🌥️Chương 21: Thức Dậy Cùng Tình Yêu Nhỏ


Đoạn 1: Giờ sinh học của hai tiểu thiếu gia

Sáng sớm, biệt thự Tư gia vẫn im ắng như thường lệ. Ánh sáng nhàn nhạt vừa len qua rèm cửa sổ, trời vẫn chưa hẳn sáng hẳn. Đồng hồ treo tường vừa điểm 4 giờ 58 phút.

Trong căn phòng tầng hai, Lâm Kha trở mình khẽ — bụng đã nặng rõ, cậu chỉ vừa mới lim dim thì... cộc — một cú đạp bất ngờ từ bụng dưới. Rồi thêm một cú nữa, sát bên phải.

Cậu mở mắt, bật cười khe khẽ:
"Lại dậy sớm nữa rồi à... hai anh em ngoan quá..."

Vẫn như những ngày qua, đúng 5 giờ sáng, hai tiểu thiếu gia trong bụng bắt đầu "thức dậy". Không lệch một phút.

Từ đầu giường, giọng trầm thấp quen thuộc vang lên:
"Giờ của tụi nhỏ đấy. Không trễ phút nào."

Tư Mặc Kỳ đã tỉnh từ sớm. Không cần báo thức. Không cần ai nhắc. Chỉ cần nhìn đồng hồ chỉ 4:55, ông đã dậy, bước thật khẽ vào bếp nhỏ phía sau phòng, pha một ly sữa hạnh nhân ấm đúng nhiệt độ, mang đến đặt cạnh giường.

Cậu ngước lên, ngạc nhiên:
"Ngài dậy sớm vậy sao?"

"Còn sớm gì nữa. Con tôi mỗi sáng đều 'chào ba'."

Lâm Kha cười, tay áp lên bụng.
"Con ba lớn ngoan thật..."

Tư Mặc Kỳ không cười, nhưng mắt ông dịu hẳn. Ông đặt tay lên bụng, đúng vị trí vừa bị đạp, và như một phản xạ... đứa bé lại đạp thêm lần nữa, như đang đáp lời.

"Thấy chưa. Nhớ tay tôi."

Ông thì thầm, giọng đượm tự hào rất kín đáo – nhưng thật lòng.

Ngày thứ hai của tuần thai 31 bắt đầu như thế – không ồn ào, không đặc biệt – nhưng đầy ắp nhịp sống riêng của một gia đình đang lớn dần lên từng chút một trong yên lặng.

Buổi sáng – Chăm sóc tinh tế

Ánh nắng đầu ngày len qua cửa kính tầng hai biệt thự, dịu nhẹ như bàn tay ai đó khẽ vuốt. Trong phòng, Lâm Kha vẫn nằm trên giường, mắt nhắm hờ, hơi thở ngắn và nhẹ. Thai đã 31 tuần, cơ thể cậu dễ mệt, đặc biệt là sáng sớm – khoảng thời gian thai nhi thường thức và đạp nhiều nhất.

Tư Mặc Kỳ không cho người giúp việc vào. Ông đích thân bước đến, lấy khăn ấm lau mặt cho cậu, rồi nhẹ nhàng đỡ cậu ngồi dậy, kê gối sau lưng thật cẩn thận. Ánh mắt ông dõi theo từng nhịp thở, không lời dịu dàng, không vỗ về âu yếm, nhưng từng động tác lại mang theo sự chu đáo lặng lẽ.

Lâm Kha cười nhẹ, nói khẽ:

"Ba lớn đúng là... có giờ sinh hoạt giống con nít thật."

Tư Mặc Kỳ chỉnh lại cổ áo ngủ cho cậu, đáp tỉnh rụi: "Giống con tôi, thì phải quen giờ của tụi nó."

Lâm Kha bật cười.

"Vậy... ngài thấy hai đứa thích ai hơn? Em hay ba lớn?"

"Không cần đoán. Là tôi." – Ông đáp không chút do dự, mắt vẫn nhìn chằm chằm vào bụng cậu.

"Ủa? Sao tự tin vậy?"

"Cậu nghe không? Mỗi sáng tôi chưa mở miệng, chúng đã đạp." – ông đưa tay đặt lên bụng cậu, đúng lúc ấy, một cú đạp nhẹ xuất hiện.

"Thấy chưa?" – Ông khẽ gật, môi hơi nhếch lên – "Cái này là chào buổi sáng."

Lâm Kha không nhịn được cười: "Vậy đứa nào đạp trễ chắc yêu em hơn..."

"Không. Đứa đạp trễ là dỗi. Tính giống cậu."

"Vậy hai đứa đều giống em, không giống ba lớn rồi."

"Không đâu. Cái cách chúng không chịu thua, cãi lại từng câu – y hệt tôi."

"À há, tự luyến ghê chưa."

Tư Mặc Kỳ xoa bụng cậu rất nhẹ, như thể đang giao tiếp thầm lặng với hai sinh linh nhỏ. Một cú đạp nữa.

"Thấy chưa? Con tôi đồng tình rồi đó."

Trong căn phòng rộng phủ ánh sáng đầu ngày, không có hoa mỹ. Chỉ có một người đàn ông mặc đồ ngủ gọn gàng, ngồi bên giường, trò chuyện với bụng bầu của người kia bằng sự kiên trì đến kỳ lạ.

Và Lâm Kha – vẫn còn ngồi tựa vào gối, cười khẽ, tim như chùng xuống vì hạnh phúc rất nhỏ – nhưng cũng rất thật.

Buổi trưa – Người bảo hộ tuyệt đối

Sau bữa trưa, khi Lâm Kha đã ăn xong phần cháo dinh dưỡng do đầu bếp riêng chuẩn bị – thực đơn được điều chỉnh từng ngày theo khuyến nghị từ chuyên gia sản khoa Thụy Sĩ – Tư Mặc Kỳ không để ai khác dọn dẹp. Ông đích thân lau mép cháo dính nơi khóe môi cậu, nhẹ đến mức không ai nghĩ đây là người từng chỉ tay điều binh trên thương trường.

"Ăn ít hơn hôm qua." – Ông khẽ nhíu mày, nhưng giọng không trách, chỉ là ghi nhận – như một người cha ghi chép lại nhịp sống thai kỳ từng ngày.

Sau đó, ông ngồi bên mép giường, dùng khăn ấm lau tay cho Lâm Kha. Không lời nói dịu dàng, nhưng mọi động tác đều chậm rãi, chính xác – như thể từng cm da thịt trên cơ thể người mang thai là thứ phải được bảo vệ bằng mọi giá.

Khi cậu đã nằm nghiêng theo đúng tư thế bác sĩ dặn, ông không rời đi, mà khẽ cúi đầu, hôn lên bụng đã căng tròn:

"Ngủ trưa ngoan. Còn ba lớn canh rồi."

Vài phút sau, ông bước ra ngoài ban công, gọi riêng đội kỹ thuật đến biệt thự. Cánh cửa kính tầng hai lập tức được lắp thêm lớp chống tín hiệu hiện đại nhất – lớp bảo vệ mà chỉ những khu căn cứ quân sự cao cấp mới sử dụng.

Lý do? Chỉ vì sáng nay, có một máy bay dân sự bay ngang khu biệt thự.

"Không ai được nhìn thấy các con tôi – trước khi tôi cho phép." – Ông nói với giọng dứt khoát. Không có sự nhân nhượng, không có ngoại lệ.

Tình yêu của ông không ồn ào. Nhưng là thứ có thể khiến toàn bộ công nghệ an ninh bậc nhất Trung Quốc chuyển động – chỉ để bảo vệ hai sinh linh còn chưa chào đời.

Điều mà Lâm Kha không hề biết.

Cậu chỉ thấy mình đang ngủ ngon, trong ánh nắng nhẹ đầu giờ trưa, với đôi tay ấm luôn đặt lên bụng. Nhưng bên ngoài, cả một hệ thống quyền lực đang âm thầm hoạt động – chỉ vì hai từ: con tôi.

Trò chuyện ba con

Buổi chiều, ánh nắng yếu ớt của Thượng Hải len qua lớp rèm trắng, tạo thành một dải sáng mờ mỏng trên sàn gỗ bóng loáng của phòng dưỡng thai tầng hai. Lâm Kha nằm nghiêng trên giường, tựa vào chiếc gối ôm dành riêng cho bà bầu. Thai đã 31 tuần, bụng căng tròn, nặng nề. Cậu thở khẽ, tay nhẹ vuốt ve bụng như đang ru hai đứa nhỏ đang yên lặng trong bụng ngủ trưa.

Tư Mặc Kỳ ngồi trên chiếc ghế bành đặt cạnh giường. Laptop đặt sang một bên, trong tay ông là bản in báo cáo tài chính thị trường khu vực châu Á. Giọng đọc trầm và đều của ông vang lên — không to, không nhỏ, như thể không phải đang nói chuyện với ai, mà là... một thói quen được hình thành sau ba mươi tuần.

"Chỉ số NASDAQ tăng nhẹ 0.3%, FED tuyên bố giữ nguyên lãi suất..."

Cứ sau mỗi dòng, thai lại máy. Hai cú đạp nhè nhẹ, đều đặn.

Lâm Kha khẽ mỉm cười, quay đầu nhìn ông:
"Đọc chỉ số thị trường mà tụi nhỏ vẫn đạp... chứng tỏ ba lớn nói gì cũng nghe."

Tư Mặc Kỳ nhướng mày, không phản bác, chỉ chậm rãi xoa tay lên bụng cậu — theo nhịp đều. Thai máy đáp lại, lần này mạnh mẽ hơn. Như thể hai đứa nhỏ thật sự đang "lắng nghe".

"Phải quen từ sớm. Sau này là người thừa kế." – Ông nói, giọng bình thản, nhưng bàn tay dừng lại lâu hơn một nhịp.

Lâm Kha bật cười, giọng khẽ như sợ đánh thức thai nhi:

"Không biết tụi nhỏ nhớ số liệu, hay nhớ giọng ba lớn..."

Tư Mặc Kỳ nhếch môi, ánh mắt khẽ nheo:
"Dù là gì... cũng tốt hơn nhớ giọng mấy tên paparazzi ngoài kia."

Không ai cười thành tiếng, nhưng không khí trong phòng bỗng trở nên thật gần gũi. Cậu không nói gì, chỉ lặng lẽ ngả đầu vào gối, nhắm mắt lại, còn ông thì ngồi lại cạnh bên, tiếp tục đọc bản tin – không còn vì thói quen, mà như đang ru hai sinh linh nhỏ quen dần với nhịp sống ngoài bụng lâm kha.

Một lúc sau, Lâm Kha ngủ thiếp. Nhưng Tư Mặc Kỳ thì không. Ông vẫn ngồi đó, tay đặt trên bụng cậu, ánh mắt không rời màn hình nhưng tâm trí đã chìm vào một thế giới khác.

"Chúng cần làm quen. Mai mốt thừa kế, phải hiểu thị trường." – ông thì thầm như nói với chính mình, rồi khẽ nhếch môi.

Không một lời yêu. Không hứa hẹn. Nhưng ánh mắt ông dừng lại ở bụng Lâm Kha – dịu dàng, ấm áp. Như thể, có thứ cảm xúc nào đó đã bắt đầu nảy mầm... và chính ông cũng không định hình nổi đó là gì. Chỉ biết, mình không muốn rời khỏi căn phòng này.

Không phải vì báo cáo. Mà vì... ba trái tim đang cùng đập nơi đây.

Lâm Kha đưa tay vuốt nhẹ lên bụng, ánh mắt dịu dàng đầy tò mò. Cậu lẩm bẩm, như hỏi chính mình:
— "Không biết sau này hai đứa giống ai..."

Không chờ lâu, giọng trầm của Tư Mặc Kỳ vang lên từ phía đối diện, chắc như đinh đóng cột:
— "Nếu di truyền tốt, chắc chắn là giống tôi."

Lâm Kha bật cười khẽ, quay đầu nhìn ông:
— "Ngài tự tin vậy sao?"

Ngay lúc ấy, một cơn rung nhẹ lan qua bụng cậu – những nhịp giật đều đặn, như thể ai đó đang gõ nhịp từ bên trong. Cậu khựng lại, nghiêng đầu lắng nghe cảm giác mơ hồ nhưng rõ rệt:
— "Hình như bé đang nấc cụt... theo nhịp đấy."

Tư Mặc Kỳ lập tức cúi xuống, đặt hai bàn tay áp sát hai bên bụng cậu, ánh mắt tập trung như đang tính toán một biểu đồ thị trường. Ông đếm thầm nhịp rung, yên lặng suốt vài giây. Rồi rất khẽ, cả hai phía đều ngừng đồng thời – sự yên lặng như có chủ đích.

Ông nói, gần như thủ thỉ:
— "Hợp tác tốt. Sau này cùng tôi làm CEO được."

Lâm Kha nhịn không nổi bật cười thành tiếng, lắc đầu:
— "Là con nấc cụt, đâu phải đang trình bày kế hoạch tài chính..."

Không khí trong phòng lặng lại, không phải vì thiếu lời, mà vì giữa tiếng cười ấy, có thứ gì đó âm thầm lan rộng – ấm áp và dịu dàng như nhịp đập trong bụng đang lớn dần.

Buổi tối – Thai giáo bằng truyện cổ tích

Buổi tối trong biệt thự Tư gia phủ lên tầng hai một màu tĩnh lặng dịu êm. Ánh đèn vàng nhạt phản chiếu qua lớp rèm lụa trắng, đổ bóng nhẹ lên trần nhà. Ngoài khung cửa kính chống tia nhìn, những ánh đèn thành phố Thượng Hải nhấp nháy xa xôi – không thể chạm đến thế giới tách biệt và bảo mật tuyệt đối nơi đây.

Trong phòng dưỡng thai, Lâm Kha đã tắm xong, mặc áo choàng bầu vải mềm. Cậu nằm nghiêng trên chiếc giường rộng, tay ôm gối ôm, chăn lụa ấm phủ ngang bụng. Bụng bầu tuần 31 tròn căng, đã bắt đầu tạo áp lực lên ngực và mạch máu, khiến cậu dễ thở dốc nếu ngồi lâu.

Tư Mặc Kỳ bước ra từ phòng tắm trong bộ đồ ngủ màu tro sẫm, đơn giản nhưng vẫn mang khí chất tài phiệt. Trên tay ông là quyển truyện cổ tích đã ngả màu kem nhạt – bản in giới hạn mà thư viện hoàng gia Anh từng phát hành. Chỉ có điều, đêm nay, ông không đọc cho một đứa trẻ bình thường – mà là cho hai sinh linh chưa chào đời, đang nằm ngoan ngoãn trong cơ thể của người con trai ấy.

Ông ngồi xuống mép giường, lật trang đầu tiên.

Lâm Kha nghiêng đầu nhìn, nhẹ nhàng:

"Hôm nay là gì vậy? Vẫn là 'Cây táo yêu thương' sao?"

Ông khẽ gật. "Bác sĩ nói lặp lại sẽ giúp hình thành phản xạ cảm xúc."

Rồi không chờ thêm, ông bắt đầu đọc. Giọng trầm đều vang lên trong căn phòng yên ắng.

"Khi còn bé, cậu bé chơi đùa dưới tán cây mỗi ngày..."

Thai máy.

Một cú đạp nhẹ. Rồi thêm một cú nữa.

Tư Mặc Kỳ dừng một nhịp, mắt khẽ chuyển động. Ông đặt tay lên bụng Lâm Kha, xoa nhẹ.

"Nghe quen rồi phải không?"

Lâm Kha cười khẽ, mắt cong cong:

"Có vẻ tụi nhỏ thích giọng ngài thật đấy."

"Dĩ nhiên." – ông đáp, rất nhỏ, nhưng ánh mắt dõi theo bụng cậu dịu đi thấy rõ – "Giọng tôi là thứ chúng nghe nhiều nhất sau nhịp tim em."

Lâm Kha lặng người một chút.

Giọng ông, vốn dùng để ra lệnh trong những phòng họp hàng tỷ đô, giờ lại trở thành âm thanh ru ngủ mỗi đêm cho hai đứa trẻ chưa sinh. Đọc từng câu chữ cổ tích bằng giọng đều đặn, không lên giọng, không khoa trương – như thể ông đang viết lại khái niệm "cha" từ đầu, theo cách riêng của mình.

Đến đoạn "Cây táo cạn kiệt mọi thứ, chỉ còn gốc cây", ông bất giác dừng lại.

Lâm Kha quay sang, thì thầm:

"Có lẽ mai mốt em cũng như cái cây này... cho đi mọi thứ."

Tư Mặc Kỳ im lặng vài giây. Rồi khẽ nói, không nhìn cậu:

"Nếu em là cây... thì tôi sẽ xây cả khu rừng quanh em."

Lâm Kha cười – nhẹ như gió đầu xuân. Nhưng ánh mắt long lanh như nước.

Cuối buổi đọc truyện, khi tiếng đèn ngủ chuyển sang chế độ dịu, ông vẫn ngồi yên, một tay đặt lên bụng cậu, tay kia lật trang cuối cùng.

"Cây vẫn ở đó... luôn sẵn sàng."

Lâm Kha đã bắt đầu lim dim. Nhưng hai đứa nhỏ lại đạp thêm một nhịp – rất mạnh.

Tư Mặc Kỳ nhướng mày.

"Phản ứng mạnh đấy... mai có lẽ nên cho nghe thêm tài liệu tài chính."

"Ba lớn..." – cậu thì thầm trong mơ – "Đọc cho con nghe nữa nha..."

Ông không nói gì. Chỉ gật đầu, vuốt nhẹ bụng cậu.

"Mai, lại tiếp tục."

Đồng hồ điểm 2h sáng. Căn phòng tối om chỉ còn ánh đèn ngủ dịu nhẹ hắt lên bức tường trắng, khi một âm thanh rõ ràng vang lên — không phải từ ngoài trời, mà từ trong bụng của Lâm Kha. Ngay sau đó là hai cú đạp liền nhau, gọn gàng và mạnh mẽ như một lời khẳng định. Cậu bật thốt:
— "Hai đứa này đói rồi!"

Không nói một lời dư thừa, Tư Mặc Kỳ đứng dậy. Không một tiếng thở dài, không gọi người hầu, ông tự mình rời phòng, bước xuống bếp. Một lúc sau, hương bánh mì nướng mật ong dịu nhẹ lan khắp hành lang biệt thự, len vào căn phòng ngủ đang yên tĩnh trở lại.

Trên khay là một đĩa trái cây được cắt... một cách kỳ lạ. Những miếng táo méo mó, góc cạnh như vừa trải qua trận chiến với con dao, trông hài hước đến mức vú nuôi vừa đi ngang đã sững người. Bà suýt đánh rơi bình nước khi nhận ra chủ tịch Tư gia – người chưa từng chạm vào bếp – đang đứng cạnh bàn với biểu cảm vô cùng nghiêm túc.

Lâm Kha nhìn cảnh đó, vừa buồn cười vừa cảm động. Cậu cắn một miếng bánh, khẽ cười:
— "Ba lớn học được món gì mới rồi..."

Tư Mặc Kỳ không nhướng mày, không cười đáp, ánh mắt vẫn chăm chú nhìn cậu ăn, giọng đều đặn như tuyên bố chiến lược đầu tư dài hạn:
— "Tôi sẽ học hết thực đơn dưỡng thai."

Không khí lặng lại trong khoảnh khắc. Không cần hoa mỹ, cũng chẳng cần thổ lộ – chỉ cần chiếc đĩa trái cây méo mó đó, là đủ để biết: trong lòng ông, "ba nhỏ" và hai đứa bé đã trở thành trọng tâm của mọi điều chỉnh âm thầm.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro