Chương 2: Ánh Sáng Âm Thầm
Chương 2: Ánh Sáng Âm Thầm
Tám tuần sau đêm tiệc xa hoa, New York vẫn ồn ào, nhưng với Lâm Kha, thế giới đã lặng đi một cách kỳ lạ.
Lâm Kha cảm thấy mệt mỏi, buồn nôn, chóng mặt... tưởng chỉ là cảm lạnh vì làm đêm. Nhưng đến ngày thứ mười, khi cậu ngất xỉu tại quán café đang làm thêm, người ta vội đưa cậu đến phòng khám.
"Chúc mừng. Cậu đang mang song thai – khoảng 8 tuần tuổi."
Trái tim Lâm Kha như ngừng đập.
Đầu óc trống rỗng.
Mang thai? Lại còn... song thai?
Từng nhịp tim của hai đứa trẻ nhỏ xíu hiện lên màn hình siêu âm khiến cậu nghẹn ngào. Giữa ánh sáng mờ mịt của cuộc đời, đây là điều ấm áp nhất cậu từng cảm nhận được.Cậu choáng váng. Đầu trống rỗng. Hình ảnh ánh mắt lạnh lẽo, bàn tay siết chặt và mùi rượu mạnh đêm hôm đó lại hiện về – rõ ràng đến rợn người.
Một đêm mà cậu chưa từng dám nhắc lại. Một đêm khiến tim cậu tổn thương, thể xác bị chiếm hữu, nhưng lại để lại trong bụng cậu hai sinh linh nhỏ bé.
Và người đàn ông đó...
Tư Mặc Kỳ, chủ tịch đế chế tài phiệt Tư Thị, 55 tuổi, giàu có đến mức có thể khuynh đảo thị trường, lại chẳng hề nhớ tới cậu.
Từ sau đêm tiệc, ông chưa từng chủ động tìm kiếm Lâm Kha.
Vẫn sống giữa những vòng tay mỹ nhân, tiệc tùng, siêu mẫu quốc tế.
Thậm chí tối nay, ông còn "tiếp đãi" một minh tinh Hollywood tại khách sạn riêng, sau đó như thường lệ – ném thẻ đen, một câu lạnh lùng:
"Tự lấy cái em cần rồi biến đi."
Với Tư Mặc Kỳ, phụ nữ đẹp, đàn ông đẹp, đều như nhau – trò chơi tiêu khiển để giết thời gian.
Lâm Kha? Chỉ là một khuôn mặt đẹp tình cờ.
Không yêu, không nhớ. Chỉ là một đêm vui vẻ.
Với Tư Mặc Kỳ, phụ nữ đẹp, đàn ông đẹp, đều như nhau – trò chơi tiêu khiển để giết thời gian.
Lâm Kha? Chỉ là một khuôn mặt đẹp tình cờ.
Không yêu, không nhớ. Chỉ là một đêm vui vẻ.
Mỹ nhân vây quanh không thiếu.
Đêm nào cũng có người đẹp dâng đến tận cửa.
Hôm nay cũng vậy. Một siêu mẫu quốc tế vừa từ Ý bay sang, ôm lấy ông như mèo nhỏ. Sau cuộc vui, ông ném cho cô ta chiếc thẻ đen không giới hạn như thường lệ, rồi lạnh nhạt quay mặt đi.
Trong mắt ông, đêm ấy với Lâm Kha chẳng khác gì những cuộc chơi khác: một chút hứng thú, rồi kết thúc.
Không yêu, cũng không nhớ.
Một đêm – là xong.
Tư Mặc Kỳ đã hoàn toàn lãng quên cái tên "Lâm Kha" — như bao gương mặt vô danh từng đi qua đời ông.
Không ai biết chuyện. Cậu cũng không dám nói với ai. Mỗi ngày vẫn đi học, đi làm, một mình gắng gượng che giấu sự thật.
Không biết có nên nói cho Tư Mặc Kỳ không? Nhưng... người như ông ấy, bên cạnh thiếu gì phụ nữ? Với ông, có lẽ cậu chỉ là một cuộc vui qua đường. Làm sao ông muốn có con? Huống chi... còn định bí mật giữ con, bỏ mẹ, nếu biết?
Bên ngoài, New York vẫn lạnh. Nhưng trong bụng Lâm Kha, hai sinh linh nhỏ bé đang lớn lên từng ngày.
Cậu vuốt bụng, thì thầm thật khẽ:
Thai đôi vẫn còn nhỏ, chưa hiện rõ. Nhưng cảm xúc trong cậu đã đầy ắp – là bất an, là đau lòng, là một chút chờ mong vô lý.
Ba nhỏ sẽ không bỏ các con. Sẽ làm mọi cách để các con được sinh ra và sống tốt. Dù chỉ một mình ba nhỏ thôi cũng được
Một đêm, khi đang dọn dẹp, mắt cậu vô tình nhìn lên màn hình TV treo tường:
Bản tin kinh tế đang đưa tin về tập đoàn Tư Thị.
Logo vàng kim lấp lánh xoáy vào mắt.
Giọng phát thanh viên nói rõ tên người đứng đầu: Chủ tịch Tư Mặc Kỳ.
Cậu chết lặng.
Lục lại ký ức, ánh mắt đó... giọng nói đó... khí thế đó...
Không thể nhầm được.
Chính là ông.
Chủ tịch của Tư Thị – người từng tài trợ học bổng toàn phần cho cậu, cũng là người đã giúp đỡ cô nhi viện cũ của cậu ở Thượng Hải năm xưa.
Một người từng là ân nhân trong mắt Lâm Kha.
Một người cậu từng ngưỡng mộ, biết ơn và chưa bao giờ dám nghĩ sẽ đứng gần.
Giờ lại là cha của hai đứa con trong bụng cậu.
Lâm Kha hoảng loạn trong lặng lẽ. Không ai biết, không ai chia sẻ.
Cậu lưỡng lự. Nghĩ đến việc tìm gặp ông – không phải để đòi hỏi, mà chỉ để nói một lời... hay đơn giản là nhìn ông thêm một lần, xác nhận xem có phải định mệnh thật sự tàn nhẫn như vậy không.
Nhưng rồi cậu chùn bước.
Cậu không có quyền bước vào thế giới của ông.
Không danh phận. Không quyền lực. Không gì cả – ngoài một chiếc bụng đang ngày một lớn lên, âm thầm nuôi dưỡng hai đứa trẻ là kết tinh của một đêm xa hoa.
Lâm Kha khẽ vuốt bụng, nói nhỏ trong bóng đêm:
"Ba nhỏ sẽ không nói cho ông ấy đâu... Chúng ta sẽ sống yên ổn, chỉ cần các con khỏe mạnh là được rồi."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro