mùa hạ cuối cùng.

Mùa hạ năm ấy nắng rất vàng. Gió thổi qua những mái ngói cũ kỹ của Sannoh như một lời thì thầm của những tháng ngày đã qua. Murayama ngẩng mặt nhìn bầu trời xanh, bàn tay vẫn siết chặt mảnh khăn trắng thấm máu đã sẫm màu, như vẫn chưa thể tin rằng bàn tay từng nắm lấy cổ tay cậu năm đó – bàn tay của người đàn ông ấy – đã không còn hơi ấm.

Cobra Chan đã không còn bên cậu.

Không một lời từ biệt. Không một hứa hẹn sẽ quay lại. Anh rời khỏi thế giới này như cách anh sống – lặng lẽ, kiên cường, và luôn che giấu nỗi đau của mình sau ánh mắt bình thản.

---

Ba tháng trước, họ còn cãi nhau.

Không rõ vì điều gì. Có lẽ là vì Murayama luôn lạnh lùng, luôn xem mọi thứ là trò chơi quyền lực, kể cả khi đối diện với tình cảm không tên của Cobra. Cũng có thể vì Cobra chưa từng nói ra lời yêu, chỉ biết âm thầm đứng phía sau mỗi lần Murayama ngã, chỉ biết gượng cười mỗi khi cậu nhìn qua mà không thấy anh.

“Anh có cần phải làm thế không?” Murayama từng hỏi trong một lần cả hai trở về từ cuộc đụng độ với bọn lạ mặt.

Cobra không trả lời. Chỉ cởi áo khoác choàng lên vai cậu, dù chính mình đang rớm máu sau lưng áo.

“Em có thể tự lo cho mình.”

Anh biết.”

Vậy thì đừng…”

Murayama không nói hết câu. Cobra cũng không đợi cậu nói hết. Anh quay người, bỏ đi giữa cơn mưa phùn tháng Ba. Lần đó, Murayama đã không đuổi theo. Và đó cũng là lần cuối cùng họ nhìn nhau.

---

Cobra bị bắn trong một cuộc truy đuổi nhóm tàn dư của tổ chức phản loạn từng gieo tai họa xuống SWORD. Không ai ngờ bọn chúng dám quay lại. Càng không ai ngờ, Cobra lại đi một mình.

Anh được phát hiện ba giờ sau đó. Mạch yếu, mắt nhắm nghiền, miệng vẫn khẽ mấp máy một cái tên: “Murayama…”

Khi Murayama đến bệnh viện, người ta không còn cho phép ai vào nữa. Cậu đứng ngoài phòng cấp cứu, hai tay siết chặt, mắt không rơi giọt nước nào. Cậu cười nhạt. Lần đầu tiên trong đời, cậu không biết làm gì. Không ai bảo rằng khi người quan trọng nhất đang ở ranh giới sinh tử, thì nỗi đau lại lặng thinh đến vậy.

Đến sáng hôm sau, tim Cobra ngừng đập.

Murayama được đưa vào phòng sau cùng. Cậu không khóc. Chỉ cúi xuống đặt mảnh khăn có thêu tên mình vào tay người đàn ông đã luôn dõi theo cậu.

“Anh giỏi lắm, Cobra,” cậu thì thầm. “Giỏi đến mức lặng lẽ chết đi mà vẫn khiến người khác không thể hận nổi.”

---

Mùa hạ tới.

Murayama dần ít nói. Dần xa lánh những người còn lại trong Oya. Dù vẫn giữ vai trò thủ lĩnh, cậu không còn tham gia những cuộc chiến. Chẳng ai dám hỏi. Ai cũng biết có những thứ mất đi rồi thì không thể cứu vãn – như nụ cười ngắn ngủi của cậu khi nhìn thấy bóng lưng Cobra.

Cậu thường đến quán bar của Yamato. Ngồi ở chiếc ghế cuối cùng bên trái – chỗ mà ngày trước Cobra vẫn ngồi mỗi lần chờ cậu kết thúc một vụ lộn xộn.

Một ngày nọ, Yamato hỏi: “Cậu định sống thế này đến bao giờ?”

Murayama chỉ lắc đầu. “Không lâu nữa đâu.”

Yamato không hiểu câu đó, cho đến khi vài tuần sau, người ta phát hiện Murayama mất tích.

Không để lại lời nhắn. Không ai biết cậu đi đâu. Chỉ có một người – Todoroki – nhận được tin nhắn vỏn vẹn: " Tôi đến để nói với anh ấy, tôi không hận anh ấy .”

---

Một mùa hạ khác, người ta tìm thấy thi thể Murayama ở bờ sông nơi từng có một cây cầu gãy – nơi năm xưa Cobra đã kéo cậu lên từ bờ vực trong trận chiến sinh tử với Mighty Warriors.

Không có dấu hiệu vật lộn, không có kẻ thù. Chỉ là một người đã chọn rời đi, trong lặng lẽ, như cách người kia từng làm.

Cạnh thi thể là chiếc khăn trắng, lần này đã thêu thêm một dòng chữ nhỏ bằng chỉ đỏ:

“Mùa hạ này, anh có đến không?”

---

Người ta chôn Cobra và Murayama cạnh nhau, dưới một gốc anh đào cũ kỹ sau đền thờ Sannoh. Mỗi mùa hoa nở, cánh hồng rơi xuống lặng lẽ phủ lên hai bia mộ.

Không ai nói gì.

Vì ai cũng biết, có những tình yêu không cần lời thổ lộ. Chỉ cần cả hai lặng thinh hướng về nhau – là đã đủ đau đớn, và cũng đủ vĩnh cửu.

_The end_

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro