Hồi 5: Đọc xong phải phi tang




Khu rừng tách biệt với nhân tình thế thái, tựa như nhân gian chỉ còn sót đoàn người cùng muông thú nơi đây. Bọn họ chậm rãi tiến về phía trước, xung quanh là rừng rậm, trên đầu là bầu trời cao vợi lấp ló giữa những tán cây, tiếng chim kêu lảnh lót vang vọng giữa núi rừng.

Thế nhưng, ở nơi Hoàng Thành cách đó không xa, sóng ngầm của cuộc chiến tranh giành ngôi vị đang dần cuộn trào.

Hoàng Thành phồn hoa giờ như một chảo dầu nóng sôi sùng sục, sẵn sàng nuốt chửng, thiêu đốt tất cả những kẻ xấu số ngu muội sảy chân sa vào nó.

Cuộc chiến đoạt vị, là mở đầu, là kết thúc, là tiếp nối của vô số triều đại. Dù phồn thịnh hay suy vong, dù ngắn ngủi hay trường tồn, cuộc chiến ấy luôn là một lẽ tất yếu. Người thắng sẽ viết nên lịch sử, còn kẻ thua, sẽ bị lịch sử nhấn chìm.

Đầu giờ chiều, bồ câu đưa đến thư báo từ Hoàng Thành. Hoàng Đế tuổi tác nay đã cao, sức khỏe không còn được như xưa, thường xuyên mắc bệnh vặt. Các hoàng tử đứng ngồi không yên, bắt đầu chia bè kéo cánh trên triều, ngấm ngầm có, mà công khai cũng có. Ai cũng ra sức lôi kéo các thế lực về phía mình, không chỉ có các gia tộc lớn mà còn cả những thế lực, bang phái trong giang hồ.

Xưa này giang hồ với triều đình liên kết với nhau mật thiết, rễ cây lợi ích qua thời gian đã đan xen chồng chéo phức tạp, chỉ cần một sai lầm nhỏ cũng có thể dẫn đến hậu quả khôn lường. Cuộc chiến này đã định trước là không ai thoát được.

Anh Thời đọc thư, trầm ngâm thật lâu. Tiêu cục của bọn họ lâu nay nổi danh giang hồ, tất nhiên không tránh khỏi việc bị tiếp cận, lôi kéo. Trước giờ bọn họ vẫn luôn giữ thái độ trung lập, e rằng sau này sẽ thành cái bia ngắm của những kẻ có dã tâm. Thỏ khôn có ba hang, có lẽ tiêu cục cần phải chuẩn bị sẵn đường lui từ bây giờ.

Rồi, anh nhớ đến Kiều.

Tể tướng đương triều là bề tôi trung thành, quyền lực trên triều rất lớn, căn cơ lại bén sâu, đến Hoàng Đế cũng phải nể nang ông đôi phần. Lấy Kiều làm vợ, nghĩa là đặt được nửa mông lên ngai báu, dù có bị Hoàng Đế nghi kị đi chăng nữa thì cũng đáng. Cũng vì thế nên tể tướng mới phải gấp rút gửi Kiều đến nhà bà con xa ở huyện Vân Bình, vừa giúp nàng tránh xa khỏi vũng bùn nhơ nhuốc, vừa thể hiện lòng trung thành của ông với Hoàng Đế.

Trong thư còn nói thêm, gần đây lưu truyền tin đồn rằng Hoàng Đế có đứa con rơi lưu lạc ở dân gian, là của một cung nữ mà ngài vô tình sủng hạnh. Nếu tính sơ tuổi tác thì người đó cũng tầm đôi chín hăm mươi. Còn có mật báo trên người vị hoàng tử này có bảy nốt ruồi son tụ lại một chỗ, là tướng trời sinh làm vua, không phải người thường. Chuyện này như giọt nước bắn vào chảo dầu đang nóng bỏng, làm cả Hoàng Thành sôi trào.

Các hoàng tử thì đỏ mắt muốn tận diệt, lắm kẻ lại muốn lôi kéo dụ dỗ. Thế lực khắp nơi rục rịch sai người tìm kiếm vị hoàng tử thất lạc này, mục đích to nhỏ có đủ cả, nhưng đến giờ vẫn chưa ai có thể tìm ra hắn, kì lạ vô cùng.

Đoạn sau thư nói về một số chuyện trong dân chúng. Dạo gần đây trong Hoàng Thành thường có cháy lớn bất thường, thêm vào đó là vài thiếu nữ trẻ tuổi mất tích bí ẩn ở vùng ngoại thành. Dân chúng trong thành lo lắng bất an, trời vừa sập tối là khoá cửa cài then không dám ra ngoài, buôn bán cũng vì lẽ đó mà sa sút ít nhiều.

Xem ra Hoàng Thành cũng không còn an toàn, quyết định của Tể Tướng có thể nói là nhìn xa trông rộng.

Anh Thời đọc xong thư bèn xé nát nó thành vô số mảnh vụn rồi thả tay ra, để đống giấy vụn bay tán loạn theo cơn gió, mất hút vào rừng sâu.

Đưa mắt nhìn về xe ngựa của cô Kiều đi phía trước, anh cười tự giễu.

Gió vẫn không ngừng thổi, cuốn một chiếc lá vừa lìa cành lên cao rồi lại xuống thấp. Chiếc lá đáp xuống nền đất, bị vó ngựa giày xéo rách tả tơi.

                          Ông Tơ bà Nguyệt đi đâu?
                   Không về mà gỡ mối sầu cho ta.
                          Ông Tơ bà Nguyệt ở nhà,
                   Không đi mà gỡ cho ra mối sầu...

***

"To gan!"- Trong thư phòng trang nghiêm chốn cung đình, có tiếng tách trà bị đập mạnh xuống bàn. Nước trà sóng sánh tràn ra khỏi tách.

"Bẩm, thần nào dám."- Tể tướng ôm quyền cúi đầu, thản nhiên. Mái tóc ông đã điểm hoa râm nhưng khí thế vẫn như thời trẻ, lưng thẳng tựa cây tùng.

"Ngươi thử nói xem, có cái gì mà ngươi không dám?"-Hoàng Đế ngồi đối diện ông tức giận đến bật cười.

"Thần không dám bé gan ạ."

"..."- Hoàng Đế ôm ngực thở dốc.

"Hoàng Thượng bớt giận, kẻo tổn hại tới long thể."- Tể tướng từ tốn nói, tiến đến bên cạnh vỗ vỗ lưng ngài, cướp mất việc của thái giám bên cạnh khiến hắn không biết để tay chân ở đâu.

Ta bị như vậy là do ai? – Trán Hoàng Đế nổi lên những gân xanh ngoằn ngoèo.

"Quen biết bao nhiêu năm, tính tình Trịnh Tố nhà ngươi vẫn như xưa, không khác đi tý nào. Đúng là giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời nhỉ."

"Hoàng Thượng quá khen."- Tể tướng nghe Hoàng Thượng gọi tên tục của mình thì biết ngài đã nguôi giận.

Ông thừa biết Hoàng Thượng dễ giận nhưng cũng dễ dỗ. Hai người chơi với nhau từ khi còn cởi truồng tắm mưa. Sau lại được điều ra biên ải đánh giặc cùng nhau, trải qua bao khổ cực của quân doanh, có thể nói là tri kỉ cũng không ngoa.

"Thôi được rồi, tạm gác chuyện đó qua một bên. Trẫm và ngươi lâu rồi chưa ăn với nhau bữa cơm. Vừa khéo đến giờ cơm chiều, vừa ăn vừa nói cũng được."-Hoàng Đế biết tính bạn mình, không để trong bụng mà nói.

Thái giám nghe vậy biết ý, bèn đi truyền ngự thiện, chỉ một chốc sau đã thấy cung nữ bưng cơm đến.

Lạ đời hơn cả là, bữa ăn của Hoàng Đế không hề xa hoa phung phí, trái lại rất đạm mạc. Trên bàn chỉ có ba mặn một canh cùng chén cà muối như bữa ăn thường ngày của nhà nông, đơn giản hơn hầu hết các mâm cơm của quý tộc Hoàng Thành.

Ngài quen tay gắp một quả cà pháo vào bát Tể tướng, hỏi.

"Ngươi nói ta nghe, tại sao lại làm như vậy?"

"Bao nhiêu năm nay quốc thái dân an, ấy là nhờ phúc của Hoàng Thượng. Nhưng yên bình quá lâu, sẽ có một số người không thể ngồi yên được nữa. Cần phải lấy một kẻ làm gương, âu cũng là để diệt trừ hậu hoạn về sau, tránh để xảy ra cảnh thù trong giặc ngoài như hai chục năm về trước."- Tể tướng buông đũa, nói.

"Vậy nên ngươi định lấy Nhị lang(1)  ra làm gương?"

"Vâng, gần đây Ninh Vương (ý nói đến hoàng tử thứ hai) trầm mê trong thuốc tiên, tửu sắc, hơn nữa còn công khai lôi kéo bè phái trên triều, quả thực là không coi ai ra gì . Phải răn đe nghiêm khắc để kẻ khác thấy đó mà noi theo, biết điều mà thu tay lại."- Tể tướng nói tiếp, không kiêng dè gì mà mắng Ninh Vương trước mặt Hoàng Đế.

Hoàng Đế trầm mặc hồi lâu, suy cho cùng vẫn là con mình. Đánh con thì người đau là cha mẹ. Nhưng hơn ai hết, ngài hiểu nội chiến sẽ chỉ khiến thiên hạ lầm than. Xưa kia khi đánh giặc, ngài và tể tướng đã tận mắt chứng kiến sự đau khổ của muôn dân khi chiến tranh diễn ra.

Thật ra cả hai đều biết, không chỉ Ninh Vương mà các hoàng tử khác cũng bắt đầu rục rịch, chỉ có điều Ninh Vương làm việc sơ hở nhất nên bị các quan lại trong triều lên án mà thôi. Tốt nhất là nên tự tay xử lý trước khi bị kẻ khác nắm thóp.

"Vậy thì theo ý ngươi." – Ngài nói tiếp- "Còn chuyện sắc phong Thái tử, bao giờ tìm được Ngũ lang(2) rồi hẵng nói."

Hoàng thượng có tổng cộng bốn con trai, một con gái, và một người con trai út mới được phát hiện, vẫn đang lưu lạc chưa tìm thấy. Hoàng tử lớn nhất khi xưa ốm nặng, trí tuệ giờ chỉ được như đứa trẻ ba tuổi, chừa lại ngôi vị thái tử cho ba em trai. Cả ba đều được dạy đạo trị quốc từ khi còn bé song lại không thể coi là xuất chúng. Văn võ chỉ tạm ổn, tham vọng lại có thừa.

Ngài đang đặt cược lên đứa con út có bảy nốt ruồi son kia.

"Hoàng tử thứ năm vẫn chưa có tin tức gì, tựa như không hề có người như vậy tồn tại. Thần sẽ cho người trong giang hồ điều tra kĩ hơn."

"Ừ."- Hoàng Đế trầm tư đáp

Hai vua tôi tiếp tục ăn cơm, bầu không khí ảm đạm tịch mịch.

Thời gian tàn nhẫn mài mòn sức khỏe và trí tuệ con người, sẽ có một ngày bọn họ không còn có thể gánh vác đất nước được nữa. Tre già măng mọc, nhưng làm một minh quân lại không phải chuyện dễ. Mấy ai có thể ngồi trên vị trí ấy mà giữ vững ý chí khỏi những thú ăn chơi hưởng lạc ngoài kia. Đến lúc ấy, số phận của triều đại này sẽ đi đâu, về đâu?

Không cầu phồn vinh thịnh vượng, chỉ mong đất nước thái bình.

Cùng lúc đó, trong hoàng cung cách thư phòng của Hoàng Đế không xa, thái giám và cung nữ đi lại liên tục.

Ở một góc tối ít người qua lại, có con chim bồ câu đang đậu trên bờ tường, chân đeo một ống trúc nhỏ. Một cung nữ lặng lẽ tiến đến gần chỗ con chim đang đậu, tặc tặc lưỡi gọi nó. Con bồ câu nghe thấy âm thanh thì bay đến đậu lên tay cung nữ, giương cái  cặp mắt to tròn trong veo lên mà nhìn thị.

Ả cung nữ gỡ ống trúc đeo bên chân con chim ra, vươn tay vuốt ve bộ lông đen xám mượt mà của nó, rồi thị nhẹ nhàng nắm lấy cổ con chim. Răng rắc. Cổ con chim gãy gập, ngoẹo sang một bên.

Con vật tội nghiệp sau đó bị ném cho một con mèo hoang đã rình mò trong góc tường từ trước. Thờ ơ nhìn con chim bị mèo cắp đi, thị bình tĩnh bước ra khỏi góc nhỏ, tự nhiên chào hỏi cung nữ quét dọn gần đó rồi rời đi. Có người đã để ý đến con bồ câu đó, giữ lại cũng vô dụng.

Chạy về đến cung của mình, thị cung kính dâng bức thư cho chủ nhân. Một bàn tay trắng trẻo đẹp đẽ như búp măng từ tốn đón lấy bức thư trên tay thị rồi mở ra đọc. Thư không dài, vỏn vẹn có một trang nên chẳng mấy mà đã đọc xong. Bật ra tiếng cười thánh thót như chuông ngân, người nọ đưa bức thư lại gần ngọn đèn dầu đặt trên bàn.

Ngọn lửa liếm lấy một góc giấy, cháy bùng lên rồi mau chóng lụi tàn. Tro tàn xám xịt lững lờ bay trong không trung, rơi xuống mặt bàn tạo thành một lớp bụi mỏng manh.

Những ngón tay thon thả không màng đến bụi bẩn mà gõ từng nhịp lên mặt bàn vương đầy tàn tro theo một giai điệu lạc lõng lại kì dị vô cùng. Âm vang ấy khiến một cung nữ đứng phía sau run lên cầm cập, mồ hôi lạnh trên trán túa ra thấm ướt tóc mai, dính chặt vào gò má xanh xao tái mét của thị.

———————————————————————————
(1) (2): Cách Hoàng Đế gọi con trai của mình.
Nguồn tham khảo: https://www.facebook.com/share/1AcTnkSv2e/?mibextid=wwXIfr

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro