Chương 5

Cúp điện thoại, Hứa Thanh Hòa ngồi đơ ra đó một lúc lâu, cho đến khi bị đứa bé trong bụng đá cho một cái.

Cậu hoàn hồn lại, đưa tay xoa nhẹ bụng. Mặc kệ người khác thế nào đi, cậu cũng đã có gia đình của riêng mình rồi.

Tâm trạng vì vậy lại tốt lên không ít.

Hứa Thanh Hòa quay lại giao diện Weibo.

Tin nhắn lại hiện lên 99+.

Phần bình luận náo nhiệt vô cùng—có người động viên cậu giữ gìn sức khỏe, có người khuyên đừng quá cứng rắn, nên biết nhường nhịn một chút, và tất nhiên, phần lớn vẫn là những lời nghi ngờ, công kích... náo nhiệt không khác gì một vở kịch lớn.

Hứa Thanh Hòa xem mà cười tươi rói.

Cuối cùng vẫn không nhịn được, lén mò sang trang Weibo của Phạm Diệc Hàm xem hắn phản ứng thế nào—

@PhạmDiệcHàm: Là tôi hiểu lầm, sau này không tự lo chuyện bao đồng nữa [chọc chọc ngón tay.jpg][chọc chọc ngón tay.jpg]

Hứa Thanh Hòa: "..."

Tên này không có đội ngũ quản lý hay sao? Sao lại cứ để hắn lên mạng làm loạn thế này chứ?

Hứa Thanh Hòa lại lục ảnh, đăng thêm một tấm—

@HứaThanhHòa:[Một ly trà nóng bốc hơi.jpg]

Sau đó chẳng buồn quan tâm Weibo sẽ ầm ĩ ra sao, cậu quăng luôn điện thoại, tiếp tục vùi đầu trồng hoa.

"HA HA HA HA HA!" — Lục Văn Khang ôm điện thoại, cười lăn trên ghế sofa.

Một người phụ nữ xinh đẹp bước ngang qua, giơ tay gõ thẳng vào đầu cậu ta: "Cười khùng cái gì vậy?"

Lục Văn Khang ôm đầu rên rỉ: "Mẹ ơi, mẹ dịu dàng chút được không?"

Lục mẹ: "Muốn dịu dàng thì đầu thai kiếp sau đi! Anh con sắp ra sân bay rồi đó, mau đưa nó đi."

Lúc này Lục Văn Khang mới thấy Bùi Thịnh Diệp đang đứng phía sau, vội vàng bật dậy: "Anh, anh đi rồi à? Không ở lại ăn tối sao?" Hôm nay là sinh nhật bà ngoại, cả nhà hiếm khi tụ họp ở Tây Uyển, vậy mà anh trai trưa nay mới ghé được một chút, chưa tới hai tiếng đã chuẩn bị rời đi.

Bùi Thịnh Diệp: "Ừ, bên Hàn còn việc phải giải quyết." Anh liếc đồng hồ một cái rồi nói, "Anh đã bảo tài xế ghé công ty lấy tài liệu, em đưa anh ra sân bay đi."

"Ồ ồ, được thôi!" Lục Văn Khang thu điện thoại lại, đi theo anh ra ngoài, còn không quên ngoái đầu gọi với vào trong: "Mẹ ơi, nói với bà ngoại con lát nữa sẽ quay lại!"

"Biết rồi, đi đường cẩn thận."

Lên xe, thắt dây an toàn xong, Lục Văn Khang xoay vô lăng, từ từ lái xe rời khỏi biệt thự.

Còn Bùi Thịnh Diệp thì vừa ngồi vào ghế đã nhắm mắt nghỉ ngơi.

Lục Văn Khang liếc nhìn anh mấy lần, cuối cùng không nhịn được lên tiếng: "Anh, dạo này trông anh bận lắm ấy. Dự án bên Hàn không thuận lợi à?"

Bùi Thịnh Diệp không mở mắt, giọng nhàn nhạt: "Bên đó giới chính trị loạn lắm, sau này kinh tế chắc chắn sẽ bị ảnh hưởng. Anh đang chuẩn bị chuyển phần lớn sản nghiệp về nước."

Lục Văn Khang suýt xoa: "Ui chà... việc lớn đấy. Bên đó họ chịu để anh đi sao?" — Bao nhiêu tiền của dồn vào đó chứ không ít.

Bùi Thịnh Diệp bật cười khẽ: "Vấn đề là họ có giữ được không đã."

Lục Văn Khang chép miệng: "Hèn gì anh bận như vậy. Nghe bà ngoại nói, lần trước anh gặp bà là ba tháng trước rồi."

Bùi Thịnh Diệp day day ấn đường: "Em ở Kinh Thị, rảnh rỗi thì ở bên bà nhiều hơn một chút."

"Biết rồi. Dù em không rảnh thì còn mẹ với Văn Tư mà." Nói tới lần gặp trước, Lục Văn Khang chợt nhớ ra chuyện gì đó: "À, mà anh này, sao anh quen với tiểu diễn viên kia vậy?"

"Ai?"

"Thì cái cậu Hứa Thanh Hòa đó. Lần trước ở Xuân Đình Phường, không phải anh gọi cậu ta tới sao?"

Bùi Thịnh Diệp mở mắt, nhìn cậu đầy ẩn ý: "Cậu ta là minh tinh à?"

"Ừa— anh không biết à?" Lục Văn Khang ngạc nhiên: "Em còn tưởng hai người thân lắm cơ."

Bùi Thịnh Diệp thu lại ánh mắt: "Cũng không thân. Mà sao tự dưng nhắc tới cậu ta?"

Lục Văn Khang cười khì: "Hầy, cậu ta thú vị lắm. Vừa nãy em thấy cậu ta lên Weibo đấu khẩu với người khác, toàn đăng mấy ảnh cà khịa, buồn cười muốn chết."

Bùi Thịnh Diệp: "...Em quen thân với cậu ta lắm hả?"

"Không đâu mà," — Lục Văn Khang vừa lái xe vừa thuận miệng đáp, "Anh nghĩ đi, em mới gặp cậu ta có hai lần, lần đến thành phố A mới add WeChat, làm gì mà thân?"

Bùi Thịnh Diệp như thể thuận miệng hỏi: "Cậu ta đến thành phố A à?"

"Ừ, nếu không phải em đến đó họp cũng chẳng biết —" Lục Văn Khang đột ngột ngừng lại.

"Sao? Biết gì?"

Lục Văn Khang liếc anh trai một cái, ngập ngừng: "Anh không phải người nhiều chuyện... chắc kể anh nghe cũng không sao đâu nhỉ?"

Bùi Thịnh Diệp: "Hả?"

Lục Văn Khang hạ thấp giọng, thần thần bí bí: "Hứa Thanh Hòa á, cậu ta là thể chất ẩn cung."

Bùi Thịnh Diệp cau mày: "Ý là gì?"

"Thì giống phụ nữ ấy, có tử cung, có thể mang thai." — Lục Văn Khang tặc lưỡi, "Giờ bụng cậu ta to lắm rồi, đang trốn ở thành phố A để chờ sinh đó."

Bùi Thịnh Diệp: "......"

Lúc này, cái bụng của Hứa Thanh Hòa đã hơn bảy tháng. Lại thêm tình trạng đặc biệt, các chỉ số hormone trong cơ thể cần được điều chỉnh kỹ lưỡng. Bệnh viện sợ xảy ra biến chứng bất ngờ nên yêu cầu cậu mỗi tuần phải đến tái khám một lần, tiện theo dõi để điều chỉnh chế độ dưỡng thai phù hợp.

Hôm nay lại là cuối tuần, Hứa Thanh Hòa lại quay lại bệnh viện. Lần này, kết quả khám lại phát hiện ra một chút vấn đề.

Vào giai đoạn cuối thai kỳ, thai nhi bắt đầu hoạt động nhiều hơn, và lần này do cử động quá mạnh, dây rốn của thai nhi quấn quanh cổ.

Hứa Thanh Hòa rất lo lắng, sợ có nguy hiểm. Nhưng chưa kịp hỏi bác sĩ, cậu đã bị đuổi ra ngoài sân để đi bộ — bác sĩ còn đặc biệt dặn cậu chọn những khu vực có bậc thềm để đi.

Hứa Thanh Hòa ngơ ngác, không hiểu lắm, nhưng vẫn ngoan ngoãn làm theo lời bác sĩ, di chuyển ra khu vườn và chọn một đoạn đường có cầu thang nhẹ, vừa đi bộ vừa dùng điện thoại tra cứu thông tin.

 Tra xong thì mới biết, việc leo cầu thang có thể làm tăng cường mức độ vận động của thai nhi, ngụ ý là khiến thai nhi xoay chuyển, có thể trong lúc đó, dây rốn quấn cổ sẽ tự tháo ra.

Hứa Thanh Hòa tra cứu một hồi lâu, xác nhận không có vấn đề nghiêm trọng, rồi mới thu lại điện thoại, tập trung đi bộ.

Dù là buổi sáng, nhưng cái nóng oi ả của mùa thu đã bắt đầu lộ rõ. May mắn là khu vườn của bệnh viện khá rộng, lại đầu tư nhiều vào cây xanh, bóng mát rất dày, nên Hứa Thanh Hòa đi bộ cũng thấy rất thoải mái.

Bác sĩ bảo cậu đi bộ nửa tiếng. Hứa Thanh Hoà xem đồng hồ, thấy cũng gần đủ thời gian, liền chuẩn bị quay lại tòa nhà khám bệnh.

Vừa rẽ ra khỏi con đường có bóng cây, đã nhìn thấy mấy người đàn ông mặc áo khoác đen, dáng cao to, đang đứng vây quanh lối vào tòa nhà, nhìn qua lại. Họ ăn mặc đồng phục, vóc dáng to khỏe, rõ ràng là vệ sĩ.

Hứa Thanh Hòa thầm kinh ngạc. Lại có ai quan trọng tới đây vậy?

Thành phố A tuy hơi xa xôi, nhưng điều kiện y tế lại rất tốt, bệnh viện tư này còn là một trong những nơi xuất sắc nhất. Hứa Thanh Hòa đã gặp vài lần tình huống bảo vệ chắn lối, nên giờ đây cậu cũng không còn cảm thấy lạ lẫm nữa. Dù sao thì, những chuyện đó cũng chẳng ảnh hưởng gì đến cậu — một khách VIP cao cấp đã sử dụng gói kiểm tra thai đầy đủ và lại là một người đàn ông mang thai hiếm có.

Hứa Thanh Hòa đi một lúc lâu, cảm thấy mỏi lưng và mỏi chân, không muốn bận tâm thêm, tiếp tục đi bộ chậm rãi về phía trước.

"Hứa Thanh Hòa."

Hứa Thanh Hòa nhíu mày. Ai vậy? Không phải là fan chứ?

Cậu giả vờ không nghe thấy, tăng tốc bước chân, định lách qua đám bảo vệ để vào tòa nhà.

"Hứa Thanh Hòa!"

Cánh tay anh bị nắm chặt.

Hứa Thanh Hòa đành phải dừng lại, quay đầu lại: "Ai vậy—"

Người đàn ông đứng trước mặt, với vẻ ngoài lạnh lùng và khuôn mặt đẹp trai, nhìn có vẻ quen quen.

... Chính là Bùi Thịnh Diệp, người mà cậu từng có một cuộc gặp gỡ ngắn ngủi trong quá khứ.

Lúc này, tóc của Bùi Thịnh Diệp hơi rối, cổ tay áo sơ mi xắn lên, khí thế mạnh mẽ và áp đảo khiến người ta phải chú ý.

Hứa Thanh Hòa đứng sững lại.

Bị dọa đến hoảng hốt.

Người đàn ông thả tay anh ra, ánh mắt từ từ di chuyển xuống, dừng lại ở bụng cậu, dù đã cố gắng che đậy bằng chiếc áo khoác rộng nhưng vẫn không giấu được phần bụng căng phồng.

Hứa Thanh Hòa cố gắng gượng: "Tiên sinh, có chuyện gì không?"

Người đàn ông: "... Hừ." Anh ra hiệu bằng cách búng tay về phía tòa nhà.

Ngay lập tức, những người mặc áo khoác đen đứng rải rác quanh tòa nhà đã nhanh chóng vây lại, tạo thành một đám đông đáng sợ.

Hứa Thanh Hòa cảm thấy căng thẳng: "Anh đừng làm liều—"

"Cậu muốn tự đi theo tôi, hay tôi sẽ bế cậu đi?" Giọng người đàn ông rất lạnh lùng, kết hợp với tay áo sơ mi xắn cao và cơ bắp tay cứng cáp, khiến anh ta càng thêm đe dọa.

Hứa Thanh Hòa lắp bắp: "Anh, anh bạn, bắt cóc là phạm pháp đấy."

Bùi Thịnh Diệp nhếch miệng: "Có vẻ như cậu chọn phương án thứ hai rồi."

"Không, không, tôi chọn phương án đầu tiên!" Hứa Thanh Hòa vội vã nói.

Bùi Thịnh Diệp: "Tốt, đi thôi."

Hứa Thanh Hòa dè dặt: "Đi đâu?"

Bùi Thịnh Diệp: "Thu hồi tài sản chung."

Hứa Thanh Hòa: "?"

Cái gì vậy trời?

Bùi Thịnh Diệp không giải thích thêm, chỉ hơi nghiêng đầu ra hiệu về phía cửa.

Hứa Thanh Hòa: "......" Thật là bực bội, không thể chống cự!

Cậu nhíu mày, đi từng bước chậm chạp ra ngoài.

Bùi Thịnh Diệp không thúc giục cậu, thậm chí còn đi cùng, bước dài rồi dừng lại, như thể kiên nhẫn theo kịp từng bước đi của Hứa Thanh Hòa.

Điều này làm cho tâm trạng Hứa Thanh Hòa thoải mái hơn nhiều.

Vậy là, một đoàn người từ từ di chuyển đến cửa bệnh viện.

Ở đó, một hàng dài xe ô tô đậu sẵn.

Hứa Thanh Hòa còn chưa kịp nhìn rõ biển số xe, đã bị đẩy vào một chiếc xe, ánh mắt anh vô tình gặp phải ánh nhìn từ ghế phụ lái.

Cậu ngượng ngùng giơ tay: "Chào."

Người đàn ông đeo kính ngồi ở ghế phụ lái đẩy kính lên, gật đầu: "Chào buổi sáng, Hứa tiên sinh."

"Chào buổi sáng—ah!"

Người đàn ông không kiên nhẫn liền đẩy Hứa Thanh Hòa vào ghế sau.

Hứa Thanh Hòa: "......" Chết thật, bây giờ trọng lượng của cậu—đúng là thô lỗ quá!

Bùi Thịnh Diệp không quan tâm đến suy nghĩ của Hứa Thanh Hòa, anh kéo dây an toàn giúp Hứa Thanh Hòa cài lại.

Ngón tay anh lướt qua bụng của Hứa Thanh Hòa qua lớp áo hoodie, khiến anh cảm thấy sởn gai ốc, vội vàng ép sát người vào ghế.

Bùi Thịnh Diệp nhíu mày, rút tay lại, rồi ra lệnh cho tài xế: "Đi."

"Tôi hiểu rồi, tiên sinh."

Chiếc xe bắt đầu lăn bánh, di chuyển nhẹ nhàng về phía trước.

Không khí trong xe dễ chịu, hai người ở phía trước ngồi im lặng, Bùi Thịnh Diệp không nói gì. Anh thậm chí không biết từ đâu lấy ra một đống tài liệu rồi bắt đầu ký.

Hứa Thanh Hòa lén nhìn vài lần, chỉ thấy những dòng chữ nước ngoài đầy rẫy không thể hiểu nổi. Cậu nhăn mày rồi quay sang nhìn ra ngoài cửa sổ.

Rồi nhận ra điều gì đó không đúng.

Cậu quay lại hỏi: "Đi đâu vậy?" Dù chỉ mới ở thành phố A hai tháng, nhưng giữa bệnh viện và căn hộ, cậu vẫn nhớ rõ đường đi.

Bùi Thịnh Diệp không ngẩng đầu lên, chỉ đáp: "Căn nhà cậu thuê."

Hứa Thanh Hòa nhướn mày: "...Anh muốn làm gì?"

Bùi Thịnh Diệp nhìn cậu một cái, rồi trả lời ngắn gọn: "Lấy đồ."

Hứa Thanh Hòa: "?"

Để phòng trường hợp, Hứa Thanh Hòa đã đặc biệt thuê căn hộ gần bệnh viện, chỉ cách có hai con phố. Chưa kịp nói hết câu, chiếc xe đã dừng trước cổng khu chung cư.

Bùi Thịnh Diệp giơ tay về phía cậu: "Chìa khóa."

Hứa Thanh Hòa: "...Anh làm vậy thật sự giống như một tên cướp định đột nhập vào nhà tôi đó."

Bùi Thịnh Diệp nhìn cậu một cái.

Hứa Thanh Hòa: ...Thôi được rồi, trong nhà cũng chẳng có gì không thể để người khác thấy.

Khi cậu đưa chìa khóa cho Bùi Thịnh Diệp, thì nghe thấy câu hỏi tiếp theo: "Chứng minh thư để đâu?"

Hứa Thanh Hòa: "...Trong tủ phòng—Anh muốn làm gì?"

Bùi Thịnh Diệp nhìn cậu, rồi ném chìa khóa cho người đàn ông đeo kính ngồi ghế phụ.

Người đàn ông nhận chìa khóa, gật đầu với Hứa Thanh Hòa, mở cửa rời đi.

Cửa vừa đóng lại, Bùi Thịnh Diệp nhíu mày, dựa người ra ghế, nhắm mắt lại để thư giãn.

Hứa Thanh Hòa không vui: "Đừng giả chết nữa, anh rốt cuộc muốn làm gì?"

Bùi Thịnh Diệp không mở mắt: "Bây giờ tôi không muốn nói chuyện với cậu."

Hứa Thanh Hòa im lặng: "Anh tưởng tôi thích nói chuyện với anh lắm à? Nếu không phải anh dẫn theo mấy người này—"

"Đem người theo để tìm cậu nhanh hơn thôi," Bùi Thịnh Diệp cắt lời anh, giọng điệu lạnh nhạt, "Đối phó với cậu, tôi một người là đủ."

Hứa Thanh Hòa: "..." Người này quả thực chỉ cần một tay cũng có thể ném mình bay đi... Cậu khẽ xoa bụng, im lặng.

Bùi Thịnh Diệp cũng không để ý đến cậu, tiếp tục nhắm mắt thư giãn.

Không lâu sau, người đàn ông đeo kính cầm chìa khóa quay lại, mang theo một túi tài liệu.

Bùi Thịnh Diệp ngồi thẳng người, nhận lấy bắt đầu lật từng tờ.

Hứa Thanh Hòa thậm chí còn nhìn thấy tấm bằng tốt nghiệp trung học của mình.

Cậu ngây ra một lúc: "Bây giờ bắt cóc cũng chuyên nghiệp vậy à? Còn đòi đủ giấy tờ chứng minh?"

Người đàn ông đeo kính ngẩn ra một lúc, gương mặt anh ta hơi méo mó, có vẻ muốn cười nhưng lại vội vàng kìm lại.

Bùi Thịnh Diệp: "..." Anh thu dọn đồ đạc, nói với tài xế: "Đi thôi."

Một giờ sau.

Hứa Thanh Hòa cầm trong tay hai cuốn sổ đỏ mới tinh, cảm thấy tay mình tê dại.

Đây chính là cái mà Bùi Thịnh Diệp gọi là "thu hồi tài sản chung" sao?

Cậu cúi đầu nhìn bụng mình.

Đây là tài sản chung sao???


***********
Tác giả có lời muốn nói:

Ngày thứ ba dắt bóng chạy:

Bùi Thịnh Diệp: Cuối cùng cũng bắt được em.

Hứa Thanh Hòa: .........

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro