Chương 42

Một bên khác.

Bùi Thịnh Diệp vừa ra khỏi thang máy, thì Trương Nguyên Thịnh đang đứng đợi bên cạnh thang máy lập tức tiến lên chào đón.

"Bùi Tổng," anh ta hạ thấp giọng, "Tần tiên sinh đang ở phòng tiếp khách."

Bùi Thịnh Diệp: "Cho người điều tra xem, gần đây anh ta tiếp xúc với ai, chú ý đặc biệt trong tháng này."

"Vâng."

Bùi Thịnh Diệp đi qua anh ta, trực tiếp bước vào phòng tiếp khách.

"Ồ."

Tần Tranh, người vừa thúc giục trợ lý gọi anh ta về, đang thoải mái ngồi dựa lưng trên ghế sofa, chân đi giày da trắng mũi nhọn, thảnh thơi đặt trên bàn trà.

Nhìn thấy anh bước vào, Tần Tranh giơ tay lên, cười gượng: "Anh đúng là có phong thái, để tôi đợi lâu như vậy."

Bùi Thịnh Diệp không biểu lộ cảm xúc, bước lại gần, nâng chân lên, đá một cú —

"Rầm!"

"Má!"

Chiếc bàn trà bằng đá cẩm thạch đen vàng bóng loáng bị đá xê dịch hơn một thước.

Tần Tranh giật mình, vội vã rút chân lại, mắng: "Đệt, đụng vào một chút có sao đâu? Bùi gia các người sao nhiều phiền phức vậy?"

Bùi Thịnh Diệp không thèm để ý, chỉ đơn giản ngồi xuống bên cạnh.

"Vậy nói đi, rốt cuộc có chuyện gì, mà khiến anh vội vàng đến mức phải đe dọa tôi." Anh nhẹ giọng hỏi.

Tần Tranh dựa người vào sofa, cười khẩy: "Nói gì đe dọa, tôi chỉ đến thăm thằng bé nhà anh thôi... Không tệ, giờ cũng bắt đầu chơi với mấy ngôi sao nhỏ rồi."

Lông mày Bùi Thịnh Diệp hơi cau lại, nhìn hắn ta: "Anh muốn chơi thì cứ chơi, nhưng không có cửa đâu." Biểu cảm anh không thay đổi, giọng điệu lạnh lùng, nhưng những người quen thuộc đều biết, anh đã tức giận.

Tần Tranh: "Đừng có lấy cái thứ sao hạng B này mà so với Hi—đệt!"

Hắn nhanh chóng nghiêng người, suýt nữa ngã sấp xuống, may mà vào giây cuối cùng vội vàng chụp lấy sofa, không để mặt đập xuống đất.

Bùi Thịnh Diệp giữ nắm đấm lơ lửng trong không trung, áo sơ mi vừa vặn làm nổi bật bắp tay săn chắc của anh. Anh nhìn Tần Tranh đang luống cuống bò dậy, từ từ thu tay lại.

"Tôi cho anh một cơ hội để tổ chức lại lời nói." Anh lạnh lùng nói, "Nếu không, không cần nói gì thêm nữa."

Tần Tranh ngồi lại trên sofa, cười giễu: "Anh thật sự coi hắn là bảo bối à? Không phải là Hi Vân tốt gấp mười lần hắn sao?"

Bùi Thịnh Diệp: "Cậu ta tốt, thì anh mời tôi đến để làm gì?"

Tần Tranh: "......" Hắn thấp giọng mắng, "Mẹ nó, sao người khác lại nghĩ anh tao nhã, trầm tĩnh như vậy?"

Bùi Thịnh Diệp ngả người ra sau, chân dài vắt lên một chân kia, hai tay bắt chéo trước bụng, với dáng vẻ khinh miệt nhìn hắn: "Tôi là người thế nào, không đến lượt anh phán xét."

"Anh định làm gì với Hứa Thanh Hòa?"

Ánh mắt anh lạnh lùng, khí thế ngùn ngụt.

Tần Tranh cũng không dám trực tiếp chọc giận anh, cười khẽ: "Tao chỉ là không kiên nhẫn, nói bậy thôi mà."

Bùi Thịnh Diệp nhìn chằm chằm vào hắn.

Tần Tranh dựa người vào sofa, hừ nhẹ: "Anh giam Hi Vân lại rồi, tôi nói vài câu nặng lời có sao đâu?"

Bùi Thịnh Diệp: "Ai nói tôi giam Hi Vân lại?"

Tần Tranh: "Đừng giả vờ nữa, Hi Vân chỉ có chút bệnh về đường hô hấp, làm gì có chuyện hen suyễn? Quay một ngày chương trình gì đó tệ hại, ngày hôm đó đã vào viện, từ đó đến giờ không thấy đâu—hừ, ai có năng lực lớn như vậy? Nếu ở K Quốc, Thẩm gia còn có thể làm được chút gì, nhưng trong nước..." Hắn ngừng lại không nói tiếp.

Bùi Thịnh Diệp lạnh nhạt nói: "Tôi chỉ mới về nước vài năm, anh đánh giá cao tôi rồi."

Tần Tranh tức giận đến mức cười: "Vẫn còn giả vờ, mày định không thả Hi Vân ra phải không? Chẳng qua là cho tiểu bảo bối nhà mày một chút đồ vật thôi, Hi Vân ngay cả đụng vào cũng chưa đụng, mày đã giam Hi Vân đến giờ, không công bằng đâu nhỉ?"

Bùi Thịnh Diệp: "Nói đùa thôi—"

"Được rồi, tao sẽ đổi món đồ." Tần Tranh cắt lời anh, "Tao có mấy bộ kịch đang chờ quay, có thể gửi cho tiểu bảo bối nhà mày."

"Mày thả Hi Vân ra đi."

Bùi Thịnh Diệp: "Làm sao tao chắc chắn cậu ta ra ngoài sẽ không nói lung tung?"

Tần Tranh nhảy dựng lên: "Mẹ nó, đúng là trong tay mày thật!"

Bùi Thịnh Diệp bình tĩnh nhìn anh: "Nếu anh không đảm bảo cậu ta sẽ im miệng, thì sẽ không."

Tần Tranh: "......Được rồi. Cũng chỉ vì mấy chuyện vớ vẩn thôi mà? Tao bảo em ấy im miệng."

Bùi Thịnh Diệp: "Kịch bản đâu? Giờ mang đến đây."

Tần Tranh: "......Mẹ nó."

Hứa Thanh Hòa đưa WeChat của Lộ Gia Huyên và mấy người khác cho Nghiêm Tư, xem có thể thỏa thuận hợp tác hay không, giờ chỉ còn chờ anh ta.

Nghiêm Tư thu được thông tin liên lạc của bốn nghệ sĩ, hài lòng không thôi: "Giao việc này cho cậu quả thật là đúng rồi." Sau đó thúc giục cậu, "Còn những người khác nữa, bạn bè cậu lúc trước làm phim, ai có điều kiện tốt thì hỏi thử đi."

Hứa Thanh Hòa: "......Những người khác có lẽ không dễ dàng vậy đâu."

Cậu nói thật.

Phạm Diệc Hàm thì thôi khỏi bàn—gã đó từng lấy được kịch bản hay, vai ngon từ tay Ôn Thụy Thần, còn từng gặp hắc lão đại—à nhầm, gặp Bùi Thịnh Diệp, nên có chút lòng tin vào Húc Dương Văn Hóa cũng là điều dễ hiểu.

Ba người còn lại chắc là vì trong lúc quay 《Hi, Bạn Tôi"》 họ từng chứng kiến mấy pha mạo hiểm cực chất của đại ca William và đồng đội. Cộng thêm vụ "Nhất Tiễn Mai" của Thẩm Hi Vân—mà trong đó thấp thoáng bóng dáng cậu và Húc Dương Văn Hóa... rồi cả đống tài nguyên cậu tung ra...

Nhưng có thuyết phục được ký hợp đồng hay không, cuối cùng vẫn phải trông chờ vào phía Nghiêm Tư.

Nghiêm Tư cũng hiểu rõ chuyện đó nên rất thản nhiên: "Không sao, cậu chỉ cần giới thiệu người, phần còn lại để bọn tôi lo."

Có câu đó, áp lực trong lòng Hứa Thanh Hoà cũng giảm đi nhiều.

"Vậy tối nay tôi hỏi thêm vài người nữa." Cậu nhớ đến mấy người bạn của Chu Mặc.

Chu Mặc, Phan Hành Tri và mấy người kia đều là diễn viên phụ lăn lộn nhiều năm. Diễn xuất tuy không đến mức lão luyện như thần, nhưng cũng đạt trình độ chuyên nghiệp, nhân cách cũng ổn... chỉ tiếc là bao năm rồi vẫn mãi không nổi.

Nghĩ đến đây, Hứa Thanh Hoà hỏi Nghiêm Tư: "Anh không định ký mấy ngôi sao lớn à?"

Nghiêm Tư đáp: "Công ty mình chưa có tiếng, mời sao lớn đâu có dễ. Mà thật ra, bỏ ra cả đống tiền để mời một ngôi sao, chi bằng dồn tiền đầu tư vào tài nguyên. Có tài nguyên trong tay, ai mà không nâng được lên thành sao?"

Hứa Thanh Hoà bất ngờ: "Anh cũng thẳng thắn đấy, mấy công ty khác thì chỉ mong ký được cả chục sao lớn để tranh tài nguyên."

Nghiêm Tư: "Chúng tôi đâu có thiếu tài nguyên."

Hứa Thanh Hoà: "... Cũng đúng."

Đứng cạnh, Ôn Thụy Thần lặng lẽ buông một câu: "Công ty này lập ra vì cậu mà, mời sao lớn về làm gì? Muốn tụi tôi thất nghiệp à?"

Hứa Thanh Hoà: "..."

Chuyện chính bàn xong, Hứa Thanh Hoà liền hỏi về tình hình nhân viên bên ngoài.

Ôn Thụy Thần nói rất bình thường. Dù sao cũng là công ty quản lý nghệ sĩ, chỉ cần dán thông báo tuyển người, lập tức sẽ thu hút được fan của nghệ sĩ trong công ty kéo tới.

Hứa Thanh Hoà như ngộ ra điều gì. Sau đó lại hỏi tiếp về khu vực xung quanh.

"Trước giờ tôi chỉ tổ chức vài hoạt động fan nhỏ lẻ thôi, sao tự nhiên lại làm cả đồ lưu niệm?" — số lượng không nhiều, nhưng kiểu dáng thì đủ cả.

Ôn Thụy Thần đáp: "Phải tìm đối tác hợp tác đáng tin trước đã, dùng ảnh của cậu để làm mẫu trước."

Ý là, mấy tấm poster, postcard, móc khóa này... đều là bản mẫu.

Hứa Thanh Hoà: "... Được rồi. Đưa tôi một bộ, tôi lỡ hứa với cô lễ tân là sẽ cho một set có chữ ký rồi."

Ôn Thụy Thần tất nhiên không có ý kiến, quay người đi lấy.

Một lát sau, anh ôm cả một thùng đồ lớn quay lại.

"Đã ký thì ký luôn cho hết đi, coi như phúc lợi cho nhân viên."

Hứa Thanh Hoà: "..."

Đành chấp nhận số phận, cầm bút bắt đầu ký. Giữa chừng còn tranh thủ pha sữa cho Tể Tể, thay luôn tã mới.

Bận rộn xong một vòng, cũng gần 12 giờ trưa rồi.

Hứa Thanh Hoà không quên đã hứa với mọi người về món trà chiều, liền vội vàng lôi điện thoại ra đặt trà sữa và gà rán.

Xong xuôi, anh bắt đầu thu dọn đồ đạc, chờ Nghiêm Tư và mấy người làm xong việc là có thể ra ngoài ăn trưa.

Đúng lúc đó, Ôn Thụy Thần vừa xử lý việc quay lại, trên tay ôm cả xấp bìa hồ sơ dày.

Hứa Thanh Hoà ngạc nhiên, liếc nhìn đồng hồ: "Còn việc nữa à? Nếu không gấp thì ăn xong rồi nói?"

Ôn Thụy Thần vẻ mặt phức tạp: "Không đến mức gấp... nhưng hay là cậu xem trước một chút? Xem có cái nào cậu thích không?"

Hứa Thanh Hoà mơ màng: "Hả?"

Ôn Thụy Thần đặt cả xấp tài liệu lên bàn trà, tiện tay nhấc quyển trên cùng đưa cho anh: "Xem thử đi."

Hứa Thanh Hoà nghi ngờ nhìn anh ta một cái, rồi lật hồ sơ ra.

Là phần mô tả sơ bộ một vai diễn trong 《Hãn Đao》, tiếp đến là trích đoạn đầu của kịch bản, và cuối cùng là bản hợp đồng đã được đóng dấu—chỉ cần ký tên là vai diễn sẽ thuộc về cậu.

Hứa Thanh Hoà: "!"

Cậu lập tức cúi xuống, lật nhanh mấy tập tài liệu còn lại.

《Năm ấy có gió》, 《Tuyết tụng》, 《Tình yêu trong năm tháng》... toàn là mô tả vai diễn, một phần nội dung kịch bản và cả hợp đồng đã đóng dấu sẵn.

Hứa Thanh Hoà chết sững, quay sang nhìn Ôn Thụy Thần: "Bọn mình thâu tóm Bách Lệ rồi hả? Hay là mua luôn Thịnh Đông rồi?"

Ôn Thụy Thần ho nhẹ: "Tạm thời thì chưa... nhưng tương lai, ai mà biết được."

Hứa Thanh Hoà trừng mắt: "Anh đừng đùa. Vai nào cũng chất lượng thế này, công ty mình đâu có tiền mà ném mua vai kiểu đó?"

Ôn Thụy Thần nhún vai: "Không có ném tiền. Một xu cũng chưa xài."

Linh cảm xấu lóe lên trong đầu Hứa Thanh Hoà: "Vậy... những vai này từ đâu ra?"

Ôn Thụy Thần: "Nam nhân của cậu gửi tới."

Hứa Thanh Hoà: "..." Cố nhớ lại, Hi Hòa có công ty sản xuất phim hả?"

Ôn Thụy Thần: "Tôi nhớ là không."

Cả hai nhìn nhau, đồng thời thấy hỗn loạn trong lòng.

Hứa Thanh Hoà: "...Vậy tôi chọn thử vài vai?"

"Chọn đi," Ôn Thụy Thần dứt khoát, "Mấy vai còn lại để đi thả thính diễn viên khác."

Hứa Thanh Hoà: "..."

......

Vì đống kịch bản này, sau khi ăn trưa cùng với Nghiêm Tư bọn họ, Hứa Thanh Hòa lại quay lại văn phòng.

Được William giúp mang balo, cậu ôm Tể Tể đang buồn ngủ, lên thang máy, thẳng tiến lên tầng trên cùng.

Tầng này không giống tầng mười. Toàn bộ tầng này đã được thông suốt, vừa ra khỏi thang máy là có thể nhìn thấy một dãy bàn làm việc lớn.

Vào giờ này, các nhân viên có vẻ hơi mệt mỏi, có lẽ do nghe thấy tiếng thang máy, những người gần đó liền ngẩng đầu lên.

Hứa Thanh Hòa mỉm cười với họ, sau đó làm động tác "suỵt" ôm bé con bước nhanh qua khu vực làm việc.

William đi theo phía sau.

Chẳng mấy chốc, Hứa Thanh Hòa đã đến cửa văn phòng của Bùi Thịnh Diệp.

Ngồi bên ngoài cửa phòng Bùi Thịnh Diệp, Trương Nguyên Thịnh giật mình, vội vàng đứng dậy chào đón.

"Hứa tiên sinh, sao lại—"

"Không sao đâu." Hứa Thanh Hòa hạ giọng nói, "Tôi còn chút việc dưới lầu, trước tiên đưa Tể Tể lên đây ngủ trưa."

Trương Nguyên Thịnh liếc nhìn đứa bé đang nằm ngủ gật trên vai cậu, hiểu ngay, rồi hơi khó xử: "Nhưng mà, Bùi tổng đã đi ra ngoài từ trưa, giờ vẫn chưa về."

Hứa Thanh Hòa ngạc nhiên: "Anh ấy ra ngoài rồi sao? Làm sao mà lại rời công ty được nhỉ?"

Trương Nguyên Thịnh: "Hình như là có hẹn, vì là lịch trình cá nhân, tôi cũng không rõ lắm."

Có hẹn? Lại còn lịch trình cá nhân? Hứa Thanh Hòa nheo mắt, lấy điện thoại ra.

"Hứa Ha Ha vỗ vỗ vào màn hình của Bùi và chào hỏi."

【Hứa Ha Ha: Đi đâu vậy? Khi nào về?】

【Bùi: ?】

【Bùi: Cái này đã đến giai đoạn kiểm tra rồi sao?】

【Hứa Ha Ha: ......】

【Hứa Ha Ha: Ý gì vậy?】

Bên kia gõ chữ một cách chậm chạp:

【Bùi: Tôi tưởng, em đang chơi trò yêu đương kiểu tình nhân nhỏ với tôi】

【Bùi: Kiểu trong sáng ngây thơ đó】

Trong sáng ngây thơ cái gì vậy—

Hứa Thanh Hòa: "......"

Cậu tắt màn hình một cách tức giận, vẻ mặt không biểu cảm, nghĩ thầm: Tể Tể đâu phải đang ngủ đâu? Tại sao lại đưa lên đây làm gì?"

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro