Bài thơ: CÒN ĐÓ MÙA THU (Nguyễn Lâm Anh Kiệt)
Còn đó mùa thu,
Như chưa hề cũ
Lá vàng ủ rũ,
Rụng đỏ khu rừng.
Còn đó ngập ngừng,
Chưng hửng trong tôi
Đường về lối cũ,
Có còn chi vui.
Thu đã chôn vùi,
Xác thân muôn kiếp,
Nhưng tôi vẫn ngỡ,
Thu ở đâu đây.
Mùa thu vẫn đấy,
Sẽ sớm quay về;
Chỉ có Thu kia,
Ngày về đã hết.
Hoài Thu đã chết,
Mùa thu còn đây
Hồ Tuyền Lâm ấy,
Vẫn vẫy tay chào.
Lê bước dạt dào,
Tim vẫn xôn xao
Ước chi niềm đau,
Đừng tìm tới vội.
Tôi ngồi lẻ loi,
Ngay sát mặt hồ
Đôi dòng đau khổ,
Nhểu dài cỏ xanh.
Tôi ngồi quẩn quanh,
Gục đầu khe khẽ
Có gì thỏ thẻ,
Lọt vào đôi tai.
Ra là lá phong,
Đỏ màu rực rỡ
Phong vì nỗi nhớ,
Tình cờ trôi ngang.
Nhìn phong trôi ngang,
Nhìn hồ lơ đãng,
Đằng xa sáng sáng,
Mắt tôi mơ màng.
Nhìn phong dịu dàng,
Uốn lượn miên man
Phải chăng mắt tôi,
Tự tìm ảo ảnh?
Nhìn quanh khung cảnh,
Ngọn đồi xanh xanh
Lá phong rời nhanh,
Còn mình ở lại.
Như nhủ vào tai,
Thu đã đi rồi,
Và phong cũng vậy,
Về cõi thiên thu,
Về cõi thiên thu.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro