Chương 16

Sau khi sửa xong cảnh cuối cùng, Tiêu Chiến thở phào nhẹ nhõm, nhìn về góc cuối cùng bên phải màn hình, 4:30; anh vặn cái cổ cứng đờ, lười biếng duỗi thân, cả khuôn mặt ngập tràn mệt mỏi.

Đường Kiều cũng ngáp một cái, xoa xoa bụng, lẩm bẩm nói: "Đói quá, sao vẫn còn chưa tới giờ cơm nhỉ?"

"Cũng sắp đến rồi, thu dọn rồi về thôi." Tiêu Chiến lưu tài liệu, chuẩn bị tắt máy tính.

Đường Kiều nắm chặt con chuột trong tay, kinh ngạc nói: "Mẹ ơi, ngạc nhiên chưa, hôm nay cậu lại chịu về sớm như vậy?"

Tiêu Chiến cười cười, "Buổi tối có hẹn."

Hôm na y là thứ bảy, từ sáng sớm anh đã cùng Đường Kiều tới phòng máy, chuẩn bị ngâm mình cả ngày ở đó để đẩy nhanh tốc độ, chính là vì muốn giành thời gian cho buổi tối.

"Ồ-- Tớ nhớ ra rồi, muốn cùng bạn học tiểu Vương đi xem vũ kịch đúng không." Đường Kiều cười hề hề, "Vậy cậu không kịp về ký túc xá thay quần áo, trang điểm à?"

Tiêu Chiến cúi đầu nhìn trang phục, "Không cần đâu, như vậy vẫn ổn mà."

"Đúng vậy." Đường Kiều nhún nhún vai, "Tình nhân trong mắt hóa Tây Thi, dù cậu mặc gì thì cậu ấy cũng nói đẹp thôi."

Tiêu Chiến mím môi cười, lại nâng tay lên đẩy cậu ta một cái, "Nói bậy nói bạ gì đó, còn không phải là người yêu."

"Ừm ừm ừm." Đường Kiều vui vẻ nói, "'Còn '-- chưa phải sao, nhưng mà, sớm muộn gì cũng phải, đúng không?"

Tiêu Chiến bất lực lắc lắc đầu, nhưng cũng không phủ nhận nữa.

"Này, nói như vậy có nghĩa là tối các cậu còn ăn cơm cùng nhau à?" Đường Kiều tặc lưỡi, "Vậy thì tớ không theo sau làm bóng đèn đâu, chút nữa tớ đi tìm tiểu Diệp."

"Ừm, cậu ấy còn đang học tiết tự chọn." Tiêu Chiến vừa nói vừa lấy điện thoại ra, "Nói là không tìm được khóa học tốt nên tìm một môn liên quan đến sức khỏe thực phẩm, kết quả cuối cùng liên quan tới luận văn, thực sự rất phiền phức."

Anh mở khóa, lại nhìn thấy một loạt tin nhắn hiện ra từ Wechat, còn có vài cuộc gọi nhỡ.

Anh sững người, lúc này mới nhớ để tránh phân tâm lúc biên tập video, anh đã chuyển điện thoại sang chế độ tránh làm phiền, còn bắt Đường Kiều cũng phải làm như vậy, tránh cho cậu ta lại vừa biên tập vừa nghịch điện thoại.

Mà những tin nhắn và cuộc gọi đó đều đến từ một người, Chu Quân Nhiên.

"Mẹ kiếp, sao Chu Quân Nhiên lại gửi nhiều tin nhắn cho tớ vậy nhỉ." Đường Kiều ở bên cạnh cũng kinh ngạc, "Có chuyện gì gấp à?

Tiêu Chiến vội tắt chế độ tránh làm phiền, nhanh nhẹn gọi điện thoại lại cho cậu ta, chuông điện thoại vừa vang lên, rất nhanh đã có người nhận. Nhưng anh còn chưa kịp mở miệng đã nghe thấy có tiếng bước chân tiến lại gần.

Tiêu Chiến ngẩn người, theo bản năng nhìn về phía cửa, chỉ thấy cửa phòng máy đột ngột bị đẩy ra, Chu Quân Nhiên nhanh nhẹn rảo bước vào, sau khi nhìn quanh một vòng thì cầm điện thoại hỏi anh: "Bé Tiêu, cậu ở trong phòng máy à?"

Mấy người xung quanh đổ dồn mắt về phía anh, Tiêu Chiến vội vàng vẫy tay với cậu ta, "Bên này, cậu quay đầu lại đi!"

Chu Quân Nhiên lúc này mới xoay người lại, nhìn thấy anh thì lập tức mỉm cười, vội vàng tắt điện thoại chạy tới.

"Tớ tìm cậu cả ngày nay. Sao cậu không trả lời tin nhắn của tớ, điện thoại cũng không liên lạc được, làm tớ lo lắng." Cậu ta thở phào một hơi, "Tìm Đường Kiều cũng không được. Hai cậu cùng chơi trò mất tích à? May mà tớ gặp được một người cùng phòng cậu, mới biết các cậu đang ở đây."

Tiêu Chiến có chút áy náy, vội giải thích, "Tớ muốn chuyên tâm biên tập phim nên bật chế độ không làm phiền, cũng không để ý.... Cậu gửi nhiều tin nhắn như vậy là có việc gì gấp à?"

"....." Chu Quân Nhiên trầm mặc nhìn anh một lát, lúc mở miệng thì giọng điệu cũng có chút buồn bã, ".... Bé Tiêu, cậu thật sự không nhớ hôm nay là ngày mấy à?"

Tiêu Chiến hơi giật mình, cúi đầu nhìn ngày tháng, đột nhiên hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra, nhất thời không nói nên lời.   

Hôm nay là sinh nhật của Chu Quân Nhiên.

"Tớ biết... Lần trước tớ không dành thời gian cho sinh nhật cậu, lại còn nói dối cậu. Cậu buồn và thất vọng về tớ, là đáng lắm. Tớ sai rồi.... Tớ thật sự biết mình sai, nhưng trước đây chúng ta chưa từng bỏ lỡ sinh nhật nhau. Năm nay tớ không trở về kịp, thật sự không phải là cố ý, bé Tiêu.... Cậu, cậu tha thứ cho tớ nhé?" Chu Quân Nhiên cau mày, vẻ mặt cực kỳ ủy khuất, "Hôm nay là sinh nhật tớ, tớ không muốn cậu tặng gì cả, tớ chỉ hi vọng.... Hi vọng cậu có thể dành thời gian cho tớ thôi."

Nghe cậu ta nói vậy, trong lòng Tiêu Chiến cảm thấy có lỗi, cũng có chút khó tin.

Mười mấy năm qua, anh chưa bao giờ quên sinh nhật Chu Quân Nhiên, càng lớn lại càng để tâm, năm nào cũng chuẩn bị quà tặng chu đáo, sao năm nay lại không nhớ gì?

Tiêu Chiến sững sờ một lát, mãi đến khi nghe thấy tiếng gọi bên tai mới lấy lại tinh thần.

"Bé Tiêu.... Cậu thật sự không muốn chúc mừng sinh nhật tớ sao?"

Dù thế nào, tình cảm mười mấy năm cũng không phải là giả. Tiêu Chiến mím môi, nhanh nhảu nói: "Không có, thật xin lỗi, gần đây tớ bận quá, quên mất... Quà tặng tớ gửi sau nhé."

"Không cần, cậu không cần tặng gì cả, chỉ cần đón sinh nhật cùng tớ là được." Chu Quân Nhiên cười ha ha, "Tớ không tìm thấy cậu, cho nên không mở tiệc, nghĩ chỉ cần ăn bữa tối là được rồi. Cậu hết bận chưa? Hay là bây giờ cùng đi nhé, tớ đã đặt bàn rồi."

Tiêu Chiến siết chặt điện thoại, do dự một chút, ".... Ngay bây giờ sao?"

"Ừ, ở bên ngoài trường, bây giờ đi là vừa kịp." Chu Quân Nhiên thấy Tiêu Chiến có vẻ khó xử, vội nói, "Không sao đâu, mấy người tớ gọi đến cậu đều đã gặp rồi, lần trước còn cùng nhau ăn mừng sau trận bóng rổ đó. Nếu không.... Đường Kiều, Đường Kiều cũng cùng đi nhé! Ngồi một lúc thôi mà."

Bị điểm danh đột ngột, Đường Kiều ngẩn người, "Hả? À.... Tôi, tôi thế nào cũng được."

Nói xong Đường Kiều nghiêng người lại gần, kéo ống tay áo của Tiêu Chiến, khẽ hỏi: "Không phải cậu còn định đi xem vũ kịch với Vương Nhất Bác à? Thế này thì làm sao?"

Tiêu Chiến cau mày, đối diện với ánh mắt chờ mong của Chu Quân Nhiên thì thật sự không nói nổi lời từ chối. Đây là lần đầu tiên anh quên mất sinh nhật cậu ta, điều đó cũng đủ khiến cậu ta buồn lòng, nếu đến một bữa cơm cũng không ăn cùng được thì có vẻ không được hay cho lắm.

Chu Quân Nhiên thấy anh còn do dự, ấp úng hỏi, "Cậu vẫn không muốn tới sao? Có phải lần trước tớ ép cậu chụp ảnh cho Tiêu Tiêu nên cậu không vui không? Xin lỗi, là tớ không suy nghĩ kĩ, tính tình tớ không tốt, lúc ấy Vương Nhất Bác lại nói tớ như vậy, tớ liền không kiềm chế được. Tớ cũng đã nói chuyện với Tiêu Tiêu rồi, cô ấy sẽ hiểu mà."

"Nếu thật sự không được...." Cậu ta im lặng một chút, lại nói, "Nếu thật sự không được, tớ kêu bọn họ đừng tới nữa, chỉ có hai chúng ta đi ăn thôi, được không?"

Mọi người đều vui vẻ đến dự, bây giờ lại không cho bọn họ tới thì biết ăn nói thế nào. Huống hồ bạn gái Chu Quân Nhiên cũng phải đi cùng, ba người lại càng thêm kỳ quái. Tiêu Chiến lắc đầu, cười cười nhìn cậu ta, "Không sao đâu, đi thôi."

Mắt Chu Quân Nhiên sáng lên, lại choàng tay khoác lấy vai anh, cười to, "Được rồi! Đi nào đi nào, để tớ đặt xe!"

Đường Kiều không thích Chu Quân Nhiên, Tiêu Chiến cũng không ép cậu ta phải đi cùng mình, chỉ là không biết nên nói như thế nào với Vương Nhất Bác. Nghĩ vậy, anh không khỏi nhìn về phía Chu Quân Nhiên, hỏi: "Cậu có gọi cả bạn cùng phòng đi không?"

"Có chứ, nhưng mà có một người có hẹn với bạn gái, chỉ có Châu Vỹ tới thôi."

Tiêu Chiến tò mò hỏi: "Vậy Vương Nhất Bác thì sao?"

"À, Vương Nhất Bác nói không rảnh." Chu Quân Nhiên đáp, "Tên ngốc đó gần đây bận lắm, tìm cả ngày không thấy, đừng bận tâm tới nó nữa."

Nói xong, dường như cậu ta lại cảm thấy không vui, bồi thêm một câu, "Cậu cũng vậy .... Cả ngày không liên lạc được, tớ còn tưởng cậu xoá kết bạn với tớ rồi."

Tiêu Chiến nghe vậy thì ngượng ngùng sờ sờ mũi. Gần đây anh bận quá nhiều việc phải suy nghĩ, quả thật không có tâm trạng nói chuyện với cậu ta.

Mà Vương Nhất Bác nói không rảnh, có lẽ là vì đi xem vũ kịch. Tiêu Chiến cảm thấy khó xử, lấy điện thoại ra, ngập ngừng hồi lâu, cuối cùng vẫn gửi tin nhắn qua, giải thích tình hình, nhưng Vương Nhất Bác không thấy trả lời, hẳn là còn chưa tan học.

Rất nhanh, bọn họ đã lên xe tới nhà hàng, hai người ngồi cạnh nhau ở hàng ghế phía sau, ở giữa chừa một khoảng trống, lại rất yên tĩnh, điều này làm Tiêu Chiến có chút không quen, cũng không được tự nhiên. Theo lý mà nói, anh và Chu Quân Nhiên ở cạnh nhau sao lại mất tự nhiên được chứ, đây chính là người mà anh đã quen biết mười mấy năm.

Tiêu Chiến không khỏi có chút tự trách. Mặc dù anh và Chu Quân Nhiên không thể thành người yêu, ít ra cũng là bạn bè tốt nhất, tại sao chỉ trong vòng vài tháng ngắn ngủi, anh lại có thể quên bẵng cậu ta như thế này?

Đang nghĩ ngợi xem nên tìm chủ đề gì thì điện thoại của Chu Quân Nhiên vang lên, người nọ nhận cuộc gọi, khoé môi lập tức nở nụ cười, giọng điệu cũng cao hơn, "Alo? Tiêu Tiêu, ồ, anh đang trên đường tới rồi."

"Vừa mới lên xe thôi." Chu Quân Nhiên vừa nghe điện thoại, vừa liếc mắt nhìn Tiêu Chiến một cái, cười cười với anh.

Tiêu Chiến miễn cưỡng mỉm cười.

"Được rồi, anh tự đi lấy, dù sao cũng chỉ vòng có một đoạn đường."

"Ừm, đến liền đây, bái bai."

Cuộc gọi chấm dứt, Chu Quân Nhiên cất điện thoại, mỉm cười nhìn Tiêu Chiến, "Chút nữa chúng ta đi lấy bánh kem."

Tiêu Chiến gật đầu, lại hỏi: "Cậu không cần đi đón bạn gái à?"

Chu Quân Nhiên ồ một tiếng, "Cô ấy tới rồi, tớ cố ý trở về đón cậu đấy."

Tiêu Chiến ngẩn người, lại càng cảm thấy áy náy, "Tớ sẽ không quên nữa, xin lỗi...."

"Được rồi, hai chúng ta coi như huề nhau, được chưa?" Chu Quân Nhiên huých nhẹ vào bả vai anh, "Sang năm đến sinh nhật cậu, tớ nhất định sẽ ở bên cậu cả ngày, cậu cũng thế nhé."

Tiêu Chiến khẽ nhếch môi nhưng không trả lời, hai tay nắm chặt điện thoại không ngừng mân mê, đúng lúc này trong tay lại rung lên, anh vội vàng cầm lên xem, là Vương Nhất Bác.

[Được, không sao cả, lần sau đi.]

Chỉ ngắn ngủi mấy chữ nhưng lại khiến lòng Tiêu Chiến quặn thắt. Anh đặt ngón tay lên màn hình, do dự một lúc mới trả lời: [.... Hay là cậu cũng tới đây đi? Nếu kịp, chúng ta lại đi xem.]

Nhưng rất nhanh anh đã thấy Vương Nhất Bác gửi trả về hai chữ, [Không được.]

Tiêu Chiến bỗng nhiên cảm thấy mất mát, bả vai cũng sụp xuống.

Anh không biết nên trả lời như thế nào, bên kia cũng không có động tĩnh, cho dù tính tình của Vương Nhất Bác tốt thì bây giờ tâm trạng cũng rất tệ, mà tất cả những chuyện này nguyên nhân đều do anh.

Ngón tay Tiêu Chiến run rẩy, vẫn gõ ba chữ gửi đi: [Thật xin lỗi.]

Anh không nhận được câu trả lời.

Bữa cơm này thật ra khá vui vẻ, ít nhất thì chủ tiệc cũng thực sự vui vẻ, những thành viên trong câu lạc bộ bóng rổ luôn giỏi khuấy động bầu không khí, xung quanh rất sôi nổi, tất cả đều nhắm vào nhân vật chính là Chu Quân Nhiên và Khâu Tiêu, Tiêu Chiến không liên quan, anh chỉ cần ngồi ăn là được, đó chính xác là điều anh muốn.

Nhưng nhìn thấy khung thoại giữa mình và Vương Nhất Bác đột nhiên im bặt, Tiêu Chiến liền không có hứng thú ăn uống.

Cậu ấy có ngoan ngoãn đi ăn không? Bây giờ đang ở đâu? Đến rạp hát sao? Còn nửa tiếng nữa là vở kịch bắt đầu, cậu ấy nhất định đã tới, nghe nói vở kịch này rất khó mua vé, vậy thì mấy tấm vé không có người xem chẳng phải là lãng phí quá sao? Hay là, cậu ấy có thể tìm một người khác cùng đi xem, anh cũng không cần phải mang gánh nặng tâm lý nữa?

Tiêu Chiến cắn đũa, thất thần, đột nhiên có người gọi, "A! Nhiếp ảnh gia Tiêu, tôi mời cậu một cốc nhé! Tôi thấy cậu chưa uống gì cả, như thế là không được đâu. Hôm nay chúng ta chúc mừng sinh nhật chủ nhiệm câu lạc bộ Chu, cậu là bạn cùng lớn lên từ nhỏ, chẳng lẽ không uống mừng cậu ấy một cốc à?"

Rất nhanh, những người khác cũng ồn ào.

"Đúng vậy, trước đây Tiêu ca chưa từng uống bao giờ, lần này không được chạy đâu đấy."

"Hôm nay chúng ta không say không về! Uống!"

"Nhanh nhanh nhanh, rót đầy cốc cho Tiêu ca của chúng ta!"

"......"

Tiêu Chiến nhìn cốc bia bị nhét vào tay mà cảm thấy bất lực, anh không phải là không muốn uống, chỉ sợ uống một cốc rồi cũng không yên, nhưng anh không muốn say xỉn ở chỗ này.

May là không chờ anh mở miệng, Chu Quân Nhiên đã giật lấy chiếc cốc trong tay anh, thay anh giải vây: "Tiêu Chiến không uống đâu, chúng mày cứ rót cho tao là được, đừng trêu chọc cậu ấy."

"Được thôi." Một người vui vẻ nói, "Vậy tao rót cho Khâu Tiêu cũng được chứ?"

Chu Quân Nhiên cười mắng: "Không gây chuyện không chịu được phải không? Đã nói cứ rót cho tao là được."

Nói xong, cậu ta ngửa đầu uống cạn cốc bia, không khí trong bàn lập tức tăng lên.

Tiêu Chiến nhìn Chu Quân Nhiên, trong lòng cảm kích, chủ động gắp một miếng sườn bỏ vào bát cậu ta, nhỏ giọng khuyên nhủ: "Cậu cũng đừng uống nhiều quá, không tốt cho thân thể."

"Tớ biết mà, không sao đâu." Chu Quân Nhiên cười, ghé vào bên tai anh nói, "Ăn xong chúng ta đi đánh bi-a, lâu rồi không chơi."

Tiêu Chiến cứ tưởng cơm nước xong là có thể đi rồi, ai ngờ lại có tăng hai. Anh cau mày, không khỏi nhìn điện thoại, lúc này chỉ còn cách giờ mở màn vũ kịch 20 phút, Vương Nhất Bác cũng không gửi tin nhắn tới nữa.

Anh cảm thấy buồn bực, rất muốn gửi tin nhắn qua, nhưng lại không biết nên nói cái gì.

Anh nhớ đến ngày Vương Nhất Bác bị đấm đến bầm mặt, còn ngây ngốc cười nhìn anh, nói "được hời rồi", giống như một lần ở bên anh là một món quà vô cùng quý giá.

Lại nhớ tới đêm khuya biên tập phim, người nọ mang bát lẩu Oden nóng hầm hập tới tìm anh, nắm tay nói thích anh. Lúc ấy anh không cho cậu ấy câu trả lời, nhưng Vương Nhất Bác không nói gì mà chỉ cười. Cậu ấy luôn chu đáo như vậy, không làm anh khó xử.

Vương Nhất Bác chưa bao giờ yêu cầu anh điều gì quá đáng, cũng hiếm khi đòi hỏi, lần xem vũ kịch này cũng là lần đầu tiên hỏi anh, có thể đi xem cùng cậu ấy không.

Cho nên.... Vương Nhất Bác, thật sự sẽ không sao chứ? Cậu nói cho tôi biết đi, chỉ cần cậu nói cho tôi....

Điện thoại bỗng nhiên rung lên, Tiêu Chiến hoảng hốt cho tay vào túi, vừa mở khóa đã thấy, đúng là Vương Nhất Bác gửi, còn là một tin nhắn thoại.

Anh mở ra, dán vào bên tai, nhưng trong phòng quá ồn nên nghe không rõ.

Vì thế anh lẳng lặng rời phòng, chạy tới đến cửa sổ cuối hành lang mới mở lại cái tin nhắn thoại kia.

"..... Tiêu Chiến." Trong giọng Vương Nhất Bác còn pha lẫn tiếng gió, nghe có vẻ rất buồn, "Vừa rồi thái độ của tôi không tốt, xin lỗi, tôi không có ý trách cậu đâu, đừng nghĩ ngợi nhé."

Lông mi Tiêu Chiến run rẩy, vội vàng quay lại trang chủ, lại thấy Vương Nhất Bác gửi thêm một tin nhắn mới.

"Tôi biết hôm nay cậu không rảnh, nhưng tôi vẫn muốn hỏi cậu.... chút nữa, nếu cậu trở về trường, có thể nói với tôi không? Tôi muốn gặp cậu."

"Không xem vũ kịch cũng không sao, tôi chỉ muốn gặp cậu."

Gió bên ngoài cửa sổ thổi vào làm tung mái tóc anh. Tiêu Chiến cũng không quan tâm, nghe đi nghe lại tin nhắn cuối cùng rất nhiều lần.

"Không xem vũ kịch cũng không sao, tôi chỉ muốn gặp cậu."

".... Tôi chỉ muốn gặp cậu."

Những cảm xúc tích tụ trong lòng cuối cùng cũng rõ ràng, lúc này Tiêu Chiến mới ý thức được, sở dĩ anh cứ như mất hồn mất vía cũng chỉ là vì không nhìn thấy Vương Nhất Bác.

Anh chỉ là.... Cũng rất muốn gặp Vương Nhất Bác mà thôi.

Tiêu Chiến cúi đầu, đang chuẩn bị trả lời thì thấy bên vai đột nhiên nặng trĩu, Chu Quân Nhiên không biết đã theo ra từ khi nào, còn đang nghi hoặc nhìn anh.

"Sao đột nhiên lại ra đây? Có điện thoại à?"

Tiêu Chiến mấp máy môi, "Tớ... Có lẽ tớ phải đi trước."

"Đi trước á? Đi đâu?" Chu Quân Nhiên kinh ngạc mở to hai mắt, "Bánh kem còn chưa ăn, hơn nữa, không phải đã đồng ý chút nữa đi đánh bi-a à?"

"Thật ra tối nay tớ đã có hẹn trước rồi." Tiêu Chiến siết chặt điện thoại, thấy thời gian sắp tới 7:30 lại càng bối rối, "Quân Nhiên, sinh nhật vui vẻ, nhưng tớ thật sự phải đi rồi, tớ không muốn cậu ấy phải chờ lâu."

"....." Sắc mặt Chu Quân Nhiên trong nháy mắt sa sầm lại, cánh tay đang đặt trên vai anh cũng siết chặt, ".... Là Vương Nhất Bác à?"

Tiêu Chiến không do dự, ừ một tiếng, "Tớ đã hẹn với cậu ấy tối nay cùng nhau đi xem vũ kịch."

"Cậu nhớ lời hẹn với Vương Nhất Bác, lại không nhớ rõ sinh nhật tớ." Chu Quân Nhiên cúi đầu chằm chặp nhìn anh, "Bây giờ cậu rõ ràng đã đồng ý đi ăn mừng sinh nhật tớ, lại vẫn muốn đi tìm cậu ta. Tiêu Chiến, ở trong lòng cậu, tớ không quan trọng bằng một người bạn học mới quen hơn một năm.... Phải không?"

Tiêu Chiến cau mày, bị cậu ta bóp đến mức bả vai tê rần, chỉ có thể giãy mạnh ra.

"Nhưng tớ đã tới rồi, ăn cùng cậu xong rồi." Anh cũng không còn kiên nhẫn nữa, "Nếu cậu vẫn không hài lòng, tớ có thể tặng thêm quà sinh nhật, cậu muốn cái gì cứ nói với tớ là được, bây giờ tớ thật sự không rảnh...."

"Được rồi, cậu không rảnh, gần đây lúc nào cậu cũng không rảnh. Một người phải chăm sóc bạn gái như tớ còn rảnh hơn cả cậu!" Chu Quân Nhiên tính tình nóng nảy, gào lên, "Đừng nói là tớ không biết gần đây cậu bận rộn làm gì. Cậu không phải là đang chơi đùa với tên ngốc Vương Nhất Bác sao?! Nó chiều chuộng cậu, bám dính lấy cậu, cậu không phải cực kỳ thoả mãn à?! Cho nên căn bản không nhớ đến tớ, tin nhắn lười trả lời, sinh nhật cũng không nhớ, có phải không!"

Tiêu Chiến bị cậu ta hét đến sững sờ, mắt đỏ lên, tức giận không nói nên lời, chút áy náy trong lòng cũng hoàn toàn tan biến. Anh cắn răng trừng mắt nhìn cậu ta, khàn giọng nói: "Đúng vậy, lúc nào tôi cũng ở bên cậu ấy. Tôi sẵn lòng ở bên cậu ấy đấy, thì sao? Trước đây không phải cậu không quan tâm đến tôi à, sao bây giờ lại hăng hái thế? Tôi chơi với ai, cậu quản được à?!"

Chu Quân Nhiên nghẹn lời, nhìn anh với ánh mắt không dám tin, cậu ta hiển nhiên không ngờ Tiêu Chiến sẽ vì một người mới quen biết hơn một năm mà nói chuyện với mình như vậy, giương cung bạt kiếm, thậm chí còn cãi vã mà không hề nể nang.

Đúng vậy... Cãi vã, bọn họ đã bao giờ cãi nhau đâu nhỉ? Trước đây đều chỉ là giận dỗi vu vơ, đã bao giờ đến mức phải cãi nhau, nhưng gần một tháng vừa rồi, giữa bọn họ lại nảy sinh mâu thuẫn thường xuyên như vậy.

Vì cái gì....? Còn có thể vì cái gì? Còn không phải là vì Vương Nhất Bác sao!

".....Được rồi, Tiêu Chiến." Trái tim Chu Quân Nhiên trùng xuống, lạnh lùng nhìn anh, "Nếu hôm nay cậu bỏ mặc tớ để đi tìm cậu ta, sau này đừng tới tìm tớ nữa, dù sao với cậu, có tớ hay không cũng giống nhau."

Đôi mắt Tiêu Chiến mở lớn, sắc mặt lập tức trở nên cực kỳ khó coi, khóe môi run rẩy, trừng mắt liếc nhìn Chu Quân Nhiên một cái, khàn giọng nói: "Chu Quân Nhiên.... Cậu cực kỳ trẻ con, cũng cực kỳ ích kỉ, chưa bao giờ biết suy nghĩ đến cảm nhận của người khác."

Nói xong, anh liền đẩy cậu ta ra, sải bước rời đi.

-

Chỉ có vài người đi ngang qua cổng nhà hát Gia Xuyên, dưới ánh đèn mờ ảo, chỉ có một mình Vương Nhất Bác ngồi trên tảng đá, lẻ loi chờ người, vở kịch đã bắt đầu rồi, nhưng cậu vẫn còn nắm chặt hai tấm vé trên tay, không vào, cũng không muốn rời đi.

Màn hình điện thoại sáng lên, bên trên là tin nhắn Tiêu Chiến đã trả lời hơn nửa tiếng trước, chỉ có hai chữ.

[Chờ tôi.]

Vương Nhất Bác liền thật thà ngồi ở chỗ này đợi, nhưng cho dù Tiêu Chiến không trả lời, có lẽ cậu vẫn sẽ chờ, chỉ là người được chờ không biết có đến được hay không.

Cuối giờ học, trước khi nhìn thấy tin nhắn của Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác cũng không biết hôm nay là sinh nhật Chu Quân Nhiên. Chu Quân Nhiên không mời cậu, chắc là biết, kể cả có mời thì cậu cũng không đi.

Mà vào khoảnh khắc đó, Vương Nhất Bác cảm thấy vô cùng chán nản, bởi vì cậu ý thức được, Chu Quân Nhiên quả thật rất tự tin, cậu ta biết hôm nay cậu có hẹn với Tiêu Chiến, cũng biết cậu sẽ không tham gia tiệc sinh nhật, mà chỉ cần cậu ta mở miệng, Tiêu Chiến chắc chắn không thể từ chối.

Mặc dù thực sự không cam lòng, nhưng Vương Nhất Bác vẫn không thể không thừa nhận, cậu không có cách nào yêu cầu Tiêu Chiến vì mình mà không đi cùng người bạn đã lớn lên bên nhau từ nhỏ. Dù sao thì cậu và Chu Quân Nhiên khác nhau, kể cả Tiêu Chiến không còn thích Chu Quân Nhiên nữa thì chuyện này cũng không có gì khác biệt.

Trời về đêm càng ngày càng lạnh, Vương Nhất Bác kéo cổ áo lại, bị lạnh đến mức mũi sụt sịt, chân cũng tê dại. Cậu dứt khoát đứng dậy, chậm rãi bước vài bước, đúng vào lúc này, điện thoại đột nhiên rung dữ dội. Cậu vội vàng cầm lên xem, trên màn hình là biểu tượng ánh trăng.

Tim Vương Nhất Bác đập thình thịch, vội vàng bấm nhận cuộc gọi, ".... Alo?"

"Alo? Vương Nhất Bác, cậu đang ở đâu? Trong rạp chiếu phim à?" Giọng nói của Tiêu Chiến dồn dập mang theo tiếng thở dốc, bị gió thổi nghe không rõ, "Tôi, tôi vừa mới đến... cửa rạp, chỗ này rộng quá, cậu, cậu có thể ra ngoài một lát, đưa vé cho tôi không? .... Xin lỗi, tôi biết, tôi biết tôi đã tới muộn, tôi..."

"Tiêu Chiến." Vương Nhất Bác lại ngẩn ngơ nhìn về phía trước, "Tôi nhìn thấy cậu rồi."

Người đứng cách đó không xa lập tức nhìn xung quanh một vòng, cuối cùng xoay người lại, đối diện với tầm mắt của cậu.

Điện thoại bị ngắt, người nọ trưng lên một khuôn mặt tươi cười, chạy về phía cậu.

".... Vương, Vương Nhất Bác...." Tiêu Chiến dừng chân trước mặt cậu, trong nụ cười mang theo chút áy náy, "Xin lỗi, tôi thật sự không thể làm khác được...."

Nhưng mà chưa kịp nói xong, anh đã cảm thấy cánh tay bị người ta nắm lấy, đột nhiên bị kéo vào lồng ngực.

Vương Nhất Bác vòng tay qua eo anh, đặt bàn tay hơi lạnh lên lưng anh, gục đầu vào vai anh, gắt gao ôm chặt lấy anh.

Cơn gió nhẹ lướt qua, thổi đến mức ngọn tóc cậu cào vào cằm anh, gây ngứa ngáy.

"Tôi còn tưởng rằng cậu sẽ không tới." Vương Nhất Bác khàn giọng nói, ôm chặt anh hơn chút nữa.

Chỉ trong chớp mắt, tim Tiêu Chiến đã không kiềm chế được nữa, anh cứng nhắc giơ tay lên ôm chặt lấy cậu, đầu cũng dụi vào gáy cậu. Hành động này của anh thật sự rất kỳ lạ, nhưng khi làm rồi, trong lòng lại cảm thấy thỏa mãn.

Anh thậm chí ngửi được mùi hương trên cổ áo của Vương Nhất Bác, rất nhạt, rất quen thuộc, anh thích mùi hương như vậy.

"Thật xin lỗi." Tiêu Chiến lại xin lỗi, "Là do tôi xử lý không tốt. Tôi quên mất hôm nay là sinh nhật cậu ấy, nếu không tôi đã chuẩn bị tốt hơn, không đến mức suýt chút nữa thì cho cậu leo cây...."

Vương Nhất Bác mới buông tay ra nhìn anh, kinh ngạc nói: ".... Cậu không biết hôm nay cậu ấy tổ chức sinh nhật à?"

"...." Tiêu Chiến cúi đầu, có chút khó xử, "Không biết sao lại quên mất.... Cậu ấy đến tìm tôi mới nhớ ra, cho nên khi cậu ấy kêu tôi đi ăn cơm cùng, tôi cũng ngại không dám từ chối..."

Ai ngờ Vương Nhất Bác lại nhoẻn miệng cười, sau đó cảm thấy như vậy không tốt lắm, liền quay đầu đi, mím môi, nhưng niềm vui trong mắt thì không thể nào che giấu được.

"Biết rồi, không sao cả, cậu có thể tới thì tôi đã vui lắm rồi." Vương Nhất Bác an ủi anh xong, lại hỏi, "Vũ kịch còn một tiếng nữa mới kết thúc, cậu có muốn xem không?"

Tiêu Chiến gật mạnh đầu, "Muốn chứ, đi thôi."

Vương Nhất Bác cười, "Được."

Cậu cũng không nghĩ ngợi nhiều, trực tiếp kéo tay anh, nắm chặt trong lòng bàn tay, dẫn anh đi về cổng soát vé.

Mà quãng đường dài như vậy, thời gian lâu như vậy, Tiêu Chiến có vô số cơ hội để rút tay về, nhưng anh không làm.

Các ngón tay đan chặt, những đường chỉ tay kề sát, mạch đập gần đến nỗi dường như có thể cảm nhận được nhịp tim của nhau.

Cho nên cũng không cần phải nói thêm.

Bởi vì đến muộn, cho nên bọn họ đành phải để nhân viên công tác đưa vào. Tiêu Chiến để Vương Nhất Bác nắm tay mình, nhìn chằm chằm vào hai bàn tay đang nắm chặt, theo bước chân cậu đi về phía trước, mãi cho tới khi ngồi xuống, tay bọn họ vẫn không hề buông ra.

Ánh đèn trên sân khấu sáng rực, tiếng nhạc thê lương du dương, các vũ công đóng vai nam nữ chính uyển chuyển múa trong những chiếc áo dài thướt tha, ôm nhau triền miên, giống như những chú bướm đang nhẹ nhàng bay lượn.

Tiêu Chiến tò mò, không khỏi nghiêng người qua hỏi cậu: "Tên của vở vũ kịch này là gì?"

Vương Nhất Bác cũng nghiêng người qua, đáp: "Lương Chúc."

Ngón tay Tiêu Chiến khẽ run lên, nhẹ nhàng cọ vào lòng bàn tay của Vương Nhất Bác.

Âm nhạc tới hồi cao trào, nam nữ chính chạy về hai bên sân khấu, quay lại nhìn nhau, tình ý trong lòng không giấu được, lại chạy tới ôm chặt lấy nhau.

Tiêu Chiến cảm thấy lòng bàn tay mình thậm chí còn rịn ra mồ hôi.

Anh dựa người vào lưng ghế, khẽ nghiêng đầu nhìn về phía người bên cạnh, điều anh không ngờ là, Vương Nhất Bác cũng đang nhìn anh.

Bọn họ lặng lẽ nhìn nhau vài giây, vẫn là Vương Nhất Bác mỉm cười trước, nhỏ giọng hỏi anh: "Sao vậy? Không thích à?"

Giống một con bướm nhẹ nhàng lướt qua mặt hồ, lông mi Tiêu Chiến run lên khe khẽ. Anh biết, anh bay không nổi nữa rồi.

"Không, tôi thích chứ."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro