư Lôi, các người chôn theo tình yêu Hàn Văn Hạo đi! !"
Sau khi sâu kín nói xong, dường như cô ta nghe thấy tiếng hoan hô, tiếng vỗ tay, cô ta lập tức nhìn gương mặt trong gương, đang nhìn cô ta, mỉm cười nói: "Cô cũng biết sao? Cô cũng biết, Hàn Trung Trí phái người kích động chuyện của tôi? Dường như là một bí mật, không ai biết, không quan hệ gì, tôi sẽ trả thù, gặp nhau chăm sóc một chút! Sáu năm trước, tất cả tội lỗi, cũng sẽ kết thúc!"
Trái tim cô ta lạnh lẽo, trừng mắt, tay nắm chặt gương, cảm giác ở nơi nào đó run rẩy bất an, nhưng cố ta gắng cắn chặt răng, ngẩng đầu lên, lạnh lùng nhìn bầu trời ngoài cửa sổ, thề: "Hồ Điệp tôi xin thề, tôi nhất định muốn phụ nữ của Hàn Văn Hạo anh, nếm hết đau khổ! ! Sống không bằng chết! !"
Lúc này điện thoại vang lên, ánh mắt cô ta lạnh lẽo, cầm điện thoại di động lên, lạnh lùng đáp lời: "Ừm!"
"Ngọc Lộ. . . . . ." Lý Đạo diễn mỉm cười gọi cô ta.
Trầm Ngọc Lộ vừa nghe tiếng nói này, lập tức cầm điện thoại di động, vẻ âm hiểm độc ác trên mặt, khẽ lay động, như bông hoa rực rỡ, thậm chí hai tròng mắt hơi nheo lại, như một cô gái Nhật Bản, nhìn đạo diễn thật dịu dàng cười nói: "Lý Đạo diễn? Thế nào? Trễ như thế nhớ tới tôi, tôi sẽ hiểu lầm a?"
"Đừng nói như vậy, chỗ tôi có một kịch bản, tên là "Song Thành Ký", đặc biệt đang xem xét hai nữ chính, tôi nghĩ tới cô, sẽ tìm cô bàn chuyện này một chút!" Lý Đạo diễn mỉm cười nói.
"Ồ! ! Đây không phải là đơn giản? phim của Lý Đạo diễn, không dám từ chối! Tôi không cần nhìn kịch bản, tôi đồng ý rồi !" Trầm Ngọc Lộ ngồi trên ghế sa lon, mỉm cười phong tình nói.
"Vậy thì tốt. Quyết định, qua hai ngày nữa, tôi sẽ bảo trợ lý đưa kịch bản cho cô, cô phải xem một chút, chúng ta sẽ nói chuyện thù lao đóng phim! Đúng rồi, nghe nói lần này giải thưởng Bách Hoa, cô và Hạ Tuyết là ứng cử viên sáng giá, cũng lọt vào vòng 4 nữ chính, tôi chúc mừng cô trước".
Trầm Ngọc Lộ không lên tiếng, nắm điện thoại, quyến rũ chớp mắt một cái, dịu dàng nói: "Lý Đạo diễn, nghe nói ông và thầy của Hạ Tuyết, là bạn kết giao, giải thưởng Bách Hoa lần này, ông hi vọng tôi đoạt giải hay Hạ Tuyết đoạt giải?"
Lý Đạo diễn chỉ mỉm cười không lên tiếng, một lúc lâu, mới nói tiếp: "Cô đừng làm khó tôi, nếu có thể lựa chọn, tôi hi vọng các cô cũng có thể đoạt giải, đáng tiếc tôi không phải là giám khảo, không thể có hai giải! Được rồi, không nói trước được, chuyện này đã xác định rồi, nghỉ ngơi sớm một chút, nghỉ ngơi dưỡng sức, xem kịch bản!"
"Tốt. . . . . ." Trầm Ngọc Lộ cũng mỉm cười đáp lời.
Lý Đạo diễn cúp điện thoại, Trầm Ngọc Lộ cầm điện thoại di động, hai mắt lập tức lạnh lẽo, nhìn mưa phùn bay tán loạn ngoài cửa sổ, hừ một tiếng, sâu kín nói: "Hạ Tuyết, cô thắng được tôi sao? Cô có thể thắng tôi sao? Chỉ bằng vào kỹ thuật diễn xuất của cô, có thể thắng tôi sao? Cô đừng mơ tưởng! Có Hồ Điệp tôi ở đây, giới phim ảnh Trung quốc, là của tôi!"
Đêm tối thăm thẳm, dường như không nghe được lời của cô ta ........., dường như không nghe được! Mưa đêm! Vẫn rơi!
Trong phòng tổng thống, xa hoa và tịch mịch, ánh đèn vẫn sáng, các người giúp việc cũng đi ngủ, chỉ có một mình Daniel, mặc áo sơ mi trắng, cổ áo hơi nới lỏng, quần tây màu xám tro, đứng trước bàn ăn phòng bếp, nhìn trước bàn đặt đồ dùng bằng sứ trắng và các loại quả thạch anh đã cắt xong, dưa xanh cắt sợi, cải trắng ngọt, chỉ thấy hắn nhìn tất cả thức ăn trước bàn, ánh mắt lóe lên, cầm một cái tô thủy tinh, cùng một cái muỗng sứ trắng, đem tất cả rau quả màu xanh, màu trắng, xanh ngọc, xanh lá cây, tất cả trộn chung một chỗ, sau đó cho vào một chút sốt salad, một chút sốt XO, sau đó trộn salad hoa quả.
Từ từ, một mùi thơm ngát dần dần lan ra.
Daniel cười khẽ, tiếp tục trộn, cho đến sốt salad thấm đều, mới cẩn thận đem ra đĩa.
Cánh cửa một tiếng, mở ra, mang vào tiếng mưa rơi, hắn lập tức ngẩng đầu lên, quả nhiên nhìn thấy Hạ Tuyết toàn thân ướt đẫm đứng nơi hành lang, mệt mỏi, khó chịu nhìn mình, hắn đưa mắt chăm chú nhìn bộ dáng kia của cô, khẽ thở dài, cũng không nói lời nào, chỉ im lặng đi tới trước mặt của cô, Hạ Tuyết lại cảm giác mình quá nhỏ bé, cúi thấp đầu, tóc nhỏ giọt, rơi vào trên sàn nhà nhẵn bóng.
Daniel mỉm cười, tế nhị nhìn cô, suy nghĩ một chút, sâu kín nói: "Bảo bối, từ sau khi em về nước, đã lần thứ ba ướt róc rách đứng ở trước mặt của anh rồi. . . . . ."
Hai mắt Hạ Tuyết đỏ lên, nhưng không biết nên nói gì, thân thể run rẩy, có chút lạnh lẽo đứng tại chỗ.
Daniel hơi nghiêng mặt sang bên, nhìn bộ dáng của cô một chút, thở dài, lại nói: "Anh là một người không dễ dàng quay đầu nhìn lại quá khứ, nhưng hiện tại, anh thật có chút nhớ nhung quá khứ của em. . . . . . Thậm chí phát hiện, những ngày lãng mạn, ngọt ngào, hạnh phúc ở Pháp, 6 năm qua bên nhau, cũng không sánh bằng, sáu năm trước, lúc em mang thai, nụ cười thật xinh đẹp".
Hai tròng mắt Hạ Tuyết nhấp nháy, sắc mặt bình tĩnh như tro tàn.
Daniel nhìn cô mờ mịt như vậy, hắn khẽ cau mày, thở khẽ dài, không còn cách nào khác, nắm bàn tay nhỏ bé của cô, im lặng dắt cô, đi vào phòng, chẳng qua bật một số ngọn đèn nhỏ không quá sáng, sau đó dẫn cô đi vào phòng tắm, phát hiện hôm nay Thanh Nhã quên pha nước cho Hạ Tuyết, hắn im lặng không lên tiếng, buông tay Hạ Tuyết, đi tới trước bồn tắm, nhẹ xắn ống tay áo, tự mình mở chốt nước nóng, thậm chí ngồi xổm xuống, vươn tay thử nước ấm.
Hạ Tuyết im lặng đứng bên cửa, nhìn Daniel nửa ngồi xuống quay mặt, phát hiện, gần đây hắn thật yên tỉnh, thậm chí cũng không hỏi mình tối nay đi đâu, im lặng pha nước cho mình, hai tròng mắt của cô đỏ lên, nhìn hắn nghẹn ngào, thật lòng nói: "Anh không cần để ý đến em nữa. . . . . . thật sự không cần phải để ý đến em, em đã làm cho anh tan nát trái tim. . . . . ." (aiz, ta bắt đầu ghét HT! )
Daniel không lên tiếng, chỉ nhấc giỏ hoa hồng lên, nhẹ đổ vào trong bồn tắm, mới nói: "Hoa này là tối nay Hi Văn dầm mưa hái cho em . . . . . ."
Hạ Tuyết nhìn những cánh hoa đỏ tươi trong bồn tắm, cô đột nhiên sửng sốt.
Daniel lấy thêm chai tinh dầu hoa hồng, nhỏ vài giọt vào trong bồn tắm, rồi chậm rãi nói: "Hi Văn biết gần đây tâm tình của mẹ có thể không tốt, cho nên luyện xong đàn dương cầm rồi đi hái. . . . . . Lúc bị cúp điện, anh cũng về sớm . . . . . . Cho nên vừa lúc nhìn thấy con bé hái hoa, người nho nhỏ, che dù, đứng trong vườn hoa, hái từng đóa hoa, hái xong rồi, cầm về, đứng ở cửa, xé từng cánh từng cánh, vừa xé vừa nói cười với Thanh Nhã, mình rất thích"
Hạ Tuyết sửng sốt nhìn hắn.
Daniel biết cô tò mò cái gì, bất đắc dĩ thở dài nói: "Khách sạn bị cúp điện, anh đoán ngay có việc xảy ra, vì sợ em lại chọc xì căng đan nữa, nên lúc đèn sáng lên, anh cũng đứng dậy đi".
Trái tim Hạ Tuyết bị đè nặng, cơn đau khổ thật lớn, chợt dâng lên toàn thân, cô lập tức nhào tới trước mặt của Daniel, vừa định vội vàng nói. . . . . . Daniel lại nhỏ xong hết tinh dầu, mới nhíu nhíu mày nói: "Thật sự anh đối với cách làm của Hàn Tổng Tài, có chút bất mãn, mặc dù biết hắn trong hoàn cảnh bị bức bách, cũng có khả năng cứu vãn tất cả mọi chuyện, nhưng lại không để ý tới tình huống của bản thân em, cái này không ổn. Nhưng anh không có cách nào ngăn cản, bởi vì hai người yêu nhau, thúc đẩy hai người, không phải là bản thân, mà là tình yêu. Về mặt tình yêu đúng hay sai, luôn rất rõ ràng. Cho nên, anh chỉ có thể dùng cách này để bảo vệ em không bị thương tổn."
Hạ Tuyết nhìn hắn, nước mắt lăn xuống.
Daniel mỉm cười quay đầu, nhìn Hạ Tuyết, ướt đẫm nửa quỳ trước mặt của mình, hắn đau lòng, vươn tay, bưng khuôn mặt của cô, sâu kín nhìn cô, bất đắc dĩ nói: "Làm thế nào để cho em hạnh phúc? Làm thế nào để cho em vui vẻ? Em nói cho anh biết, anh sẽ làm. . . . . . Rốt cuộc anh phải làm thế nào để nói cho em biết, cuộc đời rất ngắn ngủi, thời gian vui vẻ rất ít, đối với một số người và một số chuyện, phải hiểu, phải học cách xử lý cơ trí một chút, em và anh tách ra, cuối cùng có một ngày, chúng ta phải chia tay nhau, lúc gặp thoáng qua, ai có thể ở lại để bảo vệ cho em đến phút cuối cùng? Ngay cả ảo tưởng quyền lợi tương lai của em, anh cũng không có, anh làm sao không lo lắng cho em? Chẳng lẽ sáu năm yêu em, chồng chất hạnh phúc và nụ cười, cũng không sánh bằng mấy ngày ngắn ngủi? Em không cần suy tính hạnh phúc của anh, nhưng em có thể suy tính hạnh phúc của em hay không? Ít nhất, lúc em muốn yêu, thì cứ yêu đi, lúc bị thương, thì phải khóc, nhưng đừng dầm mưa, bởi vì mới chưa lâu, trong sáu năm anh và em chung sống, ngay cả hai bàn tay nhỏ bé của em, anh cũng không để tổn thương, anh quý trọng em như vậy, chẳng lẽ trong mắt của em, anh không tồn tại một chút nào sao? Lúc em làm tổn thương mình, cũng không nghĩ tới anh một chút nào sao? Anh lo lắng, anh khổ sở, anh chờ đợi, cho đến một ngày, anh rời khỏi cuộc sống của em. . . . . . Hạ Tuyết. . . . . . Không cần làm tổn thương mình nữa, muốn xoay người, muốn tiến tới, phải dũng cảm một chút".
Nước mắt Hạ Tuyết lại tuôn ra như suối, nhìn hắn, kích động thân thể run rẩy khổ sở.
Daniel đau lòng nhìn Hạ Tuyết, thật lòng nói: "Tình yêu là gì? Tình yêu là phải đi về phía trước, anh yêu em, nhưng em không đáp lại, xin lỗi, anh vẫn yêu em. . . . . . Cho nên bất kể là được ở bên nhau, hay chia, cũng là một loại yêu. . . . . ."
Hai mắt Hạ Tuyết sáng lên, nhìn hắn.
Daniel nhìn cô, bất đắc dĩ thở dốc một hơi, rốt cuộc đứng dậy, chậm rãi đi ra ngoài, cuối cùng nhẹ nhàng đóng cửa lại, mặc cho Hạ Tuyết một mình đứng bên cạnh bồn tắm, nhìn trong bồn tắm, những cánh hoa hồng xinh đẹp bồng bềnh, cô sâu kín vươn tay, chạm nhẹ vào cánh hoa, giống như chạm vào linh hồn của hoa.
Daniel từng bước từng bước đi vào phòng của Hạ Tuyết, quay đầu, nhìn xuyên qua không gian u ám, nhìn chiếc giường nệm xa hoa trống rỗng, nhớ đến trước kia, Hạ Tuyết tựa vào trong ngực của mình, làm nũng nói: "Em thích biển, em muốn phòng kế bên biển, anh có đồng ý nhường cho em không? Con trai Tổng Thống . . . . . ."
Daniel nhìn tất cả không gian, cười khổ nói: "Em muốn cái gì, anh đều cho em, chỉ cần em được hạnh phúc".
Tiếng sóng biển truyền tiến tới, thổi màn lụa mỏng nơi cửa sổ, tung bay trong gió, giống như nữ thần tình yêu, uyển chuyển nhảy múa theo vũ điệu xinh đẹp của mình, nàng thần bí làm cho người ta mơ mộng, hắn nhìn chằm chằm không gian tịch mịch này, cuối cùng thầm lặng đi ra khỏi phòng, nặng nề thở dốc một hơi, rồi lại không yên tâm đi vào phòng của Hi Văn, nhìn cô bé đội mũ nhỏ, đã chìm sâu vào giấc ngủ, hắn dịu dàng cười khẽ, bước nhẹ vào phòng, đi tới bên cạnh cô bé, ngồi trước giường nệm, khẽ vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé, phát hiện cô bé và cha rất giống nhau, làm việc có trật tự, cũng không rối loạn tí nào, nhưng ai có thể hiểu, giữa cha và con gái đều có một cái gì mềm mại và trái tim nhiệt tình?
Daniel lo lắng rất nhiều, ánh mắt nhấp nháy, suy nghĩ một chút, liền đứng lên, bước đi ra ngoài, vẫn đứng ở cửa phòng bên này, nhìn Hạ Tuyết đã nhanh chóng tắm xong tự lúc nào, mặc áo ngủ bông vải màu xanh dương, đứng ở ngoài cửa, nhìn hắn, cười gượng, nói: "Em. . . . . . Em. . . . . . Đói bụng. . . . . ."
Daniel cười như không cười nhìn cô.
Hạ Tuyết có chút ngượng ngùng nói với hắn: "Em thật sự đói bụng, muốn ăn chút gì đó. . . . . ."
Daniel chăm chú nhìn cô, đột nhiên cười khẽ, nói: "Đã nấu cháo cho em rồi. Đang ở phòng bếp."
Hạ Tuyết nhìn hắn, đột nhiên cười một tiếng.
Có chút đau đớn, người không dũng cảm, không chịu nổi, biểu hiện ra ngoài, khổ sở, giãy giụa, khóc lóc, suy sụp. Người dũng cảm, chịu đựng, quyết định phải tiến tới, mỉm cười tiến tới ! !
Sáng sớm, ánh nắng ban mai rực rỡ! bầu trời xanh thẳm, từng đám mấy trắng bồng bềnh! !
Hạ Tuyết đã thức dậy rất sớm, đi về phía cửa sổ sát đất, vươn tay lên, rèm cửa sổ màu tím đậm, soạt một tiếng kéo ra, lập tức thấy đá Nham thẳng đứng cuộn trào, rất nhiều bọt sóng bắn tung tóe, bay lên không trung sôi sục tỏa ra, cô nhìn chằm chằm bọt nước trắng, đột nhiên nhớ đến mẹ mỉm cười nói với mình : "Tuyết Nhi, thật ra tên của con rất đẹp, bởi vì trên thế giới này, chỉ có tuyết, mới có thể từ mềm mại kết thành băng, trở nên cứng rắn nhất!"
Cô nghĩ tới những lời này, trong lòng kích động, lúc này tiếng gõ cửa cũng vang lên, cô xoay người lại, bất ngờ nhìn thấy Isha mặc T shirt màu đỏ rộng rãi, quần sọt màu đen, mang giày bót đến gối, phía trên T shirt vẻ một bức hình con hổ đang giương nanh múa vuốt, hôm nay xem ra cô khí thế tràn đầy, Hạ Tuyết sửng sốt nhìn cô, mỉm cười hỏi: "Ơ? Đây là thế nào?"
Isha vừa cầm túi giấy đi tới, vừa nhìn cô, tức giận nói: "Cho tới bây giờ cũng không có một ảnh hậu nào giống như cô vậy, di động tắt máy cơ đấy! Rốt cuộc bỏ qua bao nhiêu cơ hội hả?"
Hạ Tuyết sửng sốt nhìn cô hỏi: "Thế nào?"
Isha đắc ý nhìn cô, mỉm cười giơ túi giấy trong tay lên, nói: "Tối hôm qua Lý Đạo diễn muốn tự mình nói với cô, ông ta quyết định muốn quay bộ phim "Song Thành Ký", là bộ phim tình cảm trong tổ chức chống khủng bố, tôi xem trước kịch bản rồi, cảm thấy rất hay, nên giúp cô tiếp nhận rồi! ! Tôi muốn, còn một tháng nữa, sẽ phải tranh cử giải thưởng Bách Hoa, đến lúc đó tổ diễn kịch cũ tham dự, còn có tham gia tiết mục dự diễn, chuyện này đối với cô là một cơ hội rất tốt! Tôi cũng đã xem lịch trình quay "Trà Hoa Nữ" rồi, bởi vì Cẩn Nhu đã chết, cho nên tạm dừng lại, để tuyển người mới, Phó Thiên Minh muốn chọn diễn viên có kinh nghiệm, nhân vật em gái này, có thể sẽ mất một ít thời gian, tôi muốn tháng này, cô nhận "Song Thành Ký" trước, Lý Đạo diễn quay cũng rất nhanh! Có thể chỉ ba tháng là kết thúc, cô vừa quay xong, hẳn không có vấn đề!"
Hạ Tuyết là một người nghiêm túc trong công việc, mà tác phong của Isha, từ trước đến giờ cũng nổi tiếng rất mạnh mẽ, cô vừa nghe xong, liền mỉm cười nói: "Được rồi! Tôi nghe theo cô!"
Isha hài lòng mỉm cười.
"Nhưng. . . . . ." Hạ Tuyết kỳ quái nhìn về phía Isha, hỏi: "Bộ "Song Thành Ký" còn Nam chính và một nữ chính khác là ai ?"
Isha mỉm cười nói với cô: "Nam là Văn Vũ! Một nữ chính khác, tôi không rõ lắm, bởi vì tổ diễn kịch bên kia nói muốn chờ cô gật đầu, mới mở họp báo, sáng nay vội vã chạy tới, quên hỏi rồi".
Hạ Tuyết bật cười, tràn ngập mong đợi nói: "Một người khác là ai không quan trọng! Nhưng. . . . . . Tôi lại có thể cùng đóng phim với Văn Vũ, thật sự là hoàn thành mơ ước của tôi sáu năm trước rồi. . . . . ."
"Tại sao không quan trọng?" Isha ôm vai, nhìn cô mỉm cười nói: "Ngược lại muốn xem, là ai sẽ là đối thủ cùng Hạ Tuyết tiếng tăm lẫy lừng quay bộ phim đặc sắc này!"
Phòng Phó Tổng Giám One-king!
Lynda cầm bản hợp đồng và tài liệu liên quan đến bộ phim "Song Thành Ký" lên xem, cô trừng mắt thật to, nhìn thấy tên nữ chính viết thành một hàng: Hạ Tuyết và Trầm Ngọc Lộ, trời ạ! ! Trời ạ! ! Lynda nhăn mặt, đem tài liệu nện xuống bàn, gào lên: "Tôi lại phải cùng cô gái chết tiệt Isha qua lại! Đây thật là kiếp trước oan gia a! ! Chẳng lẽ one-king và Toàn Cầu thật sự có thù sao? Mỗi ngày xúm lại, cũng không ngại buồn bực! ! Phiền chết rồi ! ! Trầm Ngọc Lộ, công việc này, tôi chết cũng không theo! !"
Hai phòng tổng thống, cùng lúc đó, trên sân thượng lớn!
Hai ảnh hậu Trầm Ngọc Lộ và Hạ Tuyết, không cùng không gian, cùng ngẩng đầu lên, đón gió biển mãnh liệt, nhìn trợ lý kinh ngạc hỏi: "Cùng ai đóng chung?"
Hạ Tuyết vừa nhìn nơi nào đó phía trước mặt, vừa cầm bánh trứng nhỏ, bỏ vào trong miệng, mặt không chút thay đổi.
Isha liếc mắt nhìn Hạ Tuyết, vội vàng cười ha hả, nói: "Ôi chao! Bảo bối, đây chỉ là công việc, mặc kệ cô ta là ai ? Nếu cô từ chối bộ phim này, họ còn tưởng rằng Hạ Tuyết cô sợ cô ta đó ? Chuyện cười! Tại sao chúng ta lại sợ cô ta? Đây là một thủ đoạn bịp bợm rất lớn! Hai ảnh hậu cùng đóng phim chung, hơn nữa cô ta còn là ảnh hậu Nhật Bản"
Hạ Tuyết không muốn nói chuyện, vẫn cầm bánh trứng, từng miếng, từng miếng bỏ vào miệng, nhớ đến ánh mắt của Trầm Ngọc Lộ quyến rũ như con hồ ly, còn có hôm qua cô ta cùng Hàn Văn Hạo dính xì căng đan, nghĩ tới đây, cô nhướng mày.
Daniel mặc áo sơ mi màu xanh dương đậm, âu phục màu đen, vô cùng phong độ đẹp trai tự mình pha trà lài cho Hạ Tuyết, đặt ở trước mặt của Hạ Tuyết, mỉm cười cúi đầu, hôn lên mặt của cô, ngồi bên cạnh cô hỏi: "Nói chuyện gì, nghiêm trọng như thế?"
Isha liếc mắt nhìn Daniel cưng chìu Hạ Tuyết, bộ dáng mê người khêu gợi, thật là làm cho người ta muốn say chết trong dáng vẻ đẹp trai của hắn, cô vẫn nhìn Daniel sau khi ngồi xuống, nhìn Hạ Tuyết, nụ cười vẫn dịu dàng như nước, giống như chồng nhìn vợ, cô cười khổ, thật là cảm thán, người như vậy, tại sao lại chia tay ?
Hạ Tuyết nâng ly Trà, sau khi uống một hớp, dường như hời hợt nói: "Em mới vừa nhận một bộ phim, trong phim có hai nữ chính, một là em, một là ảnh hậu Nhật Bản, Trầm Ngọc Lộ, cô ta là khách mời danh dự"
Daniel nghe xong, nâng ly cà phê uống một ngụm, nhìn cô hỏi: "SO?"
Hạ Tuyết không lên tiếng, vẫn ăn bánh trứng, cô cũng không biết tại sao không có hảo cảm đối với Trầm Ngọc Lộ? Nhất là hôm qua cô ta cùng Hàn Văn Hạo truyền xì căng đan, hôm nay nếu mình cùng với cô ta chạm mặt, truyền thông lại muốn chế tạo đề tài đối với mình, cô thật sự phải bình tĩnh một chút, hơn nữa cô luôn có cảm giác, đóng phim chung với Trầm Ngọc Lộ, tình huống sẽ không được yên ổn.
Daniel vừa ăn bánh mì sandwich, vừa nhìn Hạ Tuyết, mỉm cười nói: "Em ngại cái gì?"
Hạ Tuyết chỉ miễn cưỡng cười cười.
"Hey, em là diễn viên chuyên nghiệp. . . . . ." Daniel mỉm cười nói.
Hạ Tuyết ngẩng đầu lên, nhìn Daniel một cái, nhếch miệng mỉm cười.
"Mẹ. Mẹ phải quay phim mới à?" Hi Văn mặc áo len cao cổ màu trắng, váy ngắn sọc đen trắng, mang tất dài và đôi giầy màu trắng, đang cầm đĩa thạch anh ướp lạnh mà hôm nay cô bé và PA¬PA mình làm, đi tới trước bàn ăn, đôi mắt to tròn nhìn chằm chằm mẹ, nói: "Quay bộ phim mới gì vậy?"
Hạ Tuyết vừa nhìn thấy con gái bưng đĩa thạch anh, cô lập tức cầm cái muỗng, muốn xúc một muỗng thạch anh ướp lạnh, con gái đang cầm cái đĩa đi phía bên trái vừa đặt xuống, nhìn mẹ bĩu môi nói: "Đây là con và PA¬PA cùng làm, tự mình lo cơm no áo ấm a!"
Hạ Tuyết nghe con gái nói, càng ngày càng giống người Trung Quốc, chăm chú nhìn khuôn mặt nhỏ bé xinh đẹp của con gái, tràn đầy khí thế, cô đột nhiên cười một tiếng, đưa ra hai tay muốn véo lỗ tai con gái, Daniel lập tức vươn tay, nhẹ nắm bả vai của cô, dịu dàng nói: "Đau lỗ tai, đây là thói quen xấu. . . . . ."
"Hừ!" Hi Văn đang cầm đĩa thạch anh, ngồi trên bàn ăn, cầm cái muỗng nhỏ, xúc một muỗng thạch anh, há to mồm tới ăn, vừa ăn vừa hỏi giống như người lớn: "Mẹ, mẹ vẫn chưa trả lời con, có phải mẹ muốn đóng không? Mẹ có thể đừng đóng phim tình cảm được không ?"
Hạ Tuyết và Isha vừa nghe, buồn cười nhìn cô bé Hi Văn, Isha càng cười nhìn cô bé hỏi: "Bảo bối, tại sao cháu không thích mẹ đóng phim tình cảm hả? Người ngoài đều nói mẹ của cháu là diễn viên Trung Quốc, đóng phim tình cảm tốt nhất!"
Hạ Tuyết cũng tràn đầy tự tin nhìn con gái.
Hi Văn lại cầm cái muỗng, lại múc một khối thạch anh, nói: "Khóc là sở trường của mẹ mà, một con kiến chết, một chiếc lá rơi, mẹ cũng có thể khóc, cái này thì có khó khăn gì đâu? Hơn nữa, cháu không thích phim tình cảm, cả ngày khóc sướt mướt, cháu xem phim của người Trung Quốc, cảm thấy nước mắt người ta sao dễ dàng chảy xuống như vậy? Rõ ràng không cần khóc, lại khóc hơn nửa ngày! Tối hôm qua cháu xem một bộ phim thần tượng, người đàn ông kia mua cho cô gái đó một đóa hoa, cô ta cũng che miệng khóc đến khó coi, cháu xem phải cái đó thật buồn bực!"
Daniel bật cười, vừa ăn cháo, vừa nhìn Hi Văn.
Isha cũng bất đắc dĩ cười một tiếng.
Hạ Tuyết chậc, chậc, chậc lắc lắc đầu, không nhịn được vươn tay, ngắt gương mặt con gái, nói tiếp: "Tại sao mẹ mang thai 10 tháng sinh ra loại người như con hả?"
"8 tháng!" Hi Văn nhanh chóng nhắc nhở mẹ, lại ăn một quả thạch anh nữa, thạch anh ướp lạnh này, cô bé càng ăn càng hài lòng.
"Mẹ mang thai 8 tháng, sinh ra con như vậy, nếu mang thai 10 tháng, không phải là thành yêu tinh sao ?" Hạ Tuyết nhìn chằm chằm Hi Văn nói.
"Con thật sự rất muốn biết mang thai con 10 tháng, là cái dạng gì! Đáng tiếc con không có cơ hội này!" Hi Văn lại nói.
Hạ Tuyết "phù" một tiếng, lúc muốn nói chuyện, đột nhiên nhướng mày, cảm giác dạ dày cuộn lên, cô nhăn mặt, che miệng, xông tới phòng tắm, Daniel và Hi Văn cùng tò mò nhìn bóng lưng gấp gáp của cô, Isha "ơ" một tiếng, vọt miệng nói: "Người này không phải mang thai chứ? Gần đây hay nôn!"
Daniel và Hi Văn cùng xoay đầu lại nhìn cô.
Isha nhìn bọn họ "a" một tiếng, có chút khó khăn nói: "OK! Tôi nói sai rồi!"
Daniel không lên tiếng, vẫn ăn bữa sáng, Hi Văn lại quay đầu, nhìn phòng khách trống rỗng.
Hạ Tuyết nằm trước bồn cầu, cố sức nôn mửa, mùi vị chua cũng tuôn ra, cô thở phì phò, cảm giác trời đất mù mịt, tựa vào trên bồn cầu, cả người rùng mình, Isha tò mò đi tới, nhìn bộ dáng kia của cô, tò mò nói: "Này! gần đây cô xảy ra chuyện gì? Nôn mửa như vậy, không phải là mang thai chứ?"
Hạ Tuyết lườm cô một cái, đột nhiên dạ dày lại sôi trào đến đáng sợ, lại nằm trên bồn cầu, vẫn nôn mửa, mặc dù biết không thể nào mang thai, nhưng vì hai lần cùng Hàn Văn Hạo ở chung một chỗ, lo lắng nguyệt sự tháng sau không tới, trong lòng của cô khẽ run lên.
"Cô có muốn đi bác sĩ xem một chút? Không phải dạ dày xảy ra chuyện gì chứ. . . . . ." Isha nhìn Hạ Tuyết kỳ quái nói.
Hạ Tuyết ôm bồn cầu, thở phì phò nói: "Có thể có chuyện gì? Chỉ cần không phải mang thai, cũng sẽ không xảy ra chuyện gì!"
Hạ Tuyết quyết định nhận bộ phim này, cũng bởi vì con gái nói mình chỉ biết đóng phim tình cảm?
Cô lập tức thông báo Isha, quyết định tiếp nhận bộ phim này, buổi trưa hôm nay phải đi bàn chi tiết thù lao đóng phim, cho nên sau khi ăn điểm tâm xong, hôm nay chọn váy ngắn màu be theo phong cách cổ xưa, cô đứng trước kính toàn thân, sửa lại cổ áo màu trắng hai bên vai mình, nhìn người giúp việc lấy ra một đoạn gấm lớn màu đỏ thẫm bằng tơ tằm, đi tới trước mặt của Hạ Tuyết, cùng với Thanh Nhã, đem đoạn gấm lớn bằng tơ tằm từ từ bao quanh hông của cô, dần dần quấn chặt lại. . . . . .
Hạ Tuyết hít vào một hơi thật sâu, hai tay không nhịn được soi gương khẽ vuốt ve bụng phẳng lì, không nhịn được nhớ tới, Hàn Văn Hạo mỗi lần tiến vào thân thể của mình, hai tròng mắt nóng rực, còn có cảm giác kích động chạy nước rút tiến vào, mỗi lần ở chung một chỗ tự nhiên như vậy, bất kể biện pháp phòng tránh nào, khẳng định ai cũng không nhớ, cô vuốt bụng, có chút mất hồn nghiêng đầu suy nghĩ một chút, cau mày nói: "Không thể nào . . . . . . Làm sao có thể?"
Thanh Nhã và hai người người giúp việc ngạc nhiên ngẩng đầu lên, nhìn cô một cái, liền hỏi: "Tiểu thư, cô nói gì?"
Hạ Tuyết hơi bình tĩnh một chút, cười nói: "Không có gì! Có thể, tự tôi chọn mang giày, các người ra ngoài đi, xem chừng Hi Văn luyện Piano, đừng để cho con bé lười biếng".
"Vâng" Thanh Nhã dẫn hai người người giúp việc đi ra ngoài, Hạ Tuyết đứng trước kính toàn thân, rõ ràng cảm thấy không thể, nhưng lại cảm thấy trong lòng nao nao, liền đi tới trước bàn trang điểm, nắm lên điện thoại di động, tìm số điện thoại của Hàn Văn Kiệt.
Bệnh viện
Hàn Văn Kiệt đang xem bệnh nhân, nghe điện thoại di động kêu, lấy ra xem, là điện thoại Hạ Tuyết, hắn để cho chuông điện thoại reo, bình tĩnh xé toa thuốc trong bệnh án, nhìn lão bà mỉm cười nói: "Không có chuyện gì, bà cầm toa thuốc đi lấy thuốc là được, nhớ đem theo bảo hiểm xã hội, đừng như lần trước không mang theo, như vậy sẽ tốn rất nhiều tiền"
"Tốt. Cám ơn cháu" Lão bà nghe lời đứng lên, cầm đơn thuốc đi ra ngoài, Hàn Văn Kiệt mỉm cười cầm điện thoại di động lên, đưa mắt nhìn bà lạo rời đi, nhấn nút nghe, đáp lời: "Xin lỗi, chờ lâu, lúc nảy có một bệnh nhân"
Hạ Tuyết cầm điện thoại di động, nghe giọng nói của Hàn Văn Kiệt, không nhịn được mỉm cười, nói: "Không có gì, biết anh sẽ không thể không nhận điện thoại của tôi. . . . . ."
"Cô tìm tôi có chuyện gì sao?" Hàn Văn Kiệt nghe giọng nói của Hạ Tuyết có chút không ổn, mỉm cười hỏi.
"Ách. . . . . ." Hạ Tuyết cầm điện thoại di động, suy nghĩ một chút, có chút ngượng ngùng cười nói với hắn: "Gần đây trong người tôi có chút không tốt, ăn cái gì nôn ra cái đó"
Cô nói xong mặt đỏ lên, ngay sau đó cùng hắn nói: "Không phải mang thai!"
Hàn Văn Kiệt nắm điện thoại cười khẽ, nhìn y tá ngoài cửa nháy nháy mắt, tạm thời không chẩn bệnh, dịu dàng nói: "Tôi không nói cô mang thai, ngoại trừ nôn mửa ra, cô còn có những bệnh trạng khác không?"
Hạ Tuyết cầm điện thoại di động, suy nghĩ một chút, lắc đầu nói: "Không có, chỉ nôn mửa thôi. . . . . . Ăn vào giống như ngồi tàu cao tốc, thật khó chịu."
Hàn Văn Kiệt suy nghĩ một chút, nói: "Có thời gian, cô tới bệnh viện kiểm tra".
"A!" Hạ Tuyết ngại phiền toái nói: "Không cần! Cũng chỉ là buồn nôn thôi. Có thể là gần đây ăn thức ăn lạnh tương đối nhiều, từ trước đến giờ dạ dày tôi bị hàn, lúc mang thai Hi Văn, ăn rất nhiều củ cải trắng!"
Hàn Văn Kiệt nhướng mày, mỉm cười nói: "Đây không phải là lý do. 3 giờ chiều mai, tới phòng tìm tôi. . . . . ."
"Không cần. . . . . ." Hạ Tuyết lập tức nói.
"Cô không còn là cô gái 19 tuổi nữa, thân thể của con người trưởng thành theo tuổi tác, sẽ dần dần trở nên yếu đi, huống chi, tôi vẫn không yên lòng lúc cô mang thai Hi Văn, không bồi bổ thân thể cho tốt, sức miễn dịch không quá mạnh, gần đây tôi còn muốn nói cho cô, tốt nhất dùng thuốc bắc điều trị thân thể một chút. . . . . ." Hàn Văn Kiệt mỉm cười nói.
Hạ Tuyết nghe lời của hắn, bất đắc dĩ cười nói: "Anh cũng phải kết hôn, còn nhớ tới chuyện của tôi làm gì?"
Hàn Văn Kiệt cúi đầu, sắp xếp bệnh án ngay ngắn, chậm rãi nói: "Đây là hai chuyện khác nhau, đừng cãi lại"
"Hôn lễ của anh chuẩn bị thế nào rồi? Nhất định rất sang trọng chứ?" Hạ Tuyết mỉm cười hỏi.
Hàn Văn Kiệt mỉm cười nói: "Chuyện này, đều do Mộng Hàm xử lý, tôi gần như không có thời gian, cô biết tôi rất bận mà, cho nên sẽ không vì chuyện như vậy làm phiền tôi".
Hạ Tuyết nghe xong, mỉm cười nói: "Anh thật là có phúc, cưới một người vợ tốt, Mộng Hàm tiểu thư và anh thật sự là trời sinh một đôi".
Hàn Văn Kiệt nắm điện thoại, hai mắt bình thản xẹt qua một tia ngọt ngào, sau đó nói: "Cám ơn cô".
"Được rồi, ngày mai tôi nghe lời anh, ngoan ngoãn đi bệnh viện đi xem, xế chiều hôm nay tôi còn có việc, cho nên tôi đi trước. . . . . ." Hạ Tuyết mỉm cười lại nói.
"Tốt. . . . . ." Hàn Văn Kiệt mỉm cười cúp điện thoại, sau đó bình tĩnh vươn tay chuẩn bị móc cây bút trong túi, không ngờ lại không cẩn thận làm rơi bóp tiền xuống đất, hắn cong người xuống, nhặt lên bóp tiền kia, mở ra, liền thấy hình Mộng Hàm, đứng dưới cây hoa anh đào, mặc váy dài màu trắng, tóc ngắn, xinh đẹp tươi trẻ nhìn ống kính, mỉm cười. . . . . . Hắn nhìn hình vợ chưa cưới, trong hai tròng mắt lướt qua ánh sáng thâm thúy, trong tĩnh mịch che giấu rất nhiều chuyện xưa, ngày chuyện xưa, có quan hệ đến tuổi trẻ, theo đuổi, chia tay, chờ đợi, bỏ lỡ. . . . . . Tất cả chuyện xưa, tất cả biến thành ảo ảnh. . . . . .
Hắn không lên tiếng, chỉ im lặng đóng bóp tiền lại, cầm bút lên nói: "Người kế tiếp"
Hạ Tuyết cầm điện thoại di động, đứng trước cửa sổ sát đất, nhìn mặt biển mênh mông ngoài cửa sổ, không khỏi nhớ lại nhiều năm trước, buổi sáng Tuyết rơi, mình kéo hành lý rời khỏi bệnh viện, làm bạn với mình, chỉ có dấu chân, bởi vì tách ra quá khổ sở, đau lòng cũng không thể chịu đựng nổi đau lòng như vậy.
Tiếng gõ cửa vang lên.
Hạ Tuyết quay đầu, nhìn Isha đẩy cửa đi vào, nhìn mình mỉm cười nói: "Phải lên đường rồi"
Hạ Tuyết suy nghĩ một chút, liền gật đầu, nói: "Tốt!"
"Song Thành Ký" để cho đạo diễn Lý Vũ làm đạo diễn, hắn là đạo diễn trường phái chủ nghĩa hiện thực, bộ phim lấy tổ chức khủng bố làm đề tài điện ảnh, tham gia trong tổ chức chống khủng bố vai Vi Giai (Trầm Ngọc Lộ đóng) cùng tổ chức khủng bố vai Tử Hàm (Hạ Tuyết đóng) triển khai một cuộc gió tanh mưa máu, đấu trí, đấu dũng, chiến tranh, mà trong quá trình này, Tổ chống khủng bố Hạo Hiên (Văn Vũ) và Vi Giai, nguyên là tình lữ say đắm, nhưng trong quá trình điều tra, đã đem lòng yêu Tử Hàm trong Tổ chức khủng bố, từ đó hai người có một tình yêu long trời lở đất, bộ phim này dính đến nhiều cảnh nổ, hai nữ chính gặp nhau trong một tác phẩm, thể hiện bản lĩnh, mà vai diễn Tử Hàm - Hạ Tuyết và vai diễn Vi Giai - Trầm Ngọc Lộ, hai người chạm mặt nhau trong biển, Trung tâm hội triển lãm và toà nhà cao tầng, có nhiều cảnh đánh nhau, còn có rất đông cảnh sát phối hợp trong bộ phim này, mà nguyện ý tự trả tiền để tham gia diễn xuất, có thể nói là vô cùng thú vị!
Tuồng vui này, đạo diễn Lý Vũ tiêu tốn hết 3 tỷ bạc, phá kỷ lục hàng năm, hơn nữa, lần này danh tiếng lớn mạnh, hai ảnh hậu lớn và ảnh đế nổi tiếng cùng nhau hợp tác, đề tài vô cùng hấp dẫn rất nhiều phóng viên xôn xao canh giữ bên ngoài phòng làm việc Cinemax, đợi đến lúc Hạ Tuyết đi tới Cinemax, đã tập trung rất nhiều phóng viên, Hạo Vũ lái xe, cùng Niệm Niệm cùng quay đầu nhìn Hạ Tuyết, cô vẫn ngồi bên cửa xe, vén rèm cửa sổ màu xanh lá cây có chút ánh sáng mờ nhạt, giành thời gian xem từng tờ từng tờ kịch bản.
Isha ngồi bên cạnh, giống như muốn lấy lòng với Hạ Tuyết, mỉm cười nói: "Vai diễn này cũng chỉ là an bài tạm thời, sau đó còn có thể bàn lại".
Hạ Tuyết không lên tiếng, vẫn xem kịch bản, một lúc lâu, mới nói: "Cô sợ cái gì?"
Isha thật không hiểu nhìn Hạ Tuyết nói: "Tại sao. . . . . . cô muốn đóng vai Tử Hàm?"
Hạ Tuyết không lên tiếng, đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn ngoài cửa sổ một chút, phóng viên đang ở bên ngoài Cinemax, khắp nơi sôi nổi, cô liền hỏi: "Văn Vũ có tới không?"
Isha nói: "Không có. . . . . . Nghe nói hôn sự của người con thứ ba của nhà họ Hàn gần kề, trên dưới nhà họ Hàn đều bận rộn, hai người anh trai, Hàn Văn Hạo và Hàn Văn Vũ tự mình nhúng tay, tổ chức hôn lễ cho em trai, có lúc tôi suy nghĩ, ông già họ Hàn này, làm cho người cảm giác, mặc dù cứng rắn đáng sợ, nhưng người con thứ ba của ông ta, khí chất không giống như tất cả con em nhà giàu khác, ngày ngày cả trong lẫn ngoài tranh đoạt gia tài, huyên náo bể đầu chảy máu, ngược lại anh em hòa thuận, thật sự khó có được. . . . . ."
Hạ Tuyết nghe xong, nhìn phóng viên đẩy đẩy chen chen ngoài cửa sổ, nhớ tới mình đến nhà họ Hàn, trước bàn ăn, lời nói của Hàn Văn Hạo rất kiên quyết, trong lòng của cô không khỏi căng thẳng, vì hai em trai, người đàn ông này thật hy sinh rất nhiều, cô không khỏi cảm thán thở ra một hơi, lúc muốn xoay người chuẩn bị đi ra ngoài, nhưng nhìn màn hình TV nhỏ bên trong chiếc BMW cao cấp, đang phát hình tin tức một kênh giải trí, bên trong màn ảnh Thiến Vân, là thế hệ mới của giới showbiz, vừa từ trong đài truyền hình ra ngoài, sau đó bị phóng viên phỏng vấn, nghe nói cô muốn đi làm dâu phụ cho người chị em tốt Mộng Hàm, liền hỏi một chút thông tin về người con thứ ba của nhà họ Hàn, Thiến Vân không nói nhiều, nhưng có phóng viên lập tức nắm chặt thời cơ hỏi: "Thiến Vân, tôi sớm đã nghe người nhà họ Hàn phát tin tức, mùng 8 tháng sau, người con cả của nhà họ Hàn, Hàn Tổng Tài, cũng chính thức hợp tác dự án ngân hàng thế giới giữa hai nhà Tần - Hàn trong ngày cử hành hôn lễ, cô có nghe một chút tin tức nào không?"
Bên trong buồng xe nhất thời hoàn toàn yên tĩnh, nổi lên rất nhiều không khí cổ quái, Isha lập tức quay đầu nhìn Hạ Tuyết!
Hai tròng mắt Hạ Tuyết lạnh lùng, vẫn nhìn phía ngoài cửa sổ, đầu ngón tay đang khẽ run, đột nhiên một đoàn không khí từ thế giới bên ngoài, ầm ầm đè nén trái tim cô, như sắp nổ tung!
Hạ Tuyết vừa đi ra khỏi xe, lập tức bị phóng viên xông tới hỏi chuyện liên quan đến hôn sự của Hàn Văn Hạo, là vợ trước của Hàn Tổng Tài, mẹ của đứa bé, là người Hàn Tổng Tài không thể bỏ qua trong cuộc đời, đối với tin tức hôn sự của hắn lần này, có ý kiến gì không?
Hạ Tuyết không lên tiếng, chỉ cúi đầu, dưới sự hộ tống của hộ vệ, từng bước từng bước đi vào trong, trên mặt hoàn toàn lạnh lùng.
"Hạ Tuyết, nghe nói cô còn tình cảm đối với Hàn Tổng Tài, vậy lần này hắn kết hôn, cô có chúc phúc cho hắn không? Hay không chúc phúc chứ? Như vậy quá hẹp hòi rồi !" Một lão phóng viên cầm ống nói bắt đầu ném ra lời nói bén nhọn, Isha lập tức tháo mắt kính, đứng bên trong đám người chen lấn, chỉ vào người phóng viên kia, tức giận nói: "Ông có ý gì? Ông đại diện cho truyền thông hay tạp chí hay sao? Nói ra những lời này?"
Lão phóng viên không để ý tới Isha, lại cầm ống nói hướng về phía Hạ Tuyết nói: "Hạ Tuyết, cô nói một lời đi!"
Hạ Tuyết thật sự bất đắc dĩ, chỉ đành phải đứng bên trong đám phóng viên, đối mặt với rất nhiều đèn flash, cô ngẩng đầu lên, đối mặt với ống kính, nhàn nhạt mỉm cười nói: "Đối với hôn sự của Hàn Tổng Tài, trước mắt tôi còn chưa nghe nói, cho nên không dám suy luận phán đoán, nhưng nếu tin tức này là thật, như vậy tôi chúc phúc cho bọn họ, trên thế giới này, lại thêm một cặp đôi hạnh phúc mới"
Các phóng viên nghe xong, vẫn cầm ống nói, muốn phỏng vấn, Isha lập tức dẫn hộ vệ, đẩy tất cả bọn họ ra, một đường hộ tống Hạ Tuyết đi vào Cinemax.
Tất cả sự việc xảy ra, trong đầu Hạ Tuyết kêu ong ong, nhưng sắc mặt bình tĩnh nhớ đến ánh mắt nóng bỏng dưới tàng cây hoa anh đào, hai tròng mắt thâm tình trong quán lẩu, trong lòng của cô chua chát, nước mắt ở trong hốc mắt hơi run rẩy, biết có một số chuyện phải kết thúc, nhưng nếu như ứng phó không kịp sẽ vấp ngã, bởi vì không hề dự báo trước, cho nên ngã không nhẹ, cô nở nụ cười tự giễu.
Trầm Ngọc Lộ cũng ở trong tiếng kêu gào của đám phóng viên, mặc váy ngắn da beo bó sát người, bên ngoài khoác áo da màu đen lệch vai, mang giày cao gót 12 cm, đi xuống xe, không chút để ý phóng viên hỏi, đi vào Cinemax, liếc mắt một cái nhìn thấy chiếc xe BMW cao cấp đưa Hạ Tuyết, dưới ánh mặt trời lóe sáng, cô ta lạnh lùng cười một tiếng. . . . . .
Trợ lý đứng bên cạnh cô ta, mỉm cười nói: "Lần này cô và Hạ Tuyết hợp tác, bị truyền thông tham dự vì tác phẩm đỉnh cao! Tất cả mọi người đều mãnh liệt chế tạo đề tài giữa cô và cô ấy!"
Trầm Ngọc Lộ mặt lạnh ngẩng đầu lên, mỉm cười nói: "Chuyện cười! Chỉ bằng chút tài mọn của Hạ Tuyết, cũng muốn tranh với tôi? Cô ta có tư cách gì? Tôi muốn đi vào chính thức gặp cô ta!"
Cô ta nói xong, không bao lâu, đi vào phòng làm việc của tổ diễn kịch "Song Thành Ký", lúc này, đã thấy đạo diễn Lý Vũ đang mặc com lê màu xám tro, ngồi trước bàn làm việc chữ nhật, trong tay đang cầm một cốc mì ăn liền, ngồi bên cạnh nhà biên kịch, Phó Đạo Diễn, Giám chế, và Hạ Tuyết, bên cạnh còn hai vị trí trống.
Trầm Ngọc Lộ liếc mắt nhìn chỗ trống đối diện Hạ Tuyết, hai tròng mắt của cô ta hiện lên âm trầm, nhưng vẫn mỉm cười chào hỏi với đạo diễn, Giám chế.
Hạ Tuyết cầm kịch bản, ngẩng đầu lên, nhìn thấy Trầm Ngọc Lộ, cũng lập tức đứng lên, nhìn Trầm Ngọc Lộ mỉm cười vươn tay nói: "Cô khỏe chứ! Rất vui được hợp tác cùng cô lần này, có thể có cơ hội học tập cô, đây là vinh hạnh của tôi".
"Cô quá khách sáo" Trầm Ngọc Lộ cũng mỉm cười nhìn cô, vươn tay nói: "Cô tốt nghiệp từ học viện, thực lực không tầm thường, hi vọng lần này chúng ta hợp tác vui vẻ, chỉ tiếc trong phim chúng ta diễn kẻ thù, tranh đoạt một người đàn ông. . . . . Cuối cùng vẫn là cô thắng, nếu cô không muốn đổi vai"
Hạ Tuyết nhìn cô ta một cái, cảm thấy trong hai tròng mắt quyến rũ xinh đẹp, lóe một tia khiêu khích, đang muốn nói tiếp, đã nghe Lý Đạo diễn bảo bọn họ cùng ngồi xuống, khom người hai tay chống trên mặt bàn, nhìn hai người, mỉm cười nói: "Lần này "Song Thành Ký" có hai nữ chính, Vi Giai và Tử Hàm, trong bộ phim này, là nhân vật quan trọng nhất, bất kể là một bên chính nghĩa, hay một bên là tổ chức khủng bố, cũng cường điều nội tâm đùa giỡn biểu diễn vượt qua thử thách, ngôn ngữ tay chân đến nơi, tôi đã từng xem qua diễn xuất của các cô, cảm thấy ở phương diện này, các cô biểu diễn tốt nhất, cho nên lần này tìm các cô, một là nói đến việc ký hợp đồng, hai là quyết định cuối cùng với vai diễn hai người nữ chính Vi Giai và Tử Hàm. Tôi và nhà biên kịch không cùng cách nhìn, nhưng cuối cùng quyết định Hạ Tuyết diễn Tử Hàm, ngọc lộ diễn Vi Giai, các cô đối với sự sắp xếp này, có ý kiến gì không?"
Hạ Tuyết và Trầm Ngọc Lộ liếc mắt nhìn nhau, hai người cũng che giấu ánh sáng không thỏa hiệp chút nào, mỉm cười.
"Nếu các cô cũng không có ý kiến đối với sự sắp xếp vai diễn lần này! Chúng ta sau đó sẽ ký hợp đồng!" Đạo diễn rất hài lòng nói với bọn họ.
"Đúng rồi!" Trầm Ngọc Lộ mỉm cười cầm hợp đồng, ngẩng đầu nhìn đạo diễn nói: "Tổng Tài one-king chúng tôi, Văn Vũ đâu? Hôm nay là ngày quan trọng như vậy, tại sao hắn không tới?"
Đạo diễn và Văn Vũ cũng quen biết, mỉm cười nói với các cô: "Văn Vũ đã biết phải diễn chung với cô, nhưng hôm nay hắn phải đi thử đồ phù rể, cho nên không có thời gian !"
Isha nghe, đứng phía sau, mỉm cười nói: "Không thể nào? Mấy ngày nữa Em trai hắn cũng phải kết hôn, bây giờ mới thử đồ phù rể ?"
Lúc này, Lynda vừa đi vào tổ diễn kịch, vừa đi đi vào vừa nói: "Lần trước hắn thử là cho em trai, hôm nay thử là cho anh trai . . . . . ."
Hạ Tuyết nhìn cô, sắc mặt không nhịn được cứng ngắc, không nhịn được ho khan một tiếng.
Trầm Ngọc Lộ giống như rất quan tâm nhìn Hạ Tuyết, mỉm cười nói: "Cô làm sao vậy? Không thoải mái à?"
Hạ Tuyết vừa gạt khăn giấy, ho khan mấy cái, vừa nói: "Sáng nay, có chút nghẹt mũi, nhưng không để ý, lúc nảy lúc tới, cảm thấy cổ họng đã ho nhẹ. Có thể bị cảm lạnh một chút".
Trầm Ngọc Lộ nghe xong, đôi mắt quyến rũ nhấp nháy, nhìn bộ dáng Hạ Tuyết cầm khăn giấy che miệng ho khan nói: "Cô phải cẩn thận bảo vệ tốt cho mình a . . . . . . Bệnh khuẩn và ma quỷ giống nhau, thâm nhập rất đáng sợ"
Hạ Tuyết vừa ho khan, vừa nói: "Cám ơn cô. Tôi sẽ cẩn thận!"
"Tốt lắm!" Đạo diễn cũng mỉm cười vỗ tay, nhìn bọn họ nói: "Tiếp theo chúng ta ký hợp đồng, bắt đầu mời người chọn ngày, cúng bái thần linh làm nghi thức ghi hình! Đây là hợp đồng lần này, các cô tự mình xem qua một chút, chúng ta sẽ triệu tập phóng viên chính thức ký hợp đồng!"
Lynda và Isha nghe xong, liền tiến lên một lượt, cầm lấy hợp đồng tự mình xem, Trầm Ngọc Lộ và Hạ Tuyết hai người nhìn nhau, đây là lần đầu tiên bọn họ chính thức nhìn đối phương! Trầm Ngọc Lộ cố ý bộc lộ nhất định sẽ thắng, nhưng Hạ Tuyết chỉ khẽ mỉm cười, cho tới bây giờ cô vẫn là một người khiêm tốn, chỉ nhằm vào tác phẩm, bản thân thích diễn tốt tác phẩm là đủ rồi! Đây là hòa mình vào tác phẩm, thái độ chân thành nhất!
Nhưng trên thế giới này có rất nhiều loại thái độ, chỉ cần bạn thành công, thái độ của bạn chiến thắng! Chỉ cần bạn thất bại, thái độ của bạn là sai lầm !
Sau khi ký hợp đồng xong, Trầm Ngọc Lộ và Hạ Tuyết cùng đi ra Cinemax, lúc này đã tụ tập rất nhiều người hâm mộ nhận được tin tức, do bộ phim "Dịu dàng" của Hạ Tuyết được công chiếu lần lượt ở trong nước, cho nên người hâm mộ càng ngày càng nhiều, phim của Trầm Ngọc Lộ cũng ở trong nước dần dần chiếu, hơn nữa cô ta trở về nước đã lâu, tham gia không ít hoạt động từ thiện và những quảng cáo lớn, còn nhận chuyên gia phỏng vấn của Đài Truyền Hình và radio, một loạt hoạt động, làm cho cô ta tụ tập không ít người hâm mộ, cho nên khi họ đi ra, đã thấy tất cả fans hâm mộ của hai người, giơ cao áp-phích của các cô phất cờ hò reo, bên Trầm Ngọc Lộ cờ tung bay kêu to: "Ngọc lộ —"Song Thành Ký" cố gắng lên! ! Chúng tôi ủng hộ cô! Chúng tôi yêu cô! !"
Người hâm mộ bên Hạ Tuyết do một cô gái tóc ngắn dẫn đầu, chỉ thấy nàng mặc váy ngắn thiên nga màu hồng, má trái dán nhẹ một chữ tuyết màu trắng, cờ tung bay dẫn đám người hâm mộ, lớn tiếng kích động hô hào: "Hạ Tuyết —— chúng tôi yêu cô ——"Song Thành Ký" tất thắng! ! giải thưởng Bách Hoa tất thắng! !"
"Phi! ! Ngọc lộ chúng ta nhất định sẽ là ảnh hậu giải thưởng Bách Hoa ! !" Đám fans hâm mộ đối phương chỉ vào cô bé kia, tức giận kêu to: "Ảnh hậu nhất định sẽ về Ngọc Lộ chúng ta! !"
"Hạ Tuyết tất thắng! ! giải thưởng Bách Hoa tất thắng! !" Cô gái đứng trước mọi người, giơ cờ đỏ và poster cao hơn nữa, khàn giọng hô lên: "Cố gắng lên! ! Hạ Tuyết ——"
Đám fans hâm mộ hai bên quậy lật trời! Hạ Tuyết đối mặt tình huống này vẫn là lần đầu tiên, bởi vì ngoại trừ quay phim, cô rất ít tham gia các hoạt động, cũng ít tiếp xúc với người ái mộ, nhưng hôm nay có hơn ngàn người hâm mộ tới hiện trường, cô vẫn là lần đầu tiên, nhưng mà ngược lại lần này đám fans hâm mộ cứu cô, để cho cô không bị phóng viên nhắc lại câu hỏi liên quan đến hôn sự của Hàn Văn Hạo, cô thở phào nhẹ nhõm, tính dưới sự bảo vệ của đám hộ vệ và Isha, đi vào xe BMW, không ngờ người hâm mộ quá nhiều, đem cô và Ngọc Lộ bên kia tất cả đều chen lấn không thể nhúc nhích, cả người đầy mồ hôi kẹp trong đám người, nhích từng bước di chuyển về phía trước! !
Các phóng viên lập tức căn cứ vào hai nhóm fans hâm mộ mãnh liệt chế tạo đề tài, lại cùng Giám chế tán gẫu một lát, cố ý thả ra rất nhiều tin tức, thậm chí trang đầu tin tức đã bắt đầu nói các cô bất hòa, mượn tình thế lần này để lăng xê "Song Thành Ký" nổi tiếng! ! Viết như vậy, liền như vậy, khi Trầm Ngọc Lộ và Hạ Tuyết cùng ngồi lên xe BMW thì tình huống của hai người bọn họ đã tạo thành thế đối lập! !
Hạ Tuyết ngồi vào xe BMW, nhìn rất nhiều người hâm mộ vì gặp mặt mình một lần, thậm chí có một số người kích động bật khóc, phe phẩy áp-phích của mình, kêu to: "Hạ Tuyết! ! Cố gắng lên! ! Chúng tôi ủng hộ cô! ! Cô mãi mãi là diễn viên giỏi nhất! !"
Có một bóng dáng rất quen thuộc, nữ sinh tóc ngắn, đôi mắt to sáng, ở bên trong đám người hâm mộ, cắn răng cố gắng chen qua bên này xe, cầm trong tay một bình thuỷ kêu to: "Hạ Tuyết —— tôi nghe có một người đại diện nói cô thích ăn trứng cá! Sáng nay tôi nói bà nội của tôi làm cho cô đấy! ! Hạ Tuyết ——"
Hạ Tuyết lập tức nhìn nữ sinh kia, nhìn cô đẩy đẩy chen chen, hai mắt kích động đến đỏ bừng, cố gắng đi tới thì bị người kéo rơi áo khoác ngoài, nhưng vẫn giơ cao bình thuỷ, Hạ Tuyết nhìn chòng chọc bộ dáng kia của cô, liền nhớ đến, cô chính là cô gái nhỏ ngày đó ở quán lẩu, tên là Đan Đan, dưới tình huống Isha không kịp ngăn cản, cô tự mình mở cửa xe BMW, đám người hâm mộ hưng phấn nhào về phía trước mặt cô kêu to, thì cô tự mình đưa hai tay, dưới sự bảo vệ của hộ vệ, mỉm cười nhận lấy bình thuỷ trong tay Đan Đan vừa nhào tới nói: "Cám ơn cô! Đan Đan. . . . . ."
Đan Đan có chút sửng sốt, dưới tình huống bị người hâm mộ chen lấn trái đẩy, phải chen, bên trong tiếng kêu gào, lần đầu tiên chính mắt, nhìn thấy Hạ Tuyết người mặc quần áo hoa lệ, khuôn mặt mỹ lệ vẫn không son phấn, cùng hình ảnh đôi tình nhân tối hôm qua ở bên trong quán, người đàn ông đẹp trai bên cạnh cô gái xinh đẹp hiện lên, cô lập tức bụm chặt miệng, kích động nói không ra lời, càng không ngừng dậm chân, khóc kêu to: "Tối hôm qua là cô sao? Tối hôm qua thật là cô sao?"
Hạ Tuyết mỉm cười, hộ vệ mạnh mẽ hộ tống, đưa vào trong xe BMW, cô mạnh mẽ ngăn cửa đóng lại, ôm bình thuỷ, nhìn Đan Đan ngoài cửa, mỉm cười nói: "Cô yên tâm! Tôi sẽ cố gắng! Trứng cá ăn rất ngon! Bình thuỷ tôi rửa sạch, sẽ tự mình trả lại cho cô. . . . . . Trở về đi thôi, mọi người cũng trở về đi thôi. . . . . . Tôi sẽ diễn xuất thật tốt, không phụ lòng mong đợi của các bạn. . . . . ."
Đan Đan càng nghe càng kích động, muốn vươn tay, bắt tay Hạ Tuyết, lại bị hộ vệ đỡ ra, đóng chặt cửa xe, xe chậm rãi chạy thẳng đi phía trước, tất cả người hâm mộ vừa vỗ cửa xe, vừa kêu to: "Hạ Tuyết — cố gắng lên — chúng tôi vĩnh viễn yêu cô —— Hạ Tuyết ——"
Hạ Tuyết ôm bình thuỷ, nhìn phía ngoài cửa sổ có rất nhiều người hâm mộ, hai tròng mắt của cô không khỏi ửng đỏ, ngoài cửa sổ tiếng gió và tiếng kêu gào của người hâm mộ cùng nhau truyền đến.
Isha cũng nhìn nhóm fan ngoài cửa sổ, xúc động nói: "Ngôi sao là như vậy, khi cô chỉ còn hai bàn tay trắng, có lẽ làm bạn với cô, chỉ còn những âm thanh đáng yêu kia thôi"
Hạ Tuyết đón gió quay đầu, nhìn người hâm mộ cách mình càng lúc càng xa, trong lòng của cô đột nhiên mênh mông vô cùng, có một loại kích động, có một loại cảnh giới, đột nhiên làm cho linh hồn của mình bồng bềnh, trên thế giới này nhẹ nhàng bay, có chút bi thương đang dần dần dâng lên, tất cả quay về quá khứ . . . . . . Cô ngẩng đầu lên, nhìn gió lùa phất phới ngoài cửa sổ, chậm rãi nói: "Bắt đầu từ bây giờ, khởi động tất cả công việc cho tôi đi, đại diện phát ngôn, quảng cáo, thông báo, thăm hỏi, tất cả lời mời kịch bản, tất cả để tôi xem qua, tôi muốn bận rộn với công việc, nếu không bận rộn, thì có lỗi với những gì tôi đã từng cố gắng và tất cả tổn thương đã chịu đựng! ! Bắt đầu từ hôm nay, tương lai của tôi, tôi sẽ tạo ra! !"
Isha cùng Hạo Vũ và Niệm Niệm cùng nhìn cô!
Hai tròng mắt Hạ Tuyết chăm chú nhìn bầu trời xanh bao la, mây trắng bay phía ngoài cửa sổ, chậm rãi, nhắm mắt lại, hưởng thụ cơn gió mát mẻ, biết thời gian vô tình âm thầm lướt qua bên cạnh mình.
Năm ngày sau là hôn lễ của người con thứ ba nhà họ Hàn, địa điểm hôn lễ, ở sân golf rất lớn của Hàn gia! ! Đây là sự kiện quan trọng của thành phố, giới y học, giới doanh thương, giới chính trị, tất cả mọi người đến chúc mừng trước, vì ông ngoại của Mộng Hàm, thậm chí cùng hoàng tử của nhiều nước có mới quan hệ rất tốt, cho nên lần này trong tân khách, có rất nhiều hoàng tử của các nước, hơn nữa khu biệt viện của Hàn gia, gần đây thường có máy bay trực thăng quanh quẩn, vận chuyển đồ trang sức châu báu cao cấp nhất, tất cả có giá trị lên thành, gia tộc Hàn gia từ các nơi trên thế giới chạy tới, các bậc cha chú rối rít tới phụ giúp chuẩn bị hôn lễ này, người trẻ tuổi ở Hàn gia vây quanh Mộng Hàm thay đổi 12 bộ áo cưới và dạ phục, rất nhiều người lui tới vô cùng hưng phấn, hơn nữa mọi người còn nghe nói, sau hôn lễ của Hàn Văn Kiệt và Mộng Hàm cử hành xong, kế tiếp là hôn lễ của Hàn Văn Hạo, hôn lễ của Hàn Văn Hạo càng làm cho mọi người hưng phấn mong đợi, ngay cả truyền thông quốc tế cũng chú ý đến cuộc hôn lễ này của hắn!
Hi Văn là cháu gái Hàn gia, được Hàn Trung Trí xem trọng nhất, đáng lẽ ông ta muốn mượn cơ hội này, để cho Hi Văn chính thức nhận tổ quy tông, để cho khắp thiên hạ biết cháu gái nhỏ xinh đẹp nhất, cho nên mấy ngày gần đây, ông ta thường sai người tới đưa Hi Văn đến Hàn gia, gặp mặt tất cả các bậc cha chú của Hàn gia, hơn nữa còn bảo chuyên gia thiết kế nổi danh nhất, thiết kế cho Hi Văn các loại váy nhỏ đáng yêu khác nhau, trong đó có một cái váy, dùng tất cả trân châu nhỏ thượng đẳng nhất ở Hải Nam kết thành chim phượng hoàng nhỏ, xinh đẹp như thiên sứ, nhưng bất kể Hàn Trung Trí đưa Hi Văn trở về Hàn gia thế nào cũng không nói một câu với Hạ Tuyết, dường như xem cô như không khí, trong buổi hôn lễ, Lam Anh tức giận mắng Hàn Trung Trí là lão già đáng chết, làm việc hung ác, cũng không sợ bị sét đánh, bởi vì chuyện của Hạ Tuyết, đáng lẽ Lam Anh không muốn tham gia hôn lễ Hàn gia, nhưng Hàn Trung Trí gọi điện thoại cho bà, nói bà không đến, hai nhà cũng đừng qua lại nữa, vô luận Hàn Trung Trí mắng Lam Anh thế nào, nhưng ông ta vẫn muốn bà tham gia, ông ta muốn để cho bà nhìn thấy, Hàn gia là gia tộc lớn nhất trên thế giới! ! Lam Anh tức chết, nhưng cũng không có cách nào, cuối cùng, có một ngày, phòng tổng thống nhìn thấy hai tấm thiệp mời màu đỏ, một của Black, một của Hạ Tuyết, thiệp mời nói rõ một chuyện, cô là người ngoài, mặc dù con gái thường ra vào cửa chính Hàn gia. Mấy ngày nay cô vẫn bề bộn nhiều việc, một mình bận rộn, quay quảng cáo, học thuộc lời thoại, tham gia nghi thức ghi hình, đi thăm hỏi, trở về vẫn thuộc kịch bản, lặng lẽ một mình, không nói với Hàn Văn Hạo, không có tin tức của Hàn Văn Hạo, nghe nói hắn cùng Tần Thư Lôi đi Anh quốc, tự mình yêu cầu thiết kế đồ trang sức Hoàng thất, cũng nghe nói chỉ là đi ký hợp tác với ngân hàng thế giới, tin tức dạng gì đều có, giữa bọn họ, giống như không khí tĩnh mịch, không sờ được, không chạm tới, không thấy được, giống như hai hành tinh không cùng quỹ đạo, tự mình rơi xuống . . . . . .
Đối với chuyện hôn sự này bận nhất đại khái là Hàn Trung Trí, đã từng là người hô mưa gọi gió của Hàn gia, ông ta dồn hết tâm lực vì con trai cưng cử hành hôn lễ thật long trọng, ông ta muốn vì hôn lễ đứa con trai nghe lời nhất, hiểu chuyện nhất, hiền lành nhất, có con dâu gia thế hiển hách, nằm mơ nghĩ, rốt cuộc ông ta đã đạt được, khi ông ta đứng trước cửa sổ sát đất, nhìn vườn hoa ngoài phòng, trên cầu hình vòm, nhộn nhịp treo đèn lồng đỏ thẫm, còn có đồng tâm kết, ông ta hài lòng cười khẽ, vô cùng yêu thích văn hóa Trung Quốc, hiện tại nồng đậm sắc thái Trung Quốc, từ trước đến giờ là truyền thống của Hàn gia !
Ngoài cửa một âm thanh vang lên! !
Trang Minh Nguyệt mặc sườn xám trắng thêu hoa Mẫu Đơn màu vàng, đi vào, trong tay đang cầm một cái hộp gỗ, cũng không lên tiếng, đem cái hộp cẩn thận đặt vào bên trong rất nhiều quà tặng hôn lễ, sau đó lặng lẽ muốn xoay người đi ra ngoài.
"Đứng lại!" Hàn Trung Trí đột nhiên lạnh lùng quay đầu, nhìn Trang Minh Nguyệt!
Trang Minh Nguyệt không lên tiếng, đứng bên sofa, trong tay nắm 1 góc áo choàng tuyết trắng, nhàn nhạt hỏi: "Ông tìm tôi có việc ư?"
Hàn Trung Trí thâm trầm nhìn thái độ lạnh nhạt của Trang Minh Nguyệt, mặt lạnh nói: "Rốt cuộc bà còn muốn bày tỏ thái độ này tới khi nào? Nếu bà thật muốn rời khỏi cái nhà này, xem như bà không có sinh con trai, bây giờ cút ngay cho tôi! !"
Hai mắt Trang Minh Nguyệt đỏ lên, nhưng không nói lời nào, chỉ cúi đầu.
Hàn Trung Trí vừa nhìn thấy thái độ của Trang Minh Nguyệt, ông ta càng tức giận đi về phía bà nói: "Rốt cuộc bà muốn thế nào? Nói chuyện với bà, bà lại không lên tiếng ?"
Trang Minh Nguyệt không lên tiếng, chỉ muốn lặng lẽ đi ra khỏi phòng này!
"Đứng lại! !" Hàn Trung Trí tức giận rống lên! ! Lý thẩm vừa muốn cầm hầm cách thủy do phu nhân nấu đưa vào cho lão gia, nghe tiếng rống giận, bà sững sờ tại cửa, không dám đi vào, không dám đi ra ngoài.
Hàn Trung Trí tức giận đi tới trước mặt của Trang Minh Nguyệt, cũng không để ý trước mặt của người giúp việc, trách mắng bà nói: "Bà nhìn lại bộ dáng bây giờ của bà đi, giống như người giúp việc cũng không bằng, sợ hãi rụt rè! Có phải bà thật muốn đấu với tôi đến cùng hay không? Lúc muốn ở lại bên cạnh tôi, biện pháp gì cũng dùng hết, tại sao lại không suy nghĩ kiên cường một chút? Loại phụ nữ như bà, có thể có được đàn ông sao? Nếu không phải bà sinh cho tôi ba con trai cũng ưu tú như vậy, tôi sớm Tam Phòng tứ thiếp rồi, bà còn không biết dừng?"
Trong lòng Trang Minh Nguyệt đột nhiên đau xót, chỉ nghẹn ngào nói: "Tôi hiện tại. . . . . . Không biết rốt cuộc ông muốn làm thế nào? Tôi chỉ nghĩ chờ sau khi Văn Kiệt kết hôn, tôi sẽ rời đi. . . . . . hôn lễ Văn Hạo, chỉ có một mình ông quan tâm đi, tôi không có cách nào, vì hôn lễ của con trai tôi như vậy, lại đi cố gắng. Nhìn bọn chúng, giống như nhìn thấy chúng ta năm đó, đi qua lễ đường, ông liền quăng tay của tôi, đi xem Văn Giai rồi. . . . . . Hi vọng ông đừng hối hận. . . . . . bây giờ ông vì mình, đánh cuộc hôn nhân của Văn Hạo, hắn đồng ý ông, cũng chỉ là đồng ý mà thôi."
Hàn Trung Trí lập tức đi tới trước mặt của Trang Minh Nguyệt, ngăn cản bà đi ra khỏi phòng, tức giận nói: "Tại sao bà biết hắn không hạnh phúc?"
"Từ lúc ông lấy tôi cho tới bây giờ, ông có hạnh phúc sao?" Trang Minh Nguyệt nói đến chuyện này, trong lòng lại đau xót, không khỏi thương cảm muốn đi ra ngoài.
"Bà muốn đi thật? Nếu muốn đi thật! Tôi sẽ bảo Lý thẩm, lập tức đem đồ dùng của bà mười mấy năm trong phòng tôi ném ra ngoài, bắt đầu từ hôm nay, bà ngủ ở phòng khách! !" Hàn Trung Trí cao giọng nói.
"Tốt. . . . . ." Trang Minh Nguyệt lạnh nhạt nói xong, liền đi ra ngoài.
Lý thẩm đột nhiên đau lòng nhìn phu nhân, an ủi nói: "Phu nhân. . . . . . Cậu cả đã về. . . . . ."
Trang Minh Nguyệt giật mình ngẩng đầu lên, vui mừng nhìn Lý thẩm nói: "Có thật không? Trở về? Hắn đi Anh quốc mới hai ngày, nhanh như vậy đã trở về rồi hả ?"
"Đúng vậy! ! Ngồi máy bay tư nhân trở về. . . . . ." Lý thẩm mỉm cười nói.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro