Final chapter
Harry đã có một giấc mơ rất dài.
Trong giấc mơ, cậu thấy mình nắm tay Draco đi trên một con đường, hai bên là những cảnh vật mới mẻ. Sau đó, họ đến một ngã ba, hai người không có tranh chấp, nhưng một người đi về bên trái, một người lại về bên phải. Họ không hẹn gặp lại nhau, như thể đã có một sự ăn ý không cần nói ra từ lâu.
Harry nhìn thấy con đường trước mặt mình, có lúc đầy gai góc, có lúc lại đầy hoa hồng nở rộ. Trong khi đó, con đường của Draco như bị bao phủ bởi sương mù, hình bóng của chàng trai đang tiến về phía trước nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt của cậu.
Khi mở mắt ra, ánh nắng chói chang làm cho Harry nheo mắt lại, cậu dụi mắt rồi ngồi dậy, và mở mắt ra lần nữa, thứ đập vào mắt là mái tóc đỏ của Ron, "Này bồ tèo! Hôm qua bồ ngủ sớm quá, lại còn ngủ say, bọn mình về mà bồ cũng không tỉnh dậy."
Sau hai giây ngẩn ngơ, Harry mới nhận ra thị giác của mình đã trở lại bình thường. Cậu gật đầu, không nói gì.
Ron nghĩ rằng bạn mình vẫn chưa tỉnh, vỗ vai Harry, "Nhanh lên, sắp xếp rương đi, chúng ta sắp phải đi đến ga tàu rồi."
Harry lên tiếng đáp lại, Ron quay người đi ra khỏi phòng. Trong căn phòng rộng lớn chỉ còn lại Harry và cái rương lộn xộn của mình, cậu ngẩn ngơ vuốt ve những nếp nhăn trên ga trải giường, không thể cảm nhận được bất kỳ nhiệt độ nào ở nói đó nữa. Harry bắt đầu nghi ngờ liệu có phải mình đã nằm mơ giữa ban ngày, thật ra tối qua không có ai đến phòng cậu, nắm tay cậu cùng xem pháo hoa.
Cậu chậm rãi xuống giường, cảm giác khó chịu trong cơ thể cho cậu biết mọi thứ không phải là mơ. Cậu sờ lên gương mặt nóng bừng của mình, bực bội nhặt những bộ quần áo trên sàn và ném vào trong rương hành lý.
***
Nửa năm không nhìn thấy màu sắc, Harry cần vài giờ để thích nghi với thế giới đầy màu sắc này. Không biết vì sao, cậu cảm thấy thế giới trong mắt mình khác xa với thế giới mà cậu nhìn thấy khi nắm tay Draco.
Cậu kéo rương hành lý, đi theo một đám học sinh hướng về chiếc tàu hỏa màu đỏ. Mái tóc vàng của Draco nổi bật giữa đám đông, và Harry, người vừa phục hồi khả năng nhìn màu sắc, ngay lập tức nhận ra dáng người cao ráo của anh. Cậu đứng ở cuối hàng người xếp hàng để lên tàu, chăm chú nhìn Draco đang nói chuyện với Pansy và Blaise ở không xa.
Nhận thấy ánh nhìn thẳng thắn của Harry, Draco quay đầu lại. Ánh mắt của hai người giao nhau giữa không gian, không ai chịu quay đi trước. Hermione định quay lại giục Harry nhanh chóng lên tàu, thấy vậy liền thì thầm bảo Ron cầm rương của Harry lên tàu trước. Chàng trai tóc đỏ cảm thấy khó hiểu, nhưng vẫn làm theo.
Cuối cùng, Harry là người thua cuộc. Cậu không sợ ánh nhìn thẳng thắn của Draco, cậu chỉ không thể hiểu được bí mật và tâm tư ẩn chứa trong đôi mắt xám xanh như xoáy nước của anh. Cậu cảm thấy mọi lời nói đều không thể diễn tả được tâm trạng phức tạp của mình, vì vậy cậu chỉ đơn giản là giơ tay vẫy vẫy, coi như lời từ biệt.
Nhưng đối phương lại ném chiếc rương đi, bước nhanh về phía cậu, chiếc áo chùng bay phấp phới. Chẳng mấy chốc, hai người chỉ còn cách nhau nửa mét, Harry ngơ ngác nhìn anh giương cằm lên, nói: "Potter, lời từ biệt của mày hời hợt thật đấy."
Merlin ơi, hãy cho tôi biết tôi nên làm gì. Harry mở miệng, nhưng vẫn không thốt ra được một từ nào. Draco khịt mũi, kéo cánh tay Harry, lôi cậu vào bụi cây bên cạnh.
"Cút đi, Malfoy, rõ ràng mày mới là kẻ nhát gan." Harry nhìn dáng vẻ cẩn thận của anh mà không hiểu sao lại buồn cười.
Draco không phản bác gì, chỉ chăm chú nhìn vào rừng cây bao la. Anh đang tưởng tượng không biết thế giới trong mắt Harry có giống với những gì mà cậu nhìn thấy khi chạm vào mình hay không, thật sự anh cũng đã hỏi, "Hai thế giới có giống nhau không, Potter?"
Hiếm khi Harry hiểu được câu hỏi không đầu không đuôi này, cậu lắc đầu, "Không giống."
Nghe xong, Draco cảm thấy trong lòng vui vẻ hơn một chút, anh mím môi chờ đợi Harry nói tiếp. Harry hỏi: "Thừa nhận đi, Malfoy, có phải mày đang mong đợi điều gì không?"
"Tao thừa nhận, Potter." Draco nói nhanh, những ngón tay giấu dưới tay áo từ từ xoa xoa lòng bàn tay mình, lòng bàn tay ấm áp cảm nhận được bốn ngón tay lạnh giá.
Trong thời gian chờ đợi, Draco nghĩ đến rất nhiều điều. Anh nhớ lại lần bị Potter từ chối vào năm nhất, rồi về nhà tức giận rất lâu, sau khi Potter được phân vào Gryffindor cũng buồn bã vài ngày; anh không thể nói rõ lý do tại sao mình cứ tìm cơ hội gây rắc rối cho Potter, sau khi suy nghĩ rất lâu, anh chỉ có thể kết luận rằng đó là vì đôi mắt xanh biếc cứ luôn nhìn về phía anh.
Lần đầu tiên Potter nắm tay anh, Draco đã cảm thấy khác biệt, cậu không phải là người cho phép người khác tùy ý chạm vào mình, nhưng trái tim lại bình yên đến lạ thường, không có bất kỳ gợn sóng nào, lại có một niềm vui khó nhận thấy từ sâu thẳm trong lòng. Anh suy nghĩ về cảnh tượng đen trắng bỗng trở nên rực rỡ, và cảm nhận được sự rung động trong lòng Potter, kiên định tin rằng mình là một phần trong cuộc sống của Potter.
Nhưng Tình dược lại thẳng thắn nói với anh về tình cảm mà anh dành cho chàng trai tóc đen mắt xanh. Khi biết điều đó, Draco không cảm thấy vui vẻ, ngạc nhiên hay sợ hãi, anh chỉ muốn rút lui. Ký ức cùng với cảm xúc nhanh chóng lùi lại, như thể muốn trở về điểm khởi đầu.
Anh cực kỳ không muốn thừa nhận, nhưng lại không thể không thừa nhận rằng mình không phải là người có can đảm. Trong chuyện này, không có ai dạy anh phải làm gì, vì vậy anh chỉ có thể coi tình cảm dành cho Potter như một trò đùa và tự giễu, để chúng mãi mãi chôn chặt trong lòng.
Thế giới của Draco không phải là một thế giới đầy màu sắc. Đôi khi anh nhớ đến Potter, giống như một cuốn phim đen trắng bỗng nhiên được nhuộm màu, những màu sắc gần gũi ấy cho anh biết rằng tình cảm này là điều không thể nghi ngờ.
Rồi Harry nói gì đó, giọng nói nhẹ nhàng của cậu dễ dàng bị tiếng lá xào xạc che lấp, Draco cảm thấy mình không nghe thấy, nhưng dường như lại nghe thấy vô số lời nói.
Draco cảm thấy mình không thể thở được trong một khoảnh khắc, anh nhìn chàng trai trước mặt, khuôn mặt ửng hồng, nắm chặt lấy vai cậu, hỏi từng chữ từng câu: "Bất chấp những gì sẽ xảy ra sau này?"
"Draco, mày biết hiện tại tao không thể hứa hẹn gì với mày." Harry mím môi, nhìn chàng trai với vẻ mặt phức tạp, "Nhưng tao tin rằng có những điều mày hoàn toàn có thể hiểu được dù cho tao không giải thích." Harry mỉm cười với Draco và nháy mắt, cố gắng tỏ ra thoải mái hơn.
Draco cười nhẹ một tiếng, "Nhưng những lời này không bằng một lời của mày, Harry."
"Được rồi —" Harry lấy hết can đảm nắm tay Draco, nhìn thẳng vào đôi mắt xanh xám của anh, "Draco, mày là liều thuốc giải của tao."
"Như mày mong muốn."
Và rồi họ hôn nhau dưới trời trong gió mát. Chỉ là một nụ hôn nhẹ nhàng dừng lại trên môi, nhưng lại gắn bó không nỡ rời xa. Trong lúc hôn, Harry lén mở mắt ra để nhìn khuôn mặt điển trai trước mặt, nhưng cậu chỉ thấy cái nóng và sự quyến luyến của mùa hè, ánh sáng ấm áp bị bóng cây khúc xạ, chim chóc quyến luyến bầu trời. Mà vẻ thành kính của chàng trai, khiến cho mọi màu sắc bình thường trở nên phi thường.
Họ sẽ tiếp tục bước đi. Trong mắt của đối phương, họ đều là người phá vỡ bóng tối tuyệt vọng, từ đó không bao giờ rời xa. Đen trắng được nhuộm màu, cái sắc màu sống động, nhảy múa, rực rỡ, rõ ràng biểu thị cho tình cảm không đổi này. Nhìn thấy quá khứ và hiện tại, có đủ can đảm để chào đón tương lai đầy thăng trầm.
Họ đều là người được đối phương cứu rỗi.
— Chỉ khi phục hồi được thị giác màu sắc, tôi mới nhận ra thế giới chỉ phi thường khi có cậu.
— Cái gì đấy, danh ngôn triết lý của nhà hiền triết Potter à?
— Cảm thán chút thôi mà.
Chiếc tàu hỏa màu đỏ đã phát ra tiếng còi.
[End.]
_________________________
Lời tác giả:
Khi đó, trước kỳ nghỉ, tôi đã hứa hẹn sẽ viết thật nhiều bài, nhưng rồi do cuộc sống ngoài đời hơi hỗn loạn nên mới ra ít sản phẩm như vậy, mà ý tưởng cũng kỳ quặc, cảm thấy hơi thất vọng. Tôi cũng rất cảm ơn mọi người đã đồng hành cùng tôi trong quãng thời gian này, tôi thật sự cảm nhận được đại gia đình DraHar ấm áp như thế nào.
Tôi nhớ khi ý tưởng về 《Color》, xuất hiện trong đầu, chỉ đơn giản là một câu "Chỉ khi tiếp xúc da thịt thì mới thấy được màu sắc này", rồi tôi đã vội vàng quyết định sẽ viết một bài dựa trên một năm học nào đó. Việc viết theo nguyên tác đối với tôi lúc đó là một thử thách, bởi vì văn phong của tôi có thể nói là khá nghèo nàn, cứ sửa đi sửa lại bài viết mà mãi vẫn không hài lòng. (Còn bị ép phải viết nữa!) Vì vậy, tôi thường rất ngưỡng mộ những người có thể viết ra những bài viết với mức độ hoàn thiện rất cao. Sau này, tôi cũng sẽ chăm chỉ rèn luyện văn phong, cố gắng viết ra những tác phẩm xứng đáng với hai người họ. Vì vậy, tôi vô cùng cảm ơn bạn đã đọc hết tác phẩm này! Thật tốt vì các bạn không chê bai văn phong của tôi! (Cúi người)
Khi bắt đầu viết《Color》, tôi chỉ đơn giản là muốn phát đường hoặc viết một câu chuyện vui tươi, nhưng dần dần tôi nhận ra rằng CP DraHar này không chỉ dùng để phát đường, mà mối quan hệ yêu thương nhưng đối địch của họ mới là điều hấp dẫn nhất.
Thực ra ở chương cuối, tôi muốn diễn đạt nhiều điều, nhưng tiếc rằng văn phong của tôi quá kém —
Harry đã mất đi khả năng nhìn màu sắc, sau khi chạm vào Draco, cậu nhìn thấy màu sắc của thế giới, đạt được thiết lập lãng mạn mà tôi mong muốn. Cậu phụ thuộc vào Draco, rồi dần dần nhận ra cảm xúc của bản thân. Nhưng khi tôi viết đến việc Draco nhớ về Harry, thế giới không hẳn là bảy sắc cầu vồng của anh cũng trở nên rực rỡ. Vì vậy, đây không phải là sự ràng buộc một chiều, mà là một mối liên kết hai chiều.
Trong những tập tiếp theo của HP, thế giới ma thuật có thể nói là sẽ xảy ra những biến chuyển mạnh mẽ, và hai người họ cuối cùng cũng đi trên những con đường hoàn toàn khác biệt. Vì vậy tôi đã miêu tả giấc mơ của Harry, anh mơ thấy hai người họ cùng đi vào ngã rẽ, không bao giờ gặp lại nhau nữa. Tất cả đều có sự ám chỉ của tôi.
Trong phần kết, tôi cũng không viết về Harry hay Draco công khai bày tỏ tình cảm mãnh liệt, chỉ viết rằng họ đã ngầm thể hiện quyết tâm của mình với nhau. Có thể sau này họ đã không thực sự ở bên nhau, cũng có thể đã ở bên nhau, nhưng bài viết của tôi đã khép lại để mọi người tự do tưởng tượng.
(Tôi lại nói lung tung rồi) Nói thật lòng, đôi khi tôi cũng không hiểu mình muốn diễn đạt điều gì, nếu bạn có thể cảm nhận được điều gì đó, tôi sẽ rất vui.
Cảm ơn các bạn đã nghe tôi lảm nhảm nhiều như vậy. Sau khi khai giảng, thời gian của tôi sẽ rất gấp rút, tôi sẽ không thể cập nhật thường xuyên như vậy, nhưng tôi sẽ cố gắng để dù có phát đường hay phát dao cũng sẽ khiến mọi người thích cặp đôi này. Hãy chờ tôi một thời gian, tôi tin rằng tôi cũng sẽ có nhiều thời gian hơn để yêu DraHar.
Một lần nữa, xin cúi đầu cảm ơn!
_________________________
Lời editor:
có thể các bạn đã biết, chị Grace Tống Tử là một trong ba tác giả của bộ "Guten Tag, Herr Malfoy" khá là nổi tiếng (một tác giả khác là chị Sannia đã được nhà Phù Thỉ 56317 xin per nhó). mình rất thích cách hành văn của chị Grace nên mình đã xin phép được dịch các tác phẩm của chị sang tiếng Việt, và chị đã đồng ý với điều kiện là mình phải báo trước cho chị mỗi khi mình muốn dịch một tác phẩm nào đó, vì chị sợ rằng tác phẩm ấy được viết từ lâu và không đạt tiêu chuẩn để mang đến với độc giả Việt Nam.
nhưng mà thật ra mình thấy chị đỉnh lắm.
vậy nên mọi người hãy cùng chờ đón những tác phẩm tiếp theo của chị Grace nhaa ( •̀ ω •́ )✧
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro