[CoAi|ShinShi] Dòng cát chảy giữa sa mạc Tabernas

Author: Độc Độ Sinh|独渡生

Translator: Arrebol;

Bản dịch ĐÃ CÓ sự cho phép của tác giả, vui lòng không reup, không chuyển ver và không đạo văn!




























01

Kudo Shinichi nằm trên cát, ngước đầu nhìn lên bầu trời xanh thẳm bị nửa vành mũ che khuất. Ánh nắng chói chang rọi lên má trái anh bỏng rát, khiến cho vùng trên gò má và dưới khóe mắt khô ráp và đỏ bừng. Anh cảm thấy mây trên trời âm thầm thay đổi, từng li từng tí trôi về phía mặt trời, tưởng rằng gió sắp nổi lên, anh vội vàng nhìn về phía trước bên phải, Kudo Yusaku và Kudo Yukiko đứng cách anh không xa loay hoay với chiếc máy ảnh, dường như có chút nóng tay.

Đó là năm 1990, Kudo Shinichi 13 tuổi thường xuyên xa nhà và người bạn thanh mai trúc mã, bay vòng quanh thế giới cùng cha mẹ của mình- Những người thích đi du lịch. Anh gọi đó bằng cái tên mỹ miều là tận hưởng cuộc sống, nhưng trên thực tế anh không mấy thích thú kiểu kỳ nghỉ đày đọa suốt hành trình như thế. Tựa như lúc này anh đã vượt qua nửa vòng trái đất, đến Tây Ban Nha cách Tokyo 6.616 dặm, băng qua bờ biển Andalusia nơi mọi nguyên tử oxi đều đắm chìm trong ánh mặt trời, đi qua những đồi núi ẩm ướt, đến vùng đất khuất gió nóng rực Almeria, giờ ở trong sa mạc mang tên Tabernas, anh bị bỏ lại một mình bên tăng sa thạch cao chót vót, nằm buồn chán trên bãi cát mịn với khuôn mặt rám nắng, giả vờ như mình đang nằm trên ghế đệm êm ái trong căn biệt thự của nhà mình.

Kudo Shinichi lăn lộn trên mặt đất bằng phẳng có hạn này, cát mịn nhuốm đầy mồ hôi dính vào trán và má anh, không biết có phải do ảo giác hay không, nhưng cơn đau do cháy nắng đã giảm bớt. Anh duỗi tay chân trở mình, áo gió mới tinh của anh chốc lát trở thành bao đựng cát, chiếc nón rộng vành Yukiko đưa cho anh không biết đã rơi ở đâu. Khi anh mở mắt lần nữa thì chiếc xe địa hình của bố anh đã đi xa rồi, thế là anh mau chóng bật dậy, tựa như vui mừng hớn hở chạy đi xa hơn. Kudo Shinichi 13 tuổi có thể bắt đầu cuộc phiêu lưu mạo hiểm của mình ở bất cứ nơi đâu.

Anh xuyên qua những bụi cây thưa thớt chạy về phía mặt trời, đôi giày đế cứng để lại những dấu chân mờ nhạt trên mặt đất. Ở phía Nam, cột đá phấn gần mặt trời nhất, anh hào hứng trèo lên cho tới khi lên đến đỉnh. Anh đứng trên bề mặt của tảng đá ố vàng, nhìn Tabernas hiểm trở gập ghềnh, con người có xu hướng mất đi cảm giác ranh giới khi ở trong sa mạc. Nhưng ở Tabernas thì không, tuy đất đá khúc khuỷu hoang vu, nhưng chính vì thế nó sẽ không nhấn chìm con người trong biển cát vô biên. Kudo Shinichi nắm lấy vóc cát khô bên cạnh, giơ lên và để nó trượt khỏi lòng bàn tay mình, sa mạc bao quanh anh, mặt trời chói chang im lìm, và màu xanh lấp đầy nơi giao thoa giữa bức tường đá nhô cao và bầu trời thấp trũng, giống như một mảnh ghép hoàn chỉnh. Anh đột nhiên chẳng còn nhớ nhung gì Tokyo nữa.








Sự thay đổi của con người luôn xảy ra trong tích tắc, thậm chí ngay cả người trong cuộc cũng không kịp nhận ra. Lý trí đã đưa ra quyết định phù hợp với tâm hồn, trong lúc anh không còn nhớ đến Tokyo, anh lặng lẽ nắm lấy cát chảy còn sót lại trong tay mình, đút tay vào túi. Nắng vẫn rát mặt, cát trên tay cũng dần thấm đẫm mồ hôi. Nhịp tim của anh chợt trở nên điên cuồng, dù sau nhiều năm kể từ đó, mỗi lần Kudo Shinichi nhớ lại ngày ấy, anh cũng không thể biết được nhịp tim của anh đã tăng nhanh hay là do nhìn thấy cô ấy.

Anh đã bắt gặp cô, Miyano Shiho mười bốn tuổi.









Cô ấy đứng nơi ngược sáng, dưới cái bóng của tảng đá phấn phủ lên, bên cạnh chiếc xe địa hình màu đen. Cô ấy không khoác áo gió hay mang theo đồ du lịch, chỉ đứng đó và mặc chiếc váy dài màu đỏ, để lộ bờ vai trắng nõn gầy guộc. Cửa xe địa hình mở toang, một người đàn ông tóc bạch kim say ngủ trong buồng lái. Anh thấy tay cô run rẩy, chầm chậm giơ súng lên.

Bản năng kêu gọi Kudo Shinichi nên ngăn chặn vụ giết người này, nhưng anh nhìn mái tóc nâu của cô ấy, trong bóng râm trông giống như một vết sẹo loang lổ nơi tăm tối. Anh im lặng nhìn cô giơ khẩu súng trong tay, 30 giây, anh thầm đếm trong lòng, sau ba mươi giây anh sẽ hét lên cảnh báo người đàn ông tội nghiệp rằng có người muốn giết anh ta. Cô không đợi anh đếm đến giây thứ 30, khi anh đếm mười sáu giây thì cô buông súng trong tay, thản nhiên cất súng vào túi của người đàn ông. Lúc cô xoay người rời đi, người đàn ông đó đã tỉnh dậy, dường như không phát hiện những gì xảy ra vừa rồi. Người đàn ông nói với cô vài câu, vẻ mặt cô vô cảm, đôi mắt xanh lạnh lùng nhìn chằm chằm vào cửa kính xe màu đen, không nhìn anh ta.

Kudo Shinichi nhìn hình ảnh phản chiếu trên ô kính xe, anh nhìn thấy đôi mắt cô thông qua thứ lạnh lẽo này.

Anh bỗng cảm thấy miệng khô khốc, tim đập nhanh đến mức không thở nổi, định vội vàng chạy về thì trượt chân trên tường đá. Cô ngẩng đầu khi nghe thấy tiếng động, chỉ trông thấy bóng lưng bỏ trốn nhếch nhác của anh.










Vào cái năm cậu lẽ ra 17 tuổi, Kudo Shinichi bảy tuổi gặp Miyano Shiho tám tuổi, trong những cuộc trò chuyện không điểm dừng, cậu cuối cùng khẳng định cô gái bốn năm trước chính là cô ấy. Cậu hỏi cô, lúc đó cậu ở đó làm gì? Miyano Shiho ngồi bên cạnh cậu, đôi mắt xanh xinh đẹp và lạnh nhạt ấy nhìn thẳng vào cậu không còn trở ngại. Cô kể, Gin đưa tớ sang Tây Ban Nha du lịch, thư giãn đầu óc để có thể nghiên cứu tốt hơn, vì thời gian đó tớ quá căng thẳng. Rồi cô nhìn sâu vào mắt cậu, như thể xuyên thấu tâm hồn cậu, và giọng điệu mang xúc cảm mơ hồ, tớ nhớ được cậu, Kudo, tớ ghi nhớ bóng lưng ấy, đã rất nhiều năm.

Trong lúc cậu ngây người, Miyano Shiho khẽ mỉm cười, Tây Ban Nha quả là một nơi tuyệt đẹp, chẳng phải sao?











02

Khi Kudo Shinichi và Miyano Shiho cùng ngồi dưới một mái nhà và kể lại chuyến du lịch của họ ở Tây Ban Nha, họ đã ngạc nhiên khi biết rằng cả hai đều ở Marbella trong suốt ba tháng ngắn ngủi, bắt đầu từ tháng 5 đến tháng 8 năm 1993.

Vào đêm hè lạnh giá giữa mùa mưa Tokyo, cậu và cô hít thở chung một bầu không khí, trao đổi hơi thở cho những phân tử nhỏ bé trong cơ thể của nhau. Cây rẻ quạt xanh mướt bên ngoài cửa sổ che khuất sự mập mờ giản đơn giữa họ, Kudo Shinichi mượn ánh đèn ngắm nhìn cô ấy, cảm giác dường như không thể nhìn thấy cô rõ ràng như dưới ánh trăng. Cậu vươn tay ra, bỗng muốn vuốt ve mái tóc mềm mại của cô ấy, nhưng sau cùng chỉ lấy cốc nước uống một ngụm, rồi bảo, năm ngoái, ánh mặt trời ở Marbella rất đẹp.








Năm ngoái, ánh nắng ở Marbella rất đẹp. Haibara, cậu còn nhớ không? Những công trình màu trắng dựng bên bờ biển, giống như cánh buồm của con tàu—— Cậu đã đi xem những ngôi nhà do Melvin Villaroo thiết kế chưa? Ha, tớ biết chắc cậu sẽ đi xem, tháng 5, tớ đã tham quan nó cả tuần. Cậu ở phía Tây à? Tớ ở cực Bắc, muốn đến phía Tây phải đi ngang rất nhiều khu chợ náo nhiệt, tớ rất thích đi dạo trong không khí se lạnh bữa sớm, khi ánh mặt trời còn chưa ló dạng thêu đốt mặt đất, có thể nghe thấy tiếng ca của dàn hợp xướng khi đi ngang nhà thờ Giáo xứ, lúc đó tớ sẽ uống cà phê ở quán gần nhà thờ... Ừ đúng rồi, đó là quán cà phê ngoài trời bức tường đỏ, khung cửa đá cẩm thạch, ngoài ban công trồng rất nhiều hoa lan tử la, có những chiếc ô che nắng màu trắng tựa như cây nấm nhỏ, chuẩn rồi, cold brew của họ đỉnh cú chóp. Vào tháng 6 là thời kỳ nước biển trong xanh nhất. Tớ nhớ rằng tớ đã đến bến Puerto Banús vào ngày 18 tháng 6, tớ đã lái cano, phụt, đừng nhìn tớ như thế, Haibara, tớ biết cậu lái được Harley. Tớ thường hay đi nghe nhạc Flamenco, cuối tháng 7 đến đầu tháng 8, tớ đến đó trong hai tuần liên tục. Hửm? Cậu cũng thế à? Tiếc thật, tớ không gặp được cậu... Cậu nói gặp cậu để làm gì hả? Có lẽ tớ sẽ tặng cho quý cô Haibara một bó hoa phong lữ mà tớ đã mua từ cụ già người Roma...








Kudo Shinichi nói không ngừng nghỉ, tựa như đem cả thành phố cây lá xum xuê và cả bầu trời xanh biếc về với cơn mưa nhẹ ở đất Tokyo. Lớn lên trong màn đêm u ám với nghị lực sống hoang dại, Miyano Shiho nhớ lại những cây cau đu đưa, ngày nào cô cũng uống một ly rượu Sherry được ví von chất chứa ánh mặt trời Tây Ban Nha trong chai. Khi chán cô sẽ thuê xe địa hình phóng nhanh trên đường quốc lộ, đôi khi cô sẽ gặp người lạ trên đường, họ sẽ châm thuốc cho cô, và cô vứt hết mọi gánh nặng trao cho họ cái ôm nồng thắm. Cô thường ở trong một công viên vô danh, nơi đó có vô số thực vật thuộc họ cây dương xỉ, tầng tầng lớp lớp xếp chồng lên nhau giống như lễ hội hóa trang lớn, cô sẽ đọc sách trong đó cả ngày, cho dù không khí ẩm ướt sẽ khiến cho trang sách ố vàng. Phần lớn thời gian cuộc sống của cô diễn ra đồng bộ với Kudo Shinichi. Theo lời kể của cậu, cô nhận ra rằng họ dường như lần lượt đi qua rất nhiều nơi, rồi lại lần lượt rời đi, dù cho khi ấy họ vẫn không quen biết và để ý đến nhau. Họ sống ở hai đầu thành phố, mở cửa sổ có thiết kế giống nhau hàng ngày và đập vào mắt là những con đường, ngõ hẻm đối xứng, thậm chí tiếp xúc với những người Tây Ban Nha nhiệt tình không khác gì. Ngọn tháp bên cạnh cô giao hòa với tiếng hát ở nhà thờ bên anh, anh và cô lẻ loi giao thoa giữa lòng thị trấn, cùng nhìn thấy ánh nắng phản chiếu từ mặt biển. Họ thậm chí còn mượn chung một quyển sách cũ trong thư viện, số seri là I443.77/21, hai người đều nhìn thấy công thức toán học được học sinh nào đó ghi chú ở trang 20, và họ đã chạm vào nó. Họ đã từng bước vào chung một cơn mưa, phải trốn mưa mà xem chung một bộ phim, cùng nhau chứng kiến những giọt mưa trên lá chuối rẻ quạt bị ánh trăng làm cho bốc hơi, bởi vì cả hai đều đến công viên cô từng ngồi đọc sách. Họ mỗi phút mỗi giây đều chia sẻ cuộc sống của mình thông qua tâm hồn tư tưởng, nhưng họ chưa bao giờ gặp nhau.

Khi họ lướt qua và ngoảnh lại, trống rỗng.

Haibara, có một nơi cậu chắc chắn không biết, ở đó có nền đá cuội vẽ chú chim bồ câu biểu tượng cho Chúa Thánh Thần. Ngay đối diện đầu của chú chim bồ câu có một ngôi nhà nhỏ màu đỏ nằm giữa những tòa nhà màu vàng trắng được làm bằng gỗ, không có ai canh giữ, có rất nhiều chai sữa thủy tinh được treo trong đó, mỗi một chai có chứa một danh sách điều ước. Nếu trong tương lai cậu đến Tây Ban Nha, lần nữa đi Marbella, tìm thấy ngôi nhà đỏ, thì cậu sẽ thấy chai thủy tinh của tớ, tớ tin chắc rằng cậu có thể nhận ra nó trong một nốt nhạc.

Hả... Cậu không muốn đi nữa à? Ha ha ha ha. Được rồi, Haibara, được thôi. Tớ sẽ đưa cậu đến đó, Tây Ban Nha, Marbella, ngôi nhà đỏ, sa mạc Tabernas, tớ sẽ đưa cậu đến những nơi ấy, dù cho cậu đã ngoài 80, già không đi được nữa, tớ cũng phải túm cậu đi cùng tớ.

Tớ sẽ làm như vậy, Haibara, tớ sẽ làm điều đó. Ngay cả khi cậu đã 80 tuổi.














03

Miyano Shiho mở mắt, cơn gió dài thổi tung rèm cửa khiến mặt trời thoắt ẩn thoắt hiện trong phòng cô, ánh mắt cô lướt qua chiếc giường rộng dưới cô, cho dù cô đang ở Tây Ban Nha nơi được mệnh danh mặt trời chói chang nhất thế giới, cô vẫn thấy nấm mốc ẩm ướt mọc trên tường cách đó hai cánh tay. Cô đã uống rượu Sherry vào đêm hôm qua, đó là Fino Sherry, món khoái khẩu của Kudo Shinichi. Vì uống quá nhiều nên não cô vẫn còn đau nhức sau cơn say.

Năm 1999, năm đầu tiên Kudo Shinichi qua đời sau trận quyết chiến, giữa thời hoan lạc vào cuối thế kỷ này, Miyano Shiho 22 tuổi đã vượt đại dương, từ Nhật Bản đến Tây Ban Nha và đặt chân đến Marbella. Cô đeo chiếc kính của Edogawa Conan, đi qua thị trấn, ngang qua những con phố, lướt qua cơn gió, cơn gió chẳng còn liên quan gì đến anh của năm năm trước. Cô băng qua bờ biển, đi qua bãi cát, tản bộ dưới cái nắng Tây Ban Nha vào tháng 12, cô dừng lại trước ngôi nhà màu đỏ và hút thuốc.





Cô luôn bắt gặp Kudo Shinichi ở Marbella. Chẳng hạn như khi chiếc phà cô đi cập bến, cô nhìn thấy anh nhảy cẫng lên bờ với đôi chân dài, và khi cổ họng cô run rẩy gọi tên anh, cô chợt nhận ra người đàn ông đó hơi thấp so với anh, khuôn mặt khác hoàn toàn. Nỗi xúc động trong cô hóa thành niềm đau thương chỉ trong năm giây ngắn ngủi, nhưng ngày tháng sau đó, cô vẫn gặp phải những tình huống này, hết lần này đến lần khác, cô thậm chí bắt đầu mong chờ được gặp lại anh theo cách ấy. Cô nhìn thấy bóng hình anh trên con phố Marbella, trên cửa sổ cửa hàng, và cô cũng có thể nhìn thấy đôi mắt anh trên khuôn mặt chàng trai trẻ đang sải bước đến trường. Cô cảm thấy anh ở khắp mọi nơi, anh hút thuốc nơi góc tường, hát hò ở quán bar vào nửa đêm, khóc trong lồng ngực cô gái người Digan, ngồi ở bồn hoa ăn sandwich trứng jambon, đá bóng trên sân cỏ trường cấp hai, lướt sóng trong làn nước biển xanh.... Đôi khi cô đi trên đường, nhìn thấy anh đi về phía mình, nhịp tim cô đập nhanh đến không kiểm soát, và dáng hình anh biến mất vào giây tiếp theo, chỉ còn lại khuôn mặt xa lạ cô nhìn mà nước mắt lưng tròng. Cô bị lừa gạt vô số lần, không biết đã là lần thứ bao nhiêu, nhưng chính vì thế cô lại càng mong chờ được gặp anh. Cô đắm chìm trong ảo giác của chính mình, cả thành phố đã trở thành thiên đường của anh.




Sau khi trầm ngâm trông về nơi xa lần cuối, cô đã hút một điếu thuốc. Cô dừng lại trước ngôi nhà màu đỏ, hút một điếu thuốc rồi bước vào trong.


Anh nói rằng cô có thể nhận ra chai thủy tinh của anh chỉ trong nháy mắt, trên thực tế đúng là như vậy. Trong số những chiếc bình sạch sẽ trong vắt được treo lên, chỉ có bình sữa của Kudo Shinichi viết dãy số bằng bút lông dầu một cách vụng về—— 4869.



Khi nước mắt chảy ngược, cổ họng đắng ngắt, cô nuốt nước mắt vào trong bằng chất nicotin, mở danh sách điều ước anh để lại khi mới mười sáu tuổi.




1. Ghé 221B Baker Street một lần.

"Vào tháng 12 năm 1999, tớ đã đến phố Baker, viện bảo tàng 221B Sherlock Holmes. Tớ đã giúp cậu đánh dấu ở đó—— Để lại huy hiệu thám tử của cậu, Kudo. Tuy rằng có chút không nỡ, nhưng tớ nghĩ cậu sẽ cảm thấy hạnh phúc vì điều đó. Tớ đặt nó trên bàn làm việc của ông Holmes, bên cạnh ghi chú của ông ấy—— Mặc dù chúng ta đều biết đó là giả, nhưng Kudo, cậu sẽ tin vào điều đó, tớ biết, và tớ sẽ chọn tin tưởng vào thứ  cậu đã đặt trọn lòng tin."






2. Đi bộ trong Vườn quốc gia Denali.

"Từ tháng 1 năm 2000 đến tháng 5 năm 2000, tớ chỉ đi bộ trong công viên mà đã tốn hết một tháng, Kudo Shinichi, cậu hay lắm, tớ suýt chút chết ở ngọn núi Denali rồi... Nếu tớ mà chết vào lúc đó, thì tớ sẽ nguyền rủa cậu cho tới chết."






3. Đích thân bắt những tên tội phạm trong tầm mắt mình.

"Vào ngày 6 tháng 9 năm 2000, lần đầu tiên tớ tự tay bắt một tên tội phạm. Ngày hôm đó tớ đã khui chai rượu và uống nó cả đêm. Kudo, để trở thành một thám tử thật sự không phải chuyện dễ dàng gì. Ngày 10 tháng 10, tớ bắt được tên thứ hai, ngày 14 tháng 11, thứ ba, ngày 25 tháng 11, thứ tư... Kudo, nếu tớ không giấu họ giấu tên, có lẽ vị cứu tinh của Nhật Bản bây giờ đã là tớ rồi, ngay cả Hattori Heiji cũng phải choáng."







4. Gia đình bạn bè khỏe mạnh và bình an.

"Mẹ của cậu... Cô Yukiko hiện đang sống ở Paris, chạy bộ mỗi sáng và thích gọi cho tớ khi tập thể dục; kết quả khám sức khỏe của chú Yusaku đã có kết quả vào hai tháng trước, các chỉ số đều bình thường, thậm chí tốt quá đà, bác tiến sĩ còn ghen tị rất lâu; bác Fusae ở nhà chăm sóc cho bác tiến sĩ, bác tiến sĩ đã giảm không ít cân và hay vui cười hớn hở; bọn trẻ đều an toàn, đội thám tử thiếu niên vẫn đang chống chọi hành vi thiếu văn minh của học sinh tiểu học, trung học; còn về cô Ran, cô Kisaki và chú Mori tái hôn rồi, tớ chưa bao giờ thấy cô ấy hạnh phúc đến thế."


......



"Kudo."

Chiếc xe địa hình của Miyano Shiho đậu ở sa mạc Tabernas, cô ngồi trên xe, vân vê chiếc kính của Edogawa Conan mà cô đã đeo suốt hai năm. Năm 2003, khi Miyano Shiho 24 tuổi, cô nói: "Kudo, em nhớ anh."







04

Lần cuối cùng Kudo Shinichi đến Tây Ban Nha là vào năm anh hai mươi tuổi. Miyano Shiho đưa cho anh thuốc giải độc tạm thời của APTX4869, bảo rằng trong thời gian này anh đã quá căng thẳng, nên ra nước ngoài thư giãn đầu óc. Kudo Shinichi mỉm cười hỏi cô ấy, Haibara, cậu có phải đang giấu tớ lén lên kế hoạch cho chuyện gì không? Cô không trả lời, anh cũng không hỏi thêm nữa. Anh hoàn thành mong muốn của cô đi nước ngoài, anh đã đến Tây Ban Nha, cho đến khi chết cũng không để cô ấy biết điều đó.

Năm 1998, Kudo Shinichi chết dưới họng súng của Gin trong trận chiến quyết định, nguyên nhân kế hoạch của Miyano Shiho để lộ sơ hở. Cô một lòng muốn bảo vệ anh, bắt tay với gia đình Kudo, gia đình Akai, Amuro Toru, phía công an, FBI, MI6 và nhiều thế lực khác tạo ra mạng lưới phức tạp, nhưng cô đã tính sót anh. Cô không ngờ anh sẽ bỏ qua sự an toàn của mình để cứu cô, vào giây phút cuối cùng anh đã nắm lấy tay cô và gọi cô, Haibara.


Và hai tháng trước đó, anh lái xe trong màn đêm ở Marbella, ngắm trăng, nghĩ về cô ấy.


Kudo Shinichi lái xe dọc theo con đường ven biển thật lâu, anh phóng nhanh sau đó đậu xe, đi đến bãi biển rồi ngồi xuống với chai rượu Sherry trong tay. Anh mở chai rượu và uống trước một ngụm, cảm giác lành lạnh pha lẫn vị đắng. Gió biển thổi qua khiến tà áo anh tung bay. Anh nhớ lại danh sách điều ước mà anh đã viết vào năm mười sáu tuổi, trong khi mỉm cười anh đã lấy giấy bút từ trong túi ra, dựa theo trí nhớ của mình viết ra những điều trẻ con thời niên thiếu.



1. Ghé 221B Baker Street một lần.

"Năm ngoái không phải đã đi rồi sao, nhưng mình luôn cảm thấy có chút tiếc nuối, hình như mình không để lại thứ gì có giá trị."

2. Đi bộ trong Vườn quốc gia Denali.

"Đừng có làm mấy cái chuyện ngu ngốc nữa, Kudo Shinichi."

3. Đích thân bắt những tên tội phạm trong tầm mắt mình.

"Thực ra đã làm được rồi."

4. Gia đình và bạn bè khỏe mạnh, bình an.

"Phải thêm một dòng nữa: Haibara Ai khỏe mạnh và bình an..."

Điều thứ năm,

Điều thứ năm...?


Kudo Shinichi nhớ ra điều gì đó và bật cười. Anh xé danh sách điều ước và để những mảnh giấy vụn cuốn theo chiều gió.

Nước biển lăn tăn, những cơn sóng trắng xóa vỗ vào bãi cát, anh thi thoảng nghe thấy tiếng thầm thì của người đi đường hoặc sống gần đây. Ở Tây Ban Nha, biển cả vô tận còn bằng phẳng hơn cả sa mạc, đôi mắt anh trở nên nhạy cảm hơn sau khi uống rượu, vì vậy anh ngước nhìn mặt trăng ở nơi xa, cứ như có thể nhìn thấy những miệng núi lửa lớn nhỏ xám xịt của nó. Trăng soi vào mắt anh, trong giây phút đó anh chợt nhận ra anh yêu cô ấy, một tình yêu anh chưa hề hay biết, giống như giọt nước trong biển khơi hay cát mịn nơi sa mạc, màu nâu trà mặt trăng đã ban cho anh, và chai rượu Tây Ban Nha của anh chan chứa vầng trăng sáng. Lúc này, anh đang đối mặt với biển cả và ánh trăng, anh biết anh yêu cô ấy, và nó sẽ tiếp diễn cho đến hơi thở cuối cùng. Danh sách điều ước của anh vào lúc này không gì khác ngoài điều này, anh muốn ở bên cô, anh muốn dẫn cô đến bãi biển, dắt cô đến sa mạc, đưa cô đến Tây Ban Nha. Anh trông chờ tuổi 80 của cô ấy.

Anh mường tượng khuôn mặt cô sau khi trải qua thăng trầm cuộc sống, làn da chảy xệ già nua, đôi mắt vẩn đục, anh sẽ nắm lấy bàn tay run rẩy của cô. Anh vẽ lên viễn cảnh mình đang hôn cô, hôn lên đôi môi đã nếm đủ năm tháng một cách dịu dàng, chậm rãi. Anh sẽ giữ chặt lấy cô, dùng bàn tay già nua của mình nắm chặt lấy cô ấy, anh sẽ ở bên cạnh chở che cho cô, cầu nguyện cho cô, và nằm xuống cùng cô——




Miyano Shiho 24 tuổi đi trên sa mạc.

Cô khoác áo choàng đỏ, đội mũ trùm đầu, che đi khuôn mặt trẻ đẹp khô hanh vì thiếu ẩm, trong đôi mắt trong veo của cô lộ ra vẻ kiên định. Đó là sự kiên định không ngần ngại chạy về hướng mặt trời và nắm chặt cát trôi trong tay. Đôi tay cô khẽ run vì phấn khích và mệt mỏi, cô lau sạch vết cát trên mặt rồi đi sâu vào lòng sa mạc.





Mục cuối cùng trong danh sách điều ước:

5. Muốn gặp lại cô ấy trên sa mạc.





END

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro