Chương 42

Đặt khăn ướt xuống, Chu Thời Diệc đẩy đĩa trái cây về phía Chung Ức, ra hiệu cô lấy trước vì món cô thích ăn nhất là dưa hấu ruột giòn.

Chung ức lại đẩy đĩa về: "Em ăn ngán rồi, gần đây không muốn ăn nữa."

"Ăn dưa hấu mà cũng ngán được sao?" Ninh Khuyết chen vào.

Một mình anh ấy có thể ăn được nửa quả dưa hấu, đôi khi còn không đủ.

Chung Ức nói: "Có lần em sơ ý, ăn quá nhiều dưa hấu ướp lạnh."

Còn về việc khi nào ăn dưa hấu ướp lạnh thì cô cũng không nói thêm.

Chu Thời Diệc đột nhiên nhớ đến cuối tháng Ba, lúc ở nhà thấy Ngu trong thị trấn, cô giáo có mua dưa hấu giòn ngâm trong nước giếng để chiêu đãi họ dưới mái đình.

Lúc ấy anh hỏi cô ảnh cưới, cô bảo đã xóa rồi, sau đó vẫn thản nhiên ăn dưa hấu như không có chuyện gì xảy ra.

Ngày hôm đó cô ăn rất nhiều, sau bữa trưa cô giáo còn mang đến một đĩa dưa hấu ướp lạnh hơn, cô ăn hết một nửa đĩa.

Không chắc có phải lần đó ăn bị ngán không

Ninh Khuyết nhân cơ hội đứng dậy: "Để anh xem có loại trái cây nào khác cho em không."

Anh ấy đã có dự tính từ trước. Lúc ngồi ăn lẩu chọn chỗ dễ rời khỏi nhất, pha nước chấm, lấy trái cây, dù viện cớ gì cũng có thể tạo cơ hội để họ có thời gian nói chuyện riêng.

Anh ấy vừa ăn dưa hấu vừa đi đến quầy gia vị.

Trên quầy chỉ có hai hoặc ba loại trái cây, không có loại Chung Ức thích ăn.

Anh ấy kẹp vài lát dưa leo rồi lấy một cái bát bắt đầu tự pha thạch đá lạnh, cố tình kéo dài thời gian quay lại.

Ở bàn bên kia, Chu Thời Diệc hỏi người bên cạnh: "Ăn ngán hồi ở nhà thầy Ngu à?"

Chung Ức nghiêng đầu nhìn anh, gật đầu.

Chu Thời Diệc vốn nghĩ cô ăn một cách ngon lành, nhưng có vẻ không phải vậy.

"Thời gian cụ thể xóa ảnh, em còn nhớ không?"

Chung Ức khựng lại, định nói ai mà nhớ rõ thế.

Nhưng sự do dự trong giây lát của cô đã bị Chu Thời Diệc bắt lấy: "Còn nhớ, đúng không?"

Chung Ức dứt khoát thành thật: "Khi biết anh có đối tượng phù hợp, chuẩn bị kết hôn."

Chu Thời Diệc im lặng một lát, chăm chú nhìn cô.

Thật ra trước khi cô mở lời, anh đã đoán được bảy tám phần.

Ngày hôm đó ở đình nhà thầy Ngu, anh hỏi cô tại sao lại xóa nát ảnh cưới đến mức đó?

Cô nói: Nghĩ bụng nhỡ để trong máy tính mà quên xóa, ngày nào đó ảnh bị lộ ra thì không tốt cho đối tượng hiện tại của anh, cũng không tốt cho đối tượng hiện tại của cô.

Lúc đó anh chỉ lo lắng về những bức ảnh cưới đã bị xóa, lại nghĩ đến bức ảnh chụp chung của cô và Lộ Trình mà anh từng xem trước đây, vậy nên không chú ý đến câu "đối tượng hiện tại của anh" mà cô nói.

Nên định nghĩa "đối tượng hiện tại" là thế nào?

Mặc dù không có tình cảm, nhưng đó cũng là người mà anh cảm thấy mọi mặt đều phù hợp, đã gặp mặt hai bên gia đình rồi.

Trong túi còn có socola, Chung Ức mò ra một viên đưa cho anh: "Ăn thêm vài viên kẹo cưới của em và anh đi, gần đây em ngày nào cũng ăn mấy viên."

Ánh mắt Chu Thời Diệc khóa chặt lấy cô, trong lòng cô đang khó chịu, nhưng chưa bao giờ hỏi thêm anh về chuyện đó.

Anh không nhận socola, giơ tay kéo cô lại ôm vào lòng.

Chung Ức không phòng bị, mũi cô va vào xương quai xanh của anh.

"Socola anh mang về cho em đã ăn hết chưa?"

Chung Ức: "Trong tủ lạnh vẫn còn hai thanh."

"Lần sau đi công tác anh sẽ mang về thêm cho em."

Bên cạnh lối đi người ra người vào, không tiện ôm mãi, Chu Thời Diệc buông cô ra trước.

Hôm nay Chung Ức mặc áo sơ mi trắng, cô đeo thêm cái tạp dề, thong thả buộc dây.

Buộc xong tạp dề, cô vừa định đi lấy cốc nước thì Chu Thời Diệc nắm lấy tay trái của cô.

Chung Ức nghĩ anh định an ủi cô: "Em không sao."

Chu Thời Diệc tháo chiếc nhẫn kim cương trên ngón áp út của cô ra rồi đeo lại vào cho cô.

Chung Ức nhìn ngón tay có khớp xương rõ ràng của anh. Vẫn là chiếc nhẫn đó, nhưng khi tự anh đeo vào tay cô, mọi cảm nhận đều rất khác.

Cô đã từng thử vẽ tay anh, nhưng vẽ xong không giống chút nào, thức thời nên không cho anh xem.

Chu Thời Diệc nghiêng mắt nhìn cô: "Mẹ anh không phải đã nói với em rồi sao, tính sổ lúc nào cũng không muộn, đợi sau đám cưới rồi em tìm anh tính sổ."

"Toàn là chuyện đã qua rồi, tìm anh tính sổ làm gì." Ánh mắt Chung Ức vẫn dừng lại trên chiếc nhẫn anh vừa đeo lại, cô nghiêng đầu nhìn anh một cái, "Tính sổ chuyện sau khi chia tay, thế thì gây sự quá vô lý."

Chu Thời Diệc nói: "Anh chấp nhận để em tính sổ, thế thì không phải là vô lý."

Anh không muốn sau khi kết hôn cô phải chịu bất kỳ sự ấm ức nào.

Anh đưa tay trái của mình cho cô: "Có muốn đeo lại giúp anh không?"

Chung Ức tháo chiếc nhẫn trơn ra, từ từ đeo vào ngón áp út của anh.

Rõ ràng còn ba ngày nữa mới là đám cưới, lúc đó mới cần trao nhẫn.

Nhưng khoảnh khắc này lại có ý nghĩa hơn cả đám cưới.

Trong quán lẩu ồn ào và náo nhiệt, có một khoảnh khắc bí mật thuộc về hai người họ.

Vừa đeo nhẫn xong, nhân viên phục vụ đã mang nước lẩu lên.

Ninh Khuyết gọi lẩu uyên ương cà chua và mala.

Lúc này, Ninh Khuyết đang ngồi ở khu vực chờ ở cửa, vừa ăn thạch đá lạnh tự pha vừa gọi món trên điện thoại.

Năm phút trước, anh ấy đang bưng bát thạch quay lại chỗ ngồi thì vừa vặn bắt gặp hai người ôm nhau. Anh vội vàng phanh gấp rồi quay lại thật nhanh.

Sau này anh ấy sẽ không bao giờ tò mò hai người họ sẽ ở riêng như thế nào nữa.

Món ăn đã được gọi xong, một bát thạch đã ăn hết.

Ninh Khuyết đứng dậy đi vào quán, lại đến quầy gia vị để tự làm cho mình một bát thạch.

"Không có trái cây em thích." Anh ấy đẩy vài lát dưa leo qua, chỉ vào bát thạch trước mặt mình, "Anh vừa nếm thử rồi, hương vị không tệ, em có muốn một bát không?"

Chung Ức xua tay: "Để bụng ăn thịt cá."

Ninh Khuyết phát hiện họ hoàn toàn không cảm thấy anh ấy đã đi rất lâu, bởi vì không ai hỏi anh ấy tại sao bây giờ mới quay lại.

Tối nay không thích hợp để ôn chuyện cũ, hai người họ đã từng chia xa, khi mới ở bên nhau cũng không phải là những kỷ niệm quá vui vẻ.

Anh ấy chuyển sang nói về dự án Khôn Thần: "Chuyện Đường Nặc Doãn rút khỏi dự án, em đã nói với Chu Thời Diệc chưa?"

Chung Ức trả lời: "Em vẫn chưa có thời gian để nói với anh ấy."

Chu Thời Diệc không lạ gì Đường Nặc Doãn, đó là con gái của giáo sư hướng dẫn của đối tượng liên hôn trước đây của anh.

Khi học cao học, đối tượng liên hôn từng theo học một vị tiền bối có tiếng trong ngành, có quan hệ thân thiết với cả gia đình thầy cô. Hiện tại, thầy và vợ vẫn sống ở nước ngoài, chỉ có một mình đàn em là Đường Nặc Doãn trở về.

Vài ngày trước sếp Đỗ còn nhắc đến Đường Nặc Doãn với anh, trước khi tham gia dự án cô ấy biết Ô tô Khôn Thần là do anh phụ trách nên việc cô ấy rút lui chắc là không liên quan gì đến anh.

Với một người có tính cách như Đường Nặc Doãn, cô ấy sẽ không vì cuộc hôn nhân của anh với đàn chị mà né tránh.

Công việc đối với cô ấy quan trọng hơn bất kỳ ai hay bất kỳ thứ gì.

"Sao đột nhiên lại rút lui?"

Ninh Khuyết nói: "Cô ấy là con gái của Dương Gia Nguyện."

Chu Thời Diệc nghe vậy cũng kinh ngạc, anh không ngờ lại trùng hợp đến thế.

"Mẹ có biết không?" Anh quan tâm hỏi.

Chung Ức lắc đầu: "Em cũng không rõ. Chắc là không biết."

Ba là cổ đông lớn thứ hai của Kinh Hoà, con gái của mối tình đầu của ông làm việc trong công ty của ông.

Nếu mẹ biết chuyện này, bà sẽ không im lặng.

Chung Ức cắn một miếng dưa leo: "Đợi sau khi đám cưới em sẽ nói với ba em."

Ba cô không bao giờ hỏi về công việc của công ty, vì vậy ông chắc chắn cũng không biết gì.

Ba người tụ tập đến hơn mười giờ tối, trong khoảng thời gian đó Ninh Khuyết rời khỏi chỗ ngồi của mình năm lần, ăn quá nhiều dưa và thạch.

Ít nhất ba tháng tới anh ấy không muốn đụng vào dưa hấu nữa.

Chu Thời Diệc đưa khăn cho Chung Ức, hỏi người đối diện: "Ngày 19 rảnh không?"

Ninh Khuyết cười nói: "Cậu hỏi gì lạ vậy, đám cưới của hai người tôi có thể không đi sao?"

Chu Thời Diệc: "Đi đón dâu. Cậu rảnh không?"

"Nhà cậu nhiều họ hàng thế, để tôi một người ngoài đi đón dâu à?"

"Mấy ông anh họ của tôi không đáng tin, biết đâu lúc đón dâu lại đột ngột lật kèo."

"..."

Ninh Khuyết nói đùa: "Không ngờ đấy, hóa ra trong lòng cậu tôi đáng tin thế. Được thôi, ngày đó tôi có lên núi đao xuống biển lửa cũng không từ chối!"

Ba người bước ra khỏi nhà hàng lẩu đã là 10 giờ 20.

Chung Ức vẫy tay chào Chu Thời Diệc, lần gặp tiếp theo sẽ là vào ngày cưới.

Chiếc Maybach đi được nửa đường, Chu Thời Diệc bảo tài xế đến nhà ba mẹ anh một chuyến.

Về đến nhà, mẹ đang bận rộn trong phòng ăn, trên bàn ăn đầy hoa tươi.

"Mẹ, mẹ đang làm gì vậy?"

"Không phải con nói muốn tự bó hoa cưới sao, mẹ giúp con chọn hoa, xem phối thế nào cho đẹp."

"Hoa cẩm tú cầu xanh với hoa hồng trắng." Chu Thời Diệc nói.

"Con đã thử kết hợp rồi à?"

"Chưa ạ."

Chu Thời Diệc cởi bộ vest xuống rồi bước tới. "Chung Ức thích hoa cẩm tú cầu nhất. Ở nhà Boston cô ấy trồng rất nhiều."

Thời Phạn Âm nhìn trên bàn đầy ắp hoa tươi nhưng không có hoa cẩm tú cầu nào.

"Ba con đâu?"

"Vẫn ở nhà ông nội con đấy."

"Lại chơi bài à?"

"Không. Bị ông nội con bắt ở lại nói chuyện riêng."

"..."

"Muộn vậy mà ông nội vẫn chưa ngủ ạ?"

Con trai không dùng tới mấy đoá hoa này nên Thời Phạn Âm chợt nổi hứng tự chọn hoa cho mình, vừa lựa hoa vừa hờ hững nói: "Đợi tới lúc con bằng tuổi tụi mẹ, con sẽ biết ngủ được một giấc là chuyện khó tới mức nào, huống chi là ở tuổi của ông nội con."

Chu Thời Diệc rót một cốc nước ấm, dựa vào bàn đảo nhìn mẹ gói hoa.

Lúc này Thời Phạn Âm mới nhớ ra hỏi: "Tìm ba con có việc gì à?"

"Không có ạ."

"Ồ." Thời Phạn Âm cười nhìn chiếc nhẫn trên tay con trai, "Là Chung Ức mua sao?"

"Dạ."

"Mẹ đang thắc mắc sao con lại đột nhiên về thế."

Thật ra anh không cố ý để cho ba mẹ xem.

Ba mẹ gần đây bận rộn chuẩn bị cho lễ cưới của anh, thế nên anh về thăm họ.

Chu Thời Diệc không giải thích, vì dù sao mẹ anh cũng không tin.

Thời Phạn Âm đưa bó hoa đã gói xong cho con trai: "Giúp mẹ mang đến cho mẹ vợ con, nói đây là bó hoa đầu tiên trong đời mẹ gói. Với lại mang theo lời chúc giúp mẹ nữa."

Chu Thời Diệc vô thức nhìn đồng hồ, đã gần mười một giờ.

Thời Phạn Âm hiểu con trai lo lắng điều gì: "Chắc chắn bọn họ vẫn chưa ngủ. Con không hiểu được tâm trạng của người làm mẹ đâu. Càng gần đến ngày cưới thì càng không ngủ được."

Chu Thời Diệc cầm bó hoa, còn chưa kịp bước ra sân thì điện thoại đã rung lên.

Sếp Đỗ: [Tổng giám đốc Chu, phòng làm việc của Lộ Trình trả lời rồi, họ để lại hai vé xem show ngày 27 tháng 5. Đến ngày họp báo sẽ mang đến cho tôi.]

Cùng lúc đó, trong một phòng tập nhảy ở phía bên kia thành phố.

Lộ Trình vừa mới tập xong. Danh sách bài hát cho buổi diễn ở Bắc Thành khác bảy tám bài so với buổi diễn ở Giang Thành, mấy ngày nay anh tập luyện rất chăm chỉ.

Chị Sầm đưa cho anh một cốc nước ấm, nhắc nhở anh: "Uống ít thôi."

"Vé mà Sếp Đỗ muốn đã được giữ lại rồi." Vừa nói chị ta vừa mở một lon Coca lạnh.

Tin đồn về Chung Chước Hoa kéo dài hơn một tháng, càng ngày càng lan rộng.

Mặc dù đã bị dập tắt và không lên hot search nhưng đã lan truyền rộng rãi trong giới.

Trước đó chị ta nghĩ quá đơn giản, tưởng rằng Chu Thời Diệc đăng quảng cáo cổ vũ và xuất hiện tại buổi hòa nhạc chỉ vì anh ấy là người hâm mộ Lộ Trình. Chị ta thật sự không ngờ đối phương lại là chồng của Chung Ức.

Ba ngày sau là lễ cưới của họ.

"Trước kia không phải em đã bảo chắc nịch rằng tin tức Chung Chước Hoa mang thai và sinh con gái là giả sao?"

Chị Sầm ngẩng đầu uống một hơi hết nửa lon.

Lộ Trình nhấp một ngụm nước ấm, lướt điện thoại không trả lời.

Chị Sầm không nói gì thêm, cầm lon Coca uống dở nhìn cảnh đêm thành phố rực rỡ dưới lầu, đột nhiên tự cười giễu.

Cho đến tận lúc này, chị ta vẫn không thể tin được Chung Ức thực sự là con gái của Chung Chước Hoa và Giang Tĩnh Uyên.

Chị ta đã từng gặp Chung Ức, không hề giống Chung Chước Hoa chút nào.

Chị ta nhấp thêm một ngụm Coca nữa rồi nhìn Lộ Trình: "Chị biết em đang trách chị và công ty vì đã chia rẽ em và Chung Ức."

Cuối cùng Lộ Trình cũng lên tiếng: "Sao em lại trách chị và công ty?"

Nếu có trách thì cũng phải trách chính bản thân anh.

Anh đã chọn con đường này, con đường gần như không thể cùng cô đi đến điểm cuối cùng.

Sau khi chia tay, anh ít khi nghĩ về quá khứ vì có quá nhiều hối tiếc.

Anh hứa sẽ đi gặp cô, nhưng vì vấn đề visa mà cuối cùng anh không đi.

Một thời gian trước, ông nội gọi điện cho anh nói rằng ông đã gặp bạn học cấp 3 của anh.

Anh hỏi đó là bạn học nào, tên là gì.

Ông nội không còn nhớ tên người kia nữa, nhưng ông biết cô ấy là bạn học của anh, từ khi còn nhỏ cô bé đó đã thích ngồi thuyền.

Ngoài cô ấy ra thì không có người nào khác.

Ông nội cũng nói: Cô bé đó cắt tóc ngắn. Nếu nó không chào ông trước thì gần như ông sẽ không nhận ra được nó.

Đêm diễn buổi hòa nhạc, người đeo kính râm ngồi cạnh Chu Thời Diệc thực sự là cô ấy.

Hồi học cấp 3, cô nói rằng nếu một ngày nào đó anh tổ chức buổi hòa nhạc, anh phải chừa chỗ ngồi tốt nhất cho cô.

Anh nói: Được, nhất định phải chừa chỗ cho cô.

Nhiều năm sau, cô đến buổi hòa nhạc đầu tiên của anh và nghe anh hát trực tiếp ca khúc "Ức". Bây giờ mọi điều ước của anh đã thành hiện thực, anh nên vui mừng mới phải.

Chị Sầm im lặng một lúc lâu, nhắc nhở: "Tại buổi họp báo vào ngày 22 sẽ có phần giao lưu giữa em và Chu Thời Diệc."

Lộ Trình lấy lại tinh thần: "Em biết rồi".

Chỉ là công việc thôi, anh ấy không nghĩ nhiều.

Chị Sầm hé miệng nhưng cuối cùng không nói gì, uống hết nửa lon Coca còn lại.

Đến lúc này, chị ta có nói gì cũng vô ích.

Lúc biết chồng của Chung Ức là Chu Thời Diệc, có người đưa cho Lộ Trình một cốc trà sữa, tay anh run lên không nắm được, trà sữa rơi xuống đất "bụp" một phát, đổ tung tóe khắp sàn nhà.

Chị ta biết Lộ Trình buồn nhất không phải vì Chung Ức kết hôn, mà là sau khi chia tay, đối phương sớm muộn gì cũng sẽ bắt đầu một cuộc sống mới.

Điều khiến Lộ Trình buồn là cậu ấy hát ca khúc "Ức" viết tặng cô trên sân khấu, cô ngồi trong khán đài, nhưng họ lại trở thành người xa lạ.

Mọi mong ước đều thành sự thật.

Nhưng mọi thứ đã không còn như xưa.

Đêm biết Chung Ức là con gái của Chung Chước Hoa, Lộ Trình nhốt mình trong phòng cả đêm không ra ngoài, lần đầu tiên bỏ lỡ buổi diễn tập.

Mặc dù đã chia tay, Chung Ức vẫn nhờ mẹ quan tâm đến Lộ Trình.

Chị Sầm lại nhìn xuống cầu thang. Hôm nay là cuối tuần, màn hình quảng cáo lớn của trung tâm thương mại vẫn chưa tắt, nó đang phát quảng cáo xe của Lộ Trình.

Khi chiếc Maybach chạy qua con đường chính trước trung tâm thương mại, Chu Thời Diệc vô tình liếc ra ngoài cửa sổ, đúng lúc nhìn thấy quảng cáo của Ô tô Khôn Thần.

Chưa kịp nhìn đi chỗ khác thì chiếc xe đã chạy qua.

Chu Thời Diệc gửi tin nhắn cho Chung Ức: [Em ngủ rồi à?]

Chung Ức không thấy. Vừa về đến nhà, cô đã ném điện thoại lên ghế sofa và trò chuyện với ba mẹ.

Sắp có gia đình nhỏ của riêng mình, cô càng không muốn rời xa ba mẹ.

Người không nỡ hơn cô chính là ba. Bình thường ông ước gì có thể đút cho cô ăn từng muỗng cơm, không biết sau này mấy ngày ông mới được gặp mặt con gái.

Cô định sau khi kết hôn sẽ chuyển về nhà nhưng ba không cho, nói rằng mỗi người đều nên có không gian riêng.

"Cứ coi như con lại đi học đại học đi." Giang Tĩnh Uyên mỉm cười tự an ủi mình, "Vừa lúc ba muốn nghỉ ngơi một chút."

Chung Ức ôm cánh tay ba: "Có phải ba thấy nhẹ nhõm vì cuối cùng cũng thoát khỏi biển khổ không?"

Giang Tĩnh Uyên cười nhẹ: "Không thể nói là không nhẹ nhõm được."

Chung Ức trêu ba: "Xem kìa, đây mới là ý nghĩ chân thật của người làm ba mẹ!"

Giang Tĩnh Uyên xoa đầu con gái. Từ khi con bé được sinh ra đến giờ, ông chưa từng thấy gian khổ, nhưng lại nhớ nhung thời tuổi thơ của con.

Có tiếng bước chân trên cầu thang, Chung Ức quay đầu lại.

Chung Chước Hoa thay một bộ váy khác rồi xuống lầu.

Vào ngày cưới, hai bên gia đình sẽ đến khách sạn chụp ảnh chung, trong lễ cưới, ba mẹ hai bên sẽ không lên sân khấu.

Nếu không thì khi khách khứa thấy bà lên, họ sẽ bận rộn buôn chuyện, nào còn tâm tư ăn uống nữa.

"Mẹ ơi mặc bộ này đi, bộ này đẹp hơn đó."

Chiếc lễ phục màu tím nhạt đính cườm trên người Chung Chước Hoa vừa quý phái vừa thanh lịch.

Giang Tĩnh Uyên đã đặt may riêng cho bà hai bộ, ông ấy và con gái có cùng sở thích, ngay từ cái nhìn đầu tiên đã ưng ý bộ đồ này.

Chung Chước Hoa cũng hài lòng: "Thời Phạn Âm mặc màu sâm panh, bộ đồ này của mẹ chắc sẽ khá hợp với bà ấy."

Giang Tĩnh Uyên nhìn vợ, điều đầu tiên bà ấy nghĩ đến không phải là nó có hợp với bộ đồ của ông hay không.

Lúc này, một chiếc xe tiến vào sân.

Chung Ức nhìn ra ngoài cửa sổ sát đất, ngoại trừ xe của nhà mình ra thì chiếc xe duy nhất có thể tự do ra vào sân là xe của Chu Thời Diệc.

"Muộn vậy rồi mà sao Thời Diệc lại đến thế?" Chung Chước Hoa nhìn con gái đầy suy tư, "Không phải hai đứa vừa gặp nhau ăn lẩu tối nay sao? Cãi nhau à?"

"Không có ạ." Chung Ức không biết tại sao anh lại đến đây.

Tới đây cũng khá tốt, trước lễ cưới gặp mặt một lần, thuận tiện mang đồ đạc đã đóng gói của cô đến phòng tân hôn.

Giang Tĩnh Uyên đoán: "Chắc là để thảo luận chi tiết về lễ cưới."

Vừa dứt lời, Chu Thời Diệc mang hai bó hoa trên tay bước vào.

"Chào ba mẹ." Sau khi chào hỏi, anh đưa bó hoa do mẹ gói cho mẹ vợ trước, "Mẹ con lần đầu gói hoa, bảo con mang tới cho mẹ."

Anh gửi lời chúc của mẹ: "Mẹ con chúc mẹ một lòng hướng đến tự do, cả đường nở hoa rực rỡ."

"Cảm ơn! Muộn thế này mà con vất vả đến đây." Chung Chước Hoa vui vẻ nhận lấy những bông hoa phóng khoáng mạnh mẽ nhưng trong lòng lại thấy chua chát. Bà thường xuyên được nhận hoa, nhưng bó hoa này lại cực kỳ đặc biệt.

"Thời Diệc, con ngồi đi, mẹ lên lầu gọi điện cho mẹ con."

Chu Thời Diệc đưa một bó hoa hồng khác cho Chung Ức.

"Cảm ơn. Cũng do mẹ gói à?"

"Không phải, là anh mua."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro