[CoAi|ShinShi] Con quái vật trong lòng chúng ta

Author: Chung Yên Chi Tranh|终焉之橙

Translator: Arrebol;

Bản dịch CHƯA CÓ sự cho phép của tác giả, vui lòng không reup, không chuyển ver và không đạo văn!





Chapter 01: Sách đáp án

Vào giờ phút này, Haibara Ai phải đưa ra lựa chọn: Tiến về trước hay lùi về sau.

Đây không phải là câu trắc nghiệm dễ xơi.

Nếu bây giờ cô vẫn đến lớp sinh học mầm bệnh, thì cô đã trễ một tiếng rưỡi, điều này có vẻ không cần thiết; và nếu cô quay trở về ký túc xá, mang theo quầng thâm mắt tiếp tục đánh một giấc, thì chẳng khác nào công sức cô leo lên leo xuống năm tầng lầu trở thành công cốc, việc này nghe oải hết cả người.

Thấy rằng cuộc sống có quá nhiều rắc rối, nếu lần nào cũng phải bắt bộ não của mình phân tích kỹ lưỡng đưa ra từng lựa chọn cho những chuyện vặt vãnh như này, thì cô không tài nào chịu nổi; huống chi, cô buồn ngủ đến mức ngáp suốt mấy ngày liền, ngay cả não bộ cũng muốn đình công. Điều này khiến cô phải lấy cuốn sách kì lạ "The Book of Answers" mà chị hai đã tặng cho cô, để mặc cho số phận quyết định.

Nhắm mắt lại và đặt một câu hỏi trong lòng.

Cô ngoan ngoãn làm theo: Tôi lúc này có nên đến thẳng lớp sinh học mầm bệnh không?

Giở cuốn sách đáp án, câu trả lời bày ra trước mắt cô là——

"You are too close to see."
"Xa tận chân trời gần ngay trước mắt."

Gì cơ?

Cô ngơ ngác, câu trả lời kiểu gì vậy? Chẳng nhẽ...

Cô đẩy cuốn sách đáp án ra xa, sau một hồi nghiền ngẫm, bộ não kiệt quệ ngay lập tức đưa ra kết luận ngớ ngẩn: Nếu đã thế, vậy cứ đi đến lớp học xa hơn lớp sinh học mầm bệnh; dù sao về bản chất cũng chẳng khác biệt mấy.

Vào giây phút cô đưa ra quyết định này, cô đóng cuốn sách đáp án, kẹp nó vào nách, mệt mỏi lê bước về phía tòa nhà dạy học.

Dường như có thêm vài sự kiện mới trên bảng tin ven đường, chữ trắng trên bảng đen được viết méo mó, sinh động như dải lụa thắt quanh cổ khiến cho người khác khó thở. Cô liếc nhanh, đột nhiên hít một hơi thật sâu, giống như bị đánh thức bởi thứ gì đó, suýt chút giật nảy. Cô cất bước nhanh hơn.

Có rất nhiều tin đồn trong trường, chẳng hạn như trong trường có thế lực đen tối làm điều ác, kẻ mất trí làm theo ý của mình...

Tất nhiên, trong số đó vẫn còn một điều, lan truyền phổ biến trong giới học sinh:

Đừng bao giờ nhìn chằm chằm vào các bảng tin ven đường, nếu không bạn sẽ bị mắc kẹt giữa cả hai cùng một lúc.





Chapter 02: Lời báo trước trong mơ

Edogawa Conan có một giấc mơ, trong cơn mơ cậu lướt qua hành lang đầy bụi bặm, hệt như chú mèo len lỏi vào lỗ thông gió, ưỡn eo và chui qua lối đi chật chội đến căn phòng kho u ám. Cậu băng qua những chiếc thùng và kệ tủ được đặt lung tung, nhẹ nhàng chạm rồi đẩy đi những chiếc cọc và gậy lơ lửng trên không trung, cuối cùng đi đến giữa phòng, có tấm vải lớn màu xanh xám đang che đậy thứ gì đó. Bản năng tò mò thúc giục cậu nhấc tấm vải nặng nề đó lên, ánh sáng phản chiếu trong gương vẫn nhức mắt ngay cả khi ở trong căn phòng tăm tối—— Đó là một chiếc gương đồng lớn.

Cậu chợt thắc mắc đây có phải gương thần không, đến từ trường Hogwarts hay là mẹ kế của công chúa Bạch Tuyết.

Vào ngay lúc này, chiếc gương cất tiếng, chứng minh suy đoán phi thực tế trong mơ của cậu hoàn toàn đúng.

Chiếc gương nói: "Ta sẽ trả lời bất kỳ câu hỏi nào của cậu."

Hay lắm, quả nhiên là chiếc gương ma thuật. Cậu nghĩ vậy, thành kính ngẩng đầu nhìn mình trong gương, giọng điệu vội vàng.

"Nếu ngươi thực sự biết trước tương lai, ngươi hẳn rất rõ——" Cậu hít một hơi thật sâu, "Ta có thể thay đổi điều gì, đúng không?"

Sau khi nghe câu hỏi của cậu, chiếc gương ma thuật lay động mặt kính, giống như những phù thủy khác đều phải làm đủ màn dạo đầu, sau khi lắc đúng một phút rưỡi, cuối cùng cũng mở miệng giòn giã, biến mình như một nhà thông thái thực thụ, nói một số lời tiên đoán, nghe có vẻ lạc đề:

"Cứu và được cứu, từ trước đến nay là việc của hai người; cậu sẽ cứu được ít nhất một người."

Sau đó, để chứng tỏ bản thân không phải là gương thần kém cỏi, lời lẽ phải có trọng lượng, gương thần dứt lời liền bắt chước âm thanh gõ búa trong phiên tòa, phòng kho đột nhiên vang lên tiếng "cạch" inh ỏi.

—— "Cạch".





Chapter 03: Cổng hẹp hai chiều

—— "Cạch".

Edogawa Conan bị tiếng "lạch cạch" bất ngờ đánh thức, mở mắt ra thì nhìn thấy một cô gái vừa bỏ cặp sách xuống cái ghế bên cạnh cậu, ngay sau đó cũng ngồi xuống. Cậu chớp mắt, nhìn giáo sư trên bục giảng, rồi liếc sang chiếc đồng hồ treo phía trước, xác nhận rằng mình vẫn đang trong lớp tội phạm học. Cậu vẫn đang ngồi ở hàng ghế cuối cùng, chỉ vừa chợp mắt mười lăm phút, cuối cùng cũng ngoái đầu nhìn sang kế bên. Trên bàn bỗng nhiên bày ra một cuốn "The Book of Answers".

Cuốn sách được thiết kế đẹp mắt, bìa ngoài xanh thẫm, tiêu đề dát vàng, và dòng C.A được viết hoa bên cạnh. Nó dày như quyển sách ma thuật, những ngón tay trắng trẻo và thon dài của cô gái đang đặt trên gáy sách. Ánh mắt của cậu dọc theo mạch máu xanh tía trên tay cô gái, lội ngược dòng, cuối cùng dừng ở chiếc cằm thanh tú của cô, đôi môi mỏng có hơi trắng bệch, cùng khuôn mặt trắng nõn thiếu sức sống, con ngươi xanh biếc chứa đựng bầu trời sao và biển cả, cùng với mái tóc ngắn màu nâu như quầng mặt trời dịu dàng.

Hơi thở của cậu ngưng đọng trong giây lát.

Có lẽ do ánh mắt cậu nhìn người kia quá kỳ quặc, thời gian chăm chú cũng quá lâu, cô gái bên cạnh gần như bị ánh mắt đó làm cho bỏng rát, ngoảnh đầu trừng cậu. Trong khoảnh khắc đó, tim cậu đập nhanh, sau đó bình tĩnh trở lại, vội vàng nghĩ cách che giấu sự xấu hổ của mình. Tuy nhiên, khi con người ta trong trạng thái hoảng loạn, những thứ ta thốt ra luôn là bề mặt, trực giác và cảm tính, Edogawa Conan cũng không ngoại lệ.

"Cậu đẹp thật đó."

Đó là những gì cậu đã nói vào thời điểm đó.

Dứt lời cậu liền hối hận, hớt hả dùng câu nói tiếp theo để che đậy sự xấu hổ của mình.

"Ý của tôi là," Cậu vội vàng nói, "Hôm qua cậu cả đêm không ngủ, sáng đi học muộn còn vô nhầm lớp, trong tình huống khó xử này cậu vẫn còn..."

Cậu định nói rằng, cô vẫn giữ nguyên khí chất duyên dáng và xinh đẹp, nhưng khi nói đến đây cậu nhận ra hàng loạt suy luận đó làm cho bầu không khí thêm ngại ngùng. Đôi mắt màu xanh nước hồ của cô gái đổ dồn vào cậu tựa như tảng băng góc cạnh sắc nhọn, cái lạnh thấu xương khiến sống lưng cậu run lên.

"Ha ha," Cậu biết dừng lại đúng lúc, gãi đầu cười gượng, "Lớp tội phạm học cũng không đến nỗi nào."

Cậu lường trước cô ấy sẽ không vui, nhưng cô vén mái tóc nâu, đôi mắt xanh như hồ nước bao bọc lấy cậu, bên trong có con quái vật khổng lồ tên là "Tò Mò" đang bơi lội trong đó. Dưới sự quan sát của cậu, cô nhướng mày hỏi:

"Cậu—— là thám tử?"

"Phải." Cậu nhanh chóng đáp lại, không mấy lạ khi cô ấy đoán ra. Điều duy nhất khiến cậu ngạc nhiên là cô không nhận ra cậu—— Thám tử Đại học nổi tiếng, người đã thề thốt phải trở thành Sherlock Holmes của thời kỳ Reiwa—— Edogawa Conan.

Cậu trông thấy cô ấy sau khi nghe được đáp án, liền nhanh chóng mở cuốn "The Book of Answers" trên bàn, trên đó viết "Unquestionably| Không còn nghi ngờ gì nữa".

"Nếu cậu thực sự là một thám tử..." Cậu nghe cô ấy nói như thế, "Vậy thì, xin cậu hãy giúp tôi một việc."

"Gì, gì cơ..."

"Giúp tôi điều tra vụ án."

Ánh mắt cô bình thản và chân thành, mang theo xúc cảm khó mà cưỡng lại, làm cho cậu cảm thấy không cách nào từ chối lời thỉnh cầu này.

Tất nhiên, vẫn còn lý do khác.

Ánh mắt cậu dừng ở cuốn "The Book of Answers", rồi cậu từ từ ngước lên đối diện với cô.

"Nếu như tôi đoán không lầm," Ánh mắt của cậu nóng bỏng, chỉ cần chạm phải ánh mắt ấy, bạn chắc chắn sẽ cảm nhận được ngọn lửa trong lòng của chủ nhân đôi mắt đó đang bùng cháy mãnh liệt, như thể tràn ngập hy vọng. Mà cậu chắc như đinh đóng cột, như thể không phải đặt câu hỏi, mà là đang trần thuật sự thật, "Vụ án cậu muốn nhờ tôi điều tra, có liên quan đến 'Những kẻ nghiện rượu trong tối' đúng không?"

Đồng tử của cô bất ngờ co giãn.

"Nếu tôi nói phải," Cô ngập ngừng, như thể cho cậu đủ thời gian để suy xét, "Thì cậu vẫn tiếp nhận vụ án này chứ?"

"Đương nhiên," Đôi mắt cậu kiên định, giọng điệu quả quyết, "Cho dù thế nào đi chăng nữa, tôi cũng sẽ tiêu diệt chúng."








Chapter 04: Bước ngoặt

Cậu có thể nói ra tên tổ chức này, ắt hẳn cậu đã biết một số điều về chúng.

"Những kẻ nghiện rượu trong tối", đúng như tên gọi, một nhóm người hắc ám, điên cuồng và thích uống rượu, mọi người thường gọi là "Những kẻ bắt nạt trong trường". Bạo lực học đường và nỗi sợ màu đen rải rác khắp nơi, hầu như không thể tách rời khỏi chúng.

"Những kẻ nghiện rượu trong tối" luôn ẩn mình trong góc khuất, chỉ cần nhúc nhích ngón tay, hà hơi, bầu không khí khủng khiếp liền có thể bao trùm toàn bộ trường học—— Giết người, tấn công tình dục, cướp giật tài sản... Bất cứ tội ác nào bạn biết hoặc không đều đang xảy ra.

Những sự việc nguy hiểm gia tăng mỗi ngày trên bảng tin khiến mọi người ôm theo nỗi sợ không tên. Hoảng sợ là một loại bệnh dịch, con người không thể nghiên cứu chế tạo ra loại vắc-xin hiệu quả để phòng ngừa, không có khả năng chống chọi bản chất lây lan mạnh mẽ của nó. Chẳng ai biết được mình có phải là nạn nhân tiếp theo hay không, liệu mình và những người xung quanh có ngày mai hay không. Cuộc sống qua loa, được ngày nào hay ngày đó.

Và bạn không thể làm gì khác ngoài sợ sệt.

Tôi là Haibara Ai, mong được giúp đỡ nhiều hơn.

Vụ án tôi muốn cậu điều tra xảy ra vào ngày hôm qua, vụ án mất tích của chị tôi.

Khi Haibara Ai kể lại chi tiết sự việc, Edogawa Conan đột ngột ngắt lời cô.

"Chắn hẳn," Cậu nói, "Là mục thứ ba trên bảng thông báo, 'Sự biến mất không thể giải thích của Miyano Akemi'?!"

"Cậu quen chị tôi?"

"Không, tôi không biết chị ấy," Cậu mỉm cười dịu dàng trước vẻ mặt ngạc nhiên của cô, "Nhưng tôi đã nắm được vài chuyện vào tối qua. Vào khoảng 4 giờ chiều, có nhân chứng thuật lại chị cậu đã bị người đàn ông áo đen chặn đường khi đi qua con hẻm hẹp gần trường Y khoa, sau đó không thấy dấu vết nữa. Tôi đã đến hiện trường, có quyển 'The Book of Answers' đánh rơi ngay đó, điều kỳ diệu là——" Ánh mắt cậu hơi di xuống phía dưới, "Nó giống với quyển sách trong tay cậu, có viết C.A ngay gáy sách."

"Thứ này không thể chứng minh điều gì."

"Chính xác," Cậu nói, "Nhưng khéo ở chỗ, dạo gần đây tôi đang nghiên cứu chuyên đề 'Con người có tồn tại ý chí tự do hay không'. Cuốn sách này là tài liệu khá phù hợp, cho nên tôi đã từng thử tìm nó ở gần trường. Đây không phải là cuốn sách dễ dàng mua được. Cuối cùng tôi đã nhìn thấy nó ở quầy sách cũ trong con hẻm hẻo lánh. Chủ quầy tiến sĩ Agasa là người quen của tôi. Ông ấy vừa hay có hai cuốn, nhưng chúng đã được một cô gái đặt trước rồi. Cho nên tôi chỉ có thể đọc hết quyển sách ngay tại chỗ, và không mang nó đi."

"Cậu nhận ra nó."

"Chữ in hoa trên gáy sách rất độc đáo."

"Cậu dường như..." Cô muốn nói, cậu có vẻ rất khác. Nhưng trước khi cô kịp liệt kê từng cái một, thì cậu đã cắt ngang lời cô.

"Có chút lợi hại?" Cậu trả lời đầy tự tin mà không biết ngượng, "Haha, tất nhiên, tôi là thám tử lừng danh Edogawa Conan mà."

"Edogawa... Conan?"

Cô ngây ra khi nhắc lại cái tên đó.

"E, do, gawa, Co, nan à..." Cô bỗng nhiên trở nên nghiêm túc và thẳng thừng đánh giá cậu, "Tôi đã nghe chị kể về cậu."

"Vậy sao?" Cậu hỏi, nhưng không lấy làm lạ, "Tôi rất nổi tiếng."

"Đúng vậy," Cô ấy dường như đang nói với chính mình, "Rất nổi tiếng. Bởi vì, Edogawa Conan——"

"—— Là kẻ mất trí nổi tiếng nhất trường."







Chapter 05: Hồi tưởng lúc 0h

Nếu em có cơ hội gặp Edogawa Conan, em sẽ hiểu. Cậu ấy là kiểu người như vậy, tự tin, chính trực, can đảm và tỏa sáng, lập trường kiên định không thay đổi dù cho con đường chỉ có riêng mình. Nếu có ai trên thế giới này có thể cứu chúng ta, chị nghĩ chắc hẳn là cậu ấy; nói cách khác, chỉ có thể là cậu ấy.

Sau này cậu ấy sẽ trở thành vị cứu tinh của chúng ta, ngay cả khi bây giờ mọi người nhắc đến cậu là một kẻ điên rồ.

Trước đây, khi chị cô nói những điều này, cô hiểu như không hiểu.

Nhưng... Cô khi đó nghiêng đầu bối rối.

Tất nhiên cô biết Edogawa Conan. Trong ngôi trường này, không ai không biết đến cậu.

Bất cứ nơi nào bị bóng đen bao phủ, Edogawa Conan sẽ xuất hiện ở đó. Cậu ấy gần như gặp ai cũng đều kể cùng một huyền thoại, lặp đi lặp lại không biết chán. Cậu ấy nói thế này:

Ngày xưa, có một thám tử học sinh trung học Kudo Shinichi vô cùng tài giỏi. Anh thường hay va chạm với những vụ án, gặp vụ nào giải quyết vụ đó. Vụ án nhìn thấy anh liền run sợ, bị dọa cho ngây ngốc, vội vã che lấp những sự thật, nhưng sự thật lần nào cũng sẽ được đưa ra ánh sáng. Anh là Sherlock Holmes của thời đại Reiwa, dũng cảm, tận tâm đeo đuổi ánh sáng, công lý và hy vọng.

Tuy nhiên, cho đến một ngày, khi anh đang truy tìm sự thật thì gặp tai nạn ngoài ý muốn, anh bị tổ chức đen tối chuốc thuốc biến nhỏ, trở thành học sinh tiểu học. Dù vậy, anh vẫn không bỏ cuộc, liều lĩnh muốn dựa vào sức mình để tìm kiếm chân tướng. Trong suốt quá trình đó, anh vẫn luôn kiên định, cho rằng tất cả thế lực đen tối cần phải bị xóa sổ, cho đến khi anh gặp cô gái ấy... Chắc hẳn mọi người đều biết rồi, cô ấy tên gì không quan trọng, tóm lại là cái người nghiên cứu và phát triển loại thuốc thu nhỏ, bởi vì uống thuốc để trốn khỏi tổ chức mà rơi vào số phận giống hệt Kudo Shinichi. Bọn họ cùng nhau...

Thôi thôi. Mọi người thường hay xua tay, lắc đầu như trống lắc cắt ngang lời kể của cậu. Chúng tôi biết rõ kết cục. Chàng trai cô gái là những người cùng số phận, chung tay chống lại con quái vật và trở thành MVP, sống hạnh phúc, vui vẻ bên nhau về sau. Công lý đánh bại cái xấu, ánh sáng chiến thắng bóng tối, loại chuyện này đúng là chỉ người điên mới nghĩ như thế!

Edogawa Conan chưa bao giờ khó chịu, cậu chỉ siết chặt nắm đấm, ánh mắt kiên quyết, lẩm bẩm lặp lại: Tôi sinh ra để làm thám tử, rồi tôi sẽ trở thành thám tử như Kudo Shinichi.

Mọi người lại lắc đầu nguầy nguậy, thở dài. Điên ơi là điên, chắc muốn làm thám tử đến hóa rồ rồi, bề ngoài nhìn không đến nỗi nào, nhưng không may lại bị giấc mơ thám tử quái gở làm cho điên dại... Ôi, thật đáng tiếc.

Người ta nói rằng, Edogawa Conan thường đi lang thang trong khuôn viên trường hệt như bóng ma đơn độc vào ban đêm. Cậu luôn theo dõi mọi cập nhật trên bảng tin, truy tìm các manh mối đáng để theo đuổi, sử dụng khứu giác nhạy bén như chó săn của mình để hồi tưởng chân tướng của sự việc vào ban đêm. Đó là cô hồn, ác quỷ, một kẻ điên với lí trí đã hoàn toàn bị nuốt chửng... Chính là Edogawa Conan trong mắt mọi người.

Nhưng... Khi đó Haibara đã nuốt hết nửa câu sau vào lòng. Điều này có thực sự đủ? Dựa vào điều này để cứu tất cả mọi người sao—— Dựa vào một truyền thuyết phi thực tế và đeo đuổi thứ ánh sáng huyễn hoặc?

Cô dè bỉu những suy nghĩ này từ sâu đáy lòng.

Ngay cả khi cậu đúng, lùi lại 10.000 bước, chỉ dựa vào sức mình đối đầu với tất cả những điều này chẳng khác nào lấy trứng chọi đá. Chỉ cần lòng dũng cảm thì thế lực đó sẽ tan thành mây khói. Đoạn kết của câu chuyện được viết ngay từ đầu, số phận bi thảm hiện rõ trên trang giấy, vậy tại sao con người còn phải đấu tranh?

Cô nhớ hồi bé, có một lần nửa đêm sốt cao, mê man bất tỉnh, lảm nhảm không ngừng, chị cô bế cô đi trên con phố gió lạnh thấu xương vào lúc hai giờ sáng để đưa cô đến bệnh viện.

Giọt mưa như dải ruy băng lờ mờ, vòng sáng nhá nhem của ngọn đèn đường rọi ra lớp nứt nẻ. Xa hơn nữa là mặt trăng mất góc, trắng bệch, mồ hôi lạnh ướt đẫm, bóng đen dao động như bóng ma. Cô hé mắt, cảnh đêm tan hoang và quai hàm run rẩy của chị cô rơi vào tầm mắt. Vòng tay của chị rất ấm, hạt mưa như cách biệt với thế gian, nhưng cánh tay chị run lên vì lạnh. Ý thức của cô trở nên mơ hồ, cổ họng đau như dao cắt, cô yếu ớt muốn đưa tay chạm vào thứ gì đó, nhưng cánh tay cô không nhấc lên nổi.

"Chị ơi," Cô hỏi khẽ, "Sẽ ổn chứ?"

Em sẽ khỏe lại nhỉ? Liệu thế giới đổ nát này có trở nên tốt đẹp hơn không?

...Còn chị thì sao, chị cũng sẽ ổn chứ?

Mưa trượt xuống vành nón của chị, như những giọt nước mắt lã chã rơi trên má cô. Cô cảm thấy chị ôm chặt lấy cô thêm một chút, như thể cố gắng giữ chặt thứ gì đó. Trong một lúc cô cảm nhận được cơn đau tê dại.

Sau đó, cô nghe thấy giọng nói của chị mình nghẹn ngào nức nở, nói với cô giữa màn mưa trút nước:

"Đồ ngốc, rồi sẽ ổn thôi. Mọi thứ sẽ trở nên tốt hơn."

Trên con đường không một bóng người, từng giọt mưa vỡ tan trên mặt đất rộng lớn, ánh đèn mờ vỡ thành từng mảnh nhỏ nơi khóe mắt, ánh trăng nhợt nhạt nát vụn tận nơi sâu thẩm vũ trụ, cô cuộn mình trong vòng tay ấm áp của chị, cả người nóng ran, nhưng lại vì lời nói lưng chừng mà trong lòng cô cảm thấy yên bình không thể giải thích được; cô nghĩ mình tin vào điều đó, nếu chị cô đã nói vậy thì chắc chắn sẽ ổn thôi. Bọn họ như đang cùng nhau đi trên mảnh đất hoang vu vào ngày tận thế, cô lấy một chút hi vọng từ trong câu nói rồi ngây thơ xem đó là lời an ủi cho sự thật, lừa dối bản thân để có được giây phút thanh thản.

Thế là khi cô cảm thấy mí mắt mình trở nên nặng trĩu, cô không vùng vẫy mà thả mình vào trong mơ.

Cô tự nhủ, nếu chị đã nói như vậy thì cô sẽ ổn thôi.

Nhưng nó có thật sự ổn không?

Đêm đó, chị hai dắt theo cô lạc lối trong màn mưa, không tìm thấy bảng tên đường, không ai để cầu xin giúp đỡ, cuối cùng hai chị em cuộn mình trong góc nhỏ của lối đi ngầm ngủ thiếp đi. Sáng ngày hôm sau, chị cô cũng sốt cao...

Họ mồ côi từ nhỏ, sống nương tựa vào nhau, nâng đỡ dìu dắt cùng trưởng thành.

Cô từng hỏi qua chị, đây chính là số phận sao?

Lúc đó chị cúi đầu ủi nếp nhăn trên quần áo, cô ngồi ở một bên nhìn những nếp gấp đó như ngọn cỏ mùa xuân mà lửa không thể nào thiêu trụi, rồi lại tái sinh một cách ngoan cường, tựa như bóng ma không tiêu tán.

Chị hai im lặng hồi lâu, động tác trên tay ngưng trệ, cuối cùng chỉ cười nói, chị cũng không biết nữa.

Chị cũng không biết nữa, giống như hồi chuông báo tử vang lên giữa trần gian hiu quạnh. Bọn họ không nói thêm lời nào, lẳng lặng nhìn bàn ủi là qua khe rãnh, có thứ gì đó trong lòng không cách nào vuốt phẳng.

Thế giới này thật khủng khiếp, cô đã phát hiện ra điều này từ khi còn rất nhỏ.

Tại sao tất cả sản phẩm được sản xuất ra đều có thể bắt chính xác với các khớp nối mà không bị cong, gãy, để đạt được độ chặt chẽ cao như vậy hiển nhiên không được run tay; tại sao máy bay lại không rơi từ trên cao xuống? Nó sẽ rơi miễn có một con vít không được siết chặt...

Thế giới đầy những phép màu cho dù bạn có suy nghĩ về nó như thế nào đi chăng nữa, bạn vẫn sẽ cảm thấy "khó tin". Nhưng trong những điều khó tin ấy, bánh răng của thế giới quay cuồng, cho dù chúng bị rỉ sét thì chúng vẫn không dừng lại.

Tại sao? Tại sao nó vẫn có thể hoạt động bình thường? Rõ ràng nó đã sai lệch, xuất hiện lỗi mà?

So với đúng đắn, sai lầm đơn giản hơn nhiều.

Cô nghĩ, chúng ta đang sống trong một thế giới gần như không thể "đúng" được. Độ "đúng" là hồng tâm, thế giới là cái bia, "đúng" chỉ là một điểm trong không gian vô hạn, xác suất bắn một phát trúng là bằng không. Nhưng bạn phải chính xác từng bước, không một sơ hở.

Điều này thật ngớ ngẩn. Nhưng tại sao con người có thể sống trong sự phi lý khổng lồ này, tại sao không từ bỏ đấu tranh? Nhìn thoáng qua cũng có thể thấy được cái kết, con người không thể khuất phục được sai lầm, ai rồi cũng sẽ phạm lỗi, mắc nhiều lỗi lầm, cả một đời ắt hẳn nghiệp chướng nặng nề, không thể tìm thấy sự cứu rỗi. Thế thì tại sao phải khổ cực vùng vẫy, không nhìn nhận thực tế và từ bỏ mọi thứ ngay từ đầu, giơ tay đầu hàng trước số phận?

Có phải vì cái chết là đau đớn, mà con người vừa hay sợ đau chăng? Hay nói cách khác...

Cô cảm thấy bối rối, pháo hoa ban ngày nổ tung như núi lửa, nham thạch nóng chảy như muốn làm phỏng dây thần kinh tê liệt. Cô muốn bịt tai, nhắm mắt, để bản thân không phải suy nghĩ, để mọi giác quan nghĩ rằng mùa nào cũng là mùa đông để ngủ một giấc dài đằng đẵng.

Nhưng cô thực sự cảm thấy khó hiểu.

Chính vào lúc đó, cô đã gặp phải "Những kẻ nghiện rượu trong tối".







Chapter 06: Kẻ nghiện rượu trong tối

Khi đó cô vừa bước chân vào trường Đại học nổi tiếng gần xa này, vào trường y khoa với những hy vọng viển vông. Những việc cô muốn làm rất đơn giản, những gì cô muốn nghiên cứu cũng rất đơn thuần, có thể tóm tắt thành một câu hỏi bình thường: Tại sao con người phải sống?

Cô đã luôn muốn tìm ra câu trả lời từ khi còn là một đứa trẻ, tầm nhìn của cô rơi vào mọi ngóc ngách trên thế gian, bi thương, hoang mang và lạc lối. Những cánh đồng hoang vu, biển sâu đen ngòm, nham thạch nổ tung, vết bẩn trong đầu móng tay, tất cả trông giống như kính vạn hoa màu xám xịt, đung đưa trước mắt cô.

Con người đã đưa ra nhiều cách giải thích khác nhau cho thế giới này, nhưng cô luôn cảm thấy, không đúng, những thứ này quá hão huyền, giống như ánh sáng lấp lánh trôi dạt trên sóng biển, chỉ chạm nhẹ liền dao động dữ dội. Ngoài ra, làm thế nào bạn biết được những điều đó là chính xác và đáng tin? Cô ngờ vực. Cô chỉ dám tin vào bản thân. Cô nghĩ rằng nếu cô học y khoa, có lẽ sẽ hiểu về người hơn, có thể chạm cơ chế hình thành suy nghĩ của con người, từ đó hiểu được liệu con người có thực sự có ý chí tự do hay không và liệu họ có thực sự tồn tại cái gọi là số phận hay không.

"Ngươi muốn biết câu trả lời không?"

Lần đầu tiên cô nghe thấy âm thanh đó là ở sân vận động vào lúc mười hai giờ đêm. Lúc đó, đèn tắt ngóm, trời tối đen như mực, đường băng đỏ thẫm nổi lên dưới ánh trăng, tựa như vết máu cũ bắn tung tóe lên bức tường trắng như tuyết. Hơi lạnh từ đầu ngón chân chạy lên, cô đang đeo tai nghe, nghe giọng nam xa lạ cất lên những câu chữ âu yếm, đầu óc trống rỗng.

Cô nương theo giọng nói trong cơn gió mà ngoảnh lại, phía sau lưng là một gã đàn ông đội khăn che mặt màu đen.

"Ồ?" Cô đánh giá gã ấy một lượt, nghĩ không chừng là muốn bắt chuyện, vì vậy cô mỉm cười: "Đừng có mơ."

Người kia trái lại không khó chịu, vẫn cứ thong dong.

"Ý của ta là," Giọng nói của người kia trầm thấp, có chút cám dỗ, "Về chuyện con người tại sao lại phải sống."

Trong khoảnh khắc đó, cô như loài thực vật không có khả năng tư duy, ngón chân hệt như rễ cây hút hết cái lạnh ẩn trong lòng đất, máu trào ngược, đầu óc ong ong, toàn thân không khỏi rùng mình. Nhưng cô nhanh chóng kiểm soát được bản thân, mỗi giọng nói có chút run rẩy.

"Vậy sao..."

"Đoán trúng rồi?"

"Không."

Cô nhanh chóng đáp lại, nhưng ánh mắt né tránh vẫn tiết lộ sự thật rằng cô thực sự để tâm. Cô nhận ra điều ấy, nên rất nhanh lại nói:

"Tuy nhiên, tôi thật lòng tò mò."

"Cô muốn biết?"

Lời này rất giống với hành vi xấu của người lớn dùng kẹo chọc ghẹo đứa trẻ rồi nhanh chóng lấy đi, nhưng cô rất muốn biết, tựa như đứa trẻ biết rằng phần lớn kẹo sẽ bị lấy đi, nhưng vẫn muốn vươn tay bắt lấy nó.

"Ừm."

"Ngươi có bao giờ nghĩ đến, cái gọi là đúng và sai," hắn nói, "Cả hai đều chỉ là tiền giả định do con người đưa ra? Đúng có thật sự đúng không, sai có hoàn toàn sai không? Tại sao con người phải theo đuổi cái gọi là 'đúng đắn', thay vì tập trung vào cái 'sai trái' có quy mô lớn và chưa được phát hiện?"

Lúc đó, cô có rất nhiều suy nghĩ, nếu hắn ta ra vẻ ta đây đưa ra những khái niệm đạo đức áp đặt lên cô, cô sẽ mỉm cười đáp lại "ờ" và bỏ đi chẳng ngoái đầu; nếu hắn ta giống như tổ chức tiếp thị nói một loạt những thứ liên quan về tà đạo, cô sẽ cau mày nói "ờ", xua tay thè lưỡi, đảo mắt lên tận trời; nếu như....

Cô có từng chiến lược đối phó với rất nhiều "nếu như", nhưng cô không ngờ rằng hắn ta lại nói ra lời này, câu nói này như xuyên vào tận đáy lòng của cô, như thể đang lén đào một cái hố trong trái tim mềm mại của cô, cầm một chiếc kính hiển vi soi rõ từng tế bào bên trong trông như thế nào.

Cô mở to hai mắt, máu dâng trào như pháo bông nổ lách tách trong cơ thể, nhiệt độ nóng bỏng lan tràn cho đến hai bên má thiêu đốt đỏ bừng. Cô nghĩ rằng cô đã điên ngay lúc đó. Cô thực sự không nghĩ hắn ta nói đúng, nhưng cô cảm thấy nó rất thú vị, quan điểm đó khá hay ho, những gì cô muốn làm tiếp theo cũng rất thú vị, đột nhiên thế giới cũng trở nên thú vị, câu nói đó như là một cây bút ma thuật, tô vẽ thế giới của cô màu sắc khó lường và mê hoặc lòng người.

Lúc đó cô thì thầm với hắn như lời bí mật:

"Được thôi. Tôi đồng ý làm bất cứ điều gì——"

Đây chính là sai lầm được gọi là điên rồ chăng? Không cần phải theo đuổi hồng tâm của sự đúng đắn, để cho những nỗi phiền muộn mang xác suất bằng không đi đời nhà ma đi!

Hắn ta dường như đang mỉm cười.

"Ngươi không hỏi ta muốn gì sao?"

"Tôi chả quan tâm," Cô nói, "Tôi chỉ muốn câu trả lời, câu trả lời của ông."

Việc này không khác gì làm liều. Nhưng nếu một người thậm chí còn không biết cách sống, vậy thì người đó thực sự không cần phải quan tâm đến điều gì.

"Nhưng ta không phải là một cá nhân, không chỉ riêng một mình." Hắn nói, "Ta là một tổ chức—— 'Kẻ nghiện rượu trong tối', kể từ hôm nay trở đi, ngươi là một trong số chúng ta."

Cô gật đầu.

Đó là cách cô gia nhập "kẻ nghiện rượu trong tối".


"Một nhiệm vụ đổi lấy một câu nói."

Tất cả giao dịch về sau đều được thực hiện theo kiểu này. Nhiệm vụ không hề phức tạp, nhiều khi chỉ là những việc vặt vãnh: thỉnh thoảng thêm những câu từ chỉ định trên bảng thông báo, đôi khi làm ra ống thuốc không rõ mục đích sử dụng, có lúc nói một số điều kỳ lạ...

So với những thứ này, nghe được những lời tưởng chừng thật nhưng giả là một loại khao khát, động lực sống để nhìn thấy mặt trời ngày mai của cô. Cô tự cười nhạo bản thân, chẳng trách có ngạn ngữ nói rằng, Sáng sớm nghe được đạo của thánh nhân, chiều có chết cũng không hối hận. Nếu như chưa tiếp thu được đạo lý thì vẫn phải sống, con người tồn tại, không nhẽ chỉ để nghe đạo—— Nghe những đạo lý con người tại sao phải sống?

Có một lần, cô định thử nêu câu hỏi, suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng chỉ hời hợt hỏi: "Định mệnh có thật sự tồn tại không?"

Người kia cười thầm: "À, ta biết ngươi đang nghĩ gì."

"Ngươi đó, ngươi hy vọng con người không tồn tại số phận sao?" Bên kia ngập ngừng, "Nếu như có cái gọi là số phận, vậy thì ngươi sẽ đặt câu hỏi cho ta, ta sẽ trả lời, tất cả mọi thứ đều đã được số kiếp an bài. Ngươi không có quyền lựa chọn nào khác, không có gì có thể thay đổi số mệnh đã được định đoạt sẵn, điều này thật tuyệt vọng; nhưng nếu cái gọi là định mệnh không tồn tại, ngươi vẫn có thể mong chờ điều gì đó ngay cả trong những lúc tuyệt vọng nhất, và ngươi cũng có thể tin rằng ánh sáng sẽ xuất hiện, ngay cả khi xác suất vô cùng bé. Tuy nhiên, con người không thể chắc chắn liệu họ có ý chí tự do hay không. Nói chính xác hơn, con người không thể chứng minh rằng liệu số phận đã quyết định bản thân họ phải tin rằng mình có ý chí tự do hay không."

"Nhưng..." Cô hít hơi lạnh. Đây là lần đầu tiên cô định lên tiếng bác bỏ với "kẻ nghiện rượu đen tối", nhưng cô không nói nên lời, Cô muốn bắt bẻ, mọi tế bào đều réo lên chống đối điều ấy, nhưng cô ngay lúc đó nhớ đến bộ quần áo mà bàn là ủi mãi chẳng thể phẳng phiu, nhớ đến con quái vật khổng lồ mang tên im lặng nằm giữa cô và chị hai khi cô còn nhỏ.

Cô chợt không thể phản bác.

"Được rồi," Người kia dường như đang làm dịu cảm xúc trong cô, "Cho nên, ngoan ngoãn làm việc và sống trước đã."

Cô im lặng lúc lâu, lại hỏi: "Sẽ khá hơn chứ?"

"Sẽ khá hơn chứ?" Bên kia hỏi ngược lại, giống như tiếng vang vọng dai dẳng nơi thung lũng, "Sẽ trở nên tốt hơn không?"

Cô nhìn chằm chằm vào tấm màn đen của đối phương, lắng nghe tiếng gió gào thét và tiếng lá xào xạc trong màn đêm. Màu mưa trắng sáng, ánh trăng hóa thành từng mảnh vụn. Họ không cầm ô, hạt mưa cứ thế hôn lên da thịt, lạnh thấu xương.

Cô chợt cảm thấy, người đó hiểu mình, giống như hắn biết cô vì sao muốn hỏi những câu đại loại con người có tồn tại định mệnh hay không, đồng thời cũng hiểu cô không cần câu trả lời chính xác khi hỏi "sẽ khá hơn chứ".

Rốt cuộc cô đang muốn hỏi gì? Có lẽ cô không thực sự hỏi về điều gì, cô chỉ muốn có ai đó đứng đối diện với cô, nghe thấy những gì cô hỏi. Cô chỉ cần ai đó lắng nghe.

Mọi thứ rồi sẽ trở nên tốt đẹp chứ?

Nếu người đầu kia nói rằng cô sẽ ổn thôi, thì cô tự nhủ rằng mình sẽ ổn thôi; nhưng nếu người kia nói rằng cô không khá hơn, cô vẫn tự nhủ mình sẽ khá hơn. Điều này không có gì khác biệt, tựa như trong khoảnh khắc tung đồng xu, bạn biết từ đáy lòng bạn đang nghĩ gì. Cô đang mong mọi thứ trở nên tốt đẹp hơn, cô sẵn sàng để bản thân đặt niềm tin vào nó.

"Sẽ ổn thôi."

Cô nghe thấy chính mình nói câu này, giống như tiếng chim chóc vang vọng trên bầu trời.

-

Cô phát hiện ra chị hai của mình cũng là thành viên của "kẻ nghiện rượu trong tối", vào cái ngày chị đưa cho cô "The Book of Answers", cũng chính là ngày mà chị hai và cô nói về Edogawa Conan.

"Sau cùng em ấy sẽ trở thành vị cứu tinh của chúng ta, ngay cả khi bây giờ em ấy là kẻ mất trí được nhiều người nhắc đến."

Cô muốn nói gì đó để bác bỏ, nhưng những lời định nói đều nuốt vào trong.

Bởi vì, khi cô nhìn chị hai, lần đầu tiên cô cảm giác chị ấy đang đắm chìm trong nỗi đau thương dịu dàng nào đó. Cô bước tới, ôm chặt lấy chị mình, xương giáp xương, da liền da, cô cảm giác máu chảy ào ạt như sông đổ biển, tất cả cảm xúc bỗng hội tụ trong phút chốc.

"Em biết rồi." Cuối cùng cô chỉ nói như thế.

Chị hai đưa cuốn "The Book of Answers" cho cô, nói với cô: "Giữ gìn sức khỏe. Nếu em cảm thấy khó đưa sự lựa chọn, thì quyển sách này sẽ cho em biết câu trả lời."

Chị hai rũ mắt, vẻ mặt u buồn, nhưng nét nghiêm túc khi chị nhìn cô khiến cô không tìm được lý do gì để từ chối.

"Là bọn áo đen..." Cô không nhịn được hỏi.

Chị hai lại ra hiệu im lặng.

"Chị cũng là một trong số chúng."

Từ "cũng" khiến cô giật bắn, cô ngạc nhiên nhìn chị mình.

"Ai trong chúng ta có thể may mắn thoát khỏi đây?"

Người chị để lộ quá nhiều cảm xúc đau thương, nỗi buồn tuôn trào, bầu trời cũng không đủ chất chứa. Vào lúc này, trời không thể giữ được sự bi thương mà đổ mưa, giọt mưa trắng toát rơi rả rích. Giữa tiếng mưa, chị hai dịu dàng xoa đầu cô và bảo:

"... Sẽ ổn thôi."

Khi cô ngắm nhìn chị mình, chị cô dường như đã khác với ngày trước. Bầu trời trong xanh trong mắt chị ấy, như thể nó đang tỏa sáng. Mọi thứ trở nên thật nhẹ nhàng, nhưng cũng rất chắc chắn.

Cô nghĩ thầm, hình như chị cô đã tìm ra thứ gì đó.







Chapter 07: Thần thoại Sisyphus

"Có thể cho là vậy."

Edogawa Conan, người được mệnh danh là "kẻ mất trí nổi tiếng" gãi đầu, mỉm cười thừa nhận.

"Cậu không để ý sao?"

"Bảo không để ý là dối lòng đó," Cậu tốt tính nhún vai, "Nhưng thật ra cũng không có gì đáng để quan tâm cả. Tôi chỉ muốn theo đuổi sự thật, điều này không có gì to tát. Được rồi, chúng ta lại nói về vụ án mất tích của chị cậu, tôi nghĩ, cậu thực ra đã đoán được tung tích của chị gái cậu rồi?"

"Tôi..."

"Xem ra tớ đã đúng."

"Không, tôi không biết." Cô chợt nói, nhưng nhanh chóng nói thêm, "Có lẽ tôi không biết thật..."

"Cậu trông có vẻ rối rắm."

"Tôi không biết nên tin vào gì."

"The Book of Answers." Cậu chỉ tay vào cuốn sách trên tay cô ấy.

Mặc dù biết cậu đang nói đùa, nhưng cô vẫn cố tình chống đối cậu, cô liền giở sách ra, trang được lật ra viết "Bedelightfully sure of it| Chắc chắn một cách thú vị".

"Vừa rồi cậu đã hỏi gì thế?" Cậu mỉm cười.

"Có phải vì tình yêu không?" Cô đáp.

"Ồ," Cậu lộ ra vẻ mặt như hiểu ra điều gì đó, "Vậy thì cậu nghĩ sao về câu trả lời này?"

"Vẫn khiến người khác cảm thấy khó hiểu," Cô nói, "Nhưng chắc nó đúng, xác suất của 'chắc' này rất cao."

"Cậu nói phải," Cậu nói, "Nếu cậu thật sự muốn biết câu trả lời, thì để tôi nói cho cậu biết—— Đi thôi, tôi dẫn cậu đến một nơi."

Cậu không hề hỏi qua ý kiến của cô ấy, sải bước về trước, mà cũng không nói rằng sẽ đi đâu, như thể cậu chắc chắn cô ấy sẽ đi theo; và cô ấy quả thực đã theo sau, hoàn toàn không hỏi gì.

"Cậu có tin vào—— tin vào số phận không?" Cậu đột nhiên hỏi.

"Tôi không biết," cô nhanh chóng trả lời, "Tôi hy vọng số phận không tồn tại. Cơ mà..."

Nhưng hình như chính số phận đã khiến chúng ta gặp nhau, dường như chính móng vuốt của số phận đã viết nên tất cả những điều kỳ diệu khó tin vào trang sách định mệnh, chỉ cần cô giở quyển sách đáp án, đi theo sự dẫn dắt của số phận thì cô có thể bước từng bước một.

"Cậu là vị khách đầu tiên trong sự nghiệp thám tử của tôi," Cậu nói, "Đây là lần đầu tiên có người chủ động giao vụ án, hỏi ý kiến của tôi—— Dù rằng trong vụ án này bản thân cậu thực ra đã đoán được gần hết rồi."

Có phải cậu ấy đang nói điều kỳ diệu mà số phận mang đến không? Nói như vậy thì ý của cậu không phải số phận nào cũng đều xấu, trong những trường hợp hiếm hoi này, số phận cũng tử tế, sẵn sàng làm mối một hoặc hai điều tốt chăng?

"Ừm," Cô suy nghĩ lúc lâu rồi ném trả câu hỏi ban đầu của cậu, "Cậu có tin vào số phận không?"

"Tôi không tin."

Cậu trả lời rất nhanh, nhanh hơn một chút so với câu trả lời không biết của cô ấy, chắc như đinh đóng cột. Điều này khiến cô không khỏi ngẩn người.

"Tôi hy vọng không có cũng tin rằng không có," Cậu giải thích thêm, "Ngay cả khi tôi không thể chứng minh điều đó. Nhưng điều quan trọng là tôi tin chắc rằng định mệnh chưa bao giờ tồn tại."

"Cho dù đây là tự lừa dối?"

"Ngay cả khi đây là tự lừa dối bản thân," Cậu suy nghĩ lại trả lời, "Chỉ phụ thuộc vào con người nghĩ như thế nào."

Khi mở cửa, cậu hỏi cô: "Cậu đã nghe qua thần thoại Sisyphus chưa?"

"Sisyphus người đã bị các vị thần trừng phạt vì đẩy đá lên dốc mỗi ngày?"

"Chính xác. Mỗi khi anh ta đẩy hòn đá lên đỉnh núi, hòn đá sẽ đều lăn xuống chân núi. Ngày hôm sau, anh ta sẽ lặp lại công việc nặng nhọc đấy."

"Đây là số phận của anh ta. Nhưng cậu đã nói không có số phận."

Lúc này, cô mới ngẩng đầu lên nhìn, trước mặt cô là đại sảnh rộng lớn, tủ sách được gắn trên ba bức tường, nhìn về trước chất đầy tài liệu giấy và sách xếp chồng lên nhau, cảnh tượng không khác gì bức tường thành cổ kính, gạch ngói vừa khít.

"Đây là..." Cô trông sững sờ, khi cậu bước vào phòng cô vẫn đứng đờ trước cửa hỏi.

"Thông tin tôi thu thập được có liên quan đến 'kẻ nghiện rượu đen tối' trong hai năm qua," Cậu đi thẳng đến một trong các khu nhỏ, "Cậu vào đi, đừng đứng trơ ra đó nữa. Này chỉ là những gì mọi người nghĩ mà thôi."

Cô có hơi bối rối, muốn tiếp tục hỏi, nhưng cô vẫn đi theo.

"Cậu chắc hẳn rất rõ," Cậu nghe thấy tiếng bước chân của cô ấy và thả bước chậm lại một chút, "Thứ được gọi là 'kẻ nghiện rượu trong tối', rốt cuộc là gì? Đó là nỗi sợ, bạo lực, hiện thân của cái ác——"

Cậu dừng lại, dành đủ thời gian cho cô suy nghĩ. Tiếng bước chân của cô ngừng lại.

"Có thực sự là như vậy không?" Cậu nhận ra sự do dự nhất thời trong cô ấy, từng bước ép sát, "Tôi đã thực hiện rất nhiều nghiên cứu về 'tổ chức' này ở trường trong những năm gần đây. Nó giống như virus rất dễ lây lan và lây truyền nhanh chóng trong đám đông, nó mang đến nỗi sợ, bạo lực và xấu xa, nhưng——"

"Nó không hề tồn tại," Cô bỗng trả lời, "Phải không?"

Cậu ngoảnh lại, nhìn cô và gật đầu.

"Cậu nói đúng. Nó chưa bao giờ thực sự tồn tại. 'Kẻ nghiện rượu trong tối' chỉ là con quái vật bên trong chúng ta."

Cô không quá hoảng hốt khi nghe kết luận này, mà bình tĩnh giương mắt nhìn cậu. Cô đang đợi cậu nói tiếp. Cậu biết, trước khi cô nhờ cậu giúp đỡ, trong lòng cô đã thầm có suy đoán như vậy. Phỏng đoán này nghe có vẻ vô lý; đến mức cô đã giật thót khi nảy sinh ra ý nghĩ này; cô phải nhờ đến sự trợ giúp để xác nhận suy nghĩ đó. Còn cậu chính là niềm hy vọng cuối cùng trong lúc cô ấy lâm vào tình thế quẫn bách, nếu cậu không trả lời câu hỏi này một cách đàng hoàng, cậu thậm chí còn không dám tưởng tượng đó sẽ là cú sốc tàn khốc như thế nào đối với người đang trong đà tuyệt vọng.

"Nó biết rõ bí mật trong lòng chúng ta, tạo ra những ảo ảnh hoàn hảo. Con người nghĩ rằng họ được người khác thấu cảm, tìm thấy tri kỷ trong lòng. Mà mặt tối trong trái tim, mong muốn thoát khỏi thực tại, tất cả những ảnh chiếu đó đều được tìm thấy trong nỗi hoang tưởng về 'kẻ nghiện rượu trong tối'." Cậu cười gượng, "Giống như một cái ao trong vắt hiện lên trước mặt con người , rõ biết trong ao có độc nhưng vẫn xem như dòng nước suối ngọt thơm uống cạn một hơi, cho rằng mình đã thực sự tìm được sự cứu rỗi."

Cô tiện tay rút tài liệu giấy được cất trên giá sách của cậu, cậu ghi lại hết mọi việc trên bảng tin, đầu tiên là:

31.12 Miyano Shiho tự sát: Miyano Shiho, nhập học hai năm trước, chuyên ngành Khoa học Y sinh.

Cậu thấy cô im lặng lúc lâu, ngoái đầu nhìn cô, mắt cậu trở nên tối sầm khi nhìn thấy thông tin trên tay cô ấy, sau một hồi im lặng, cậu khàn giọng nói: "... Đó là lần đầu tiên tôi tiếp xúc 'kẻ nghiện rượu trong tối'."

"Cậu quen cô ấy?"

Cậu không trực tiếp trả lời, mà ném ngược lại câu hỏi cho cô.

"Còn cậu thì sao?"

-

Khi mới nhập học, Edogawa Conan và Miyano Shiho tình cờ gặp mặt.

Tình tiết của cuộc gặp gỡ rất bình thường. Cậu lao vội đến lớp khi sắp muộn giờ, lúc ở ngã rẽ không kịp dừng lại mà va phải một cô gái khiến cho những cuốn sách y khoa trong tay cô rơi vãi khắp sàn. Cậu khoe khoang mình là thám tử, vừa xin lỗi vừa nhặt sách, còn không quên thể hiện tài suy luận của mình—— Bây giờ nghĩ lại đúng là ngốc không đỡ nổi, nếu đổi thành cô gái khác ắt hẳn sẽ khó chịu, nhưng cô gái trước mặt cậu lại sửng sốt, sau đó nở một nụ cười cho đến tận bây giờ cậu vẫn không thể nào quên—— Nụ cười đó không hề ngọt ngào, dưới sự đè nén của nỗi buồn ngột ngạt, hơi thở của cậu ngưng trệ.

"Cô..." Cậu hỏi, "Cô có phải đang buồn lòng chuyện gì không?"

Cô gái giật mình, tiếp đó mỉm cười, sau khi cảm ơn rồi trả lời một cách xa lánh, không có.

Ba giây sau khi cô xoay người rời đi, cậu đột nhiên vươn tay nắm lấy cô ấy.

"Cô bị bọn họ cô lập sao?"

"Không,"Cô xua tay, nhún vai, lặp lại, "Không có."

Nhưng cậu đã nhìn ra dựa vào suy luận.

Cậu biết cô ấy vì thấy những bạn bị cô lập mà tỏ thái độ bất bình, chủ động lên tiếng bênh vực họ, nhưng cô cũng phải chịu chung số phận bị cô lập giống họ.

"Nhưng rõ ràng..." Cậu càu nhàu muốn phản bác.

"Kẻ nghiện rượu trong tối." Cô chợt nói.

Cậu ngơ ngác. Đó là lần đầu tiên cậu nghe thấy từ này. Khi cậu muốn hỏi cặn kẽ, thì cô ấy đã vội vã rời đi, chỉ để lại bóng lưng đen kịt, dường như đang kêu gào thảm thiết dưới ánh sáng rực rỡ của chiều hoàng hôn.

Đó là lần đầu tiên cậu như phát điên muốn biết chuyện gì đang diễn ra.

Nhưng đã quá trễ rồi.

Ngay lúc nhìn thấy tin tức trên bảng tin, cậu biết mình đã muộn màng.

Nhưng cậu không cam lòng, cậu muốn hiểu rõ mọi chuyện. Bầu trời hôm đấy trong xanh đến mờ ảo, chỉ cần ngước lên đã cảm thấy choáng váng lạ thường. Cậu nghiến răng, một luồng máu xộc lên tận não, hệt như núi lửa phun trào, ánh mắt cậu trong phút chốc trở nên u tối.

"Kẻ nghiện rượu trong tối," Cậu nói thầm, khá lắm, tôi luôn muốn biết đây là thứ gì.

Đó là lần đầu tiên cậu có khát vọng mãnh liệt như vậy, đủ để trở thành động lực để cậu tiến về trước, nói với bản thân: Giấc mơ thám tử của mình nhất định phải trở thành hiện thực.

Vì cô gái chưa được giải cứu, vì để điều tra rõ "kẻ nghiện rượu trong tối", càng vì... Nhiều người đang chờ được giúp đỡ.

Cậu siết chặt tay.

Mình sẽ tìm ra. Cậu nghĩ. Trên đời này chưa từng có số phận.

Nhưng tôi sẽ tự tạo ra số phận.

-

Cô ấy không trả lời.

Nhưng anh biết rõ câu trả lời. Anh chắc chắn mình không nhận lầm người.

"Tội chết dành cho mặt tinh thần... Haibara, thứ đó không tồn tại."

"Cậu ngay từ đầu đã nhận ra tớ?"

Ngay từ khi nhìn thấy Haibara Ai, anh đã biết Miyano Shiho và Haibara Ai là chung một người, Miyano Shiho chưa từng chết, cô ấy chỉ chọn cách tách biệt tinh thần.

"Là tớ," Anh không trực tiếp trả lời, "Tớ là người khi đó đã nghe thấy tiếng cầu cứu của cậu."

Đồng tử của cô hơi giãn ra.

Giờ phút này, cô đang ở trong căn phòng chất đầy tài liệu nghiên cứu "kẻ nghiện rượu trong tối", giữa khói bụi ngột ngạt, trái tim đột nhiên đập mạnh. Cô cảm thấy khó tin, trợn to mắt, cố gắng xác nhận rằng tất cả những điều này là sự thật, không phải hoang tưởng và không phải trong mơ.

"Đây đều do một mình cậu tìm hiểu sao..."

Anh gật đầu, nhẹ giọng nói: "Nó chính là con quái vật trong mỗi chúng ta."

Không chỉ riêng cậu, trong mỗi chúng ta đều có "kẻ nghiện rượu trong tối".

Đối với cô ấy, đó là những vết nhơ của cuộc đời, những vết sẹo không lành hẳn, những nếp gấp không phẳng phiu, không thể làm gì khi sốt, tính tất yếu của công lý và cô lập khiến cô ấy không thể nhìn thấy ý nghĩa của cuộc sống, nỗi trống trải trong trái tim cô không thể bù đắp; đối với anh, đó là sự hận thù trong quá khứ, nỗi lo âu không thể cứu vãn, đôi mắt kiêu ngạo trên con đường đeo đuổi sự thật, nụ cười khi gắng gượng, trái tim thi thoảng lung lay...

"Chị của tớ..."

"Chị ấy chẳng qua đã yêu một người."

Tình yêu cũng vậy. Tình yêu cũng là con quái vật trong tim chúng ta.

"Ừm."

Cô ấy hiểu. Cô đã hiểu điều đó từ lâu, chẳng qua cô chọn cách chối bỏ. Nhưng bây giờ khi anh ấy nói như vậy, cô có cảm giác lớp bụi đã lắng xuống, trái tim cô đang lơ lửng trên không trung mà không chốn bình yên, giờ đây nặng trĩu.

"Chị ấy cũng để lại cho cậu một quyển sách."

"Giải thích rằng số phận tồn tại?"

"Không, hoàn toàn ngược lại."

"Ồ?"

"Hiệu quả của quyển sách đó không nằm ở câu trả lời mà nó đưa ra," Anh nói, "Mà là cách cậu hiểu câu trả lời. Ví dụ, câu trả lời cậu vừa nhận được là 'Be delightfully sure of it'. Câu hỏi 'Là vì tình yêu sao', đây là câu nghi vấn, cậu có thể trả lời có hoặc không, trong lòng cậu sớm đã có đáp án. Cậu biết xác suất sẽ nghiêng về bên nào hơn, câu trả lời chỉ để giúp lòng cậu thêm kiên định mà thôi. Về bản chất, cậu vẫn là người đưa ra sự lựa chọn."

"Cũng giống như Sisyphus, anh ta không có lựa chọn nào khác." Anh nói tiếp, "Anh ta có thể chọn tiến về trước với niềm hy vọng tràn trề, hoặc chan chứa nỗi đau và sự oán giận. Vấn đề nằm ở việc con người ta nghĩ như thế nào."

"Số phận của anh thuộc về anh, tảng đá của anh là câu chuyện của anh...[1]" Cô tiếp lời.

[1] Trích "Thần thoại Sisyphus" của Albert Camus.

"Anh ta tạo nên 'số phận'."

Anh giữ lấy thang, dường như muốn trèo lên tìm thứ gì đó.

Tảng đá sẽ luôn tồn tại.

Nhưng bạn phải tỉnh táo, bạn phải nhìn nhận sự thật trên thế giới, bạn phải phân biệt nó, nhưng bạn vẫn yêu lấy nó; đó mới thực sự là chủ nghĩa anh hùng[2]. Bạn biết đấy, đó không phải bông hồng, nhưng nó có thể nở ra như đóa hồng; nó không phải chú chim, nhưng nó có thể tung cánh chao liệng trên trời cao*[3]. Bạn phải biết tất cả mọi thứ, một khi bạn đã biết, bạn có thể thực sự đã biết, hoặc có thể giả vờ như không biết, miễn là bạn tin, chỉ cần bạn dũng cảm bước tiếp là được.

[2] Romain Rolland: "Trên đời này chỉ có một loại chủ nghĩa anh hùng, đó là bạn vẫn yêu đời sau khi nhìn ra bộ mặt thật của nó."

[3] Mượn từ thơ của Emily Dickinson.

Cũng giống như lúc này, cô nhận ra, những khó khăn kia đột nhiên trở nên nhẹ tênh, giống như hóa thành lông vũ mềm mại, bóng bay căng phồng, nhẹ bay lên bầu trời; tiếp theo sau đó anh nghiêm túc leo lên thang, loay hoay giữa đống tài liệu chất giấy trắng tinh, dáng vẻ đó như ép chặt lấy ngực cô.

Cô chợt cảm thấy một thoáng bình yên dâng trào, sau đó tim cô đập, từng nhịp một.

"Edogawa," Cô suy nghĩ rồi đổi cách xưng hô, "Kudo."

Anh nghe thấy, không quay đầu lại, chỉ nhếch miệng cười đáp, "Ừm."

"Edogawa Conan và Haibara Ai," Anh nói, "Tớ vẫn không biết trong câu chuyện nên gọi họ như thế nào, bây giờ xem ra hai cái tên này cũng không đến nỗi tệ."

Cô đã hoàn thành giấc mơ thám tử của anh, anh đã giải quyết được nỗi hoang mang nhiều năm của cô. Cô kéo anh ra khỏi địa ngục điên cuồng, và anh ôm chặt lấy cô khi cô sa ngã.

Cô muốn nói với anh, anh tỏa sáng như nhân vật trong chính câu chuyện của mình; và anh nói với cô rằng, cô cũng là một thành viên trong câu chuyện của anh, người quan trọng nhất.

Đột nhiên, anh dường như đã tìm thấy thứ gì đó liền reo hò phấn khích.

Cô ngẩng đầu nhìn lên, thấy anh nhanh chóng leo xuống thang, để vào lòng bàn tay cô cục kẹo sữa.

"Rồi sẽ ổn thôi."

Cô nghe thấy anh nói với cô như vậy.

"Bởi vì——"

Anh nhếch khóe miệng, nụ cười đó làm dịu trái tim người khác một cách khó hiểu.

"Con quái vật trong lòng chúng ta, chúng ta có thể cùng nhau đối mặt."

-fin-





Note:

Mình muốn nói gì đó, nhưng viết ra rồi lại xóa, liên tục như vậy vì cảm thấy mình không tài nào truyền tải hết được cảm xúc lúc này. Có lẽ mọi người đọc xong cũng mang trong mình cảm xúc khác biệt nhỉ.

Bạn tác giả bảo fic OOC nhưng mình không hề thấy OOC chút nào. Sau khi đọc fic CoAi được một thời gian mình đã đúc kết được rằng, những oneshot nhiều chữ là master piece đó chời. (Nhưng dịch phê chữ ê kéo dài (;ω;) )

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro