Chương 3: Tâm trí rối bời
---
Sau cuộc gặp gỡ bất ngờ hôm qua, Uyên không thể không nghĩ về Duy. Lời nói của cậu vẫn vang vọng trong tâm trí cô: “Chỉ là tôi muốn làm bạn với cậu thôi.” Câu nói đó cứ như một ngọn lửa nhỏ thổi bùng trong trái tim nhỏ bé của Uyên, vừa ấm áp, vừa dịu dàng, vừa khiến cô cảm thấy khó hiểu. Có phải Duy thực sự muốn làm bạn với cô, hay chỉ là lời nói bông đùa để trêu đùa một cô gái nhút nhát như cô?
Sáng hôm nay, khi đến lớp, Uyên cảm thấy mình như một con thỏ nhỏ, bước đi rón rén, lo sợ bị ai đó phát hiện. Cô ngồi xuống bàn, lòng đầy tâm trạng. Duy chưa đến, nhưng như thường lệ, cô lại cảm thấy bất an khi nghĩ đến cậu ấy. Mặc dù đã cố gắng tập trung vào bài học, những lời của Duy cứ quay vòng trong đầu cô không ngừng, khiến cô không thể nào quên được.
Đúng lúc đó, tiếng cửa lớp mở ra, và Duy bước vào. Cậu ấy đi vào lớp như thể chẳng có gì lạ lẫm, ánh mắt lướt qua mọi người, nhưng khi nhìn thấy Uyên, ánh mắt ấy lại dừng lại một chút. Cô không dám nhìn thẳng vào Duy, chỉ cúi đầu xuống bàn. Nhưng trong lòng, cô lại cảm thấy có một thứ cảm giác khó tả, một cảm giác mà cô chưa bao giờ muốn đối diện.
Duy bước nhanh đến bàn mình, không nói gì, nhưng ánh mắt của cậu lúc ấy lại làm trái tim Uyên đập nhanh hơn. Cô vẫn không thể hiểu được cậu đang nghĩ gì, dù chỉ là một cái nhìn thoáng qua.
Tiết học trôi qua trong im lặng, chỉ có tiếng giảng bài của cô vang lên. Uyên không thể nào chú tâm vào bài học của mình được, vì cô cứ nghĩ mãi về lời nói của Duy. Tại sao cậu ấy lại muốn làm bạn với cô cơ chứ? Có thật sự chỉ là tình bạn, hay cậu ấy đang muốn gì khác? Mọi câu hỏi cứ luẩn quẩn trong đầu Uyên, làm cô cảm thấy như một chiếc lá nhỏ trôi dạt trong dòng nước.
Cuối giờ học, khi mọi người chuẩn bị ra về, Duy bất ngờ quay lại nhìn Uyên .
“Này.” Duy gọi tên Uyên, giọng cậu không lớn, nhưng đủ để cô nghe thấy.
Uyên giật mình, nhưng cố gắng không thể hiện sự lo lắng. Cô ngước lên nhìn, thấy Duy đang đứng gần bàn mình, ánh mắt cậu không hề lạnh lùng như mọi khi, mà có một chút gì đó... nhẹ nhàng.
“Cậu về cùng tôi nhé?” Duy hỏi, không đợi Uyên trả lời, đã lướt qua cô rồi tiến ra cửa lớp.
Uyên chỉ có thể đứng ngây ra, không thể tin vào những gì vừa xảy ra. Cậu ấy... mời cô về cùng ư? Chẳng phải cậu ấy rất ít khi quan tâm đến ai khác sao?
Cảm giác như có một bàn tay vô hình đẩy cô về phía cậu ấy, và dù không muốn thừa nhận, nhưng Uyên lại thấy một niềm vui nhỏ trong lòng cô. Cô nhanh chóng thu dọn sách vở, rồi bước ra khỏi cửa lớp
Khi bước ra ngoài, Duy đã đứng đợi sẵn, nhìn như thể rất bình tĩnh, như không có gì khác biệt với những ngày bình thường. Uyên đi cạnh cậu, cảm giác lòng mình có chút hồi hộp, nhưng cũng không khỏi bối rối. Cả hai đi ra ngoài cổng trường, và một lần nữa, Duy lại là người mở cửa cho cô.
“Đi thôi.” Duy nói, giọng không quá lạnh lùng, nhưng cũng không có gì đặc biệt.
Uyên chỉ gật đầu, đi theo cậu. Cả hai ra ngoài, bước trên con đường vắng lặng, nhưng Uyên không cảm thấy cô đơn chút nào cả. Cậu ấy đang đi bên cạnh, nhưng Uyên lại không dám nói gì. Cô không biết phải nói gì để làm cho không khí giữa hai người không trở nên ngượng ngập như thế này.
Duy dường như nhận ra sự im lặng của Uyên, và bất ngờ lên tiếng.
“Cậu không có gì muốn nói với tôi à?” Cậu hỏi, ánh mắt nhìn thẳng về phía trước.
Uyên giật mình, nhưng vẫn không thể mở miệng trả lời ngay lập tức. Cô nghĩ một lúc, rồi chỉ khẽ lắc đầu.
“Không… có gì.” Cô đáp, nhưng lại cảm thấy lòng mình trống rỗng và vắng vẻ. Duy, dù có vẻ lạnh lùng, nhưng lúc này, lại khiến cô cảm thấy hơi lo lắng. Cậu ấy đang chờ một lời giải thích, nhưng cô không biết phải nói gì.
“Thật à?” Duy dừng lại, quay sang nhìn cô, như thể muốn thăm dò cô.
Uyên chỉ có thể gật đầu, nhưng rồi cô cảm thấy có một cái gì đó trong lòng không thể chịu đựng được nữa. Cô muốn nói hết mọi thứ, muốn kể cho Duy nghe về những cảm xúc mà cô không thể giấu nổi, nhưng lại sợ. Sợ rằng nếu cô nói ra, Duy sẽ cười vào mặt cô, sợ rằng mọi thứ sẽ thay đổi. Những cảm xúc ấy quá phức tạp, cô không thể xử lý nổi.
Duy nhìn Uyên một lúc, rồi chỉ nói một câu ngắn gọn:
“Tôi biết mà.” Cậu ấy cười nhẹ, như thể đã đoán trước được tất cả lời Uyên sẽ nói vậy.
Duy bước đi tiếp, không nói thêm gì. Uyên cảm thấy mình như bị bỏ lại, nhưng đồng thời cũng thấy một chút nhẹ nhõm. Cậu ấy không cười cô, không trêu chọc, chỉ đơn giản là hiểu.
Cả hai tiếp tục đi thêm một đoạn nữa, đến khi Duy chợt dừng lại.
“Tôi có thể hỏi cậu một câu được không?” Cậu hỏi, giọng không còn lạnh lùng như trước, mà có chút gì đó chân thành.
Uyên quay lại nhìn Duy, không biết câu hỏi này sẽ đi đến đâu, nhưng cô gật đầu.
"Uhm"
“Cậu... có thích ai không?” Duy hỏi, ánh mắt cậu đột ngột trở nên nghiêm túc.
Uyên không kịp phản ứng, cảm thấy trái tim mình như ngừng đập. Câu hỏi này đột ngột quá, và cũng quá gần gũi. Cô im lặng nhìn Duy, nhưng không biết phải trả lời thế nào. Câu hỏi ấy không phải là một sự trêu đùa, mà là một sự tìm kiếm thật sự.
Duy đứng chờ câu trả lời, nhưng Uyên không thể nói gì. Cô chỉ có thể cúi đầu, để che giấu cảm xúc của mình.
"Không sao.” Duy nói, rồi tiếp tục bước đi.
Nhưng lần này, bước chân của Duy không còn nhanh như trước nữa, mà có vẻ nhẹ nhàng hơn, như thể đang chờ đợi một điều gì đó.
Duy và Uyên tiếp tục bước đi dưới ánh chiều tà, im lặng nhưng không khó chịu. Cả hai như hai người bạn lâu ngày gặp lại, không cần phải nói gì nhiều. Tuy vậy, trong lòng Uyên, câu hỏi của Duy cứ như một vết cắt nhẹ, lại khiến trái tim cô cảm thấy nặng trĩu.
“Cậu có thích ai không?”
Duy hỏi mà không hề tỏ ra nghiêm túc, nhưng chính câu hỏi đó lại làm Uyên bối rối. Cô lờ mờ nhận ra rằng, trong cái im lặng đó, có sự quan tâm không thể phủ nhận từ Duy. Chắc chắn không chỉ là sự thân thiện bình thường. Có thể, cậu ta chỉ đang tò mò về cảm xúc của cô, nhưng tại sao lại phải hỏi? Tại sao lại quan tâm?
Điều này khiến trái tim Uyên không ngừng loạn nhịp, nhưng cô chẳng biết phải đáp lại thế nào. Cô không muốn nói về tình cảm của mình, dù thực tế, nó đang đè nặng trong lòng cô.
Duy không để ý đến sự im lặng của Uyên, cứ đi tiếp như thể chuyện vừa rồi chỉ là một câu hỏi vu vơ. Cậu chợt quay sang, ánh mắt thoáng chút tinh nghịch.
“Chắc cậu không thích ai đâu nhỉ?” Cậu ấy nói, vẻ mặt có chút mỉm cười, như thể muốn đùa.
Uyên ngạc nhiên, nhưng cố gắng giữ bình tĩnh. Mặc dù trái tim cô đang đập thình thịch, nhưng cô không muốn để Duy thấy sự bối rối của mình. Cô chỉ khẽ lắc đầu, như để phủ nhận điều cậu ấy nói.
“Không phải đâu…” Cô đáp, nhưng âm thanh trong câu trả lời của mình có gì đó rất nhẹ nhàng và ấp úng.
Duy nhìn cô, ánh mắt có vẻ như đang muốn soi xét thêm.
“Vậy sao?” Cậu ta hỏi lại, không tỏ ra quá chắc chắn, nhưng trong đôi mắt đó lại ẩn chứa sự tò mò và chút gì đó lạ thường.
Uyên không biết nói gì thêm. Cô cứ im lặng, chỉ mỉm cười một cách gượng gạo. Mọi thứ đều mơ hồ và khó nói thành lời. Cảm xúc của cô với Duy vẫn còn quá lạ lẫm, giống như một câu chuyện chưa viết xong và còn đang dang dở
Một lúc sau, Duy dừng bước, quay lại nhìn Uyên với một ánh mắt nghiêm túc hơn. Cậu ấy không cười nữa, mà ánh mắt nhìn cô có vẻ như đang chờ đợi một lời nói.
“Cậu thật sự không có ai trong lòng sao?” Cậu lại hỏi, nhưng lần này giọng cậu có chút trầm xuống.
Uyên nhìn cậu, cảm thấy khó chịu trong lòng. Cô muốn nói thật lòng, muốn chia sẻ tất cả cảm xúc của mình, nhưng lại sợ. Cô sợ rằng những cảm xúc đó quá yếu đuối, quá mơ hồ so với một người như Duy.
Lúc ấy, Duy bỗng nhiên nở nụ cười, phá tan bầu không khí căng thẳng. Cậu quay đi và tiếp tục bước.
“Không sao đâu.” Cậu nói, giọng đầy nhẹ nhàng. “Tôi chỉ tò mò chút thôi ấy mà.”
Uyên nhìn theo bóng Duy, không hiểu sao, trái tim cô lại cảm thấy lạ lẫm. Có một cảm giác bối rối mà cô không thể lý giải nó như thế nào. Duy không ép buộc cô phải trả lời, nhưng câu hỏi của cậu lại như một con dao vô hình cứa vào lòng cô khiến cô cảm thấy lạ thường. Cô biết, Duy là người biết rõ những gì mình muốn, nhưng cũng biết khi nào thì nên dừng lại.
Cả hai tiếp tục bước đi, nhưng lần này Uyên cảm thấy dễ chịu hơn, ít nhất là không còn phải giả vờ như không có chuyện gì xảy ra cả. Duy không vội vã, không tỏ ra nóng vội để có được câu trả lời. Duy cũng giống như một cơn gió thoảng qua đời cô, không quá mạnh mẽ, nhưng lại đủ để làm cô cảm nhận được sự tồn tại.
Trái tim Uyên lại bắt đầu đập nhanh hơn khi họ gần đến nhà cô. Cô không muốn kết thúc buổi đi bộ này, không muốn phải trở về với những lo toan của cuộc sống thường ngày. Nhưng cùng lúc, cô lại sợ phải đối diện với tình cảm của mình.
Duy dừng lại trước cửa nhà Uyên, nhìn cô một lúc.
“Về nhà rồi sao?” Cậu hỏi, ánh mắt không còn vẻ tinh nghịch như trước, mà là một chút gì đó nghiêm túc.
Uyên gật đầu, cảm thấy không gian xung quanh bỗng nhiên trở nên ngột ngạt. Cô muốn nói một điều gì đó, nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu.
“Cảm ơn vì đã đi cùng tôi.” Uyên nói, giọng hơi run rẩy. “Cậu… thật sự không cần phải làm vậy.”
Duy mỉm cười, cái cười quen thuộc của cậu, có vẻ như không để ý đến sự bối rối của Uyên.
“Không sao.” Cậu nói, rồi quay đi, nhưng trước khi rời đi, Duy quay lại một lần nữa.
“Nếu cậu cần gì, cứ gọi tôi nhé.” – Duy nói rồi nhanh chóng bước đi.
Uyên đứng đó, nhìn theo bóng dáng Duy cho đến khi cậu khuất hẳn. Cô không hiểu sao, trái tim mình lại loạn nhịp như vậy. Duy luôn khiến cô cảm thấy rối bời, nhưng lại không thể không suy nghĩ về cậu.
Uyên đứng trước cửa nhà, lòng cảm thấy hỗn độn. Câu nói cuối cùng của Duy cứ vang vọng trong đầu cô: “Nếu cậu cần gì, cứ gọi tôi nhé.” Uyên không biết tại sao nhưng những lời đó lại khiến cô cảm thấy có chút gì đó ấm áp, khác biệt hẳn với những gì cô từng cảm nhận về Duy. Cậu ấy không phải là người dễ dàng mở lòng với bất kỳ ai, vậy mà hôm nay, sự quan tâm của cậu dành cho cô lại thật sự khiến trái tim cô dao động.
Cô đứng đó một lúc lâu, chẳng biết phải làm gì. Đôi chân vẫn đứng im, mắt không dám nhìn vào cánh cửa. Lần đầu tiên trong đời, cô cảm thấy như một chiếc lá rơi khỏi cây, bồng bềnh trôi giữa không trung, không biết sẽ đi đâu, về đâu.
Cảm giác lạ lẫm đó khiến Uyên không thể tự mình bước vào nhà ngay. Cô quay đầu lại, nhìn theo bóng dáng Duy khuất dần trong buổi chiều tà. Cậu ấy không quay lại nhìn cô, nhưng cũng không vội vàng rời đi, cứ thế bước chậm chạp. Một sự im lặng khó tả bao phủ xung quanh, chỉ còn lại tiếng gió vờn qua những tán cây.
•
Ngày hôm sau, Uyên cố gắng tập trung vào bài học trong lớp, nhưng mọi thứ vẫn cứ mơ hồ. Lòng cô cứ quay quắt với những câu hỏi không có lời giải đáp, với những câu hỏi chưa thể thoát ra khỏi đầu.
Tại sao Duy lại đối xử với cô như thế?
Chắc chắn, với Duy, mọi thứ chỉ là bình thường, chỉ là một trò chơi để cậu tìm kiếm sự thú vị, như cách cậu đối xử với những người xung quanh. Nhưng tại sao khi đối mặt với cô, Duy lại khác?
Những suy nghĩ ấy cứ vòng vo trong tâm trí Uyên, khiến cô không thể nào tập trung vào bài giảng. Tiếng giáo viên vang vọng, nhưng không thấm vào tai cô. Cô ngước mắt lên nhìn ra cửa sổ, nơi những tia sáng đầu tiên của buổi sáng đang len lỏi qua những tán cây xanh. Mùa xuân đến rồi, và Uyên có thể cảm nhận được sự ấm áp của những tia nắng chiếu rọi vào trái tim mình.
Lớp học hôm nay có vẻ tràn ngập tiếng cười nói. Mọi người vẫn không ngừng bàn tán về bài kiểm tra ngày hôm qua. Uyên nhìn quanh, phát hiện ra mình đang lạc lõng trong thế giới của riêng mình. Cô cố gắng không để tâm đến những lời bàn tán xung quanh, nhưng những hình ảnh của Duy cứ hiện lên trong đầu cô.
Cậu ấy là người nổi bật nhất trong lớp. Ai cũng phải công nhận rằng Duy không chỉ giỏi mà còn rất phong cách. Cậu ấy chẳng bao giờ chạy theo số đông, lại càng không bao giờ quan tâm đến những đánh giá của người khác. Cậu ấy tự tin và ngạo nghễ, nhưng cũng không thiếu những lúc đột ngột trở nên nhẹ nhàng. Điều đó làm Uyên không thể không suy nghĩ về cậu.
Tiếng chuông báo hiệu hết giờ học vang lên, Uyên giật mình quay về thực tại. Cô đứng dậy, nhanh chóng thu dọn sách vở, chuẩn bị rời lớp.
Mới vừa bước ra khỏi lớp, cô đã thấy Duy đứng gần cửa. Cậu ấy tựa người vào tường, mắt lướt qua cô một cái rồi lặng lẽ quay đi, không nói gì.
Uyên dừng lại một chút, định sẽ đi qua cậu ấy nhưng lại không thể bước đi. Tim cô như bị một sợi dây vô hình kéo lại, khiến cô cảm thấy như bị mắc kẹt. Duy vẫn đứng đó, mặc dù không nhìn cô, nhưng hình như lại đang chờ đợi điều gì đó.
Cô hít một hơi thật sâu, rồi quyết định bước tới.
"Duy...” Uyên nói, giọng cô hơi run.
Duy quay lại, ánh mắt không còn vẻ lạnh lùng như mọi khi, mà có một chút gì đó bình thản.
“Ừ, sao?” Cậu ấy hỏi, giọng nói bình tĩnh, không vội vàng.
Uyên cảm thấy những lời mình muốn nói cứ chực trào ra, nhưng cô lại không biết bắt đầu từ đâu. Cô chỉ im lặng một chút, rồi nói tiếp.
“Hôm qua… cảm ơn vì đã đi cùng tôi.” Cô cất lời, cố gắng giữ bình tĩnh.
Duy nhìn cô một lúc, rồi bật cười nhẹ.
“Không có gì đâu, đi một chút thôi mà. Cậu cũng không phải cảm ơn tôi đâu.” Duy nói, giọng cậu vẫn tựa như không có gì thay đổi.
Uyên cảm thấy có chút gì đó ấm áp trong lời nói của Duy, nhưng cô lại không dám tiếp tục. Cô chỉ đứng đó, im lặng. Cảm giác bối rối lại bao phủ cô, làm đôi tay cô trở nên lạnh ngắt.
Duy nhìn cô một lúc lâu, ánh mắt không hề có sự mỉa mai hay đùa cợt, chỉ có sự quan tâm nhẹ nhàng mà Uyên không thể lý giải nổi.
“Cậu không nói gì à?” Cậu lại hỏi, vẻ mặt bỗng chốc trở nên nghiêm túc hơn.
Uyên nhìn vào đôi mắt Duy, cảm thấy những lời mà mình định nói đều bị nghẹn lại trong cổ họng. Cô chỉ có thể lắc đầu nhẹ, không biết phải nói gì thêm.
Duy không ép buộc cô phải trả lời, chỉ lặng lẽ nhìn cô một lần nữa rồi quay đi.
“Tôi về đây. Cậu đi cẩn thận.” Duy nói rồi bước đi, bỏ lại Uyên đứng đó, lòng đầy những cảm xúc hỗn loạn.
Uyên đứng im lặng một lúc, ngơ ngẩn nhìn theo bóng Duy dần khuất xa. Cô không thể nào hiểu nổi cảm giác trong mình lúc này. Duy không phải là người dễ dàng mở lòng với bất kỳ ai, nhưng khi đối mặt với cô, mọi thứ như trở nên khác biệt. Cô muốn giải mã mọi thứ, nhưng lại không thể tìm ra đáp án.
Với một cảm giác mới mẻ, Uyên quay lại và tiếp tục bước về nhà, nhưng lòng cô như bị kéo lùi lại phía sau, nơi bóng hình Duy vẫn còn in đậm trong trí óc cô
Uyên không biết mình phải làm gì khi đã đứng trước cánh cửa nhà. Cô chỉ biết một điều duy nhất là Duy đã để lại một dấu ấn quá sâu đậm trong lòng cô. Những suy nghĩ cứ quay quắt, không ngừng tìm kiếm lời giải cho những câu hỏi mà cô không thể tự trả lời. Duy đã là gì đối với cô? Cậu ấy chỉ là bạn, một người bạn bình thường mà cô luôn ngưỡng mộ từ xa, hay là một cái gì đó lớn lao hơn thế?
“Cậu có thích ai không?” Câu hỏi ấy, dù cậu ta nói như không có gì, nhưng lại cứ văng vẳng trong đầu cô. Cô biết mình không thể quên được câu hỏi đó. Duy không phải kiểu người dễ dàng mở lòng với ai, vậy mà cậu lại chọn hỏi cô câu đó. Tại sao? Tại sao lại là cô?
Uyên hít một hơi thật sâu và quyết định không suy nghĩ nữa. Cô bước vào nhà, không muốn kéo dài sự mơ hồ đó nữa. Cuối cùng, tất cả sẽ ổn thôi. Chắc chắn là như vậy. Duy sẽ không khiến cô phải lo lắng thêm đâu, đúng không?
•
Ngày hôm sau, Uyên cố gắng tập trung vào bài giảng, nhưng mọi thứ vẫn không thể làm cô quên đi những suy nghĩ bực dọc về Duy. Trong lớp học, cô chẳng thể ngừng nhìn qua lại về phía bàn của cậu. Duy vẫn ngồi ở đó, vẻ mặt bình thản, vẫn đôi mắt đó, vẫn nụ cười khẽ mỗi khi có ai đó trò chuyện với cậu. Tại sao, tại sao cậu lại luôn khiến trái tim cô phải loạn nhịp như vậy?
Tiếng giảng bài không còn thấm vào tai cô nữa. Cô chỉ biết ngồi đó, nhìn về phía Duy, cố gắng không để cảm xúc lộ ra ngoài. Chỉ là một câu hỏi thôi mà sao lại khiến cô rối như thế này? Chắc chắn đó chỉ là một câu hỏi vu vơ, chẳng có gì nghiêm trọng. Nhưng tại sao cô lại không thể gạt nó ra khỏi đầu?
Bất giác, Uyên nhận ra mình đã nhìn Duy suốt buổi học mà không biết chán. Cô tự nhủ phải ngừng lại, phải tập trung vào bài vở, nhưng trái tim cô lại có một sức mạnh kỳ lạ. Cô cảm thấy không thể rời mắt khỏi cậu.
Tiếng chuông báo hết giờ vang lên, Uyên giật mình, tỉnh ra khỏi những suy nghĩ mơ màng của mình. Cô đứng dậy, vội vã thu dọn sách vở, nhưng ngay khi quay lưng đi, cô bỗng bắt gặp ánh mắt của Duy. Ánh mắt của cậu lướt qua cô một cách tình cờ, nhưng Uyên lại cảm thấy như đó là một cái nhìn đầy ẩn ý.
Duy không nói gì, chỉ mỉm cười như thường lệ, rồi quay đi. Cậu ấy dường như không quan tâm đến sự bối rối của cô, nhưng cơn sóng trong lòng Uyên lại dâng lên mãnh liệt. Cô không thể hiểu được bản thân mình nữa. Cô muốn lao vào những câu chuyện bình thường như bao người khác, nhưng sao lúc này, một ánh nhìn của Duy lại khiến mọi thứ trở nên phức tạp?
•
Tối hôm đó, Uyên không thể ngủ được. Mọi chuyện cứ quanh quẩn trong đầu, và cô không thể tìm ra cách nào để gạt đi những suy nghĩ về Duy. Cô cầm điện thoại lên, mở một trang web nhưng không thể tập trung vào bất cứ điều gì. Cô tự hỏi, liệu Duy có thực sự thích cô không, hay chỉ là những trò đùa mà cậu hay làm với mọi người?
Cô thở dài, quyết định nhắn một tin nhắn cho Linh, người bạn thân duy nhất mà cô có thể chia sẻ mọi thứ.
“Linh, cậu nghĩ Duy có thích mình không?”
Tin nhắn gửi đi nhanh chóng, Uyên cầm điện thoại trong tay, đợi đợi và đợi, nhưng không thấy hồi âm. Cô cảm thấy nỗi lo lắng đang dâng lên. Có lẽ Linh không thể trả lời ngay lập tức, hoặc có thể, cô cũng không muốn làm phiền.
Nhưng rồi, ngay lúc cô sắp buông điện thoại xuống thì có một tin nhắn đáp lại.
“Uyên, đừng nghĩ quá nhiều. Duy là người không dễ dàng thể hiện tình cảm đâu. Nếu cậu không chắc chắn, thì đừng tự làm khổ mình. Cứ để mọi chuyện diễn ra tự nhiên.”
Uyên nhìn vào màn hình điện thoại, không thể không mỉm cười. Câu trả lời của Linh thật đơn giản, nhưng lại khiến cô cảm thấy nhẹ nhõm hơn một chút. Có thể cô đã suy nghĩ quá nhiều. Duy chỉ là một người bạn, một người bạn mà cô rất quan tâm, và có lẽ cậu ấy cũng chỉ quan tâm đến cô theo cách bình thường như vậy thôi.
Cô nhắn lại một câu cảm ơn rồi để điện thoại xuống, tựa vào thành giường, nhắm mắt. Lòng cô vẫn không thể bình yên hoàn toàn, nhưng ít nhất, cô cũng đã tìm được một chút thanh thản.
•
Sáng hôm sau, Uyên lại tiếp tục đến trường. Cảm giác hôm nay không giống như những hôm khác. Khi cô bước vào lớp, ánh mắt đầu tiên cô tìm thấy là của Duy. Lúc này, không có gì đặc biệt, không có nụ cười hay câu hỏi nào bất ngờ. Duy chỉ ngồi đó, như mọi khi.
Cô bước đến chỗ ngồi của mình, cố gắng không nhìn vào cậu ấy quá lâu. Nhưng không hiểu sao, lúc này, cô lại có cảm giác như mọi thứ đang thay đổi. Có thể, Duy không để ý đến cô nhiều như vậy. Cậu ấy chỉ vô tình làm cô cảm thấy như thế.
Lúc ra về, Duy không nói gì, chỉ đứng dậy và đi ra cửa như những ngày thường. Nhưng hôm nay, Uyên không thể kìm được cảm xúc nữa. Cô đứng dậy, đi theo Duy ra cửa.
“Duy, tôi có thể nói chuyện với cậu một lát không?” Cô hỏi, giọng hơi lạc đi trong không khí ồn ào của lớp học.
Duy quay lại, không ngạc nhiên, nhưng có một chút lạ lẫm. Cậu ấy nhìn cô một lúc rồi gật đầu.
“Chuyện gì vậy?” Cậu hỏi nhẹ nhàng.
Uyên cảm thấy trái tim mình lại đập mạnh. Đây là lúc cô có thể giải đáp tất cả những thắc mắc trong lòng mình.
“Cậu có nghĩ tôi là một người bạn bình thường không?” Cô hỏi, cố gắng giữ bình tĩnh.
Duy nhìn cô một cách nghiêm túc, rồi đáp:
“Cậu là bạn của tôi, đương nhiên rồi.”
Nhưng có phải chỉ có vậy thôi không? Câu trả lời của Duy khiến cô cảm thấy vẫn còn nhiều điều chưa được giải thích rõ ràng. Nhưng ít nhất, cô đã có câu trả lời cho những câu hỏi của mình, dù chưa hoàn toàn thỏa mãn.
Uyên không thể rời khỏi lớp học nhanh như mọi ngày. Cảm giác nghẹt thở khiến cô không thể làm gì ngoài việc nhìn Duy, người đang đứng ở phía cuối lớp. Những cơn sóng trong lòng cô không ngừng dâng lên mỗi lần Duy bước qua, mỗi lần cậu ấy chạm vào cô một cách vô tình.
Hôm qua, sau khi cuộc trò chuyện ngắn ngủi với Linh kết thúc, Uyên cảm thấy trái tim mình như đang được tháo gỡ một phần gánh nặng. Nhưng hôm nay, khi đối diện với Duy, tất cả cảm xúc ấy lại ùa về. Cô không biết mình đang cảm thấy gì nữa. Có thể là một chút chán nản, một chút vui vẻ, nhưng cũng có thể là sự lo lắng.
Linh không phải người dễ dàng phân tích cảm xúc của người khác, nhưng những lời cô ấy nói, dù đơn giản, lại khiến Uyên phải suy nghĩ rất nhiều. "Đừng nghĩ quá nhiều." Đúng vậy, nhưng làm sao có thể không nghĩ? Khi mọi thứ xoay quanh Duy, khi ánh mắt cậu ấy cứ vô tình tìm về phía cô. Cô không thể phủ nhận rằng, trong những khoảnh khắc ấy, mọi thứ đều có một ý nghĩa rất riêng.
Duy lúc này đang đứng trên bục giảng, không phải vì cậu ấy được giao nhiệm vụ gì mà chỉ đơn giản là cậu ấy thích đứng đó, thích quan sát mọi thứ từ một góc nhìn khác biệt. Và cậu ấy đang làm điều đó với một thái độ bình thản, như thể mọi thứ xung quanh cậu không thực sự quan trọng.
Uyên cảm thấy mình như bị cuốn vào sự bình lặng đó, dù mọi thứ trong lòng cô đang dậy sóng. Duy quả thực có một sức hút đặc biệt. Cậu ấy không cần phải làm gì nhiều, chỉ một ánh mắt, một nụ cười, cũng đủ khiến cô ngẩn ngơ.
Tiếng chuông báo hết giờ học vang lên, cắt đứt dòng suy nghĩ của Uyên. Cô đứng dậy, cảm giác bồn chồn lạ thường, nhưng lại cố gắng bình tĩnh để không khiến mọi người xung quanh chú ý. Cô thu dọn sách vở, rồi vội vã bước ra ngoài.
Duy đang đứng gần cửa lớp, tay nhét vào túi quần, dáng vẻ thoải mái nhưng cũng không thiếu phần lạnh lùng. Cậu ấy không nhìn Uyên, mà dường như có một thứ gì đó đang vướng lại trong ánh mắt của cậu. Uyên không thể hiểu được.
Cô cố gắng không để bản thân phải bối rối, bước nhanh ra ngoài, nhưng rồi, lại một lần nữa, cô quay lại. Duy vẫn đứng đó, ngay giữa cửa lớp, như thể đợi cô.
Cô không thể ngừng cảm giác lạ lùng trong lòng. Đã bao giờ, một người chỉ cần đứng đó thôi cũng khiến mọi thứ trở nên quan trọng và khó đoán đến vậy chưa? Uyên đã từng nghĩ rằng, cô có thể sống mà không cần phải quan tâm đến Duy, nhưng thực tế là, mọi thứ đã thay đổi từ khi cậu ấy bước vào cuộc sống của cô.
Cô không biết phải làm gì, không biết phải nói gì. Và cuối cùng, cô chỉ có thể bước đi thật nhanh, để lại Duy đứng đó, vẫn là một dấu chấm lạ trong cuộc đời cô.
•
Buổi tối, Uyên lại lôi điện thoại ra, mở những trang mạng xã hội, nhưng tâm trí cô không thể nào tĩnh lại. Những câu chuyện trên mạng chẳng thể khiến cô nguôi ngoai, không thể làm cô quên đi ánh mắt của Duy, những cử chỉ của cậu, những lần vô tình gặp gỡ. Uyên cảm thấy mình thật nhỏ bé trong thế giới của Duy, chẳng khác nào một chiếc lá mỏng manh không thể nào với tới ánh sáng mặt trời rực rỡ.
Linh nhắn cho cô một tin vào lúc đó.
“Cậu ổn chứ? Đừng để những suy nghĩ đó làm khổ mình. Mọi thứ sẽ ổn thôi. Cậu chỉ cần tự tin hơn và đừng ngại khi đối diện với Duy.”
Uyên nhìn tin nhắn, nhưng không trả lời ngay lập tức. Linh luôn là người bạn giúp cô vững vàng trong những lúc khó khăn. Nhưng bây giờ, cô lại chẳng biết phải trả lời như thế nào. Cảm xúc của cô lạ lắm. Có thể cô không thể đơn giản hóa mọi chuyện như Linh đã nói, nhưng cũng có thể, những gì Linh nói là đúng.
Uyên quay lại trang cá nhân của mình, nhìn những bức ảnh chụp với bạn bè, với gia đình, nhưng lòng cô không cảm thấy thoải mái. Những bức ảnh ấy không thể thay thế được cảm xúc mà Duy mang lại cho cô. Duy không phải là ai trong đời cô, nhưng lại khiến mọi thứ trở nên quá phức tạp. Có lẽ chính sự phức tạp ấy mới là điều khiến cô không thể thoải mái khi nghĩ về cậu.
Ngày hôm sau, Uyên quyết định không đi học một mình. Cô mời Linh đi cùng. Cô cần một chút sự an ủi, một chút yên bình từ người bạn thân thiết của mình. Linh vui vẻ nhận lời và họ cùng nhau đi bộ đến trường.
Những câu chuyện vui vẻ trên đường đi khiến Uyên tạm quên đi những lo lắng về Duy. Nhưng ngay khi bước vào lớp, những cảm giác đó lại quay trở lại. Duy đang đứng ở bàn của mình, với một vẻ mặt lạnh lùng, nhưng ánh mắt ấy lại không hề lạnh lùng chút nào. Uyên có thể cảm nhận được sự quan tâm trong đôi mắt đó, dù Duy không hề nói ra.
Cảm giác ấy thật khó diễn tả. Mọi thứ cứ như thể đang dần rõ ràng hơn, nhưng lại chẳng có gì được giải thích.
Linh đi cùng Uyên đến bàn của cô, và chỉ nhẹ nhàng gật đầu với Duy. Cậu ấy không nói gì, chỉ đưa mắt qua Linh rồi tiếp tục chú tâm vào bài vở. Uyên cảm thấy những căng thẳng trong lòng bớt đi một chút, nhưng vẫn có một phần trong cô không thể nào bình tĩnh được.
Từ hôm đó, cô cố gắng không nghĩ về Duy nhiều nữa. Nhưng mỗi lần đối diện, mọi thứ lại như quay lại từ đầu. Cô không biết chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo, nhưng có lẽ, chỉ có thời gian mới có thể trả lời cho những câu hỏi của cô.
---
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro