Phần 87
"Tổng giám, anh muốn đưa tôi đi đâu?" Tĩnh Đồng bị hoảng sợ đi theo sau lưng Trác Bách Quân, căng thẳng hỏi.
Trác Bách Quân không lên tiếng, đi vòng sang chiếc BMW màu vàng, trực tiếp ném cô vào chiếc xe thể thao, cúi người xuống, cài dây nịt an toàn cho cô, lại phát hiện cúc áo sơ mi trên ngực cô bị bung ra, hắn nhanh chóng giúp cô cài lại!
"A! !" Tĩnh Đồng lập tức chặn ngực, bị dọa sợ đến sắc mặt trắng bệch nhìn hắn kêu to: "Anh muốn làm gì?"
"Kỳ quái!" Trác Bách Quân hừ lạnh một tiếng, mới vòng qua xe, ngồi vào ghế lái, cầm tay lái, nói: "Ngồi ngay lại!"
"Chúng ta đi đâu ?" Tĩnh Đồng ngạc nhiên nhìn hắn hỏi.
Trác Bách Quân nhìn cây ngô đồng bên đường trước mặt, đột nhiên đạp hết chân ga, cho xe phóng đi ra ngoài! !
"Tổng giám, rốt cuộc chúng ta phải đi đâu? Anh chạy nhanh như vậy, tôi sợ a ——" Tĩnh Đồng nắm chặt dây an toàn, bị sợ muốn chết, quay đầu nhìn nửa khuôn mặt tà mị của hắn, căng thẳng nói.
Trác Bách Quân nắm chặt tay lái, cho xe nhanh chóng xuống núi, hỏi: "Ở đâu?"
"Cái gì? Cái gì ở đâu?" Tĩnh Đồng ngạc nhiên nhìn hắn hỏi.
"Tiệm áo cưới!" Trác Bách Quân lạnh nhạt nói.
"A!" Tĩnh Đồng nhìn từng trận gió lớn phất tới, kêu lên: "Tại sao phải đi tiệm áo cưới ?"
Trác Bách Quân không lên tiếng, chỉ nắm chặt tay lái, để cho xe phóng thẳng ra phía, trong đầu nhớ lại hình ảnh tối tăm, có một bé trai, nhẹ nhàng kéo cánh cửa ra, nhìn mẹ quay lưng với mình, mặc một chiếc váy áo cưới màu trắng như tuyết, đang cầm hoa cầu, cứng ngắc trước gương—— Hắn vĩnh viễn không quên được hình ảnh đó, nước mắt của mẹ từng giọt lăn xuống trước gương, tuyệt vọng, đau thương tất cả che giấu trong bóng tối, trốn tránh trong vô tận, vùng vẫy không lối thoát, cứ như vậy từng bước, từng bước đi về phía cái chết.
Hai tròng mắt hắn lạnh lẽo, nắm chặt tay lái, nhìn con đường xuống núi trước mặt, có một cua quẹo 180°, hắn đạp chân ga, tức giận xoay tròn tay lái, cho xe lao thẳng xuống! !
Tiếng kêu sợ mất mật của Tĩnh Đồng, từ xa xa vang vọng, rồi xông thẳng xuống núi!
Con đường mới Sông Hoài!
Mới lúc nảy trời mưa, trên đường có chút ẩm ướt !
Cây hoa anh đào bên tiệm áo cưới, lộ ra một vòm màu trắng tuyệt đẹp, nhân viên làm việc cầm tờ rơi, đang chuẩn bị đi ra ngoài tiệm, thừa lúc tan việc, phát tờ rơi cho người đi đường, đột nhiên nơi xa truyền đến tiếng động cơ huyên náo của xe thể thao, họ quay đầu lại, đã nhìn chiếc xe thể thao giống như từ thế giới bên kia phóng thẳng đến, dẫn theo một trận gió, thắng gấp trước tiệm áo cưới !
Hai nhân viên làm việc, cầm tờ rơi trong tay, nhìn bên hai nguời trong xe, ngây người.
Vẻ mặt Trác Bách Quân thoải mái tháo dây nịt an toàn, mới quay đầu sang, nhìn Tĩnh Đồng còn ngồi yên trong xe, đầu tóc rối bời, có mấy sợi còn tung bay ở không trung, bị sợ đến con ngươi đều muốn rớt ra, ngồi yên tại chỗ, hai tay còn nắm chặt dây nịt an toàn, hàm răng đánh cách, hắn đột nhiên cười một tiếng, tự mình tháo dây nịt an toàn cho con thỏ nhỏ, mới nói: "Đi thôi! Tiểu quỷ nhát gan! Tôi mới phóng có 200 km/h, cô đã bị hù thành như vậy rồi ! Nếu cô nhìn thấy tôi tham gia đua xe, không phải cô bị hù chết? Chưa từng thấy qua tốc độ chân chính, nhà quê!"
Hắn vừa nói xong, đẩy cửa xe đi ra ngoài!
Tĩnh Đồng thở phì phò, có chút hoàn hồn, con ngươi xoay vòng, mới quay đầu nhìn Tổng giám, người đã đi vào tiệm áo cưới, cô vội vàng xuống xe, chạy vào trong tiệm, hỏi: "Tổng giám, tại sao chúng ta lại phải tới nơi này?"
"Không phải cô đặt áo cưới ở chỗ này sao ?" Trác Bách Quân ngồi trên ghế sa lon, một chân bắt chéo, đặt nằm ngang trên đầu gối, rút ra một điếu thuốc, ngậm trong miệng, nhìn Tĩnh Đồng đang ngây ngô, đắc ý, nói: "Đi đi! Mặc lên tôi xem một chút, có xinh đẹp không !"
Tĩnh Đồng nghe xong, liền lầu bầu, mím môi nói: "Anh đừng trêu chọc tôi! Anh cũng không phải là chồng tôi, tại sao tôi phải mặc cho anh xem chứ ? Bạn trai tôi ——"
Ánh mắt sắc bén Trác Bách Quân chợt lóe!
Tĩnh Đồng khẽ cắn môi dưới, cũng không nói chuyện, chỉ đẩy mắt kính đen của mình hắc, vội vàng từ trong túi xách cũ rích của mình, lấy ra tờ biên nhận, ngây ngốc giao cho nhân viên phục vụ, nhân viên phục vụ xem xong biên nhận, lập tức mỉm cười nhìn Tĩnh Đồng nói: "Là cô sao! Hôm qua tôi gọi điện thoại cho cô, còn tưởng rằng hôm nay cô không đến ?"
Tĩnh Đồng có chút uất ức và ngượng ngùng cúi đầu, đẩy mắt kính đen của mình một cái.
"Mời đi theo tôi —— Cô chọn áo cưới rất đẹp ——" Nhân viên phục vụ lập tức mời Tĩnh Đồng lên lầu.
Tĩnh Đồng "a" một tiếng, đem túi xách của mình đặt bên cạnh Trác Bách Quân, mới lầu bầu nói: "Tôi thử một chút cũng tốt, không bằng mặc xinh đẹp, bạn trai tôi sẽ suy nghĩ lại ——"
Trác Bách Quân không nói gì, nhìn cô ngây ngốc đi theo nhân viên phục vụ lên lầu, hắn "chậc" một tiếng, có chút nhàm chán cười, xoay người lại, nhìn thấy một ví tiền cũ kỹ bên cạnh, từ trong túi xách rớt ra, hắn cầm ví tiền kia, mở ra, quả nhiên thấy trong ví tiền có một tấm hình, Tĩnh Đồng mặc một cái váy ngắn màu xanh dương, buộc tóc đuôi ngựa thật cao, đứng trước mặt một người đẹp trai cao gần 1m80, xấu hổ mím chặt môi, lộ ra nụ cười ngọt ngào và thật thà.
Hắn im lặng nhìn khuôn mặt xinh đẹp, hiền lành của Tĩnh Đồng, không nhịn được lại nhớ tới mẹ, sau khi đau lòng chạy trốn tới Nhật Bản, thường mặc váy ngắn màu xanh dương, buộc tóc đuôi ngựa thật cao, quỳ gối trên sàn nhà, cầm khăn lau, không ngừng lau sàn nhà, vừa lau vừa dùng mu bàn tay quét mồ hôi trên trán, cuối cùng có một người khách, mới vừa tắm xông hơi đi ra ngoài, đá bay cái thùng gỗ bên cạnh bà, mẹ ngẩng đầu nhìn người đàn ông hèn hạ kia, người đàn ông kia lại cười dâm đãng, cúi xuống, vươn tay muốn mò vào trong ngực mẹ, mẹ hoảng sợ liên tiếp lui về phía sau, chạy đi khóc lớn.
Trác Bách Quân vẫn bình tĩnh nhìn tấm hình của Tĩnh Đồng, hai tròng mắt bình tĩnh không có chút gợn sóng, nhớ đến buổi sáng đó, mẹ đang ôm mình ngủ, đột nhiên cánh cửa chợt mở, mấy đàn ông đột nhiên giống như ma quỷ đi vào, lập tức nắm lấy mẹ ném ra gian phòng kia, mẹ liều mạng khóc kêu to, cố nắm cánh cửa không chịu đi ra ngoài, nhìn mình, nét mặt lộ ra tuyệt vọng đau thương, mình liều mạng nắm chặt tay của mẹ, nhưng không nắm được, mẹ vẫn bị kéo đi ——
Trác Bách Quân không muốn nhớ lại mẹ ở căn phòng cách vách, truyền tới tiếng kêu thảm thiết, chỉ nắm chặt ví tiền, cắn chặt răng, trái tim đau như dao cắt, xẹt qua thân thể và linh hồn, lúc đang không có nơi phát tiết, lại nghe trên lầu có giọng nói vui vẻ: "Cô dâu xuống lầu ——"
Trác Bách Quân nhanh chóng ngẩng đầu lên, nhìn chỗ rẽ cầu thang màu vàng, Tĩnh Đồng xõa tóc, mặc áo cưới màu trắng, từng bước từng bước đi xuống lầu, Trác Bách Quân bình tĩnh ôm vai, nhìn vóc người cô quá mỏng manh, cho nên cô không mặc áo cưới xòe, mà mặc áo cưới quá gối, thêu bươm bướm nhỏ, đuôi lụa trắng sau váy rũ xuống, xinh đẹp đáng yêu, lộ ra sức hấp dẫn của một cô vợ nhỏ ——
Trác Bách Quân vẫn chăm chú nhìn khuôn mặt thuần khiết của cô, không có một chút ô nhiễm, sau lưng lại truyền đến tiếng kêu thê thảm của mẹ ở một gian phòng khác, khuôn mặt hắn đột nhiên trắng xanh, đứng lên, sải bước đi tới Tĩnh Đồng!
Tĩnh Đồng sợ hết hồn, vội vàng lui về phía sau một bước, ngẩng đầu lên, sợ hãi nhìn hắn, yếu ớt gọi: "Tổng giám?"
Trác Bách Quân đi tới trước mặt của Tĩnh Đồng, nhìn khuôn mặt trắng nõn thuần khiết của cô, nhớ tới khuôn mặt mẹ đã từng thuần khiết như vậy, hắn đột nhiên đem Tĩnh Đồng ôm vào trong lòng, vòng tay siết chặt tay phía sau lưng cô, mặt dán chặt sợi tóc mềm mại của cô, hai mắt mãnh liệt căm giận run rẩy!
"Tổng giám! !" Tĩnh Đồng gấp đến độ sắc mặt đỏ bừng, nhìn nhân viên phục vụ xung quanh đang mỉm cười nhìn mình, cô làm bộ vội muốn đẩy hắn ra —
"Đừng cử động!" Trác Bách Quân ôm chặt thân thể gầy yếu mềm mại của Tĩnh Đồng cái, nghe trong thân thể của cô tỏa ra mùi hoa anh đào, mặt cúi xuống, ở bên tai của cô, giọng nói khàn khàn, hấp dẫn: "Ôm tôi! ! Ôm chặt tôi!"
Tĩnh Đồng động cũng không dám động, nhưng cảm nhận đau thương trong thân thể người đàn ông này, cô thở phì phò, không dám lên tiếng, hai tay rũ xuống.
"Ôm tôi đi ——" Hắn cầu khẩn.
Hiện tại, Tĩnh Đồng không có biện pháp, khổ sở ngẩng mặt, nhìn nhân viên phục vụ cũng thức thời đi ra ngoài, trong lòng của cô không khỏi mềm nhũn, đưa hai tay, chậm rãi vòng ra sau lưng Trác Bách Quân, nhưng vẫn ôm nhẹ hắn, thậm chí ở sau lưng của hắn, nhẹ nhàng vỗ vỗ ——
Trong lòng của Trác Bách Quân đau xót, nhớ tới mẹ cũng đã từng ôm mình như vậy, vỗ nhẹ sau lưng, dịu dàng nói với mình: "Bách Quân —— Không có chuyện gì —— Không có chuyện gì ——" Hắn lại ôm chặt Tĩnh Đồng, ôm thật chặt thân thể đó, hôn lên tóc của cô, nói: "Tôi rất thích mùi hương trên người cô ——"
Tĩnh Đồng không dám lên tiếng, chẳng qua miệng có chút không khỏi chu ra.
Sân vận đông công nhân!
Tiếng người bàn luận sôi nổi! Rất nhiều người trẻ tuổi, cầm thanh huỳnh quang, hưng phấn xông vào cửa chính sân vận động, cũng đang bàn luận tối nay Mạn Ni biểu diễn ca nhạc đẹp mắt thế nào, ánh đèn sân vận động cũng sáng lên chói mắt, cùng âm nhạc kích động lòng người, Trác Bách Quân cúi đầu, ngậm một điếu thuốc, bật lửa, hít vào một hơi thật dài, ngẩng đầu lên, nhìn Tĩnh Đồng mặc một bộ T-shirt dài tay màu trắng, quần ống rộng màu đen, đội cái nón rộng vành màu đen có treo hai trái cầu nhỏ, ôm Popcorn thật to, xách theo hai lon cola, ngây ngốc đi tới, hắn bất đắc dĩ nhả ra một luồng khói, nhìn cô gái này nói: "Cô không sao chứ! ? Cô đi xem chiếu bóng à? Cô còn mang Popcorn? Khó trách đàn ông của cô không muốn cô !"
Tĩnh Đồng bậm miệng, cúi đầu nói: "Tôi chưa từng xem biểu diễn ca nhạc mà ——"
Trác Bách Quân lườm cô một cái, bước xuống xe, nhận lấy Popcorn đặt lên xe, để cho cô cầm hai lon cola, nắm tay của cô, kéo cô đi về phía trước nói: "Vào sân đi!"
Tĩnh Đồng sợ muốn thu tay, Trác Bách Quân lại nắm chặt tay của cô, thậm chí lúc muốn vào sân, đám người chen lấn thì kéo chặt bả vai Tĩnh Đồng, làm cho môi của cô không cẩn thận dán vào lồng ngực hắn, hắn đột nhiên cười một tiếng, Tĩnh Đồng lại có chút xấu hổ, rồi lại không dám nói gì, chẳng qua cảm thấy lồng ngực của hắn rất rắn chắc, cùng nhau theo dòng người chen lấn đi vào trong!
Tĩnh Đồng mua vé, vị trí tạm được, dù sao cũng là ở công ty giải trí, Trác Bách Quân kéo Tĩnh Đồng ngồi trên ghế màu đỏ, mình cũng tự nhiên ngồi xuống, trái phải tất cả đều là tiếng kêu gào sôi nổi của người hâm mộ, tiếng nói nhao nhao hỗn tạp!
"Không biết hôm nay bạn trai tôi có tới xem không ?" Trong tiếng la hét ầm ĩ, Tĩnh Đồng có chút mất mát, nói.
Trác Bách Quân cúi đầu, sát bên tai của cô hỏi: "Cô nói cái gì?"
Tĩnh Đồng lại gần Trác Bách Quân, ở bên tai của hắn nói: "Không biết hôm nay bạn trai tôi có tới xem không?"
Trác Bách Quân vươn tay, kéo bả vai của cô, lại cúi đầu, sát gần mặt của cô hỏi: "Cái gì?"
Tĩnh Đồng khổ não, xung quanh thật sự là quá ồn ào, cô liền đưa tay, vịn bờ vai của hắn, môi mềm ở bên tai của hắn thổi lất phất khí nóng, nói: "Không biết hôm nay bạn trai tôi có tới xem không? Nếu như gặp phải tôi và anh ngồi một chỗ, hắn sẽ không hiểu lầm chứ ?"
Trác Bách Quân đột nhiên cười khẽ, không lên tiếng, ngồi thẳng người, mới nói: "Đàn ông hèn như vậy, nhìn thấy, có lẽ quý trọng cô hơn !"
Tĩnh Đồng không lên tiếng, tâm trạng vẫn có chút không tốt.
Trác Bách Quân biết, cũng không có để ý đến cô, chỉ chăm chú nhìn lên sân khấu!
Toàn trường đột nhiên tối sầm lại, gần vạn người hâm mộ lại điên cuồng kêu lên, quả nhiên năm phút sau, giữa sân khấu tối đen, một điểm nhỏ màu xanh dương sáng lên, từ từ bay lên, bay lên trên không trung, "đùng" một tiếng, giống như vỡ tung, cả sân khấu đột nhiên lóe ra hoa anh đào mộng ảo! !
"Ồ ——" Tĩnh Đồng cũng theo những người hâm mộ kêu lên sợ hãi!
Trác Bách Quân cũng bình tĩnh nhìn hiện trường sân khấu.
Khói hoa bảy màu trong sân khấu bay lên, âm nhạc trở nên kích động lòng người, mạnh mẽ vang lên, tất cả người xem kích động nhìn khói hoa sau khi lửa tắt, thấy Mạn Ni mặc chiếc váy khiêu vũ màu vàng hấp dẫn, cùng tất cả bạn nhảy ở trong sân khấu bay lên, cô nhấn một bên tai nghe, bắt đầu kịch liệt nhảy vũ bộ hấp dẫn, cất tiếng hát : "Tình yêu là một cạm bẫy, lao vào rồi lại lao ra ——"
Tất cả người hâm mộ đều sôi trào, theo tiết tấu của cô, hát theo "Cạm bẫy tình yêu"
Tĩnh Đồng cũng đột nhiên sôi nổi, cùng đong đưa thanh huỳnh quang! Trác Bách Quân ngồi một bên, có chút nhàm chán mỉm cười.
"Anh cũng cùng đong đưa đi!" Tĩnh Đồng muốn Trác Bách Quân cầm thanh huỳnh quang cùng mình theo tiết tấu đong đưa !
"Không muốn!" Trác Bách Quân hất tay!
"Cùng nhau chơi đi!" Tĩnh Đồng giống như đứa bé cố chấp, vừa đong đưa, vừa hưng phấn nhìn Trác Bách Quân!
Vẻ mặt Trác Bách Quân bất đắc dĩ thở dài, đi theo cô cùng phe phẩy thanh huỳnh quang, vừa đong đưa, vừa thả lỏng, nở nụ cười.
"Anh vẫn còn chờ đợi điều gì? Tình yêu đến, lao vào đi, lao vào đi! Cho tâm hồn run rẩy hát ca, anh không thể nắm lấy, em không bị chinh phục! Tình yêu đến, lao vào đi, lao vào đi, đây là một cạm bẫy, em và anh cùng rơi vào! !" Mạn Ni vừa vũ động thân thể, vừa hào hứng hát!
Trác Bách Quân nghe lời của bài hát này, quay đầu nhìn Tĩnh Đồng vẫn vui vẻ đong đưa thanh huỳnh quang, ánh mắt hắn thoáng qua một chút mập mờ!
Trầm Ngọc Lộ lạnh lùng ngồi ở phía sau Trác Bách Quân hai hàng ghế, mang kính đen, nhìn cử chỉ thân mật của hai người ở trước mặt, không lên tiếng.
Thậm chí Trác Bách Quân cầm cola lên, tự mình đưa đến bên môi Tĩnh Đồng, ánh mắt tà mị của hắn lóe lên, nhìn miệng cô uống cola, thậm chí hắn hả hê nhìn cô nuốt cola thì trái hầu kết nhỏ không ngừng phập phòng, hắn cảm thấy thật đáng yêu, cười khẽ.
Trầm Ngọc Lộ đột nhiên khinh bỉ cười một tiếng, thật sự bất đắc dĩ nói: "Xem ra những người con của nhà họ Hàn, là tình loại đa tình cũng không sai biệt lắm, ngoại trừ Hàn Văn Hạo là ngoại tộc——"
Cô ta sâu kín nói xong, liền cầm điện thoại di động lên, nói: "Là tôi —— bắt đầu hành động đi —— Không đợi hắn nữa ——"
Hàn Văn Vũ "phịch" một tiếng, mở thùng pháo hoa cuối cùng tối nay, chỉ thấy hoa giấy bay bay đầy trong phòng của Hàn Văn Kiệt, tất cả phù rể, dâu phụ đứng ngoài cửa xôn xao vỗ tay trêu chọc cô dâu chú rễ, cười to, cô dâu chú rễ Hàn Văn Kiệt và Mộng Hàm, đứng ở trong phòng, có chút bất đắc dĩ nở nụ cười.
Hàn Văn Kiệt nhìn anh trai, mỉm cười năn nỉ: "Được rồi, được rồi, bỏ qua cho chúng tôi đi, hôm nay thật sự rất mệt mỏi ——"
"Làm sao có thể? Chú vượt qua anh trai, tự mình kết hôn! Còn muốn anh bỏ qua cho chú?" Hàn Văn Vũ lập tức quấn tới trước mặt của em trai, ôm cổ của em trai, liều mạng nắm chặt, uy hiếp và bức ép hét lên: "Nói! Có nghe anh hay không? Tối nay anh muốn náo động hoa phòng, có nghe hay không?"
Hàn Văn Kiệt bị anh trai ghì chặt như vậy, khó chịu không thở nổi, Mộng Hàm đau lòng đi lại gần chồng, cười khổ nói: "Anh hai? Anh bỏ qua cho Văn Kiệt đi ——"
"Ôi chao!" Hàn Văn Vũ lập tức cùng mọi người trêu Mộng Hàm, nói: "Vừa mới gả tới, liền che chở cho chồng rồi ! Mộng Hàm, tương lai vợ chồng các người gây gổ, có nghĩ tới anh trai có thể sẽ bảo vệ em hay không!"
Ngược lại, Hàn Văn Kiệt bình tĩnh nhìn anh trai mỉm cười nói: "Anh hai, chúng tôi sẽ không gây gổ!"
"Ai biết được ?" Hôm nay Hàn Văn Vũ hơi say, kêu gọi đám phù rể, nói: "! ! Đưa rượu lên, hôm nay chúng ta muốn náo động hoa phòng! ! Náo cho trời đất u ám!"
"Tốt ——" Tất cả bạn thời đại học của Hàn Văn Kiệt, bạn thân ở bệnh viện, xôn xao vỗ tay, đồng ý cười to.
Hạ Tuyết đứng ở cửa phòng Văn Kiệt, nhìn bọn họ huyên náo chung một chỗ, hoà thuận vui vẻ, cô cũng vui mừng mỉm cười, thức thời xoay người rời đi, lại nhìn thấy Hàn Văn Hạo lạnh lùng, mặc áo sơ mi trắng, cùng Hứa Mặc và Nhậm Phong đi vào phòng, vẻ mặt thần bí, cô khinh bỉ nói: "Suốt ngày giả vờ thần bí! Tôi cũng không tin Hàn Văn Hạo anh có việc quan trọng gì cần làm!"
Cô nói xong, cũng mặt lạnh chuẩn bị rời đi, nhìn đám tân khách đi tới đi lui trong sân Hàn gia, thậm chí cô nhìn thấy Lam Anh ở hành lang đầu kia vui vẻ trò chuyện cùng Trang Minh Nguyệt, cô mới nhớ tới, hôm nay Daniel lại vắng mặt trong hôn lễ, thật sự là rất ngạc nhiên, cô vừa đi vừa cầm điện thoại di động, bấm số điện thoại của Daniel ——
"Hạ tiểu thư" Lý thẩm đi tới trước mặt của Hạ Tuyết, mỉm cười nói: "Người có nhìn thấy Tôn tiểu thư không ?"
Hạ Tuyết vừa nghe tiếng chuông điện thoại của Daniel, vừa nhìn Lý thẩm cười nói: "Có thể nó ở bên ông bà nội, tôi và con bé nửa giờ trước vẫn còn gặp nhau, nhưng ông nội đã gọi nó đi để cho nó quen biết cháu gái của ông hai một chút —— Có thể ở bên ngoài chơi pháo hoa hay không ?"
Lý thẩm nghe thế, cười nói: "Vậy thì tốt. Lúc nảy phu nhân còn nói, hôm nay trên tiệc rượu, tôn tiểu thư cũng không có ăn bao nhiêu, cho nên bảo tôi nấu cháo tôm hùm cho Tôn tiểu thư lót dạ, tránh cho cô buổi tối nghỉ ngơi, sẽ bị đau dạ dày"
"Như vậy a! Cám ơn dì ——" Hạ Tuyết nghe tiếng của Daniel, liền nhìn Lý thẩm, mỉm cười nói: "Dì đi tìm Hi Văn trước, tôi nói xong điện thoại sẽ tới, chúng tôi cũng nên về rồi"
"Tốt" Lý thẩm lập tức đi xuống lầu, thấy đầu bếp, bếp trưởng đang kêu nhân viên khách sạn, đem thức ăn hôm nay mang lên xe, Lý thẩm căn dặn nói: "Xe thức ăn nhất định đi cửa sau, không cần vòng qua đường lớn cửa chính, đường này để cho khách đi"
"Biết rồi!" Đầu bếp lập tức quay lại.
Hạ Tuyết đứng bên cạnh hành lang, cầm điện thoại di động, dịu dàng cười nói với Daniel: "Hôm nay tại sao không đến? Mẹ nói, quan hệ hai nhà rất tốt, ngày quan trọng như vậy, anh phải nên tới ——"
Daniel mệt mỏi, cười khẽ, lật tài liệu, xem dự án hợp tác với Hàn thị và chỉ số cổ phiếu, nói: "Rất xin lỗi, hôm nay có mấy cuộc hội nghị quan trọng, không ngờ họp xong, cũng đã trễ thế này, anh đã gọi điện thoại nói với cho bác trai rồi —— Hôm nay có khỏe không?"
"Ừ —— Rất khỏe ——" Hạ Tuyết mỉm cười nói.
Ánh mắt Daniel nhanh chóng chuyển đến số liệu dự án, rồi lại phân tâm, hỏi: "Lúc nảy em hỏi Hi Văn đi đâu ? Làm sao vậy ?"
Hạ Tuyết mỉm cười nói: "Có thể chạy ra bên ngoài chơi với bạn nhỏ khác rồi, bà nội con bé nói lúc đãi tiệc, nó chưa ăn gì, nên nấu một chút cháo tôm hùm cho nó bồi bổ thân thể ——"
Lúc này, Daniel mới chú ý, bất đắc dĩ cười nói với Hạ Tuyết: "Bảo bối, mau đi ngăn cản chuyện này, hai năm nay đột nhiên con gái em dị ứng với tôm, lần trước ăn, toàn thân đã sưng lên, hay là do anh chăm sóc, lúc ấy em ở trường học chưa về, cho nên anh không nói cho em biết ——"
"A!" Hạ Tuyết kinh ngạc kêu lên, nói ngay: "Em phải mau đi tìm nó mới được!"
Cô vừa nói xong, liền cúp điện thoại, lo lắng đi xuống lầu dưới, vừa đi tìm con gái, vừa dặn người giúp việc đi nói cho Lý thẩm, chuyện Hi Văn dị ứng với tôm, nhưng cô không sao tìm được, không nhìn thấy bóng dáng con gái, cô có chút ngạc nhiên suy nghĩ, rốt cuộc đi đâu rồi ?
"Cô có nhìn thấy Tôn tiểu thư không ?" Hạ Tuyết nắm tay một người giúp việc trẻ từ bên ngoài đi tới, hỏi.
"Có thấy ——" Người giúp việc trẻ mỉm cười nói: "Lúc nảy cô ấy cùng cháu gái của ông hai chơi pháo hoa ——"
Hạ Tuyết yên tâm, muốn đi ra ngoài, lúc này đụng phải người quen của Lam Anh, nên hàn huyên một lát, có một người phục vụ khách sạn, chuẩn bị kết thúc công việc, nhanh chóng đi ra khỏi sân lớn của Hàn gia, đi qua hành lang, nhìn thấy đầu bên kia hành lang, trên ngọn núi giả có rất nhiều trẻ nhỏ tụm lại chơi pháo hoa, mà chiếc xe chạy ra từ nhà ăn dừng sau ngọn núi giả, hắn ánh mắt chợt lóe, trong tay miếng vải tẩm thuốc mê, chậm rãi đi về phía đám trẻ con kia, hắn từ từ bước tới tìm kiếm, rốt cuộc ánh mắt chợt lóe, nhìn thấy một cô gái nhỏ mắt to tròn, mặc nhỏ áo màu xanh lá cây, giày nhỏ màu đen, buộc tóc thật cao, đứng bên trong pháo hoa, không ngừng vỗ tay, cười to nhảy nhót ——
Con mắt lạnh lùng của hắn chợt lóe!
Có một nữ phục vụ đi tới mỉm cười, đứng trước mặt của Hi Văn, nói: "Tôn tiểu thư —— Phu nhân nấu một chút cháo cho cô, muốn mời cô đi ăn —"
"Tốt!" Hi Văn mỉm cười đi theo cô gái, xoay người đi ra ngoài, người đàn ông lập tức thừa dịp Hi Văn đi tới phía sau núi giả, nhanh chóng đi tới phía sau cô bé, nắm chặt bả vai của cô bé, dùng vải trắng bưng chặt khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé, cắn răng dùng sức đè một cái! ! !
"Ưmh ——" Con ngươi Hi Văn trừng to, hai tay nắm chặt bàn tay của ông chú, đột nhiên mềm nhũn, cả người mơ hồ ngất đi.
Nữ phục vụ lập tức ôm lấy Hi Văn, nhìn đồng hồ, sắp đến giờ hộ vệ giao ban rồi, lập tức thừa dịp xe thức ăn đi qua, đem ném cô bé vào trong thùng rác, "phịch" một tiếng, đậy nắp lại! ! Nhìn lại nhà ăn, lái xe chậm rãi chuẩn bị cho xe chạy ra khỏi sân của Hàn gia, bọn họ nghĩ trên xe có người tiếp ứng, bọn họ sẽ đưa được Hi Văn ra ngoài, liền quay đầu lại, đã nhìn thấy Hạ Tuyết đi tới trước mặt của đám trẻ con, mỉm cười hỏi: "Người bạn nhỏ —— Có nhìn thấy em Hi Văn hay không ?"
"Có! ! Bạn đi vào trong nhà ăn, ăn cháo rồi!" Có một cô gái nhỏ 5 tuổi, vui vẻ nói.
"Không có gặp a ——" Hạ Tuyết ngạc nhiên xoay người, đi vào bên trong tìm tiếp!
Hạ Tuyết hoảng sợ đến sắc mặt trắng bệch, nước mắt lăn xuống, nhào vào trong phòng của Hàn Văn Hạo, vừa vặn nhìn thấy hắn đang bình tĩnh căn dặn công việc cho Hứa Mặc và Nhậm Phong, cô khóc chạy đến trước mặt của hắn, sững sờ gào lên: "Không tìm thấy Hi Văn! !"
Hứa Mặc và Nhậm Phong vừa nghe, biến sắc, lập tức xông ra ngoài.
Hàn Văn Hạo "soạt" đứng dậy, nhìn Hạ Tuyết, nhanh chóng hỏi: "Cô làm sao xác định không tìm thấy ?"
Hàn Văn Kiệt và Hàn Văn Vũ, xông ra khỏi phòng, căng thẳng xông tới hỏi: "Lúc nảy em nghe nói không tìm thấy Hi Văn ?"
Hạ Tuyết nhìn hắn, hoảng sợ đến cả người run rẩy, đầu óc rối loạn, lời nói không mạch lạc, bật khóc nói: "Lúc nảy tôi nghe Daniel nói, Hi Văn dị ứng với tôm, tôi đã tìm nó khắp nơi, nhưng tìm thế nào cũng không thấy người! Thậm chí tôi sợ nó chạy loạn khắp nơi, có ra bên ngoài hay không, nhưng người gác cổng nói, không nhìn thấy đứa bé nào ra ngoài, lúc này tân khách nhiều như vậy, bên trong, bên ngoài, thật sự khó tìm, đến phòng theo dõi cũng không nhìn thấy! Tất cả không thấy bóng dáng! Tôi xác định không tìm thấy nó! Hi Văn mất tích rồi!"
Hạ Tuyết nói xong, khóc rống lên
Hai tròng mắt Hàn Văn Hạo chợt lóe, nhanh chóng đi tới trước mặt của Hạ Tuyết, hỏi ngay: "Lần cuối cùng, nhìn thấy nó là lúc nào ?"
Đầu óc Hạ Tuyết đã rối loạn, một chút ý thức cũng không có, chỉ khóc rống!
Ánh mắt Hàn Văn Hạo nóng lên, nhanh chóng nắm chặt Hạ Tuyết, gầm nhẹ: "Tôi hỏi cô! ! Lần cuối cùng, nhìn thấy nó là lúc nào ?!"
"Một giờ trước! ! Lúc ấy tôi còn ở bên nó, nói tối nay về, phải ngủ chung với nó —" Hạ Tuyết hoảng sợ, lý trí mất hết, gan mật đều vỡ, trong đầu đều là hình ảnh con gái đáng yêu, cô khóc to.
Hai tròng mắt Hàn Văn Hạo nhanh chóng đảo qua, sắc mặt cứng ngắc, nhanh chóng nói: "Xe thức ăn! !"
"Cái gì?" Hàn Văn Vũ và Hàn Văn Kiệt cùng Hi Thần đi tới nhìn Hàn Văn Hạo hỏi!
Hàn Văn Hạo mặt lạnh, cố nén lửa giận phân tích, nói: "Khách quý ra vào Hàn gia chúng ta, tất cả đều không giàu cũng quý, hơn nữa chỗ bọn họ đậu xe, vì có chuyện xảy ra nên tôi đã phái hộ vệ trông coi nghiêm túc! Bọn họ không thể có cơ hội mang Hi Văn đi! ! Trên tường rào cũng có cameras, bọn họ không thể mang Hi Văn đi! Chỉ có xe thức ăn là cơ hội duy nhất của bọn họ, hơn nữa thời gian vận chuyển, nhất định là trong khoảng thời gian hộ vệ giao ban!"
Hàn Văn Kiệt và Hàn Văn Vũ nghe xong kinh hãi, nhưng Hạ Tuyết nghe Hàn Văn Hạo bình tĩnh phân tích như vậy, cả người như rơi xuống đáy cốc, bị sợ đến thần trí mơ hồ, trong đầu đều là hình ảnh con gái có thể sẽ gặp chuyện bất trắc đáng sợ, cô khóc rống lên, nhào tới trước mặt của Hàn Văn Hạo, nắm chặt tay của hắn, khóc lóc, nói: "Hàn Văn Hạo! ! Tôi cầu xin anh ! ! Nhất định anh phải cứu con gái, cái gì tôi cũng có thể mất đi, nhưng tôi không thể mất đi con gái! Tôi cầu xin anh !"
"Cô bình tĩnh một chút! ! Khóc không giải quyết được vấn đề! !" Hàn Văn Hạo đau lòng chuyện của con gái, cả người hắn thật ra đang đè nén lo lắng!
"Vậy tôi phải làm sao đây ?" Hạ Tuyết lập tức đẩy Hàn Văn Hạo ra, kích động gào lên: "Anh biết tôi vì nó, khổ sở bao nhiêu sao? Tôi vì nó, cái gì tôi cũng có thể chịu được! ! Nhưng nó đã mất tích ! ! 6 năm qua, tôi và con gái ở bên nhau, nó trong lòng của tôi lớn lên! ! Con bé là máu thịt của tôi, là mạng sống của tôi ! ! Anh có thể cùng mười mấy người phụ nữ khác sinh mười mấy đứa bé! ! Nhưng tôi chỉ có một mình Hi Văn ! !"
"Con bé không phải là con của tôi sao?" Hàn Văn Hạo tức giận, lớn tiếng với Hạ Tuyết, đau lòng nói: "Con bé cũng là đứa bé duy nhất của tôi !"
"Anh căn bản cũng không cảm nhận được tâm tình người làm thành như tôi! ! Tôi không có cách nào bình tĩnh, tôi phải đi ra ngoài tìm con gái tôi! Bây giờ con bé có thể đang bị người ta khi dễ, nó sẽ sợ hãi, nó sẽ gọi mẹ, nó rất sợ tối! !" Hạ Tuyết càng nói càng kích động, trong lòng đau xót, vừa muốn lao ra khỏi phòng, lại bị Hàn Văn Hạo kéo chặt tay của cô, tức giận lớn tiếng nói: "Cô bình tĩnh một chút!"
"Anh cả! !" Hàn Văn Kiệt lập tức đi tới, đỡ Hạ Tuyết, nói: "Anh đối xử với cô ấy như vậy, hiện tại con gái mất tích, cô ấy không có cách nào bình tĩnh! ! Bây giờ chúng ta phải làm là lập tức báo cảnh sát, chia người đi tìm khắp nơi, hi vọng nó chỉ nhất thời ———"
"Đừng suy đoán ngây thơ với anh ! !" ánh mắt Hàn Văn Hạo đầy giận dữ nhìn em trai nói!
"Rốt cuộc xảy ra chuyện gì ? Có phải không tìm thấy Hi Văn hay không?" Vợ chồng Hàn Trung Trí sốt ruột đi vào, lo lắng hỏi, Trang Minh Nguyệt nhìn thấy Hạ Tuyết khóc to, bà lập tức đi tới trước mặt Hạ Tuyết, nhìn con trai lại khóc nói: "Rốt cuộc, nhà chúng ta tạo nghiệt gì ? tại sao Hi Văn mất tích ? Lại vào ngày vui thế này! Rốt cuộc xảy ra chuyện gì ?"
Hạ Tuyết vừa nghe Trang Minh Nguyệt nói, chỉ thất thanh khóc rống lên!
Trong lúc nhất thời, Hàn Trung Trí bị đau tim, nhưng ông ta đè lồng ngực, không biến sắc nhìn con trai, nhanh chóng hỏi: "Gần đây rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Tại sao Hi Văn mất tích ?"
Hàn Văn Hạo cố gắng đè nén lửa giận, nhanh chóng nói: "Hi Văn có thể bị bắt cóc! ! Con bé rất thông minh, làm việc rất đúng mực, sẽ không một mình biến mất lâu như vậy! Tối nay, sẽ không có ai đến nói cho chúng ta biết xảy ra chuyện gì, ngày mai —— Con sẽ biết ngay, rốt cuộc hắn muốn cái gì! !"
"Bây giờ tôi không muốn biết rốt cuộc bọn họ muốn cái gì! ! !" Hạ Tuyết kích động khóc lớn : "Tôi chỉ muốn con gái tôi! Có chuyện gì, muốn bắt cóc trẻ con tống tiền sao ? Nếu quả thật muốn đền mạng, vậy thì muốn mạng của tôi đi! Đem tôi giết đi! !"
Hạ Tuyết khóc to, kích động gào lên: "Hi Văn, con ở đâu rồi —"
Chiếc xe hơi trong bóng tối lướt đi, đây đã là đổi chuyến xe lần thứ ba rồi, xe càng lúc càng chạy nhanh về địa phương vắng vẻ đáng sợ, khắp nơi là tiếng kêu dã thú đáng sợ, ánh đèn xe hơi ở trước mặt chợt lóe sáng một thước, trong ôtô có một bóng dáng, giống như ma quỷ, lạnh lùng đứng trước thùng nhựa màu trắng, theo xe lướt ra phía trước, hắn lập tức đem mở nắp thùng nhựa, ánh mắt sắc bén chợt lóe lên, thấy trong thùng nhựa có một cô gái nhỏ, thân thể cuộn tròn, giống như con mèo, mặc cho xe hơi nghiêng qua nghiêng lại, vẫn hôn mê bất tỉnh, ánh mắt hắn giống như thần chết, nhưng trong tay đã xuất hiện một thanh dao găm bén nhọn!
Toàn Cầu tập đoàn.
Cửa chính phòng làm việc Tổng Tài ầm ầm mở ra, Daniel nhanh chóng từ bên trong đi ra, cài xong cúc áo âu phục màu trắng, bước nhanh ra ngoài, vừa đi vừa nghe Mặc Nhã và Hạo Vũ ở sau lưng báo cáo cho mình tình huống Hi Văn mất tích, còn nói, trước mắt người Hàn gia đang tìm vị trí của Hi Văn, Tổng Thống từ Pháp lo lắng gọi điện thoại về hỏi tình huống liên quan đến Hi Văn ———
Daniel nghiêm mặt, không nói tiếng nào, chỉ bước nhanh về phía trước, lúc này Sophie cũng vội vàng cùng đi theo hắn vào thang máy!
Hàn gia!
Người cả nhà tề tựu trong ngày vui mừng, sắc mặt mọi người nghiêm túc, ngồi chung một chỗ, chờ cảnh sát đang từ trong sân của Hàn gia lên đường, tìm kiếm người khắp mỗi đỉnh núi, sau đó còn phân phó tất cả cảnh sát giao thông, lưu ý tình huống xe thức ăn, Hàn Văn Hạo đang ở lầu hai nhanh chóng xử lý tình huống chiếc xe ra vào khách sạn hôm nay, rồi tự mình tra ra nhân viên phục vụ hôm nay không phải là người Hàn gia !
Hạ Tuyết đã ngây ngô như con gà gỗ ngồi một bên, cả người run rẩy tựa vào trong ngực Lam Anh, lặng lẽ rơi nước mắt, trong đầu không ngừng nhớ tới con gái mất tích, các loại hình ảnh đáng sợ và bất trắc, tâm tình sụp đổ, cố nhỏ giọng tuyệt vọng khóc sụt sùi!
Lúc này, Hàn Văn Vũ và Hàn Văn Kiệt từ ngoài phòng phía bên trái đi tới, cõi lòng mọi người đầy hi vọng nhìn hai anh em bọn họ ———
Hàn Văn Kiệt và Hàn Văn Vũ vẫn lắc đầu, nói: "Vẫn không có tin tức, cảnh sát đã lục soát khắp thành phố, trong phạm vi trăm dặm gần Hàn gia chúng ta, cũng đã thiết lập trạm kiểm soát, tất cả chó cảnh sát cũng thả ra, nhưng vẫn không có tin tức. Loại cảm giác này thật đáng sợ!"
Trong lòng Hạ Tuyết lạnh lẽo, bị sợ đến cả người không còn chút sức lực nào, hai mắt mờ mịt, mất hồn bật khóc.
Hàn Văn Hạo nhanh chóng đi xuống, dẫn Hứa Mặc và Nhậm Phong, vừa muốn tự mình thẩm tra tất cả nhân viên phục vụ, lúc này, nhìn thấy vẻ mặt Daniel lạnh lùng, dẫn hai người hộ vệ và thư ký bước nhanh vào.
Hạ Tuyết vừa nhìn thấy Daniel liền khóc rống lên: "Daniel, Hi Văn mất tích rồi, nhất định là con bé trừng phạt em năm đó không muốn nó, cho nên nó mất tích, ông trời trừng phạt em !"
"Đừng nói nhảm!" Daniel nhanh chóng ngồi bên cạnh Hạ Tuyết, ôm cô vào lòng, sắc mặt nghiêm túc, hôn lên tóc cô, nói: "Mấy ngày nay anh cảm thấy có quá nhiều chuyện xảy ra, cho nên trên đồng hồ đeo tay của con bé, có gắn thiết bị truy tìm!"
Hạ Tuyết và mọi người lập tức đầy mong đợi nhìn Daniel!
Hàn Văn Hạo càng nhìn hắn nhanh chóng nói: "Nhưng hôm nay con bé không mang đồng hồ đeo tay!"
Hai cận vệ của Hi Văn, Mặc Nhã và Hạo Vũ lập tức tiến lên nhìn mọi người nói: "Bởi vì hôm nay là ngày vui, cho nên chúng tôi đem thiết bị truy tìm gắn vào trong vòng cổ!"
"Mau!" Hàn Văn Hạo không nói thêm lời nào, bảo Lý thẩm lập tức mời trưởng cục cảnh sát dẫn người vào đi!
Hạo Vũ và Mặc Nhã lập tức mở Laptop, kích dữ liệu quan trọng, bên trong màn ảnh máy vi tính, xuất hiện một tấm bản đồ, trên bản đồ có một điểm đỏ, quả nhiên đang từ từ di chuyển, Mặc Nhã vui mừng nói: "Tìm được rồi!"
Hạ Tuyết và mọi người lập tức căng thẳng hỏi: "Ở nơi nào?"
"Dọc theo đường cao tốc Đông Hồ chạy thẳng về phía trước!" Mặc Nhã lập tức ngẩng đầu nhìn bọn họ nói!
"Vậy đi tìm! ! Tôi muốn đi tìm con gái tôi! Tôi cũng muốn đi!" Hạ Tuyết khóc đứng lên, ôm một chút hi vọng, muốn xông ra ngoài, nhưng Hàn Văn Hạo lại nhanh chóng nói: "Cô đừng gây thêm phiền toái nữa! Thông báo cảnh sát và hộ vệ, dọc theo điểm đỏ phương hướng của Hi Văn, đi ngược lại phương hướng chính và quay lại mấy con cái đường cái, tìm kiếm dọc theo đường!"
"Tại sao? Không phải chúng ta đã tìm được vị trí rồi sao?" Mộng Hàm ngạc nhiên hỏi.
Sắc mặt Daniel nghiêm túc nói: "Người cướp đi Hi Văn, nhất định là sát thủ! Bọn họ có kế hoạch tinh vi và thực lực, không thể nào không biết trên người Hi Văn cất giấu thiết bị truy tìm, cái này chỉ là một dữ liệu biết con bé còn sống mà thôi! Cho nên chúng ta không thể nào bị này thiết bị truy tìm này đánh lạc hướng!"
Hạ Tuyết ngẩn ngơ, trái tim phịch một tiếng, vỡ vụn ra, mới vừa dâng lên hi vọng nhỏ nhoi, đã bị đả kích tan thành mây khói!
Mặc Nhã và Hạo Vũ lập tức đứng lên, nhìn bọn họ nói: "Chúng tôi hầu hạ Tiểu Chủ Nhân, cũng đã một thời gian, luôn ăn ý với cô ấy, nếu lúc cô ấy xảy ra chuyện, có lẽ chúng tôi sẽ biết, vóc người cô ấy nhỏ nhắn, thật sự tự mình có biện pháp giải cứu, hơn nữa nhất định cô ấy sẽ lợi dụng sự thông minh, khéo léo của mình, lưu lại cho chúng tôi một chút tín hiệu, chuyện này chỉ có chúng tôi mới biết! Chúng tôi sẽ chạy một vòng trong vườn hoa! Tôi tin là Tiểu Chủ Nhân nhất định trước khi lên xe, lưu lại một thứ gì đó !"
Chuyện này, Hàn Văn Hạo đành phải phân phó mọi người đi theo điểm đỏ tìm kiếm, bảo mọi người nói cho Hạo Vũ và Mặc Nhã, nơi Hi Văn xảy ra chuyện lần cuối, hai người bọn họ nhanh chóng cùng với Hứa Mặc và Nhậm Phong vọt ra cửa chính, Hàn Văn Hạo mặt lạnh ngồi trên ghế sa lon, hai tròng mắt nhìn Hạ Tuyết đang dựa sát vào trong ngực Daniel, khóc rống, hắn cắn chặt răng, nhanh chóng nhìn về phía Daniel!
Sắc mặt Daniel cũng trầm trọng nhìn hắn!
Cuối cùng Hàn Văn Hạo quay mặt sang chỗ khác, không lên tiếng!
Hạo Vũ và Mặc Nhã bảo cảnh sát và người giúp việc mở tất cả đèn lên, kiểm tra lại một lần nữa nơi Hi Văn xảy ra chuyện hôm nay, hai người bọn họ dùng Kính Viễn Vọng, từ từ tìm kiếm trên thảm trải sàn, rốt cuộc Mặc Nhã phát hiện nơi một buội hoa, thoáng qua một chút màu sắc, cô lập tức cúi đầu, nhặt lên một cúc áo, khi cô cầm lên cúc áo màu trắng, ngay sau đó trong đầu xuất hiện một hình ảnh, trước khi Hi Văn xảy chuyện, chắc chắn đã giãy giụa, hơn nữa cô bé biết mình sắp sửa bị bắt cóc, cho nên cái tay nhỏ bé nhanh chóng kéo xuống dấu hiệu nào đó trên người của người này, cô bé đi theo phương hướng trên màn hình, lập tức cầm cúc áo, nhanh chóng đứng lên, chạy vào bên trong nhà !
"Tìm được rồi!" Mặc Nhã vọt vào trước.
Mọi người cùng nhau căng thẳng nhìn cô.
Mặc Nhã mặt lạnh đưa cúc áo trong tay nói: "Cúc áo này tìm được ở nơi tiểu chủ nhân xảy ra chuyện! Nếu tình huống này trùng khớp, vậy người này nhất định làm Tiểu Chủ Nhân hôn mê, mới có thể ôm cô lên xe, bởi vì nếu không hôn mê, nhất định Tiểu Chủ Nhân có thể lưu lại rất nhiều đầu mối!"
Hàn Văn Hạo lập tức đứng dậy, cầm lấy cúc áo, giơ dưới ánh đèn, híp mắt nhìn, trong đầu nhanh chóng lưu chuyển hình ảnh, bùng lên sát khí mãnh liệt nói: "Đây là cúc áo nhân viên phục vụ!"
Có ai có thể biết, một đứa bé đối với người mẹ, quan trọng cỡ nào không? Mười tháng mang thai, tân tân khổ khổ sinh nó ra, sau đó nhìn đứa trẻ oa oa ra đời, nhíu khuôn mặt nhỏ nhắn, cái miệng nhỏ kêu la, hai tay nhỏ bé, nắm chặt quả đấm nhỏ, tựa vào trong ngực mẹ, o o ngủ, cứ như vậy, đứa trẻ từng ngày từng ngày lớn lên, sẽ biết ngồi, biết bò, biết đi, biết nói, cha mẹ đều là trông mong, từng ngày từng ngày chờ đợi nó lớn lên, nuôi dưỡng một đứa bé, rốt cuộc phải mất bao nhiêu tâm huyết? Những ai đã từng ôm đứa bé, đêm khuya ngồi bên đèn bàn, vất vả khẽ dỗ giấc ngủ, cũng không bằng khuôn mặt tươi cười của đứa bé, vô cùng quý giá.
Tất cả cha mẹ cũng chỉ có một mục đích, chính là con cái có thể khỏe mạnh, vui vẻ lớn lên, về phần bỏ ra bao nhiêu, cũng đã không hề suy tính nữa rồi.
Hạ Tuyết ôm hình con gái, ngồi trên ghế dựa bên cửa sổ, lộ ra ánh trăng, sâu kín nhìn nơi con gái xảy ra chuyện, trái tim đau buốt, không nhịn được, nhẹ giọng nức nở, nghĩ tới hôm nay khi con gái làm hoa đồng, mặc váy nhỏ màu trắng tiểu thiên sứ, cầm hoa hồng cầu xinh đẹp, từng bước từng bước đi theo sau lưng Hàn Văn Kiệt và Mộng Hàm, vui vẻ mỉm cười đi về phía trước, như công chúa nhỏ vậy, trong lòng của cô lại đau xót, nhớ tới Daniel đã từng ôm Hi Văn lúc 3 tháng tuổi, nhìn hai mắt thật to, nắm tay nhỏ bé của cô bé, vẻ mặt cưng chìu nói: "Hi Văn chúng ta thật xinh đẹp, giống như công chúa nhỏ ——"
Hạ Tuyết nhớ tới những lời này, lại không nhịn được ôm chặt hình con gái, cúi đầu khóc nức nở!
Hàn Văn Hạo ở sát vách phòng, đang đợi tin tức bọn Hi Thần thẩm vấn người, lại nghe tiếng khóc buồn bã của Hạ Tuyết truyền đến, hắn chớp mắt, nắm chặt bút máy, dừng lại việc loại bỏ tên người phục vụ trong danh sách, suy nghĩ một chút, đành phải đứng dậy, vẻ mặt lạnh lùng chậm rãi đi ra ngoài, lúc mở cửa phòng, muốn đi ra ngoài, đã nhìn thấy Daniel tự mình cầm một chén chè hạt sen, đi vào phòng khách sát vách, hắn nhàn nhạt nhìn bóng dáng của Daniel biến mất ở trước cửa phòng, ánh mắt chợt lóe lên.
Daniel đi vào phòng, nhìn Hạ Tuyết một mình ngồi trên ghế dựa, ôm hình con gái, khóc đến đáng thương, tim của hắn đau nhói, rốt cuộc Hạ Tuyết vì con gái bỏ ra bao nhiêu, có lẽ chỉ có hắn rõ ràng nhất, hắn không lên tiếng, chỉ đem chén chè đi qua, đặt một bên, ngồi bên cạnh cô, Hạ Tuyết cũng đã quay đầu, đôi mắt đẫm lệ nhìn chằm chằm Daniel, nghẹn ngào nói: "Anh nói — Đã trễ thế này, con gái ngủ ở chỗ nào? Nó có lạnh không? Có đói bụng hay không, hôm nay cũng vì sợ nó đói bụng, lúc đi tìm nó, mới phát hiện con bé mất tích ——"
Daniel đau lòng nhìn Hạ Tuyết, mặc dù trong lòng cũng đau như dao cắt, nhưng vẫn ôn nhu cười một tiếng, thật lòng nói: "Đứa ngốc, mọi chuyện xảy ra, đều có mục đích đấy! Bọn họ bắt cóc Hi Văn, nhất định là có mục đích, lúc trước ở nơi này, Hi Văn chắc là sẽ không có chuyện! Hơn nữa con gái em thông minh như vậy, còn nhớ không ? PAPA vì huấn luyện cho nó trở thành một cô gái nhỏ mạnh mẽ, đặc biệt để cho con bé tham gia huấn luyện trại hè ở nơi hoang dã, còn tự thân hạ lệnh, cho quan quân nhất định phải đối xử nghiêm khắc vơi nó — Nhiều người bạn nhỏ như vậy, nhưng Hi Văn có thành tích tốt nhất ——"
"Nhưng dù sao con bé chỉ mới năm tuổi ——— Năm tuổi biết cái gì a———" Hạ Tuyết lại đau khóc lên: "Nếu nó hoảng sợ, sẽ làm thế nào ? Nhất định con bé sẽ khóc, nhất định sẽ gọi mẹ, lần trước bởi vì sợ bóng tối, đã khóc một buổi tối rồi, rõ ràng con bé không có cảm giác an toàn, cho nên mới cố làm ra vẻ mạnh mẽ! Em thật sự đáng chết, con bé nói với em, không muốn làm hoa đồng, em lại bắt buộc nó ! Nếu em không bắt buộc nó, có thể bây giờ con bé đã nằm trên giường mình, đội mũ nhỏ, bình yên ngủ rồi ———"
Hai mắt Daniel đột nhiên đỏ lên, ôm lấy thân thể Hạ Tuyết đang run rẩy khóc rống, nhớ tới con gái vì mình và Hạ Tuyết tách ra lúc trước, mím môi đi vào phòng của mình, ngẩng đầu lên, hai mắt to tròn, khéo léo, nói: "PAPA, con có thể làm chút gì cho người?"
Trong lòng dâng lên chua xót, làm cho hai mắt hắn ươn ướt, khẽ hôn lên tóc Hạ Tuyết.
"Daniel———" Hạ Tuyết lại khóc nói: "Nếu như con gái gặp chuyện không may, em cũng không muốn sống nữa, con bé là hạnh phúc cuối cùng trong đời em, mặc kệ em chịu đựng bao nhiêu đau đớn, chỉ cần con gái không có việc gì, em chấp nhận xuống Địa ngục ———"
Daniel ôm chặt Hạ Tuyết, đau lòng nói: "Được rồi, đừng nói nhảm! Con bé sẽ không có chuyện gì ! Em hãy yên tâm đi! Anh nhất định sẽ không để cho nó có chuyện! Con bé sẽ vui vẻ xuất hiện trước mặt của em một lần nữa, anh bảo đảm!"
"Là em có lỗi với nó ——— Là em ———" Hạ Tuyết khóc nói với Daniel, lại rơi lệ nói: "Lúc đầu em kiên trì sinh nó ra, em quá ngây thơ sao? Rốt cuộc em không có cách nào phụ trách cuộc đời của nó, để cho nó vừa sinh ra cũng không có cha, tự cho rằng có thể che nữa bầu trời, nhưng tâm hồn nhỏ bé của nó, thật ra sớm bị tổn thương rồi, thật ra nó vẫn rất cẩn thận sống tốt, nếu như không phải có anh, hai mẹ con em phải làm thế nào? Là em có lỗi với nó, là em ———lúc đầu em không nên quay về đây, em nên quý trọng cuộc sống không dễ dàng có được của hai mẹ con, chia tay và yêu nhau vào lúc này có ích lợi gì? Em chỉ muốn con gái của em ———"
Daniel đau lòng ôm chặt Hạ Tuyết, đột nhiên cười khổ nói: "Đứa ngốc, không nên nói chuyện đã qua, cũng không cần nhấn mạnh "nếu như", tất cả chỉ là duyên phận — Sẽ tốt thôi, tất cả đều sẽ đi qua, tin tưởng anh ——"
Hạ Tuyết không nói gì thêm, chỉ đau lòng nhào vào trong ngực Daniel, nhẹ giọng khóc.
Hàn Văn Hạo tựa vào cạnh cửa, nghe Hạ Tuyết ở bên trong khóc rống, mỗi câu nói, hắn cắn răng, mặc cho bóng tối hành lang che phủ lên nửa bên mặt hắn.
*****
Chiếc xe ôtô vẫn đang trong bóng đêm vọt đi! Cuối cùng dừng lại bên một bờ hồ tối tăm và yên tĩnh, người đàn ông cầm dao nhọn, cúi người xuống, đem dây trói trên hai cổ tay nhỏ bé của Hi Văn cắt ra, rồi nắm lấy con bé đang hôn mê bất tỉnh, trực tiếp ném vào trong bụi cỏ, lạnh lùng ngẩng đầu lên, nhìn Trầm Ngọc Lộ mặc váy dài màu xanh dương, tay cầm thuốc lá, lạnh lùng cười khẽ, nói: "Hôm nay tôi muốn nhìn xem —— Hàn Văn Hạo anh mất con gái, không có con gái, anh có lộ vẻ xúc động hay không ——— Hừ! ! Tôi muốn để cho anh chịu đựng mất đi người yêu mến nhất ! Để cho anh nếm thử một chút cảm giác, sáu năm trước, tôi mất đi thân thể của mình, tình yêu của tôi! Tôi muốn để cho anh cả đời đều ở trong Địa ngục, chịu đựng nổi đau mất đi giọt máu của mình!"
Cô ta nói xong, lạnh lùng vô tình cúi đầu, nhìn thân thể nho nhỏ, vẫn cuốn rúc trong bụi cỏ ướt lạnh, hôn mê, ánh mắt cô ta lóe lên tàn nhẫn, vô tình.
Ca khúc cuối cùng của buổi biểu diễn ca nhạc!
"Mùa hoa anh đào năm ấy,
Em bước vào đời tôi,
Mang theo niềm vui nổi buồn,
Đón nhận tình yêu thương, hưởng thụ sự chăm sóc ——
Em rơi vào ngàn năm luân hồi, tôi rơi vào vạn năm lốc xoáy,
Chúng ta đang múa hát, vươn tay ra, chúng ta đã cách chia, không gian thay đổi ——"
Tĩnh Đồng nghe đến đoạn "Không gian thay đổi", lại nhớ tới bạn trai của mình, trong lòng của cô chợt đau xót, nước mắt lăn xuống, nhưng lúc này, điện thoại di động reo lên, cô nghẹn ngào, cầm điện thoại di động, alô một tiếng, nhưng nghe xong, sắc mặt có chút ngây ngốc, Trác Bách Quân ngồi ở đó, lạnh lùng nhìn cô, quan sát vẻ mặt của cô đỏ lên, hơn nữa, trong hai tròng mắt xinh đẹp lộ ra ý cười.
Trác Bách Quân tuyệt không thích vẻ mặt cô như vậy!
Tĩnh Đồng cúp máy, quay đầu nhìn Trác Bách Quân, nghe giai điệu êm tai trên sân khấu, đột nhiên rất cảm động nói: "Tổng giám, cám ơn anh hôm nay dẫn tôi đi xem biểu diễn ca nhạc! Bạn trai tôi cũng đến đây, hắn nói nghe xong bài hát này, đã quyết định muốn cùng tôi vĩnh viễn ở bên nhau, chúng tôi sẽ kết hôn như đã hẹn ——"
Vẻ mặt của Trác Bách Quân dưới ánh đèn đầy màu sắc của sân khấu chiếu rọi, thay đổi không ngừng, hai mắt mịt mờ.
Tĩnh Đồng thật sự rất cảm động, vươn tay, xúc động ôm lấy Trác Bách Quân, nghẹn ngào nói: "Cám ơn anh, Tổng giám —— Tôi thật sự rất cám ơn anh ——"
Trác Bách Quân lập tức đẩy cô ra, lạnh lùng nói: "Có điện thoại, đừng quấy rầy tôi nghe điện thoại!"
"Ơ —— " Tĩnh Đồng lầu bầu cúi đầu, tròng mắt lấp lánh.
"Ừ —— " Trác Bách Quân nghe thuộc hạ báo cáo, Trầm Ngọc Lộ đã hành động trước, bắt con gái của Hàn Văn Hạo đưa đến bờ hồ, chuẩn bị ném vào trong hồ, hắn nghe xong, hai tròng mắt có chút lạnh lẽo, chớp mắt, thở nhẹ nói: "Nói với Tiểu Như, không nên ký hợp đồng kia !"
Tĩnh Đồng ngạc nhiên cầm điện thoại di động, quay đầu nhìn bộ dáng bình tĩnh của Trác Bách Quân, không nhịn được hỏi: "Tiểu Như muốn ký hợp đồng gì? Trên tay cô ấy có hợp đồng nghệ sĩ phải xử lý sao?"
Trác Bách Quân một tay đẩy mặt của Tĩnh Đồng tránh ra, vẫn lạnh lùng căn dặn: "Hợp đồng cũ chưa hết hạn, không thể ký hợp đồng mới, tôi còn có rất nhiều chuyện cần làm !"
"Dạ!" Thuộc hạ lập tức cúp điện thoại!
Trác Bách Quân bình tĩnh cúp điện thoại xuống, chuẩn bị xem tiếp ca nhạc, nhưng ca khúc cuối cùng đã kết thúc, các fans đam mê ca nhạc không nhịn được rơi lệ, vẫy tay từ biệt, ngay cả Tĩnh Đồng cũng kích động vẫy tay.
"Cô vừa nói cái gì?" Trong tiếng vỗ tay và kêu khóc của người hâm mộ, Trác Bách Quân quay đầu sang, rất bình tĩnh, hỏi.
"Cái gì?" Tĩnh Đồng lập tức quay đầu nhìn Trác Bách Quân, hỏi.
"Cô nói cô muốn cùng ai ở chung một chỗ? Cùng mối tình đầu của cô sao ? người đàn ông đã từng vì tiền đồ, vứt bỏ cô ?" Trác bách có chút không tin được, khôi phục nét mặt tà mị, nhạo báng, nhìn Tĩnh Đồng hỏi.
"Đúng vậy —— Hắn đã suy nghĩ lại, đó không phải là rất tốt sao?" Tĩnh Đồng sốt ruột nói với Trác Bách Quân !
"Tốt! ! Rất tốt! ! Vậy cô ở chỗ này, xem hết buổi biểu diễn ca nhạc đi! ! Chờ đàn ông của cô đi chơi với cô đi! Đừng đi theo tôi!" Tâm tình của Trác Bách Quân không tốt, đứng lên, Tĩnh Đồng muốn kéo tay, nhưng hắn lại vung ra, bỏ đi ra ngoài, ngay sau đó, hai tròng mắt ánh lạnh nổ tung, cầm điện thoại di động lên, lập tức bấm số điện thoại của Trầm Ngọc Lộ!
"Kế tiếp chúng ta nên làm như thế nào?" Người đàn ông cầm con dao nhọn, đến gần Hi Văn, nói với Trầm Ngọc Lộ: "Lúc nảy Trác tiên sinh gọi điện thoại cho thuộc hạ, bảo phải dừng lại tất cả hành động!"
"Hừ! Bây giờ hắn còn có thời gian để ý tới những chuyện này sao ? Hắn chỉ lo nghĩ đến tình yêu nam nữ! Còn nói cùng chúng ta hành động sao ? Đàn ông, người nào cũng không tin được ! ! Bây giờ, tôi nhất định phải liếm máu tanh! ! Tôi đã lên kế hoạch sáu năm rồi ! ! Tôi đã thù hận sáu năm rồi, tôi đã chờ đợi thời khắc này! Tôi rất khát vọng bộ dáng điên cuồng của Hàn Văn Hạo! ! Các người cũng không biết, hắn giống như ma quỷ! Dường như vĩnh viễn hắn sẽ không điên cuồng! ! Tôi rất khát vọng hắn điên cuồng! Giết cho tôi!"
Trên mặt Trầm Ngọc Lộ, thoáng co giật như vui vẻ, hai tròng mắt phát ra ánh sáng ma quái.
Người đàn ông vừa nghe xong, ánh mắt tàn nhẫn chợt lóe lên, liền cầm con dao nhọn, nhanh chóng xoay tròn, bước thẳng xuống xe, đạp mặt cỏ ẩm ướt, đi tới trước mặt của Hi Văn, nhìn thân thể cuộn rút trong bóng tối, dao găm chợt lóe sáng chuẩn bị cắm xuống, lúc này điện thoại di động vang lên, sắc mặt của Trầm Ngọc Lộ lạnh lẽo, cầm điện thoại lên, còn chưa đáp lời, giọng nói đầy giận dữ của Trác Bách Quân truyền đến: "Cô nổi điên cái gì! Ai cho cô một mình hành động? Ai ra lệnh cho cô ?"
Trầm Ngọc Lộ tuyệt không khách khí, cười nhạo nói: "Ai ra lệnh cho tôi? Đương nhiên là anh chứ ai!"
"Tôi?" Trác Bách Quân đi ra cửa chính sân vận động, giọng nói tàn nhẫn kéo dài hỏi: "Tôi ra lệnh cho cô lúc nào ?"
Trầm Ngọc Lộ tức giận nói: "Anh và thư ký nhỏ kia ra lệnh cho tôi đó ! !"
Sắc mặt Trác Bách Quân lạnh lẽo, cắn chặt răng, cười tà ác, giễu cợt: "À —— Thì ra là cô ghen sao ? Nói sớm đi—— lúc này, tôi không có thời gian, chơi trò tình yêu nam nữ với cô ! ! Trong lòng của tôi có kế hoạch gì, cô hiểu không? Lần này bắt cóc, cô có biết tôi đã sắp đặt kế hoạch bao lâu, cô hành động quá sớm, đã khiến Hàn Văn Hạo tập trung điều tra chúng ta! Cô quá khinh thường Hàn Văn Hạo rồi !"
Trầm Ngọc Lộ lớn tiếng nói: "Tôi chỉ biết, tôi muốn con gái của hắn chết! !"
Trác Bách Quân nhanh chóng quay đầu lại, xác nhận sau lưng không có người, mới gầm nhẹ ra: "Trầm Ngọc Lộ! ! Chỉ dựa vào sự tức giận của cô, mà có thể làm hư chuyện lớn của tôi! Tôi đã nói với cô, Hàn Văn Hạo cắn nuốt bao nhiêu linh hồn? Tại sao hắn tàn nhẫn và thông minh? Cô bắt cóc con gái của hắn quá sớm, cô có biết sẽ có hậu quả gì không ?"
"Còn có hậu quả gì ? Hậu quả lớn nhất chính là hắn sẽ điên cuồng!" Trầm Ngọc Lộ không nhịn được cười to.
Đôi mắt Trác Bách Quân lộ ra tơ máu, tức giận nhanh chóng nói: "Cũng bởi vì cô hành động quá sớm, chỉ trong vòng hai giờ, hắn đã phái người ở Nhật Bản, Thái Lan và Philippines nắm bắt 15 đường khẩu của gia tộc Yamamoto chúng ta! ! Chỉ cần con gái của hắn có chuyện, hắn sẽ khiến cho gần ngàn người trở thành vong hồn! !"
Trầm Ngọc Lộ trừng mắt, lòng bàn tay mềm nhũn! !
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro