Chương 1: Bữa Tiệc Định Mệnh

Chương 1: Bữa Tiệc Định Mệnh

Đêm New York lộng lẫy, ánh đèn từ tòa cao ốc pha lê chiếu xuống như sao trời sà vào phố thị. Trên tầng thượng khách sạn năm sao sang trọng bậc nhất thành phố, bữa tiệc giới hạn của tập đoàn Tư thị đang diễn ra. Những nhân vật tài chính hàng đầu thế giới, minh tinh, siêu mẫu, chính khách đều có mặt. Đây là một thế giới lấp lánh kim tiền, quyền lực và xa hoa, nơi chỉ những kẻ đứng đầu mới có thể mỉm cười như thể mọi thứ đều nằm trong tay họ.

Lâm Kha – chàng sinh viên nghèo đến từ Harvard – hôm nay đi làm thêm ca đêm phụ trách lau dọn, phục vụ. Cậu là người nhỏ bé vô danh giữa dòng người quyền quý, nhưng nhan sắc của cậu lại khiến người ta không thể rời mắt.

Mắt phượng đuôi dài, sống mũi cao thanh tú, làn da trắng như sứ. Ánh mắt cậu trong veo, nhưng không hề ngu ngơ. Sự kiên cường từ nghịch cảnh khắc lên dáng đứng thẳng lưng của cậu, khiến vẻ đẹp ấy càng thêm thanh cao đến nghẹn thở.

Trong bữa tiệc, ánh mắt của một người đàn ông quyền lực bất ngờ dừng lại nơi Lâm Kha.

Tư Mặc Kỳ – chủ tịch tập đoàn Tư thị, năm nay 55 tuổi, là người đàn ông lạnh lùng và tàn nhẫn bậc nhất thương trường châu Á. Gương mặt sắc sảo, mái tóc muối tiêu lịch lãm, đôi mắt hổ phách thâm trầm, quanh ông luôn là siêu mẫu, minh tinh, quyền lực và sợ hãi.

Chỉ là một ánh nhìn thoáng qua, nhưng ông đã bị thu hút. Có lẽ là do vẻ đẹp quá thanh tú, hoặc sự đối lập đến trào phúng giữa thân phận cậu và giới tài phiệt.

Một ly rượu, một tiếng gọi nhẹ, và rồi...

Cánh cửa căn phòng cao cấp khép lại. Tư Mặc Kỳ đã quá chán những mỹ nhân đến vì tiền. Nhưng đêm nay, ông muốn chơi đùa một chút với một món đồ đẹp.

Lâm Kha hoảng loạn, không ngờ một người đàn ông chỉ vừa trao học bổng nhân đạo cho cô nhi viện năm xưa lại là chủ tịch của tập đoàn này – và cũng là kẻ cưỡng ép cậu trong căn phòng tối.

Ông dịu dàng, như thể nâng niu một báu vật. Không ai nghĩ người đàn ông từng khiến bao tập đoàn phá sản lại có thể nhẹ giọng đến thế.

Sau khi xong việc, ông thảy một tấm thẻ đen:
"Coi như phần thưởng, nếu cần."

Lâm Kha không cầm, chỉ cúi đầu, im lặng nhặt quần áo và rời đi. Cậu nghèo, nhưng có lòng tự trọng.

Trong lúc Tư Mặc Kỳ lại trở về với tiệc tùng và mỹ nhân, Lâm Kha âm thầm rời khỏi bữa tiệc, ôm lấy vết thương trong lòng, không hề hay biết... một sinh mệnh mới đã hình thành trong bụng cậu.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro