Chương 33

Vốn định dẫn anh về nhà, nhưng giữa chừng lại xảy ra chuyện đó.

Nếu còn không nói rõ sự thật với anh, e là hiểu lầm sẽ càng sâu thêm.

Chung Ức: [Lúc đó ba em không có ấn tượng tốt về anh. Dựa vào hiểu biết của em về ba, ông ấy sẽ không để em ở bên một người không đáng tin.]

Chu Thời Diệc: [Ba nói anh không đáng tin?]

Chung Ức uyển chuyển nói: [Gần như là ý đó.]

Cô tiếp tục giải thích: [Em không phải muốn bênh vực cho ba em, chỉ là vì anh sống ở nước ngoài lâu năm, ba em không hiểu rõ về anh nên khó tránh có thành kiến. Sau này tiếp xúc nhiều hơn, chẳng phải ba còn chủ động muốn để anh làm con rể sao?]

Chung Ức còn nghĩ đến một khả năng: [Ba em vô cớ có thành kiến với anh có lẽ là vì ba anh. Anh chịu liên luỵ bởi danh tiếng của ba anh đấy.]

Chu Thời Diệc: "..."

Dù ba vợ có quan hệ khá tốt với ba mình, nhưng điều đó cũng không ảnh hưởng đến ông, khi ông cân nhắc hạnh phúc của con gái thì lập tức loại gia đình bọn họ ra đầu tiên.

Ba anh đúng là không đáng tin, anh hiểu rất rõ.

Kết hôn đã nhiều năm rồi mà ba vẫn còn giúp đỡ người yêu cũ.

Tất nhiên, mẹ anh cũng không kém cạnh.

Dù sao thì bọn họ đều có người để bận tâm trong lòng.

Chu Thời Diệc: [Trễ rồi, em còn chưa ngủ?]

Chung Ức vẫn đang nghĩ đến chiếc váy cưới kia, đó là lần đầu tiên cô mặc váy cưới, ý nghĩa sẽ khác.

[Ngủ đây, anh ngủ ngon.]

Chu Thời Diệc chụp màn hình vài câu đối thoại cuối giữa hai người, tiện tay gửi cho ba mình.

Chu Vân Liêm: [Con muốn nói gì?]

Chu Thời Diệc: [Không muốn nói gì cả.]

Cuộc đấu giữa hai cha con từ trước đến nay chủ yếu đều là âm thầm không tiếng động.

Chu Vân Liêm lại nhìn ảnh chụp màn hình cuộc trò chuyện một lần nữa, ông thừa nhận, bản thân ông vẫn có chút áy náy với con trai.

Dập điếu thuốc trong tay, ông báo với thư ký, cuối tháng bay về Bắc Thành, trước lễ cưới của con trai sẽ không sắp xếp công việc khác.

Chu Thời Diệc thoát khỏi khung trò chuyện, tắt chế độ im lặng trên điện thoại.

Tăng ca đến giờ này, đã rất mệt nhưng anh chẳng buồn ngủ chút nào.

Anh xuống lầu, rót nửa ly vang đỏ.

Anh đoán không ra Chung Ức đã xóa anh từ lúc nào.

Chuyện quá tổn thương tình cảm, không tiện hỏi.

"Sao còn chưa ngủ?"

Phía sau vang lên giọng của quản gia.

Chu Thời Diệc uống cạn ly rượu trong tay: "Ngủ ngay đây ạ. Mà sao bác cũng chưa ngủ?"

"Tôi ngủ xong vừa dậy rồi."

Quản gia tỉnh lại thấy đèn tủ rượu sáng, tưởng người làm quên tắt, ông đi đến mới phát hiện có người đang ngồi trước bàn đảo.

"Đúng rồi bác Khương, bố cục trong thư phòng của cháu cần điều chỉnh lại. Bác bảo nhà thiết kế làm thành không gian làm việc đôi, chừa chỗ để treo tranh."

"Cậu có kích thước tranh chưa?"

"Chưa có."

Quản gia: "Cậu nói tôi biết là bức nào là được rồi."

Ông sẽ lo xác nhận kích thước cụ thể.

Chu Thời Diệc nói: "Tạm thời chưa quyết."

Anh muốn tặng cô một bức, nhưng vẫn chưa nghĩ ra nên tặng gì.

Hôm đó là thứ Bảy, Chung Ức ở nhà nghỉ, không đến công ty.

Cô ngủ đến tám giờ mới dậy và xuống lầu, ba mẹ đều đang ở phòng ăn đợi cô, một người xử lý công việc trước laptop, một người đọc tạp chí thời trang.

Câu mẹ cô thường nói nhất là: Mẹ và ba con không phải người cùng thế giới, không hợp nhau cũng chẳng lạ.

Nghe tiếng bước chân, Chung Chước Hoa ngẩng lên: "Sao con không ngủ thêm vài tiếng nữa?"

"Bị điện thoại công ty đánh thức, con không ngủ lại được." Chung Ức kéo ghế ngồi sát mẹ, cô tựa đầu lên vai mẹ, nhắm mắt lại.

Chung Chước Hoa đặt tạp chí xuống, thuận thế ôm con gái vào lòng.

"Con hẹn với Quý Phồn Tinh chưa? Chiều đi dạo phố nhé?"

Chung Ức lắc đầu: "Không đi nữa."

"Lại lười! Không đi thì váy cưới làm sao? Con muốn thương hiệu gửi về nhà thử à?"

"Không cần đâu ạ. Chu Thời Diệc từng mua cho con một chiếc váy cưới, anh ấy vẫn luôn giữ lại."

"Là cái trong ảnh cưới đó à?"

"Dạ."

Chung Chước Hoa từng xem mười hai tấm ảnh đã khôi phục lại, bà bước chân vào nghề này bao nhiêu năm, đã từng mặc qua cả trăm bộ váy cao cấp, vậy mà khi thấy váy cưới con gái mặc vẫn bị hoảng hốt vì quá lộng lẫy.

Chắc chắn có yếu tố "mắt của mẹ ruột", nhưng kiểu dáng đúng là đặc biệt thật.

Từ lúc quyết định liên hôn đến tổ chức hôn lễ chỉ có vỏn vẹn hai tháng, căn bản không kịp đặt may váy cưới cầu kỳ, nếu có sẵn một chiếc váy chính vừa ý mình thì còn gì bằng.

"Mẹ chọn thêm cho con vài bộ lễ phục đẹp nữa nhé."

"Dạ."

Giang Tĩnh Uyên ngồi bên cạnh từ đầu đến cuối không lên tiếng, lúc đầu chỉ nghĩ muốn hai đứa kết hôn tổ chức lễ cưới sớm nên đã bỏ qua không ít chi tiết. Tối qua Chung Chước Hoa còn vì chuyện này mà trách ông không để tâm, bảo ông phải tự kiểm điểm.

Chung Chước Hoa vỗ nhẹ đầu con gái: "Dậy ăn sáng nào."

Chung Ức ngồi thẳng dậy khỏi lòng mẹ, thấy dì mang lên bữa sáng phong phú như thế: "Mẹ, mẹ và ba còn chưa ăn sao?"

"Dù sao cũng chưa đói, đợi con ăn cùng."

Giang Tĩnh Uyên gập laptop lại, hỏi con gái buổi chiều có sắp xếp gì không, muốn dẫn hai mẹ con đi uống trà chiều.

Chung Ức cười nói: "Không đi với ba mẹ đâu, sợ lắm."

Đã quen giấu thân phận, chỉ cần nghĩ đến việc ra ngoài cùng ba mẹ thôi là cô đã bắt đầu thấy căng thẳng.

Giang Tĩnh Uyên nói: "Sợ gì chứ? Có ba với mẹ con đỡ cho, nếu bị chụp thì bị chụp thôi, trời có sập đâu."

Từ sau khi video ông với Chung Chước Hoa bị phát tán, rồi ông lại xuất hiện ở phim trường, một số suy nghĩ trước kia của ông cũng dần thay đổi. Không còn nghĩ đến việc giữ gìn đại cục nữa, chỉ muốn đường đường chính chính ở bên con gái nhiều hơn.

Ông và vợ đã để con gái chịu thiệt quá nhiều.

Chung Ức suy nghĩ hồi lâu: "Để lần nghỉ sau đi ạ, hôm nay con giúp ba mẹ khôi phục ảnh trước."

"Chắc chắn lần sau nghỉ là sẽ ra ngoài chứ?"

Chung Ức gật đầu: "Chắc chắn ạ."

Đã là chuyện cô đồng ý thì sẽ không lật lọng.

Trong lúc ăn, cô hỏi về ba mẹ của Chu Thời Diệc, từ khi đăng ký kết hôn đến giờ, cô vẫn chưa gặp qua ba mẹ chồng.

Lúc cô và Chu Thời Diệc còn chưa chia tay, cô từng nghe Chu Thời Diệc nói hôn nhân của ba mẹ anh từ lâu đã là hữu danh vô thực, chắc sắp ly hôn rồi. Đã ba năm trôi qua, không biết bây giờ họ như thế nào.

"Bọn họ... chưa ly hôn đấy chứ?"

Chung Chước Hoa: "Chưa." Mấy hôm trước Thời Phạn Âm còn liên lạc với bà, rủ có thời gian thì đến nhà chơi, "Chắc là sẽ không ly hôn đâu." Đến tuổi này rồi, chuyện yêu đương đã nhìn thoáng, cái quan trọng nhất là lợi ích nắm trong tay.

Một khi ly hôn, thiệt thòi nhất chính là con cái mình.

Thời Phạn Âm rất tỉnh táo, sau khi ly hôn, với bản chất của Chu Vân Liêm thì có thể tái hôn bất cứ lúc nào, thậm chí sinh thêm vài đứa nữa, ảnh hưởng đến tài nguyên và quyền lợi của Chu Thời Diệc.

Ai lại chống đối khối tài sản khổng lồ chứ.

Bà bất bình thay cho Thời Phạn Âm: "Họ sống thành ra như vậy, Chu Vân Liêm chịu trách nhiệm đến 99%, đã cưới nhau rồi mà còn nhớ mãi mối tình đầu!"

Giang Tĩnh Uyên đính chính: "Không phải là mối tình đầu của ông ấy."

Hình như là bạn gái thứ hai.

Chung Chước Hoa liếc ông một cái: "Không phải thì không phải, so đo làm gì! Có nói ông đâu, ông chột dạ cái gì?"

Giang Tĩnh Uyên: "..."

Ông đâu có chột dạ.

Ông chẳng qua là muốn sửa lại cho đúng, tránh để lời đồn lan rộng.

Chung Chước Hoa: "Nếu không phải Tiểu Ức thích Chu Thời Diệc, tôi còn lâu mới đồng ý làm thông gia với Chu Vân Liêm!"

Bà rắc ít hạt khô và trái cây vào cháo yến mạch, trộn đều rồi đưa cho con gái.

"Ăn xong thì con ngủ bù thêm một giấc, ảnh của ba mẹ không gấp, dù sao cũng bị xóa bao nhiêu năm rồi, bình thường cũng chẳng xem."

Chung Ức muốn khôi phục càng sớm càng tốt, trên mạng vẫn còn ảnh của ba và người cũ từ thời trẻ, chắc chắn mẹ đã xem qua.

Ăn xong, Chung Chước Hoa nắm tay con gái lên lầu.

"Mẹ không cần phải đi cùng con đâu."

"Không đi cùng. Mẹ lên trang điểm một chút."

"Có công việc ạ?"

"Dạo này nghỉ ngơi, chẳng nhận gì cả, mẹ hẹn với Thời Phạn Âm đi dạo phố uống cà phê."

Giang Tĩnh Uyên ở phòng khách không nghe rõ hai mẹ con nói gì, nhìn bóng lưng vợ hỏi: "Hôm nay anh đến công ty, thay đồ rồi đi với anh nhé?"

Chung Chước Hoa không quay đầu lại, phất tay: "Không rảnh! Tôi qua cái tuổi thích khoe khoang rồi!"

Nếu còn trẻ hơn mười hay hai mươi tuổi, bà không những sẽ đi mà có khi còn nhờ quản lý chụp ảnh giúp, lén lút đăng lên mạng khoe hạnh phúc.

Nhưng giờ thì tâm thế đã khác, chẳng thể quay về quá khứ nữa rồi.

Nên con gái đang ở độ tuổi thanh xuân rực rỡ, bất kể muốn làm gì, bà đều hết lòng ủng hộ. Giống như con gái muốn bà giúp Lộ Trình, dù có phải tự hạ vai diễn bà cũng không nề hà.

Giang Tĩnh Uyên: "Chung Ức muốn khôi phục ảnh, em ở nhà một mình không buồn à?"

Chung Chước Hoa: "Ai nói tôi ở một mình? Tôi đã hẹn với Thời Phạn Âm rồi! Sau này ông tìm Chu Vân Liêm đi, mỗi người tự chơi riêng!"

Lời còn chưa dứt, người đã biến mất ở cầu thang.

Chung Ức nằm bò trên tay vịn cầu thang tầng hai nhìn xuống, hóng chuyện chẳng biết chán: "Ba ơi, chắc tại màu áo sơ mi hôm nay không ổn, trông già quá, ba mau đi thay cái khác đi!"

"..." Giang Tĩnh Uyên tức đến bật cười.

Chỉ cần vợ vừa về, con gái liền lập tức trở mặt, theo phe mẹ nó ngay.

"Ba ơi, ba có tiền nhàn rỗi không?"

Giang Tĩnh Uyên mỉm cười ôn hòa: "Tiền nuôi con gái thì vẫn có."

Chung Ức: "Vậy cho con một ít, con muốn đầu tư."

Giang Tĩnh Uyên ngẩng đầu nhìn con gái trên lầu, chỉ vào ghế sô pha bên cạnh: "Xuống đây nói chuyện, cách xa vậy không mệt à?" Rồi ông hỏi tiếp: "Con muốn đầu tư gì? Đã nhắm được dự án nào rồi sao?"

Chung Ức gật đầu: "Con muốn đầu tư vào chip."

Giang Tĩnh Uyên: "..."

Bảo sao phải leo lên tầng hai rồi kêu vọng xuống để xin tiền.

Đầu tư chip thì một tỷ tám trăm triệu cũng chẳng đủ nhìn.

"Kinh Hoà nghiên cứu chip bao nhiêu năm nay, năm nào cũng đổ vào mấy chục tỷ, sao con lại nghĩ đến chuyện đầu tư chip riêng?"

Với tư cách cổ đông lớn thứ hai của Kinh Hoà, công ty có dự án chip tự nghiên cứu nên ông không còn đầu tư vào các dự án chip chuyên biệt bên ngoài nữa, chỉ bố trí ở các mắt xích liên quan trong chuỗi công nghiệp.

Chung Ức nói: "Con định đầu tư vào chip chuyên dụng cho xe tự động lái."

Giang Tĩnh Uyên gật đầu, trong nháy mắt ông đã hiểu ra ý định của con gái: "Muốn giúp Chu Thời Diệc?"

"Dạ."

Trước kia anh luôn cảm thấy cô không quan tâm đến anh đủ nhiều, thật ra không phải vậy.

Chẳng qua là cách mỗi người thể hiện tình cảm không giống nhau.

Giờ thì cô sẽ biểu đạt một cách thẳng thắn hơn.

Giang Tĩnh Uyên: "Ô tô Khôn Thần định hợp tác với Kinh Hoà để phát triển chip chuyên dụng?"

"Chưa có kế hoạch cụ thể, mới chỉ là đề xuất của con thôi. Các loại chip hiện tại không theo kịp yêu cầu về độ an toàn và khả năng tính toán, rất khó để đột phá mô hình lớn."

Hiện tại rất nhiều công ty có mô hình lớn nhưng vẫn chưa thể thương mại hóa, còn mô hình lớn cho xe tự động lái thì lại có thị trường đủ lớn, đến lúc đó sẽ có thể đưa Ô tô Khôn Thần lên vị trí dẫn đầu tuyệt đối trong ngành.

Giang Tĩnh Uyên nhắc nhở con gái: "Con có biết trước đây Ô tô Khôn Thần từng tự nghiên cứu chip không?"

Chung Ức gật đầu: "Biết ạ."

Cô đã tìm hiểu kỹ, vì gặp phải khó khăn kỹ thuật nên cuối cùng phải dừng dự án. Do liên quan đến bí mật thương mại nên cô không tra được con số đầu tư cụ thể.

Nhưng dựa vào dữ liệu tổng hợp, ít nhất cũng đã ném xuống sông vài chục tỷ rồi.

Sếp Đỗ là một trong những người dẫn đầu dự án chip khi đó, ông từng tràn đầy nhiệt huyết, kết quả dự án thất bại nặng nề, để lại bóng ma tâm lý là điều khó tránh khỏi.

Vì thế muốn Ô tô Khôn Thần khởi động lại dự án chip, sẽ vô cùng khó khăn, Chu Thời Diệc cũng sẽ phải đối mặt với áp lực cực lớn trong hội đồng quản trị.

Chung Ức nói cho ba biết kế hoạch của mình: "Nếu quỹ Đồng Tâm của ba tham gia đầu tư, con sẽ đi tìm Chu Túc Tấn. Bốn bên cùng hợp tác phát triển, chuỗi vốn sẽ không gặp bất kỳ áp lực nào, phía Khôn Thần mới có khả năng thông qua phương án."

Giang Tĩnh Uyên cười: "Con lại nhắm đến cả Chu Túc Tấn rồi à?"

Chung Ức: "Tại Bán dẫn Khôn Thần có tiền ạ."

Chu Túc Tấn lại là ông chủ, không tìm anh ấy thì còn tìm ai.

Giang Tĩnh Uyên: "Đúng là có tiền thật."

Từ khi Chu Túc Tấn tiếp quản công ty bán dẫn đã mạnh tay phát triển công nghệ gia công, hiện tại Bán dẫn Khôn Thần trong lĩnh vực sản xuất đã nắm giữ vị trí thống trị tuyệt đối.

Hồi đó Chu Túc Tấn đầu tư xây dựng cơ sở tại Giang Thành, tất cả mọi người đều không xem trọng, nhưng anh ấy kiên quyết làm trái ý mọi người.

Thực tế đã chứng minh, đầu tư tại Giang Thành là một quyết định rất sáng suốt.

Thật ra không những tìm Chu Túc Tấn để góp vốn mà còn có thể cân nhắc tìm Chu Gia Diệp.

Chu Gia Diệp là anh ruột của Chu Túc Tấn, phụ trách mảng tài chính và bảo hiểm của tập đoàn Khôn Thần, hiện tại Chủ tịch Chu đang bồi dưỡng người cháu lớn nhất này để tiếp quản.

Tập đoàn Khôn Thần là một tập đoàn siêu lớn, mỗi mảng chủ lực đều có thể ví như một chiếc hàng không mẫu hạm* trong giới thương mại, chỉ có thể để cho lớp trẻ chia nhau tiếp quản. Ngay cả Chủ tịch Chu là người sáng lập mà hiện giờ cũng không còn đủ tinh lực để quản lý bản đồ kinh doanh khổng lồ ấy nữa.

(*) Hàng không mẫu hạm (tàu sân bay): Một tàu chiến cực lớn có boong phẳng, dùng để triển khai, cất cánh và hạ cánh máy bay chiến đấu – được xem là biểu tượng sức mạnh quân sự tối cao của một quốc gia trên biển. Trong kinh doanh, nếu ví mỗi lĩnh vực là hàng không mẫu hạm thì có nghĩa là lĩnh vực kinh doanh đó phức tạp, có sức mạnh và tầm ảnh hưởng cực kỳ to lớn.

Trước đó ông từng khuyên Chủ tịch Chu hãy nhanh chóng giao quyền cho lớp trẻ, nếu không thì sớm muộn gì cũng sẽ kiệt sức, đừng để đến lúc tiền bị con cháu tiêu hết mà bản thân chưa kịp tiêu đồng nào.

Chủ tịch Chu thở dài, nói đám nhỏ chỉ muốn làm thứ mình thích, không ai chịu quay về tiếp quản.

Ông liền bảo Chủ tịch Chu cứ thẳng tay giao hết cho bọn họ, không tiếp nhận cũng phải tiếp nhận.

Nếu không tranh thủ lúc này đào tạo tụi nó, chờ đến lúc bản thân già yếu không thể làm gì nữa mà lớp trẻ lại không gánh nổi thì tập đoàn chắc chắn sẽ đi xuống.

Ông lấy Mẫn Đình ra làm ví dụ, thật ra Mẫn Đình ban đầu cũng không muốn tiếp quản Kinh Hoà, nhưng vì gánh nặng gia tộc đè lên vai nên buộc anh phải tiếp nhận.

Một khi đã tiếp quản rồi thì từ từ sẽ có trách nhiệm.

Chỉ trong bảy tám năm, giá trị thị trường của Tập đoàn Kinh Hoà trong tay Mẫn Đình đã tăng gấp đôi.

Lúc đó Chủ tịch Chu mới thật sự hạ quyết tâm chia việc cho từng người.

Nhà họ Chu có tổng cộng bảy người trẻ, có bốn nam ba nữ, ban đầu dự định mỗi người phụ trách một mảng cốt lõi của tập đoàn. Nhưng con trai Chủ tịch Chu không chịu tiếp quản, thà dùng liên hôn thương mại để đổi lấy quyền tự do không phải tham gia vào tập đoàn gia tộc.

Ý anh ấy là: Con đã hy sinh hạnh phúc hôn nhân để cống hiến cho gia tộc rồi, đừng yêu cầu con thêm bất cứ gì nữa!

Con trai Chủ tịch Chu là người lớn nhất trong thế hệ trẻ, vậy mà lại làm gương như thế.

Hết cách, Chủ tịch Chu đành đi tìm đứa cháu trai lớn nhất, cũng là người đứng thứ hai trong lứa nhỏ là Chu Gia Diệp. Ông dụ dỗ đủ kiểu: Chu Gia Diệp à, chỉ cần con tiếp quản tập đoàn, bác đảm bảo con có hôn nhân tự do, muốn ở bên ai thì ở, không muốn cưới cũng không sao, bên phía ba mẹ con cứ để bác lo.

Cuối cùng mới tạm dàn xếp được với cháu trai cả này.

Giang Tĩnh Uyên gợi ý con gái: "Con cũng có thể đi tìm Chu Gia Diệp, cậu ấy cũng có tiền."

Chung Ức: "Tạm thời chưa tìm, con không quen thân với anh ấy."

Giang Tĩnh Uyên bật cười: "Nói như thể con thân với Chu Túc Tấn lắm vậy."

"Con thân với con gái anh ấy mà."

"..."

Chung Ức trêu ba: "Con với Thần Thần từng cùng ngồi thuyền, từng ăn chung bánh Định Thắng đấy."

Rồi cô quay lại chuyện chính: "Ba ơi, ba có đầu tư vào chip chuyên dụng không, ba suy nghĩ kỹ một chút nhé."

Thật ra Ô tô Khôn Thần không thiếu vốn để nghiên cứu chip, Khôn Thần trước giờ luôn theo triết lý "tiền mặt là vua". Nhưng vì những vấn đề lịch sử tồn đọng và lo ngại về sự bất định trong tương lai, họ sẽ không dễ dàng mạo hiểm.

Chung Ức quay về phòng làm việc, vừa mở máy tính vừa nhắn tin cho Chu Thời Diệc, nói với anh: [Váy cưới em sẽ mặc cái anh mua cho em.]

Chu Thời Diệc: [Ở trong phòng thay đồ của anh, em đến lấy lúc nào cũng được.]

Sau khi gửi tin nhắn xong, anh lại bổ sung một câu: [Anh bảo quản gia mang qua cho em.]

Chung Ức thầm nghĩ, nếu hôm đó cô bước vào phòng ngủ của anh, có lẽ đã có thể nhìn thấy chiếc váy cưới.

Nhưng đến giờ giữa hai người vẫn xa cách như vậy, cánh cửa phòng ngủ ấy cô chẳng thể nào đưa tay đẩy ra nổi.

Mãi đến cuối tháng Tư, kỳ nghỉ "lần sau" mà Chung Ức nói mới chính thức đến, khi ấy còn mười chín ngày nữa là đến lễ cưới.

Ảnh của ba mẹ đã được phục hồi toàn bộ, lúc mẹ xoá ảnh không xoá nát mã hoá như cô. Hồi nhỏ chắc hẳn cô từng xem qua những bức ảnh này, nhưng giờ chẳng còn chút ấn tượng nào. Không ngờ mẹ lại có một mặt dịu dàng đến vậy.

Sự dịu dàng như thế, sau khi cô lớn lên chỉ từng thấy trên màn ảnh rộng.

Nghỉ trưa xong, ba mẹ dắt cô đi dạo phố uống trà chiều.

Từ nhỏ đến lớn, cô chưa từng ra ngoài cùng họ như vậy.

Vừa mong đợi, vừa không khỏi căng thẳng.

Lên xe rồi, Chung Ức nhắn tin cho Chu Thời Diệc: [Tuần sau em định đến Giang Thành.]

Chu Thời Diệc: [Đi thăm thầy Ngu?]

Chung Ức: [Tiện thể thăm thầy Ngu, chủ yếu là đến gặp Chu Túc Tấn.]

Trong công việc, Chu Thời Diệc chưa bao giờ can thiệp vào quyết định của cô, anh và cô hai người song song thúc đẩy dự án chip chuyên dụng đi vào thực tế.

Anh nhắn lại: [Mấy hôm nay anh không ở trong nước.]

Lúc này anh đang trên đường ra sân bay, chuyến bay vào buổi chiều tối.

Chung Ức: [Anh đi công tác à?]

Chu Thời Diệc: [Ừm.]

Thật ra không phải đi công tác.

Thư phòng đã được sắp xếp lại xong, do chưa xác định được kích thước tranh sơn dầu nên nhà thiết kế đã để chừa sẵn khoảng trống.

Dạo này anh đã xem không ít bức tranh, nhưng vẫn chưa chọn được bức nào vừa ý cô.

Nếu không treo tranh sơn dầu trong thư phòng, cô lại cảm thấy lạ lẫm.

Anh quyết định về lại ngôi nhà ở Boston một chuyến.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro