Chương 30: End

Tên chương: Ngày em trở về là bao giờ?


...Mong rằng muôn kiếp sau ta sẽ trọn vẹn... 

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

          Ghost lặng người nhìn người gã yêu dấu quỳ sụp xuống khóc nức nở. Vai gầy run lên theo từng cái nấc nghẹn. Mắt lam được tạo khắc tinh xảo u buồn nhìn những người trước mặt. Yêu kiều vẫn vậy chỉ khác thay vì tươi tắn thì lại trầm buồn, héo hon. Gã thấy thương em, thương cả bản thân gã. Ừ thì mọi chuyện đã đến hồi kết ấy thế nó vẫn đau đớn đến phát điên.

         Gã cúi người, đỡ lấy Helena, để cô dựa vào lòng mình. Lau đi dòng lệ nhòa mi, Ghost hôn lên mi mắt xinh đẹp ấy. Gã thủ thỉ vào tai cô.

           "Rời đi thôi. Mọi sự đã xong rồi! ta chẳng còn gì ở chốn này cả."

           Helena cầm tay gã cùng đứng dậy. Cùng gã chạy biến đi, chạy lên con đường rừng quen thuộc, quay về nơi trú ẩn của cả hai. Ấy thế nhưng, Helena chợt dừng lại, cô ôm lấy bụng mà gục ngã. Chất lỏng màu đỏ len kẽ tay chảy ra. Ghost hốt hoảng lay gọi, gã nhìn thứ màu chói mắt đang ngày càng nhiều, bế xốc cô lên, gã đi tìm nơi có thể chữa cho cô.

          Chạy ngược về quân doanh, gã yêu cầu chữa trị ngay lập tức. Louis cũng nhanh chóng nhận người thiếu nữ đang còn chút hơi tàn từ tay Ghost.

.

.

.

          Giữa thảo nguyên xanh, Simon đón từng đợt gió mát mơn man trên khuôn mặt. Tiến đến xích đu phía hông ngôi nhà gỗ, có một thiếu nữ với mái tóc đỏ bồng bềnh đang ngồi gà gật. Gã đỡ lấy lưng thiếu nữ, giật mình choàng tỉnh, nàng nâng mắt nhìn khuôn mặt gã. Ngã hẳn ra sau, tựa vào lồng ngực rộng, nàng thì thào.

            "Anh chặt củi xong rồi đó ư?"

            "Ừ, nhân tiện thì bánh cũng đã chín rồi, anh đã để trên bàn. Chút em vào ăn nhé."

            Thiếu nữ gật gật đầu xem như đã hiểu. Nắng chiều vàng vọt phủ lên nửa gương mặt trắng trẻo, nhuộm cam mái tóc dài. Simon đan từng lọn vào nhau, gã nâng niu từng sợi tóc của nàng. Bất chợt có một lũ trẻ chạy qua nhà gã. Nhìn thấy gã, lũ trẻ con liền xanh mặt rồi nhốn nháo.

             "Phù thủy kìa chúng mày ơi..."

               Mặt Simon vốn có một vết sẹo dài, to ở cạnh mặt. Ừ thì gã biết rằng nó rất đáng sợ nhưng nàng nói thích gã tháo bỏ mặt nạ nên gã cũng đành chiều theo ý của yêu kiều. Biết đấy, lời nói của người đẹp thì còn quý hơn vàng mà, huống chi đây là lời của nàng. Lời nói của bọn trẻ, gã cũng mặc, miễn sao yêu kiều của gã vui là được.

                Dù rằng Simon đã bỏ tiền mua đứt cái căn nhà cổ kia nhưng nơi đó có quá nhiều đau thương, mà gã muốn nàng bỏ quá khứ ở lại để trọn vẹn cuộc đời mới. Simon kì công tìm một thảo nguyên đẹp xứ Thụy Điển, cùng nàng dọn đến ở. Xây một căn nhà gỗ nho nhỏ, có một khu vườn đủ rộng thế là đủ. Gã cần nàng là đủ. Chẳng còn danh xưng Ghost, gã nghỉ hưu, chỉ còn cái tên cha sinh mẹ đẻ, Simon Riley.

                   Simon sẽ làm mọi việc, nấu nướng, giặt giũ,... Gã đều làm, nàng sẽ chẳng phải động tay thứ gì. Nàng chỉ việc ngồi đó, ngắm gã làm là đủ. Trong xanh kia chỉ cần bóng gã lấp đầy. Nàng thích xích đu, tự tay Ghost làm cho nàng, nàng thích đồ ngọt, hằng ngày sẽ có bánh kẹo đủ đầy trên bàn ăn. Chỉ cần là nàng thích, gã sẽ làm.

                     "Anh làm mãi như vậy, ngộ nhỡ em sẽ chẳng biết làm gì thì sao?"

                     "Anh làm là đủ!"

                    Ngó qua chỗ nàng ngồi, gã bỗng chẳng thấy nàng đâu. 

                     "Helena, em đâu rồi? Helena..."

                     Gã hốt hoảng gọi tên nàng nhưng nàng vẫn vô âm tín. Giống như chưa hề tồn tại. Mọi thứ trống rỗng như nàng chưa từng ở đây một giây phút nào. Cứ thế nàng biến mất như làn sương. Hốt hoảng tìm khắp nơi, gã như rơi xuống vực ngàn mét. Nàng đâu?

.

.

                      "Simon?"

                     Simon ôm lấy thân thể gầy gò, đặt lên môi nàng một nụ hôn sâu. Gã cứ tưởng nàng bỏ đi mất rồi. Gã sợ cô sẽ lại biến mất như bao lần. Nàng kéo gã xuống, tựa vào thân cây táo, nàng thủ thỉ.

                       "Ước chi em được ngắm hoàng hôn cùng anh mãi thì hay nhỉ?"

                       "Không phải ước, anh sẽ luôn cùng em."

                       Tiếng nàng cười lanh lảnh bên tai gã, êm dịu như tiếng đàn Piano. Mặt trời dần lẩn khuất sau tán cây, lùi xuồng dần chân đồi, Simon đỡ nàng vào nhà chuẩn bị cho bữa tối. Thức ăn gã đã bày biện đủ chỉ chờ nàng vào cùng ăn thôi.

.

.

                     Sớm mai lại đến, gã vừa chặt củi vừa rủ rỉ nói chuyện với nàng.

                    "Em biết không, gần đây có một cái hồ rất to, nghe có nhiều cá lắm. Người dân hay ra đó câu, hay là anh đưa em ra đó giải khuây nhé."

                     Nàng ngồi đung đưa chân bên hiên nhà nhìn gã mỉm cười gật đầu. Gió lùa tóc nàng bay bay, nàng trắng lắm, nắng sớm làm nàng như phát sáng lên. Ghost nhiều lúc nghĩ rằng nàng là thiên thần giáng thế để cứu rỗi gã, càng nghĩ gã càng sợ. Sợ nàng bung cánh rồi bay về với Đức Chúa trên cao kia. Nhìn lên trời xanh, gã thầm nguyện cầu rằng Đức Chúa sẽ không mang nàng đi trước gã.

                      Helena luôn bị quấy rầy bởi những cơn ác mộng, Simon sẽ tỉnh theo mà dỗ dành nàng. Gạt đi những giọt nước mắt, lấy khăn chùi mũi cho nàng. Ngay cả khi gã quá mệt mà chẳng dậy nổi, gã cũng sẽ nửa tỉnh nửa mê mà ôm lấy nàng, lau đi nước mắt. Sẽ luôn thủ thỉ rằng.

                      "Em có anh đây rồi. Không sao hết. Anh sẽ luôn bên em."

                       Khi tiếng thút thít nhỏ dần và nàng lại chìm vào giấc ngủ, lúc ấy gã mới an tâm mà ngủ lại. Dù lâu lâu nàng có nổi cơn điên mà đập phá, gã vẫn nhỏ nhẹ an ủi rồi đi dọn dẹp lại mớ tàn dư. Năm tháng ấy đã cướp đi thiên chức làm mẹ của nàng, Simon không để tâm mà vẫn chăm sóc nàng, chẳng đòi hỏi dù nàng có gợi ý đi nhận con nuôi. Nhưng gã biết, làm vây sẽ xé toạc vết thương lòng của nàng nên gã cũng chỉ ậm ừ rồi bỏ ra sau đầu. 

.

.

                    Gã chữa lành những vết thương âm ỉ rỉ máu trong tim nàng. Dùng tình yêu thương và lòng bao dung để bảo bọc nàng. Dù bất cứ đâu, bất cứ khi nào, chỉ cần nhìn lại, Simon sẽ vẫn ở đấy, nắm tay nàng vượt qua bão giông. Helena ôm ấp nỗi khát khao có một gia đình của gã. Nàng dùng nụ cười để dập đi cơn đau từ thời thơ bé. Nắm lấy đôi tay chai sần của gã để tiếp thêm động lực sống. Hai con người đầy vết thương dựa vào nhau, băng bó từng vết thương cho nhau. Chữa lành cho nhau. Một thoáng này ta rực rỡ ở nhân gian vậy là đủ rồi anh nhỉ? Helena tự hỏi thế. 

                    Mong rằng muôn kiếp sau ta sẽ trọn vẹn. Chẳng có chiến tranh, chẳng mùi khói thuốc, chẳng máu chảy đỏ mắt, đôi ta sẽ là những người bình thường đến với nhau theo cách bình thường nhất. Chẳng còn Simon hay Helena, đôi ta sẽ tái sinh trên một hình hài khác, một cái tên khác. 

.

.

                      Thời gian lững lờ trôi, mái tóc Ghost sớm đã bạc. Gã vẫn như thường lệ chăm sóc yêu kiều của gã. Ngót đã mấy chục năm nhưng dường như nàng chẳng già đi mấy, vẫn xinh trẻ như ngày còn đôi mươi.

                     "Chúng ta sẽ mãi thế này chứ?"

                    Gã cụp mắt, khe khẽ đáp lời nàng.

                    "Tất nhiên là thế!"

                    "Anh sẽ mãi yêu em chứ? Kể cả khi nhan sắc em phai tàn, héo úa?"

                    "Em sẽ luôn xinh đẹp trong mắt anh! Nếu yêu em là một trọng tội, anh chấp nhận bị thiêu sống trong lửa địa ngục."

----

                     Bọn trẻ con thuở nào còn non dại nay đã trưởng thành. Bọn nó biết cái vết sẹo kia là đến từ chiến tranh, dần già lương tâm bọn nó cũng cắn rứt ít nhiều. Thế rồi bọn nó quyết định sẽ thăm gã thường xuyên, ở lại bầu bạn với gã vài buổi chiều, nghe gã kể về những trận chiến đã nhòe dần trong tâm thức. Nhìn gã nói chuyện, đám trẻ rủ rỉ vào tai nhau.

                    "Ông lại nói chuyện một mình nữa rồi!"

                    "Mấy chục năm rồi, ông luôn nói chuyện với không khí như vậy. Nhìn thấy ảnh người phụ nữ trên tủ kia không? Vợ của ông đấy, ông đang nói chuyện với bà. Mày mới đến nên mày không biết. Đừng nói cho ông biết nhé!"

                      Thế rồi bọn trẻ lật đạt chạy lại chỗ hiên nhà, nơi gã đang ngồi. Bọn chúng lại vây quanh gã, đòi gã kể những câu chuyện thời chiến. Ghost cười xòa rồi bắt đầu kể tiếp câu chuyện về đời gã.

                  "Mấy đứa biết không? Vợ ông, bà ấy tên Helena, đẹp lắm, lần đầu gặp..."

.

.

                Nắng sớm vàng rọi lên bậu cửa, nhảy lên vai gã khiêu vũ. Chẳng còn Ghost, giờ gã là Simon, chỉ là Simon thôi. Mở đôi mắt già nua, gã thấy nàng tựa thiên thần, tươi trẻ và xinh đẹp. Nàng đưa tay ôm gã vào lòng. 

                "Helena, cảm ơn em đã xuất hiện."

                "Simon, cảm ơn anh đã đến."

~~THE END~~~

20/07/2024

          Không biết là SE hay HE nữa nhưng mà sẽ có ngoại truyện. Tui biết kết này hơi cụt nhưng mà kéo dài ra tui sẽ càng bí idea và sẽ lại càng không hay nên tui quyết định end tại đây. 

          Hẹn gặp lại ở một tác phẩm không xa.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro