🔥Chương 33: Ngọn Lửa Nhỏ Trong Bóng Tối
BUỔI SÁNG TẠI BIỆT THỰ
Ánh nắng nhẹ len vào từ cửa kính tầng trệt, rải một lớp sáng ấm áp lên bàn ăn phủ khăn trắng tinh. Lâm Kha đã ngồi sẵn, mặc áo len mỏng, tay đặt lên bụng, đôi má ửng hồng nhẹ sau một đêm ngủ đủ giấc. Thai đã 34 tuần, bụng cậu tròn lên rõ rệt, động tác di chuyển cũng chậm rãi hơn.
Tư Mặc Kỳ bước xuống từ cầu thang, vest đen chỉnh tề, mặt không biểu cảm như thường lệ. Mùi bánh mì nướng, cháo yến mạch và sữa hạnh nhân lan trong không khí.
Quản gia cúi đầu chào. Vú nuôi chỉnh lại ly sữa bầu trên khay.
Không ai nói gì. Bởi sáng nay... tâm trạng chủ tịch hơi khác.
Ông kéo ghế ngồi, tay cầm dao nĩa, vẫn điềm nhiên:
"Có người trên mạng nói... hình siêu âm hai đứa giống ba lớn."
Giọng nói hờ hững, như thể chỉ là tin thời tiết. Nhưng ánh mắt ông lại đảo nhẹ về phía Lâm Kha.
Cậu ngẩng đầu lên, hơi bất ngờ, rồi khẽ cười:
"Vậy chắc là đẹp lắm rồi."
Ông vẫn không nhìn cậu. Chỉ cúi đầu, cắt bánh mì một cách rất tập trung.
Vú nuôi ho nhẹ. Quản gia lúng túng bưng ly đi chỗ khác. Mấy người làm cúi đầu không dám cười – ai cũng sợ... lỡ bật ra tiếng sẽ tổn thương lòng tự trọng của chủ tịch.
Lâm Kha biết. Nhưng vẫn nhỏ giọng, như an ủi:
"Em thấy con trai đẹp giống ba lớn là đúng mà. Em cũng nghĩ vậy.
Con trái bên phải, mũi cao y như anh."
Tư Mặc Kỳ khựng tay một chút.
Ông không phản ứng gì nhiều. Chỉ lặng lẽ nhấc ly cà phê lên, khẽ gật đầu.
"Ừm."
Chỉ một tiếng nhỏ. Nhưng bên trong, là một loại tự mãn kín đáo – không nói ra, nhưng lan nhẹ như hương thơm ly cà phê buổi sáng.
Trong lòng ông, có vẻ... đã xoa dịu đôi chút.
Lâm Kha tiếp tục ăn cháo. Cậu không nói thêm, cũng không nhìn ông. Nhưng khóe môi vẫn giữ nụ cười dịu nhẹ – nụ cười chỉ dành cho riêng một người, dù người đó luôn tỏ ra như không cần.
Buổi chiều hôm đó, nắng nhạt và dịu.
Tầng hai của biệt thự được khử trùng từ sớm. Phòng khám mini đặt trong khu riêng biệt, yên tĩnh như một góc nghỉ dưỡng cao cấp. Máy siêu âm 4D OLED, thiết bị đo tim thai hiện đại nhất, và cả ghế ngồi bọc lụa cho người đi cùng — tất cả đều sẵn sàng.
Lâm Kha nằm nghiêng trên giường bệnh. Bụng cậu đã tròn căng, rõ hình vòng ôm của hai đứa trẻ bên trong. Cậu mặc áo mỏng màu kem, tóc cài gọn sang bên, tay đặt hờ lên bụng. Dáng vẻ rất ngoan, rất yên, nhưng trông hơi mệt.
Tư Mặc Kỳ đứng cạnh, không ngồi, không lên tiếng. Tay ông đút trong túi quần, ánh mắt dõi vào màn hình siêu âm đang hiện dần hình ảnh đầu tiên.
"Bé bên trái xoay đầu ra sau lưng mẹ. Tay đang chạm má như đang... mơ gì đó." – bác sĩ cười nhỏ, di chuyển đầu dò.
Lâm Kha nhìn không chớp mắt. Thai máy nhẹ phản ứng khi có luồng ánh sáng quét qua.
"Còn bé bên phải thì... trời ơi, hiếu động thật sự."
Trên màn hình, cậu bé thứ hai đạp nhẹ, rồi lại đưa chân co lên như muốn chơi đùa. Nhịp tim đập đều, dứt khoát. Phổi mở ra – co lại – theo từng nhịp hô hấp.
"Tuần 34 rồi." – bác sĩ nói thêm, giọng nghiêm túc hơn.
"Thai đôi phát triển rất tốt. Cân nặng khoảng 2.3kg mỗi bé. Nhưng đây là giai đoạn dễ sinh non nhất. Cần đảm bảo ba nhỏ không căng thẳng, không quá mệt, và quan trọng là... không buồn."
Câu cuối cùng, bà nhìn Tư Mặc Kỳ.
"Cảm xúc người MANG THAI ảnh hưởng trực tiếp đến nhịp tim và phát triển não bộ của thai nhi. Đừng để những chuyện nhỏ thành chấn động lớn."
Tư Mặc Kỳ khẽ gật đầu, ánh mắt vẫn không rời màn hình.
Bác sĩ cười nhẹ, lau tay:
"Tôi nói thật nhé... Hai bé nhà ngài có gương mặt rất rõ nét. Mũi cao, trán rộng, xương hàm thon — nét rất điện ảnh."
"Ba nhỏ đã đẹp rồi, nhưng tôi nghĩ... đúng là 'di sản huyết thống', sao y bản chính cả hai người."
Một tiếng cười nhỏ bật lên từ nhóm y tá. Lâm Kha mím môi cười, còn Tư Mặc Kỳ — hơi hắng giọng, môi cong lên rất khẽ, nhưng không ai dám gọi là "mỉm cười".
"Cũng không uổng công..." – ông nói nhỏ, không rõ là đùa hay thật.
Khi mọi thứ hoàn tất, bác sĩ và y tá thu dọn thiết bị. Lâm Kha kéo áo lại, ngồi dậy, cúi đầu cảm ơn. Không ai thấy ánh mắt cậu rơi rất lâu vào ảnh siêu âm đã in sẵn — hai đứa trẻ nằm đối xứng, tay gần nhau như đang nắm lấy.
Cậu thì thầm:
"Ba nhỏ sẽ giữ cho các con được ở lại... đủ lâu để trưởng thành nhất có thể."
Tư Mặc Kỳ đứng sau lưng, không lên tiếng. Nhưng ông nghe rõ.
Khi bác sĩ đã rời đi, ông bước đến gần, đặt một tay lên vai cậu — tay kia đặt lên bụng, nhẹ đến mức như sợ đánh thức điều gì mỏng manh.
"Hôm nay... cả hai đạp mạnh."
"Tại ba lớn kể chuyện tối qua chưa xong, tụi nhỏ nhớ."
Lâm Kha mỉm cười, lần đầu trong ngày — rất nhẹ, nhưng rất thật.
Trái tim trong căn phòng ấy... không có ai nói ra cảm xúc, nhưng cả hai đều biết: có một điều gì đó, đang lớn lên không chỉ trong bụng, mà cả giữa hai người.
Chiều xuống chậm rãi trên mái ngói biệt thự.
Ánh nắng cuối ngày kéo dài như sợi tơ vàng, nhẹ phủ lên bậc đá dẫn ra khu vườn rộng lớn phía sau. Biệt thự nhà họ Tư — lạnh lùng, sang trọng, tinh xảo từng đường nét kiến trúc — nay lại được dịu đi bởi một thứ gì đó rất yên.
Tư Mặc Kỳ đi bên cạnh, không nắm tay cậu, cũng không quá gần. Nhưng nhịp bước rõ ràng đã chậm lại. Đủ để Lâm Kha bước theo kịp — với bụng bầu đã lớn 34 tuần.
Hai người không nói nhiều.
Cũng chẳng cần nói gì cả.
Chim sẻ sà qua tán cây. Đài phun nước róc rách. Đám hoa hồng leo bám đầy bức tường rào bên ngoài, rực rỡ nhưng gọn gàng.
Khi tới khúc quanh nhỏ dẫn sang phía tây vườn — Lâm Kha dừng lại một nhịp.
Vườn tulip trắng của cậu ở đó.
Được ngăn bằng hàng rào gỗ sơn trắng, chỉ cao ngang đầu gối. Bên trong, hoa đang nở đồng loạt, trắng đến ngỡ ngàng giữa nền cỏ xanh non mượt mà.
Lâm Kha đẩy cổng nhỏ bước vào trước.
Tư Mặc Kỳ hơi do dự, rồi cũng theo sau.
"Gần đây em ít ra đây." – ông nói, giọng như một câu nhận xét, nhưng trong đó có chút gì đó... không nỡ.
"Vì em ho vài hôm nên bị cấm ra vườn." – Lâm Kha đáp khẽ, cúi người chạm tay vào cành tulip gần nhất, "Hoa này còn yếu... phải chăm mỗi ngày mới giữ được trắng như vậy."
Tư Mặc Kỳ đứng yên phía sau.
Gió thổi nhẹ. Mái tóc Lâm Kha khẽ lay. Gương mặt nghiêng nghiêng ấy — trắng, mảnh, mơ màng như ánh chiều.
"Hôm đó," cậu nói tiếp, "em cũng ngồi đây rất lâu. Cả buổi."
Không cần nói rõ là "hôm đó" nào.
Cả hai đều biết cậu đang nhắc đến ngày truyền thông phủ nhận cậu — chỉ công bố về hai đứa trẻ.
Cậu không oán trách.
Chỉ đặt bàn tay lên bụng, như thường lệ.
"Anh biết nơi nào em yên nhất trong căn nhà lớn này không?"
"Chính là vườn này."
Tư Mặc Kỳ không đáp. Ông chỉ nhìn. Ánh mắt lặng đi một chút.
Lâm Kha khẽ cúi người xuống gần hơn — cẩn thận kiểm tra từng gốc cây.
Rồi cậu quay đầu lại, nở một nụ cười dịu nhẹ, trong sáng, rất ngoan:
"Ba lớn đừng nhổ nhầm hoa nhé. Em có gắn ký hiệu phía dưới từng cụm."
Tư Mặc Kỳ mím môi cười nhẹ — rất mảnh, gần như không ai nhận ra.
"Anh có vẻ... quản lý cả tập đoàn, mà không biết mình từng bị hoa tulip quản lý."
Lâm Kha bật cười, nhỏ như chuông gió chạm nhau.
Tay cậu vẫn vuốt nhẹ những cánh hoa trắng mềm, ánh mắt trầm yên như nước.
Cả khu vườn, dưới hoàng hôn nhẹ, trở nên giống như một giấc mơ.
Ở đó, không có giới tài phiệt.
Không có danh phận.
Không có huyết thống, áp lực hay trách nhiệm.
Chỉ có hoa.
Chỉ có gió.
Và một trái tim, đang yên lặng... gửi tình yêu vào từng cánh hoa mà chưa từng dám nói thành lời.
Bữa tối trong biệt thự vẫn được dọn lên đúng giờ.
Phòng ăn xa hoa với bàn dài phủ khăn trắng, đèn chùm pha lê phản chiếu ánh sáng ấm áp, lặng lẽ như một nghi thức quen thuộc.
Lâm Kha ngồi yên ở đầu bàn bên phải, trên chiếc ghế cao được kê gối lưng cho thoải mái. Cậu vẫn mặc chiếc áo len màu kem, tóc cột gọn, vẻ mặt dịu dàng như thường lệ.
Tư Mặc Kỳ bước vào đúng giờ.
Không vội, cũng không trễ.
Chỉnh tề, lạnh lùng, khí chất tài phiệt không chệch một ly.
Không ai nhắc đến buổi chiều.
Không ai hỏi: "Vườn hoa đẹp chứ?"
Cũng không ai nói: "Tôi thấy em ngồi rất lâu giữa hoa tulip."
Chủ tịch ngồi xuống đối diện.
Cầm dao nĩa, bắt đầu bữa ăn như mọi ngày.
Anh lặng lẽ cắt thịt, chấm sốt, ăn từng miếng gọn gàng.
Không một câu dư thừa.
Lâm Kha cũng ăn.
Chậm hơn, nhẹ hơn. Nhưng vẫn đúng mực.
Cậu biết mình cần ăn đủ — vì hai con.
Thức ăn được chuẩn bị riêng cho bà bầu: canh hầm hạt sen, cá hồi áp chảo, rau luộc mềm, cháo yến mạch. Mọi thứ đều đầy đủ dinh dưỡng, sạch sẽ, và không có lấy một sai sót nào.
Cũng giống như cách chủ tịch đối xử với cậu —
đủ, chỉn chu, đúng mức...
nhưng không hơn, không thiếu, không chạm đến điều sâu hơn.
Bữa tối trôi qua trong tĩnh lặng.
Chỉ có tiếng dao nĩa chạm đĩa sứ vang lên từng nhịp.
Người giúp việc, vú nuôi, quản gia... đều điềm đạm đứng xa, không ai dám lên tiếng. Cảnh tượng rất đẹp — nhưng cũng rất cô đơn.
Lúc gần ăn xong, chủ tịch liếc mắt một lần:
"Cháo hôm nay có hợp không?"
"Dạ có." – Lâm Kha mỉm cười, ánh mắt ngoan ngoãn như mọi khi.
Sau đó lại là im lặng.
Không ai đề cập chuyện chiều nay.
Không ai nhắc đến hoa.
Không có lời cảm ơn, không có lời xin lỗi.
Càng không có điều gì giống như... quan tâm riêng tư.
Tất cả đều đúng quy trình.
Giống như một vị vua đang chu toàn cho người mang long thai — chứ không phải người yêu.
Và Lâm Kha, vẫn giữ nguyên nụ cười dịu dàng ấy.
Cậu không chờ.
Không mong.
Cũng không hỏi: "Tại sao lại im lặng?"
Vì cậu biết — trong một thế giới như của ông, có lẽ...
im lặng là cách tử tế nhất mà người như Tư Mặc Kỳ có thể cho đi.
Đêm đó, truyện thai giáo được đọc chậm hơn thường lệ.
Tư Mặc Kỳ đọc đến dòng cuối cùng, tay vẫn đặt trên bụng cậu. Hai bé phản ứng đều — một cú đạp nhẹ bên trái, rồi theo sau là cú xoay đầu từ bên phải.
Lâm Kha nhìn xuống, xoa bụng theo thói quen. Bàn tay cậu đặt lên tay ông. Dịu dàng. Ngoan ngoãn. Không yêu cầu gì.
Nhưng rồi... khi giọng ông vừa dứt, cậu ngẩng lên, ánh mắt hơi lấp lánh dưới ánh đèn ngủ.
"Ba lớn..."
Một khoảng ngừng rất ngắn.
"Em có thể xin phép ra ngoài một ngày không?"
Tư Mặc Kỳ ngừng lại.
Mắt ông đảo nhẹ, nhìn cậu một cái thật sâu — không gắt, nhưng đầy cẩn trọng. Ánh mắt của một người đàn ông đã quá quen với việc kiểm soát, đã quá hiểu nguy cơ đến từ mọi bất ổn dù là nhỏ nhất.
Tuần thai 34 rồi. Em lại vừa ốm nhẹ mấy hôm trước.
"Đi đâu?" – ông hỏi. Giọng trầm, không gợn sóng. Nhưng rõ ràng là đang dò xét.
Lâm Kha không trả lời ngay. Cậu cười nhẹ, như không muốn làm rối không khí yên bình.
"Không đi xa. Em chỉ muốn... ghé lại một nơi yên tĩnh."
"Dạo một chút. Cho hai con biết thế giới bên ngoài... có nắng, có gió."
Cậu không nói dối. Nhưng cũng không nói hết.
Bởi vì nơi cậu muốn đến... không chỉ là "một nơi yên tĩnh".
Mà là cô nhi viện cũ, nơi cậu từng sống sau ngày cha mẹ qua đời — nơi cậu đã sống rất ấm áp , và thì thầm với hai bé trong bụng:
"Ba nhỏ từng lớn lên ở đây. Cũng từng được yêu thương, dù chỉ một chút."
Tư Mặc Kỳ vẫn nhìn cậu.
Một giây. Hai giây.
Rồi ông ngả lưng ra ghế, gác tay lên thành sofa, lạnh lùng nhưng không quá nghiêm khắc:
"Thế thì phải có vệ sĩ theo."
"Mang theo bảo an. Lịch trình phải rõ. Xe chuyên dụng. Có y tá dự phòng đi cùng."
Lâm Kha ngẩn ra một chút, rồi khẽ gật đầu.
Không phản bác. Không làm khó.
Bởi cậu biết — với người như Tư Mặc Kỳ, yêu thương... luôn đi kèm điều kiện và kiểm soát.
"Em đồng ý."
Cậu trả lời rất khẽ, như một lời chấp thuận không mang theo bất kỳ ý nghĩa phản kháng nào.
Và Tư Mặc Kỳ — dù không nói ra — nhưng trong lòng lại có chút lạ lẫm.
Không phải vì cậu đòi hỏi. Mà vì... đây là lần đầu tiên cậu xin điều gì đó cho riêng mình.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro