🌧️Chương 27 : Im lặng cũng là một câu trả lời
Khi cả internet quyết định ship couple này đến răng long trắng đầu
Bắt đầu từ một vài bức ảnh bị rò rỉ từ chuyến du thuyền sang trọng, trong vòng chưa đầy mười hai tiếng, mạng xã hội như phát sốt vì "cặp đôi bí ẩn giữa ánh nắng và biển xanh."
Góc máy hoàn hảo. Ánh sáng dịu. Một người đàn ông trưởng thành với dáng vẻ tài phiệt đang che nắng cho một chàng trai trẻ — mái tóc hơi bay trong gió, tay đặt nhẹ lên bụng bầu đã lộ rõ.
Internet bắt đầu truy tìm tung tích. Và chỉ sau vài giờ, cái tên "Lâm Kha" xuất hiện như một cú sốc ngọt ngào.
Danh tính được hé lộ – mọi người phát cuồng
Lâm Kha, cựu sinh viên Harvard, tốt nghiệp sớm, từng đăng bài nghiên cứu tài chính quốc tế, thuyết trình tại hội thảo châu Á, và... từng sống ở trại trẻ mồ côi.
Không gia thế. Không truyền thông hậu thuẫn. Không bước ra từ đại gia đình nào cả.
Chỉ có tài năng – và sự dịu dàng ánh lên trong từng khung hình.
Ngay lập tức, mạng xã hội bùng nổ.
"Ủa? Mang thai mà vẫn đẹp như minh tinh?
Lại còn là thiên tài Harvard nữa?
Truyện truyền hình giả tưởng gì đây trời!"
"Lọ Lem thiệt rồi. Nhưng không cần hoàng tử cứu, Lọ Lem cưới luôn VUA cho lẹ!"
"Tui không đùa nha. Cậu ấy còn đẹp hơn cả cô ảnh hậu chủ tịch từng quen!"
"Tư Mặc Kỳ ơi, tuyển người yêu ở đâu vậy, gửi link đi!!!"
Cộng đồng mạng chia phe – ai cũng ăn cơm couple hết phần thiên hạ
Team Chủ Tịch:
"Người đàn ông đỉnh cao: tài phiệt, khí chất, mà còn che nắng, chỉnh áo, rót nước cho người mang thai!"
"Cái cách ông ấy nhìn Lâm Kha, mấy bà ơi... tui muốn rụng trứng luôn dù tui là đàn ông!"
Team Lâm Kha:
"Đẹp, giỏi, mang thai mà vẫn thần thái như gió sớm. Đúng kiểu trong sáng + trí tuệ + khí chất tự nhiên."
"Còn ai xứng đáng làm ba nhỏ của hai người thừa kế nhà họ Tư hơn cậu?"
Team SHIP NHIỆT TÌNH:
"Tôi tuyên bố: từ nay chỉ ăn cơm couple Tư – Kha. Mỗi lần hai người liếc nhau là tui gào lên trong lòng!!"
Truyền thông bắt đầu bẻ lái – tung hô không kém gì điện ảnh
Các tờ báo lớn tung ra bài viết với tiêu đề không thể lãng mạn hơn:
"Tư Mặc Kỳ và chàng trai Harvard: Chuyện tình không danh phận hóa ra là thật."
"Lâm Kha – thiên tài lọ lem mang thai cặp song sinh quyền lực nhất giới tài phiệt."
Tạp chí thời trang gọi cậu là:
"Người tình bí ẩn của chủ tịch Tư – từ Harvard đến trái tim của đế chế."
Và rồi, hiện tượng Lâm Kha lan ra như ánh mặt trời
Truyền cảm hứng trên khắp các diễn đàn.
Nhiều người trẻ đăng hình Lâm Kha cùng caption:
"Không cần gia thế. Không cần phù hoa.
Chỉ cần tài năng – và một trái tim dịu dàng."
Một fanpage mọc lên chỉ trong 2 giờ:
"Lâm Kha's Smile – fanpage chính thức của nụ cười ngọt ngào nhất hệ tài chính."
Và tất nhiên, không thể thiếu... những 'phụ huynh ảo' ăn dưa chuyên nghiệp:
"Tụi tui xin làm ông bà nội ngoại online cho hai đứa nhỏ sắp ra đời."
"Con chưa ra đời mà đẹp trai vậy rồi thì mẹ sao còn sống nổi..."
"Tôi nghiêng về làm con dâu của Lâm Kha chứ không phải con dâu của chủ tịch nữa nha!!!"
Cộng đồng mạng bùng nổ kể từ thấy hình siêu âm
Ngay khi loạt ảnh siêu âm được công bố và danh tính của Lâm Kha dần lộ diện, internet gần như phát cuồng vì hai đứa trẻ đang nằm trong bụng "chàng trai Harvard dịu dàng nhất hệ tài phiệt." Chưa chào đời, chưa mở mắt, chưa khóc tiếng đầu tiên – mà hai bé đã có lượng fan đông đảo đến khó tin.
Các bình luận hài hước, bá đạo, nhưng đầy yêu thương bắt đầu tràn ngập khắp các nền tảng:
"Chưa chào đời đã đẹp. Làm ơn cho tôi đặt lịch phỏng vấn làm bạn thân tụi nhỏ từ bây giờ!" – một tài khoản mang tên @fanboy_couple viết, kéo theo hàng ngàn lượt thả tim và reply "xếp hàng sau tui nha bạn!"
"Đừng gọi là con trai nhà họ Tư. Gọi đúng phải là tài sản di truyền quốc gia!" – bình luận từ @quanchaphukhang nhận được huy hiệu bình luận vàng vì độ sáng tạo lẫn lòng ngưỡng mộ.
"Tôi nghiêm túc đợi 20 năm nữa để xin được làm chồng một trong hai đứa nhỏ!" – tài khoản @hamanh123 nói, khiến cư dân mạng vừa cười vừa tag bạn bè vào "chốt đơn dâu/rể tương lai."
"Cái gen này mà không đem đi nhân bản là có lỗi với nhân loại!" – @xinhdepvuive viết, kèm hình chibi hai bé trong siêu âm, khiến nhiều người bật cười vì... quá đúng!
Từ những người bình thường cho đến fanpage chuyên mục "ăn dưa chuẩn chỉnh", ai ai cũng đều đồng lòng tuyên bố:
"Hai đứa nhỏ này chưa ra đời, nhưng chắc chắn là đã có sự nghiệp idol vững chắc."
Thậm chí, vài group hài hước còn bắt đầu thảo luận nghiêm túc chuyện "nên đăng ký fanclub chính thức từ tháng thứ mấy của thai kỳ."
Khi cả internet đã quyết: Họ là của nhau.
Câu chuyện tình không cần công khai cũng đã có hàng triệu người đứng phía sau chúc phúc.
Không cần danh phận chính thức, chỉ cần ánh mắt kia, nụ cười kia – thế là đủ.
MẠNG XÃ HỘI – VỤ NỔ NGỌT NGÀO NHẤT TRONG TUẦN
Chỉ trong chưa đầy 24 giờ sau thông cáo báo chí của Tập đoàn Mặc Thị, internet gần như nổ tung vì loạt ảnh siêu âm, cùng những khoảnh khắc đẹp như poster phim điện ảnh từ chuyến du thuyền hôm trước.
Hai bé trai song sinh – chưa chào đời, chưa có tên – nhưng đã kịp trở thành hiện tượng mạng với cái tên fan đặt:
"Song sinh quyền lực."
Các fanpage mọc lên như nấm sau mưa.
Một fanpage tên "Nhật ký ăn dưa nhà họ Tư" nhanh chóng đạt 200.000 lượt theo dõi sau 10 tiếng.
Câu mở đầu ghim trên đầu trang là:
"Con nhà người ta chính là đây: chưa sinh đã có tài khoản fan riêng, chưa mở mắt đã khiến dân tình điêu đứng!"
Cộng đồng mạng thi nhau "tự phong" danh phận:
"Xin phép làm bà ngoại online của hai cháu."
"Mẹ của tôi là fan Lâm Kha, nên tôi là cậu của tụi nhỏ nha."
"Ủa là sao? Tui chỉ mới thấy ảnh siêu âm mà đã muốn đặt lịch casting idol cho tụi nhỏ rồi??"
Một số bình luận trending khiến ai đọc cũng phải phì cười:
"Ngậm thìa vàng? Xin lỗi, là thìa platinum gắn kim cương 24K nha quý vị!"
"Tui từng nghĩ 'con nhà giàu' là thứ xa lạ... cho đến khi nhìn thấy mặt hai cục quý tử nhà họ Tư."
"Không cần biết bố mẹ là ai, chỉ cần biết: tui nguyện làm fan từ trong bụng ba nhỏ ."
Và đặc biệt, khi cái tên "Lâm Kha" bắt đầu được nhắc đến nhiều hơn — với nhan sắc dịu dàng như ánh trăng, cùng học vấn đỉnh cao từ Harvard — thì cư dân mạng chuyển sang trạng thái bảo vệ toàn diện, không khác gì fandom quốc tế:
"Anh đẹp, học giỏi, bầu mà vẫn đỉnh. Xin lỗi, chứ Lâm Kha là chuẩn nam chính bước ra từ tiểu thuyết ạ!"
"Con của ai không biết, chứ con của Tư Mặc Kỳ và Lâm Kha là tui nhận làm idol liền!"
Một fan khét tiếng còn ghim lại hình ảnh Lâm Kha đặt tay lên bụng dưới ánh hoàng hôn, viết caption:
"Cậu ấy không cần nói gì cả – ánh mắt đủ dịu dàng cho cả thế giới biết: ở đây là yêu thương thật sự."
Tạm thời, danh phận có thể còn bỏ ngỏ.
Nhưng trên mạng xã hội, Lâm Kha đã là "người được chọn" trong lòng hàng trăm ngàn trái tim.
Không cần được công khai, không cần đứng giữa sân khấu – chỉ cần một cái liếc mắt nhìn về phía biển, là đủ khiến người ta ship cặp đôi này đến răng long đầu bạc.
"Mình không biết truyện cổ tích có thật không. Nhưng nếu có, chắc là nó bắt đầu từ du thuyền hôm ấy." – một bình luận top viết.
Và phía dưới, hơn 860.000 lượt tim đỏ rực rỡ.
Người thừa kế thì đáng giá – nhưng người sinh ra họ thì không quan tâm."
Bữa tiệc tối tại biệt thự trên đỉnh đồi quy tụ gần như toàn bộ tầng lớp tinh hoa của giới tài phiệt phương Đông: cổ đông lớn, chủ tịch các ngân hàng, giới quý tộc di cư, và vài nhân vật ảnh hậu hạng sang quen mặt.
Không khí nâng ly, tiếng cười vang, lời chúc rộn ràng.
Chủ tịch Tư Mặc Kỳ xuất hiện, ánh đèn chiếu lên cổ tay đeo chiếc đồng hồ giới hạn toàn cầu, dáng vẻ bình thản như thể việc tuyên bố có hai đứa con trai song sinh là chuyện nhỏ như một thương vụ đất đai mới thắng thầu.
Rượu vang sóng sánh trong ly pha lê, đèn chùm pha lê Pháp hắt ánh vàng lên sàn đá trắng, và trong không khí sang trọng ấy — những lời chúc mừng được rót ra, đều đặn như lễ nghi.
Cặp song sinh đúng là món quà từ trời."
"Ngũ quan sẽ kế thừa toàn bộ vẻ đẹp nhà họ Tư."
"Chưa sinh đã có khí chất quý tộc."
"Lớn lên nhất định kế vị — vừa có huyết thống, vừa có gien lãnh đạo."
Tất cả những lời chúc đều hướng về một người — Tư Mặc Kỳ.
Và tất cả sự ngưỡng mộ đều dành cho một điều — dòng máu họ Tư.
Không ai nhắc đến người đang mang thai.
Không một lời hỏi han. Không một ánh mắt đồng cảm.
Như thể hai đứa trẻ ấy được sinh ra từ ánh sáng, từ lý tưởng, từ... điều kỳ diệu vô tính nào đó. Không phải từ mồ hôi, đau đớn, và nhẫn nhịn của một con người thật đang sống trong biệt thự mỗi ngày.
Chỉ có những tiếng thì thầm bên tai nhau, nhã nhặn như rót trà, nhưng sắc lạnh như dao lướt trên băng:
"Không rõ ai sinh con cho Tư Mặc Kỳ. Mong là không phải kiểu tình nhân hạ đẳng nào."
"Tốt nghiệp Harvard thì sao? Không tên tuổi, không huyết thống. Mồ côi à?"
"Ừ thì thông minh... nhưng cùng đẳng cấp thì không."
"Giới hạn của trí tuệ là không đổi được địa vị máu mủ, hiểu không?"
Vì trong mắt giới siêu giàu, điều duy nhất đáng giá là "người thừa kế đủ chuẩn."
Họ không cần biết người mang thai sống thế nào.
Chỉ cần hai đứa trẻ có "vẻ ngoài đỉnh cao", "ngũ quan tinh tú", "tỷ lệ vàng", "gen nhà họ Tư chiếm trội", là đủ để tung hô, để viết bài phân tích "DNA quý tộc" trên tạp chí đầu tư.
Họ không nhìn về nơi trái tim bắt đầu. Họ chỉ nhìn nơi máu chảy đến.
Với họ, thiên tài cũng chỉ là công cụ nếu không gắn với một dòng họ đủ lớn.
Bằng cấp quốc tế? Chỉ là danh thiếp đẹp cho tầng lớp trung lưu.
Mồ côi? Là không đủ tư cách để bước chân vào những nơi mà "danh môn" coi là đất thánh của máu mủ.
Và thế là giữa những tràng pháo tay chúc mừng, giữa những cái bắt tay nồng hậu, giữa rượu vang hảo hạng và những món khai vị bốn chữ – sự tồn tại của người đang mang thai vẫn bị giữ kín, như thể đó là điều không đáng để bàn đến.
Chỉ có chủ tịch – người duy nhất biết rõ tất cả – vẫn bình thản nhận lời chúc mừng, nâng ly, và không một lần đề cập đến cái tên "Lâm Kha."
Trong ánh mắt giới tài phiệt, cậu chưa từng hiện diện.
Chỉ có hai đứa trẻ trong bụng cậu – mới xứng để được gọi là "quốc bảo."
Đêm ấy, Tư Mặc Kỳ trở về như thường lệ.
Biệt thự vẫn yên tĩnh, ánh đèn dịu hắt lên nền đá xám. Vú nuôi đã lui về phòng từ lâu, người giúp việc tắt đèn tầng dưới, không khí trong nhà được điều chỉnh ở mức lý tưởng cho người mang thai đang ở tuần thứ 32.
Không ai hỏi về buổi tiệc. Cũng không ai nhắc đến bản tin đang phủ đầy các mặt báo tài chính sáng nay.
Tư Mặc Kỳ bước vào phòng ngủ.
Lâm Kha đã nằm sẵn, nghiêng người, tay đặt lên bụng như mọi khi.
Cậu nghe tiếng cửa đóng. Tiếng cà vạt được tháo ra, tiếng cổ tay áo sơ mi xắn lên. Mỗi động tác đều rất quen, rất chừng mực, rất giống một gia đình.
Chỉ là... chưa bao giờ là một gia đình thật sự.
Ông ngồi xuống giường. Không hỏi cậu ăn gì, có mệt không, có lạnh không.
Chỉ nhẹ nhàng đặt tay lên bụng cậu, xoa nhè nhẹ:
"Hai con hôm nay ngoan không?"
Thai nhi đạp nhẹ – như phản ứng. Một cú ở bên trái. Một cú nữa theo sau.
Ông mỉm cười. Gương mặt dãn ra đôi chút. Rồi khẽ cúi đầu, hôn lên bụng cậu.
"Ba lớn ở đây. Ngoan nhé, đừng làm ba nhỏ mệt."
Giọng ông trầm, rất dịu. Là thứ giọng Lâm Kha từng yêu, từng nghe trong những đêm thai giáo, từng mơ đến sẽ có lần cất lên vì chính cậu. Nhưng đến giờ, nó vẫn chỉ là tiếng gọi dành riêng cho hai đứa trẻ.
Lâm Kha không nói gì. Chỉ khẽ gật. Vẫn là dáng nằm cũ, nụ cười cũ – thứ dịu dàng vô điều kiện mà cậu đã học thuộc như một bản nhạc ru lòng.
Nhưng ánh mắt... không còn sáng nữa.
Tất cả yêu thương ông dành cho con – đều thật.
Đều đẹp.
Đều khiến người khác xúc động.
Chỉ là... không phải cho cậu.
Khi đèn ngủ tắt, không gian chìm vào yên lặng.
Tư Mặc Kỳ đã ngủ. Tay ông vẫn choàng qua bụng cậu, vô thức che chở.
Lâm Kha mở mắt, nhìn trần nhà rất lâu, không chớp.
Gió ngoài cửa sổ khẽ lùa qua tấm rèm.
Đêm chậm. Rất chậm.
Cậu vuốt nhẹ bụng, thì thầm với hai đứa nhỏ đang yên giấc:
"Chừng nào con vẫn được yêu thương... thì mẹ ổn."
Nhưng chính cậu cũng không biết — liệu "ổn" có thực sự là đủ không.
Ngày hôm sau buổi trưa, ánh nắng rải đều khắp phòng.
Lâm Kha ngồi tựa đầu giường, gối cao sau lưng, chiếc máy tính bảng đặt trên chân. Màn hình hiện lên một bản tin truyền hình được người giúp việc chuyển đến:
"Chủ tịch Tư Mặc Kỳ xác nhận: Hai người thừa kế sắp ra đời."
Tiêu đề hiện trên phông nền vàng nhạt, cùng loạt hình ảnh siêu âm cận mặt, phần mềm AI đã dựng trước diện mạo song sinh. Những lời bình luận đầy phấn khích vang lên từ MC truyền hình:
"Ngũ quan xuất sắc."
"Tỷ lệ khuôn mặt đạt chuẩn vàng."
"Một bé có đôi mắt sắc sảo giống nhà nội, một bé có mũi cao thanh tú — chuẩn quý tộc đời tiếp theo."
Một bình luận từ khách mời doanh nhân vang lên rõ ràng:
"Hai bé đúng là báu vật. Mặc Thị không chỉ có nền tảng tài chính mạnh, giờ đây còn có hai người kế vị mang gen di sản — đúng nghĩa 'tài sản di truyền quốc gia'."
Lâm Kha ngồi yên. Không biểu cảm.
Cậu không giận.
Cậu không bất ngờ — vì cậu chưa từng mong sẽ được nhắc đến.
Cậu chỉ lặng lẽ — giống như người xem lại một giấc mơ của người khác, dù mình là người đã thức suốt đêm để dệt nên nó.
Một bình luận khác hiện trên màn hình, như dòng phụ đề định mệnh:
"Người mang thai không được công bố — chắc chỉ là một 'bên thứ ba tạm thời'. Điều quan trọng là huyết thống chính thống đã được xác lập."
Lâm Kha chạm ngón tay lên màn hình. Không tắt vội.
Chỉ nhìn thêm vài giây nữa — như muốn khắc thật kỹ điều mà cậu đã biết từ rất lâu: cậu chưa từng thuộc về thế giới đó.
Rồi cậu nhấn nút.
Màn hình tối lại. Gương mặt cậu hắt nhẹ ánh phản chiếu trước khi vụt tắt hẳn. Trong ánh sáng mờ mờ từ cửa sổ, cậu vuốt nhẹ bụng mình, thì thầm:
"Không sao đâu. Chúng ta không cần được gọi tên. Ba vẫn biết, ba đã ở đây."
Không nước mắt. Không oán giận.
Chỉ là một sự vắng mặt đã được chấp nhận.
Một chỗ đứng... mà cậu đã thôi mơ ước từ rất lâu.
Những ngày sau đó, mọi thứ trong biệt thự diễn ra êm ả như một cuộn phim quay chậm.
Không có sự cố. Không có tranh cãi. Không một lời chất vấn nào cất lên.
Lâm Kha vẫn ăn uống đều đặn, đúng giờ. Cháo yến mạch, sữa hạnh nhân, vitamin tổng hợp — tất cả đều được cậu uống đúng liều, đúng thời điểm. Cậu vẫn nghe nhạc thai giáo buổi sáng, đi bộ nhẹ ở sân vườn vào chiều, và ngồi bên cửa sổ đọc sách vào giờ nghỉ.
Cậu ngoan. Nhẹ nhàng. Bình lặng.
Dịu dàng đến mức không ai nghĩ rằng... trong lòng cậu từng có sóng.
Mỗi đêm, Tư Mặc Kỳ vẫn ở bên cạnh.
Ông đọc sách thai giáo như thường lệ, giọng trầm đều vang trong căn phòng yên tĩnh. Những truyện cổ tích, những câu chuyện ngụ ngôn, hoặc thậm chí chỉ là vài trang tạp chí khoa học ông chỉnh sửa cho phù hợp.
Thai máy đều đặn – hai đứa nhỏ dường như đã quen với giọng ba lớn.
Rồi ông xoa bụng cậu, đặt tay lên vị trí hai đứa con nằm, kiểm tra từng chuyển động nhỏ.
Ông dặn dò bác sĩ, cập nhật chỉ số từng ngày, sắp xếp lịch tiêm bổ sung, chọn bình hoa đúng màu sắc cho thai kỳ theo lời khuyên chuyên gia tâm lý.
Mọi việc – không thiếu gì cả.
Và mỗi đêm, khi đèn ngủ bật sáng màu vàng nhạt, ông sẽ nằm xuống bên cạnh cậu.
Cánh tay choàng nhẹ qua bụng – nơi đang mang theo cả huyết thống nhà họ Tư.
Giống như đang ôm con. Giống như đang ôm một tương lai được sắp đặt hoàn hảo.
Chỉ là... không phải ôm cậu.
Lâm Kha biết điều đó. Nhưng cậu không nói.
Cậu chỉ nằm yên, khẽ thở đều, tay đặt lên tay ông như thể đó là đủ.
Vì suốt bao năm, cậu đã quen sống bên cạnh người khác như một chiếc bóng yên lành.
Chỉ cần ở lại, chỉ cần không bị đẩy ra – với cậu, đó đã là một loại hạnh phúc đáng quý.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro