[CoAi] Vị khách đến từ quá khứ

Author: Hạc|鹤

Translator: Arrebol;

Note: Tiêu đề do người dịch tự đặt.

Bản dịch CHƯA CÓ sự cho phép của tác giả, vui lòng không reup, không chuyển ver và không đạo văn!












Ánh mắt của Edogawa Conan lần thứ 10 lướt qua lại giữa hai cô gái.

Hai cô gái có mái tóc nâu xinh đẹp và đôi mắt xanh trong veo y hệt nhau, lúc này họ đều đang nhìn cậu.

"Được rồi Kudo," Một trong số họ cất giọng, "Cậu đoán đúng rồi, đây chính là tớ."




Chuyện xảy ra vào một tiếng trước, khi đó Edogawa Conan vẫn ở trước tivi xem trận đấu bóng đá được ghi hình lại, trong khi đó Haibara Ai ngồi bên cạnh ngáp dài và lật cuốn tạp chí trên tay.

Lúc Edogawa reo hò trước lần ghi bàn thứ ba, đồng thời quấy rầy đến Haibara Ai đang ngủ gà ngủ gật, cô cảm thấy mình không thể chịu đựng được nữa.

Cô bật dậy, không chút do dự tắt tivi.

"Chả hiểu sao tớ phải cùng cậu xem băng video vào cuối tuần đẹp trời như này." Cô xoay người nhìn vẻ mặt ngơ ngác của Edogawa Conan, cau mày bảo.

Edogawa Conan vò đầu bứt tai, hết cách nhìn Ai: "Đâu còn cách nào khác, bác tiến sĩ phải đi tham gia hội thảo tớ không hiểu tên nó là gì, hai đứa mình chỉ có thể ở đây trông nhà thôi."

Sau đó cậu thở dài: "Nếu có chuyện gì thú vị xảy ra thì tốt biết mấy."

Hai đứa trẻ bị bỏ rơi lập tức nghe thấy tiếng đồ vật nặng nề rơi xuống từ nhà bếp bên cạnh, kèm theo tiếng hét nhỏ.

Haibara Ai khiếp đảm nhìn Edogawa Conan, và Edogawa cũng tái mét đáp lại cô, cái miệng xui xẻo của cậu từ khi nào lại linh nghiệm như thế? Có trời mới biết cậu chỉ nói chơi mà thôi, đâu cần thiết, không nhất thiết phải thành hiện thực, chưa kể tiếng hét kia dường như không liên quan gì đến hai từ thú vị.

Trong lòng mang theo sự nghi ngờ, Edogawa và Haibara rón rén đi đến trước cửa nhà bếp, Haibara tiện tay cầm cây chổi ở bên tường, Edogawa mở nắp đồng hồ trên cổ tay, sẵn sàng bắn kim gây mê bất cứ lúc nào.

Edogawa Conan từ cửa bếp thận trọng ngó vào, không hề nhìn thấy bóng dáng khả nghi nào, chỉ có ngũ cốc kiều mạch trên bàn rơi vãi trên sàn. Cậu ngay sau đó cẩn thận đi về trước vài bước, vòng qua chiếc bàn che khuất tầm nhìn của mình.

Sau đó——

"Hai, Haibara?"

"Gì đó?" Haibara Ai bên ngoài cửa nắm chặt cây chổi trong tay hỏi.

Edogawa Conan mang vẻ mặt khó tả ngoái đầu sang, ngón tay chỉ về trước trông buồn cười, giọng nói có chút cứng nhắc: "Tớ nghĩ cậu nên tự mình đến xem."

Haibara Ai hiếm khi thấy cậu phản ứng kỳ lạ như vậy, thế là cô ngơ ngạc đi tới, nhìn về hướng Edogawa Conan đang chỉ.

Rồi cô nhìn thấy chính mình. 


"Mấy cậu là ai?" Cô gái nhỏ ngồi trên sàn nhà, trên người dính đầy ngũ cốc bối rối nhìn họ, "Tớ đang ở đâu vậy, chị hai đâu?"

Cô gái nhỏ có khuôn mặt giống hệt Haibara Ai, nhưng quần áo lại giống mẫu mã cũ của mười năm trước, hơn nữa từng hành động và nhận thức của cô không trưởng thành như Haibara Ai, ngược lại mang vẻ ngây thơ.

Edogawa Conan liếc nhìn Haibara Ai bên cạnh đang sững sờ, cậu đóng chặt đồng hồ gây mê trên cổ tay, cố nở nụ cười thân thiện: "Tớ là Edogawa Conan, còn cô bạn này là Haibara Ai, đây là nhà của bọn tớ. Bạn nhỏ tên cậu là gì?"

"Tên tớ là Miyano Shiho." Cô gái, Miyano Shiho trả lời bằng giọng non nớt, sau đó cô nghiêng đầu tò mò dòm Haibara Ai vẫn đang đơ người bất động.

"Cậu trông giống tớ thật đó." Shiho đứng dậy, đôi mắt sáng ngời nhìn Haibara, cô vươn tay chạm vào mái tóc của Haibara, "Đôi mắt và tóc cũng giống nhau, chị hai bảo màu tóc của tớ là đẹp nhất."

Haibara Ai bừng tỉnh sau khi đờ đẫn hồi lâu, cô cắn môi, giây sau mỉm cười nắm lấy tay Shiho: "Đúng vậy, tóc của Shiho là đẹp nhất."


Sau khi trả lời chính xác họ tên, tuổi tác thậm chí cả nhóm máu, sinh nhật và sở thích của Miyano Akemi, những điều mà chỉ người thân thiết mới biết được, Haibara Ai đã thuyết phục thành công Miyano Shiho chỉ mới 6 tuổi tin tưởng bọn họ là bạn của chị đến giúp chăm sóc cô một thời gian, và Edogawa Conan nhanh chóng dọn dẹp nhà bếp, nhân tiện tìm một hộp sữa chua và vài lát bánh kem nhỏ từ tủ lạnh đưa cho Shiho.

Cô gái nhỏ dường như đã đói, ngoan ngoãn ngồi trên băng ghế, nhâm nhi thức ăn Edogawa đưa cho cô.

"Edogawa," Haibara Ai đột nhiên nói bằng tiếng Anh, dán mắt vào bản thân lúc nhỏ đang ăn, "Có vẻ du hành xuyên thời gian và không gian thực sự có thể xảy ra. "

"Ặc..." Edogawa Conan chuyển chế độ ngôn ngữ trong một giây, trả lời bằng tiếng Anh, "Tớ không tin vào điều đó trước khi chuyện này xảy ra, lúc nhìn thấy cô ấy... Rồi lại nhìn sang cậu, tớ nghĩ nó hoàn toàn tồn tại."

"Nếu cô ấy là tớ của hơn mười năm trước..." Haibara Ai ngập ngừng.

"Đừng suy nghĩ linh tinh, chúng ta không thể thay đổi quá khứ." Edogawa Conan cắt ngang sự do dự trong cô, "Tốt hơn hết chúng ta không nên để cô ấy biết bất cứ thứ gì, giả làm hai đứa con của nhà hàng xóm chơi với cô ấy một lúc. Hay là đợi bác tiến sĩ trở về, biết đâu bác ấy có thể lấy ra chiếc máy thần kỳ nào đó để đưa cô ấy quay trở lại."

Edogawa ngoảnh đầu nhìn Haibara: "Cô ấy nhất định phải quay về thời gian của mình, cho dù dùng biện pháp gì, cô ấy cũng phải quay trở về, nếu không sẽ không có cậu ở đây, Haibara."

Haibara Ai dường như đang đấu tranh nội tâm, cô nhíu mày đưa ra một giả thuyết khác: "Nói không chừng cô ấy đến từ không gian song song, ít nhất có thể khiến chúng ta ở không gian này không phải chịu đau khổ từ những thứ đó nữa. "

"Nhưng ai biết được đây là tình huống gì, Haibara." Edogawa Conan kiên quyết, "Chúng ta không cách nào chắc chắn cô ấy đến từ quá khứ của chúng ta hay quá khứ của chiều không gian song song, chúng ta không nên mạo hiểm thay đổi nó."

Haibara Ai im lặng, cô nhìn Miyano Shiho đang ăn chiếc bánh dâu tây thứ ba, trên mặt Shiho vẫn còn dính chút kem, cô ấy bắt gặp ánh mắt của Ai, nở nụ cười rạng rỡ với cô.

Haibara Ai nhìn cô gái nhỏ đang mỉm cười rạng rỡ, trái tim cô thắt lại.

Đó là Miyano Shiho, người vẫn còn trong sáng như một tờ giấy trắng trước khi mọi thứ bắt đầu.

Không có tổ chức, không có công việc nghiên cứu hàng ngày, không có APTX4869, không có sự chia lìa với chị hai, không bị ép buộc dùng thuốc, cũng không có... Haibara Ai.


Sau khi ăn uống no say, Miyano Shiho nhanh chóng nảy sinh tò mò với ngôi nhà Agasa đầy mới mẻ này, khi cô vươn tay cầm lấy cuốn tạp chí khoa học mới phát hành trong tháng này được Haibara Ai úp một bên, Edogawa Conan cảm thấy cần phải làm gì đó để đánh lạc hướng cô ấy, suy cho cùng cô ấy càng biết ít về những thứ liên quan đến thời đại này thì càng tốt.

Edogawa Conan dựa vào ký ức mơ hồ để tìm những món đồ chơi thời thơ ấu cậu bỏ không trên gác xếp, cậu cẩn thận lựa chọn những món đồ chơi còn nguyên vẹn sạch sẽ, những con thú nhồi bông phù hợp với các cô gái. Khi cậu quay lại phòng khách với những món đồ chơi trên tay, cậu nhìn thấy nét mặt mù mịt khó xử của Haibara Ai đang kể chuyện cho người bạn nhỏ của mình.

Edogawa Conan cảm thấy hơi buồn cười, khi đến gần thì nghe thấy Miyano Shiho hỏi với giọng non nớt và nghiêm túc: "Tại sao quả táo hoàng hậu đưa cho Bạch Tuyết chỉ có một nửa là có độc? Trong quả táo có chất độc gì vậy?"

Cảm thấy câu hỏi liên quan đến điều trẻ em không nên biết và cậu cũng chẳng thể trả lời, Edogawa Conan nhanh trí giơ con gấu, đưa đến trước mặt Shiho: "Nhìn này! Đây là bạn gấu đó!"

Dù sao Miyano Shiho lúc này vẫn chỉ là đứa trẻ, ngay khi nhìn thấy gấu bông cô liền bỏ qua thắc mắc về quả táo độc của Bạch Tuyết và ôm lấy đồ chơi trong sung sướng.

Haibara Ai nhìn Shiho không còn vướng bận chuyện quả táo, lộ ra vẻ mặt như được cứu rỗi. Cô nhìn sang Edogawa Conan nhẹ giọng nói: "Tớ chưa bao giờ biết rằng điều tớ để ý trong những câu chuyện cổ tích lại kỳ khôi đến thế."

Edogawa Conan bật cười, đưa cho cô ấy con gấu bông nhỏ khác trên tay.


Có lẽ do ăn quá nhiều đồ ngọt dễ dẫn đến buồn ngủ, hay đây là giờ nghỉ trưa quen thuộc của cô gái, đôi mắt xanh của Miyano Shiho nhanh chóng bị cơn buồn ngủ chiếm lấy, cô thu mình trong góc sô pha, toàn thân cuộn tròn chìm vào giấc mơ ngọt ngào.

"Không ngờ cậu cũng có lúc như vậy." Edogawa Conan nhìn Shiho đang ngủ tay ôm chặt lấy gấu bông, dựa vào khung cửa nói với Haibara Ai.

"Tớ vẫn có tuổi thơ đó, quý ngài thám tử." Haibara ngẩng đầu, nhẹ nhàng nói với Edogawa Conan.

Trước khi dấn thân vào bóng tối, Miyano Shiho đã có một tuổi thơ êm đẹp bên chị gái của mình. Vào thời điểm đó, tổ chức vẫn chưa can thiệp hoàn toàn vào cuộc sống của hai người họ, cô vẫn chưa đắm chìm trong phòng thí nghiệm cả ngày lẫn đêm, giải quyết những công thức hóa học chán ngắt, Miyano Shiho có thể làm bất cứ những gì cô ấy muốn.

Tiệm đồ ngọt nơi góc phố, bánh kem cheese toát lên hương vị sữa hấp dẫn.

Chú chó Husky nhà hàng xóm luôn lượn vòng quanh cô mang theo mùi cỏ xanh.

...

Haibara Ai đắm chìm vào ký ức quá khứ, cô thậm chí còn ngây ngẩn khi ngửi thấy mùi thơm sữa thoang thoảng và hương cây cỏ tươi mát. Nhưng tháng ngày tươi đẹp đó ở cùng chị chỉ tồn tại trong một khoảng thời gian ngắn ngủi, năm cô bảy tuổi, dưới sức ép của tổ chức, cô bắt đầu tiếp xúc với thiết bị thí nghiệm sau đó từng chút một sa vào bóng tối.

"Tại sao mình không thể trải qua cuộc sống bình thường như thế này." Cô tự mình lẩm bẩm.

Edogawa Conan cau mày, để ngăn tiếng nói của hai người đánh thức Shiho, cậu kéo Haibara Ai đến căn phòng bên cạnh, đồng thời hơi hé cửa để tiện cho cậu có thể quan sát tình hình của Shiho.

Cậu thấp giọng: "Cậu không hài lòng với con người hiện tại của mình sao?"

"Tại sao không?" Haibara trợn mắt, "Chẳng lẽ cậu không muốn để cho mọi thứ kết thúc khi nó chưa bắt đầu sao? Như vậy cậu không cần phải hành động với cơ thể trẻ con này, cậu không cần phải rời xa Mori Ran, cũng không cần phải đối mặt với một tổ chức xấu xa nguy hiểm như thế."

Đôi mắt cô mang đầy ngờ vực: "Bây giờ cơ hội thay đổi đang ở ngay trước mắt cậu, tại sao cậu không——"

"Vậy cậu thì sao? Haibara."

Haibara Ai sững người, đó là giọng điệu nghiêm túc mà Edogawa chưa từng có trước đây.

Edogawa Conan liếc nhìn Shiho vẫn đang ngủ say, sau khi chắc chắn giọng nói của hai người không đánh thức cô ấy, cậu quay sang nhìn Haibara Ai đang chết lặng trước mặt mình.

"Nếu cậu nói với Shiho rằng cô ấy sẽ nghiên cứu chế tạo thứ thuốc độc hại người đó, cho dù cô ấy có thể hiểu được ý của cậu, hơn nữa Akemi ở không gian đó cũng tin tưởng cô ấy, vậy chị cậu sẽ làm gì?" Cậu trầm giọng, "Chị ấy sẽ bất chấp tất cả để đưa cậu rời khỏi tầm mắt của tổ chức, nhưng cậu nghĩ rằng, hai người có thể chạy thoát không?"

Haibara Ai im lặng không nói gì. Cô đã từng là thành viên của tổ chức đen tối đó, cô hiểu rõ cách thức làm việc của tổ chức, nếu chạy trốn, họ chắc chắn sẽ chết. Còn nếu cố nghĩ ra mọi phương pháp để trì hoãn việc nghiên cứu chế tạo thuốc, thì cô và chị cô cũng sẽ chết, bởi vì tổ chức không chứa chấp những kẻ vô dụng.

"Và ngay cả khi không có cậu, vẫn sẽ có người khác." Edogawa Conan tiếp lời, "Tổ chức luôn có thể tìm được người phù hợp để hoàn thành công việc nghiên cứu, đến khi đó APTX4869 sẽ không có hiệu quả thần kỳ như vậy, nó sẽ hệt như một loại thuốc độc, và tớ sẽ chết ngay lập tức sau khi uống nó."

"Kết cục đó không bằng như bây giờ, Haibara." Cậu nhìn cô, hi vọng truyền đạt được sự kiên quyết của mình cho cô, "Mặc dù kết thúc này không phải tốt nhất, nhưng nó không đến mức tệ hại. Tớ vẫn sống, cậu cũng vậy, trạng thái khác biệt của chúng ta đã được những người thân cận chấp nhận, bên cạnh chúng ta cũng có những người đồng hành đáng tin cậy, đây đã là điều may mắn nhất rồi."

"Thực ra sâu trong lòng cậu biết rằng cậu không thể thay đổi quá khứ," Edogawa Conan nhẹ nhàng nói, "Nhưng Shiho đã nhắc đến Akemi, nên cậu đã lung lay." Cậu cảm thấy người cô hơi run rẩy, vì vậy cậu giơ tay lên, có hơi ngập ngừng, nhưng cuối cùng vẫn đặt lên vai của cô.

Haibara Ai nhìn cậu một cách mỏi mệt. Không sai, ngay từ đầu cô đã hiểu rõ không được phép thay đổi quá khứ, nhưng cô vẫn giữ chút hi vọng, muốn thuyết phục chính mình và Edogawa. Chỉ là bây giờ, cô nhìn vào ánh sáng kiên định và tự tin trong mắt của Edogawa Conan, chút hi vọng trong lòng cô không còn sót lại tí gì.

Cậu ấy nói đúng, đây không phải là cái kết tồi tệ nhất. Cô đã gặp bác tiến sĩ, người trao cho cô mái ấm mới toanh và ấm áp; cô gặp đội thám tử nhí, bọn họ bù đắp tình bạn đã thiếu sót hơn mười năm qua của cô; cô gặp được Edogawa Conan, chàng trai cũng gặp phải cảnh ngộ như cô, và cô tin chắc rằng người này sẽ lần nữa mang lại ánh sáng cho cô.

Sau đó Haibara Ai giống như đứa trẻ sáu tuổi, hệt như đêm đầu tiên gặp cậu ấy, cô tựa vào vai cậu khóc nghẹn.

"Ai-chan, Conan-kun." Một giọng nói nhẹ nhàng vang lên từ đằng sau, cả hai không nhận ra rằng Miyano Shiho đã tỉnh dậy và bước ra cửa.

"Ai-chan, cậu không vui sao?" Cô ấy nghiêng đầu hỏi, ánh mắt lo lắng nhìn Haibara Ai.

"Tớ không sao," Haibara Ai lau nước mắt, "Shiho không ngủ nữa sao."

Shiho gật đầu, đưa tay lau đi vệt nước mắt trên mặt Haibara Ai.

Haibara nhìn thẳng vào bản thân của quá khứ vẫn đang mù mịt trước tương lai, không khỏi vươn tay ôm lấy cô ấy. Trên người Shiho thoang thoảng mùi nước giặt, Haibara chợt nhớ đến người chị vẫn luôn chuẩn bị quần áo sạch sẽ cho mình.

Shiho vỗ nhẹ lên lưng Ai, nhỏ giọng an ủi cô.

Haibara Ai ôm chặt lấy Shiho, mắt cô lại lần nữa cay xè, vì vậy Haibara nhẹ nhàng đẩy Shiho ra: "Tớ đi vệ sinh." Cô cố mỉm cười, sau đó bước nhanh ra ngoài.

"Đừng lo lắng, cậu ấy không sao." Edogawa Conan vịn vai của Shiho, dịu dàng bảo: "Chúng ta đợi cô ấy ở phòng khách nhé."

Nhưng Shiho vẫn đứng đó không nhúc nhích, cô kéo góc áo của Edogawa: "Tớ có chuyện muốn nói với Conan-kun."

Edogawa Conan thoáng ngạc nhiên, nhưng cậu vẫn dừng lại nhìn Miyano Shiho, chờ cô mở lời. Cô gái cúi đầu đan ngón tay vào nhau, dường như có chút do dự, nhưng cuối cùng vẫn ngẩng đầu, nghiêm túc nhìn Edogawa.

"Tớ muốn biết, Ai có phải là tớ không?" Shiho như thể lấy hết can đảm nhìn cậu chằm chằm.

Edogawa Conan bị sự thẳng thắn của cô làm cho choáng váng, nhiều lý do bác bỏ quanh quẩn trong đầu cậu, cuối cùng chỉ còn lại một ý nghĩ——Lừa gạt người phụ nữ này, cho dù trong độ tuổi nào cũng đều không phải là chuyện dễ.

"Tớ nghe hiểu cuộc trò chuyện của mấy cậu," Shiho nói, "Ý tớ là phần tiếng Anh."

Cô ấy thông minh đến thế mà lại quên béng bản thân đã lớn lên trong môi trường tiếng Anh nhỉ, Edogawa Conan cười gượng.

"Tớ không biết tớ làm thế nào mà lại trở nên như thế này," Shiho nắm lấy tay cậu, "Trong mắt Ai có quá nhiều thứ tớ không thể nhìn thấu, cô ấy giống như, giống như đang mang trên mình một gánh nặng vùng vẫy một cách khó khăn trong nước."

Cô gái nhỏ không dễ dàng nói ra phép ẩn dụ phức tạp như vậy, Shiho nhíu mày, khẽ cắn môi, tỏ vẻ khó hiểu.

Edogawa Conan xoa nhẹ mái tóc nâu mềm mại và bồng bềnh của cô, cậu nhìn Shiho đang chìm vào khó xử. Cô nắm lấy hai tay cậu, đôi mắt xanh xinh đẹp lấp lánh tia sáng.

Miyano Shiho nghiêm túc, hỏi cậu từng câu từng chữ: "Nhưng cậu sẽ ở bên cạnh tớ như ở bên cạnh Ai bây giờ đúng không?"

Ánh mắt Edogawa Conan trở nên kiên quyết, trang trọng nói với giọng điệu nghiêm túc như một lời thề: "Đúng vậy, tớ sẽ luôn ở đây, mãi mãi bảo vệ cậu."

Miyano Shiho vui vẻ mỉm cười: "Vậy thì tớ không phải sợ gì nữa." Người cô bắt đầu lập lòe, cô gần như hiểu ra điều gì đó, liền buông tay Edogawa Conan.

"Tớ phải quay trở về," Cô ấy nói, "Trở về... Ừm, thời gian của tớ."

Cô vẫn chưa hiểu về chuyến du hành xuyên thời gian và không gian của mình, cô chỉ biết rằng cô sẽ về nhà, phải rời xa chính mình và Conan ở đây, trở về với chị hai.

Edogawa Conan cảm thấy đau lòng. Theo ký ức của Haibara Ai, Miyano Shiho sẽ sớm bị bắt ép đến trường, đi nghiên cứu những kiến thức sâu xa về dược học, sau đó chế tạo thứ thuốc đó, cô sẽ mất đi người chị của mình và sẽ... Lần nữa gặp lại cậu.

Đừng sợ, cậu im lặng nhìn Miyano Shiho, tớ sẽ ở đó.

Cô gái nhỏ mỉm cười như thể đọc hiểu ánh mắt cậu.

Giây sau, Miyano Shiho 6 tuổi, người du hành thời gian bất ngờ biến mất trước mặt cậu.


"Cậu ấy đi rồi?" Giọng nói của Haibara thuộc về không gian này vang lên từ phía sau.

Edogawa Conan quay lại nhìn cô gái đang tựa vào khung cửa, trên mặt đã không còn nước mắt, cô đang nhìn cậu bằng ánh mắt quen thuộc.

"Ừ." Cậu gật đầu, trong lòng thầm nghĩ không biết Haibara Ai đã nghe thấy cuộc trò chuyện giữa cậu và Shiho chưa.

"Vậy bây giờ, chúng ta những người không thể thay đổi quá khứ nên nghĩ cách đối phó với tổ chức rồi." Haibara Ai xoay người bỏ đi, mái tóc cô lướt qua không khí tạo thành đường vòng cung đẹp mắt.

Với trực giác thám tử nhiều năm của mình, Edogawa Conan tinh ý phát hiện ra đôi tai đỏ ửng của cô ẩn giấu dưới mái tóc nâu. Thế là chàng trai nở nụ cười lém lỉnh, vội vàng đuổi theo cô gái, dùng chất giọng làm nũng trẻ con nói: "Việc đó không gấp đâu mà, chúng ta đi ăn chút gì đã, được không? Chơi với cậu cả buổi chiều tớ sắp đói chết rồi, Ai..."

Haibara Ai chẳng nói chẳng rằng trước yêu cầu và xưng hô của cậu, nhưng nụ cười nơi khóe miệng của cô không thể che giấu được nữa.

Cô còn cả một chặng đường dài phía trước, và nỗi ám ảnh đằng sau vẫn chưa phai mờ.

Nhưng Miyano Shiho 18 tuổi và Haibara Ai 6 tuổi lại không hề cảm thấy sợ hãi một chút nào, vì cô biết rằng sẽ luôn có một người ở bên cạnh cô, đồng hành cùng cô rất lâu, rất lâu.

END

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro