Đứa con cầu tự


"Con cầu thần khấn Phật! Phận con gái mới đáng thương làm sao, vì gia đình này, con xin nguyện từ bỏ cả tính mệnh của mình và đứa bé trong bụng, hoặc là làm cho con lỡ sảy, hoặc xin ban cho con một đứa con cầu tựu, để có thể bảo vệ gia đình này, xin mang đến cho con một cốt nhục ơn đức ..."

Đó là những lời mà trước khi tôi ra đời mẹ đã hằng ngày tụng niệm trước ban thờ Phật.

Trước khi mẹ mang thai tôi, gia đình tôi từng là một gia đình mà ai ai trong dòng tộc cũng ngưỡng mộ. Bố trở về từ Nhật Bản, mới hơn 20 tuổi đã trở thành Hội trưởng Hội Nông nghiệp của huyện Bình Khê, tuổi trẻ tài cao, bố trở thành một nhân vật quan trọng trong toàn huyện. Nhưng có lẽ cũng vì tuổi đời còn trẻ nên đã vô tình đắc tội với các phe cánh trong ban lãnh đạo, trong một vụ án cá nhân biển thủ quỹ hội rồi bỏ trốn, bố không những mất tất cả mà còn bị xử tù. Thậm chí sản nghiệp của gia tộc cũng vì việc này mà tra xét niêm phong để bù đắp cho khoản quỹ bị mất. Vì cuộc sống, mẹ tôi khí đó đang bụng mang dạ chửa bất đắc dĩ phải đi làm trong một hầm quặng. Để có thêm thu nhập, có thêm ít tiền để người già trẻ nhỏ vào cơm ăn, mẹ phải ngậm đắng nuốt cay, cắn răng đẩy xe chở quặng. Đó là một công việc vô cùng nặng nè và mệt mỏi, đã vậy một ngày phải làm liền 2 ca, thường xuyên mệt đến mức chân tay rã rời, đẩy xe lên đỉnh dốc rồi lại bị lăn xuống. Nếu gặp phải ngày mưa thì càng dễ ngã, toàn thân ướt sũng, rất nhiều lần phẫn uất, mẹ muốn chết đi cho rồi, nhưng nghĩ đến cụ ngoại đang nằm ở bảng lấy lắt với căn bệnh hen suyễn và ba đứa nhỏ mẹ lại cắn răng làm công việc mà chưa chắc cánh đàn ông đã làm tốt này.

Dù phải làm lụng cả ngày trời, khi về đến nhà trời cũng quá nửa đêm vậy mà vẫn còn một đống việc đang chờ mẹ- giặt quần áo cho cả nhà, nấu thức ăn cho lợn gà vịt, mệt tới đó không còn sức lết tới giường, gục xuống và thiếp đi ngay tại bếp.

Sự vất vả của mẹ còn không dc ông nội thấu hiểu, ông thường lời lôi việc cha làm liên lụy cả gia tộc để trút giận lên người mẹ, hở một chút là chỉ trích mẹ trước mặt mọi người:" Con đàn bà đen đủi, sao ko chết quách đi cho rồi!"

Nối oán hận chất chứa trong lòng ko dám nói ra và sự mệt mỏi cùng cơ cực mà mẹ pải chịu đựng, tôi khi đó chỉ là một cái thai nhi vô tri vô giác nên ko có chút kí ức gì . Nhưng những câu chuyện này trong quá trình trưởng thành của tôi lại tựa như đc phát thanh tự động, hết lần này đến lần khác bật ra từ miệng của mẹ!

Niềm hy vọng có thể sinh ra một "đứa con cầu tự" mang đến may mắn và niềm vui cho mọi người là động lực sống duy nhất lúc bấy giờ. Ông nội lại ko nghĩ như vậy khi những phần thấy thân hình chỉ còn da bọc xương vì điều kiện sống thiếu thốn của mẹ, ông bèn xỉa xói rằng mẹ chỉ biết đẻ con gái, ông sẽ lập tức bán cho họ với giá 100 tệ


Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: #hihi