Chương 56

Cho đến khi rời khỏi triển lãm, Ninh Khuyết vẫn không thể tin được là Diêm Đình Lâm đã đồng ý gia nhập Kinh Hòa.

Cảm giác như đang nằm mơ.

"Cậu còn sợ tôi chạy mất chắc? Nắm chặt thế!"

Ninh Khuyết lúc này mới nhận ra mình nắm chặt cánh tay Diêm Đình Lâm quá rồi. Lúc lên xe vì quá phấn khích nên anh đã vỗ mấy cái lên người cậu ta, không ngờ vì quá kích động, sau khi nắm lấy thì mãi không chịu buông.

"Cậu chắc chắn đồng ý ở lại, không phải nhất thời bốc đồng chứ?" Ninh Khuyết buông tay ra.

"Tôi từng bốc đồng bao giờ?"

Ninh Khuyết nghĩ lại, quả thật chưa từng.

Ngay cả chuyện năm xưa xin WeChat của Chung Ức, cậu ta cũng chọn đúng ngày lành tháng tốt để đợi cô trong thư viện.

Dù vẫn bị từ chối.

Diêm Đình Lâm chịu ở lại, bước tiếp theo là bàn điều kiện.

"Trong hai ngày tới cậu cứ nghĩ kỹ điều kiện cụ thể đi, tôi sẽ báo cáo với tổng giám đốc Mẫn."

Diêm Đình Lâm cười nói: "Các cậu cứ thể hiện thành ý trước, thành ý đủ rồi thì tôi mới đưa điều kiện."

Đối với anh ta, điều kiện không phải thứ quan trọng nhất, nhưng cũng không thể thiếu chút nào.

"Bàn xong thì đừng vội công bố ra ngoài, để tôi tự nói."

Ninh Khuyết giơ tay làm dấu OK: "Chuyện nhỏ."

Lần này cậu ta quay lại, e rằng sẽ gây chấn động trong giới.

Thẩm Trì vốn đang an nhàn không lo nghĩ, giờ có kê gối cao hai mét cũng khó ngủ yên.

Diêm Đình Lâm nhìn Chung Ức yên lặng từ lúc lên xe đến giờ, cô đặt túi vải trên đùi, luôn nhìn ra ngoài cửa sổ, vì vui mừng mà rơi vào trầm mặc.

Anh ta rất khó để thấu hiểu hoàn toàn, nhưng cũng hiểu được đôi phần, giống như khi anh ta đã thực hiện được tâm nguyện được hợp tác cùng cô.

Ánh mắt anh ta lại nhìn xuống chiếc túi vải trên đùi cô, cuối cùng cũng thay cái mới rồi. Trước đây anh ta từng thảo luận với Chu Thời Diệc rằng suốt ngày cô đeo một cái túi vải, cả người chẳng có món đồ hiệu nào, có nên mua cho cô thứ gì đó không.

Chu Thời Diệc nói: "Nếu mua thì cũng là tôi mua, cậu lo gì thế."

Anh ta cười đáp: "Cậu cũng vừa bị từ chối còn gì."

Những năm tháng tuổi trẻ, đến cả thất tình cũng mang theo niềm vui riêng.

Khi ấy ai dám nghĩ, hai người bọn họ đi theo đuổi người ta đều bị từ chối, mà còn là cùng một người.

Khác với Chu Thời Diệc, anh ta không xin được WeChat thì sau đó cũng quên chuyện này luôn, cho đến buổi họp mặt cựu sinh viên.

Vì ngồi cách nhau khá xa, anh ta ở đầu bên này của bàn dài, cô gần như ngồi ở đầu bên kia, ánh mắt lướt qua thấy đường nét quen quen, nhìn kỹ mới nhận ra là Chung Ức – người từng từ chối mình.

Cách nhau bảy tám tháng, tóc cô dài hơn, đổi kiểu tóc rồi.

Lần đầu gặp cô là học kỳ đầu năm nhất, cô để tóc ngắn rất đẹp, đuôi tóc hơi vểnh lên, trông cũng giống kiểu bây giờ.

Anh ta biết đến cô là vì có một vị giáo sư quen biết trong lúc tán gẫu từng nhắc đến cô, nói rằng trong lứa sinh viên năm nhất có một cô gái Trung Quốc rất thông minh, đã tự học hơn một nửa giáo trình chuyên ngành.

Ban đầu anh ta thấy thật khó tin, tìm hiểu rồi thì không còn ngạc nhiên nữa.

Cô không ra ngoài giao tiếp với ai, ngoài giờ học thì hoặc là ở thư viện, hoặc là trong phòng thí nghiệm.

Cô rất đam mê sách chuyên ngành. Từng có lần, anh ta ngồi đối diện cô cả buổi chiều nhưng cô không ngẩng đầu lên lần nào, hoàn toàn không nhận ra đối diện có người.

Diêm Đình Lâm đang hồi tưởng thì xe dừng trước khách sạn.

Chung Ức hoàn hồn, quay đầu cười với hai người: "Tối nay em đãi, coi như ăn mừng."

Có thể mời được Diêm Đình Lâm, niềm vui này thật khó nói thành lời.

"Báo cho Chu Thời Diệc chưa?" Diêm Đình Lâm hỏi.

"Chưa. Về rồi cho anh ấy một bất ngờ."

Ba người xuống xe, đi đến nhà hàng ngoài trời của khách sạn.

Bữa ăn này vốn định là tiệc tiễn Diêm Đình Lâm, không ngờ lại thấy ánh sáng nơi cuối đường hầm.

Diêm Đình Lâm nhìn ánh hoàng hôn đỏ rực như sốt cà chua đặc quánh, nhuộm cả một nửa bầu trời phía Tây.

Rực rỡ lóa mắt.

Chung Ức nâng ly kính anh: "Cảm ơn."

"Em nên cảm ơn chính mình." Diêm Đình Lâm hạ ly chạm nhẹ vào ly rượu của cô, "Kinh Hòa phải cảm ơn em, Khôn Thần lại càng nên thế. E là cả đời này Thẩm Trì cũng không quên được em."

Ninh Khuyết đùa: "Thế thì thành 'hắc nguyệt quang' rồi."

(*) Là người từng khiến ta đau lòng nhưng vẫn không thể quên.

Mọi người cười ồ lên.

Chung Ức chia sẻ tin tốt lành này với anh họ và Chu Túc Tấn, cảm ơn họ đã cung cấp dữ liệu thương mại.

Chính những dữ liệu đó đã giúp Diêm Đình Lâm thấy được tương lai của chuỗi cung ứng bán dẫn trong nước.

Tối nay cô uống hai ly rượu vang, hôm làm đám cưới cũng chưa uống nhiều đến vậy.

Cuối cùng cũng không phụ lòng mong đợi, giữ được Diêm Đình Lâm.

Ninh Khuyết cũng nâng ly chúc Chung Ức: "Cuối cùng anh cũng qua ngày khổ rồi. Trước kia ở trước mặt em phải nhún nhường đủ kiểu, giờ thì gió đổi chiều rồi."

Diêm Đình Lâm giơ ly lên, ba người cụng ly, anh cắt ngang: "Cái đó không cần, bất kỳ lúc nào cũng không thể để sếp Chung cúi đầu trước mặt tôi. Khi ý kiến không hợp, tôi sẽ là người cúi đầu."

Nói rồi, anh ta quay sang Ninh Khuyết: "Cậu xem hôm nào tôi cúi đầu nhường nhịn, buổi trưa nhớ gắp xương cá cho tôi."

Ninh Khuyết: "Không được. Lỡ như cậu muốn ăn cá mà ngày nào cũng cúi đầu, tôi gắp xương cá đến chết mất."

Diêm Đình Lâm không nhịn được, cười to: "Bị cậu nhìn thấu rồi."

Chung Ức nhấp một ngụm rượu vang, cũng không nhịn được bật cười.

Khi còn học đại học, cô vẫn chưa hiểu vì sao mỗi lần gặp họ và Chu Thời Diệc trong các buổi họp mặt cựu sinh viên, phía họ luôn vang lên tiếng cười.

Giờ thì đã rõ.

Nụ cười của Diêm Đình Lâm dần thu lại, uống cạn ly rượu vang trong tay.

Điện thoại của Chung Ức vang lên, là cuộc gọi của Chu Thời Diệc, cô đứng dậy đi đến chỗ yên tĩnh để nghe.

Trên bàn chỉ còn lại hai người họ.

Diêm Đình Lâm hỏi: "Đường Nặc Doãn cũng ở Kinh Hòa đúng không?"

Ninh Khuyết gật đầu: "Cậu biết à?"

"Biết."

Ninh Khuyết từng xem qua sơ yếu lý lịch của Đường Nặc Doãn, cô từng làm việc ở San Francisco hai năm: "Hai người từng hợp tác?"

"Chưa từng."

"Đừng nói là cô ấy cũng từng từ chối cậu, trở thành bạch nguyệt quang trong lòng cậu rồi nhé?"

Diêm Đình Lâm liếc nhìn bạn thân: "Bầu trời phía trên nhà cậu có hai mặt trăng à?"

Ninh Khuyết lập tức hiểu ý, "phụt" bật cười: "Ý cậu là chỉ giữ riêng một vầng trăng sáng thôi hả?"

"Phải giữ riêng. Nếu có thêm một mặt trăng nữa thì phải bắn rơi xuống."

Ninh Khuyết ôm trán, suýt chút nữa bật cười đến chảy nước mắt.

Anh lại rót thêm nửa ly rượu cho Diêm Đình Lâm, tò mò hỏi: "Không phải cậu từng nói không một ai, không một chuyện gì có thể khiến cậu ở lại sao?"

Diêm Đình Lâm: "Vốn dĩ không phải là người nào hay là chuyện gì khiến tôi ở lại, mà là tương lai và thử thách khiến tôi quyết định ở lại."

Anh ta nhấp một ngụm rượu: "Cũng có thể nói, sự kiên định nào đó của Chung Ức khiến tôi dao động."

Rất ít người có thể khiến anh ta dao động.

Có một người cùng chí hướng đồng hành trên con đường đầy khó khăn và bất định này, mới không cảm thấy đơn độc.

Cái cô đơn này không liên quan đến tình cảm, mà là một loại niềm tin.

"Cậu và Đường Nặc Doãn biết nhau thế nào?" Ninh Khuyết chuyển sang hỏi.

"Trong một hội nghị ngành. Cô ấy nhờ tôi chỉ dẫn, phân vân không biết nên ở lại San Francisco hay về nước. Tôi bảo cô ấy hãy nghe theo trái tim, không hối hận là được."

Cũng giống như chính anh, khoảnh khắc chìa tay ra với Chung Ức tại hội chợ, anh không hối hận.

Lúc này ở góc sân thượng, cuộc điện thoại của Chung Ức vẫn chưa kết thúc.

Chu Thời Diệc nghe nói cô sẽ lên máy bay về Bắc Thành vào sáng mai, đang nghĩ cách an ủi cô.

Ban đầu định tham gia triển lãm hai ngày, cô mới đi một ngày đã quay về, chắc là đã hoàn toàn hết hy vọng.

"Mấy giờ em đến? Anh đi đón."

Chung Ức: "Anh không bận à?"

"Dù bận đến mấy cũng dành ra được hai ba tiếng."

Chu Thời Diệc lại nói: "Không phải hai ngày nay không gặp anh rồi à, không nhớ anh sao?"

"Không có thời gian nhớ."

"... Không cần nói thật như vậy đâu."

Chung Ức cười.

Lúc này Chu Thời Diệc đang trong một buổi tiệc, sợ tâm trạng cô không tốt nên rời khỏi phòng riêng gọi cuộc điện thoại này.

"Diêm Đình Lâm từ chối em thì đã sao, vẫn còn anh mà."

Chung Ức không bị từ chối, nhưng câu này lại khiến cô thấy ấm lòng.

"Dù có khó khăn đến đâu, anh cũng sẽ giúp em hiện thực hóa mô hình lớn, biến giấc mơ của em thành hiện thực." Chu Thời Diệc vừa nói vừa đầy áy náy, "Chỉ là sẽ tốn chút thời gian."

Anh vừa quay đầu, phát hiện quản lý đã dừng bước chuẩn bị quay đi, chắc thấy anh đang nghe điện thoại nên không tiện làm phiền.

"Chuyện gì vậy?" Anh hỏi người quản lý.

Người quản lý quay lại: "Sếp Chu, anh muốn dùng món chính gì?"

Chu Thời Diệc: "Như thường lệ."

"Vâng."

Anh quen ăn một tô mì cá sau khi uống rượu, thói quen này không thay đổi dù sau khi chia tay.

Thật ra món mì cá đó là món cô thích ăn nhất.

Ban đầu anh không quen ăn, sau dần dần thành quen.

"Anh đang đi xã giao à?"

Giọng của Chung Ức vang lên từ đầu dây bên kia.

Chu Thời Diệc đặt điện thoại lại bên tai: "Ừ. Hẹn mấy nhà cung ứng bàn chuyện xây dựng mạng lưới sạc siêu tốc, đạt mục tiêu sạc 10 phút đi được 600 kilomet."

"Vậy phải cần sự hỗ trợ mạnh mẽ từ mạng lưới điện đấy."

"Ừ."

Chung Ức cũng hiểu mảng này, muốn đạt được mục tiêu sạc 10 phút đi được 600 kilomet thì kỹ thuật là khả thi, nhưng yêu cầu rất cao. Từ pin đến trạm sạc rồi đến lưới điện, nhất định phải phối hợp công nghệ từ nhiều bên, chỉ dựa vào một bên thì không thể hoàn thành.

Xe điện Khôn Thần trong phân khúc trung và thấp có lượng tiêu thụ vượt qua tổng thị phần của tất cả các thương hiệu xe năng lượng mới khác cộng lại, mạng lưới sạc nhanh hiện tại không thể đáp ứng nhu cầu khách hàng, xây dựng mạng lưới sạc siêu tốc riêng là điều rất cần thiết.

Tương lai các hãng xe sẽ cạnh tranh bằng hệ sinh thái, chỉ có một lợi thế thì khó mà đi xa được.

"Mạng lưới sạc nhanh hiện giờ của Nhuệ Trì nếu sạc 10 phút thì đi được bao nhiêu kilomet?"

Chu Thời Diệc đáp: "Khoảng 450."

Gần đây Thẩm Trì đang đẩy mạnh nghiên cứu hệ thống điều phối, Khôn Thần cũng vậy. Ai vượt qua được nút thắt kỹ thuật trước sẽ tiết kiệm được lượng lớn tiền điện, từ đó giảm chi phí cho mạng lưới sạc siêu tốc.

Chung Ức quan tâm hỏi: "Tiếp quản Ô tô Khôn Thần hai tháng qua, anh mệt lắm đúng không?"

"Cũng tạm."

Làm việc đến nửa đêm đã thành chuyện thường ngày, mảng xe hơi đối với anh là lĩnh vực hoàn toàn mới, cần học lại từ đầu.

Chung Ức: "Nếu mệt quá thì nói với em."

Chu Thời Diệc sững lại một chút rồi mỉm cười: "Ừ."

Anh liếc nhìn đồng hồ: "Anh vào trong đây. Ngày mai anh đến đón em."

Trước khi cúp máy, anh lại hỏi: "Công tác hai ngày, không nhớ anh à?"

Chung Ức nghiêm túc nói: "Có."

"Chuyện của Diêm Đình Lâm, đừng để trong lòng."

Diêm Đình Lâm không ở lại thì tốt, tai anh cũng được yên tĩnh.

Chu Thời Diệc quay lại phòng riêng, chủ đề nói chuyện từ mạng lưới sạc siêu tốc chuyển sang Diêm Đình Lâm, họ đang bàn vì sao cậu ta đột nhiên về nước.

"Là định phát triển trong nước à? Nghe nói cậu ta ở luôn trong khu viên Kinh Hòa."

"Chắc không đâu, nếu vậy thì dạo này tâm trạng Thẩm Trì đã không tốt thế."

Ai thắng trong trận chiến giành người này sẽ chiếm được ưu thế lớn trong cuộc chiến về giá cả trên mặt trận dư luận.

Dư luận ảnh hưởng đến giá cổ phiếu của công ty, cũng ảnh hưởng đến lựa chọn của người tiêu dùng.

Có người đang ngồi ở đây có liên hệ với Diêm Đình Lâm, thắc mắc: "Dạo này hành động của cậu ta thật khó hiểu, đột nhiên quay về Bắc Thành, rồi đột nhiên lại gỡ bỏ bài ghim trên vòng bạn bè."

"Chắc là đã thêm WeChat của đối phương rồi."

"Cũng có thể là có người mới rồi."

Mọi người cười đùa, Chu Thời Diệc ngồi xuống.

Họ không quá tò mò về đời tư của Diêm Đình Lâm, đùa giỡn xong lại quay về nói chuyện về mạng lưới sạc siêu tốc.

Sáng hôm sau Chu Thời Diệc không đến công ty mà đi thẳng tới sân bay.

Sếp Đỗ ở công ty chờ mãi không thấy sếp đâu.

Đành phải gọi điện xin chỉ thị: "Sếp Chu, ngày ra mắt bộ sưu tập KUN phải quyết định rồi."

Hôm nay đã là ngày 2 tháng 6, nếu không chốt thì toàn bộ tài liệu quảng cáo sẽ không thể triển khai, thậm chí không thể đặt hội trường.

Trước đây mấy chuyện như lễ ra mắt, mọi chi tiết đều do ông ấy quyết định, Chu Thời Diệc hiếm khi để ý. Không hiểu sao lần này Chu Thời Diệc lại rất chú trọng.

Chu Thời Diệc: "Chú quyết đi."

Sếp Đỗ: "..."

Hoàn toàn không theo kịp tiết tấu của sếp.

"Vậy chọn ngày 12 nhé, sớm hơn thì không kịp chuẩn bị."

Thời gian và địa điểm cũng được chốt luôn.

Khi Chu Thời Diệc đến sảnh đến nội địa, anh gặp một người quen.

Đường Nặc Doãn cùng bạn trai cũng đang đến đón người, ba người chỉ khẽ gật đầu chào nhau.

Mẹ cô đã hạ cánh, Đường Nặc Doãn khoác tay bạn trai đi vào trong.

Hai hôm trước mẹ cô đã về nước, trước tiên về quê thăm ông bà ngoại rồi mới bay đến Bắc Thành.

Vừa gặp con gái, Dương Gia Nguyện đã ôm chầm lấy:

"Sao gầy thế?"

"Không gầy, còn tăng một ký nữa." Bạn trai đẩy vali còn cô khoác tay mẹ, "Sau khi chuyển tới làm ở khu công nghiệp, sáng nào con cũng chạy bộ ven hồ, người săn chắc lại thôi, thật sự không gầy đâu."

Dương Gia Nguyện bán tín bán nghi: "Đừng nghĩ ngợi nhiều. Sao mẹ lại không thương con chứ."

Đường Nặc Doãn cười: "Mẹ, con thật sự không nghĩ nhiều. Cũng chẳng có thời gian để nghĩ linh tinh."

Bận đến mức nước cũng không kịp uống, đâu có tâm trí mà buồn thương vu vơ.

Chuyện quá khứ giữa mẹ và Giang Tĩnh Uyên đối với cô chẳng liên quan gì nhiều, cô không muốn tốn thời gian và tinh lực vào đó.

Nhưng mấy ngày nay đúng là cô ngủ không ngon, vì nghe nói Diêm Đình Lâm đã đến khu công nghiệp Kinh Hòa.

Một ông trùm công nghệ có thể sẽ gia nhập Kinh Hòa, không chỉ mình cô, cả đội ngũ của cô đều vô cùng phấn khích.

Trùng hợp là, đúng ngày Diêm Đình Lâm đặt chân đến Bắc Thành thì bài viết ghim nhiều năm trên vòng bạn bè của anh ta cũng đột nhiên bị gỡ xuống.

Khi đi ngang qua chỗ vừa nãy, Chu Thời Diệc vẫn còn ở đó, có vẻ người anh chờ vẫn chưa đến.

Sắp đi lướt qua nhau thì người bên kia bất chợt ngẩng đầu lên.

Đường Nặc Doãn lên tiếng chào: "Chào sếp Chu."

Chu Thời Diệc khẽ gật đầu, ánh mắt không dừng lại lâu, lập tức thu về nhìn về phía trước.

Anh từng xem ảnh chụp thời trẻ của ba vợ và mối tình đầu. Người Đường Nặc Doãn khoác tay vừa nãy có năm sáu phần giống thời trẻ.

Điện thoại rung, Chung Ức nhắn tới: [Vừa mới hạ cánh. Anh chờ lâu rồi đúng không?]

Chu Thời Diệc: [Em không cần vội.]

Người khiến anh đến sân bay sớm đến vậy, ngoài Chung Ức thì chỉ có Diêm Đình Lâm.

Vì Diêm Đình Lâm mỗi lần nhờ anh đón đều cố ý báo sớm giờ hạ cánh.

Rất nhanh sau đó, ba người kéo vali đi ra.

Chung Ức đi tuốt đàng trước, vừa thấy anh thì rõ ràng tăng tốc bước chân.

Chu Thời Diệc bước tới đón, trong đầu nghĩ nên an ủi cô thế nào.

Sắp lại gần, Chung Ức bất chợt lao vào lòng anh.

Chu Thời Diệc ôm chặt lấy cô, hôn lên đỉnh đầu cô: "Không sao đâu. Anh sẽ tìm cách."

Anh chưa từng mở lời nhờ Diêm Đình Lâm, chỉ đợi tỷ lệ thành công trong quy trình tiên tiến của Bán dẫn Khôn Thần ổn định, anh sẽ mang thành quả tới đàm phán, ít ra cũng có chút cơ hội thắng.

Chung Ức ôm eo anh, bỗng ngẩng đầu, nụ cười nơi khóe môi không thể giấu được.

Chu Thời Diệc cũng nhận ra điều khác thường, trước kia cô chưa từng ôm anh như vậy ở nơi công cộng.

Chung Ức cười rạng rỡ: "Diêm Đình Lâm gia nhập Kinh Hòa rồi."

Nói xong lại vùi mặt vào ngực anh.

Niềm vui này chỉ khi ở trong lòng anh cô mới có thể thả lỏng hoàn toàn.

Chu Thời Diệc xoa đầu cô: "Lúc gặp lại anh cũng không thấy em vui như vậy."

Diêm Đình Lâm từ phía sau bước tới, tiếp lời: "Vậy nên mới nói, đàn ông phải cố gắng lên. Không thì chỉ biết oán trời trách đất thôi."

"..."

Ninh Khuyết bật cười, khoác vai cậu ta: "Đi đi. Cẩn thận Chu Thời Diệc đá cậu đó."

Diêm Đình Lâm tiện tay kéo luôn vali của Chung Ức, để đôi vợ chồng trẻ kia tự tình tứ: "Tôi có mặt trăng bảo vệ, sợ gì chứ."

Ninh Khuyết: "Cậu thôi nghĩ tới ánh trăng đi. Lo mà nghĩ xem Thẩm Trì biết chuyện sẽ giết cậu thế nào. Cậu bắt cậu ta lựa xương cá cho cậu không biết bao nhiêu lần."

"Ha ha! Cậu đừng có nói gở!"

Thông tin Diêm Đình Lâm gia nhập Kinh Hòa đến ngày 10 tháng 6 mới được công bố chính thức.

Hai ngày trước đó, Tập đoàn Kinh Hòa bất ngờ thông báo điều chỉnh chức vụ của phó chủ tịch Giả, không còn phụ trách mảng chip nữa.

Đúng lúc trong ngành đang bàn tán xem ai sẽ tiếp quản mảng chip của Kinh Hòa thì Diêm Đình Lâm đăng một bài mới trong vòng bạn bè.

Anh quyết định tự mình công bố tin gia nhập là muốn dành thể diện cho Chung Ức. Anh biết trong dự án Khôn Thần, cô và Chu Thời Diệc đã gánh vác bao nhiêu áp lực.

Chiếc xe việt dã kia là quà cưới anh tặng Chu Thời Diệc, còn bài đăng này xem như là quà mừng dành cho Chung Ức.

[Vinh hạnh được gia nhập Tập đoàn Kinh Hòa, trở thành đồng nghiệp với người tôi luôn ngưỡng mộ và mong được hợp tác. Sau này hợp tác vui vẻ, mong được chỉ giáo nhiều hơn @Chung Ức]

Vài phút sau, Kinh Hòa chính thức công bố tin Diêm Đình Lâm gia nhập.

Thông tin này như quả bom tấn làm chấn động cả ngành bán dẫn.

Không ai dám tin anh ta thực sự trở về.

Bây giờ không chỉ về nước, anh ta còn đích thân @Chung Ức, cho thấy hai người sẽ cùng hợp tác trong dự án Ô tô Khôn Thần.

Cổ phiếu Kinh Hòa và Khôn Thần lập tức tăng trần*.

(*)Tăng trần: là mức giá tăng tối đa trong ngày theo quy định của sàn chứng khoán.

Giang Tĩnh Uyên nghe thông gia nói mấy hôm trước con gái dẫn Diêm Đình Lâm đi triển lãm bán dẫn nhưng không có kết quả. Lo con gái buồn phiền nên ông và vợ kết thúc kỳ nghỉ sớm để quay về Bắc Thành.

Ai ngờ máy bay vừa hạ cánh thì đã thấy tin tức bùng nổ này của Kinh Hòa.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro