Chương 21

Chu Thời Diệc không định nói với ba vợ chuyện đã tiết lộ biển số xe cho truyền thông. Cho dù ba vợ có biết chắc cũng sẽ không phản đối, nhưng nếu biết rồi mà cố tình phối hợp, người tinh ý nhìn vào là thấy có dấu vết dàn dựng.

Không bằng phản ứng chân thật thì sẽ càng thuyết phục hơn.

"Đang lúc nhạy cảm, chưa chắc ba đã dùng xe của mình đâu."

"Biển số chiếc xe đứng tên thư ký Dương anh cũng gửi cho Chiêm Lương rồi."

"..."

Chu Thời Diệc lại đặt điện thoại của mình trước mặt cô, điện thoại cô còn pin, nhưng anh giả vờ không biết.

Tâm trí của Chung Ức không đặt vào điện thoại anh, cô nhắc trước để anh chuẩn bị tâm lý: "Nếu dư luận bùng nổ, có khi sẽ ảnh hưởng đến anh và Công ty Ô tô Khôn Thần."

"Không sao, Chiêm Lương sẽ có phương án xử lý truyền thông. Cho dù có bị ảnh hưởng một chút cũng chẳng sao. Nếu cái gì cũng phải cân nhắc, thì ba mẹ cả đời này đừng mong công khai."

Điều anh lo duy nhất là: "Dù mẹ có làm sáng tỏ thì cũng rất khó để người ta tin rằng năm đó bà không chen chân vào chuyện tình năm xưa."

Chung Ức đâu phải không biết.

Bởi vì thời điểm ba mẹ quen nhau quá nhạy cảm.

Dù có người tin lời giải thích thì vẫn sẽ có người kéo dư luận đi theo hướng khác.

Nhưng nếu có thể công khai, dù mẹ có bị cuốn vào vòng xoáy dư luận nhưng trong lòng bà vẫn sẽ vui.

Cô nhìn anh: "Cảm ơn."

Chu Thời Diệc vốn định hỏi cô là cô muốn khách sáo với anh như vậy hay là cô thay ba mẹ cảm ơn?

Nhưng cuối cùng chỉ đáp: "Nên làm mà."

Trong đình trở nên yên tĩnh.

Chung Ức tự lấy một quả sơn tra lột vỏ, lại bấm vào mục hot search.

#Chung Chước Hoa chen chân vào mối tình của Giang Tĩnh Uyên hai mươi sáu năm trước# vẫn còn trên bảng, nhưng đã rơi xuống cuối.

Cô không hiểu nhiều về mối tình đầu của ba, dù ba mẹ cãi nhau thế nào thì cũng chưa từng nhắc đến tên đối phương, cô chỉ biết tính cách đối phương phóng khoáng tùy ý, yêu nghệ thuật, là kiểu tài nữ có khí chất.

Vì là người ngoài giới, trên mạng không tìm được thông tin gì sau vụ đó, trong vài tấm ảnh giấy có độ phân giải không cao còn sót lại, bà ấy đứng bên cạnh ba quả thật trông rất xứng đôi.

Từ sau khi cô ra đời, ba toàn tâm toàn ý chăm sóc cô, dần dần rút lui khỏi tầm mắt công chúng, những năm gần đây đến cả hội nghị tài chính ông cũng không tham gia. Chuyện tình sôi nổi năm đó với mối tình đầu trừ người trong giới thỉnh thoảng có người nhắc đến thì người ngoài đã chẳng còn ai nhớ.

Ông nội từng hối hận vì năm đó chia cắt đôi uyên ương, nếu không chia rẽ thì ba cũng không đến với mẹ.

"Con nói xem, con quen một người trong giới giải trí làm gì! Thà rằng con ở bên Tiểu Dương còn hơn!"

Tiểu Dương chính là mối tình đầu của ba, họ Dương, tên Gia Nguyện.

Nhưng lúc đó cô đã ra đời, mọi chuyện như ván đóng thuyền, có hối hận cũng chẳng ích gì.

Lúc ông nội gọi điện cho ba, mẹ cô đang ở bên cạnh, nghe thấy câu oán trách đó bà buồn rất lâu.

Cho nên bao nhiêu năm nay, mẹ chưa từng gặp bất kỳ ai trong nhà họ Giang, không phải giận dỗi ông nội, mà là bà biết mình không được chào đón thì hà tất phải khiến mọi người thêm ngột ngạt khó xử.

Ba vì muốn dỗ mẹ vui nên đã để cô theo họ mẹ.

Tên ban đầu của cô là Chung Ý, mẹ nói với ba: Anh không "chung ý" tôi, tôi cũng không "chung ý" anh, đừng gọi cái tên này nữa, con cái nên có cái tên của riêng mình.

(*) Chung ý nghĩa là "thích".

Thật ra chuyện của ba mẹ bị phơi bày vào thời điểm này cũng không tệ, vừa hay cô có mấy tháng để ở bên mẹ.

"Vẫn đang xem à?" Giang Tĩnh Uyên gọi điện cho vợ xong quay lại, phát hiện điện thoại con gái vẫn dừng ở trang hot search.

Chung Ức thoát khỏi giao diện, trả điện thoại cho Chu Thời Diệc.

"Ba, khi nào ba về Thượng Hải?" Cô hỏi.

Giang Tĩnh Uyên: "Tối nay không về nữa."

Chung Ức: "..."

Cô cố nhịn không nhìn Chu Thời Diệc, sợ ánh mắt chạm nhau sẽ bị lộ.

"Sao ba lại không về nữa ?"

Giang Tĩnh Uyên: "Mẹ con phải đến rạng sáng mới xong việc, để bà ấy ngủ một giấc ngon. Sáng mai năm giờ ba xuất phát, mang bữa sáng Giang Thành về."

Chung Ức thở phào nhẹ nhõm, về là được.

Chu Thời Diệc cúi đầu nhắn tin cho Chiêm Lương: [Đổi thời gian: Giang Tĩnh Uyên khoảng bảy giờ rưỡi sáng mai đến thăm Chung Chước Hoa, vượt cả thành phố mang bữa sáng đến.]

Chiêm Lương lập tức trả lời: [Đã nhận!]

Hôm sau.

Trời còn chưa sáng, Giang Tĩnh Uyên đã rời nhà thầy Ngu đến nội thành.

Khi con gái còn nhỏ, mỗi khi vợ nghỉ ngơi để điều chỉnh, cả nhà họ lại đoàn tụ tại Giang Thành. Ngoài trà sáng kiểu Hồng Kông, món bà xã thích nhất chính là đồ ăn sáng Giang Thành.

Ông gói một phần đồ ăn sáng mà vợ thường ăn, đi thẳng đến nhà ở Thượng Hải.

Chiếc xe này không đứng tên ông, có thể tránh được paparazzi, thoải mái ra vào hầm đậu xe chung cư.

Khi về đến nhà, vợ vừa thức dậy, đang tựa đầu giường nghe điện thoại.

Một phút trước, Chung Chước Hoa bị điện thoại của người quản lý đánh thức.

Người quản lý nói với bà rằng sáng sớm đã nhận được tin nhắn của Dương Gia Nguyện, hỏi có cần giúp làm rõ tin đồn là người thứ ba không. Nếu cần thì đưa cho bà ấy một bản thảo công bố truyền thông, hoặc để bà ấy tự viết rồi gửi cho studio xem qua, sau đó để luật sư đứng tên đăng tải.

"Em vẫn chưa trả lời, chị thì sao?" Người quản lý hỏi ý kiến bà.

Những năm qua, Chung Chước Hoa chưa từng gặp lại đối phương, hai người không hề có bất kỳ mối liên hệ nào.

Chỉ sợ đối phương còn chẳng biết giữa bà và Giang Tĩnh Uyên có quan hệ gì.

Bà trả lời người quản lý: "Không cần đâu. Bà ấy là người ngoài giới, đừng để bà ấy bị cuốn vào."

Đôi khi dư luận không thể đi theo ý ai, nếu lúc đó không thể kiểm soát, cuộc sống của Dương Gia Nguyện sẽ bị lật tung lên.

"Dù bà ấy có lên tiếng làm rõ thì vẫn sẽ bị người có ý đồ dẫn dắt dư luận, xuyên tạc rằng bà ấy bị chúng ta tác động truyền thông, chịu áp lực nên mới lên tiếng." Bà ngừng một chút: "Thay chị cảm ơn bà ấy nhé."

Người quản lý: "Hiểu rồi ạ."

"Còn nữa, đừng quan tâm dư luận, cũng đừng xử lý truyền thông." Chung Chước Hoa tự giễu, "Tai tiếng thì cũng là nổi tiếng. Nếu không phải vì những tin tiêu cực này, chưa chắc chị lại hot thế."

Người quản lý cười gượng: "Hy vọng trong lòng chị cũng thật sự nghĩ vậy."

Dù gì cũng là tin đồn liên quan đến Giang Tĩnh Uyên, sao bà có thể không để ý cho được.

Chung Chước Hoa vừa định phản bác, cửa phòng ngủ bị đẩy nhẹ từ bên ngoài, bốn mắt chạm nhau.

Bà lạnh nhạt liếc ông một cái rồi thu lại ánh mắt, nói với người ở đầu dây bên kia: "Không nói nữa, gặp mặt rồi bàn tiếp."

"Dậy ăn sáng đi, đồ ăn sáng anh mang từ Giang Thành về." Giang Tĩnh Uyên đưa quần áo cho bà.

Chung Chước Hoa nhận lấy quần áo, không định giấu giếm: "Dương Gia Nguyện liên hệ với studio, hỏi có cần bà ấy giúp làm rõ không."

Bất chợt nghe đến cái tên này, Giang Tĩnh Uyên hơi sững lại.

"Không cần bà ấy ra mặt, cần làm rõ thì cũng là anh làm." Dù hiệu quả không bằng việc Dương Gia Nguyện đích thân lên tiếng, nhưng giờ mỗi người đều đã có cuộc sống riêng, ông không muốn làm phiền đối phương.

Chung Chước Hoa không đáp lời, bà thay váy ngủ, mặc váy dài màu đen rồi bước xuống giường.

Giang Tĩnh Uyên theo thói quen đưa tay định kéo khóa váy phía sau cho bà, tay vừa chạm đến, Chung Chước Hoa nghiêng người tránh: "Cảm ơn, tôi với tới!"

"Lần nào em tự kéo được?" Giang Tĩnh Uyên không để ý đến thái độ bà, kéo bà đến trước mặt, "Em loay hoay nửa ngày cũng chưa kéo xong, cơm nguội mất ngon." Ông cẩn thận vén mái tóc dài phía sau lưng bà ra trước.

"Em có đi xem concert của Lộ Trình không?" Ông hỏi vợ.

Chung Chước Hoa: "Đi. Cả Chu Thời Diệc còn đi, tôi không cần cố ý né tránh nữa." Chỉ có chuyện liên quan đến con gái thì họ mới nói chuyện nhẹ nhàng được với nhau: "Hai đứa nó chia tay vì Lộ Trình à?"

Con gái chưa nhắc đến lý do chia tay, bà cũng không gặng hỏi.

Giang Tĩnh Uyên nói: "Cũng không hoàn toàn vì Lộ Trình, ngay từ đầu đã định sẵn sau này sẽ không suôn sẻ." Kéo xong khóa váy, ông lại vén tóc dài ra sau lưng bà, "Tiểu Ức từng từ chối Chu Thời Diệc. Lúc đó con bé và Lộ Trình chưa chia tay, tình cảm chắc đang tốt đẹp."

Chung Chước Hoa kinh ngạc: "Hả?"

Giang Tĩnh Uyên nói tiếp: "Khi đó Chu Thời Diệc không biết Tiểu Ức có bạn trai, cứ tưởng con bé còn độc thân."

Bị từ chối xong, Chu Thời Diệc mới biết thì ra cô đã có người cô thích nhiều năm.

Từ đó về sau, hai người không còn gặp lại, chẳng khác gì người xa lạ.

Chung Chước Hoa khẽ gật đầu: "Chuyện này là Chu Thời Diệc nói với anh?"

"Sao nó nói được. Anh hỏi tài xế của nó, tài xế kể anh nghe."

"..."

Để tìm hiểu lý do hai người chia tay, ông tìm đến tài xế – người có khả năng biết rõ sự tình nhất nói là muốn tác hợp hai đứa, thế là tài xế kể lại hết mọi chuyện.

Chung Chước Hoa khẽ thở dài, chuyện tình cảm bà cũng không giúp gì được, chỉ có thể để bọn trẻ tự lo lấy.

Vừa búi tóc vừa đi về phía phòng tắm, bà mới nhớ ra hỏi: "Anh lái chiếc xe khác à?"

"Ừ, đi thẳng từ hầm để xe lên." Ông trấn an vợ, để an toàn, thư ký Dương đã xác nhận với ban quản lý là không có xe ngoài nào vào hầm.

Chung Chước Hoa cảnh cáo ông, nếu lúc này mà bị chụp hình nữa, bà sẽ không tha cho ông.

Vì bà không muốn lại thấy những dòng tiêu đề nói bà chen chân vào tình yêu của ông nữa.

Giang Tĩnh Uyên tự thấy mình đã đủ cẩn thận, nhưng ba ngày sau, video ông ra vào chung cư cùng Chung Chước Hoa ăn khuya bị tung ra.

Lúc này, Chung Ức vừa ăn tối xong ở nhà ông nội xong, đang ngồi trò chuyện cùng ông.

Ban đầu Chu Thời Diệc định đi cùng cô về, không may anh lại trùng lịch đàm phán công việc, thật sự không thể bỏ được, nên cô bay một mình về Bắc Thành.

Sợ không có chuyện để nói với ông bà, cô cố ý rủ anh họ đi cùng để đỡ ngại ngùng.

"Lần này chụp rõ rồi, chú Ba không chối được đâu."

"Chối gì cơ?" Chung Ức đang ăn hoa quả, không biết ba mẹ lại lên hot search.

Giang Diễm Phong đưa điện thoại cho cô: "Chú Ba và thím Ba bị chụp chính diện khi ăn tối ở nhà."

Chung Ức vội nuốt hoa quả, liếc nhìn màn hình, trong ảnh ba mẹ cô đang ngồi đối diện nhau ăn cơm.

Không ngờ đám paparazzi hiệu quả dữ vậy, chưa đến ba ngày đã chụp được ảnh rõ nét thế này.

Giang Diễm Phong rút lại điện thoại, dặn dò: "Dạo này em đừng lên mạng nữa."

Chung Ức nói: "Không lên mạng em cũng đoán được bình luận sẽ nói gì, sớm miễn dịch rồi."

Ông cụ Giang đeo kính lão vào, cẩn thận xem video con trai bị tung ra: "Con xem ba con kìa, chỉ ăn một bữa cơm tối thôi, mới đăng lên được bao lâu đâu mà đã gần năm chục triệu lượt xem rồi."

Ông cụ cứ tua đi tua lại, xem kỹ con trai ăn gì: "Cũng đâu phải chưa từng thấy sơn hào hải vị gì, chỉ là vài miếng rau thôi mà, vậy mà lắm người xem thế."

Chung Ức:"..."

Hẳn là phần salad theo mùa mà mẹ cô chưa ăn hết.

Ông cụ Giang thoát khỏi video, tuổi đã cao, huyết áp lại không ổn định nên không dám nhìn phần bình luận.

"Ngay cả ăn một bữa cơm ở nhà mà cũng không có quyền riêng tư nữa." Ông thở dài, tháo kính lão ra. Nhân cơ hội hôm nay, ông muốn nói rõ một số chuyện trong quá khứ: "Tiểu Ức à, những năm qua ông bà nội có lỗi với con, không chăm sóc con được mấy ngày ra hồn."

"Không phải ông có thành kiến với mẹ con, chỉ là người làm ba mẹ thì không ai muốn con trai mình lấy vợ trong giới giải trí cả."

Không đợi Chung Ức lên tiếng, Giang Diễm Phong liền chậm rãi xen vào: "Con thay Mẫn Đình hỏi một câu, có thật thế không ạ?"

"..." Ông nội Giang tức đến nghẹn trong lòng, lời nói như kẹp dao giấu kiếm: "Chẳng lẽ ông còn nói dối sao!"

Chung Ức dùng khuỷu tay huých nhẹ anh họ, đã đến đây rồi thì hà tất chọc giận ông nội.

Ông cụ Giang chuyển đề tài, quay sang quan tâm con gái: "Nghe anh họ con nói, đội ngũ của con đã chuyển về khu công nghiệp làm việc? Nhà mới của con ở đâu? Có gần chỗ làm không?"

Chung Ức vẫn chưa rõ vị trí nhà tân hôn của mình, chỉ đáp qua loa: "Cũng không xa lắm ạ."

Cô ở lại nhà ông đến tận chín giờ tối mới rời đi. Phần lớn thời gian là anh họ trò chuyện cùng ông nội, cô chỉ phụ họa vài câu.

Trên đường về, cô lại liếc nhìn bảng hot search một lượt, chưa có từ khóa mới nào được thêm vào.

Giờ đã khá muộn, chắc ba mẹ cô sẽ không phản hồi gì thêm.

Về đến nhà, căn nhà rộng lớn im ắng, chỉ có dì giúp việc đang đợi cô.

Khi còn hẹn hò với Chu Thời Diệc, mỗi lần thầy Ngu hay ba mẹ đến thăm, dì đều giúp cô che giấu. Yêu nhau bốn năm mà không bị phát hiện, không thể không kể đến công lao của dì.

"Con còn tập yoga nữa không?" Dì hỏi cô.

"Không tập nữa đâu. Dì ngủ sớm đi ạ."

Chung Ức đặt túi xuống, đi vào phòng chứa đồ riêng của mình.

Cô lại mở chiếc thùng lưu trữ kia ra, lấy mấy khung ảnh ra ngoài, nhìn cô gái tóc dài trong hình, cảm thấy hơi xa lạ.

Quá nhiều ký ức của quá khứ, cô vẫn chưa đủ sức để sắp xếp lại.

Lấy khung ảnh ra xong, cô lại đóng nắp thùng lại.

Trước khi rời khỏi nhà thầy Ngu, Chu Thời Diệc từng nhắc cô đừng quên mang chiếc laptop cũ về cho anh.

Cô liếc qua giá đựng đồ, chiếc laptop cũ kia nằm trên tầng ba.

Vì tấm hình chụp chung với Lộ Trình nằm trong thư mục nào đó quên xoá, giữa cô và Chu Thời Diệc xuất hiện vết rạn nứt đầu tiên. Tuy lúc đó anh nhìn thấy cũng làm như không thấy, càng không hiểu lầm cô cố ý giữ lại, nhưng tấm hình chụp chung đó vẫn in sâu trong lòng anh.

Cho nên sau này xoá hình, cô xoá sạch sẽ triệt để.

Chung Ức cầm khung ảnh và chiếc laptop quay lại phòng ngủ trên lầu, chuẩn bị sắp xếp vào vali.

Trước đó ở trấn nhỏ, cô đã đồng ý với anh rằng sau này sẽ gọi điện cho anh, tối nay là đêm đầu tiên cô trở về từ Giang Thành.

Cô cầm điện thoại, ngẫm mãi không biết nên nói gì, cuối cùng quyết định bấm thẳng số của anh.

Ở đầu dây bên kia, Chu Thời Diệc vẫn còn đang trong buổi tiệc.

Anh vừa trò chuyện cùng người khác vừa cầm điện thoại lên, nhìn thấy dòng ghi chú tên người gọi thì bỗng khựng lại. Cuộc gọi này, tựa như đã chờ đợi suốt ba năm.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro