Chapter 5

Mấy ngày nay Malfoy có gì đó rất không ổn. Đây là kết luận của Harry sau khi cậu cố gắng nắm tay anh nhưng lại bị hất ra không biết bao nhiêu lần.

Khi anh một lần nữa rút tay ra khỏi những đầu ngón tay của Harry, Harry không thể chịu nổi nữa, "Mày rút ra làm gì hả Malfoy?" Cậu hung dữ nhìn Draco, trầm giọng hỏi.

Lúc này chàng trai tóc bạch kim mới quay lại, đưa tay ra với gương mặt ủ rũ. Harry nhìn anh đầy vẻ nghi ngờ, lấy đầy một đống dược liệu trên tay rồi đóng cửa tủ lại. Draco lập tức rụt tay lại, mặt nặng mày nhẹ quay về chỗ ngồi.

"Này, Malfoy. Đêm dạ vũ đó tao uống say, tao đã làm gì rồi hả?" Harry cảm thấy mình cũng không giữ được chuyện này trong lòng mãi, nên mới quyết tâm hỏi cho ra lẽ. Khi cậu tỉnh dậy ở ký túc xá vào sáng hôm sau, Ron nói rằng cậu được người khác đưa về khi mọi người đã ngủ hết. Harry vắt óc suy nghĩ một hồi lâu, nhưng trí nhớ của cậu vẫn trống rỗng.

Kết quả là, khi nhìn thấy sắc mặt của Draco bỗng trở nên mất tự nhiên, Harry hoảng sợ nói: "Này này này chẳng lẽ là, Malfoy..."

Draco gượng gạo đáp lại: "Im miệng đi, Potter. Đừng hỏi gì hết."

Harry há miệng, mãi mới nặn ra được một câu: "Tao sẽ chịu trách nhiệm..."

"Potter, mày dùng cả ngày cả đêm để suy nghĩ cái quái gì trong đầu thế!" Draco tức giận lấy tay chặn miệng Harry, "Giữa chúng ta không có chuyện gì hết. Nếu mày thật sự muốn tao nói, chẳng qua là mày nôn lên người tao, làm hỏng bộ lễ phục của tao thôi." Anh trầm giọng nói.

Draco thề rằng câu cuối cùng anh không hề nói dối. Đêm đó, sau khi anh bị ma xui quỷ khiến mà hôn Harry, mặc dù bị bản năng thôi thúc phải làm gì đó, nhưng cuối cùng lý trí vẫn chiến thắng tất cả. Anh đỡ Harry sang một bên để rót một chén trà giải rượu, lúc quay lại định cho cậu uống thì lập tức bị nôn lên người mà không kịp phòng bị.

Thật lòng khi ấy Draco rất muốn dùng mười lời nguyền ếm lên Harry để cậu bay về ký túc xá Gryffindor. Nhưng cuối cùng anh vẫn làm phép tẩy rửa cho cả hai, rồi hùng hổ vác cậu về tháp Gryffindor, ném cậu vào phòng ngủ — dù sao cũng chỉ tốn thêm hai bước.

Nhưng điều đáng hận là con sư tử Gryffindor đần độn này lại không nhớ gì hết! Đó là kết luận của Draco vào ngày hôm sau, khi Harry đến nắm tay anh như chưa có chuyện gì. Cuối cùng cùng chỉ có mình anh tự dằn vặt vì những gì xảy ra đêm đó, mỗi lần nhắm mắt là lại thấy được nụ cười ngốc nghếch và đôi môi mềm như thạch của Harry...

Chết tiệt! Draco nghĩ hẳn là đầu óc mình có vấn đề mất rồi, tại sao anh lại cảm thấy hôm đó Harry trông rất đẹp. Anh lén nhìn Harry đang chán chường ngồi mài rễ thủy tiên, hắng giọng một cái.

"Malfoy, quả nhiên là chúng ta—" Harry nhìn anh, cảm thấy chắc chắn đã xảy ra chuyện gì đó mà cậu không hề biết.

"Potter, mày thử nói thêm một câu nữa xem." Draco cảm thấy chỉ cần nghe Harru nói thêm một chữ nữa thôi là anh sẽ không nhịn được. May là Harry ngậm miệng lại thật.

*

"Cưng ơi, nói cho ta biết trò nhìn thấy gì nào." Giáo sư Trelawney nhìn Harry bằng cặp mắt to tướng, hỏi bằng giọng mờ mịt huyền bí.

Harry lần mò tìm bàn tay của Draco dưới tấm khăn trải bàn của chiếc bàn tròn, đối phương có vẻ chần chừ, mãi mới đưa tay ra. Harry trợn tròn mắt nhìn quả cầu thủy tinh chẳng có chút biến hóa nào trước mắt, lại bắt đầu tự bịa ra chuyện để nói. Nhưng giáo sư Trelawney trông có vẻ rất hài lòng, đơn giản vì Harry nói rằng cậu sẽ trải qua điều gì đó rất khủng khiếp trong vài ngày tới.

Sau khi ngồi xuống, Harry tự giác buông Draco ra,"Malfoy, mày không muốn nói cho tao cũng được thôi." Harry hạ giọng nói, "Nhưng mày phải hiểu rằng, tao với mày có mối quan hệ này là vì tao bị mất khả năng cảm nhận màu sắc, tao sẽ không nghĩ gì nhiều, mày cũng không cần lo lắng."

Nam sinh ngồi cạnh chỉ khẽ nhếch khóe môi, lộ ra một nụ cười mỉa mai, "Potter, mày cho rằng tao còn muốn nghĩ xa tới mức nào nữa?"

"Hả? Ờm..." Bị hỏi ngược lại, Harry không biết phải làm sao, "Không phải mày khó chịu vì tao nắm tay mày à?" Cậu nhìn Draco với vẻ khẩn thiết, "Tao nói thật đó Malfoy, mày cắt cho tao một miếng thịt đi, tao tin rằng bà Pomfrey có thuốc giảm đau mà..."

Đáp lại cậu là một cái vỗ nhẹ lên mái tóc rối như ổ gà, "Tao nói thật nhé, Potter. Nếu mày có thể tìm hiểu về trái trứng vàng bằng cái sự tò mò mà mày dành cho những chuyện đã xảy ra vào đêm Dạ vũ, thì có khi mày đã tìm ra được manh mối gì đó rồi."

Nghe vậy, Harry thấy có hơi thất vọng, đúng là bài thi đầu tiên đã kết thúc được một tháng, nhưng có vẻ như như cậu lại không hề dành sự chú ý cho quả trứng vàng kia. Thực ra là cậu không thể chịu đựng nổi âm thanh của trái trứng đó, chỉ cần nghe nó kêu hét trong một phút thôi là đủ biến cậu thành người thiểu năng trí tuệ.

Nhưng Harry Potter sẽ không bao giờ tỏ ra yếu thế trước Malfoy. Harry ưỡn thẳng lưng, lạnh lùng hừ một tiếng với Draco. "Mày thì thông minh nhất rồi, hay là mày nghĩ giúp tao xem?"

"Malfoy cao quý sẽ không giúp đỡ Potter thúi..."

"Vậy tao sẽ báo cáo chuyện mấy ngày nay mày lẻn vào Khu vực Hạn chế."

"... Đệt, Potter."

Harry cười lớn, né tránh cú đấm của Draco, rồi lại nghĩ về những lời Cedric đã nói vài ngày trước. Anh chàng đẹp trai đó nói rằng một ngày nào đó, cậu hãy mang quả trứng vàng này đến phòng tắm của Huynh trưởng, vừa tắm vừa suy nghĩ về điều bí mật của nó — nói thật nhé, tại sao anh ấy lại không nói thẳng cho mình biết nhỉ? Không phải mình đã nói thẳng với anh ấy rằng bài thi đầu tiên là rồng rồi hay sao? Harry khổ sở vò đầu bứt tóc.

Nhưng chẳng bao lâu sau, lại có thêm một điều đè nặng lên trái tim Harry. Khi đi tới lớp Chăm sóc Sinh vật Huyền bí, cậu phát hiện ra giáo sư dạy môn này đã bị đổi thành người khác, và khi cậu hỏi giáo sư Grubbly-Plank thì bà lại không muốn nói gì thêm. Cho đến khi Draco vừa cười châm chọc vừa lôi ra bài viết của Rita Skeeter cho cậu đọc, cậu mới biết rằng mụ đàn bà tung tin đồn nhảm bất kể đêm ngày kia lại đang bịa chuyện.

"Ý mày là sao? 'Chúng tôi cũng rất ghét lão Hagrid'?" Harry nghiến răng ken két.

Draco bình tĩnh nhìn Harry, giờ đây anh cảm thấy mình đã bình thường trở lại, cái cảm giác kỳ lạ mà trước đó anh dành cho Harry Potter chắc chắn là rượu gây ra. "Tao nghĩ đã đến lúc kết thúc sự nghiệp giảng dạy của lão đần này rồi." Anh thấy mình nói vậy, và Harry trước mặt trông như muốn nổ tung.

"Mày—"

Giọng nói của giáo sư Grubbly-Plank đã cắt đứt cuộc đối đầu của họ. Mà sau khi giờ học kết thúc, dường như mọi người cũng không tỏ thái độ rõ ràng đối với việc này, nhưng có rất nhiều người hy vọng giáo sư Grubbly-Plank sẽ tiếp tục dạy học.

Harry rất tức giận vì chuyện này, cả đám đến gặp lão Hagrid nhưng lại bị từ chối.

Mặt khác, tại quán rượu ở làng Hogsmeade, Harry lại nhận được ý tốt của ông Ludo Bagman, rằng ông sẽ giúp cậu giải mã bí mật của trái trứng vàng, nhưng Harry đã lịch sự từ chối. Dường như Rita Skeeter vẫn còn đang muốn viết những bài báo không tốt về cậu, lúc này không chỉ Harry, mà ngay cả Hermione cũng vô cùng tức giận.

Tối đó cả đám đến căn chòi tìm bác Hagrid, cụ Dumbledore cũng đang ở đó. Bác Hagrid vốn dĩ đang rất suy sụp, nhưng cũng đã phấn chấn hơn dưới sự cố gắng của họ. Khi họ rời đi, lão vỗ vai Harry, nói: "Đúng là cậu bé ngoan của ta... Cho bọn chúng thấy đi, Harry, hãy cho chúng thấy. Hãy đánh bại chúng đi."

Tối đó Harry đã hạ quyết tâm. Cậu không thể tiếp tục bỏ mặc trái trứng vàng nữa, dù có ra sao, cậu cũng phải thử gợi ý của Cedric.

*

Đến nửa đêm, Harry vội vã lấy khăn tắm, mang theo tấm Bản đồ Đạo tặc và Áo khoác Tàng hình, ôm trái trứng vàng rời khỏi ký túc xá. Cậu vội vàng đi dọc hành lang tối tăm, gắng sức nhìn tấm bản đồ trong tay — cậu chắc chắn rằng những vị trí quan trọng giờ đang không một bóng người. Nhưng rồi cậu lại va phải một người ở một góc mà đáng ra cậu không thể không để ý cho được.

Chiếc Áo khoác Tàng hình trượt xuống khỏi một bên người, Harry vội vàng ôm chặt quả trứng vàng trong tay để nó không rơi xuống đất, rồi mới ngẩng đầu nhìn người vừa đi tới. Dưới ánh trăng, cậu thở phào nhẹ nhõm, cả hai người cùng gọi tên nhau.

"Malfoy."

"Potter."

Harry liếc anh, "Hôm nay mày cũng đến Khu vực Hạn chế để nghiên cứu về mấy chú rồng đáng yêu của mày hả?"

Draco lo lắng nhìn quanh, "Tao đang muốn đến thư viện." Anh thấp giọng nói, rồi sắc mặt đột nhiên thay đổi. Anh nghe thấy tiếng bước chân quen thuộc và hơi thở hổn hển của lão Filch, anh không bận tâm đến bất kỳ sự phản đối nào từ phía Harry, lập tức kéo tấm Áo khoác Tàng hình trùm lên cả hai.

Chờ khi lão Filch và con mèo của lão đã đi xa, Harry lạnh lùng nhìn Draco, cậu không thể quên được thái độ của anh với bác Hagrid mấy ngày hôm nay. "Tao phải đi tìm hiểu về bí mật của trái trứng vàng," Cậu nói một cách cứng ngắc, "Nếu mày không muốn bị phát hiện thì hãy mau đi đi, nếu không thì theo tao đến phòng tắm dành cho Huynh trưởng."

Sau khi đến trước cửa phòng tắm, Harry nhẹ nhàng đọc mật khẩu: "Dứa tươi."

Chà, làm Huynh trưởng đúng là không tệ, Harry nghĩ vậy khi cậu nhìn cái bể bơi lớn bằng cái hồ với hàng trăm vòi phun nước trên đó. Cậu thuần thục cởi bộ đồ ngủ ra và chui xuống nước, nước ấm vừa phải. Harry thoải mái nheo mắt lại, rồi nghịch mấy cái vòi nước.

Draco khoanh tay đứng một bên, cảm giác khóe mắt hơi giật giật. Tại sao Potter lại có thể không chú ý đến hình tượng như vậy! Anh nhìn chàng trai cách đó mấy mét đang ngụp lặn trong bể bơi, thỉnh thoảng lại vặn mở một cái vòi nước, khiến cho bong bóng xà phòng bay đầy trời, đột nhiên thấy hối hận vì đã theo Potter đến phòng tắm cho Huynh trưởng — không phải chỉ để nhìn Potter tắm thôi sao?!

Harry rẽ nước bơi đến bên mép bể bơi, ở đó có một hàng gạch nhô ra ngoài. Harry ngồi lên đó, nước dâng lên vừa đúng ngang ngực. Cậu cầm lấy trái trứng vàng cạnh bể bơi, lại nhìn sang Draco đang chìm trong suy tư gần đó, bỗng nảy ra ý xấu. Cậu đột ngột mở trái trứng vàng ra, tiếng hét the thé khiến cho Draco hoảng sợ giật mình, cứ thế rơi thẳng xuống bể nước.

Phải khó khăn lắm Draco mới có thể đứng vững trong nước và bong bóng, anh vuốt ngược mái tóc ướt sũng của mình lên, hung dữ nhìn Harry, như thể đang muốn bóp chết cậu ngay lập tức, "Đồ Potter ngu ngốc!"

Harry bật cười mấy tiếng rồi mới đóng quả trứng vàng lại. Cậu không để tâm đến những lời chửi mắng của Draco, mà chỉ nhìn xuống trái trứng vàng, trầm ngâm suy nghĩ. Cậu cũng đã đến đây tắm vào lúc đêm khuya, nhưng trái trứng vẫn chỉ biết la hét chói tai.

Draco bơi tới ngồi bên cạnh Harry, cả người anh ướt sũng từ trên xuống dưới, áo chùng ướt nhẹp dán chặt lên người. Anh nhìn cậu trai bên cạnh mình, ánh đèn phía trên cùng mặt nước phía dưới khiến cho làn da của Harry bỗng nhiên trắng nõn, mọi thứ dưới nước đều bị gợn sóng biến thành hư ảo. Harry tức giận dùng ngón tay chọc vào trái trứng, đang định ném quả trứng trở lại thành bể thì cả hai bỗng giật mình trước âm thanh đột ngột vang lên.

"Nếu tôi là cậu, tôi sẽ cho nó xuống nước thử xem sao."

Harry lập tức thấy Myrtle đang nhìn mình từ sau một buồng vệ sinh, cậu vừa ngại ngùng vừa khó chịu, vội vàng ôm một đống bọt to tướng che trước ngực, "Tôi đang không mặc gì cả...!"

Myrtle chống cằm, "Tôi đã quay đầu đi ngay từ lúc bồ bắt đầu cởi đồ rồi." Rồi cô nàng lại tỏ ra buồn rầu vì đã lâu rồi Harry không tới gặp cô.

Harry nhanh chóng cắt ngang những lời tràng giang đại hải của cô nàng, "Khoan đã, Myrtle. Chị vừa mới nói là... cho nó xuống nước ấy à?"

"Ừa, đúng rồi." Myrle vừa nói vừa bay lơ lửng, vừa bắt chước tư thế của nàng tiên cá trên ô cửa kính, "Anh chàng đó cũng làm vậy, Cedric Diggory ấy." Cô nàng sát lại gần Harry, "Nhanh lên đi nào."

Draco theo bản năng lùi ra xa một chút, nhưng Myrtle cũng không nhìn thấy vẻ chán ghét trong mắt anh. Harry dìm quả trứng xuống dưới nước rồi mở ra, quả trứng không còn la hét nữa, mà nó phát ra một tiếng hát líu lo. Harry liếc nhìn Myrtle, rồi vùi đầu xuống nước.

"Tìm chúng tôi ở nơi nghe được tiếng chúng tôi, chúng tôi không thể hát lên trên mặt đất... Bạn chỉ có thời gian một tiếng đồng hồ..."

Harry nghe đi nghe lại bài hát tuyệt vời đó mấy lần rồi mới ngóc đầu lên khỏi mặt nước. Cậu ho khan vài tiếng, phun hết nước ra khỏi miệng, sau đó vén mấy sợi tóc ướt dính trên trán.

Cậu đối mặt với ánh nhìn của Draco mà không chút phòng bị, anh lạnh lùng nhìn cậu, mái tóc ướt rủ trên hàng mi dài. "Vậy Potter, mày muốn sao đây? Tao muốn nhanh lên để còn về phòng ngủ." Draco không nhịn được mà nhìn xuống quả trứng vàng còn đang ca hát.

Harry ngẩng đầu nhìn Myrtle, "Dưới nước... ngoài mấy con mực ống khổng lồ thì còn gì nữa không?" Cậu nhìn lên ô cửa kính hình tiên cá, "Này, Myrtle, dưới đó không có tiên cá chứ?"

"Ồ, giỏi lắm." Myrtle khoái trá nói, "Cậu thông minh hơn Cedric nhiều. Ngày hôm đó cậu ta đã phải suy nghĩ rất lâu, đến mức tất cả bong bóng đều tan đi hết."

Nói xong, cô nàng cười khúc khích và ngồi xuống bên mép nước — Harry không biết cô nàng có thật sự ngồi hay không, nhưng con ma thật sự đang đến gần cậu. Bị một con ma chạm vào thì không hay ho cho lắm, và Harry không muốn trải qua cảm giác như bị dội nước đá vào người. Cậu vô thức nhích ra xa, Myrtle thấy vậy lại càng vui vẻ hơn, đột nhiên tiến lên trước để áp sát cậu.

Toàn thân Harry run lên, cơ thể mất thăng bằng. Cậu vội vàng lấy tay chống đỡ, rồi tức giận nói với Myrtle, "Này, tôi không muốn đùa nữa đâu. Nếu không còn chuyện gì nữa thì tôi phải đi đây."

Trông Myrtle có vẻ vô cùng mất mát, chỉ khi Harry đã hứa sẽ quay lại gặp cô nàng thì cô mới lưu luyến chui xuống đường ống nước.

"Vậy Potter." Dường như mấy chữ này khó khăn lắm mới có thể đi ra khỏi miệng Draco, "Mày có thể bỏ tay ra được chưa."

Harry từ từ quay lại nhìn Draco, trên khuôn mặt tái nhợt của anh hiện rõ một tia đỏ ửng không thể lẫn đi đâu được. Lúc này Harry mới nhận ra rằng tay mình không hề chống trên mặt đất. Cậu hốt hoảng rút tay ra khỏi hai chân Draco, lúng túng nói, "Ờm... Malfoy..."

Draco thật sự tức giận đến nỗi muốn chửi thành tiếng, sao Harry Potter lại có thể không chút xấu hổ nào mà dùng tay—! Anh lấy tay che mắt, "Có phải là đầu óc mày có vấn đề thật không hả Potter."

Harry nhìn Draco mặt mũi đỏ bừng mà không biết phải làm sao, cảm thấy mặt mình cũng bắt đầu nóng lên. Ánh mặt cậu từ từ dời xuống dưới, từ quai hàm góc cạnh đến xương quai xanh thanh tú của Draco, áo choàng bó sát cơ thể, rồi đến một mảnh mơ hồ dưới mặt nước.

"Potter mày đang nhìn đâu đó." Draco bị nhìn đến mức nổi hết cả da gà da vịt, gượng gạo vuốt thẳng bộ quần áo ướt sũng của mình, "Đúng là còn hơn cả buổi Dạ vũ đêm đó—" anh nói đến đây thì đột nhiên dừng lời.

Harry sợ hãi ngước nhìn Draco, nói lắp bắp, "Không thể nào, hôm đó tao cũng—" cậu cảm thấy lưỡi mình xoắn tít lại, không cho phép cậu nói tiếp, "... cũng làm như vậy hả?" Nói xong, cậu cúi nhìn bàn tay mình, mặt đỏ bừng.

"Ờm, Malfoy, tao cảm thấy tao cần phải có trách nhiệm với mày." Yết hầu Harry lăn lên trượt xuống.

Draco tức giận vỗ mạnh xuống mặt nước, "Ý tao không phải vậy!" Anh thật sự cảm thấy não của Potter đã bị quỷ khổng lồ đạp cho bẹp dí hết cả, "Mày không làm vậy, nhưng tính chất thì cũng thế, đều tính là quấy rối." Anh thản nhiên không hề nhắc đến những lần mình ăn đậu hủ của người ta.

"What?!" Harry căng thẳng nhìn anh, nhỏ giọng hỏi: "Vậy tao đã làm gì...?"

Nhìn thẳng vào cặp mắt xanh đang chớp chớp, Draco cảm thấy trong lòng mình lại dâng lên những ý nghĩ kỳ lạ. Anh siết chặt hai bàn tay, hỏi với vẻ căng thẳng không kém: "Mày thật sự muốn biết à, Potter?"

Thấy cậu nhẹ nhàng gật đầu, Draco dứt khoát cởi bỏ tất cả lớp ngụy trang. Anh siết chặt bàn tay đang đặt dưới nước của Harry, tay còn lại đặt sau gáy Harry, kéo cậu lại gần, rồi vội vàng hôn lên.

Harry trợn tròn hai mắt, muốn mở miệng kêu dừng lại, nhưng lại bị hôn đến nỗi không kịp trở tay. Draco không hề có ý định để tâm đến cậu, cứ thế gắng sức cướp hết không khí trong miệng cậu. Chẳng bao lâu sau, Harry cảm thấy mình sắp chết ngạt, và Draco buông cậu ra chỉ một giây sau đó.

Trông Draco cũng có vẻ hụt hơi, anh quệt môi, nhìn thẳng vào mắt Harry, "Giờ thì mày biết rồi đó, Potter." Anh nói với cảm xúc lẫn lộn, "Hôm đó mày chỉ làm vậy thôi."

Chàng trai tóc đen chỉ phát ra được một vài âm tiết đơn giản, thậm chí còn không thể nói ra một câu hoàn chỉnh. Qua vài phút cậu mới ủ rũ quay đi chỗ khác, ôm chặt trái trứng vàng, nói với vẻ oan ức, "Được rồi. Tao rất xin lỗi, Malfoy."

... Phản ứng này hoàn toàn không giống trong tưởng tượng. Draco còn tưởng rằng cậu sẽ chỉ thẳng vào mũi anh và mắng rằng anh mới chính là kẻ quấy rối. Anh ho kham một tiếng rồi trèo lên khỏi bể nước trước. Chiếc áo sũng nước đè nặng lên người, anh phải tốn rất nhiều công sức mới leo lên được.

Anh liếc nhìn Harry-nghi ngờ cuộc đời-Potter vẫn còn đang ngơ ngác, cầm chiếc khăn tắm do Harry chuẩn bị sẵn rồi tùy ý lau mặt, ếm bùa khô ráo lên áo choàng của mình, sau đó mới nói với cậu: "Potter, việc mày nghi ngờ cuộc đời thì để sau đi, lúc đó tao cũng đã nghi ngờ bản thân tao rất lâu."

Harry mới tỉnh khỏi giấc mộng, không biết miệng đang lẩm bẩm cái gì, rồi mới từ từ đứng dậy bước lên bờ. Draco suýt chút nữa lại bị dọa thêm một lần, anh vội vàng ném chiếc khăm tắm trên tay vào lòng Harry, "Mặc quần áo vào nhanh lên, tao còn phải về nữa." Anh quay lưng về phía Harry.

Phía sau vang lên vài tiếng sột soạt, làm cho Draco thấy ngứa ngáy trong lòng. Harry nhanh nhẹn mặc quần áo chỉnh tề, cầm quả trứng vàng và những thứ khác lên, rồi chùm Áo khoác Tàng hình lên cả hai.

Trên đường trở về không ai mở miệng nói câu nào. Harry cố gắng hết sức để không tiếp xúc da thịt với Draco, và rõ ràng là anh cũng muốn vậy. Harry không lôi tấm Bản đồ Đạo tặc ra, vì cậu không muốn cho Malfoy biết thêm bất kỳ bí mật nào của cậu nữa.

Sau khi đã tới cửa hầm Slytherin, Draco chui ra khỏi tấm Áo khoác Tàng hình. Anh lau lại mái tóc còn ướt, "Ngủ ngon, Đầu Sẹo." Rồi anh đọc mật khẩu, nhanh chóng mất hút trong căn hầm.

Harry đứng sững trong hành lang đón từng cơn gió lạnh, vô thức đưa tay chạm lên môi. Mình đã hôn Draco Malfoy—! Cậu cố giữ để đầu mình không đập vào cây cột đá bên cạnh, chỉnh lại Áo khoác Tàng hình rồi phóng về tháp như đang chạy trốn.

Ngay khi cậu chuẩn bị bước vào phòng sinh hoạt chung nhà Gryffindor, có một điều kỳ lạ khiến cậu chú ý. Cậu thấy văn phòng của thầy Snape trên tấm Bản đồ Đạo tặc, và Barty Crouch đang ở trong đó. Việc ông Crouch đến văn phòng của thầy Snape vào đêm khuya, khi được cho là đang ốm nặng và không đến làm việc chắc chắn là chuyện không bình thường.

Khi Harry giẫm trúng bậc cầu thang có bẫy, cậu thề rằng nếu có thể quay lại vài phút trước, cho dù có mấy ông Crouch ở trong văn phòng của thầy Snape thì cậu vẫn sẽ ngoan ngoãn về đi ngủ. Cậu tuyệt vọng nhìn trái trứng vàng tuột khỏi tay, lăn trên cầu thang tạo ra từng tiếng động lớn, cậu bực mình chỉ muốn bứt trụi hết tóc mình xuống.

Lão Filch, người chạy đến khi nghe thấy tiếng động, đã rất ngạc nhiên khi nhìn thấy quả trứng vàng, lão ngốc nghếch còn tưởng rằng Peeves đã đánh cắp manh mối của Giải đấu Tam Pháp thuật. Harry sợ hãi nhìn lão đi về phía mình, nhưng lại không cách nào thoát được khỏi bậc cầu thang đáng ghét kia. Ngay khi cậu sẵn sàng chấp nhận tất cả thì lão Filch lại dừng bước.

"Chuyện gì đã xảy ra?"

Lão Filch nói nhỏ với thầy Snape đứng gần đó: "Peeves đánh cắp quả trứng vàng, còn ném nó xuống cầu thang."

"Peeves?" Thầy Snape cũng bước tới, nhưng Harry vẫn bị kẹt ở bậc thang cách họ mấy thước. Thầy Snape tức giận nói rằng có người đột nhập vào văn phòng của mình, một con ma không thể nào làm chuyện này được, chắc chắn là do người khác làm.

Ngay trước khi cả hai rút ra kết luận chung, thầy Moody khập khiễng xuất hiện trước mắt hai người — thật ra là ba người, "Tổ chức tiệc ngủ à? Hả?" Thầy lớn tiếng hỏi.

Con mắt phép của thầy liếc quanh, rồi dừng lại chính xác ở vị trí của Harry. Hai mắt thầy mở to, nhưng thầy nhanh chóng che giấu đi một cách rất khéo. Thầy tranh cãi vài câu với thấy Snape, rồi cười lớn, "Về ngủ đi, anh Snape à."

"Anh không có quyền ép tôi đi bất cứ đâu! Tôi cũng có quyền đi tuần tra trong trường vào ban đêm giống như anh vậy!"

"Vậy thì cứ đi mà tuần tra đi, tôi đã biết trước sẽ có ngày tôi đụng phải anh trong hành lang tăm tối này rồi mà... Nhân tiện, đồ của anh rơi rồi này."

Harry hoảng kinh hồn vía khi thầy Moody chỉ vào tấm Bản đồ Đạo tặc rơi cách đó sáu bậc thang, cậu cố gắng dùng khẩu hình để nói với thầy Moody rằng nó là của cậu. Nhưng thầy Snape đã nhặt nó lên, và thầy Moody lập tức dùng bùa triệu tập để tấm giấy da dê ấy bay vào tay mình. Thầy Snape trầm ngâm suy nghĩ một lát, khuôn mặt bỗng trở nên dữ tợn.

"Potter! Đó là đồ của Potter! Nó đang ở đây, dưới tấm Áo khoác Tàng hình!"

Harry nhìn thầy Snape từ từ đến gần mình, thầm nghĩ rằng cuối cùng cậu cũng không thoát được. Thầy Moody vội vàng hét lên gọi thầy Snape lại, kiên quyết ép thầy từ bỏ ý định tiếp tục bước lên trước dò thám. Sau khi thầy Snape và lão Filch rời đi, Harry chỉ cảm thấy như mình vừa đi đến sát cổng địa ngục.

Thầy Moody lo lắng hỏi cậu có thấy ai trên bản đồ không, Harry trả lời rất thành thật. Trước ý muốn mượn bản đồ của thầy Moody, Harry do dự một chút nhưng vẫn đồng ý.

Khi ngả lưng xuống chiếc giường êm ái, Harry cảm thấy trong lòng dâng lên một cảm giác mất mát không đáng có.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro