Chương 9 : Tả Linh Châu Diệp ?

" Sonoko , nhìn vậy mà cũng không tồi nhỉ ?"
Hattori nằm dài trên Sofa trong phòng , cười cười nói .
Sonoko nghe vậy lập tức đắc ý , nói :
" Đương nhiên rồi , muội là thiên hạ khó kiếm mỹ nữ trù nương mà !"
Kaito nhìn cô nương quỳ trên giường , vênh váo nói , lập tức giội một xô nước lạnh :
" Shiho Miyano nấu ăn rất giỏi ."
Sonoko lập tức nhăn mặt , uất ức đáp :
" Huynh khen muội một câu thì huynh bị lột da à ?!"
" Chính thế ."
" Không nói với huynh nữa !"
Ran vỗ vai cô nương nhỏ , an ủi :
" Muội làm được như vậy đã là rất tốt rồi , giờ đi ăn thôi ."
" Tỷ nói đúng , muội đói meo rồi nè !"
Kazuha đi vào phòng , nằm đè lên Hattori hỏi :
" Vậy nhà ăn ở đâu ?"
Shinichi nhẹ nhàng nói :
" Ta vừa hỏi cô phục vụ , nhà ăn dưới dãy bên phải tầng một , có thể miễn phí gọi món ."
" Nếu vậy thì liền xuống đi , bụng ta sắp đánh tới hồi trống thứ tư rồi !"
Linh Châu Diệp cuộn tròn mình , mơ màng nói .
Tại nhà ăn , mấy người lúc sáng thi đấu đã tới đầy đủ , ngay cả cô gái bộ dạng khả ái bị loại cũng tới .
Đám người ngồi vào một chiếc bàn gỗ , Hattori giơ tay nói :
" Cho một đĩa thịt bò xào cay !"
Sonoko đập cánh tay của Hattori xuống bàn , gọi món :
" Cho năm đĩa gà chiên chấm nước sốt cà chua , ba bát rau sống trộn muối ớt , hai tô canh chua , một xuất cá ngừ cắt lát , đậu phụ nhồi thịt , hai cái bánh rau củ , sáu cốc chè đậu xanh thêm bảy tách trà , hai cốc nước lọc !"
Takumi liếc nhìn Sonoko , cười nói :
" Cô em đây ăn được nhiều như vậy sao ? Chi bằng để ta giúp đỡ một chút ...Ah !"
" Ngươi..."
Kaito dùng đũa chọc vào mũi Takumi , cười nhạt đáp lời :
" Đạ tạ công tử đã có lòng , chẳng qua muội muội của tại hạ đã có vị hôn phu , độ ba tháng nữa sẽ thành hôn , ta dẫn muội ấy đi ngao du một chút , công tử có phiền không ?"
" Không phiền , không phiền một chút nào !"
Cô phục vụ được gọi là Vi Mân bê thức ăn đi tới , niềm nở nói :
" Đồ ăn các vị đây gọi đã xong rồi ."
" Ăn thôi a !"
" Đừng ăn !"
Hai đôi đũa kẹp vào tai Sonoko , khiến cô không nhịn được hét lớn :
" Đau quá a !"
Giọng nói có mức độ vang đến mức xuyên thấu tai người nghe làm mọi người dừng đũa , Kazuha chỉ tay nói :
" Là cô ! Shi....ưmm..."
Hattori lập tức che miệng Kazuha lại , tạ lỗi :
" Thực xin lỗi các vị đây , nương tử của ta thấy bằng hữu cũ liền quá khích ấy mà .."
Korn , hình như với Chianti là cùng một nhóm , tiến lên phía trước tra hỏi :
" Vậy xin mạn phép , cô nương này đang định nói cái gì ?"
Không gian bỗng một khoảng tĩnh mịch , Shiho tiến lên phía trước nói :
" Sherry* cô ấy định nói tên tôi là Sherry ."
( Trong tiếng nhật Shi và She được phát âm gần giống nhau )
" Hiểu rồi , cô nương xinh đẹp đây là Sherry , vậy tại sao cô không cho Saki chan được ăn món mà cô ấy chờ đợi từ lâu nhỉ ?"
" Vì nó có độc !"
Thanh âm lạnh kẽo của Kaito cùng thanh giọng u sầu thuộc về Shiho đồng thời vang lên , ánh mắt mọi người bỗng phủ một tầng sương mỏng .
Cô phục vụ ánh mắt bỗng tối sầm lại , gằn giọng :
" Có độc ?! Các ngươi muốn làm mất thanh danh Địa ngục ớt nên mới tới đây sao ?!"
Các hầu nữ nghe vậy , chuyển sang trạng thái chuẩn bị tấn công , cô hầu Táo Nhỏ cầm đao lớn xông về phía Sonoko , một chất lỏng đỏ tươi chạm vào da mặt nàng bỏng rát , khuỵu người xuống che đi máu đang rỉ ra từ vết thương , thứ lúc này còn có mảnh dao được cắt nhỏ ra bên trong ..
" Lại làm loạn nữa sao ? Xin mời các vị nói tới phòng tiếp khách nói rõ ràng sự việc , nếu không đừng mơ sống sót rời khỏi nơi này !"
Hầu nữ A Tâm đỡ Vi Mân đứng dậy , lo lắng hỏi :
" Sư phụ , còn..."
" Băng bó sơ qua cho nó rồi đưa nó tới phòng khách !"
Giọng nói mang đầy quan tâm được đè nén làm A Tâm thở phào , dìu Vi Mân đi về một căn phòng nhỏ bên nhà ăn .
Phòng khách của địa ngục ớt nói hoa lệ không hoa lệ , đơn giản không đơn giản . Phòng sơn màu vàng óng , vài bức tranh sơn thủy cổ được treo trên tường , bàn ghế được làm từ vải lụa bọc xung quanh gỗ lim , để một cái đệm nhỏ mềm mại ở chính giữa , đem lại một cảm giác thoải mái lại cổ kính .
A hoàn Lân Nhi rót trà , mùi hương long tỉnh thượng hạng tràn ngập , Kaito cầm chén sứ nhấp một ngụm , lạnh nhạt nói :
" Bà ớt , bà còn gì để nói không ?"
Bà ớt nghiêm trọng đáp lại :
" Công tử , ngược lại ta phải hỏi , ngươi cùng cô nương đây vì sao lại nói đồ ăn Địa ngục ớt chúng ta có độc ?"
Shiho miệng nhỏ thổi nhẹ tách trà , sương trắng mân mê xung quanh gương mặt nhỏ rồi hòa dần vào không khí vô hình . Kaito liếc nhìn nàng một cái , cô nương này chính là quá mức kinh diễm đi , ngay cả việc nhỏ như vậy cũng đủ để mê hoặc người khác , thế nhưng lại khiến hắn không sao ghét bỏ .
Sonoko mếu máo nói :
" Nhị ca , mũi muội bị kẹp tới đau rồi !"
Kaito dùng tay bóp mạnh mũi Sonoko , nói :
" Trong món gà đó có độc , ta nhắc nhở muội muội của mình không ăn phải , dù sao để nàng lên kiệu hoa rồi hẵng chết cũng không muộn đâu ."
Sonoko lắc lắc mặt , thoát ra khỏi tay của Kaito , thở dốc nói :
" Huynh vừa độc miệng vừa độc tâm , không cho ta ăn lại rủa ta như vậy ?!"
Bà ớt khép hờ mắt , dù bộ dạng đã qua tám mươi tuổi , nhưng trông vô cùng có sức sống , không có vẻ gì của một lão bà gần xa đất trời :
" Công tử , nói rõ ràng ra , nếu như là chúng ta sai , ta tự có cách bồi thường ."
Thần sắc Kaito bỗng chốc đắc ý , cất giọng :
" Vậy ta xin được nói . Trong các món mà phục vụ đưa lên có một là Ngân Lục Thảo , hai là Tiêu Tiêu Lạc ."
Bà ớt nghe tới đây , bàn tay nhăn nheo níu chặt áo :
" Thỉnh công tử tiếp tục ."
" Hai loại độc tố này nếu ăn trong vòng năm canh giờ , sẽ trúng một loại bệnh , dấu hiệu giống như bệnh đậu mùa , nhưng trong món ăn còn có Môn Lộ , khiến cho dấu hiệu trở nên mờ nhạt , lại trở thành bệnh lao phổi , lúc này chỉ có hai loại thảo dược là Thi Trấn của luyện đan sư gia tộc Kuroba và Bỉ Ngạn Hoa nở ở bên bờ sông hoàng hà , trừ phi người của địa phủ đã đi qua cầu nại hà và người của Miêu Bang mới có , mà hai loại đấy , chúng tôi làm sao có ?"
Bà ớt sắc mặt nhợt nhạt , khó nhọc nói :
" Đã được thỉnh giáo , chúng ta sẽ bồi thường đầy đủ cho Mamiya tiểu thư ."
Nhưng đây không phải điều Kaito muốn , hắn nhìn sâu vào mắt của Bà ớt , liền hiểu rằng , lão bà này biết về gia tộc Kuroba .
" Nguy rồi ! Tay trái ... tay trái của Vi Mân bị thôn phế rồi !"
" Cái gì ?!"
Mọi người dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới phòng của a hoàn , thấy Vi Mân nằm trên giường , Dưa hấu nhỏ ngồi trên chiếc ghế bên cạnh không ngừng kiểm tra thân thể Vi Mân .
Bà ớt đi vào phòng , cắt một vết trên tay , máu nhỏ giọt rơi xuống một chiếc bát đựng dung dịch trong suốt , Lân Nhi dùng đũa khuấy dung dịch trong bát rồi đưa Vi Mân uống , Kazuha kéo tay A Tâm hỏi nhỏ :
" Bà ớt sao lại hoảng hốt như vậy ? Chỉ là thôn phế mà dùng tới cả máu bản thân làm thuốc dẫn ..."
" Trước đây có một a hoàn tên là A Lộ , thiên phú cao hơn tỷ muội chúng tôi , lễ phép thanh tao , được Bà ớt coi như con ruột , nhưng bảy năm trước nàng chết vì bị thôn phệ lúc đang luyện công , Bà ớt lần đó đang đi xem xét mặt hàng ở kinh thành , tới khi về thì đã không kịp rồi , sau đó Địa ngục ớt không giao du với bang phái khác nữa , bây giờ Vi Mân cũng có thiên phú tốt Bà ớt vẫn luôn bị ám ảnh , bây giờ thì như cô thấy đó ..."
Mọi người chú ý vào Vi Mân đang quằn quại trên giường , Saiba tổng quản mệt mỏi thì thầm :
" Ngươi còn muốn náo loạn thế nào đây ?"
Một cơn đau buốt truyền tới đầu Saiba , như một câu trả lời , hắn đau đớn nói :
" Tả Linh Châu Diệp , tới khi nào ngươi mới tha cho ta đây , đã nghìn năm rồi ...."
Lại một cơn đau , nhưng lần này thấu tận xương tủy , Saiba tổng quản không nhịn được rên nhỉ một cái ..
" Tới khi mào ta có một vật dẫn tốt hơn ngươi !"

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro