🌙Chương 25 - Khoảng Lặng Trong Tim


Buổi sáng trong biệt thự Tư gia vẫn yên bình như mọi ngày. Đồng hồ chỉ 7 giờ 5phút. Ánh nắng đầu xuân lặng lẽ luồn qua rèm trắng, hắt nhẹ lên sàn gỗ bóng loáng. Trong không gian thơm mùi trà nhài dịu nhẹ, Lâm Kha ngồi trên ghế tựa gần cửa sổ, tay cầm ly nước ấm. Một tay cậu đặt trên bụng – bụng thai tuần 32 đã nhô lớn, căng tròn và vững chãi.

Trên bàn trà nhỏ đặt một chiếc tablet. Mỗi sáng, cậu đều xem tin tức một lúc — một thói quen đã giữ từ thời sinh viên, dù bây giờ cậu không cần lo chuyện thời sự, tài chính, hay hợp đồng nào cả. Thế giới của cậu giờ đây... gói gọn trong chiếc bụng đang chuyển động nhè nhẹ, và một người đàn ông luôn xuất hiện với vẻ ngoài lạnh lùng nhưng chu đáo.

Cậu chạm vào biểu tượng ứng dụng tin tức. Giao diện quen thuộc hiện lên. Nhưng chỉ ba giây sau đó, ánh mắt cậu khựng lại.

Ngay đầu trang, ảnh bìa giật gân nổi bật bằng dòng chữ đậm nét:

"Chủ tịch Tư Mặc Kỳ qua đêm tại biệt thự ảnh hậu Dư Thái!"

Ngay bên dưới là ảnh chụp mờ – nhưng rõ nét xe Rolls-Royce quen thuộc dừng lại trước cổng biệt thự nữ minh tinh. Thời điểm ghi rõ: 3 giờ 41 phút. Phụ đề kèm dòng: "Theo nhân chứng, xe không rời đi cho đến sáng hôm sau."

...

Lâm Kha không thốt nên lời. Tay cầm tablet khẽ run.

Không khóc. Không giận dữ. Chỉ là... một khoảng trống âm ấm mở ra trong lòng ngực – rỗng và lạnh. Cậu chạm tay lên bụng, vuốt nhẹ như một phản xạ.

"Có lẽ con không nên thấy mấy thứ này..." – cậu thì thầm, tự cười với chính mình.

Cậu mở lại các trang tin khác, kiểm tra những nguồn chính thống, hy vọng đây chỉ là tin lá cải. Nhưng không – không có phủ nhận. Không có động thái bác bỏ từ phía Tư Thị. Cũng chẳng có bài báo phản hồi nào xuất hiện.

Cậu do dự rất lâu, rồi mở màn hình nhắn tin. Dòng chữ cậu gõ thật chậm:

"Anh bận không?"

Tin nhắn gửi đi. Nhưng không có hồi âm.

Cậu không nhắn thêm. Cũng không gọi. Chỉ ôm bụng ngồi lặng, lưng tựa vào thành ghế, mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi trời vẫn trong và mây vẫn nhẹ.

Bên ngoài, những cây tử đằng vẫn nở. Nhưng trong lòng cậu, một thứ vừa rạn vỡ.

Đến gần 9 giờ sáng, Tư Mặc Kỳ mới xuất hiện – không phải bước vào phòng, mà là qua một cuộc gọi video ngắn.

Màn hình sáng lên. Ông mặc vest đơn giản, gương mặt nghiêm nghị như mọi ngày. Giọng ông vẫn trầm, thẳng:

"Em cũng biết mấy tin vớ vẩn đó không đáng tin mà."

Chỉ một câu. Không hỏi cậu có sao không. Không hỏi cậu đã đọc được chưa. Không giải thích. Không phủ nhận. Chỉ là... xem như chuyện không cần nhắc đến.

Lâm Kha khựng lại vài giây. Rồi khẽ gật đầu.

"Em hiểu."

Ông không nói thêm gì. Cuộc gọi kết thúc sau đó vài giây.

...

Căn phòng lại trở về với sự yên tĩnh ban đầu. Nhưng lần này, là một kiểu yên tĩnh... không còn dịu dàng nữa.

Cậu nhìn bàn tay mình, rồi chạm vào bụng, thì thầm:

"Không sao đâu con. Ba lớn bận... chuyện người lớn mà."

Hai cú đạp nhẹ. Thai máy không mạnh như mọi sáng. Cậu khẽ vuốt bụng, như dỗ hai đứa trẻ:

"Không buồn, nhé. Mình không được buồn..."

Cậu tựa đầu vào gối. Nhẹ nhàng. Nhưng trong đầu, một dòng suy nghĩ lặng lẽ trôi:

"Mình không giận. Mình không có tư cách để giận."

"Nếu mình quan trọng... chắc đã có một lời nào đó, phải không?"

"Có lẽ... người như mình, không bao giờ được giữ lại – ở trung tâm trái tim người khác."

Không một giọt nước mắt rơi. Nhưng đáy mắt... lặng như giếng sâu.

Người không có quyền được hỏi

Buổi chiều. Ánh nắng xuyên qua khung cửa kính tầng hai, hắt nhẹ lên tấm thảm lông dày trải sàn. Lâm Kha nằm nghiêng trên ghế bành, tay đặt lên bụng, mắt vẫn nhìn dán vào trang sách mở dở – nhưng không còn đọc được chữ nào.

Cửa phòng vang lên tiếng gõ nhẹ, rồi mở ra. Tư Mặc Kỳ bước vào, tay cầm theo tài liệu.

"Em đọc tin sáng nay rồi." – Giọng ông vang lên, trầm, khẽ, nhưng không lẩn tránh.

Lâm Kha giật mình. Cậu ngẩng lên, gương mặt hơi bất ngờ, nhưng vẫn giữ nét dịu dàng như mọi ngày.

"À... Ừm. Em có thấy." – Cậu đáp, giọng nhẹ như một cơn gió thoảng. "Không sao đâu. Tin giải trí mà..."

Tư Mặc Kỳ đứng trước mặt cậu, mắt dừng lại vài giây, như muốn nói gì. Nhưng cuối cùng, ông chỉ đáp:

"Chuyện bình thường. Những người như tôi... luôn có những mối liên hệ kiểu đó."

Ông ngừng một nhịp. Rồi tiếp:

"Cô ấy cũng là người có tư cách... để xuất hiện bên cạnh tôi."

Một câu nói nhẹ. Nhưng như găm sâu vào tim người đối diện.

Lâm Kha mỉm cười, cậu không giật mình. Không phản bác. Cũng không hỏi: "Còn em thì sao?"

Vì cậu biết – mình không có tư cách đó.

Không có xuất thân. Không có danh phận. Càng không phải là người được công khai.

Cậu chỉ lặng lẽ gật đầu:

"Em hiểu rồi."

Tư Mặc Kỳ nhìn cậu thật lâu. Nhưng ánh mắt ông không đọc được điều gì trong gương mặt kia – vì Lâm Kha luôn giấu rất giỏi.

Cậu vẫn nhẹ nhàng như thường, vẫn hỏi:

"Ngài ăn tối mấy giờ? Em sẽ bảo bếp chuẩn bị."

Chủ tịch Tư gia không đáp ngay. Ông quay đi, đứng im bên cửa sổ vài giây. Rồi khẽ khàng:

"Không cần gọi ai. Tôi sẽ ăn ở phòng làm việc."

Khi ông rời đi, căn phòng lặng đi.

Lâm Kha cúi đầu, tay khẽ siết mép chăn đặt ngang bụng.

Cậu không ghen.

Chỉ buồn.

Buồn vì một người như mình, có lẽ mãi mãi chỉ được yêu... bằng sự lặng lẽ.

Không phải là người sánh vai. Không thể đặt câu hỏi. Không có quyền giận dỗi.

Chỉ có thể đặt tay lên bụng – rồi thì thầm với hai sinh linh nhỏ:

"Ba lớn vẫn tốt với tụi con. Vậy là đủ rồi."

"Còn ba nhỏ... không cần gì cả. Thật đấy."


Thai giáo như mọi đêm.

Căn phòng trên tầng hai chìm trong ánh đèn vàng dịu. Gió xuân lùa nhẹ qua lớp kính dày, khiến tấm rèm trắng lay động từng nhịp như tiếng thở khẽ của một ai đó đang cố kìm nén. Không khí an tĩnh đến mức tưởng chừng có thể nghe được tiếng thời gian trôi qua.

Lâm Kha nằm nghiêng trên giường, bàn tay đặt lên bụng. Bụng đã lớn, tròn đầy, chứa đựng hai sinh mệnh bé nhỏ đang dần hình thành. Ánh mắt cậu nhìn về phía khoảng không vô định – lặng, như mặt hồ chưa có gió. Không buồn, cũng chẳng vui. Chỉ là... không còn ánh sáng như những ngày đầu.

Bên cạnh, Tư Mặc Kỳ ngồi tựa đầu giường, tay cầm quyển truyện cổ tích, đọc từng câu với chất giọng trầm ấm, đều đặn như thường lệ. Đoạn truyện hôm nay vẫn là "Cây táo yêu thương", tới phần cậu bé dần lớn, dần xa cái cây luôn dang tay chờ đợi.

Thai nhi đạp nhẹ. Một cái. Rồi một cái nữa. Bên trái, rồi bên phải. Hai đứa trẻ như nhận ra giọng nói quen thuộc, vui vẻ đáp lại – một phản xạ đầy tình cảm vẫn lặp đi lặp lại mỗi tối.

Tư Mặc Kỳ đặt bàn tay lên bụng cậu, giọng không đổi:

"Đạp mạnh đấy. Con tôi nghe truyện là tỉnh cả lên."

Lâm Kha mỉm cười, một nụ cười nhỏ đến mức không làm động được ánh mắt. Cậu gật đầu, đáp nhẹ:

"Vâng... các con vẫn thích giọng của ba lớn nhất."

Câu nói nghe thật dịu dàng, nhưng sâu bên trong, cậu lại thấy mình lạc lõng. Như thể lời ấy không bắt nguồn từ lòng cậu – mà chỉ là chiếc mặt nạ thói quen.

Cậu không giận. Không trách. Không hờn.
Chỉ là... đang lặng lẽ rút lui.

Tư Mặc Kỳ không nhận ra gì lạ.
Vẫn là Lâm Kha hiền hòa, ngoan ngoãn.
Vẫn là cậu ấy mỗi tối đặt tay lên bụng, lắng nghe từng nhịp thai, từng âm rung nhỏ của cuộc sống đang lớn lên.

Ông vẫn làm mọi thứ theo đúng lịch trình: truyện cổ tích, sữa ấm, thiết bị đo sóng cảm xúc, đo nhịp tim thai. Vẫn dặn người giữ đúng hoa, đúng ánh sáng, đúng mức âm lượng thai giáo.
Tất cả... đều vì hai đứa trẻ.

Lâm Kha biết rõ điều đó. Và cậu không oán trách.
Chỉ là đêm nay, trong ánh sáng dịu ấm ấy, lòng cậu bỗng lạnh đi một chút.

Cái lạnh không đến từ gió – mà từ một tấm ảnh trên mạng, chụp lại ông cùng ảnh hậu cũ trong một bữa tiệc. Và một câu nói nhàn nhạt vào sáng nay, khi ông về:

"Anh cũng biết mấy tin đó chẳng có gì đáng tin."

Một câu nói nhẹ. Nhưng với một người hiểu chuyện như Lâm Kha, lại đủ sức xé rách một góc tim – mà vẫn khiến cậu mỉm cười.

Không phải vì cậu không tổn thương. Mà vì cậu đã quen với việc không được hỏi han, nên cũng học cách không hỏi lại.

Cuối buổi thai giáo, Tư Mặc Kỳ cúi xuống hôn lên bụng cậu, như một nghi thức:

"Ba lớn ở đây. Ngủ ngoan."

Lâm Kha gật đầu. Không trả lời.
Chỉ vuốt nhẹ bụng, cúi xuống thì thầm:

"Con cũng ngủ ngon nhé. Ba nhỏ vẫn ở đây..."

Căn phòng dần chìm vào tĩnh lặng.
Không ai nhắc lại buổi sáng. Không ai nhắc đến tin tức.

Chỉ có bóng đêm phủ xuống, thật dày.

Và giữa hai con người tưởng chừng thân mật ấy, một khoảng trống rất nhỏ – đã bắt đầu hình thành.
Không phải từ một lời nói, mà từ chính một câu đã không được nói ra.



Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro