Chương 7: Như thế nào là ấm áp?
Nhóm của Minh Triết chính thức thành lập, nhóm lại mang tiếng nghiên cứu sản phẩm mới mà chỉ có ba thành viên. Nhưng ngay sau đó một ngày Vương Dư Thiên còn đưa thư kí riêng của ông là Lăng Lan đến làm ba chàng trai có chút không biết là Vương Dư Thiên muốn gì.
Minh Triết là quản lí nhưng cả ngày thật sự muốn nhìn thấy anh là rất khó. Bình thường phải hơn chín giờ anh mới tới công ty, sau đó chơi game hết buổi sáng rồi lại ngủ vào buổi chiều. Vừa hết giờ anh liền rời đi, hoàn toàn xem những người trong phòng của anh trong mắt.
Lăng Lan vẫn là người không chịu nổi Minh triết đầu tiên, lúc đầu mới được hai ngày cô đã thông báo cho Vương Dư Thiên biết, nhưng một chút ông cũng không có ý tứ trách móc Minh Triết nên về sau cô cũng mặt kệ anh. Còn về phần Trương Lương cùng Khúc Du cũng rất anh phận của mình, nhưng chuyên môn thì hai người cũng không nhiều nên lúc đầu rõ ràng cũng muốn đi, về sau kết quả cuối cùng vẫn ở lại.
Nếu nói Trương Lương ở lại vì ái náy với Minh Triết thì Khúc Du còn có chút ý tứ thăm dò, thân phận của Minh Triết thật sự rất đặc biệt.
Còn về Minh Triết anh chỉ đơn thuần là thử sức chịu đựng của Vương Dư Thiên mà thôi. Qua hơn một tuần này Vương Dư Thiên thật sự nói ra ý nghĩ của mình - Ông ta muốn xét nghiệm ADN. Trương Lương là người đến tìm Vương Dư Thiên đầu tiên, anh từ đầu cũng tỏ rõ mình không phải chỉ muốn đến tìm người nhưng ông ta chỉ cười rồi nói anh hãy làm xem như có lệ đi, hoàn toàn không quan tâm đến anh ta nữa.
Khúc Du như có điều gì đó suy nghĩ, cả ngày liền nhìn vào văn phòng của Minh Triết cả người đều lâm vào trầm tư. Minh Triết lại như cũ không quan tâm đến mọi thứ, khi nghe chuyện xét nghiệm anh chỉ cười nhẹ rồi rời đi.
Xét nghiệm vốn cần ba ngày để làm, Minh Triết đến buổi tối ngày thứ hai lại đến gặp bác sĩ làm xét nghiệm kia. Nói ra nơi đây cũng không phải nhỏ, mặc dù trước đây anh có giúp Mạnh Thừa Hoan xây một cái bệnh viện vẫn không bằng nơi đây.
Ngồi trước bàn làm việc của mình nhìn những mẫu phân tích máu kia Mạnh Phi Nhiên có chút nhíu mày, ông không biết phải nói với Vương Dư Thiên như thế nào thì Minh Triết đã đứng trước mặt ông.
Minh Triết lúc này lại khác với dáng vẻ thường ngày mà mọi người vẫn thấy kia, anh mặt một áo sơ mi trắng kết hợp với quần tây bình thường cùng khuôn mặt có chút tái nhợt làm người khác nhìn cũng đau lòng. Nếu có Mạnh Thừa Hoan ở đây thì chắc anh ta cũng phải cảm thán một câu, vị này có lẽ mới đúng là Lý Tiên sinh mà anh ta biết.
"Tôi muốn nhờ ông một số chuyện".
Vẫn là Minh Triết mở miệng trước, giọng nói của anh cũng mang theo vài phần yếu ớt, cả người cũng giống như không có chút sức lực mà ngồi xuống ghế đối diện, còn mang theo chút thở đốc mà anh cố đè nén.
"Là chuyện sức khỏe cậu rất tệ hay là chuyện cậu là con ruột của chủ tịch Vương?"
Vừa nghe câu hỏi đó của Mạnh Phi Nhiên, Minh Triết biết mình đã tìm được người liền không tự chủ mà nở một nụ cười rất tươi - anh thích một người làm việc dức khoát như ông ta.
***
Sáng hôm sau Mạnh Phi Nhiên như đúng hẹn giao bản xét nghiệm cả ba người cho Vương Dư Thiên, cũng nói ra trong ba người không có ai là con trai mà ông ta cần tìm, lại như vô ý đem một đoạn ghi âm không biết từ đâu ra, nội dung lại là Minh Triết uy hiếp ông ta phải làm giả giấy tờ xét nghiệm như thế nào. Vương Dư Thiên nghe xong đoạn kia khuôn mặt chỉ có thể dùng hai từ "xám tro" để hình dung, ông ta thật sự tức giận. Lúc đầu muốn biết Minh Triết ngắm vào gì của mình nhưng không nghĩ anh lại dám ngang nhiên uy hiếp bác sĩ như thế.
Sau tức giận kia Vương Dư Thiên cũng trầm ổn lại không ít, biết mình hơi thất thố liền xin lỗi Mạnh Phi Nhiên một chút rồi còn kêu ông làm một bản xét nghiệm giả như lời Minh Triết xong mới rời đi.
Nhìn bóng lưng Vương Dư Thiên khuất Mạnh Phi Nhiên liền có chút không nói nên lời, lại bước về phía trong phòng nghỉ của ông. Nhìn chàng thanh niên nằm trên giường với khuôn mặt nhợt nhạt cùng đôi mắt vẫn nhắm chặt kia tâm của ông liềm trầm xuống.
- Ta, có phải đã làm sai rồi không?
Lời nói này Mạnh Phi Nhiên cũng không biết nói với chính bản thân mình hay với Minh Triết đang nằn trên giường kia.
Mãi đến tối khi Mạnh Phi Nhiên đang xem hồ sơ mới thấy Minh Triết từ trong phòng bước ra, còn gật đầu với ông xem như chào hỏi rồi bước ra cửa rời đi.
Đến khi ngồi trên xe, Minh Triết mới chú ý Mạnh Thừa Hoan đang ngồi bên cạnh, người nồng nặc mùi rượu, còn dựa vào anh ngủ thiếp đi.
"Tiên sinh, cậu có phải còn mệt không?"
mãi đến sáng Mạnh Thừa Hoan mới tỉnh dậy, nhìn khuôn mặt tái nhợt của Minh Triết làm cho giật mình, anh vừa hỏi vừa tiến lại muốn kiểm tra xem Minh Triết lạnh nhạt nói:
"Hôm qua có một con heo đi rước tôi, kết quả hắn say rượu làm tôi phải lôi về tận nhà , còn chăm sóc đến nửa đêm mới yên ổn ngủ". Minh Triết ngập ngừng rồi nói tiếp "Hỏi, tôi có khỏe được không?"
Lời nói giống như châm chọc nhưng Mạnh Thừa Hoan biết lời Minh Triết nói không phải như vậy. Chưa biết nên trả lời thế nào thì đã mấy Minh Triết bước vào phòng, cũng không quan tâm tới anh nữa.
Suốt một đoạn đường đến công ty Minh Triết vẫn nhìn ra cửa xe, tâm trạng rất tệ khiến Mạnh Thừa Hoan lo lắng, bệnh của Minh Triết vốn dĩ phải luôn lạc quan vui vẻ thì còn mong sẽ tốt hơn hơn một chút, vậy mà bây giờ lại vì chuyện của anh mà suy tư, Mạnh Thừa Hoan thật muốn tự vả vào mặt mình.
Đưa Minh triết đến cửa công ty lại không nghĩ tới Minh Triết muốn anh đi vào cùng, chỉ đành gật đầu.
Mạnh Thừa Hoan cùng Minh Triết bước vào phòng làm việc. Cũng chưa tới hai phút lại thấy Vương Dư Thiên bước vào, trên mặt còn mang theo ý cười nhàn nhạt.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro