Chương 26

Vậy lúc này Hứa Thanh Hòa đang làm gì?

Cậu đang làm việc.

Nói chính xác hơn, bọn họ đang quay một cảnh... tách hạt bắp bằng tay, kiểu truyền thống hoàn toàn, không được dùng bất kỳ công cụ hiện đại nào.

Cả Hứa Thanh Hòa lẫn Phạm Diệc Hàm đều không biết làm, đành phải ra làng tìm lão nông bản xứ để học.

Việc này không quá phức tạp, luyện một lúc là biết.

Nhưng đạo diễn Khâu quay thử hai cảnh rồi, vẫn thấy không đúng chất. Nhìn kỹ lại tay nghề và tư thế của lão nông, như bừng tỉnh: lập tức đến nhà dân trong làng mua liền mấy sọt bắp, bắt hai cậu trai phải làm thật nhuần nhuyễn, vừa làm vừa trò chuyện tự nhiên, mà tay chân vẫn phải nhanh nhẹn thuần thục.

Thế là, Hứa Thanh Hòa với Phạm Diệc Hàm bị "cưỡng chế" nghỉ quay một ngày, co cụm trong góc sân để... tách bắp.

Năm sọt bắp chất cao hơn cả người họ.

Chưa nói tới Phạm Diệc Hàm, chỉ nhìn thôi mà Hứa Thanh Hòa đã thấy tay mình mỏi giùm.

Ở quê, mọi thứ mộc mạc đơn sơ, cũng chẳng câu nệ gì. Hai người một trái một phải ngồi trước cửa nhà, mỗi người ôm một sọt bắp, vừa thở hổn hển vừa cắm cúi làm việc.

Vì phải dùng để quay phim nên họ dùng đúng cách làm truyền thống: lật úp cái ghế đẩu, bọc chân ghế bằng miếng gỗ gồ ghề, lấy bắp đã phơi khô ép mạnh rồi kéo qua một lượt, hạt bắp tách ra, rơi lộp độp xuống đất.

Công việc không khó.

Chỉ là phải liên tục dùng sức ép và kéo, tay nhanh chóng mỏi rã rời.

Mấy tháng gần đây, Hứa Thanh Hòa cũng ép bản thân tập luyện không ít—nào là nhảy, nào là gym, thể lực chẳng kém—nhưng kiểu lao động này... cậu đúng là không kham nổi.

Chưa tới một tiếng đồng hồ, hai người đã bắt đầu xụi lơ.

Đúng lúc đó, điện thoại của Hứa Thanh Hòa reo lên.

Cậu phủi mấy mảnh vụn ngô trên tay, cầm điện thoại lên—ừm, số lạ.

Do dự một chút, anh vẫn nhấn nghe.

"Alo, ai vậy?" Cậu vừa đứng dậy vừa đi xa mấy bước, định tìm chỗ yên tĩnh nói chuyện, khóe mắt lại thoáng thấy một bóng người đang rón rén tiến gần.

Cậu lập tức dừng lại.

"Số của tôi—"

"Đệt Phạm Diệc Hàm, anh có gan thì tự tách đi!" Cậu cầm điện thoại lao qua, lấy thân mình che cái sọt: "Quá đê tiện! Còn dám làm chuyện thế này?!"

Phạm Diệc Hàm đang lén nhét mấy trái ngô vào sọt của cậu, bị bắt quả tang, hậm hực nói: "Cậu tách nhanh hơn, chia ra một ít thì sao?"

Hứa Thanh Hòa tức đến bật cười: "Anh bị ngốc à? Đạo diễn Khâu bảo tụi mình luyện tay nghề, chứ có phải thi đua lao động thật đâu!"

Phạm Diệc Hàm vẫn cãi cùn: "Thì cũng phải đủ số lượng chứ, không thì nộp bài sao được?"

Hứa Thanh Hòa trừng mắt: "Anh nộp bài cho ai? Anh còn định đóng phim không đó?" Cậu vừa nói vừa ném mấy trái ngô trở lại, "Đừng có lười! Anh là nam chính đó, còn biết xấu hổ không?!"

Phạm Diệc Hàm tinh mắt hét lên: "Cậu giấu thêm mấy trái nữa đúng không?!" Hắn ta chụp lấy một trái ngô tính ném trả.

Hứa Thanh Hòa đặt điện thoại sang một bên, chụp cả nắm ngô tống vào sọt đối phương. Phạm Diệc Hàm nào chịu thua, hai người bắt đầu ném qua ném lại, như trẻ con giành đồ chơi.

Cánh cửa phía sau vừa mở ra, một nhân viên bước ra còn chưa nhìn rõ đường, thì một vật dài màu đen bay vèo tới trước mặt, khiến cô hoảng hốt bật lùi về sau hai bước—

"Tách!"

Cả thế giới như lặng thinh.

Trong khi Phạm Diệc Hàm nhìn cậu với vẻ mặt vừa hả hê vừa cười trộm, Hứa Thanh Hòa chậm rãi quay đầu lại.

Cô nhân viên run run nhấc chân lùi ra, lắp bắp: "Anh... anh Thanh Hòa, em xin lỗi, em không cố ý đâu!"

Cô bé mới tốt nghiệp, làm việc vặt trong đoàn phim, lương tháng còn chưa đến nổi mấy triệu. Giờ lại đạp vỡ điện thoại của diễn viên... Nghĩ đến chuyện các ngôi sao thường nổi tiếng là khó chiều, cô suýt khóc tại chỗ.

Hứa Thanh Hòa nhặt chiếc điện thoại lên, thử chọc chọc vào màn hình. Trên đó chỉ còn hiện lên một màn ánh sáng loang lổ bảy sắc cầu vồng—cậu cũng muốn khóc rồi: "Chị ơi chị khoan khóc đã, chị mau giúp em hỏi xem gần đây có chỗ nào sửa điện thoại không..."

Cậu còn phải học trực tuyến với giáo sư Baryden, học diễn xuất với cô giáo dạy kịch, còn phải gọi video cho Tể Tể của cậu nữa đó!!

Thấy Hứa Thanh Hoà không nổi khùng hay quát tháo, cô nhân viên thở phào nhẹ nhõm, lập tức nói: "Em đi hỏi ngay!"

Tất nhiên là chẳng có chỗ nào cả.

Để tái hiện lại bối cảnh trong phim, ngôi làng nơi họ quay phim thật sự rất nghèo. Mua đồ ăn uống còn tạm được, chứ mà sửa điện thoại thì đừng hòng.

Càng tệ hơn, nếu cậu muốn đổi điện thoại mới, phải đi tận ra thị trấn, lái xe mất cả hai tiếng đi về.

Không có điện thoại thì coi như chết người... Cậu đành phải tạm dừng công việc tách ngô, chạy đi tìm đại ca vệ sĩ giúp mua điện thoại ở thị trấn.

Khi cậu trở lại, cô gái vẫn ngồi ngây ngô ở đó chờ.

Hứa Thanh Hòa ngạc nhiên: "Còn chưa đi làm việc à? Đợi lát nữa đạo diễn Khâu lại mắng cho mà xem."

Cô gái ánh mắt đỏ hoe: "Anh Thanh Hòa, điện thoại của anh bao nhiêu tiền, em sẽ đền lại cho anh."

Hứa Thanh Hòa lắc đầu: "... Em mới kiếm được bao nhiêu tiền? Không cần đâu, làm việc đi."

Cô gái ngoan cố: "Nhưng mà, là em làm vỡ mà—"

Hứa Thanh Hòa vỗ vỗ đầu cô ấy: "Được rồi, tôi tự vứt điện thoại lung tung, em chỉ là đi ngang qua thôi mà, đừng để trong lòng."

"Nhưng mà—"

"Đừng nhưng nữa, tôi mặc dù không nổi tiếng, nhưng tiền mua điện thoại vẫn có. Đây chỉ là chuyện nhỏ thôi, không cần phải để ý."

Cuối cùng, sau khi dỗ dành cô gái khóc nức nở xong, Hứa Thanh Hòa quay lại thì thấy Phạm Diệc Hàm đang nhìn cậu bằng ánh mắt như thể đang nhìn một gã trai đểu.

Cậu không nói gì, chỉ quay lại nhìn cái sọt ngô của mình, cảm giác như số ngô đã nhiều lên một chút, không kìm được mà nghi ngờ nhìn Phạm Diệc Hàm.

Phạm Diệc Hàm hừ một tiếng, rồi di chuyển cái sọt xa một chút: "Đừng nhìn tôi, tôi không động vào đâu."

Hứa Thanh Hòa: "Anh xem, anh mới là người cảm thấy có tội à? Tôi còn chưa nói gì, mà anh đã giải thích làm gì?"

Phạm Diệc Hàm trừng mắt: "Cậu chỉ thiếu nói ra thôi!"

Hai người lại trừng mắt nhìn nhau, rồi quay đầu đi làm việc tiếp.

Hứa Thanh Hòa đương nhiên không phải chỉ làm việc vô nghĩa, cậu đang quan sát tư thế làm việc. Vào mùa thu hoạch, công việc tách ngô không phải chuyện nhẹ nhàng, nông dân phải làm việc từ sáng tới tối, tư thế làm việc chắc chắn là sao cho thoải mái nhất.

Cậu hồi tưởng lại động tác của những người nông dân, từ từ điều chỉnh tư thế, nhập vai vào nhân vật. Sau đó, vừa tách ngô, vừa dùng giọng điệu và khẩu khí của nhân vật để trò chuyện với Phạm Diệc Hàm.

Phạm Diệc Hàm không phải kẻ ngốc, ngay lập tức nhận ra và lập tức theo kịp.

Chẳng bao lâu sau, phó đạo diễn đi ngang qua nhìn thấy, cảm thấy ổn, quay lại báo với đạo diễn Khâu. Đạo diễn Khâu lập tức điều chỉnh lịch quay, và cảnh quay tách ngô bắt đầu được thực hiện.

Sau khi hoàn thành cảnh quay, đã gần ba giờ chiều.

Tiếp theo, Hứa Thanh Hòa không có cảnh quay nữa. Cậu đội đầy bụi ngô trên người, đi ra khỏi trường quay, tìm đại ca vệ sĩ để nhận điện thoại mới.

Đại ca bảo vệ nhìn cậu, có vẻ muốn nói gì đó nhưng lại thôi, cười nói: "Yên tâm, lát nữa tôi sẽ chuyển tiền mua điện thoại cho cậu."

Sau đó, Hứa Thanh Hoà cúi đầu, đăng nhập vào tài khoản mạng xã hội...

Chiếc điện thoại rung lên liên tục như thể mắc bệnh Parkinson, tiếng "tít tít tít" vang lên không ngừng.

Hứa Thanh Hoà: "......" Bình thường cậu cũng chẳng nhận nhiều tin nhắn như này, hơn nữa, chỉ mới tắt máy vài giờ.

Khi những tin nhắn nhận xong, cậu liếc qua và nhận ra có vài cái là hỏi về tin đồn giữa cậu và Phạm Diệc Hàm.

Hứa Thanh Hoà khẽ lắc đầu. Quả thật, con người không thể cưỡng lại sức hút của những tin đồn.

Cậu từ từ mở từng tin nhắn, để tránh bỏ sót thông tin quan trọng.

Khi bấm vào một avatar, cậu ngừng lại một chút, theo phản xạ nhìn vào tên người gửi ——

"AAA Dịch vụ Sửa Chữa Điện Máy."

Là Lục Văn Khang... sao cậu ta lại gửi nhiều tin thoại thế này?

Cậu nhìn quanh một chút, không có ai, liền tiện tay kéo lên trên, bấm vào tin nhắn thoại đầu tiên —

"Chết thật, đại tẩu, cậu vậy mà ——"

Hứa Thanh Hoà không biểu cảm nhấn tắt.

Nghe tin nhắn thoại gì chứ? Người tử tế ai lại gửi tin thoại chứ!!

Sau đó cậu lại bỏ lỡ những thông tin quan trọng.

Hứa Thanh Hoà lang thang một hồi, vừa đi vừa cúi đầu lướt qua điện thoại — nhập danh bạ, xóa những phần mềm linh tinh, cài lại phần mềm thường dùng, còn thay một màn hình nền dễ thương, đổi cả giao diện.

Sau khi sắp xếp xong, cậu mới nhìn thấy căn nhà tạm trú của mình.

Đây là một ngôi làng nhỏ, không có khách sạn hay nhà nghỉ, đoàn phim đã thuê mấy căn nhà dân, khó khăn lắm mới nhét đủ nhân viên và thiết bị.

Môi trường như vậy, Hứa Thanh Hoà không kén chọn, cái gì sắp xếp sao cậu cứ ở vậy.

Lúc đó, đạo diễn Khâu vỗ vai cậu, an ủi anh: "Môi trường có chút khó khăn, cậu thông cảm nhé." Câu nói này khiến cậu vừa buồn cười vừa khó xử.

Cái mà đạo diễn Khâu gọi là khó khăn, thực ra là một căn phòng nhỏ, có lẽ là phòng ngủ của con cái chủ nhà, chật chội và không thoải mái.

Nhưng với Hứa Thanh Hoà mà nói, thật ra cũng không tệ, ít ra còn có không gian riêng tư.

Cùng nhà với cậu còn có Phạm Diệc Hàm và vài nhân viên khác. Phạm Diệc Hàm thì không nói, vì là nam chính, hắn ta chiếm lấy phòng ngủ chính. Còn lại, hầu hết các nhân viên đều ở chung hai người một phòng.

Vì cậu là nam phụ không quá quan trọng, có lẽ đạo diễn Khâu đối xử tốt với cậu như vậy là nhờ chiếc Audi... có lẽ nhờ vào sự giúp đỡ của ông chủ lớn.

Mỗi nhà ở đây đều có một sân lớn, thuận tiện cho việc phơi lúa gạo, xung quanh đều có tường bao kín, còn có một cánh cổng lớn.

Vì họ thường xuyên đi quay phim ngoài trời, các cửa sân ở nơi ở đều được khóa lại, nhưng bây giờ cánh cổng lại mở, Phạm Diệc Hàm, người về sớm, đứng ở cửa, quay lưng lại với bên ngoài, không biết đang nói chuyện với ai.

Hứa Thanh Hoà đặt điện thoại xuống, nhanh chóng đi tới, vỗ vào vai Phạm Diệc Hàm: "Anh chạy nhanh vậy mà lại đứng ở—— Ôi mẹ ơi!!"

Người đang đứng trong sân, mặc áo sơ mi và quần tây, ngay cả một sợi tóc cũng toát lên vẻ sang trọng, chính là Bùi Thịnh Diệp. Anh có vẻ hơi lạnh lùng, nhìn là biết không dễ chọc.

Bên cạnh anh là Nghiêm Tư, Ôn Thuỵ Thần và một vài người quen khác như Trương Nguyên Thịnh. Khi Hứa Thanh Hoà đến, dường như Ôn Thuỵ Thần đang nói chuyện với Phạm Diệc Hàm.

Hứa Thanh Hoà ngạc nhiên nhìn họ: "Sao các anh lại ở đây?" Đặc biệt là Bùi Thịnh Diệp, người luôn bận rộn như thế.

Cậu mở to mắt, nhìn về phía ai đó, "Công ty anh phá sản rồi à?" Nếu không sao lại xuất hiện ở cái nơi hẻo lánh này?

Bùi Thịnh Diệp: "......"

Nghiêm Tư và Ôn Thuỵ Thần đồng loạt ho khan.

Trương Nguyên Thịnh không nhịn được cười: "Hứa tiên sinh nói đùa rồi, công ty hiện tại vẫn ổn định mà."

Hứa Thanh Hoà thở phào nhẹ nhõm, định nói gì đó thì—

Phạm Diệc Hàm khoác tay lên vai cậu, tò mò hỏi: "Đều là bạn cậu à? Vừa vào đã đưa danh thiếp cho tôi, tôi còn tưởng công ty bảo hiểm giỏi quá, phát triển đến tận làng rồi."

Trương Nguyên Thịnh và nhóm ba người kia: "......"

Ánh mắt của Bùi Thịnh Diệp dừng lại trên bả vai Hứa Thanh Hoà—chỗ mà Phạm Diệc Hàm đang khoác tay lên.

Hứa Thanh Hoà thì chẳng để ý, bực mình nói: "Anh nói chuyện có suy nghĩ không vậy? Anh từng thấy ai bán bảo hiểm mà mặc sơ mi đắt tiền vậy chưa?" Tuy cậu không rành mấy cái thương hiệu, nhưng từng sống chung bao lâu, mấy lần giao mùa là xe chuyên dụng chở đồ hiệu tới tận nhà, nhìn một phát đã biết không rẻ.

Cậu đánh giá Bùi Thịnh Diệp từ đầu đến chân, âm thầm nghĩ bụng, với dáng người này, khí chất này, nhìn kiểu gì cũng giống... vệ sĩ, hoặc ít nhất là tay đấm thuê.

Phạm Diệc Hàm thì lầm bầm: "Nhà ai mà có vệ sĩ đẹp trai dữ vậy."

Hứa Thanh Hoà không nói hai lời, thụi cho hắn ta một cùi chỏ. Dù gì thì Bùi Thịnh Diệp cũng là người đàn ông "trên danh nghĩa" của cậu, tên mặt búng ra sữa này không được có ý đồ linh tinh.

Phạm Diệc Hàm chẳng hiểu gì, kêu toáng lên: "Cậu đánh tôi, cảnh quay tối nay tôi không diễn được thì sao?!"

Hứa Thanh Hoà cười khẩy: "Ờ, anh nghỉ đi, tôi xem anh giải thích với đạo diễn Khâu thế nào." Trước kia cậu còn tưởng Phạm Diệc Hàm là loại giả vờ ngây thơ, giờ thì biết rồi—hắn ta thật sự là ngây thơ từ trong xương tuỷ.

Phạm Diệc Hàm giơ nắm đấm dọa đánh, Hứa Thanh Hoà khoanh tay làm tư thế phòng thủ.

Hai người tung hứng qua lại, thân thiết như bạn chí cốt.

Trương Nguyên Thịnh đứng một bên, cảm thấy nhiệt độ xung quanh hình như tụt xuống vài độ.

Trương Nguyên Thịnh toát mồ hôi hột, vừa định mở miệng: "Hứa tiên—"

"Lại đây." Bùi Thịnh Diệp đột ngột cất tiếng, đồng thời đưa tay về phía Hứa Thanh Hoà, "Có chuyện muốn nói với em."

"Ờ." Hứa Thanh Hoà buông tay, bước lên phía trước—

Khoan đã.

Cậu đột nhiên nghĩ ra điều gì đó, vội vàng sải bước, ba bước thành hai, lao đến trước mặt Bùi Thịnh Diệp, giọng hơi gấp gáp: "Các anh sao lại đến đây đột ngột vậy? Có phải bên thím Lâm xảy ra chuyện gì rồi không? Sáng nay điện thoại tôi hỏng, có phải gọi không được—"

Vẻ lo lắng hiện rõ trên mặt cậu, ánh mắt cũng bất giác dừng lại ở bàn tay Bùi Thịnh Diệp đang đưa ra, nhất thời không biết nên nắm lấy hay chờ câu trả lời trước.

"Ở nhà không có chuyện gì." Bùi Thịnh Diệp giơ tay lên xoa nhẹ vai Hứa Thanh Hoà—chỗ vừa bị khoác tay lúc nãy—giọng mang chút dỗ dành, "Là tôi có chuyện cần tìm em."

Ba người Trương Nguyên Thịnh, Nghiêm Tư và Ôn Thuỵ Thần—biết rõ mục đích chuyến đi và rành tâm lý học—trong lòng đồng loạt: "...BOSS, biểu cảm ghét bỏ quá rõ ràng rồi đó."

Hứa Thanh Hoà thì hoàn toàn không để ý. Nghe không phải chuyện liên quan đến Tể Tể nhà mình, thở phào nhẹ nhõm, sau đó mới có tâm trạng hỏi: "Vậy có chuyện gì gấp mà anh phải lặn lội tới tận đây? Gọi điện cũng được mà—ờ, điện thoại tôi hỏng thật, nhưng vẫn có thể liên hệ người khác mà? Anh Duệ có số đạo diễn Khâu mà."

Bùi Thịnh Diệp chỉ nhàn nhạt nói: "Chút nữa nói sau."

Hứa Thanh Hoà: "...?" Gọi cậu lại đây chỉ để im lặng à?

Bùi Thịnh Diệp quay sang nhìn Ôn Thuỵ Thần.

Người kia lập tức hiểu ý, bước lên trước, vươn tay ra với Phạm Diệc Hàm: "Chào Phạm tiên sinh, tôi là Ôn Thuỵ Thần, quản lý của Thanh Hoà."

Phạm Diệc Hàm ngớ ra một lúc, rồi mới bắt tay lại: "Chào anh."

Ôn Thuỵ Thần rút tay về, nghiêm túc nói: "Chúng tôi đến đây là để mong anh, hoặc studio của anh, có thể đăng một tuyên bố làm rõ quan hệ giữa anh và Thanh Hoà, nhằm ngăn chặn việc lan truyền các hình ảnh, video mang tính chất gây hiểu lầm."

Phạm Diệc Hàm: "Hả?"

Hứa Thanh Hoà: "Hả??"

Ôn Thuỵ Thần đưa ra một bản hợp đồng: "Chúng tôi hiểu phía studio của các anh cần lưu lượng, cần nhiệt để nâng cao độ nhận diện nghệ sĩ. Chúng tôi cũng không để các anh thiệt. Đây là hợp đồng tham gia 《Đại Lịch Hoàng Triều》, tuy vai không lớn, nhưng là phim lịch sử lên sóng truyền hình. Đổi lấy một bản tuyên bố, tôi nghĩ, cũng đáng lắm chứ."

Phạm Diệc Hàm nghe đến sững sờ: "Khoan đã, khoan đã..." Hắn ta thèm thuồng nhìn về bản hợp đồng đó. 《Đại Lịch Hoàng Triều》mà hắn ta đã nghe nói phim này chuẩn bị bấm máy từ lâu, không ngờ hôm nay tận mắt thấy hợp đồng. Hắn ta cố giữ bình tĩnh: "Lỡ các người lừa tôi thì sao?"

Ôn Thuỵ Thần đẩy gọng kính: "Thanh Hoà có thể làm chứng."

Hứa Thanh Hoà: "..."

Phạm Diệc Hàm quay sang nhìn: "Là quản lý của cậu? Đáng tin chứ? Cậu ký với công ty nào mà búng tay một cái đã có hợp đồng 《Đại Lịch Hoàng Triều》? Có phải bị lừa rồi không?"

Hứa Thanh Hoà: "..." Dù có bị lừa thật thì cũng đâu cần hỏi thẳng mặt như vậy?

Cậu lại lén liếc sang vẻ mặt không đổi của Bùi Thịnh Diệp, đành thành thật nói: "Tôi không chắc... đây là lần thứ hai tôi gặp quản lý này. Nhưng đúng là tôi đã ký hợp đồng với bên anh ấy. Công ty đó mới thành lập chưa đầy hai tháng, tôi còn chưa từng tới văn phòng lần nào."

Phạm Diệc Hàm: "..."

Nghiêm Tư, Ôn Thuỵ Thần: "..."

Bùi Thịnh Diệp: "..."

Trương Nguyên Thịnh quay đầu ho sặc sụa.

Hứa Thanh Hòa bị mấy người trừng mắt đến nỗi giọng yếu xìu: "Tôi chỉ nói thật thôi mà..."

Ôn Thụy Thần day day trán, nói: "Phạm tiên sinh cứ yên tâm, hợp đồng này là thật. Dù bên anh không lấy, bên tôi vẫn sẽ đưa ra tuyên bố chính thức. Đến lúc đó, nếu đôi bên giữ thái độ mập mờ gây hiểu lầm không cần thiết, bên tôi nhất định sẽ giữ quyền—"

"Thôi đủ rồi." Hứa Thanh Hòa cắt lời anh ta, "Phần sau khỏi nói cũng được."

Ôn Thụy Thần lập tức im bặt.

Sắc mặt Bùi Thịnh Diệp lạnh đi thấy rõ.

Lúc này Hứa Thanh Hòa đã quay sang Phạm Diệc Hàm – người vừa trở nên nghiêm túc:
"Anh cho studio của anh ra thông báo đi." Cậu nhét tờ hợp đồng trong tay Ôn Thụy Thần vào tay đối phương, "Công ty tôi tuy mới, nhưng ông chủ thì tiền nhiều như núi, hợp đồng chắc chắn không phải giả... Coi như tôi tặng anh đó."

Phạm Diệc Hàm: "..." Liếc qua mọi người, rồi khoác vai Hứa Thanh Hòa, "Nào, mình nói chuyện riêng chút—Á!"

Hắn ta bị đau, quay ngoắt lại, chạm ngay ánh mắt lạnh lẽo như băng, câu chửi đang chực trào liền nghẹn lại trong cổ họng.

Hứa Thanh Hòa ngạc nhiên quay đầu, vừa vặn thấy Bùi Thịnh Diệp buông cánh tay đang nắm chặt Phạm Diệc Hàm ra.

Cậu sững người: "Gì vậy?"

Bùi Thịnh Diệp không trả lời, chỉ nhìn Phạm Diệc Hàm rồi chìa tay ra: "Giới thiệu một chút, tôi là Bùi Thịnh Diệp, người yêu của Thanh Hòa."

Hứa Thanh Hòa: "..."

Người yêu cái gì mà người yêu—mà thôi, với cái tên định cưới mình về và đòi đưa sính lễ kia thì...không gọi "vợ" là còn may... trời ơi!

Phạm Diệc Hàm: "..." Theo phản xạ, liếc nhìn Hứa Thanh Hòa.

Hứa Thanh Hòa cười gượng: "Tôi không—"

"Phạm tiên sinh," Bùi Thịnh Diệp vẫn giữ nguyên tay chìa ra, giọng trầm lạnh, "Không hoan nghênh sự có mặt của tôi à?"

Phạm Diệc Hàm suýt nhảy dựng, vội vàng nắm lấy tay anh lắc lấy lệ, rồi lập tức buông ra, cười khô khốc: "Xin lỗi xin lỗi, haha, tôi chỉ là hơi bất ngờ—à không, không ngờ lão Hứa lại có bạn trai, haha... ha..."

Bùi Thịnh Diệp rút tay về, giọng thản nhiên: "Những chuyện mà cậu không ngờ tới vẫn còn nhiều lắm. Sau này nhớ để ý một chút."

Nghĩ tới mấy lần lên hot search gần đây, rồi cái siêu thoại CP đang nổi như cồn kia, Phạm Diệc Hàm chỉ biết cười gượng.

Bùi Thịnh Diệp lại hỏi, giọng đều đều: "Bây giờ còn gì nghi ngờ về chuyện thông báo làm rõ nữa không?"

Phạm Diệc Hàm lạnh sống lưng, rùng mình: "Không, không, tôi đăng ngay—có mẫu hay định dạng gì cần theo không?"

Ôn Thụy Thần đúng lúc bước tới: "Phạm tiên sinh, chúng ta qua kia ngồi một lát, bàn luôn nội dung bản thông báo nhé."

Phạm Diệc Hàm chỉ mong thoát khỏi tình huống ngượng ngùng này càng sớm càng tốt, miệng liên tục "được được được", rồi lập tức theo Ôn Thụy Thần đi về phía bộ bàn ghế ở góc sân.

Trương Nguyên Thịnh khẽ ho một tiếng, quay sang hỏi Nghiêm Tư: "Nghiêm tổng, không phải lúc nãy anh  muốn tìm đạo diễn Khâu bàn chuyện hợp tác sao? Giờ qua luôn đi?"

Nghiêm Tư đập tay lên trán: "À đúng đúng đúng, đi thôi."

Cả hai cũng nhanh chóng rút lui.

Hứa Thanh Hòa đứng lại, hơi lúng túng, liếc quanh rồi nhìn sang Bùi Thịnh Diệp – người rõ ràng đang không vui, giọng hơi yếu: "Anh làm gì dữ vậy? Chỉ là dân mạng đùa cho vui thôi, ai mà coi là thật chứ..." Khoan đã, cậu giải thích làm gì? Hai người họ đâu đến mức phải giải thích cho nhau... đúng không?

Bùi Thịnh Diệp bước lại gần.

Trong đầu Hứa Thanh Hòa lập tức hiện lên hình ảnh anh đeo găng đấm bốc, cậu theo phản xạ lùi về sau một bước.

"Chuyện nhỏ xíu vậy, có cần nghiêm trọng thế không?" Cậu hơi căng thẳng.

Bùi Thịnh Diệp dừng lại, nhìn cậu chằm chằm mấy giây rồi đưa tay ra: "Đưa điện thoại đây."

Hứa Thanh Hòa: "Hả?" Nhưng vẫn ngoan ngoãn móc điện thoại ra, "Cái này là vệ sĩ mới mua cho tôi đó, cái cũ bể rồi."

Bùi Thịnh Diệp nhận lấy, bật màn hình— Một cái mông chó corgi màu vàng xuất hiện, còn đang lắc lắc rất sống động.

Bùi Thịnh Diệp: "..."

Hứa Thanh Hòa ngượng ngùng: "Khá... dễ thương mà, ha?"

"Ừm." Bùi Thịnh Diệp xoay màn hình lại, "Mở khoá."

Hứa Thanh Hòa: "...Ờ." Rồi đưa tay chọt một cái.

Bùi Thịnh Diệp liếc nhìn ngón tay trắng trẻo ấy, cụp mắt xuống, hỏi: "Đã nhập danh bạ chưa?"

"Rồi, sao vậy?" Hứa Thanh Hòa tò mò nhích lại gần, nhìn anh đang lướt điện thoại.

Bùi Thịnh Diệp mở giao diện gọi điện, nhấn dãy số và gọi đi.

Tiếng chuông điện thoại vang lên.

Hứa Thanh Hòa chớp mắt.

Bùi Thịnh Diệp tắt điện thoại, lưu số, ghi chú lại.

Hứa Thanh Hòa lập tức đỏ mặt, đưa tay định giật lại: "Anh bị điên à—"

Bùi Thịnh Diệp nhanh chóng nắm lấy cổ tay cậu.

Hứa Thanh Hòa đau nhói, đá anh ta một cái: "Anh làm gì mà mạnh tay vậy?"

Bùi Thịnh Diệp: "..." Nới lỏng một chút.

Hứa Thanh Hòa lập tức thoát khỏi tay anh, lùi lại hai bước, nghĩ nghĩ một lát, lại quay lại một bước, đưa tay ra: "Trả điện thoại lại cho tôi."

Bùi Thịnh Diệp không nói gì, cúi đầu, móc điện thoại của mình ra và tiếp tục lướt.

Hứa Thanh Hòa nhìn anh vào WeChat, thêm bạn bè, điện thoại rung lên một chút, trong WeChat của cậu liền xuất hiện một hộp thoại mới.

Bùi Thịnh Diệp đưa điện thoại lại cho cậu.

Hứa Thanh Hòa nhận lấy, liếc nhìn màn hình.

Tên hiển thị chỉ có một chữ "Bùi", ảnh đại diện là hình người đơn giản với nền màu xám trắng do hệ thống mặc định.

Cậu không nhịn được mà phê bình: "Từ ảnh đại diện liền thấy được anh là người thiếu thú vị đến mức nào."

Bùi Thịnh Diệp: "..."

Hứa Thanh Hòa bỗng nhiên sáng mắt lên: "Hay là tôi giúp anh đổi ảnh đại diện đi?"

Bùi Thịnh Diệp thẳng thừng đưa điện thoại cho cậu.

Hứa Thanh Hòa lại có chút do dự: "Anh thật sự dám để tôi đổi à? WeChat của anh chắc đã thêm rất nhiều đại lão trong giới chính trị và thương mại, đổi rồi có ảnh hưởng gì không?"

Bùi Thịnh Diệp: "Đổi ảnh đại diện thôi mà công ty sẽ không phá sản đâu."

Hứa Thanh Hòa: "..."

Đại lão đã nói như vậy rồi, cậu còn do dự làm gì nữa.

Hứa Thanh Hòa thoát khỏi WeChat, chuẩn bị vào Weibo— Ồ, thôi, đại lão không dùng Weibo.

Cậu liếc nhìn người đàn ông vẫn bình tĩnh đứng đó, lấy điện thoại mới của mình ra, đăng nhập Weibo, tìm lại những bức ảnh cũ mình đã đăng, tải xuống, chuyển qua WeChat, rồi gửi sang điện thoại của Bùi Thịnh Diệp, tiếp theo làm theo quy trình đổi ảnh đại diện.

Sau khi làm xong, cậu đưa điện thoại lại, cười tươi nói: "Xong rồi."

Bùi Thịnh Diệp liếc qua ảnh đại diện, không nói gì, rồi cất điện thoại vào.

Hứa Thanh Hòa vui vẻ, nói: "Xong rồi, giờ nói chuyện chính đi—rốt cuộc là chuyện lớn gì mà khiến anh, người bận rộn như vậy, phải bay xa đến đây?"

Bùi Thịnh Diệp: "Chuyện gần như giải quyết xong rồi."

Hứa Thanh Hòa: "?"

Thằng cha nay dẫn người đến đây, chỉ có Bùi Thịnh Diệp và Phạm Diệc Hàm nói chuyện công việc mà còn phải miễn cưỡng mới gọi là công việc, còn lại thì toàn là ghi âm điện thoại, thêm bạn bè... Cái gì mà chuyện lớn chứ? Khi nào mới giải quyết xong?

Bùi Thịnh Diệp: "Còn thiếu bước cuối cùng."

Hứa Thanh Hòa thầm nghĩ, bước cuối cùng này chắc chắn là quan trọng nhất nhỉ?

Bùi Thịnh Diệp bước thêm hai bước, đưa tay ra.

Anh cao quá, Hứa Thanh Hòa theo phản xạ ngẩng đầu lên: "Anh muốn—"

Đôi môi bị chặn lại.

Hứa Thanh Hòa trợn tròn mắt.

Đôi mắt đen sâu thẳm của người đàn ông nhìn chằm chằm vào cậu.

Hứa Thanh Hòa mặt đỏ bừng.

Cậu muốn lùi lại.

Cánh tay chắc khỏe lập tức vòng qua, không để cậu chạy thoát.

Cẩu nam nhân còn đưa tay che mắt cậu.

Không thấy gì, nụ hôn trên môi lại càng trở nên rõ ràng. Mỗi hơi thở đều tràn ngập mùi hương nhạt đến gần như không có của người đàn ông.

Hứa Thanh Hòa không kìm được mà cố gắng giãy giụa.

Người đàn ông hơi dùng lực, đẩy mạnh cậu vào cơ thể mình, sức mạnh mạnh đến mức cậu cảm thấy như cột sống sắp bị gãy.

Hứa Thanh Hòa tê liệt cả người. Hai người gần nhau đến mức, dù chỉ qua vài lớp vải, cậu cũng có thể cảm nhận rõ sự cương cứng của người đàn ông.

Chết tiệt, mặt cậu chắc chắn đang nóng bừng rồi.

Cậu bị hôn đến tê dại, trong khi Bùi Thịnh Diệp che mắt cậu lại, nhưng vẫn mở mắt lên, lạnh lùng nhìn về phía xa, nơi Phạm Diệc Hàm đang tò mò nhìn về phía này.

Phạm Diệc Hàm đã xác nhận xong nội dung với Bùi Thịnh Diệp, đang đợi phản hồi từ quản lý, vừa lướt mắt qua đã thấy Hứa Thanh Hòa đang ôm người yêu mình hôn nhau.

Hắn ta "tsk tsk" hai tiếng, định quay đi thì đối diện với ánh mắt của người đàn ông cao lớn kia—

Chết tiệt là loại người gì vậy, đang hôn hít bạn trai mà còn phân tâm nhìn xung quanh?

Hắn ta nhíu mày, nhìn chằm chằm lại.

Người đàn ông quả thực đang nhìn Phạm Diệc Hàm. Đôi mắt hẹp sâu thẳm, hơi nhướn lên khi nhìn người khác, mang theo sự lạnh lùng và tàn nhẫn không hề hợp với bộ vest trắng tinh, như một con sói hoang lẩn trong khu rừng tối tăm, khiến người ta lạnh gáy.

Mẹ kiếp. Phạm Diệc Hàm run rẩy một cái, vội vàng thu lại ánh mắt, không dám nhìn nữa.

Chắc chắn là anh ta đang hôn để cho mình nhìn thấy đây mà?

Cái tên này chạy từ xa tới đây để ép mình phải phát thông báo, còn phải hôn hít trước mặt mình, tuyên bố quyền sở hữu?

Tsk, chẳng phải đang ngấm ngầm mấy mùi giấm chua từ mấy năm trước sao?

Nói thật, không biết Hứa Thanh Hòa tìm đâu ra cái người yêu này, trông có vẻ hoang dại quá, không giống kiểu người tốt.

......

Phía bên kia.

Bùi Thịnh Diệp thu lại ánh mắt, rút tay về, nhìn người trong lòng mình.

Thiếu niên nhắm mắt, lông mi run rẩy, hơi thở có chút gấp gáp. Lớp phấn nền đậm để đóng vai chỉ che đi một phần màu hồng đang lan ra trên mặt, nhìn qua thì làn da mỏng manh có chút đỏ ửng, trông rất dễ thương.

Bùi Thịnh Diệp mỉm cười, nâng cằm cậu lên, áp môi vào tai thì thầm: "Mở miệng."

Hứa Thanh Hòa: "Gì... hừm..."

Cứu mạng, sao lại có người hôn mà cảm giác như đang muốn ăn người thế này? Cậu sắp chết ngạt rồi, mà sau này Phạm Diệc Hàm và những người khác chắc chắn sẽ—

Chết tiệt! Phạm Diệc Hàm!!

Hứa Thanh Hòa chợt tỉnh lại, bắt đầu giãy giụa.

Bùi Thịnh Diệp không dừng lại, môi vẫn giữ chặt, thì thầm: "Đừng cử động."

Hứa Thanh Hòa đẩy đầu anh ra, mơ hồ nói: "Buông ra... có người... hừ!"

Bùi Thịnh Diệp cắn một cái thật mạnh rồi mới buông ra.

Hứa Thanh Hòa ôm miệng, tức giận: "Anh là chó à?! Nếu bị cắn ra dấu, ngày mai tôi không thể quay phim, anh cứ đợi đấy!"

Bùi Thịnh Diệp kéo tay cậu, nhìn chằm chằm vào đôi môi đỏ ửng của cậu một lúc rồi nói: "Không sao đâu." Chỉ là hơi sưng một chút thôi.

Hứa Thanh Hòa thở phào nhẹ nhõm, đẩy anh ra: "Đi đi!"

Bùi Thịnh Diệp cuối cùng cũng buông tay.

Hứa Thanh Hòa lập tức nhảy ra xa vài bước: "Anh thực sự..."

"Tôi phải đi rồi." Bùi Thịnh Diệp là người lên tiếng trước. Anh đứng tựa vào đó, không chút giấu diếm sự kích động rõ ràng trên cơ thể, nhưng khuôn mặt đã lại trở lại vẻ lạnh lùng như mọi khi.

Hứa Thanh Hòa bị bất ngờ, ngơ ngác: "Ờ."

Bùi Thịnh Diệp nhìn cậu: "Em thích quay phim, tôi không ngăn cản. Nhưng từ nay nếu có chuyện tương tự xảy ra, nếu em không làm rõ, thì tôi sẽ làm."

Hứa Thanh Hòa: "..." Với tính cách của anh, có lẽ là sẽ đi thẳng đến đăng ký kết hôn mất. Cậu cắn môi, cảm giác đau nhói, giọng yếu ớt, "Biết rồi."

Bùi Thịnh Diệp nhìn xung quanh một lượt, cau mày: "Còn quay bao lâu nữa?"

Hứa Thanh Hòa ước lượng thời gian: "Tiến độ quay ổn, chắc chỉ khoảng một tháng nữa."

Bùi Thịnh Diệp gật đầu: "Biết rồi." Cuối cùng, anh liếc nhìn Phạm Diệc Hàm, rồi bước ra ngoài.

Hứa Thanh Hoà vẫn còn đang ngơ ngác, vội vàng chạy vài bước: "Anh định đi vậy sao? Không có chuyện gì khác à?"

Bùi Thịnh Diệp dừng lại, quay đầu nhìn cậu: "Có chuyện gì khác sao?"

Hứa Thanh Hoà không tin nổi: "Anh đến đây chỉ để đưa ra một tuyên bố thanh minh sao?"

Bùi Thịnh Diệp nhướng mày: "Chỉ là một tuyên bố thanh minh thôi à?"

Hứa Thanh Hoà chớp mắt. Chắc là còn có việc khác nữa?

Bùi Thịnh Diệp vỗ đầu cậu: "Đi thôi." Nói xong, anh quay lưng, đi về phía cửa, nhìn về phía Ôn Thụy Thần đang thò đầu ra ngoài.

Hứa Thanh Hoà: "......" Ngay lập tức quay đầu, nhìn về phía góc tường, đối diện với ánh mắt bình thản của Ôn Thụy Thần.

Má! Lúc nãy họ còn làm chuyện này trước mặt bao người...

Tiếng xe hơi từ bên ngoài tường vang lên, rồi dần dần xa đi. Hứa Thanh Hoà không cần phải ra ngoài cũng biết, tên bận rộn ấy đã đi rồi.

Cũng nghe thấy tiếng, Ôn Thụy Thần đứng dậy đi lại gần: "Tôi yêu cầu xin trợ cấp tâm lý."

Hứa Thanh Hoà: "?"

Ôn Thụy Thần đẩy gọng kính lên: "Anh không nói với tôi, người thân của anh khó tính như vậy." Anh ta không biết nói sao, "Tôi đang ở văn phòng gọi điện thoại bàn chuyện hợp tác, thì mấy tên đàn ông mặc đồ đen xông vào, trói tôi và Nghiêm tổng lại, rồi trực tiếp đưa chúng tôi đến đây."

Hứa Thanh Hoà: "......" Quả đúng là phong cách hành động của một gã đàn ông bất trị.

Phạm Diệc Hàm, người đi theo nghe lén: "......" Hắn ta lắc đầu, "Lão Hứa, bạn trai cậu làm việc với xã hội đen à?"

Hứa Thanh Hoà liếc hắn ta một cái: "Anh ấy làm ăn đàng hoàng." Rồi nhìn về phía Ôn Thụy Thần, "Lương của anh cao hơn cát-xê của tôi, anh còn muốn xin trợ cấp tâm lý?! Cẩn thận tôi đi mách ông chủ."

Ôn Thụy Thần: "......"

Phạm Diệc Hàm: "Mẹ kiếp, lương của anh cao thế à?"

Ôn Thụy Thần cáu kỉnh: "Là cát-xê của Hứa tiên sinh quá thấp."

Phạm Diệc Hàm: "......"

Hứa Thanh Hoà: "Khụ khụ, đừng để ý mấy cái chi tiết này... Tuyên bố phát chưa?"

Phạm Diệc Hàm: "Có thể không phát sao? Bạn trai cậu suýt nữa là rút súng chĩa vào trán tôi rồi — anh ta thật sự không làm việc với xã hội đen à?"

Hứa Thanh Hoà liếc Phạm Diệc Hàm một cái, móc điện thoại ra, lên Weibo, tìm tuyên bố của Húc Dương Văn Hóa rồi nhấn chia sẻ.

Ôn Thụy Thần: "Hứa tiên sinh——"

"Gọi tôi là Thanh Hoà đi, hợp tác lâu dài, suốt ngày gọi thế này, tôi cũng chịu không nổi."

Ôn Thụy Thần: "Được. Tôi còn một chuyện muốn nói với anh."

Hứa Thanh Hoà đặt điện thoại xuống.

Ôn Thụy Thần chỉ vào tài liệu trong tay Phạm Diệc Hàm, nói: "Đây vốn là bộ phim tiếp theo của anh, giờ thì mất rồi."

Phạm Diệc Hàm ôm chặt tài liệu: "Tôi đã ký rồi, không thể thay đổi được."

Hứa Thanh Hoà: "......Một tuyên bố thanh minh mà thôi, sao lại để mất vai diễn vậy?! Anh là quản lý của tôi đấy!!!" Sao không ưu tiên cho nghệ sĩ của mình trước?

Ôn Thụy Thần: "Tôi cũng muốn, tôi đã đàm phán lâu rồi, đột nhiên cho đi như vậy, tôi cũng thấy khó chịu."

Hứa Thanh Hoà: "Vậy sao anh lại cho đi?"

Ôn Thụy Thần: "Bùi tiên sinh đã xem kịch bản trên đường đến đây."

Hứa Thanh Hoà: "......Rồi sao?"

Ôn Thụy Thần chậm rãi nói: "Đây là vai của một hoàng tử phong lưu, quyền lực không lớn, mỹ nhân thì nhiều, cảnh giường chiếu có chút ít."

Hứa Thanh Hoà: "......"

Phạm Diệc Hàm: "Bạn trai của cậu ghen tuông ghê thật —— Nhưng mà, anh ta không cho quay thì cậu không quay sao? Sau này cậu làm sao nhận phim?"

Hứa Thanh Hoà: "......" Cậu lấy điện thoại ra, mở một avatar, rồi gõ loạn xạ, lực gõ mạnh đến mức như thể người đối diện là kẻ thù giết cha của mình.

Ôn Thụy Thần đẩy gọng kính lên: "Là một quản lý, tôi hy vọng cậu có thể quản lý tốt người thân, đừng để họ làm cản trở sự nghiệp của mình."

Hứa Thanh Hoà không ngẩng đầu, nghiến răng nói: "Anh yên tâm đi, nếu anh ấy còn dám làm phiền, tôi sẽ không nhận cảnh giường chiếu đâu, tôi sẽ trực tiếp livestream làm mấy cái cảnh mờ mờ! Anh ta có giỏi thì cắt mạng của tôi đi!"

Phạm Diệc Hàm: "Phụt —— Không đến nỗi vậy đâu! Dù cậu có quay thì anh ta cũng chẳng can thiệp được đâu."

Ôn Thụy Thần suy nghĩ một lúc: "Khó nói lắm."

Phạm Diệc Hàm: "?"

Hứa Thanh Hoà đăng vài bài viết nhỏ, hơi giảm bớt cơn giận, rồi quay sang Ôn Thụy Thần: "Sau này kịch bản phải giữ bí mật, đừng dễ dàng để người khác xem." Đặc biệt là cái tên đàn ông kia.

Ôn Thụy Thần: "......" Anh ta cũng muốn như vậy.

Điện thoại của Hứa Thanh Hoà rung lên, có tin nhắn mới.

Cậu cúi đầu nhìn ——

Bùi: Xem tình hình.

Hứa Thanh Hoà: "......"

Đang chuẩn bị chiến đấu ba trăm hiệp, Hứa Thanh Hoà bỗng nghe thấy Phạm Diệc Hàm, cũng đang cầm điện thoại, mắng một câu "Mẹ kiếp".

Cậu vội vàng ngẩng lên.

Phạm Diệc Hàm đúng lúc đưa điện thoại lên trước mặt cậu: "Cậu làm tôi chết mất."

@Tiểu gà cay Xuyên Xuyên: Mẹ kiếp, CP siêu thoại nổ tung rồi, có ông lớn nào đây!

@Học giả phát cuồng: Hứa Thanh Hoà loại nghệ sĩ mờ nhạt thế này, chắc chắn muốn mượn chút danh tiếng, nhìn thế nào cũng thấy Phạm Diệc Hàm cần phải lên tiếng thanh minh.

@Đồng hoa thuận: Đồng ý với lầu trên, người đàn ông đứng sau Phạm Diệc Hàm không dễ chọc đâu.

@Chính là mèo MiMi: Sao không đoán là "bà chủ giàu có"?

@Thám tử mê CP: Phạm Diệc Hàm cái dáng vẻ "không vui" thế kia, bà chủ giàu có không thích đâu nhỉ?

@Hàm Hàm mẹ yêu con: Đồn đại thì chết. Ôm Hàm Tử!!

......

Hứa Thanh Hoà cười đến mức cả làng gà cũng bắt đầu gáy, ngay cả Ôn Thụy Thần cũng không nhịn được mà ho vài tiếng.

Phạm Diệc Hàm tức giận đến điên rồi: "Tôi cao một mét bảy mươi bảy, là một soái ca, sao lại có khí chất thấp thế này?!"

Hứa Thanh Hoà: "Ha ha ha ha ——"

Phạm Diệc Hàm tức giận xông đến bóp cổ cậu: "Cậu còn cười, tôi bị cậu hại chết rồi!"

Hứa Thanh Hoà cười đến rơi nước mắt, vừa vật lộn vừa nhắc nhở: "Anh ha ha —— anh nhận hối lộ rồi ha ha —— không thể thay đổi đâu ——"

Phạm Diệc Hàm vẫn đang cầm hợp đồng 《Đại Lịch Hoàng Triều》: "......"

Hắn ta mặt mày xanh tái rồi lại đỏ lên, đỏ rồi lại xanh, cuối cùng, tức giận đến mức không kiềm chế nổi, cầm điện thoại lên, bấm liên tục, rồi gửi đi ——

Hứa Thanh Hoà lập tức nhận được thông báo từ Weibo.

Cậu lau đi nước mắt vì cười, rồi mở Weibo ——

@Phạm Diệc Hàm: Bạn tôi @Hứa Thanh Hoà, người đẹp dáng chuẩn, nhảy múa, ca hát, tài năng hơn cả chuyên nghiệp... Hiện tại đang mời @Hứa Thanh Hoà gia nhập 《Vũ Động Thanh Xuân》, trở thành trợ diễn khách mời của tôi!!

Hứa Thanh Hoà: "......"

Chết tiệt, cái gì mà tài năng hơn cả chuyên nghiệp.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro