Chương 47 (4)
Ở cửa, Hồng Tiêu cũng nhìn trừng trừng Bạch Vũ Thần không chớp, chẳng khác gì hai kẻ giang hồ thù địch. Bạch Vũ Thần định tha rời đi, lại đột nhiên phát hiện trên không trung có hai bóng đen đang lao đến, mục đích chính là Thuỷ Mặc cư này, hơi khẽ cau mày, một người trong đó, nếu hắn nhìn không nhầm thì hẳn là Thiên Hạ Đệ Nhất Lâu Lâu chủ Ngọc Vô Ngân, thế lực trong tay hắn không rõ là bao nhiêu, không ai biết cả. Võ công người này cao cường, xuất quỷ nhập thần, trong cả ba nước, đến Hoàng đế cũng phải kính sợ hắn vài phần! Còn người đằng sau hẳn là kẻ mà hắn nhận ra vưa rồi đã ra tay, chả lẽ cùng vì Y Y mà đến ư? Hắn và Y Y có quan hệ gì? Bạch Vũ Thần cảm thấy bản thân đã xa kinh thành quá lâu rồi, xem ra, hắn phải nhanh chóng điều tra cho rõ mọi chuyện mới được!
Nhưng mà Bạch Mặc Y bên trong kia có thật là muội muội của hắn không nhỉ? Nàng thế nào mà lại gặp gỡ nhiều người như thế chứ? Nên biết rằng Lạc Vũ Trần và Ngọc Vô Ngân đều là kẻ thay đổi như chong chóng, quay đầu như chảo chớp, Bạch Vũ Thần bỗng thấy lo lắng!
Không được, hắn quyết không đi, nói gì thì nói cũng phải xem đến tột cùng! đưa tay ra nhanh nhẹn điểm huyệt Hồng Tiêu, lướt qua nàng ta đi vào trong, Hồng Tiêu tức giận tới mức mắng hắn là tiểu nhân mãi, nhưng lại không thể động đậy được.
Bạch Vũ Thần vừa đi được vài bước, một trận gió đỏ cuốn qua, lao vút nhanh trước mặt hắn mà đi, đợi lúc thấy rõ người đó, mi mắt Bạch Vũ Thần càng hằn sâu, là vương gia Sở Quân Ly nhàn nhã ư? Hắn đến đây làm gì nhỉ?
Xem ra muội muội này của hắn thật sự không đơn giản ha!
Trong phòng, Bạn Nguyệt đang chữa thương cho Bạch Vô Thương, nếu không phải là hắn ôm bé vào thì khi Bạch Vô Thương đột nhiên hộc máu, hắn sớm đã vọt ra bên ngoài rồi, có náo nhiệt không xem không phải là hắn rồi, bỏ đá xuống giếng vốn là thứ hắn thích nhất, hơn nữa đối với loại phụ nữ vô cùng đáng ghét này, không rõ Bạch Mặc Y sẽ ứng phó thế nào với đám phụ nữ đó chứ?
Bạch Mặc Y quả thật nhìn thấu hắn, một nửa hắn là quân tử, nhưng một nửa người hắn lại là lưu manh! Rốt cuộc nàng cũng hiểu vì sao có một từ gọi là vô sỉ, nói thế thì Bạn Nguyệt chính là kẻ như vậy!
Bạn Nguyệt lại giúp Vô thương kiểm tra lần nữa, mãi cho đến khi bé không ngại nữa mới thu dọn một chút, chuẩn bị đi ra ngoài, vừa nhấc mắt lên thì phát hiện ra Bạch Mặc Y đã vội vã đi vào, khuôn mặt nhỏ đỏ lên bất thường, chỗ nàng lướt qua, trong phòng cuồn cuộn luồng khí nóng.
"Vô thương thế nào rồi?' Tuy đã nghe miệng Hồng lăng nói là bé không soa rồi, nhưng mà Bạch Mặc Y lại không nhịn được lo lắng mãi.
"Yên tâm đi, có ta ở đây rồi, cam đoan sẽ trả lại cho nàng một đứa con khoẻ mạnh!" Bạn nguyệt cười nói, nhanh như chớp đưa tay ra bắt mạch cổ tay nàng, đột nhiên buông ra nói, "Nàng.....Nàng sao lại trúng phải loại độc này?" Có đấm ngực dậm chân cũng không biểu lộ hết tâm tình của Bạn Nguyệt lúc này, thất sách quá thất sách quá ha, sao hắn vừa rời đi có một lúc thôi mà nàng đã xảy ra tình trạn như vầy rồi?
"Không sao!" Bạch Mặc Y ngồi xuống giường đưa tay ra xoa xoa mặt Bạch Vô Thương, hôn lên trên khuôn mặt nhỏ tái nhợt của bé, không thèm để ý đến độc trên người mình.
"Vậy....vậy nàng cũng biết rồi, đây là loại khắc cốt triền miên không có thuốc giải, chỉ có thể....chỉ có thể..." Ánh mắt Bạn Nguyệt thâm u nhìn nàng.
"Chỉ có thể cùng nam tử giao hoan có phải không?' Bạch Mặc Y vô tình nói tiếp lời hắn, trên mặt có khinh thường, nhìn thấy bộ dạng mất tự nhiên của Bạn Nguyệt, đột nhiên nhìn hắn từ trên xuống nói, "Ngươi đừng có nói với ta ngươi vẫn còn tân đó nhá?' Nàng hỏi điều này cũng chẳng có ý gì khác, lại càng không có ý nghĩ muốn Bạn Nguyệt đi giải độc, chút độc nhỏ ấy thì với nàng mà nói chẳng là gì. Nàng chỉ là một quân cờ nho nhỏ, tại cái thời đại mà nam tử mới mười ba mười bốn tuổi đã khai trai thì Bạn Nguyệt thấy thế nào cũng đã là một kẻ hai mấy tuổi rồi, nếu là sự thật, vậy đúng là một cực phẩm rồi!
Bạn Nguyệt rõ ràng là bị những lời lớn mật của nàng doạ cho, sắc mặt còn đỏ hơn cả Bạch Mặc Y, nổi giận nói, "Nàng.....Người phụ nữ này thật là, sao...sao lại có gan lớn đến vậy chứ?" Lần đầu tiên bị một phụ nữ hỏi hắn có phải còn tân không, sao hắn không xấu hổ được chứ? Nhưng mà ở trong lòng hắn lại không tồn tại một cô gái kiểu thế, phong độ bình thường vốn đã không còn. Nhưng những lời này của nàng là có ý gì chứ? Là muốn hắn làm giải dược sao? Điều này thật ra có thể lo được! Bạn Nguyệt vui roạ rực nghĩ, ánh mắt ngượng ngùng nhìn nàng.
"Tiểu thư, mọi thứ đã chuẩn bị tốt rồi, người hiện giờ có thể về phòng được không?" Hồng Lăng tiến vào, mắt dừng trên mặt đỏ bừng của Bạn Nguyệt, hắn sao vậy? Cũng bị trúng độc à? Mặt tiểu thư đỏ cũng không đỏ bằng hắn đó!
Bạch Mặc Y cũng hiểu được là phải nhanh chóng rời đi, lại ngơ ngẩn xuống, nàng khó mà giữ được sẽ xảy ra chuyện gì, dứng lên nói, "Hồng Lăng, ngươi chiếu cố tiểu thiếu gia cho tốt nhé!" Rồi bước lên hai bước, nói trước mặt Bạn Nguyệt, "Huynh đi theo ta!"
Mắt Bạn Nguyệt ngời sáng, nhìn Bạch Mặc Y, run giọng nói, "Nàng....Nàng định làm gì à?"
"Giải độc ha!" Bạch Mặc Y lườm một cái cho hắn, nói xong thì bước ra ngoài cửa.
Giải....giải độc ư? Chả lẽ Y Y thật sự muốn để hắn cùng nàng làm cái chuyện gì gì kia ư? Trong lòng Bạn Nguyệt rối loạn, hắn có kinh nghiệm gì đâu, sợ không biết Y Y có ghét bỏ hắn không nữa đây? Mặc kệ vậy, đến lúc đó hắn nhất định sẽ chịu trách nhiệm với nàng!
Hồng Lăng nhìn Bạn Nguyệt như cô dâu nhỏ đi sau tiểu thư thì nghĩ, công tử Bạn Nguyệt này sao vậy nhỉ? Đợi chút, hay là hắn nóng sốt muốn chuyện này lắm rồi? Đột nhiên Hồng Lăng đỏ mặt, miệng lại nở nụ cười tươi, nhưng vừa cười được một chút lại ngừng, không được, nếu chẳng may mà để cho Bạn Nguyệt công tử giúp nàng giải độc, vậy chủ tử của nàng ta phải làm sao đây? Hồng Lăng sốt ruột quá! Lại nhìn thấy trên không trung có bóng người chợt loé, tâm tình lại thả lỏng, may là chủ tử đã tới rồi, vậy mặc kệ thế nào, Bạn Nguyệt công tử không thể diễn nổi rồi!
Thuốc trong cơ thể Bạch Mặc Y càng lúc càng trào lên, từ phòng Bạch Vô thươgn đến phòng nàng chỉ có mấy chục bước mà bởi lúc trước nàng lo cho Bạch Vô thương nên không nghĩ nó lại bộc phát thế, hiện giờ tâm tình thả lỏng, nàng lại cảm giác không áp chế được thuốc đó, cả người mềm nhũn, đến cả sức nhấc chân, nhấc tay mà cũng không nổi. Cứ có từng đợt sóng lớn đập vào như cuốn chìm lấy nàng, nàng nhớ rõ lúc ấy nàng lấy tay áo cản lại chút, rồi lại nín thở, ai ngờ thuốc này mạnh quá, nàng chỉ hít vào một tý thôi mà, nếu mà thật sự hít vào nhiều, e rằng hiện giờ nàng đã hoá thành sói đói rồi.
Dưới chân đạp phải hòn đá, cả người Bạch Mặc Y nghiêng đi, ngả về đằng trước, coi tình trạng hiện giờ thì chỉ cần gió thổi qua là gục, vì thế bị một hòn đá đạp phải, nàng cũng không cảm thấy doạn người!
Một đôi tay to ôn nhuận ôm lấy eo nàng, cả người Bạch Mặc Y mềm nhũng ngac vào người Bạn Nguyệt toả hương ôm ấp, ra sức cắn chặt môi, khắc chế bản thân đang muốn dính sát vào phần thân thể nam tính kia.
"Các ngươi đang làm cái gì thế?' Sở Tử Dật vọt thẳng vào hét lớn, muốn bay nhanh tới cướp Bạch Mặc Y trong lòng Bạn Nguyệt ra, nhìn thấy người khác ôm nàng, hắn ghen tỵ vô cùng.
"Ta cũng muốn biết ngươi đang làm gì thế/' Giọng lạnh như băng vang lên sau lưng Bạn Nguyệt, một luồng khí lạnh ập tới, Bạch Mặc Y bỗng dưng ngẩng đầu lên nhìn Ngọc Vô Ngân đột nhiên xuất hiện, trên mặt đeo mặt nạ ngọc lộ ra đôi mắt lạnh lẽo như hàn băng ngàn năm, lạnh lùng nhìn nàng và Bạn Nguyệt, áo đen trên người không gió mà bung ra, mang theo một luồng khí lạnh, Bạch Mặc Y cảm thấy, luồng khí lạnh băng trên người hắn lại khiêu khích với luống khí nóng trong người nàng, tạm thời thấy khoan khoái nhẹ nhàng, làm cho nàng cảm thấy thật thoải mái, thật nhẹ nhàng.
Bạn Nguyệt tránh Sở Tử Dật đi, nhìn vào mắt Ngọc Vô Ngân, tuy không có biểu hiện gì, nhưng hắn biết Ngọc Vô Ngân đang tức giận, lại nhìn Bạch Mặc Y trong lòng, ôm thật chặt nói, "Thì như chính ngươi xem đó, Y Y trúng độc, ta muốn giúp nàng giải độc!" Lời này nghe ra ái muội vô cùng, mà tất cả mọi người ở đây đều biết rõ Bạch Mặc Y là trúng độc gì, cũng đều biết loại độc này không có thuốc giải, chỉ có một cách là...
Vì thế, Sở Tử Dật bốc hoả theo dõi hắn, nói, "Giải độc cho Y Y cũng nên để cho ta giải!"
Bạch Mặc Y nghe được lời Bạn Nguyệt nói thì đen mặt lại, hiện giờ lại nghe được lời nói trẻ con của Sở Tử Dật, càng cảm thấy quạ đen bay đầy trời, tư tưởng thằng nhóc này đúng là không trong sáng! Lại nữa, nhìn hắn trông như sắp thò móng vuốt ra vồ vậy, nàng rất quen với hắn sao? Đầu Bạch Mặc Y choáng váng, u mê đã sớm bay biến rồi, cảm giác được mắt Ngọc Vô Ngân như con dao cứ nhìn chằm chằm vào lưng nàng, mặt Bạch Mặc Y càng đỏ hơn, đẩy Bạn Nguyệt ra nói, "Ta có thể tự mình đi!" Chỉ tiếc là, hiện giờ toàn thân nàng trúng độc tình, cứ việc nàng duy trì giọng điệu bình thường, nhưng giờ nghe giọng nàng có vẻ mềm đi, yếu ớt, khàn khàn, quyến rũ, liêu nhân, chui vào lỗ tai người ta làm mềm lòng họ hẳn.
Sở Quân Ly vừa mới bước nóng ruột tới một bước, ngẩng đầu nhìn thấy cảnh động tình của Bạch Mặc Y mà kinh ngạc, trong lòng đập bộp, hiện giờ có mọt cảm giác mà hắn khó nắm bắt.
Bạch Mặc Y nhìn thoáng qua Ngọc Vô Ngâ, bước nhanh về phòng, đụng vào cánh cửa "kẹt" một tiếng, rồi đóng lại chặn tầm mắt của họ lại!
"Lưu Tinh, đem chặn những người này lại, ai dám tiến vào phòng Bạch cô nương, giết không tha!" Ngọc Vô Ngân nhìn lướt qua mấy nam nhân trong viện, nắm chặt tay lại, nói mang theo ý giết người.
"Ngươi dựa vào cái gì mà không cho ta vào?" Sở Tử Dật nhảy dựng lên, hướng về Ngọc Vô Ngân cả giận nói.
Bạn Nguyệt đứng tại chỗ, cúi đầu nói, "Đây là ngươi muốn sao?" Độc này cực kỳ bá đạo, nhưng thật khó hiểu, Bạch Mặc Y sắp sửa bị vỡ mạch mà chết, còn hắn thì vĩnh viễn đều nhìn không thấu tâm tư của người bạn tốt này nữa!
"Cửu đệ, an tâm một chút đi, chớ náo loạn!" Sở Quân Ly đè Sở Tử Dật lại, nói thản nhiên, ánh mắt vẫn nhìn chăm chú vào Ngọc Vô Ngân.
Bạch Vũ Thần lẳng lặng đứng xa xa, ánh mắt nheo nheo nhìn mọi người, vẻ mặt khó đoán là đang nghĩ gì.
Ngọc Vô Ngân do dự chút, nhấc chân đi về phòng Bạch Mặc Y.
"Đứng lại, ngươi không thể vào!" Sở Tử Dật oán hận nhìn hắn, đánh cuộc trước mặt hắn xem hắn ta định vào thì cũng nên để cho hắn vào, người khác sợ hắn ta, nhưng mà hắn thì không sợ hắn ta!
Đúng lúc Xuân Nhi từ bên ngoài trở lại, Hồng Lăng vừa thấy Xuân Nhi vội bước lên giữ chặt lấy nàng ta bảo, "Ngươi nhìn tiểu thiếu gia chút, ta đi xem tiểu thư thế nào!"
Xuân Nhi không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng mà lại thấy nhiều nhân vật lớn ở trong sân, nghe được lời Hồng Lăng nói, liền cất tiếng, rồi trốn vào trong phòng, giữa mấy nam nhân này khói thuốc súng nồng đậm, thật đáng thương cho người vô tội như nàng, nàng vẫn nên trốn đi là tốt nhất!
Hồng Lăng đi tới trước cửa phòng, gõ gõ cửa nói, "Tiểu thư, là nô tỳ!"
Mãi một lúc sau, bên trong mới vang lên tiếng lào phào của Bạch Mặc Y, "Vào đi!"
"Mang cái này cho tiểu thư nhà ngươi ăn vào, sẽ không làm cho nàng thống khổ nữa!" Ngọc Vô Ngân quăng bình sứ cho nàng ta, nhìn thoáng qua Sở Tử Dật xù lên như nhím, xoay người rời đi.
Hồng Lăng vội cầm thuốc đẩy cửa ra, lắc mình đi vào trong, trong lúc mọi người chưa kịp nhìn rõ tình hình gì bên trong thì đã vội đóng cửa lại!
Bên trong tối thui, rèm màn đều được Bạch mặc Y buông xuống, Hồng Lăng vừa tiến đến thì đã cảm thấy một luồng nóng rực đập vào mặt, thấy Bạch Mặc Y lùi trong góc giường, vội bay tới, đổ một viên thuốc ra, nhét vào trong miệng nàng, nói, "Tiểu thư, người ăn sẽ đỡ hơn chút ạ!"
Thật không rõ chủ tử nghĩ gì nữa, tiểu thư thống khổ như vầy, rõ ràng ngài ấy đối xử khác hẳn với tiểu thư, không giúp tiểu thư giải độc thì thôi, hiện giờ lại còn không để cho người khác giúp nàng nãư, mỗi một nam tử bên ngoài đều rất vĩ đại, nếu tiểu thư chống đỡ không nổi, không biết sẽ tìm ai đây? Nhưng mà nàng khẳng định tiểu thư tuyệt đối cũng sẽ không chọn chủ tử nhà mình, nói gì thì nói đó chính là một loại cảm giác!
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro