Chương 4: Sự thật rẽ lối định mệnh


Chương 4: "Sự thật rẽ lối định mệnh"

Cơn mưa chiều New York rơi nhè nhẹ, phủ lớp mù xám mỏng lên những toà nhà kính cao tầng. Trước phòng khám sản tư nhân nằm trong một con phố yên tĩnh, chiếc Maybach đen sang trọng từ từ đỗ lại. Một người đàn ông bước ra.

Tư Mặc Kỳ – tài phiệt quyền lực nhất châu Á – lạnh lùng bước vào bên trong. Không khí thay đổi ngay tức thì. Trợ lý gật đầu nhẹ, không ai dám phát ra âm thanh thừa thãi.

Bác sĩ trưởng – tóc hoa râm, ánh mắt cẩn trọng – đã đứng chờ sẵn. Ông cung kính cúi người thật sâu:

"Chủ tịch Tư, mời ngài vào. Cậu Lâm... đúng là từng khám tại đây."

Tư Mặc Kỳ ngồi xuống chiếc ghế da gần cửa sổ, bàn tay đeo nhẫn chìm trong ánh sáng lạnh. Mùi khử trùng lặng lẽ lan trong không khí.

"Cụ thể," giọng ông trầm và gọn.

Bác sĩ lật hồ sơ:
"Cậu ấy đến lần đầu tiên vào tuần thứ 6 thai kỳ. Khi đó, do nghén nặng và kiệt sức nên ngất xỉu tại nơi làm việc. Một người bạn đưa tới. Tình trạng ổn định, nhưng rất gầy. Tôi đề nghị bồi bổ thì cậu ấy chỉ cười nhẹ."

Bác sĩ thoáng ngập ngừng, rồi nói:

"Thưa, đúng là cậu ấy có đến. Đã đến nhiều lần. Hiện đang mang song thai – hai bé trai, tuần thứ mười ba. Cậu ấy không có bảo hiểm, hoàn toàn tự chi trả bằng tiền mặt. Rất tiết kiệm, không làm các xét nghiệm đắt tiền cho bản thân, chỉ hỏi kỹ về dinh dưỡng và phát triển của thai nhi."

Tư Mặc Kỳ không nói gì. Cơn lạnh lan dọc sống lưng.

Bác sĩ tiếp tục:

"Sau đó, cậu ấy đều đi bộ đến, không đi xe, luôn thanh toán bằng tiền mặt, không mua thêm dịch vụ ngoài. Nhưng lại yêu cầu được nghe tim thai thường xuyên. Có hôm còn mang theo giấy ghi tay về chế độ dinh dưỡng cho song thai."

Ông lật ra một tờ ảnh, đặt nhẹ lên mặt bàn:

"Tuần thứ 12. Ảnh siêu âm. Hai bé trai. Rất khỏe. Cậu ấy nghe thấy tiếng tim thai thì khóc."

Ảnh siêu âm in mờ, nhưng hai vòng đầu nhỏ nhắn, hai nhịp tim song hành khiến cả căn phòng trở nên thinh lặng.

Tư Mặc Kỳ cầm lên. Tay ông hơi run.

"Con tôi..."

Là thật.

Không phải ảo giác.

Là hai đứa con trai ruột thịt – máu mủ ông – đang lớn lên từng ngày trong cơ thể gầy gò, kiêu hãnh của một cậu sinh viên nghèo, từng vì một đêm tủi nhục mà ôm thai rời đi.

Bác sĩ bỗng cười, có chút cảm khái:

"Cậu ấy rất đẹp. Gương mặt ấy... như tranh vẽ. Nếu hai bé giống cha – chắc chắn là nhân tài tuyệt sắc."

Không ai trong phòng biết người đàn ông trước mặt chính là người cha ấy. Chỉ là bác sĩ – quen nhìn người – biết rõ: kẻ ngồi đây là người quyền thế đến mức không thể giấu điều gì.

Ông cúi đầu, thành thật:

"Tôi xin lỗi nếu nói nhiều. Nhưng là bác sĩ, tôi nghĩ người có quyền lực như ngài nên biết rõ: Cậu Lâm không sống vì mình. Cậu ấy chỉ quan tâm tới hai đứa trẻ. Ăn uống kham khổ, nhưng hỏi kỹ từng món cần thiết cho thai nhi. Ngài là... người thân của cậu ấy?"

Tư Mặc Kỳ không đáp.

Chỉ lặng lẽ nhìn chằm chằm ảnh siêu âm trên bàn. Tim ông – người từng lạnh giá trước mọi sinh tử – bỗng nảy lên một nhịp kỳ lạ.

Hai đứa trẻ ấy là máu mủ của ông.

Là con ông.

Hai đứa con trai ruột thịt của ông – những người thừa kế tập đoàn Tư thị – đang sống lặng lẽ trong bụng một chàng trai nghèo kiêu hãnh, cô độc giữa đất khách, lặng thầm bảo vệ chúng từng ngày bằng tất cả những gì cậu có.

Một người cha 55 tuổi... lần đầu tiên trong đời đối mặt với sự sống nhỏ bé được tạo ra từ chính bản thân mình – không phải bằng quyền lực, mà bằng một đêm vô tình

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro