CHƯƠNG 2
CHƯƠNG 2
Fortis đứng phía sau, hai tay đan vào nhau sau lưng, ánh mắt lặng lẽ dõi theo bóng dáng Arian. Trong cái nhìn ấy, có thứ gì đó khó lường, một cảm xúc đan xen giữa thấu hiểu và bí ẩn, tựa như một cơn sóng ngầm cuộn chảy nơi đáy đại dương tĩnh lặng.
Vị thiếu gia hắn tận tâm hầu hạ từ bé đang thay đổi. Một sự đổi thay tinh tế, khó nhận ra, nhưng tựa vết rạn mờ trên mặt kính – mong manh, âm thầm, báo hiệu điều gì đó sắp vỡ vụn.
Ánh đèn chùm lấp lánh phản chiếu trên khung tranh vàng chạm trổ, tôn lên bức họa gia đình. Arian lặng lẽ đứng trước tranh, ánh mắt đắm chìm trong từng chi tiết. Đầu ngón tay khẽ lướt qua khung, như muốn chạm vào quá khứ, níu giữ hơi ấm những người thân yêu.
Thời gian trôi qua chậm rãi. Fortis lặng lẽ chờ đợi, không thúc giục, không vội vã. Và khi Arian rời đi, hắn cũng im lặng bước theo.
*
Cánh cửa phòng ăn chậm rãi mở ra.
Phòng ăn gia tộc Magnificentia rộng lớn, trần cao chạm trổ tinh xảo, ánh đèn pha lê lộng lẫy. Trên bàn gỗ bóng loáng, khăn trắng tinh khôi, dao nĩa vàng sắp đặt ngay ngắn. Món ăn thơm lừng, nhưng bầu không khí lạnh lẽo đến mức khiến người ta quên cả hương vị.
Arian bước vào, và ngay lập tức, mọi ánh mắt đều hướng về phía chàng. Không khí bên trong trầm lắng một cách kỳ lạ. Bóng dáng những con người mang họ Magnificentia đã an tọa quanh bàn.
Ở vị trí trung tâm, phía đầu bàn, Công tước Albert Magnificentia ngồi với dáng vẻ uy nghiêm, khí chất trầm ổn. Đôi mắt xám nhạt sắc bén của ngài quét qua chàng một thoáng, không phán xét, không biểu cảm, nhưng lại đủ khiến người khác cảm thấy áp lực.
Bên phải Công tước, phu nhân Calantha khẽ mỉm cười khi thấy con trai út của mình. Đôi mắt xanh lam dịu dàng phản chiếu ánh đèn, nhưng không che giấu được một tia suy tư mơ hồ.
Kế bên phu nhân, Hypatia — chị gái thứ của chàng, nhìn Arian bằng ánh mắt bình thản, nhưng nơi khóe môi lại có một nét cong mơ hồ như muốn nói điều gì đó mà rốt cuộc vẫn giữ trong lòng.
Bên trái Công tước, hai người anh trai lớn song sinh Edward và Erastus lặng lẽ ngồi đó. Nhưng thay vì chiếm vị trí ngay sát cha như thường lệ, họ lại để trống một chỗ ngay cạnh ngài.
Arian khẽ khựng lại, như thể mặt nước tĩnh lặng bỗng gợn sóng vì một chiếc lá rơi. Biểu cảm trên gương mặt chàng không hề thay đổi, chỉ có ánh mắt thoáng chút trầm xuống.
Arian bước vào, theo sau là Fortis. Chàng lặng lẽ tiến đến bàn, kéo ghế và ngồi xuống bên cạnh Công tước. Ở phía xa, Fortis đứng giữa nhóm người hầu, chiếm vị trí trung tâm. Tất cả đều im lặng, kính cẩn chờ đợi mệnh lệnh từ chủ nhân.
Ngay khi Arian vừa yên vị, Edward và Erastus đồng thời chuyển ánh mắt về phía chàng, trên môi nở một nụ cười đầy ẩn ý. Phu nhân Calantha vẫn giữ nụ cười dịu dàng, Hypatia khẽ mỉm cười.
Không một ai lên tiếng, sự im lặng bao trùm cả bàn ăn.
Dưới ánh đèn pha lê, những chiếc ly thủy tinh phản chiếu sắc lạnh. Tiếng dao nĩa va chạm, nhưng không ai trò chuyện. Cứ như thể mọi người đang ngầm giao tiếp bằng một ngôn ngữ vô hình mà Arian không thể hiểu.
Gia đình Magnificentia không có quy định cấm trò chuyện trong bữa ăn, nhưng hôm nay, không một ai mở lời. Không có tiếng trêu chọc của Edward hay Erastus, không có lời bông đùa của Hypatia, cũng không có giọng nói dịu dàng của phu nhân Calantha.
Toàn bộ đều chìm trong một bầu không khí tĩnh mịch đến khác thường.
Arian cúi mắt, cầm lấy dao nĩa, bắt đầu ăn.
Không vội vàng, không chậm rãi, không chút biểu cảm dư thừa.
Tại sao hôm nay lại im lặng đến thế? Edward và Erastus chưa từng im lặng như vậy. Mẹ cũng không lên tiếng. Mọi người đang chờ đợi điều gì ư?
Arian, người vốn không bận tâm đến những điều xung quanh, hôm nay bỗng nhiên cảm nhận rõ ràng sự thay đổi ấy.
Chưa bao giờ, kể cả trong những ngày u ám nhất, bữa ăn gia đình lại im lặng đến thế.
Một điều gì đó sắp xảy ra. Cảm giác này... không chỉ là thoáng qua. Và bữa sáng hôm nay, có lẽ chỉ là dấu hiệu đầu tiên của một cơn bão đang đến gần.
Thời gian trôi đi trong bầu không khí tĩnh lặng đến ngột ngạt. Những người trên bàn ăn vẫn thong thả dùng bữa, nhưng dường như có một sợi dây căng thẳng vô hình đang giăng mắc giữa họ.
Bỗng nhiên, Công tước Albert liếc nhìn sang Arian. Ông cất giọng nói trầm thấp, mang theo chút dịu dàng nhưng cũng không kém phần nghiêm túc:
"Arian, ta nhớ con từng bày tỏ ý định muốn đến Vương quốc Umlingo để học tập tại Học viện Pháp thuật, đúng không?"
Lời nói của Công tước giáng xuống như một nhát kiếm vô hình, chẻ đôi bầu không khí tĩnh lặng. Arian khựng lại, chiếc nĩa trên tay bất giác dừng giữa không trung. Khuôn mặt chàng vẫn bình tĩnh, nhưng đôi mắt xám nhạt lại ánh lên một sự dao động khó tả. Ánh đèn chùm pha lê làm đôi mắt Arian thêm phần bí ẩn, lạnh lùng. Chàng chậm rãi hạ tay xuống, nhưng vẫn nắm chặt chiếc nĩa.
"Năm năm trước, con nghĩ rằng cha sẽ không cho phép con đến một nơi xa xôi như vậy." Arian đáp lại, giọng nói nhẹ nhàng nhưng mang theo một chút gì đó xa xăm. "Bây giờ, con không còn hứng thú với chuyện đó nữa. Việc đến đó chẳng mang lại lợi ích gì ngoài phiền phức và những rắc rối không đáng có."
Công tước Albert im lặng, dường như đang chọn từng từ ngữ để thốt ra. Khi ông tiếp lời, giọng nói trở nên dịu dàng hơn, nhưng sự nghiêm nghị vẫn không thể che giấu.
"Sáu tháng trước, trong buổi yến tiệc giữa Đế quốc Clitus và sứ giả từ Vương quốc Umlingo, một cuộc họp kín đã diễn ra để chọn lựa những người ưu tú của Đế quốc, trong đó có những người được cử đi học tại Học viện Pháp thuật..." Ông dừng lại một chút, quan sát phản ứng của Arian.
"Trong danh sách đó, con là người đầu tiên được chọn."
Lời nói vừa dứt, căn phòng ăn chìm vào sự im ắng đến mức chói tai. Những thành viên khác trong gia đình đều im lặng, quan sát cuộc trao đổi giữa Công tước và Arian.
Lời nói của Công tước khiến Arian sững người. Đôi mắt xám nhạt khẽ mở lớn, ánh lên chút dao động mơ hồ, như mặt hồ phẳng lặng chợt xao động trước một cơn gió lạ.
Cảm giác bất an len lỏi vào lòng. Bình thường, chàng sẽ chỉ mỉm cười lạnh nhạt, im lặng trước mọi biến chuyển, để mặc kẻ khác dò đoán trong vô vọng. Nhưng lần này, dường như mọi thứ đã khác.
Hôm nay, lớp băng giá bao phủ Arian trở nên mong manh hơn, không còn che giấu trọn vẹn những gợn sóng bất an đang khẽ lay động bên dưới.
Chứng kiến phản ứng ngạc nhiên của Arian, Phu nhân Calantha, Nhị tiểu thư Hypatia, cùng hai Đại thiếu gia Edward và Erastus đều nhìn chàng với ánh mắt đầy lo lắng.
Ngay cả Công tước Albert, người vốn lạnh lùng và nghiêm nghị, cũng để lộ một thoáng chệch choạc nơi đáy mắt–mơ hồ và mong manh, tựa như ảo ảnh thoáng qua, không biết có thật hay chỉ là tưởng tượng.
Tĩnh mịch bao trùm. Arian nhanh chóng thu lại cảm xúc, ánh mắt trở nên băng giá. Nhưng dù cố che giấu, câu hỏi thốt ra vẫn vương chút kinh ngạc không thể kìm nén.
"Tại sao lại là con?"
Một tia sửng sốt lướt qua đôi mắt xám nhạt, nhưng ngay lập tức, Arian buộc mình trở lại vẻ lãnh đạm, như thể điều vừa nghe chỉ là cơn gió thoảng qua.
Công tước nhìn thẳng vào Arian. Đôi mắt ông thoáng xao động, rồi dời sang phu nhân Calantha như muốn nhờ bà nói thay mình. Phu nhân Calantha dịu dàng gật đầu, ánh mắt ôn hòa nhưng kiên định.
Công tước hiểu rõ con trai út của mình. Arian là người không dễ bị thuyết phục, và một câu trả lời lạnh lùng chỉ càng khiến Arian lùi xa hơn, thu mình vào lớp băng giá cố hữu. Trước đó, ông đã cố xin Hoàng đế loại Arian khỏi danh sách, không muốn con trai phải rời khỏi sự bảo vệ của gia tộc, đối mặt với một tương lai đầy bất định ở đất nước xa lạ. Dù ông đã cố gắng, nhưng vô ích. Kết quả vẫn không thay đổi.
"Arian, đây là quyết định của Hoàng đế." Giọng Công tước trầm thấp nhưng kiên quyết. "Chúng ta không thể làm trái."
Arian không đáp. Đôi mắt xám nhạt lặng lẽ rơi xuống chiếc đĩa bít tết trước mặt. Những ngón tay vô thức siết chặt lấy chiếc nĩa, tạo ra âm thanh kẽo kẹt, nhỏ đến mức chỉ mình chàng cảm nhận được. Khớp tay trắng bệch, nhưng chàng vẫn không buông.
Hai anh trai song sinh Edward và Erastus, cùng chị gái Hypatia đều im lặng quan sát. Hypatia khẽ nhíu mày, ánh mắt phản chiếu sự lo lắng, trong khi Edward và Erastus giữ vẻ mặt bình thản nhưng không ai dám tùy tiện mở miệng.
Phu nhân Calantha lên tiếng, giọng bà mềm mại như một cơn gió nhẹ:
"Arian, con đừng vội phản đối. Có thể bây giờ con không muốn đi, nhưng biết đâu, con sẽ tìm thấy điều gì đó thay đổi khi đến đó. Hơn nữa, dù ở đâu đi nữa, con vẫn luôn có gia đình phía sau."
Lời bà tựa tia nắng le lói giữa bầu trời u ám, dịu dàng, nhưng chẳng đủ để xua tan căng thẳng đang bủa vây. Dù không thể chống lại ý chỉ của Hoàng đế, Arian cũng không chấp nhận khuất phục một cách dễ dàng.
Arian khẽ cụp mi mắt, che giấu sự lạnh lẽo trong ánh nhìn.
Trong phòng ăn, mọi người đều lặng im chờ đợi phản ứng của Arian. Một lúc lâu sau, chàng chậm rãi ngẩng đầu, ánh mắt mờ mịt nhưng ánh lên tia quyết tâm mơ hồ.
"Con muốn suy nghĩ thêm."
Câu trả lời này không khiến ai bất ngờ. Công tước Albert gật đầu, không nói gì thêm. Bầu không khí ngột ngạt trong phòng cũng dần lắng xuống. Bữa ăn lại tiếp diễn, Edward và Erastus bắt đầu kể những câu chuyện đang lan truyền trong giới quý tộc, Hypatia cũng hùa theo, nhưng sự căng thẳng vẫn lơ lửng trong không khí.
Arian không có tâm trạng để lắng nghe. Bình thường, dù ít nói, chàng vẫn âm thầm quan sát mọi thứ. Nhưng hôm nay, tiếng cười nói xung quanh chỉ càng khiến chàng cảm thấy lạc điệu. Miếng bít tết mềm mại trên đầu lưỡi, nhưng hương vị đã nhạt thếch, như thể mọi giác quan đều bị vây hãm trong một màn sương mờ ảo.
Trong lòng là một mớ cảm xúc hỗn độn, xoắn xuýt như những sợi chỉ rối, nhưng trên gương mặt chàng, tất cả lại bị chôn vùi dưới lớp vỏ tĩnh lặng, vô cảm.
Lạ thật... Có thứ gì đó... sắp chờ đón mình sao?
Khi bữa ăn kết thúc, Arian nhanh chóng xin phép rời đi.
Fortis định bước theo sau, nhưng ngài Công tước giơ tay ra hiệu, khiến hắn khựng lại và trở về vị trí cũ. Một thoáng bồn chồn lóe lên trong mắt, nhưng nhanh chóng bị kiềm chế, chìm vào vẻ điềm tĩnh vốn có.
Sau khi Arian khuất bóng, không ai trong gia đình vội đứng dậy. Một khoảng lặng ngắn ngủi bao trùm căn phòng. Cuối cùng, Erastus là người đầu tiên lên tiếng, giọng điệu pha chút trêu chọc:
"Hôm nay Arian phản ứng có chút khác thường, có vẻ như đã đến tuổi nổi loạn muộn thì phải."
Edward bật cười, nhưng ánh mắt vẫn phảng phất sự quan sát: "Có lẽ chúng ta nên chuẩn bị nhiều quà để dỗ dành em ấy, nhỉ?
Hypatia lắc đầu, khẽ cười: "Hay là bảo đầu bếp làm vài món bánh ngọt? Dạo này tâm trạng em ấy không tốt." Cô khẽ liếc nhìn Fortis, hắn ta hiểu ý, cúi đầu chào rồi lặng lẽ rời khỏi phòng ăn.
Phu nhân Calantha khẽ cười, nhưng đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve viền tách trà, một thói quen chỉ xuất hiện khi bà lo lắng. Công tước Albert lặng lẽ quan sát mọi người, ánh mắt trầm ngâm.
Một lúc sau, ông khẽ thở dài, nhưng hơi thở đó nhẹ đến mức khó ai nhận ra, như thể bản thân ông cũng không muốn bộc lộ bất cứ điều gì.
Dù bề ngoài, họ có thể cười nói như thể không có gì xảy ra, nhưng trong lòng, ai cũng biết. Arian không phải kiểu người dễ dàng chấp nhận số phận.
Chuyến đi đến Vương quốc Umlingo không đơn thuần chỉ là một chuyến đi. Nó là cột mốc. Là ngưỡng cửa của một thay đổi không thể đảo ngược. Arian không biết phía trước có gì, nhưng linh cảm mách bảo chàng–một khi bước chân rời khỏi đây, sẽ không có đường quay lại. Một cơn bão vô hình đã vươn tay về phía chàng, lặng lẽ nhưng không thể tránh khỏi.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro