Chương 25: Cha đơn thân
Tiêu Hà Hà rời khỏi nhà ăn, tổng tài đuổi theo. Trời ơi! Thực sự có gì với nhau rồi!
Sải vài bước, Tần Trọng Hàn đã đi đến trước
mặt Tiêu Hà Hà. Ở cửa nhà ăn, anh ta dừng lại
và chờ Tiêu Hà Hà, dường như cố ý để mọi
người nhìn thấy vậy. Anh ta nói nhỏ: "Thư ký
Tiêu, đến văn phòng của tôi chờ tôi!"
"..." Tiêu Hà Hà gật đầu một cách cứng nhắc.
Nhất định là anh ta cố ý, cố ý nói khi sắp đi ra
ngoài, sau đó nghênh ngang bò đi, nhưng
những ánh nhìn chăm chú từ sau lưng khiến
Tiêu Hà Hà ước gì tìm được một cái lỗ nào đó
để chui vào!
Anh ta đúng là xấu xa!
Chẳng lẽ việc làm cho mọi người hiểu lầm thú
vị lắm sao? Không phải đã nói sẽ không quấy
rối cô nữa à? Hãy để cô làm một thư ký đạt
chuẩn.
Là tổng tài mà không thể có dáng vẻ của tổng tài sao?
Bất chấp ánh mắt kỳ lạ của mọi người, Tiêu Hà Hà bước vào thang máy, còn Tần Trọng Hàn cũng bước vào thang máy riêng.
Về đến văn phòng, gõ cửa văn phòng Tần
Trọng Hàn nhưng không có ai. Cô không biết
anh ta đã đi đâu, quăng lại một câu kêu cô
đến phòng tổng tài chờ anh ta. Anh ta cố ý
mà!
Còn cô, lại vì một câu nói của anh ta mà đến
gõ cửa thật. Cô cũng điên luôn rồi.
Quả nhiên, lời Tần Trọng Hàn nói ở cửa nhà ăn vốn dĩ là cố tình để cho người khác hiểu lầm anh ta nói vậy nhưng không quay lại.
Mãi đến sau khi hết giờ làm, Tiêu Hà Hà rời
khỏi tòa nhà công ty trong những lời đồn thổi.
Tự nhiên cô cảm thấy rất mệt mỏi, cảm thấy
chưa bao giờ mệt mỏi như vậy!
Cô đã đụng chạm đến ai?
Ngồi trên xe buýt về nhà, tim cô vẫn đập trong nôn nóng. Sau khi đón Thịnh Thịnh về nhà, cô vội vã đi tắm, sau đó mới bình tĩnh lại.
Ăn cơm xong, Thịnh Thịnh liền bắt đầu ngồi
làm trước máy vi tính. "Mẹ ơi, con tiếp tục liên
lạc với chú, không biết có liên lạc được với
chú không nữa!"
"Thịnh Thịnh, đừng quan trọng quá! Con vẫn
là một đứa bé, vui vẻ là ưu tiên số một" Tiêu
Hà Hà liếc nhìn cậu con trai rất chăm chỉ của
mình, hơi cảm động với tính kiên trì này của
con.
"Mẹ ơi, mẹ đi chơi đi. Con gái nhà người ta
đều thích đi dạo phố mua sắm, sao mẹ cứ ở
nhà hoài vây? Mẹ đi đi! Hôm nay con cho mẹ
nghỉ phép!"
"Hả?" Tiêu Hà Hà dựa vào cánh cửanhìn câu
bé chút xíu mà cách nói chuyện y như người
lớn liền phì cười. Tuy từ năm 4 tuổi, Thịnh
Thịnh đã ở nhà một mình, cô luôn rất yên tâm
nhưng cô luôn cảm thấy mắc nợ cậu bé điều
gì đó. "Mẹ không muốn ra ngoài!"
"Mẹ đi đi! Ra ngoài dạo chơi! Nhìn mẹ có vẻ
rất mệt mỏi!" Thịnh Thịnh đứng lên lấy túi
xách giúp cô. "Mẹ ơi, mẹ đi làm về cũng
không cần ở cạnh con đâu, con có thể tự
chăm sóc bản thân!"
Sau đó, Tiêu Hà Hà bị cậu bé đẩy ra khỏi cửa
nhà.
Ở nhà họ Tần.
"Cậu chủ, cậu chủ nhỏ không chịu ăn cơm!"
Cô giúp việc rất lo lắng, báo cáo tình hình của
Ngữ Điền với Tần Trọng Hàn vừa về đến nhà.
"Sao vậy?" Tần Trọng Hàn cau mày.
"Sau khi từ nhà trẻ quay về, cậu chủ nhỏ
không chịu nói gì cả, hình như đã khóc nữa.
Tôi hỏi nhưng cậu cũng không nói, không biết
đã xảy ra chuyện gì nữa!"
"Để tôi lên xem thử." Tần Trọng Hàn bước
nhanh lên cầu thang.
Mở cửa ra.
"Ngữ Điền?" Tần Trọng Hàn hét lên một tiếng.
Vốn dĩ cậu bé vừa nhìn thấy anh ta thì sẽ chạy như bay đến và sà vào lòng anh ta, nhưng lần này, cậu bé thậm chí còn không quay đầu lại một mình ngồi bên cạnh bàn, đôi vai đang run run, hình như đang khóc thút thít!
"Ngữ Điền?" Tần Trọng Hàn bước đến
Ngữ Điền vùi khuôn mặt nhỏ nhắn vào cánh
tay anh ta, giọng rất hờn tùi, nhưng vẫn ngoan
ngoãn gọi một tiếng. "Ba ơi!"
Tần Trọng Hàn ngồi xổm xuống, ngẩng mặt
cậu bé lên. "Ngữ Điền có chuyện gì không vui
hả?"
Đập vào mắt là khuôn mặt nhỏ nhắn đầy nước mắt của Ngữ Điền, Tần Trọng Hàn thở dài. Đứa bé này trước giờ luôn sống nội tâm, rất ngoan, lần này phải khóc, chắc chắn là đã gặp phải chuyện gì không vui rồi!
"Có chuyện gì vậy? Kể cho ba nghe đi!"
"Ba" Cậu bé lại kêu lên, muốn nói nhưng lại
thôi.
Tần Trọng Hàn thấy cậu bé như vậy, vẫn
không chịu nói gì, nước mắt lại rơi ra. "Hả?"
Ngữ Điền cúi đầu, lại rơi vào im lặng.
"Ngữ Điền, đàn ông con trai có gì thì phải nói
ra, đừng có ngay cả can đảm để đối mặt với
khó khăn cũng không có! Con là con trai của
ba, phải dũng cảm! Nói đi, có chuyện gì?"
"Ba!" Ngữ Điền lại hét lên. "Ngữ Điền sai rồi!"
"Hả?" Tần Trọng Hàn tiếp tục lắng nghe. "Tại
sao lại sai?"
"Hôm nay Ngữ Điền đã đánh nhau với bạn!"
Ngữ Điện lau nước mắt. "Ngữ Điền biết đánh
nhau là không đúng, nhưng... "
"Nhưng sao con?" Tần Trọng Hàn cố kiên
nhẫn.
"Nhưng các bạn nói Ngữ Điền là đứa bé
không có mẹ, nói mẹ của Ngữ Điền là gái làng
chơi!" Giọng của Ngữ Điền khe khẽ như muỗi
kêu.
Về mẹ, trước nay cậu bé không bao giờ dám
hỏi ba, không biết tại sao mình lại không có
mẹ!
Một câu của Ngữ Điền làm Tần Trọng Hàn
sững sờ.
"Ba ơi, Ngữ Điền thật sự không có mẹ hả ba?" Ngữ Điền ngẩng mặt lên, đôi mắt đỏ au, nước mắt đang quay cuồng trong mắt nhưng vẫn chưa rơi xuống. Cậu bé nhìn vào mắt ba mình với vẻ e dè, sợ ba sẽ nổi giận. "Ba ơi, mẹ
không phải là gái làng chơi phải không ba?"
Tần Trọng Hàn nhìn con trai, trong mắt trở nên
xa xăm. Im lặng một lúc lâu, cuối cùng anh ta
nói: "Ngữ Điền, con phải nhớ, mẹ con không
phải gái làng chơi, ba sẽ đón mẹ con về, con
cho ba chút thời gian được không?"
Vừa nghe nhắc đến mẹ, Ngữ Điền ngay lập
tức ngẩng đầu lên. "Ba ơi, Ngữ Điền muốn mẹ
của mình!"
"Là mẹ của Ngữ Điền mà, ba sẽ đón mẹ về!
Ngữ Điền kiên nhân thêm ít lâu nữa được
không?" Tần Trọng Hàn hỏi một cách nghiêm
túc.
"Ba ơi, có lâu lắm không ba?"
Không lâu lắm đâu, nhưng mẹ không nhận ra
ba, ba đã làm sai một số chuyện, phải để mẹ
từ từ chấp nhận ba. Ngữ Điền có thể chờ
được không?"
"Dạ!" Vẫn không hiểu những lời của Tần Trọng Hàn lắm, nhưng Ngữ Điền vẫn gật đầu một cách nghiêm túc, trên khuôn mặt nhỏ nhắn đã có một nụ cười e dè, tuy vẫn còn rướm lệ, nhưng đã có thể nhìn thấy vẻ phấn khích của cậu bé. "Ngữ Điền sẽ nghe lời!"
Tần Trọng Hàn trước giờ chưa từng nhìn thẳng vào vấn đề này. Xem ra hôm nay, vê chuyện của mẹ Ngữ Điền, xem ra phải sắp xếp vào thật rồi. Chỉ là, anh ta có đủ tư cách đứng
trước mặt cô để xin cô tha thứ không?
Dù sao, anh ta đã khiến cô và Ngữ Điền chia
cắt năm năm. Nếu cô biết sự thật, liệu có căm
hận anh ta đến chết không?
Còn nữa, bạn trai của cô thì sao?
Anh ta có thể hy sinh mọi thứ vì con trai mình
nhưng còn cô? Liệu cô có rời xa người bạn trai
của mình không? Lần đầu tiên trong đời, Tần
Trọng Hàn cảm thấy không tự tin.
"Chú ơi, sao chú vẫn chưa online vậy?"
Khi Tần Trọng Hàn mở máy tính lên thì nhìn
thấy hộp thoại bật lên, rất nhiều!
"Chú ơi, con muốn cho chú xem game của
con, sao chú vẫn chưa lên vậy?"
"Chú ơi, có phải chú đi cua gái nên quên con
rồi không?"
"Chú ơi, nếu chú còn không lên, con sẽ giận
chú đó!"
"Chú ơi, chú mau online đi!"
Tần Trọng Hàn nhìn thấy nhiều tin nhắn như
vậy liền không thể nhịn cười, không cần đoán
cũng biết là cậu bé đó. Nghĩ đến cậu bé đó,
Tần Trọng Hàn đột nhiên nhớ ra mình vẫn
chưa hỏi tên của cậu.
Vừa rồi khó khăn lắm mới dỗ dành được Ngữ
Điền, bây giờ lại nhận được tin nhắn của cậu
bé này, Tần Trọng Hàn chịu khó trả lời: "Chú
online rồi đây!
"A! Chú ơi! Chú, chú online rồi hả?" Ở đầu bên
kia hiện lên tin nhắn, tốc độ gõ chữ nhanh đến
mức khiến Tần Trọng Hàn kinh ngạc. Anh ta tự
hỏi không biết có phải IQ của cậu bé đó cao
đến mức đáng sợ không.
Chưa kịp trả lời, đầu bên kia lại gửi tin nhắn.
"Chú ơi, game của con, chú xem thử đi, góp ý
cho con nha! Còn nữa, chú không được để lộ
ra ngoài đó, con có bản quyền!"
"Ha ha " Tần Trọng Hàn không thể nhịn được
cười, trong đầu hiện lên bộ dạng ranh mãnh
của cậu bé.
"Được!" Tần Trọng Hàn gõ một từ.
"Chú ơi, chú có bận lắm không?"
"Tại sao con hỏi vậy?"
"Vì chú trả lời con chậm quá!"
"Còn nữa, chú trả lời đơn giản quá! Bộ chú
không thể trả lời thêm một từ hay sao? Ồ..
Nhưng con vẫn chưa biết gõ nhiều chữ lắm
Chú ơi, con còn chưa biết hết chữ nữa mà!"
"Con bao nhiêu tuổi?"
"Con năm tuổi, nhưng cô giáo nói con có thể
nhảy lớp lên học tiểu học được rồi, nhưng con
vẫn chưa nói với mẹ nữa. Chú ơi, chú nghĩ con
có nên học nhảy lớp lên thẳng tiểu học
không?"
Chỉ số IQ cao thật! Tần Trọng Hàn ngạc nhiên,
sau đó tò mò mở trò chơi mà cậu bé gửi đến.
Chỉ một lúc sau, Tần Trọng Hàn hoàn toàn
ngây người ra!
Nếu anh ta không từng gặp cậu bé này, nếu
cậu bé không phải chỉ mới năm tuổi thật, anh
ta nghĩ mình sẽ không bao giờ tin! Bởi vì phần
mềm trò chơi mà cậu bé thiết kế hoàn toàn
không khác gì so với các nhà thiết kế trò chơi
tốt nghiệp từ các trường chính quy.
"Chú ơi, chú nghĩ con có nên học nhảy lớp
không?" Lại một tin nhắn khác được gửi đến.
"Con nghĩ sao?"
"Con muốn nhảy lớp, như vậy thì mẹ có thể
tiết kiệm được rất nhiều học phí!"
Tần Trọng Hàn đọc đến đây, trong tim chợt
thấy xót xa một cách khó hiểu. "Nhà con khó
khăn lắm hả?"
"Chú ơi, con phải gọi điện cho mẹ con rồi, mẹ
vẫn chưa về nhà, tối quá rồi. Bữa khác chúng
ta nói chuyện tiếp! Tạm biệt!"
Tần Trọng Hàn thấy avatar đột nhiên đen lại,
trong lòng bỗng cảm thấy hụt hẫng mà không
có lý do.
"Ba ơi, con ăn xong rồi, ba có muốn kể chuyện không?" Ngữ Điền được dỗ dành nên đã vui vẻ lại, vì không bao lâu nữa, câu bé sẽ có mẹ rồi.
Nhìn thấy dáng vẻ này của con trai, Tần Trọng
Hàn thở dài. Đây mới là biểu hiện bình thường
của một đứa bé năm tuổi, cậu bé kia quá
trưởng thành, trưởng thành đến mức làm cho
người ta đau lòng!
Đột nhiên, trong lòng thấy hơi bực bội. Phải
làm sao mới tìm được mẹ của Ngữ Điền về
đây? Anh ta đang trầm tư!
Lưu lại trò chơi, Tần Trọng Hàn đứng dậy.
"Ngữ Điền, để bữa khác ba kể chuyện cho
con nghe ha, bây giờ ba phải đi ra ngoài, con
ngoan ngoãn đi ngủ có được không?"
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro