Chương 32

Hai người nhìn nhau vài giây.

Chung Ức nhận lấy bộ đồ ăn: "Cảm ơn."

Tất nhiên không phải cảm ơn anh vì bộ đồ ăn.

Anh biết cô mệt mỏi, không phải đến vì muốn ăn cá vược áp chảo.

Cô bắt đầu cắt cá, vừa nói: "Sau khi về nước, ngoài những bữa tiệc thì em toàn ăn ở căn tin, hôm nay là lần đầu tiên em tự đi ăn một mình."

"Vậy trước đây khi mệt sao không ra ngoài ăn?"

Chung Ức không hề che giấu: "Ra ngoài ăn là em sẽ nghĩ khẩu vị của mình giống anh, quán mình hay đi biết đâu anh cũng thường tới. Muốn gặp được anh, nhưng lại biết thành phố này quá rộng, căn bản là chẳng thể gặp được." Vậy nên dứt khoát không đi ra ngoài nữa.

"Vậy còn chia tay với anh làm gì?"

Hiểu rõ anh chưa thể nguôi ngoai, Chung Ức lặng lẽ nghe.

Chu Thời Diệc cũng không để ý cô có trả lời hay không, anh kêu phục vụ lại, gọi thêm cho cô một phần salad.

Lúc cô mệt thường không thích nói chuyện, anh cũng không hỏi nữa.

Một phần cá áp chảo ăn xong, Chung Ức cuối cùng cũng đỡ mệt hơn.

Thật ra không liên quan đến cá áp chảo, mà vì người đối diện đang ở đây.

"Anh còn dùng chuông báo thức 9 giờ 05 phút không?" Cô nhìn anh hỏi.

Chu Thời Diệc chỉ nhìn cô một cái, không trả lời, ra hiệu cô ăn salad đi.

Chung Ức xiên một con tôm bỏ vào miệng, ngày 5 tháng 9 là sinh nhật cô, sau khi ở bên nhau, chuông báo của anh đều cài lúc 9 giờ 05 phút. Nhìn phản ứng vừa rồi của anh, chắc là vẫn còn dùng.

Nhưng cũng không chắc.

Chu Thời Diệc nhấp một ngụm rượu vang: "Chung Ức, em không thể cứ mệt là lại soi mói anh."

"Em không soi mói." Cô giải thích, "Chỉ tiện miệng hỏi vậy thôi."

Chu Thời Diệc đặt ly xuống, cầm điện thoại lên.

Ban đầu anh không định trả lời nhưng rồi lại mở phần cài đặt báo thức, đưa cho cô xem.

"Nếu anh không dùng nữa, em lại thấy tủi thân. Không soi mói thì là gì?"

Chung Ức liếc qua màn hình, trong những chuông đã đặt có cả 9 giờ 05 phút buổi sáng và 9 giờ 05 phút buổi tối.

Chu Thời Diệc đặt điện thoại lại lên bàn, rất nhiều thói quen của cô là do anh chiều mà có, soi mói thì soi mói đi, anh không nói gì thêm.

Chung Ức nói: "Em cũng dùng chuông đó."

Chu Thời Diệc rót thêm cho cô nửa ly nước, chủ đề dừng lại ở đấy.

Chia xa ba năm, oán trách trong lòng nhau đâu phải chỉ vài câu là nói hết được.

Sau đó hai người lặng lẽ ăn, không nói chuyện quá khứ, cũng không nhắc đến dự án Ô tô Khôn Thần.

Về phương án của Khôn Thần, liên quan rất lớn, không thể trong một hai ngày mà quyết định nhanh chóng được.

Ra khỏi nhà hàng, xe của Chu Thời Diệc đã được lái đến, còn xe của cô vẫn ở bãi đậu.

Chung Ức hất cằm về phía bãi đậu: "Em tự lái xe về."

Chu Thời Diệc: "Để xe ở đây đi, mai anh bảo người mang qua cho em."

Ở lại thêm nửa tiếng với anh chắc chắn cũng muốn, nhưng cả hai đều có việc quan trọng phải làm.

Chung Ức vẫy vẫy tay: "Không cần đâu."

Tối nay Chu Thời Diệc đúng là có nhiều việc phải xử lý, trên đường về anh còn phải gọi điện cho ba.

"Lái xe chậm thôi." Dặn dò xong, anh vừa định lên xe thì đột nhiên nhớ ra gì đó.

"Chung Ức." Anh gọi cô.

Chung Ức dừng bước quay lại: "Gì vậy?"

Chu Thời Diệc: "Tối nay còn gọi cho anh không? Nếu có thì anh sẽ chú ý điện thoại."

Buổi tối nay mới gặp nên anh không chắc.

Chung Ức gật đầu.

Dù hôm nay đã gặp mấy lần, cũng chẳng có gì để nói, nhưng vẫn muốn gọi một cuộc điện thoại cho anh.

Sau khi Chu Thời Diệc lên xe, chiếc Maybach chạy ra ven đường, đợi xe của Chung Ức rời đi trước, tài xế mới quay đầu chạy về hướng khác.

Chu Thời Diệc lấy điện thoại định gọi cho ba, phát hiện năm phút trước ba mình đã nhắn lại.

Chu Vân Liêm: [Không phải nói không thèm ba đến dự đám cưới của con sao?]

Chu Thời Diệc: [Tình hình thay đổi, giờ thèm rồi.]

"..."

Tuy lời nói khó nghe, nhưng Chu Vân Liêm vẫn hơi bất ngờ xen lẫn vui mừng.

Nếu là trước kia, con trai tuyệt đối không thể xuống nước.

Chu Vân Liêm nhìn lịch trình một tháng tới của mình, ông bay khắp các nơi trên thế giới, duy chỉ không có Bắc Thành.

Hôn lễ của con trai không sắp xếp tiết mục ba mẹ lên sân khấu, ý của Chung Chước Hoa là nếu bà lên sân khấu, toàn bộ sự chú ý của khách mời sẽ dồn hết vào bà, giành mất hào quang của hai đứa nhỏ.

Họ chỉ cần ngồi dưới sân khấu, chứng kiến hạnh phúc của con là đủ rồi.

Vì vậy đám cưới của con trai ông tham dự hay không cũng không quan trọng, nhưng thông gia thì nhất định phải gặp.

Chu Vân Liêm không muốn để con trai đắc ý quá, ông nói vòng vo: [Ba bảo thư ký cố gắng dành ra vài ngày, nếu không dành được thì chịu thôi, ai bảo con không nói sớm.]

Hôm nay liên tiếp bị gây khó dễ, trước là bác Cả sau là ba mình, Chu Thời Diệc chỉ có thể nhẫn nhịn.

Ai bảo bây giờ anh đang ở thế yếu.

Chu Vân Liêm: [Mẹ con dạo này bận gì vậy? Bà ấy còn ở Bắc Thành không?]

Chu Thời Diệc: [Đang bận điều tra xem ba có con riêng không.]

Chu Vân Liêm hừ nhẹ, thấy Thời Phạn Âm thật nực cười.

Trong mắt mọi người, cuộc hôn nhân giữa ông và bà sớm đã hữu danh vô thực, nhưng thực ra ngược lại, là "danh" không còn mà "thực" thì vẫn tồn tại.

Những năm qua, trừ sinh hoạt vợ chồng thì bà ấy chưa bao giờ chủ động tìm ông.

Vì lợi ích của con trai, bà lại đi điều tra ông.

Chu Vân Liêm: [Người phát ngôn mà Ô tô Khôn Thần chọn cũng ổn, nhưng con không nên vừa lên đã phong danh hiệu phát ngôn toàn cầu!]

Chu Thời Diệc không phản hồi.

Ba anh không biết về mối quan hệ trước kia của Chung Ức và người phát ngôn ấy, anh cũng không muốn nói nhiều.

Sau đó ba không gửi thêm tin nào, cũng không nói khi nào sẽ về Bắc Thành.

Về đến nhà, Chu Thời Diệc đi thẳng vào thư phòng.

Không mở máy tính, anh lấy ra gói thuốc đã mở trong ngăn kéo ra.

Vẫn không có bật lửa, anh gọi điện cho quản gia mượn.

Quản gia: "Không phải cậu bỏ thuốc rồi sao?"

"Sau đám cưới sẽ bỏ."

Chờ Chung Ức dọn đến ở, anh sẽ bỏ.

Quản gia mang bật lửa tới, tiện thể hỏi: "Phòng trên tầng ba không cần sửa lại sao ạ?" Còn nhắc nhở thêm: "Trong nhà chỉ có một thư phòng."

Cả hai đều bận việc, không thể chen nhau dùng một thư phòng.

Chu Thời Diệc ngậm điếu thuốc: "Cứ để vậy."

Anh cầm bật lửa và điện thoại ra ban công.

Bất kể ai dọn lên tầng ba, Chung Ức cũng sẽ không hài lòng.

Ở nhà bên Boston, họ luôn dùng chung một thư phòng, làm việc đối diện nhau, không ai ảnh hưởng đến ai.

Chỉ hút nửa điếu, anh dụi tắt nửa còn lại trong gạt tàn.

Gần nửa đêm, Chu Thời Diệc nhận được cuộc gọi từ Chung Ức.

Anh vừa xử lý xong công việc, rời khỏi trước máy tính.

"Muộn vậy mới gọi cho anh?"

Chung Ức cũng vừa làm xong, tắt máy tính: "Chín giờ hơn mới tạm biệt, về nhà mà gọi ngay cho anh thì giống như làm cho xong nhiệm vụ."

"Giờ không phải đang làm nhiệm vụ à?"

"Không phải."

Có lẽ vì mệt, giọng cô dịu lại, hơi mang theo một chút khàn khàn.

"Cuối tuần này em đi chọn váy cưới, mẹ em đi cùng, sẽ gọi thêm Quý Phồn Tinh nữa."

Cô và anh không cùng gu thẩm mỹ, váy cưới nhất định phải chọn cái mình thích.

"Anh không cần đi đâu, hôm đó em bảo Quý Phồn Tinh chụp vài tấm gửi anh xem."

Chu Thời Diệc bước vào phòng ngủ, đưa tay ra sau đóng cửa lại: "Nếu chọn không được cái nào thích hợp thì đến chỗ anh lấy."

"...Sao anh cái gì cũng có vậy?"

"Không phải anh cái gì cũng có, cái đó là anh mua cho em trước kia, anh mang về đây."

Là bộ váy anh chọn khi chụp bộ ảnh cưới đầu tiên.

Tuy không phải đặt may nhưng cũng là tác phẩm kinh điển của nhà thiết kế váy cưới nổi tiếng thế giới.

Khi chụp xong ảnh cưới ở đảo, váy cưới để lại ở căn nhà bên ấy của anh.

Sau đó anh lại về đảo một lần, đi nghỉ cùng mẹ, anh nhớ ra bộ váy cưới ấy nên tiện mang về Bắc Thành.

Bây giờ chiếc váy cưới đó vẫn đang treo trong tủ quần áo của anh.

Chung Ức nhớ lại chuyện cũ: "Em tưởng anh sớm vứt nó đi rồi."

Chu Thời Diệc chậm rãi tháo dây đồng hồ, điện thoại im lặng vài giây, cuối cùng anh vẫn nói tiếp: "Đồ em từng mặc, sao nỡ vứt?"

Tháo xong đồng hồ, anh ngừng một chút rồi nói tiếp: "Cũng từng có lúc nghĩ sẽ xử lý nó."

Chung Ức không cần hỏi cũng đoán được là lúc nào, lúc anh từng gặp được đối tượng kết hôn phù hợp.

Cũng chính là một năm trước.

Khi đó anh từng nghĩ sẽ xử lý váy cưới.

Còn cô thì lại dứt khoát hủy luôn bộ ảnh cưới.

Cô biết rõ nếu giữ lại những kỷ vật cũ, mỗi lần nhìn thấy sẽ đau lòng thế nào, không ngờ anh lại giữ suốt hai năm: "Em cứ nghĩ sau khi chia tay, những gì nên xử lý thì anh sẽ xử lý hết rồi."

Chu Thời Diệc cúi người đặt đồng hồ xuống, đi vào phòng tắm.

Suy nghĩ một lúc, anh nói: "Đã có hai lần định xử lý. Năm đầu tiên sau khi chia tay, anh đã từng muốn xử lý nó."

Chung Ức không ngờ lại có tới hai lần, ngoài lần một năm trước vì gặp đối tượng kết hôn phù hợp, thì còn một lần nữa từ hai năm trước.

Cô không đoán được lý do của lần đầu.

Lần thứ hai thì cô hiểu. Vì anh gặp người phù hợp, muốn bắt đầu cuộc sống mới, điều này rất bình thường. Dù nghĩ đến vẫn thấy khó chịu, nhưng cô hoàn toàn có thể thông cảm. Chia tay đã lâu, ai rồi cũng phải tiến về phía trước.

Cũng giống như cô chưa từng nghĩ có một ngày mình sẽ cưới lại anh.

Cô hỏi thẳng: "Vậy hai năm trước vì sao anh lại đột nhiên muốn xử lý chiếc váy cưới?"

Nhất định là có lý do đặc biệt, bằng không anh đã không nhấn mạnh như vậy.

Chu Thời Diệc không nói nhiều, chỉ nhắc một ngày: "Ngày 29 tháng 2 năm ấy."

Chung Ức sửng sốt. Thế mà anh lại nhớ rõ đến tận một ngày cụ thể.

Ngày này không phải là ngày kỷ niệm gì giữa họ. Cô cố gắng nhớ xem hôm đó có chuyện gì đặc biệt xảy ra, nhưng hoàn toàn không có chút ấn tượng.

Những ngày không có ký ức, phần lớn đều là tăng ca trong công ty.

Trong điện thoại, cửa phòng tắm vang lên tiếng đóng lại.

Giọng trầm khàn của người đàn ông truyền đến: "Ngủ sớm đi."

"Ngủ ngon."

Chung Ức không còn tâm trạng để tiếp tục nói chuyện, cô muốn nhanh chóng tìm hiểu rốt cuộc hôm đó đã có chuyện gì.

Cúp máy xong, cô đăng nhập Weibo.

Một ngày khiến anh nhớ rõ như thế, mười phần thì có tám chín phần là liên quan đến Lộ Trình.

Cô tìm tài khoản của Lộ Trình, vào trang cá nhân.

Ảnh bìa vẫn là poster bộ phim đạt giải hai năm trước, đến giờ chưa đổi.

Chung Ức lướt dòng trạng thái cũ, may mà Lộ Trình không hay đăng bài, rất nhanh cô tìm được bài viết ngày 29 tháng 2. Hôm đó Lộ Trình đăng chín bức ảnh chúc mừng mình giành giải Nam diễn viên chính xuất sắc nhất.

Nhờ bộ phim hiện thực hợp tác cùng Chung Chước Hoa, Lộ Trình đoạt được hai giải Nam diễn viên chính xuất sắc cùng lúc. Tối hôm 29, trong lễ trao giải, lời cảm ơn vốn chẳng nhiều lắm của anh ấy gần một nửa là dành cho Chung Chước Hoa.

Chung Ức từ lâu đã không theo dõi tin tức của Lộ Trình. Dù có thấy tên anh ấy trên hot search, cô cũng không bao giờ bấm vào. Mẹ cô lại càng chưa bao giờ nhắc đến người yêu cũ trước mặt cô.

Thế nên cô không biết Lộ Trình đã nói gì trong lễ trao giải.

Cô tìm được video Lộ Trình phát biểu, xem xong thì thoát khỏi Weibo, cô nhắn tin cho Chu Thời Diệc: [Anh ngủ rồi à?]

Hai mươi phút sau, Chu Thời Diệc tắm xong mới thấy tin nhắn.

Anh vừa lau tóc vừa nhắn lại: [Sao còn chưa ngủ?]

Chung Ức: [Em cần phải biết rõ. Em vừa xem bài phát biểu nhận giải của Lộ Trình ngày 29 tháng 2 năm đó. Anh biết Chung Chước Hoa là mẹ em từ trước rồi?]

Chu Thời Diệc: [Ừ. Vài ngày trước lễ trao giải.]

Anh hiểu vì sao cô giấu.

Nên sau khi biết cũng không tức giận. Chỉ là, vào khoảnh khắc biết ba mẹ cô là ai, anh chợt nhận ra sau bốn năm bên nhau, cô chưa từng nhắc đến ba mẹ mình.

Anh nhận ra rằng cô chưa từng thật sự nghĩ đến chuyện tương lai với anh.

Từ lúc đó, anh không còn gọi Giang Tĩnh Uyên là "anh Ba" nữa.

Từng quen con gái người ta, không tiện giữ vai vế ngang hàng, ngay cả những lời trêu đùa cũng cần có chừng mực.

Lúc liên hoan cùng nhóm Giang Diễm Phong và Mẫn Đình, có người nhắc đến chuyện Mẫn Đình từng đích thân ra nước ngoài mời về một "mỹ nữ tài năng", lúc đầu anh còn hỏi vài câu, sau thì không chú ý tới nữa.

Chung Ức giải thích: [Chỉ khi mới chia tay anh ấy, em mới từng nhờ mẹ nếu có cơ hội thì giúp đỡ anh ấy một chút. Sau đó em không nhắc nữa.]

Chu Thời Diệc tin lời cô nói.

Tới tận hôm nay, anh vẫn nhớ rõ cảm giác lúc xem bài phát biểu nhận giải hôm đó.

Nghẹn ứ trong cổ họng.

Có thể khiến Chung Chước Hoa chịu hạ mình để đóng vai phụ, người đó không phải ai cũng làm được, chỉ có Chung Ức. Trong lúc Lộ Trình phát biểu, máy quay hai lần lia đến Chung Chước Hoa. Bà luôn giữ nụ cười nhẹ trên môi, sự hân hoan lộ rõ ra ngoài.

Sau khi kết thúc phát biểu, tràng pháo tay của bà kéo dài nhất.

Anh từng định hỏi rõ ràng, liệu cô và Lộ Trình có quay lại với nhau không.

Nhưng tin nhắn vừa gửi đi thì xuất hiện một dấu chấm than đỏ.

Thì ra lúc ấy mình đã không còn trong danh bạ của cô.

Hỏi hay không đã không còn ý nghĩa gì nữa.

Về sau, Chung Chước Hoa và studio của Lộ Trình có tương tác gì, Chung Ức tiếp nhận dự án nào, anh không để ý nữa.

Thế nên khi Giang Tĩnh Uyên hỏi anh có đồng ý liên hôn không, tuy trong lòng anh ngổn ngang nhưng vẫn không nỡ từ chối.

Chu Thời Diệc treo khăn đã lau khô tóc vào phòng tắm, nhắn thúc giục cô: [Chuyện này đã nói rõ ràng rồi, bên phía anh không sao. Ngủ sớm đi.]

Chung Ức chưa buồn ngủ. Trong khoảng thời gian cô không quan tâm đến Lộ Trình, có thể đã xảy ra nhiều chuyện cô không biết nhưng lại khiến anh bận lòng. [Chuyện về Lộ Trình, anh còn điều gì muốn hỏi em không?]

Chu Thời Diệc: [Không còn gì khác.]

Chung Ức: [Anh ấy là thần tượng, giờ lại là siêu sao nổi tiếng top đầu, người thích anh ấy quả thật rất nhiều. Nhưng không thể vì anh ấy nổi tiếng, ngay cả cô gái xinh đẹp như Quý Phồn Tinh cũng thích anh ấy mà anh cho rằng em vẫn còn lưu luyến. Em thích anh ấy khi anh ấy còn là học sinh nổi bật trong trường, chỉ là hiện giờ tỏa sáng ở sân khấu lớn hơn thôi. Nên với em, không có tiếc nuối hay hối hận gì cả. Em chỉ thấy khó nguôi ngoai là vì anh, đến giờ vẫn còn oán giận.]

Còn giận vì điều gì, cô cũng nói không rõ.

Không nhắc đến Lộ Trình nữa, cô giải thích vì sao ngày xưa không nói cho anh biết ba mẹ mình là ai.

[Có lẽ là vì từ nhỏ em đã có tính cảnh giác cao, chuyện liên quan đến sự nghiệp diễn xuất của mẹ, em sẽ không vì đang yêu mà kể hết bí mật trong nhà ra ngoài.] Bạn trai bạn gái có thể chia tay, bí mật đã nói thì không thể rút lại.

[Em từng nghĩ đến việc giới thiệu anh với ba em với tư cách là con rể tương lai, chỉ là lúc ấy có một chút trục trặc.]

Chu Thời Diệc: [Nói muốn dẫn anh gặp ba mẹ không phải là nói cho vui?]

Chung Ức: [Không phải. Khi ấy em thật sự nghĩ đến chuyện sẽ kết hôn với anh.]

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro