Phần 88
Hàn Văn Hạo lạnh lùng ngồi trước bàn đọc sách, bình tĩnh nhìn bên trong màn hình máy vi tính, thủ hạ của mình cầm súng máy, giữ chặt tất cả đám người đang quỳ trên mặt đất, không một chút thương tiếc.
Hi Thần cũng nhìn màn hình, sau đó nói: "Đúng là bọn họ sao?"
Hai tròng mắt Hàn Văn Hạo vẫn bình tĩnh như nước, tất cả người quen biết hắn, cũng biết, loại ánh mắt này hoàn toàn là ánh mắt giết người, hắn vẫn lạnh lùng nhìn bên trong màn hình, đám người quỳ trên mặt đất, vẻ mặt bị hoảng sợ phát run, không biết số phận của bọn họ, tất cả cùng chung một ý niệm ——
Vào lúc này, đột nhiên Hứa Mặc và Nhậm Phong vọt vào phòng, nhìn Hàn Văn Hạo nói: "Hạ tiểu thư —— Llúc nảy đi ra ngoài tìm con gái, vì bi thương quá độ, nên ngất xỉu rồi !"
"Kệ cô ấy !" Hàn Văn Hạo lạnh lùng nói xong, vẫn bình tĩnh nhìn người trong màn hình, nói: "Mặc kệ sự thật thế nào, chỉ cần con gái của tôi có chuyện gì! Tôi muốn bọn người ở Nhật Bản, tất cả trở thành vong hồn!"
Daniel ngồi một mình ở khác thư phòng, nghe Mặc Nhã và Hạo Vũ báo cáo buổi làm việc với cảnh sát, máy theo dõi Hi Văn biến mất, vị trí tìm được lại là một siêu thị, chắc chắn bí mật trong đó bị phát hiện, nên làm rối loạn mục tiêu, hắn không lên tiếng, lại nghe Sophie báo cáo tình hình mới nhất liên quan đến việc Hàn Văn Hạo ép buộc gần ngàn người gia tộc Yamamoto, ánh mắt bình tĩnh của hắn lóe lên một cái, mới nói: "Điều tra gia tộc Yamamoto có qua lại với bất luận kẻ nào không, hoặc từng có liên hệ với ai hay không!"
"Ngài nghi ngờ là ——" Sophie ngạc nhiên hỏi.
Daniel đứng lên, nhìn mưa bay ngoài cửa sổ, nói: "Nếu chỉ là cạnh tranh buôn bán, tự nhiên sẽ chọn lựa thủ đoạn buôn bán, nhưng bọn họ bắt cóc Hi Văn, là sớm có dự mưu, cái này chứng minh, có thể không nhất định chỉ là cạnh tranh buôn bán, bởi vì đã rất lâu rồi, căn bản bọn họ cũng không đưa ra bất kỳ điều kiện gì với tôi, dường như đây là một chuyện trả thù ——"
Sophie nghe xong, vô cùng hoảng sợ nói: "Vậy Hi Văn tiểu thư —— Không phải rất nguy hiểm sao ?"
Ánh mắt Daniel chợt lóe, xoay người nói với Sophie: "Lập tức gọi điện thoại cho Trưởng cục cảnh sát, bảo cảnh sát dừng lại lùng bắt! Bí mật phái ra quân đội, ngầm tìm kiếm, hiện tại chúng ta không muốn toàn lực chống lại bọn họ, mà là muốn giữ mạng của Hi Văn".
Trong lòng của Sophie run lên, biết hắn như vậy nói, lần này có thể Hi Văn sẽ dữ nhiều lành ít, cô vội vã vươn tay, run run cầm điện thoại lên, gọi cho Trưởng cục cảnh sát!
Hàn Văn Hạo biết, con gái của hắn có thể bí mật bị giết đi, trên khuôn mặt co quắp đáng sợ, lập tức đánh đòn phủ đầu, nói: "Đem bọn người đường khẩu Thái Lan, giết hết cho tôi!"
"Dạ!" Hi Thần lập tức cầm điện thoại lên!
Trong căn phòng bí mật!
Trác Bách Quân và Trầm Ngọc Lộ ngồi trước máy vi tính, nhìn Yamamoto Ichirou (Sơn Bổn Nhất Lang) ngồi trước máy vi tính, lạnh lùng nói: "15 phút trước, Hàn Văn Hạo đã giết 11 người đường khẩu ở Thái Lan của chúng ta!"
Ánh mắt Trác Bách Quân lóe lên mãnh liệt!
Trầm Ngọc Lộ không dám lên tiếng, chỉ căng thẳng cúi đầu.
"Hắn đang uy hiếp ta! Thật là một người lòng dạ tàn nhẫn, hung ác gấp trăm lần so với cha của hắn! Thà giết lầm, không bỏ sót! Hôm nay, ta chân chính thấy được bản lãnh của hắn!" Yamamoto Ichirou lạnh lùng mở miệng.
"Tiếp theo, chúng ta nên làm gì? Tất cả kế hoạch của chúng ta, phải thay đổi sao?" Trác Bách Quân lập tức ngẩng đầu nhìn Yamamoto Ichirou, trong thân thể của hắn, dâng lên nhiệt huyết, thật ra hắn cũng muốn trả thù đã lâu!
"Không! ! Nếu như hắn bắt tay với Daniel, Yamamoto gia tộc, trong nháy mắt có thể bị bọn họ san thành bình địa! Chuyện đến nước này, ta chỉ có thể ra mặt thôi ——" Yamamoto Ichirou đối mặt màn hình, giống như tráng sĩ ra đi không trở về, nói.
Trác Bách Quân và Trầm Ngọc Lộ hoảng sợ nhìn Yamamoto Ichirou trong màn hình máy vi tính ——"Cha! !"
"Bách Quân —— Cha có cảm giác chuyện này có thể sẽ sớm bùng nổ, đem 10 tỷ tiền bạc từ các nơi trên thế giới, chuyển vào trong tài khoản của con, nếu lần này cha có gì bất trắc, con nhất định phải thay ta báo thù cho mẹ con!" Yamamoto Ichirou nhìn màn hình nói!
"Cha! ! Chuyện còn chưa đến nước đó! Chúng ta bàn bạc kỹ hơn!" Hai tròng mắt Trác Bách Quân đỏ thắm, nói!
Yamamoto Ichirou cắn chặt răng, ngẩng mặt lên nói: "Tính mạng của mấy ngàn người Yamamoto, không thể hủy ở trong tay của ta! Tự nhiên cha phải thay con gánh vác, lần này nhận tội bắt cóc! Có thể làm cho bọn họ không điều tra được con! Nhớ kỹ, thân phận của con và Ngọc Lộ, ngàn vạn lần không được nổi lên nước mặt! ! Sau khi cha chết, hãy chôn cất cha dưới tàng hoa anh đào! Để cho cha và mẹ con, ở trên thiên đường được thanh thản ——"
"Cha ——" Trác Bách Quân lo lắng nhìn cha.
Trầm Ngọc Lộ cũng đau lòng nói: "Chủ nhân! Vậy —— Con gái của hắn làm thế nào? Có lẽ chúng ta nên thả con bé ra, cứu mạng mọi người ?"
"Thả sao ?" Yamamoto Ichirou tàn nhẫn nói: "Chỉ cần ta có gì bất trắc, ngay lập tức đem con bé đó giết cho ta, báo thù cho ta! ! Bây giờ ta và hắn làm một lần Ngọc đá đều vỡ!"
Sáng sớm.
Bầu trời âm u kéo dài, sương mù trắng tràn ngập đáng sợ, màn sương bao quanh mọi thứ, không tan đi!
Trong một căn phòng tối ở một nơi nào đó, truyền đến tiếng của vài người đàn ông, chơi đánh bài, hút thuốc lá, nước dọc theo mái nhà nhỏ giọt xuống!
Có một người đàn ông, "phịch" một tiếng, mở cửa, ngậm điếu thuốc, nhìn mọi thứ xung quanh, sau đó đi vào nhà, liếc một thân hình nhỏ nhỏ bị dây thừng lớn buộc chặt nằm trên đất ướt đẫm, lại đi trở về trên bàn, tiếp tục đánh tú lơ khơ.
Hi Văn nằm trên mặt đất ướt đẫm, sắc mặt tái nhợt, đôi môi khô rách, trán rách ra máu vết, mắt to sắc bén nhìn chằm chằm những ông chú trước mặt đang tụm lại nơi đó đánh tú lơ khơ, cô bé bình tĩnh dựa theo phương pháp mà huấn luyện viên dạy cho mình, vừa nhìn chằm chằm những ông chú xấu xa, vừa làm cho sợi dây thừng quấn chặt trong tay mình, ngấm vào vũng nước sau lưng, để cho dây thừng lớn mềm đi, nhớ đến hướng sợi dây ngày hôm qua, ông chú đó trói chặt mình, ngón tay út nhẹ nhàng chuyển động.
Người đàn ông lúc nảy bước ra ngoài, chợt cảm thấy sau lưng rét căm căm, lập tức quay đầu, quả nhiên nhìn thấy con bé chết tiệt kia trên đất, đang trợn to hai mắt, nhìn mình thật đáng sợ, mặt của hắn giận dữ, phun tàn thuốc ra, nói: "Mẹ kiếp! Lão tử nói tại sao sau lưng lại rét căm căm, thì ra là con bé chết tiệt đã tỉnh! !"
Hắn vừa nói xong, liền đứng lên, đi tới Hi Văn, đưa giày da lên, hướng trên khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại của cô né, đạp xuống một cái!
"Ưmh ——" Hi Văn rên lên một tiếng, cảm giác khuôn mặt nhỏ nhắn của mình bị vỡ ra đau nhức, hai mắt đỏ thắm, cắn răng nhớ đến lời huấn luyện viên nói, sinh tồn nơi hoang dã, nhớ kỹ phải giữ vững thể lực, thể lực là yếu tố đầu tiên để các cháu sinh tồn! Cô bé mặc cho người xấu đạp mạnh trên mặt của mình, máu chảy ra khỏi khóe miệng, cô bé cũng ngừng thở, không lên tiếng, nhưng nước mắt vẫn không có biện pháp ngăn lại, lăn xuống !
"Con bé chết tiệt kia! ! Chờ lát nữa, tao sẽ đập chết mày, ném trong hồ làm mồi cho cá!" Người đàn ông kia trừng mắt nhìn cô bé, nói cho hả giận !
Hi Văn nuốt cổ họng khát khô, nhưng không há mồm ra thở dốc, kêu đau, chỉ phun máu và nước miếng ra mặt đất, biết mình đang ở bên bờ hồ, cô bé vừa chịu đựng khuôn mặt bị đạp đau đớn, đôi mắt to vừa nhìn chằm chằm, muốn ngẩng đầu lên nhìn hoàn cảnh xung quanh, người đàn ông kia ngồi xuống, nhìn đôi mắt to của Hi Văn âm thầm xoay chuyển, hắn tức giận đi đến trước mặt của Hi Văn, túm lấy cả thân thể nhỏ, hung hăng xáng một bạt tai trên mặt của cô bé! !
"Chát ——" một tiếng thật lớn vang lên, cả thân thể nhỏ bé của Hi Văn bị đánh nghiêng qua một bên, cái trán đụng vào tường, máu tươi trên trán và bên khóe miệng lại chảy xuống, nhưng đang lúc ngẩng đầu lên, nhìn thấy bên cạnh cái bàn nhỏ, để một lon coca đã mở! Cô bé lập tức ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm ông chú xấu xa kêu to: "Chú dám đánh tôi! Tôi sẽ nói cho cha tôi tìm đến chú, đánh chết chú! Đánh chết chú! !"
Người đàn ông kia giận dữ, trừng mắt, quát to một tiếng: "Còn dám mạnh miệng với tao sao ?"
Hắn lập tức vươn tay, tức giận vung tay lên, hung hung quăng một bạt tai trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Hi Văn! Hi Văn quát to một tiếng, cả người ngã về phía bên cạnh bàn, đụng cái lon coca, rớt xuống, vừa khéo rơi xuống sau lưng mình, cô bé thở phì phò, không lên tiếng, ngã trên mặt đất, dứt khoát không lên tiếng, chỉ khịt mũi hả giận, không thèm nhìn ông chú đó! !
"Tao xem mày còn mạnh miệng không! ! Hừ! ! Đợi lát nữa, nhận được mệnh lệnh, xem mày còn dám trừng tao không !" Người đàn ông kia lại đi trở về, tiếp tục đánh bài.
Hi Văn nhìn bọn họ, nuốt cổ họng khát khô, ngậm chặt miệng, không để cho mình chảy máu, lại len lén đưa một đôi tay nhỏ bé bị trói, từ từ di chuyển ngón tay, đụng cái lon coca đó, từ từ xoay tròn phương hướng của nó, cho đến khi đụng phải móc kéo của cái lon, cô bé lập tức mím chặc miệng nhỏ, nhíu mày, dùng ngón tay trỏ xoáy vào trong cái móc, kéo cái móc ra ngoài, khi cái móc lọt trong tay của mình, cô bé chờ người xấu trước mặt không chú ý, xê dịch thân thể, trở lại vũng nước, đem đôi tay nhỏ bé đầy vết thương và máu tươi bị dây thừng lớn trói chặt, ngâm vào trong nước ——
Daniel ngồi trước màn hình máy vi tính, biết mấy phút nữa, Hàn Văn Hạo sắp sửa cùng Yamamoto Ichirou đàm phán, vào lúc này, hắn phải mau chóng tìm được vị trí của Hi Văn, nếu không, nhất định dữ nhiều lành ít, nhưng hôm nay dù lùng kiếm khắp thành phố thế nào, cũng hoàn toàn không có kết quả, hắn lo lắng bóp chặt trán, chuyển sang màn hình máy vi tính, thấy Hàn Văn Hạo vẫn cũng ngồi trước máy vi tính không nhúc nhích, vẻ mặt bình tĩnh, hắn nhìn chòng chọc người đàn ông này! !
Hứa Mặc và Nhậm Phong theo Hạo Vũ và Mặc Nhã, tất cả đi dọc theo con đường dưới chân núi chạy nhanh về phía trước, vừa chạy, vừa tìm kiếm những manh mối khả nghi, nhưng khi Nhậm Phong lái xe chạy qua một lão nông và một đứa bé trai đang gánh củi thì hắn đột nhiên thắng gấp xe lại ! ! !
Hứa Mặc quay đầu, nhìn Nhậm Phong hỏi: "Thế nào?"
Nhậm Phong nắm chặt tay lái, nhìn về phía con đường lớn đầy sương mù, nói: "Anh có nghe không?"
"Nghe cái gì?" Hứa Mặc ngạc nhiên nhìn về phía Nhậm Phong.
Nhậm Phong lập tức quay đầu, căng thẳng nhìn Hứa Mặc nói: "Bài hát đó ——"
"Cái gì?" Hứa Mặc cau mày, nhìn Nhậm Phong, ngạc nhiên nói: "Lúc này anh còn nói đến bài hát à?"
Nhậm Phong không có để ý đến hắn, mà lập tức đi xuống xe, sải bước đi tới lão nông, lúc hắn và Hứa Mặc càng đi tới gần, liền nghe đứa bé trai, vừa phe phẩy nhánh cây vừa hát: "Trong ao sen, từng đóa hoa sen nở rộ, hoa sen hồng, hoa sen trắng, từng đóa hoa vô cùng tinh khiết ——"
Nhậm Phong và Hứa Mặc lập tức liếc mắt nhìn nhau, nhanh chóng đi tới trước mặt của ông lão nông kia và bé trai, nói: "Người bạn nhỏ, bài hát này, ai dạy cho cháu ?"
Bé trai kia bị hoảng sợ, ông lão nhanh chóng kéo đứa cháu đến phía sau lưng, mới nhìn hai người đàn ông, cao gần 1,80 m nói: "Đây là bài ca dao miền núi của chúng tôi, ai cũng biết hát! Đúng thật là như thế a!"
Nhậm Phong và Hứa Mặc nghe xong, có chút thất vọng đứng dậy, bất đắc dĩ nói thêm một câu: "Tại sao lại là bài hát ấy ?"
"Sáng nay lúc đi qua một căn nhà, nghe được —— Cho nên cháu của tôi hát theo ——" Ông lão đột nhiên nói một câu!
Nhậm Phong và Hứa Mặc vui mừng ngẩng đầu lên, nhìn ông ta!
"Chúng ta muốn đối phó là cả nhà họ Hàn! Lần này, nếu như sự tình bại lộ, sẽ dùng kế diệt trừ Hàn Văn Hạo trước tiên! Chỉ cần Hàn Văn Hạo vừa chết, nhà họ Hàn rất nhanh sẽ giải tán!"
Câu nói kinh khủng, tàn nhẫn kia, sâu kín vang dội cả trong căn phòng bí mật!
Hai người Trác Bách Quân và Trầm Ngọc Lộ đột nhiên trầm mặc, rất trầm mặc, rất trầm mặc.
Hàn Văn Hạo mặt lạnh nhanh chóng đứng dậy, cài xong cúc áo âu phục, nhanh chóng lên lầu, đi qua gian phòng Hạ Tuyết nghỉ ngơi, nhìn cũng không nhìn, đi thẳng vào thư phòng của mình, nhìn phòng khách của mình, đã đặt một màn hình máy vi tính thật lớn, hắn không lên tiếng, bình tĩnh ngồi trên ghế sa lon, liếc mắt nhìn thấy video online truyền tới là Yamamoto Ichirou, mặc ki-mô-nô màu đen, cũng mặt lạnh ngồi trên ghế sa lon, mặt quay về phía mình.
Daniel ngồi ở một trên ghế sa lon khác, cũng không xuất hiện trước màn hình.
"Hàn Tổng Tài, hôm qua trong một đêm ngắn ngủn, đã giết chết 11 người đường khẩu của Yamamoto ở Thái Lan, còn dùng súng ép buộc một số người ở ba quốc gia, chuẩn bị để cho bọn họ trở thành vong hồn dưới họng súng, đây là ý muốn thế nào ?" Yamamoto Ichirou lạnh lùng nhìn Hàn Văn Hạo hỏi.
Hàn Văn Hạo bình tĩnh nhìn Yamamoto Ichirou trong màn hình bình tĩnh dùng tiếng trung nói rất lưu loát, hắn trầm giọng nói: "Mấy ngày nay, tôi và Daniel Tổng Tài bí mật điều tra hướng đi tài chính của các đại cổ đông, phát hiện có 30 nguồn tài chính khổng lồ, dĩ nhiên là từ gia tộc Yamamoto của ông chuyển tới, hơn nữa còn từ các nơi trên thế giới chuyển đến, thậm chí, chính xác lúc xuất hiện sự kiện CD vợ trước của tôi, thị trường chứng khoán tụt dốc mạnh thì các người nhanh chóng ra tay, thu mua không ít cổ phần của công ty Hàn thị tôi, sau khi chuyện giải quyết xong, nguồn lợi trong tay ông bành trướng không ít, tôi không thể không nghi ngờ —— Tất cả mọi chuyện xảy ra cũng quá trùng hợp đi, đáng lẽ, kế hoạch của các người chuẩn bị một hòn đá hạ hai con chim, mượn cơ hội khích bác quan hệ hai nhà chúng tôi, thấy chuyện không có kết quả, lại ra quyết định như vậy, tự cho rằng thần không biết, quỷ không biết, nhưng lưới trời tuy thưa, nhưng khó lọt, nếu làm chuyện gì, muốn người khác không biết, vậy cũng chỉ có thể là quỷ thôi !"
Hắn vừa nói xong, thuộc hạ của Yamamoto Ichirou nhanh chóng đi tới báo cáo, nói 5 phút trước, Hàn Văn Hạo lại giết một đường khẩu Nhật Bản!
Yamamoto Ichirou lập tức ngẩng đầu nhìn Hàn Văn Hạo, trên mặt lộ ra co quắp nụ cười lạnh lùng, nhìn hắn nói: "Nghe nói Hàn Tổng Tài làm việc mạnh mẽ có tiếng, thủ đoạn tàn nhẫn, hôm nay xem ra, quả nhiên không sai, mặc dù Yamamoto tôi không muốn lấy trứng chọi với đá, nhưng hôm nay cậu đàm phán không có kết quả, liền ngông cuồng giết người của tôi, thì đừng trách tôi không khách khí!"
Hai tròng mắt Hàn Văn Hạo như con báo, lạnh lùng nhìn Yamamoto Ichirou, nói: "Vẫn đàm phán? Giết chết nhiều người của ông như vậy, ông vẫn kềm chế bất động, cái này đã nói rõ rất nhiều vấn đề, từ trước đến giờ, Hàn Văn Hạo tôi thủ đoạn sắc bén, thiếu nợ rất nhiều vong hồn, tôi biết rõ, chẳng qua, nếu ông có bất kỳ chuyện, cũng nên tìm Hàn Văn Hạo tôi, không liên quan đến con gái của tôi! ! Nhưng nếu ông dám động đến một sợi tóc của con gái tôi, tôi đưa tất cả linh hồn của gia tộc Yamamoto ông, bái tế con gái của tôi! !"
Yamamoto Ichirou lập tức nhìn Hàn Văn Hạo nhanh chóng: "Ba năm trước đây, người của cậu ở Nhật Bản thu mua nhiều đường khẩu Yamamoto tôi, rồi tiến hành giao dịch phi pháp, ép buộc 3 gia tộc chúng tôi trồi lên mặt nước, kiếm sống bằng con đường khác, hôm nay, Yamamoto tôi nhờ phúc của cậu, không thể tiêu tan dưới tay của cậu, chết không toàn thây, thù này tôi nhất định phải báo!"
Daniel trầm mặc nghe xong, cuối cùng ngẩng đầu lên, nhìn người nọ trong màn hình.
Sắc mặt của Hàn Văn Hạo nhíu lại, trong đầu có số liệu thoáng qua, quả thật gia tộc Yamamoto có một bộ phận tiền bạc, ba năm trước đây chảy vào công ty mình!
"Hôm nay sự tình bại lộ! Tôi cũng không cần giấu giếm! Chỉ cần Hàn Văn Hạo cậu rút lui thế lực ngầm ở Nhật Bản! Tôi sẽ bảo đảm an toàn cho con gái cậu!" Yamamoto Ichirou nhìn Hàn Văn Hạo nhanh chóng nói.
Hàn Văn Hạo liếc mắt, nhìn Yamamoto Ichirou, chậm rãi nói: "Ông đang uy hiếp tôi?"
"Chúng ta lăn lộn nhiều năm trên giang hồ, dựa vào giết người đoạt lại giang sơn, điểm này nhất định Hàn Tổng Tài không xa lạ gì! ! Chỉ cần cậu dẫn người rút lui ra khỏi Đại Nhật Bản! Tôi sẽ nói cho cậu biết chỗ che giấu con gái cậu! Tôi tự biết mệnh không còn bao lâu, sẽ ở trước mặt của cậu, tự quyết!" Yamamoto Ichirou nhanh chóng nói!
Hàn Văn Hạo nhàn nhạt nhìn Yamamoto Ichirou ôm một lòng muốn chết, đột nhiên cười lạnh hỏi: "Ông muốn, không chỉ như vậy chứ?"
Yamamoto Ichirou lộ ra vẻ mặt tàn nhẫn nói: "Hàn Tổng Tài đã từng giết chết nhiều anh em của tôi như vậy, nếu muốn cứu con gái, tự nhiên phải tự mình đến! ! Nếu như điều kiện này, có kết quả, vậy thì Yamamoto tôi may mắn cứu được tính mạng của các anh em, nếu không thể, con dân đại Nhật Bản chúng tôi, tự nhiên cũng là người không sợ chết! Từ lúc chúng tôi vừa ra đời, đã đem linh hồn của mình, chôn dưới gốc cây hoa anh đào rồi !"
Daniel hơi căng thẳng nhìn Hàn Văn Hạo! !
Hàn Văn Hạo lạnh lùng không do dự, mở miệng nói: "Tốt!"
Yamamoto Ichirou lạnh lùng mở miệng nói: "Hàn Tổng Tài, hiện tại trên tay tôi chỉ có một lợi thế, là con gái của cậu! Tốt nhất cậu không nên vọng động —— Tôi chỉ có thể đồng ý với cậu, bây giờ không động đến con gái của cậu ——"
Hàn Văn Hạo không lên tiếng, hai mắt lạnh lùng chớp một cái, hiểu ý của ông ta, một mạng đổi một mạng!
"Con gái của tôi ở đâu?" Hàn Văn Hạo lạnh lùng nhìn Yamamoto Ichirou hỏi.
"Xin mời Hàn Tổng Tài, phái người rút lui khỏi Đại Nhật Bản tôi trước đi!" Yamamoto Ichirou tắt video!
Daniel nhanh chóng đứng lên, đi tới trước mặt của Hàn Văn Hạo, nặng nề nhanh chóng nói: "Anh không thể đi! ! Rõ ràng, ông ta muốn lấy mạng của anh để đổi Hi Văn! Kết quả cuối cùng, hai người đều phải chết! !"
Hàn Văn Hạo khẽ mỉm cười ngẩng đầu nhìn Daniel nói: "Từ tối hôm qua đến bây giờ, tôi từng giây từng phút, không ngừng loại bỏ bất cứ khả năng gì Hi Văn gặp chuyện không may, hôm nay biết con bé không có việc gì, cũng đã là chuyện may mắn rồi! thủ đoạn người Nhật Bản tàn nhẫn, khiêu chiến với Hàn Văn Hạo tôi, chỉ có hơn chứ không kém, cái gọi là sự nghiệp giang sơn, cũng không bằng một nụ cười trân quý của con gái tôi, tôi buông tha tất cả, bao gồm bản thân mình, cũng không đáng nói. Chỉ cần con gái không có gì là tốt! ! Chẳng qua, lần này một mình đi cứu con gái của tôi, nếu như có chuyện gì bất trắc, Hạ Tuyết và Hi Văn, phải nhờ đến anh rồi !"
"Hàn Tổng Tài!" Daniel trầm trọng gọi hắn!
Hàn Văn Hạo nhàn nhạt nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh nắng ban mai chậm rãi bay lên, hai mắt xẹt qua một tia mất mát, có lẽ có một vài lời, muốn cùng những người thân yêu cáo biệt, nhưng cuối cùng vẫn phải tránh để bọn họ lo lắng, mà đành phải ẩn nhẫn trong lòng, trách nhiệm nặng nề nhiều năm qua, đã sớm nuôi dưỡng thành cá tính gánh chịu tất cả, hắn biết vì người nhà bỏ ra, cuối cùng có một ngày, có thể sẽ tan thành tro bụi, nhưng vẫn không để ý.
"Tổng Tài —— Anh không nên đi —— Chúng ta tìm thêm biện pháp —— " Tả An Na bật khóc.
Hàn Văn Hạo cắn chặt răng, lại nhìn Daniel, trầm trọng nói: "Đợi lát nữa —— tôi đi ra khỏi phòng này, mặc kệ chúng tôi có trở về, hay linh hồn trở về trước, không cần nói cho bất kỳ ai, tôi xảy ra chuyện gì!"
Daniel vẫn trầm trọng nhìn hắn, hai mắt cũng xẹt qua một tia đỏ thắm!
Hàn Văn Hạo nhìn chặt hắn!
Daniel chăm chú nhìn hắn thật lâu, thật lâu, rốt cuộc đành phải bất đắc dĩ gật đầu.
Hàn Văn Hạo yên tâm, ánh mắt chợt lóe, ngẩng đầu lên, tự mình mở cửa phòng, đi ra ngoài, liếc mắt liền thấy rất nhiều người nhà và Hạ Tuyết ngồi bên cạnh rơi lệ, đang căng thẳng nhìn mình, hắn không lên tiếng, chỉ muốn sớm tranh thủ thời gian cứu con gái, không kịp cáo biệt cùng mọi người nên mặt lạnh rời đi.
"Anh cả—— " Hàn Văn Vũ và Hàn Văn Kiệt cùng nhìn theo bóng lưng cao lớn của anh trai, lo lắng gọi! !
Trong lòng của Hạ Tuyết không khỏi đau nhói, cũng lo lắng nhìn hắn.
Hàn Văn Hạo cũng không quay đầu lại, biến mất ở cuối hành lang, chỉ có Daniel đứng ở bên cửa, cúi đầu, sắc mặt nặng nề, không nói lời nào.
Hàn Văn Hạo nhanh chóng đi ra sân nhà họ Hàn, ngay sau đó, điện thoại di động vang lên, hắn nhanh chóng cầm điện thoại di động, nghe điện thoại —— "Ừm!"
Hứa Mặc và Nhậm Phong nhanh chóng chạy vào rừng núi, gọi điện thoại cho Hàn Văn Hạo nói: "Chúng tôi ở gần đỉnh núi, phát hiện ra dấu hiệu khả nghi liên quan với Hi Văn tiểu thư!"
Hàn Văn Hạo lập tức dừng lại, mặt ngẩng mặt lên, nhanh chóng nói: "Ở nơi nào?"
Hứa Mặc nhanh chóng nói địa điểm, ánh mắt Hàn Văn Hạo lóe lên, lập tức ngồi lên xe, nhanh chóng lái xe, phóng thẳng ra bên ngoài, hắn vừa nắm chặt tay lái, vừa căn dặn hai người bọn họ, nói: "Nghe cho kỹ, tôi đã cùng Yamamoto Ichirou làm giao dịch! Hắn muốn tôi đích thân đi dẫn Hi Văn, nhưng hắn cần chính là mạng của tôi, cũng không thể liên lụy mạng của Hi Văn !"
Hứa Mặc lập tức dừng bước lại, hai mắt phát ra sát khí nói: "Muốn mạng của Hàn tiên mạng sao ?"
Hàn Văn Hạo nhanh chóng lái xe, lao xuống đường núi, xông qua từng đèn đỏ nói: "Mặc kệ tánh mạng của tôi thế nào, mặc kệ sau đó sẽ xảy ra chuyện gì, nhiệm vụ quan trọng nhất của các người là bảo vệ Hi Văn an toàn! ! Mắt nhìn thấy những thứ khác, đều không liên quan các người! Nhanh chóng tranh thủ thời gian chúng ta rút lui ra khỏi thời gian, tìm ra Hi Văn! ! Đây là mệnh lệnh cuối cùng tôi cho các người !"
Ánh mắt Hứa Mặc đau lòng, nhanh chóng chợt lóe, nhưng vẫn nặng nề gật đầu!
Hàn Văn Hạo nhanh chóng căn dặn: "Hôm nay bọn họ mang Hi Văn làm lợi thế trao đổi với tôi, trước khi tôi chưa chết, Hi Văn cũng sẽ không xảy ra chuyện gì, nhưng để tránh kinh động nhiều người, đề phòng bọn họ giết con tin! Thông báo mọi người cẩn thận tiếp cận! Mặc Nhã và Hạo Vũ là người hiểu Hi Văn nhất, lập tức thông báo bọn họ phối hợp với các người!"
"Dạ!" Hứa Mặc lập tức cúp điện thoại, đi theo Hàn Văn Hạo nhiều năm, tự nhiên hiểu tính tình của hắn, tranh thủ thời gian quan trọng hơn, đây là sự a ăn ý giữa đàn ông với nhau ! !
Trong căn phòng nhỏ tối tăm!
Hi Văn nuốt cổ họng khát khô, nằm trên sàn nhà ướt lạnh, hai mắt thật to nhìn chằm chằm, nhìn mấy người xấu xa trước mặt, mọi người vừa ngậm thuốc lá, vừa đánh bài tú lơ khơ, cô bé nín thở, cảm giác tay mình và sợi dây ngâm trong vũng nước lạnh, hơi lỏng mềm ra, cô bé dựa vào trí nhớ, lúc người đàn ông đáng sợ đó buộc chặt hai tay mình thì cột nút thắt dưới cổ tay, cô bé mím chặt cái miệng nhỏ, cầm móc lon coca, lúc nảy, thừa dịp bọn họ không chú ý, ở trong nước mài nhọn thật lâu, bây giờ cảm thấy dường như sợi dây đã mềm, liền cẩn thận kéo cái móc lon, không ngừng kéo tới kéo lui cắt sợi dây mềm!
Người đàn ông vừa đánh bài tú lơ khơ, vừa lạnh lùng quay đầu lại, Hi Văn lập tức nhắm mắt, cố giả vờ khó chịu hôn mê, người đàn ông quay lại tiếp tục đánh bài!
Hi Văn giương ra mắt to, vẫn cầm móc kéo, cẩn thận cắt sợi dây trên cổ tay mình, vừa ngạc nhiên nghĩ, người dám bắt cóc mình, khiêu chiến với người của PA¬PA và cha, nhất định rất lợi hại mới phải, tại sao thoạt nhìn tất cả đều là các ông chú hạ lưu, vừa mới nghĩ xong, cửa "phịch" một tiếng mở ra, một nam, một nữ, mặc áo bó sát người màu đen, trên tay cầm súng máy, lập tức bóp cò, không đợi mấy người đàn ông trên bàn phản ứng, cũng đã nâng súng máy quét loạn một hồi!
"A ——" trong căn phòng nhỏ vang lên từng trận tiếng kêu tàn nhẫn đáng sợ, giống như linh hồn bị xé nát, vô cùng đáng sợ!
Hi Văn trơ mắt nhìn tất cả các ông chú xấu xa trước mặt của mình mới lúc nảy sống sờ sờ, giờ máu me kinh khủng, văng tung tóe ngã xuống, một cơn buồn nôn tràn lên miệng cô bé, tâm hồn nhỏ bé, thoáng qua bóng ma đáng sợ trong đời, bị sợ đến nước mắt rơi xuống, nhất thời nghẹn ngào, đã nhìn thấy một nam một nữ đáng sợ kia, xách theo súng máy, từng bước từng bước đi tới trước mặt của mình, ánh mắt như từ địa ngục nhìn chằm chằm mình.
Hi Văn bị hoảng sợ trừng to mắt, cầm móc kéo, nắm chặt trong tay, nhìn lên nam nữ trước mặt, trái tim phanh phanh nhảy, nước mắt tí tách rơi xuống đất!
Cô gái đột nhiên dùng một giọng nói lạnh lùng rất đáng sợ, tiếng trung không quá thuần thục, trừng mắt nhìn cô bé con, nghi ngờ nói: "Mắt nhìn thấy một màn tàn nhẫn, lại có thể bình tĩnh nhìn chằm chằm người như vậy, hừ, cũng không rên một tiếng! Quả nhiên là con gái của Hàn Văn Hạo!"
Cô ta vừa nói xong, liền đưa giày màu đen, đá trên đầu Hi Văn một cái, máu tươi từ lỗ tai chảy ra, trên đỉnh đầu, tê tê xé rách, ánh mắt Hi Văn đau đớn, ửng đỏ, nhưng vẫn không rên một tiếng, mặc cho nước mắt lăn xuống!
"Thời gian không nhiều lắm, đem nó đi! Tin chắc bọn họ sẽ rất nhanh tìm tới nơi này!" Người đàn ông đêm qua trói Hi Văn vừa nói xong, cũng đã lạnh lùng nắm chặt bả vai nhỏ của Hi Văn, túm cả người cô bé, bước nhanh đi ra ngoài! !
Rốt cuộc, Hi Văn bị nắm ra khỏi phòng nhỏ, chợt cảm thấy ánh mặt trời mãnh liệt chiếu xuống, cô bé lập tức cau mày, rốt cuộc thấy rõ mình đang ở bên hồ mênh mông bát ngát, khắp nơi là rừng núi trùng điệp, còn có các loại tiếng kêu của chim muông, cô bé trợn to hai mắt thì cũng đã bị ông chú trước mặt nhét cả người mình vào một rương gỗ, cô bé trơ mắt nhìn ông chú, cầm nắp rương, đậy lại!
Nhất thời tất cả mọi thứ xung quanh, bắt đầu tối tăm, may nhờ ngang cái rương có một khe hở rất lớn, cô bé thở phì phò, nắm chặt thời gian, càng không ngừng cắt sợi dây trong tay mình, cảm thấy ông chú đó đã lấy ra cây đinh, đóng vào một góc nắp rương, cô bé nhớ kỹ vị góc nắp rương bị đóng, nhanh chóng cắt sợi dây trong tay mình, nghĩ tới cha và PAPA sẽ rất nhanh phái người tới cứu mình, cho nên hiện tại nhất định mình phải sống sót, nếu cô bé có thể chạy trốn thành công, biến mất hơn nửa ngày, như vậy cha phát hiện không thấy mình, không có lợi thế đàm phán, sẽ nghĩ đến việc mình đào thoát, cha sẽ đối phó những người xấu này trước, khi đó, mình im lặng trốn trong một cái góc nhỏ, nhất định cha và PAPA có thể thành công tìm được mình!
Cô bé nghĩ đến đây, cố nhịn cổ họng khát khô, cả người đau đớn, điên cuồng cắt sợi dây trên tay mình, rốt cuộc lúc xe hơi lắc lư, phát hiện dây trói trên hai tay của mình, đột nhiên nới lỏng, hai tay sưng húp, máu lưu thông khắp toàn thân, cô bé thở phào nhẹ nhõm, lập tức quỳ gối trong cái rương, nhìn xe vẫn chạy dọc theo bên hồ, cô bé không nói gì, nhớ một góc nắp rương không bị đinh đóng lại, dùng phần lưng và bả vai của mình, cố sức đẩy lên trên ! !
Mỗi đẩy một cái, nhớ tới nét mặt mẹ mỉm cười và rơi lệ, ôm chặt mình lúc đêm khuya, nói với mình: "Hi Văn a —— Mặc dù con không có cha, nhưng con phải tin tưởng mẹ, mẹ yêu con nhất, sau này, mỗi ngày, mẹ sẽ luôn cố gắng vì con, nhất định cha cũng yêu con, có một ngày, chúng ta cố gắng —— để cho con hạnh phúc ——"
Cô bé nhớ tới lời của mẹ, nghĩ người trong nhà có thể rất lo lắng, nén nước mắt, và đau đớn, ngậm chặt miệng, không ngừng dùng bả vai nhỏ của mình, đẩy lên trên! ! Một lần, lại một lần! !
Mỗi lần cô bé đẩy lên, nắp rương được nới lỏng một chút, liền kéo sợi dây, nhét vào khe hở đã được nới lỏng, vẫn tiếp tục đẩy lên trên, rốt cuộc, "kịt" một tiếng vang lên, cuối cùng Hi Văn trong rương, đẩy nắp rương ra, nhất thời trước mắt sáng bừng lên, gió mát mẽ!
Người đàn ông cầm tay lái, hai mắt chợt lóe lên nghi ngờ, lạnh lùng nói: "Tiếng động gì vậy ?"
Chiếc xe hàng dừng lại bên bờ hồ!
Cô gái nhanh chóng từ trên xe đi ra, nhìn cái rương kia phía sau xe hàng vẫn hoàn hảo không chút tổn hại, xuyên qua khe hở thấy thân thể nho nhỏ bên trong, vẫn yên lặng cuộn tròn, cô ta đến gần một bước, sau khi chăm chú nhìn, mới yên lòng đi ra phía trước xe, lạnh lùng nói: "Không có gì! Con bé vẫn còn bên trong! Nhưng chạy tới một đoạn đường nữa, phải che dấu cho tốt, chuẩn bị âm thầm đi, như vậy quá bắt mắt!"
"Ừ!" Người đàn ông khởi động máy, tiếp tục cho xe chạy tới phía trước!
Cô bé Hi Văn bình tĩnh mím chặt môi, từ từ đẩy nắp cái đó rương gỗ ra, liếc nhìn xe hàng đang chạy nhanh tới bên hồ, cô bé suy nghĩ một chút, liền đem lon móc kéo, ngậm trong miệng, nhanh chóng, nhẹ nhàng leo ra cái rương, sau đó cầm sợi dây kia, theo phương pháp huấn luyện viên dạy cho mình, trước tiên tiến đến gần song sắt phía sau xe, vóc người nhỏ nhỏ, dùng đôi tay nhỏ bé, vừa lau mồ hôi lạnh tuôn ra trên trán vì lo sợ và mệt mỏi, vừa cố sức cột chặt nút thắt, cột thật chặt, thật chặt, vừa liếc nhìn con đường ngoài xe, tất cả đều là cỏ dại, đây là thời cơ nhảy xe tốt nhất!
Cô bé không dám nghĩ nữa, bước chân nhỏ di chuyển, nắm chặt sợi dây vừa cột, dọc theo song chắn của thùng xe bò ra ngoài, giống như leo lên núi, xuống núi, khi thân thể của mình treo ở bên ngoài xe hơi, đột nhiên nước mắt cô bé lăn xuống, cố sức nắm chặt sợi dây, nhớ tới lúc trước leo xuống núi, huấn luyện viên nghiêm khắc nói với mình: "Dũng cảm leo xuống! ! Không được nhìn xuống phía dưới ! Sức tưởng tượng của con người đáng sợ nhất, cháu phải dũng cảm chiến thắng sức tưởng tượng của mình! !"
Cô bé mím chặt cái miệng nhỏ nhắn, vừa muốn làm theo lời của huấn luyện viên, hai chân đạp vào song sắt phía sau xe, ngừng thở, theo lời dạy của huấn luyện viên leo xuống dưới, cuối cùng đã leo xuống phía dưới đuôi xe, cô bé cúi đầu, nhìn cỏ dại xanh xanh phía dưới mặt đất, trước mặt của mình, nhanh chóng chạy qua, cô bé thở phì phò, nghĩ đi nghĩ lại, nghĩ đi nghĩ lại, rồi cắn chặt răng, nắm chặt sợi dây, nhắm trên cỏ dại buông người xuống, "phịch" một tiếng, cỏ dại mềm mại đón lấy thân thể Hi Văn, chỉ là truyền đến một chấn động khó chịu, Hi Văn nằm trên thảm cỏ, lăn mấy vòng, rốt cuộc thân thể ngã vào trong bụi cỏ, cô bé không thể tin được, nắm chặt 1 góc buội cỏ, ngẩng đầu lên, nhìn chiếc xe hàng trước mặt chạy nhanh càng lúc càng xa ——
Nước mắt của cô bé lăn xuống, miệng mếu máo, nghĩ tới này hai nguời sẽ phải rất nhanh phát hiện mình, liền bò dậy, án theo phương pháp huấn luyện viên dạy mình phải giữ vững thể lực đi đường núi, nhịp nhàng xông vào trong bụi cỏ chạy về phía trước, cô bé vừa chạy, vừa quay đầu lại, nghĩ tới lời của huấn luyện viên nói, sinh tồn nơi hoang dã, nước là tất cả, đêm qua vừa mới mưa, ở trong bụi cây sẽ có nước, không dám chạy dọc theo ven hồ, mà càng lúc càng đi vào trong!
Cô bé vừa chạy, vừa ngẩng đầu lên, nhìn không thấy mặt trời, huấn luyện viên nói, sinh tồn nơi hoang dã, nhất định phải biết phương hướng, như vậy cháu mới không bị lạc đường và lạc hướng! !
Cô bé nghĩ tới đây, lập tức nhìn xung quanh tìm được một gốc cây tùng thẳng đứng, dùng bàn tay nhỏ bé đầy vết thương, bẻ gảy tất cả nhánh nhỏ, sau đó tạm thời tìm một khối đất bằng phẳng, cắm dọc theo trên mặt đất, sau đó ở trong bóng cây, nắm lấy một khúc cây gỗ, vạch vị trí tất cả bóng râm trong thân cây, rồi bình tĩnh đứng bên cạnh thân cây, trong miệng vẫn ngậm cái móc kéo, lau nước mắt, nhìn kỹ vị trí bóng của thân cây, chờ thêm 15 phút sau, khi vị trí đánh dấu thân cây chiếu trên mặt đất, phía trước ngọn cây là hướng Tây, theo phương pháp này, mượn ánh mặt trời, tìm đúng vị trí của mình, nhớ lại, lúc mình tới là hướng nam, liền chui vào bóng cây thẳng đứng, nhanh chóng nhắm phía trước thẳng tiến!
Thế nhưng, dù sao cô cũng bị giày vò không chịu nổi, liên tục bị đánh, bị ném, bị hôn mê, sau đó lại trải qua hành hạ như thế, cô bé đã rất mệt mỏi không chịu nổi, nhưng trong lòng chỉ cần vừa nghĩ tới cha mẹ sẽ lo lắng, nước mắt của cô bé không nhịn được lăn xuống, nhưng không dám khóc, phải giữ vững thể lực, mặc cho nước mắt từng dòng chảy xuống, thật là nhớ mẹ quá, trong lòng thầm mạnh mẽ, dũng cảm nói: "Mẹ, con rất ngoan, rất độc lập, một mình con có thể rất tốt, mẹ không cần lo lắng, con sẽ trở về, mẹ đừng lo lắng, đừng khóc, biết không? Mẹ vốn là một con búp bê thích khóc!"
Cô bé vừa lau nước mắt, vừa nhịp nhàng đi về phía trước, nhất là lên dốc, xuống dốc, cũng làm theo phương hướng huấn luyện viên dạy mình, không ngừng đi về phía trước, sau đó đi qua một mảng rừng cây nhỏ thì nhìn thấy rất nhiều chim nhỏ kỳ lạ ở trên cành cây kêu chíp chíp, cô bé lập tức chạy đến bụi cây nhỏ này, núp vào bên trong, ngẩng đầu lên, há mồm ra, không ngừng rung lắc nhánh cây, làm cho nước mưa nhỏ vào trong miệng của mình, vừa uống nước, nước mắt trong đôi mắt to lăn ra ngoài ——
Tất cả con chim nhỏ ở xung quanh cô bé bay vọt lên !
Cô bé uống đủ nước, lập tức tăng tốc chạy về phía trước! ! Có lẽ ông trời chiếu cố, cô gái nhỏ này phải vượt qua được một kiếp, ông trời có đức hiếu sinh, để cho hôm nay cô bé mặc một bộ váy nhỏ màu xanh lá cây, cho nên lẩn vào trong núi rừng, quả thật không dễ bị phát hiện, cô gái nhỏ này đi qua vũng bùn, quỳ trên mặt đất, liều mạng nắm bùn đất bôi lên mặt, lên chân,lên tay của mình, rồi tiếp tục chạy thẳng về phía trước ——
Chiếc xe hàng vẫn chạy về phía trước, đến địa điểm chỉ định, rốt cuộc nhìn thấy rất nhiều người đàn ông mặc đồ rằn ri, chờ đợi phía trước, bọn họ khẽ mỉm cười, đi xuống xe, vòng qua xe, nhìn vào bên trong, sắc mặt lạnh lẽo, lập tức rút súng lục ra, ăn ý dẫn hơn mười người, chạy như bay về phía trước ! !
"Bắt lấy con bé! ! Lập tức đập chết nó đi! ! Dù thế nào đi nữa, cha nó đã sắp đến đúng hẹn! !" Cô gái dẫn người, nhanh chóng chạy về phía trước, hạ mệnh lệnh nói! !
Trong bụi cỏ rậm rạp, có một tiếng thở yếu ớt phát ra !
Hi Văn bắt đầu gia tăng tốc độ chạy về phía trước, cô bé biết thời gian từ chút trôi qua, lúc này thật sự nếu không tranh thủ chạy ra ngoài, có thể sẽ rất khó chạy thoát, cô bé nhanh chóng chạy tới phía trước, không ngờ lúc ở trên cao sườn núi, chân trần đạp rêu xanh trơn trợt, cả người "a" một tiếng, lăn thẳng xuống, cái trán đụng phải một khối đá nhọn, máu tươi vẩy ra! !
Mặc Nhã và Hạo Vũ cùng Nhậm Phong, Hứa Mặc nhanh chóng hội hợp! !
Lúc này, Mặc Nhã đã lần lượt nhặt được giầy, vớ của Hi Văn, cô nhanh chóng nói với bọn Nhậm Phong: "Các người cứ theo lời của ông lão nói, đi lên cái căn nhà nhỏ trên đỉnh núi xem tình huống, chúng tôi tìm dọc theo đường ! Từ trước đến giờ, Tiểu Chủ Nhân rất thông minh, tôi có dự cảm, cô ấy có thể sẽ chạy trốn ra ngoài! ! Chúng ta tìm dọc theo rừng núi thôi !"
"Tốt!"
Hai bên cùng rút súng lục ra, theo phương hướng chỉ định, chia ra xung quanh đi tìm! !
Một chiếc xe Mercedes màu đen, đã chậm rãi dừng bên hồ!
Hàn Văn Hạo một mình lạnh lùng từ bên trong xe đi ra, bình tĩnh nhìn hoàn cảnh chung quanh, vào lúc này điện thoại di động vang lên, hắn bình tĩnh cầm điện thoại di động lên —— "Con gái của tôi đâu ?"
Giọng nói của Yamamoto Ichirou cũng lạnh lùng truyền đến: "Người của cậu còn chưa rút lui ra khỏi Nhật Bản!"
Hàn Văn Hạo cười lạnh nói: "Yamamoto Ichirou, tôi chưa có xác định con gái của tôi an toàn, trong tay ông gần ngàn thủ hạ, cũng không thể an bình! Tôi cũng không tin, trên một trăm đường khẩu của gia tộc Yamamoto ông, ai cũng cam nguyện làm vong hồn dưới cây hoa anh đào !"
Yamamoto Ichirou đột nhiên chậm rãi cười nói: "Yên tâm! Sẽ nhìn thấy con gái của cậu, cậu ở chỗ đó nhìn đi !"
Khi Hàn Văn Hạo sắp cúp điện thoại, nhanh chóng nói: "Tôi cảnh cáo ông, nếu tôi phát hiện con gái của tôi có bất kỳ chuyện gì, cho dù tôi hóa thành quỷ, cũng sẽ làm cho gia tộc Yamamoto của ông biến thành vong hồn, ông đừng giở trò với tôi !"
Điện thoại đã cúp ! !
Hàn Văn Hạo bình tĩnh đứng bên hông xe, hai tròng mắt giống như con báo nhỏ nhìn mọi thứ xung quanh, hắn một mình, đứng ở ven hồ bên dãy núi, có vẻ cô độc và nhỏ bé, có một ống kính nho nhỏ! Chính xác là một thanh súng lục nhắm ngay đầu Hàn Văn Hạo! ! Cô gái này nhìn chòng chọc nhân vật hô mưa gọi gió trong màn hình, giống như muốn liếm máu, bật cười, nhìn đồng bạn bên cạnh nói: "Chờ một lát, tôi muốn cái đầu của người đàn ông này nở hoa! ! Đến lúc đó, máu tươi của hắn, tung tóe đầy đất, tế vong hồn của những võ sĩ Đại Nhật Bản chúng ta ba năm trước đây ! Quá tốt đẹp! !"
Tất cả cao thủ bí mật núp trên cỏ, nghe lời của cô ta —— cũng cười lạnh, đều cầm súng trường, nhắm ngay Hàn Văn Hạo! !
Dường như Hàn Văn Hạo nghe được từng tiếng cười lạnh lùng, hắn biết mình đứng bên bờ vực sống chết, nhưng vẫn lạnh lùng đứng đó, cũng trong lúc này, chuông điện thoại di động gấp rút vang lên, hắn bình tĩnh cầm điện thoại di động lên, cũng không nhìn điện thoại, trực tiếp đáp lời: "Ừ —— "
"Hàn tiên sinh! !" Mặc Nhã đứng trên khoảng đất trống trong rừng cây rậm rạp, nhắm ngay thân cây cắm trên đất trống, còn vạch ra phương hướng, trên mặt của cô thoáng qua vẻ kích động, nói: Hi Văn tiểu thư —— Cô ấy đã chạy thoát —— Có thể đang núp ở một chỗ nào đó rừng núi! Ngài nhanh chóng tìm một chỗ trốn đi!"
Hàn Văn Hạo ngẩng mặt lên, hai tròng mắt xẹt qua đỏ thắm, nắm chặt điện thoại tay, lần đầu tiên trong cuộc đời hắn run rẩy, trong lòng của hắn tràn đầy thiên đường, cảm ơn Hạ Tuyết, cám ơn bọn họ ban cho mình một cô con gái kiên cường đáng yêu thông minh dũng cảm, trong đời của hắn, chưa từng nghĩ tới, sự khác nhau giữa sống và chết, nhưng giờ phút này, thấy con gái kiên cường sống sót như vậy, làm cho hắn hiểu được ý nghĩa của sống sót!
"Hàn tiên sinh?" Mặc Nhã lo lắng gọi hắn!
Hàn Văn Hạo không nhúc nhích, biết chỉ cần mình ở chỗ này làm lợi thế, có lẽ con gái sẽ có nhiều cơ hội chạy trốn, hắn không lên tiếng, tâm tình vẫn kích động, đứng trước họng súng của bọn người kia, trong lòng hướng về con gái ngàn tiếng hô, vạn tiếng gọi: Hi Văn, nếu con trốn thoát, nhất định con phải đi về phía trước! ! Đừng trở lại từ đầu! Cắn chặt răng, đi về phía trước! Giống như mẹ của con, mặc dù cô ấy thích khóc, thật ra rất kiên cường! Hai lần Cửu Tử Nhất Sinh, từ trong tay người xấu chạy trốn ra ngoài, năm đó bị vây dưới núi tuyết, đã gần chết, nhưng vẫn sống sót thật tốt! Con nhất định di truyền dũng cảm và kiên cường của mẹ! Đi về phía trước đi! Đừng sợ! !
Tiếng nói của cha, tiếng lòng của cha, theo gió, lộ ra dưới ánh mặt trời, khúc xạ đến bóng người nhỏ bé chỗ nào đó!
Cô bé Hi Văn nằm bên khối đá nhọn, gần như mắt hoa, run rẩy, lòng bàn tay nắm chặt một khối đá vụn, nhưng vẫn sâu kín ngẩng đầu lên, nhìn rừng núi trước mặt vẫn mênh mông bát ngát, trong đầu hàng loạt tê dại và vô lực, cô bé thở hổn hển, nuốt cổ họng khát khô, nhưng vẫn kiên cường nắm chặt mặt đất, dũng cảm bò dậy, đôi chân trần trụi nhỏ bé, đã mài ra nhiều chỗ vết nước phồng, chà phá da, vẫn kiên cường đạp trên mặt đất, lẽ ra muốn tiếp tục bò lên phía trước, nhưng đầu óc choáng váng, hoa mắt, không còn sức, cả người ngã nhào trên đất, sau khi lăn một vòng, đột nhiên cảm giác tay đau nhói, cô bé không hiểu, nằm trên cỏ, nhắc cái tay nhỏ bé của mình, nhìn thấy hai vết máu thật sâu, trong lòng của cô bé run lên, thấy một con rắn nhỏ màu xanh lá cây đã xông vào trong bụi cỏ!
Cô bé chợt giật mình, hoảng sợ, nước mắt lăn xuống, lúc muốn lớn tiếng kêu cứu, lại nhớ tới lời huấn luyện viên dạy, nếu ở ngoài hoang dã bị rắn cắn, nhất định không thể lớn tiếng kêu cứu và chạy như điên, để tránh cho máu tuần hoàn nhanh, trái tim nhỏ bé mặc dù lo sợ, nhưng vẫn liều mạng bò dậy, không phát ra tiếng, cầm một cục đá nhỏ, nắm 1 góc áo nhỏ của mình, đặt trên tảng đá, sau đó dùng cái tay nhỏ bé không bị thương, cố sức đập lên trên một góc áo nhỏ của mình, không ngừng đập, vừa đập vừa đổ mồ hôi hột, cuối cùng đã xé rách, phun cái móc kéo ra khỏi miệng mình, cắt góc áo đã rách, xé miếng vải, sau đó cắn răng rơi lệ kéo đứt, theo phương pháp của huấn luyện viên dạy cho mình, quấn chặt một đoạn cánh tay, quấn thật chặt, thật chặt, sau đó dùng móc kéo, cố sức nặn ra rất nhiều máu đen ở vết thương, rồi cúi đầu, hút máu, nhổ ra, huấn luyện viên nói, mỗi lần hút, phải dùng nước sạch xúc miệng, nếu bây giờ không có, dùng lá cây non, (tránh cỏ độc) nhai trong miệng, cô bé thở phì phò, lập tức tìm được một chút cỏ non thường gặp, nắm một bụi dầy nhét vào trong miệng của mình, sau đó không ngừng nhai, nhai xong rồi, phun ra, tiếp tục hút, như thế lặp đi lập lại, máu dần dần đỏ tươi, cô bé nuốt nước miếng, liều mạng chạy về phía trước! !
Điện thoại của Yamamoto Ichirou vang lên.
Ông ta lạnh lùng nhận điện thoại, sau đó nghe nói Hi Văn đã mất tích, sắc mặt của ông ta lập tức lạnh lẽo, nhìn thấy người của họ Hàn đang dần dần rút lui ra khỏi Nhật Bản, ông ta lạnh lùng nói: "Tăng thêm người, nhanh chóng tìm được con bé kia! ! Ngàn vạn lần không được để cho người nhà họ Hàn tìm được nó trước! ! Hôm nay tôi nhất định phải bắt Hàn Văn Hạo chết! !"
"Cái gì? Cô nói cái gì?" Trác Bách Quân nghe tất cả báo cáo, nói Hàn Văn Hạo đã tới, con gái chạy mất, vẻ mặt của hắn đột nhiên co quắp, bắt đầu trở nên lạnh lùng.
Trầm Ngọc Lộ nghi ngờ nhìn ánh mắt này của hắn, sâu kín hỏi: "Mặt anh sao khó coi như vậy?"
Trác Bách Quân ngẩng mặt lên, lạnh lùng nhớ lại những ngày tháng ở xứ hoa anh đào Nhật Bản, mình nhìn tận mắt nhìn thấy mẹ bị mấy người đàn ông không ngừng cưỡng dâm, những khổ sở kia, đến nay hằn sâu vào trái tim của mình, ma quỷ trong thân thể, giương nanh múa vuốt, mỗi một ngày đều không ngừng cắn nuốt linh hồn của mình, hắn bắt đầu nở nụ cười đáng sợ, nhìn cây hoa anh đào ngoài cửa sổ cây, mỉm cười nói: "Lúc mẹ tôi chết, bị bọn họ cưỡng dâm lần cuối cùng —— Cứ như vậy, hai chân mở ra, chảy máu, đến chết —— "
Trầm Ngọc Lộ không lên tiếng, vẻ mặt nặng nề!
Trác Bách Quân bực tức xoay người, nét mặt lộ ra quyết liệt, nói: "Hôm nay, tôi muốn cảnh tượng này, tái hiện trước mặt người nhà họ Hàn! !"
Trầm Ngọc Lộ quay đầu nhìn về phía hắn!
Trác Bách Quân nhanh chóng cầm điện thoại lên, lạnh giọng căn dặn: "Nhất định đem hết toàn lực tìm được con bé kia, nếu tìm được, giữ lại cho tôi!"
Đối phương cúp điện thoại!
Trác Bách Quân cười run rẩy, vẻ mặt lộ ra khát máu, giống như quỷ dữ từ Địa ngục, sâu kín nói: "Hàn Văn Hạo! Tôi muốn con gái của anh tận mắt nhìn thấy anh bị tan thành trăm mảnh trước mặt nó thế nào!"
Căn nhà trong nháy mắt bị phá tan nát!
Nhậm Phong và Hứa Mặc vọt vào bên trong nhà, nhìn thấy trước mặt hình ảnh máu thịt văng tung tóe, vừa định nói, lại nghe được điện thoại vang lên, Nhậm Phong lập tức nghe điện thoại: "Nói! !"
Giọng nói của Hi Thần nhanh chóng truyền đến: "Đã tra ra bọn người tiếp viện phía sau ở hướng Đông!"
Nhậm Phong lập tức cúp điện thoại, nói với Hứa Mặc: "Hi Thần tra ra được, vị trí của bọn chúng ở hướng Đông, chắc chắn bây giờ đã phát hiện không thấy Hi Văn tiểu thư, đang toàn lực lùng bắt! ! Mau lên! ! Chúng ta nhất định phải tìm được Hi Văn tiểu thư trước! ! Hàn tiên sinh nói, chỉ cần Hi Văn chưa an toàn cứu ra trước, tuyệt đối không thể phát cáu! ! Chúng ta chỉ có thể thông báo tổng bộ và cục cảnh sát, bí mật tìm người! Mau lên ! !"
Nhậm Phong và Hứa Mặc lập tức đi về hướng Nam!
Mặc Nhã và Hạo Vũ là quân nhân đặc chủng, ở trong núi rừng, giống như dã thú ẩn nấp nhanh chóng chạy tới, chỗ đi qua, tìm kiếm các manh mối Hi Văn có thể lưu lại khắp nơi, cuối cùng hai người bọn họ người chạy như bay đi phía trước, rốt cuộc thấy một khối đá vụn, có vết máu, còn có một móc kéo lon, cùng nước cỏ dại nhai nát, cô lập tức dùng bùn đất đem các loại hòn đá, chôn vào che kín lại, nghẹn ngào nói: "Tiểu Chủ Nhân, cố gắng lên! Chính xác rồi! ! Đúng là chạy về hướng Nam! ! Người của chúng ta đang ở phía trước tiếp ứng, anh phải cẩn thận một chút! Chúng ta đến ngay! !"
"Đi! !" Hạo Vũ vừa muốn kéo Mặc Nhã đi về phía trước, đột nhiên nghe được một tràng tiếng động, hai người bọn họ nhìn nhau, lập tức giống như loài mèo leo lên trên một gốc cây rậm rạp, vươn tay che chặt miệng và mũi, nhìn xuống dưới! ! Quả nhiên thấy một nam một nữ, dẫn theo rất nhiều người mặc đồ rằn ri, nhanh chóng đuổi theo phía trước, Mặc Nhã và Hạo Vũ lập tức sử dụng súng lục giảm thanh, lấy tốc độ như tia chớp, bóp cò súng, trong nháy mắt, đã giải quyết xong tất cả mọi người! ! !
"Phịch" một tiếng! Bọn hắn từ trên cây nhảy xuống, nhanh chóng đem mấy thi thể kéo vào trong rừng rậm rạp, lấy dao găm nhỏ vô cùng bén nhọn, tìm rất nhiều nhánh cây, che kín bọn họ, Mặc Nhã rời đi trước, ánh mắt chợt lóe, cầm súng lục giảm thanh, tiếp tục nhắm vào bên trong nhánh cây, bắn mấy phát, mới hừ một tiếng, cùng Hạo Vũ nhanh chóng chạy về phía trước!
"Khả năng bọn này là nhóm người thứ nhất muốn tìm Hi Văn tiểu thư trước chúng ta một bước! Chắc chắn ở phía trước có người mai phục, cho nên bảy người này mới cả gan đi trước! ! Trời cao bảo vệ, Hi Văn tiểu thư không gặp phải nhóm người này!" Ánh mắt Hạo Vũ chợt lóe, đau lòng nói! !
Tại hướng Nam! !
Hi Thần dẫn 10 trợ thủ xuất hiện tại bên bờ hồ, vẻ mặt lạnh lùng để cho các tay súng nhắm ngay vào các vị trí tấn công Hàn Văn Hạo, xác định an toàn của hắn, chăm chú nhìn phía trước, cô tức giận nói: "Tôi muốn xem thử, ai có lá gan lớn dám trêu chọc Hàn tiên sinh! ! Nếu hắn bị thương một chút nào, tôi muốn moi tim tất cả các người ra xem thử! !"
Điện thoại của Hàn Văn Hạo vang lên một lần nữa!
Hắn nhanh chóng cầm điện thoại di động, đáp lời: "Ừ!"
"Hàn tiên sinh!" Hứa Mặc nhanh chóng nói với Hàn Văn Hạo: "Theo như Mặc Nhã truy tung phương hướng, Hi Văn tiểu thư có thể chạy về hướng Nam! ! Đây là lần cuối cùng, chúng tôi nhất định phải cho người vào núi xử lý nhóm người đầu tiên đi về hướng Nam ! ! Cho nên, chờ chúng tôi xử lý xong bọn người mai phục ở hướng Nam, ngài tranh thủ thời gian rời đi! ! Tránh cho chúng tôi về lo lắng sau khi triển khai hỏa lực và hành động lùng bắt! !"
"Ừm!" Hàn Văn Hạo bình tĩnh đáp lời!
Một họng súng trường nhắm ngay vị trí của Hàn Văn Hạo! Cô gái đó, hừ lạnh một tiếng, sâu kín nói: "Các người nói —— Rốt cuộc hắn đang nói điện thoại với ai ?"
Một tiếng kêu rên! ! Cô gái này trợn to hai mắt, cảm thấy sau gáy một trận tê dại, tay mềm rũ, thân thể cũng đã nằm xuống, đồng bạn lập tức cầm súng trường, nắm chặt thời gian, nhắm ngay đầu Hàn Văn Hạo, nhấn bóp cò, nhưng vừa mới bóp cò trong nháy mắt, não đã trúng đạn, súng trường rơi xuống, đạn hướng Hàn Văn Hạo bay tới ——
Hàn Văn Hạo kêu lên đau đớn! ! Bả vai trúng đạn! Hắn mặt lạnh đứng bên hồ, nắm chặt quả đấm, máu tươi từ nơi bả vai chảy xuống, đột nhiên nghe được một tiếng động thật nhỏ, ánh mắt hắn nóng lên, trong lòng đau xót kêu nhỏ: "Hi Văn! ! Đừng đi ra ! ! Hiện tại cha không có cách nào cứu con! ! Nếu con đến gần cha, con sẽ gặp nguy hiểm! ! Đừng tới! ! Con trốn ở chỗ nào, con hãy ở yên nơi đó ! !"
Một thân thể nho nhỏ, núp ở một chỗ nào đó rừng núi, thân thể có chút đáng thương run rẩy, đau lòng, kêu nhỏ: "Cha —— "
Hàn Văn Hạo đứng bên hồ, mặc cho máu tươi trên bả vai vẫn chảy xuống, lại lớn hạ mệnh lệnh: "Không có lệnh của Hàn Văn Hạo tôi! Tất cả mọi người không được khai hỏa! Bảo đảm con gái của tôi an toàn rời đi! !"
Bọn Hi Thần và Nhậm Phong, cùng bọn Mặc Nhã đang ẩn nấp trong bóng tối, tất cả không dám động, chỉ đành bình tĩnh nhìn Hàn Văn Hạo! !
Hàn Văn Hạo bình tĩnh đứng bên hồ, nhìn sâu kín nhìn mặt hồ, nghĩ tới con gái vẫn còn sống, trên mặt của hắn xẹt qua nụ cười an ủi, xẹt qua một chút đau lòng, nói: "Hi Văn —— Cám ơn con, một mình trốn thoát —— Cám ơn con —— Thật xin lỗi, cha không thể bảo vệ chu toàn, lúc nào cũng đến trễ một bước! Giống như lúc theo đuổi mẹ của con, sáu năm trước có rất nhiều thời gian, nhưng cũng trễ một bước, đây là chuyện tiếc nuối nhất trong đời của cha! Nhưng con hãy tin cha, cha yêu con và mẹ! Cha rất khát vọng, cùng mẹ và Hi Văn sống bên nhau! ! Mặc kệ xảy ra chuyện gì, sau khi con nhìn thấy bất kỳ chuyện gì, cũng đừng sợ, cũng đừng đau lòng, càng không cần phải khổ sở, bởi vì trong cuộc đời của mỗi người, một mình đến, một mình đi, cuộc đời sau này, con phải ở bên cạnh chăm sóc mẹ, hai mẹ con nâng đỡ lẫn nhau, mẹ của con có chút yếu đuối, là một con heo thích khóc! Hãy chăm sóc cô ấy! Cha rất vui, các người đều có thể sống bình yên! Cha đã từng vì con và mẹ, mà cảm thấy kiêu ngạo và tự hào! Hi Văn! Nhắm mắt lại! Ngoan! Nhắm mắt lại! ! Đừng nhìn! !"
Hi Văn núp trong bụi cây rậm rạp, bụm chặt miệng, nước mắt lăn xuống, nhìn bả vai cha trúng đạn, máu tươi chảy xuống, huấn luyện viên nói, mặc kệ là thế nào, không thể để cho mình bị thương, bởi vì máu chảy khô sẽ chết! Cô bé đau lòng nhìn cha, nhớ lúc còn ở Pháp, mẹ nói với mình: "Hi Văn, mẹ nói cho con biết nhé, mặc dù cha của con thật đáng ghét, nhưng rất đẹp trai, rất đẹp trai nha! Vô cùng đẹp trai, thật ra thì tính tình cũng rất tốt! Thật ra con có một người cha rất đáng kiêu ngạo! Mặc dù mẹ rời xa hắn, nhưng trong lòng chưa từng trách hắn, bởi vì lúc mẹ lưu lạc ở đầu đường, hắn đem mẹ về nhà, mua bánh kem lớn cho mẹ, một người rất đẹp trai nha!"
Hi Văn khóc lên, nhìn máu trên vai cha vẫn chảy xuống, nhưng ánh mắt sáng rực, không bất kỳ khổ sở nào, trong lòng của cô bé đau xót, nhưng vẫn còn không nhịn được vạch bụi cỏ, khóc chạy tới phía cha, kêu to: "Cha ——"
Hàn Văn Hạo khiếp sợ, kích động xoay người một cái, nhìn con gái bị thương nhiều chỗ, bàn chân đầy máu chạy đến, hắn đau đớn kêu to: "Hi Văn —— Đừng chạy tới ——"
"Đoàng ———" Một tiếng súng phá vỡ bầu trời, vang lên, cuối cùng rơi vào khoảng không giữa hai cha con
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro